Trans : Hgha
---------------------------------------
Trường trung học cơ cở Sehwa.
Lớp 3-2.
Kỳ thi sắp đến gần, giáo viên dạy môn kinh tế học cho phép các học sinh tự học trong lớp.
Một số học sinh đang chăm chỉ tập trung vào việc học nhưng họ chỉ là thiểu số.
Tiết thứ năm ngay sau giờ ăn trưa, hầu hết các học sinh đang ngủ gật trên bàn, còn những bạn không học thì nói chuyện với bạn bè hoặc ngơ ngác nhìn vào khoảng không trong lớp học.
Trong số đó, Lee So-yeon lơ đễnh chống cằm, nhìn chằm chằm vào một cậu trai ngồi chéo phía trước.
Bước sang tuổi mười sáu, cậu ta đã cao tới 1m80 với dáng người cân đối.
Khác với những bạn nam trông có vẻ trẻ con khác, cậu toát ra khí chất trưởng thành, mặc lên mình chiếc áo sơ mi trắng vô cùng hợp với cậu.
Hiện rõ trên khuôn mặt góc nghiêng là đôi mắt dịu dàng và nụ cười nhạt.
So-yeon gật đầu với chính mình khi nhìn vào cậu ta.
‘Lee Do-yoon đúng là rất hợp với kiểu tóc buzz mà. Cực kỳ đẹp zai. Mình đã đúng khi thuyết phục Elli trong vòng một tuần. Quá hoàn hảo. Đúng như những gì mình mong đợi.’
Se-yeon rất hài lòng với kiểu tóc mới của Do-yoon, cảm thấy nó rất hợp với cậu.
Cậu ta ngồi đó với khuôn mặt điển trai, nở một nụ cười dịu dàng, thu hút mọi ánh nhìn của những bạn nữ khác trong lớp, bao gồm cả cô, cậu đang bận rộn di chuyển cây bút chì bấm của mình.
‘Cậu ấy lại vẽ nữa à.’
Ai nhìn cũng biết cậu ta không học bài mà chỉ đang vẽ nguệch ngoạc trên cuốn sổ.
Có thể cậu đang vẽ những nhân vật yêu thích của mình, giống như hồi học tiểu học.
Sở thích của cậu ta nhìn có vẻ giống otaku và sẽ không có gì ngạc nhiên nếu cậu bị trêu chọc vì điều đó.
Tuy nhiên, không ai thực sự chế giễu sở thích của Do-yoon.
Thật khó để chế giễu cậu ta khi cậu là một người chơi trể thao giỏi, hát hay, học tập trên mức trung bình và trên hết là đẹp trai đến đáng kinh ngạc.
Cậu ta là hình mẫu tiêu biểu của một chàng trai nổi tiếng, được ngưỡng mộ bởi ngoại hình và tính cách.
-Reng, reng, reng-
“Chúc các em thi tốt nhé.”
Khi chuông báo hiệu kết thúc tiết học vang lên và giáo viên rời khỏi lớp, những nam sinh thường đi chơi với Do-yoon đều ngủ say quắc cần câu, tạo ra cô hội cho các cô gái trong lớp tiếp cận cậu.
“Ể? Cái gì kia? Cậu lại vẽ nữa hả? Cậu không học bài luôn, đúng là đồ otaku mà~.”
“Tớ học trong giờ học rồi.”
“Nhưng cậu vẽ đẹp lắm đó. Mình đã thấy cái này. Nó giống trong cuốn truyện tranh mà anh trai mình cho mượn ấy.”
“Thật sao?”
Sự thật là họ không thực sự quan tâm đến những bức vẽ hay truyện tranh, mục tiêu chính của họ là cùng trò chuyện với Do-yoon.
Bằng cách nào đó, cậu ta không hiểu được mục đích thật sự của họ.
So-yeon lắc đầu ngao ngán. Tình cảm của họ là vô ích, và ai cũng biết điều đó, nhưng họ không thể kiềm chế được bản thân.
Thích một ai đó không phải là điều mà bạn có thể kiểm soát bằng ý chí.
“Vẽ tranh vui lắm phải không?”
Nồng nhiệt chào đón mọi người, cùng nhau cười đùa và trò chuyện mà không phân biệt đối xử.
