Mất khoảng ba tiếng đồng hồ đi tàu cao tốc KTX đến Gwangju. Mặc dù có vẻ lâu nhưng tôi và Elli không bận tâm đến điều đó, vẫn cùng nhau trò chuyện, tay trong tay.
“Có trò nào cậu muốn chơi ở đó không?”
“Mình không định chơi gì cả.”
“Một trò cũng không? Thậm chí ở đó có cả tàu lượn chỉ đi vòng tròn á?”
“Không là không. Bọn mình chỉ cần mua vé vào cổng thôi.”
“Chờ đã, chỉ mua vé vào cổng thôi ư? Còn vòng đu quay th-...”
Trước khi kịp hỏi về vòng đu quay, Elli đã nhìn tôi bằng đôi mắt sắc lẹm và ngắt lời.
“Cái đó phải mua vé riêng mà. Sao cậu lại không biết trong khi cậu là người dẫn mình tới đây chứ?”
“À, đúng rồi nhỉ.”
Tôi không biết điều đó, chỉ nghĩ rằng vé vào cổng sẽ bao gồm tất cả. Tôi chỉ kiểm tra xem có vòng đu quay hay không, nó lớn cỡ nào và giờ hoạt động của nó thôi.
“À? Cậu đúng thật là...”
“Cậu ăn kẹo Mentos không? Đây, để tớ đưa cho cậu một viên.”
“...Ah.”
Tôi đưa cho Elli một viên kẹo Mentos, không phải từ túi của tôi mà từ túi của cô ấy mang theo.
Elli bĩu môi trong khi nhai viên kẹo Mentos, biểu cảm dễ thương của cô khiến tôi nhoài người lại gần.
“...Chu.”
Cô ấy nhẹ nhàng áp môi mình lên môi tôi rồi nhanh chóng rời ra. Tôi nghiêng người gần hơn, không muốn khoảnh khắc này kết thúc, và nhẹ nhàng hôn vào đôi má phúng phính của cô, nơi viên kẹo Mentos đang nằm ở đó.
-Chụt-
Má Elli mềm mại đến khó tin, không chỉ khi chạm vào mà còn mềm mại đến gần như tan chảy, giống như kẹo bông gòn vậy.
Sau đó, với một nụ cười, tôi thúc giục cô ấy.
“Cho tớ một viên đi.”
Mặt Elli đỏ bừng, cô lườm tôi nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
“Ahh...”
Elli lấy một viên Mentos từ tay tôi và đặt vào miệng tôi.
Thật ngọt ngào.
Không ngọt ngào bằng đôi môi của Elli nhưng vẫn rất dễ chịu. Khi tôi lăn viên kẹo trong miệng, giữ nó ở má một lúc, Elli liền “động thủ”.
-Chụt-
Cô ấy hôn lên chỗ phồng trên má tôi, nơi viên kẹo Mentos đang ở đó.
Tôi không thể ngăn mình cười khẽ trước nụ hôn của cô ấy. Niềm vui sướng tràn ngập từ tận đáy lòng, tôi nhìn vào mắt Elli và mỉm cười.
-Chụt-
Chúng tôi tự nhiên kéo nhau lại gần, trao nhau một nụ hôn.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong tích tắc.
Chuyến hành trình đến ga Gwangju trôi qua nhanh tựa như một cái chớp mắt với những nụ hôn nhỏ xen lẫn cuộc trò chuyện của chúng tôi.
━━━o━━━
Đến ga Gwangju Songjeong bằng tàu KTX, hành trình của chúng tôi chưa dừng lại ở đó. Chúng tôi chuyển sang xe buýt và tiếp tục đi thêm chừng một giờ đồng hồ nữa.
“Wow... cô ấy xinh thật đấy.”
Mặc dù trên xe buýt có vài tiếng xì xào, tương tự như những gì chúng tôi đã trải qua ở Seoul, nhưng điều đó chẳng còn gì mới mẻ đối với chúng tôi.
“Hay là bọn mình đi taxi nhé?”
“Phí tiền đi taxi lắm. Đi xe buýt đi.”