Ai có thể cưỡng lại sức hút đó chứ?
Nhưng ngay sau đó, lý do làm cho tình cảm của họ vô ích đã trở nên rõ ràng.
-Rầm-
Khi cánh cửa lớp học mở ra, một cô gái bước vào, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả những bạn nữ đang vây quanh Do-yoon.
Khoác lên mình áo hoodie đen cùng với bên trong là chiếc áo sơ mi đồng phục trắng, chiếc váy được thiết kế một cách hoàn hảo, lộ ra đôi chân thon thả của cô.
Mái tóc vàng bạch kim xinh đẹp của cô bồng bềnh, được tạo kiểu gợn sóng nhẹ, khác hẳn với thời tiểu học.
Đôi mắt trong xanh như mặt hồ tình lặng, rà quét hết lớp học.
Học sinh nổi tiếng nhất trường trung học cơ sở Sehwa.
Alicia.
Cô tiến vào lớp, đến gần Lee Do-yoon, người đang được bao quanh bởi các bạn nữ.
Mặc dù cô không thích nhìn thấy cậu ở cùng với những cô gái khác nhưng cô đã quen với việc đó, không quá cáu kỉnh, chỉ hơi câu mày nhẹ. Cô nói:
“Do-yoon, đi với tớ.”
“Đi đâu thế?”
“Căn tin.”
“Được thôi. À, xin lỗi nhé, tớ đến căn tin một lát.”
Không thèm để ý đến những người khác, cô nhanh chóng đưa cậu ta đi.
Những cô gái còn lại ở đó than thở.
“Cô ấy thực sự sống trong thể giới của riêng mình mà.”
“Nè, tông màu đó trong tuyệt thật! Đó là màu mà Joo-ah đã quảng cáo đúng không nhỉ? Cậu có muốn thử nó không?”
“Điên à? Tại sao phải dùng thứ giống như của cô ấy rồi bị đem ra so sánh chứ?”
“Làn da của cô ấy đúng là đỉnh thật.”
So-yeon hiểu rõ cảm xúc của họ hơn bất cứ ai. Alicia từng là một pháo đài bất khả xâm phạm, không bao giờ cho phép bất cứ ai tiếp cận Do-yoon kể từ khi học tiểu học.
Một cô gái ngày càng trở nên xinh đẹp hơn, vẫn là một bông hoa không thể chạm tới.
Lee Do-yoon là người đàn ông của Alicia.
Ngay cả khi mới vào cấp 2, gây ấn tượng với mái tóc vàng bạch kim, cô vẫn xinh đẹp và quấn quýt bên Lee Do-yoon.
Không còn chỗ trống cho ai khác giữa họ.
Một chút cũng không.
✰★✰
"...nhưng tui không thể không cảm thấy một phần là lỗi của bà khi khiến họ không thể buông bỏ."
"Cậu đang nói đến điều gì cơ?"
Sau khi các tiết học kết thúc.
Trong khi chờ một người bạn phải ghé qua phòng giáo viên, So-yeon ngồi nói chuyện với Alicia, người đang ngồi đó với vẻ mặt ủ rũ, mặc dù vừa trả lời một cách cục súc.
Theo quan điểm của cô, Alicia đã thay đổi khá nhiều, theo chiều hướng tích cực.
Không giống như trước đây, cô luôn ở bên cạnh Lee Do-yoon, nhưng từ cuối năm ngoái, họ bắt đầu giành nhiều thơi gian xa nhau hơn.
Không phải vì mối quan hệ của họ đã trở nên nguội lạnh.
Chỉ là Do-yoon, cùng với những người bạn của mình, và Alicia, người đã bắt đầu quan tâm đến ngoại hình của mình, không giống như những ngày tiểu học nghịch ngợm, thỉnh thoảng dành thời gian cho những người bạn của họ.
So-yeon bắt chuyện với Alicia, người dường như đang nhắn tin cho Do-yoon.
“Sao bà không công khai hẹn họ với Do-yoon luôn cho rồi? Vậy nên họ mới nghĩ mình có hi vọng. Hầy, giống y ngày hôm qua luôn, Yang Ji-yoon đã tỏ tình với cậu ta. Chậc, Chậc.”
“Bọn tôi chưa có hẹn hò. Và cái gì cơ? Yang Ji-yoon? Cô ta đã tỏ tình á?”
“Ây da, lẽ ra mình nên giữ bí mật mới phải…”
“Do-yoon, cậu chết chắc rồi.” -rắc rắc-
“Cậu ta không nói với cậu hả? Ôi trời, Do-yoon thực sự tốt bụng quá mà…”
“Xiên chết.”
Do-yoon đã nhận được khá nhiều lời tỏ tình. Đó là điều không thể tránh khỏi, xét về ngoại hình, tính cách, nhân cách và sự nổi tiếng… và cả vẻ đẹp trai của cậu ta nữa.
Ngược lại, có rất ít chàng trai dám tỏ tình với Alicia.
Một số chàng trai giả vờ rằng “tớ đùa thôi” để tỏ tình với cô, nhưng ngoài ra, việc “dám” tiếp cận Alicia là điều hiếm thấy.
Trong số các chàng trai ở trường, cô ấy chỉ chơi với Do-yoon, và với tính cách mạnh mẽ của mình, cô đã khiến những chàng trai khác khó mà tiếp cận.
“Thì đó! Bà cứ nói ‘bọn tôi là bạn thuở nhỏ…” nên bọn họ mới không chịu bỏ cuộc.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Có vẻ như bà đang đùa giỡn với tình cảm của họ.”
Đây thực sự là điều mà các cô gái thường bàn tán. Họ nói Alicia đang giả vờ không hẹn hò với Lee Do-yoon trong khi đùa giỡn với tình cảm của người khác.
Nhưng trên thực tế, hầu như không có tin đồn nào về Lee Do-yoon... Phụ nữ có xu hướng là những nhà phê bình khắc nghiệt nhất đối với phụ nữ khác.
Alicia chế nhạo những lời lo lắng của So-yeon.
“Chúng ta không phải là người quản lý tình cảm của người khác. Tại sao phải lo lắng khi bản thân họ tự thích và rồi tự bỏ cuộc? Chẳng lẽ khi nói rằng bọn tôi đang hẹn hò, tình cảm của họ sẽ biến mất sao?”
“Um… Cậu nói phải.”
Se-yoon cảm thấy đồng tình.
Quả thực, ngoài việc khẳng định Alicia và Do-yoon không hẹn hò thì chẳng có gì khác để họ hy vọng cả.
Do-yoon đối xử tốt với mọi người nhưng không bao giờ thể hiện bất kỳ mối quan tâm lãng mạn nào.
"Yang Ji-yoon đã tỏ tình... Ở đâu? Khi nào?"
"Xin lỗi, tui đã hứa sẽ không nói cho bà. Tui lỡ lời thui."
"Vậy thì tôi phải nghe từ Do-yoon. Tôi sẽ gặp cậu ấy ở nhà. Cậu ấy sẽ chết dưới tay tôi."
"Do-yoon, tôi thực sự, thực sự xin lỗi cậu...! "
So-yeon thực ra không hề cảm thấy có lỗi. Cô hối hận vì không thể tận mắt chứng kiến Lee Do-yoon bị Alicia xiên chết.
Đó thực sự là một sai lầm, nhưng họ sẽ không nghiêm túc tranh luận chỉ vì một chuyện như thế này.
Cô ấy mong được thấy Lee Do-yoon thở dài và nói, "Ah ... So-yeon ..." trong lớp học vào ngày mai.
Khi cuộc trò chuyện của họ tạm dừng trong giây lát.
"......"
So-yeon nhìn Alicia đang nghịch điện thoại, bĩu môi.
Cô ấy thích Lee Do-yoon, nhưng nhận ra tình cảm của mình dành cho Alicia cũng rất mãnh liệt.
Cô hiểu tại sao Lee Do-yoon luôn nói Alicia giống như một “nàng công chúa”.
Những năm tháng được chiêm ngưỡng bức tranh công chúa mà Do-yoon vẽ, Se-yeon cũng dần trở thành một otaku chính hiệu.
Alicia thật sự rất xinh đẹp.
Ngay cả bây giờ, khoác lên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng với áo hoodie đen, cô ấy trông như thể đang tham gia buổi chụp hình cho một hãng thời trang nào đó.
Ngưỡng mộ vẻ đẹp tuyệt vời của Alicia, So-yeon tiếp tục hỏi.
“Nhưng tại sao hai người không hẹn hò thế?”
Sự tò mò của cô vượt xa mức thông thường.
Cho đến giờ, cô chưa từng muốn dò hỏi quá sâu về chuyện riêng của họ. Nhưng qua cuộc trò chuyện và những suy nghĩ của bản thân, So-yeon không cảm nhận được lý do nghiêm trọng nào, côthôi thúc đặt câu hỏi.
“...”
Alicia ngước lên khỏi điện thoại, bắt gặp ánh nhìn của So-yeon. Hình ảnh phản chiếu của So-yeon hiện lên trong đôi mắt xanh biếc của cô.
Khách quan mà nói, So-yeon khá dễ thương và xinh đẹp.
Nét nữ tính của cô được tôn lên bởi mái tóc dài hơn so với thời tiểu học, và tính cách vui vẻ khiến cô được bạn bè yêu mến.
Tuy So-yeon được nhiều người quý mến, nhưng chưa từng hẹn hò với ai.
Alicia biết lý do không phải vì So-yeon không hứng thú với con trai.
Cô ấy biết tại sao So-yeon bắt đầu nuôi tóc dài từ năm ngoái.
Nhưng vì biết So-yeon sẽ không bao giờ thể hiện điều đó, Alicia đã chia sẻ một sự thật mà cô chưa từng nói với ai khác, ngoại trừ mẹ của mình.
"Bọn tôi vẫn cần làm bạn thời thơ ấu thêm một thời gian nữa."
Alicia luôn có phần xa cách, nhưng cô ấy trân trọng việc So-yeon luôn cố gắng thân thiện. Vì vậy, cô ấy trả lời nghiêm túc, và So-yeon tiếp tục hỏi.
“Vẫn cần? Tại sao chứ? Chẵng lẽ có lý do nào đó khiến hai người không thể ở bên nhau sao?”
“...Bởi vì tôi nghĩ bọn tôi có thể sẽ làm việc đó.”
“Làm gì cơ?”
Khi So-yoon cố chấp hỏi thêm, khuôn mặt của Alicia đỏ bừng.
Nhưng không giấu giếm điều gì, nhận ra mình muốn chia sẻ những câu chuyện nữ tính này với một người bạn, Alicia bộc bạch.
"Nếu bọn tôi hẹn hò... tôi nghĩ sẽ mình không thể kiềm chế được. Tôi có thể sẽ làm tất cả mọi thứ với cậu ấy. Cả ngày... chỉ dành toàn bộ thời gian để ở bên cạnh Lee Do-yoon..."
"..."
"..."
"..."
"..."
"Điều đó có quá kỳ lạ không?"
"Không... chỉ là mình hoàn toàn đồng ý, nên mình mới bất giác im lặng."
So-yeon hoàn toàn hiểu hàm ý 18+ của Alicia.
Mặc dù cô ấy sẽ không thừa nhận, nhưng So-yeon có thể đã cân nhắc việc tỏ tình với Lee Do-yoon nếu Alicia đưa ra một câu trả lời vô nghĩa.
Cô ấy hoàn toàn bị thuyết phục.
So-yeon cảm thấy mình hiểu những gì Alicia muốn nói.
Không chỉ vẻ ngoài đẹp trai của Lee Do-yoon, mà còn cả sự dễ thương tinh tế của cậu ta nữa.
Nếu họ hẹn hò.
Nếu họ không chỉ là bạn thời thơ ấu, thì ai biết chuyện gì sẽ xảy ra khi những ràng buộc bên trong của họ biến mất.
"Mình hiểu rồi. Hoàn toàn đúng. Đúng là không thể cưỡng lại được."
So-yeon thấu hiểu.
Sau khi người bạn mà Se-yoon đang đợi phải về nhà do một cuộc gọi bất ngờ, Se-yoon và Alicia cùng nhau rời khỏi trường.
“Bọn mình nên đi đâu đây? Bà có muốn ăn gì đó rồi lướt Naeblee trên máy tính bảng hông? Họ có rất nhiều sản phẩm mới cho mùa hè đó.”
“Không, bọn mình đi mua đồ lót đi. Tôi cần thứ gì đó bó hơn một chút.”
“...Chúng lại lớn hơn nữa á? Nghiêm túc đấy, sao chúng cứ lớn mãi thế nhỉ? Bà không thể chia sẻ cho tui một chút được sao?
“Tui không chia sẻ đâu.”
Vui vẻ trò truyện, họ hướng đến cửa hàng đồ lót mà Alicia muốn đến, thì tình cờ gặp một cô gái trên đường.
“.…..”
“.…..”
“Ah, Là Hye-ryeong…”
Với ánh nhìn cau có dường như thể hiện sự khó chịu với Alicia, học sinh cá biệt lớp 3-1… mặc dù học lực tốt và không thực sự gây rắc rối.
Joo Hye-ryeong, với mái tóc đen dài, được tạo kiểu để lộ một bên trán, mang vẻ đẹp khác biệt so với Alicia.
Joo Hye-ryeong.
Mái tóc đen của cô tương phản với mái tóc vàng bạch kim rực rỡ của Alicia, tạo nên khung cảnh vừa đẹp vừa căng thẳng.
Sau một lúc lườm Alicia, Hye-ryeong quay đi không nói một lời và tiếp tục bước đi.
Khi khoảng khắc cẳng thẳng trôi qua, So-yeon thở phào nhẹ nhõm.
“Cô ta lúc nào cũng nở nụ cười ngọt ngào trước mặt Lee Do-yoon, nhưng sao bây giờ lại hung dữ vậy chứ…”
“Hưm. Cô ta có thể làm được gì chứ?”
“Chính xác. Dù sao thì Lee Do-yoon cũng là của cậu mà.”
“Đúng rồi đấy.”
Hye-ryeong đã công khai “crush” Lee Do-yoon từ năm nhất và không chịu bỏ cuộc, cô còn âm thầm quyến rũ cậu ta.
Nhưng mọi người đều biết Lee Do-yoon chỉ quan tâm đến Alicia, khiến Hye-ryeong nuôi dưỡng sự thù địch dữ dội với Alicia.
Tất nhiên, không có một cơ hội nào để Lee Do-yoon phải lòng Hye-ryeong, nên đó không phải là vấn đề lớn.
Tuy nhiên, Alicia không khỏi khó chịu trước những lời tán tỉnh liên tục của Hye-ryeong và vẻ đẹp vốn có của cô ấy. Xét cho cùng, Hye-ryeong công khai “anti” Alicia.
'Nếu không có Lee Do-yoon, cô ta có thể dễ dàng lựa chọn bất kỳ chàng trai nào mà... Sao cô ta lại phải theo đuổi cậu ấy chứ... Ugh.'
Nhưng cứ suy nghĩ về điều đó chỉ khiến tâm trạng cô tồi tệ hơn, vì vậy So-yeon tập trung đi đến cửa hàng đồ lót cùng Alicia.
"Cậu thực sự không đến NeNeNe à? Cậu có đủ tiền mua đồ ở đó không?"
"Tôi có thẻ của mẹ mà."
"Tốt... Nhưng nếu cậu tính mua kiểu đó, thì chắc cậu không có ý định cho cậu ta xem đâu ha?"
"..."
"Chờ đã. Phản ứng đó là sao? Đừng nói với tớ là cậu thực sự định..."
"...Có lẽ tôi sẽ cho cậu ấy xem."
"Tớ tưởng cậu nói không hẹn hò vì không kiềm chế được bản thân mình chứ! Nhưng sao bây giờ lại nói chuyện cho anh ấy xem đồ lót!"
"Việc gì tôi phải cho cậu biết nếu tôi cho Do-yoon xem áo ngực và cả quần lót chứ? Và ai bảo tớ sẽ cho cậu ấy xem? Chỉ là có lẽ thôi..."
"Hẹn hò đi! Bạn thời thơ ấu cái nỗi gì!"
Mặc dù đang trêu chọc bạn mình với một suy nghĩ tinh nghịch. Nhưng trong thâm tâm, cô ấy cũng đang hy vọng được nghe tất cả những chi tiết hấp dẫn nếu "điều đó" thực sự xảy ra.
So-yeon trân trọng khoảng thời gian bên cạnh người bạn thân thiết, xinh đẹp và quý giá nhất của mình.