“Tuyệt thật. Cô ấy nói tiếng Hàn tốt quá.”
Khả năng nói tiếng Hàn lưu loát của Elli, vượt xa các bạn bè cùng trang lứa đã thu hút một chút sự chú ý, nhưng chúng tôi phớt lờ điều đó và tiến thẳng đến Familyland vào khoảng 5 giờ chiều.
Familyland đóng cửa lúc 9 giờ tối, và nếu chúng tôi dự định sử dụng vé miễn phí để tham gia các trò chơi thì chúng tôi sẽ có khoảng ba tiếng rưỡi để tận hưởng.
Mặc dù phải bỏ ra rất nhiều công sức đến đây để đổi lấy vài giờ vui chơi, nhưng Elli dường như không mấy quan tâm.
Dù chúng tôi chưa bao giờ bàn bạc rõ ràng về việc này nhưng cả hai đều biết rằng mục tiêu chính là vòng đu quay. Lần tham quan công viên giải trí trước đó, chúng tôi cũng không mấy mặn mà với các trò chơi ở đó.
Và khoảng thời gian chúng tôi dành để trò chuyện, cùng ăn kẹo Mentos và trao nhau những nụ hôn ngọt ngào trên tàu cũng là một phần của buổi hẹn hò.
Khi bước xuống xe buýt và nhìn thấy Familyland trước mặt, tôi lên tiếng đề nghị.
“Tớ muốn ngồi vòng đu quay sau 8 giờ tối. Bọn mình đi dạo xung quanh trước nhé?”
Một cách tự tin, tôi đề nghị chúng tôi cùng ngắm cảnh đêm trên vòng đu quay.
Elli kiểm tra thời gian, và như thể đã quen thuộc với nơi này, cô nắm lấy tay tôi và dẫn đường.
“Đi ăn trước đã. Trong sở thú có một quán cà phê đấy.”
“Ồ, ra là quán đó. Cậu cũng tìm hiểu về nó rồi à?”
“Chỉ cần đi theo mình thôi.”
Đi được vài bước, cô ấy quay lại và hỏi,
“Cậu có muốn ăn gì khác không? Cậu có đói lắm không?”
“Không, tớ không đói lắm. Bọn mình chỉ cần chia nhau ăn một cái bánh và một ly latte là được rồi.”
“Được.”
Elli dường như đã thuộc lòng bản đồ, dẫn đường mà không chút do dự. Có lẽ cô ấy đề xuất ăn ở quán cà phê vì cô cũng không đói lắm, giống như tôi.
Ý nghĩ trao nhẫn cho cô ấy trên vòng đu quay khiến dạ dày tôi thắt lại, lấn át cả cơn đói.
Chúng tôi bước vào sở thú, nơi miễn phí vé vào cổng và đi thẳng đến quán cà phê.
Tại đây, chúng tôi gọi một cái bánh nhỏ và một ly americano, ngồi xuống bàn với hai ống hút và một cái nĩa.
“Mẹ ơi, nhìn kìa! Là người nước ngoài đó!”
“Suỵt, đừng có chĩa tay như thế.”
“Chị ấy trông giống hệt Elsa luôn!”
Đám đông vào cuối tuần, đặc biệt là ở sở thú bên trong công viên giải trí, có rất nhiều trẻ em đi cùng bố mẹ.
Những đứa trẻ ngây thơ này nhìn thấy Elli và đều liên tưởng về cùng một người mà tôi từng nghĩ đến.
Dù kiểu tóc của cô ấy khác, nhưng màu tóc và vẻ đẹp của cô thực sự gợi nhớ đến Elsa.
Vừa ngồi xuống, tôi bật cười khúc khích trước lời nhận xét của lũ trẻ.
Elli sau đó dựa vào bàn, chống cằm bằng một tay và bĩu môi.
“Đừng cười.”
“Nhưng tớ nhớ cậu bảo tớ phải luôn cười khi chúng ta chạm mắt nhau mà.”
“Ai bảo cậu cười kiểu đấy chứ?”
“E hèm.”
Bị quản lý cả việc cười thì hơi quá đáng, nhưng tôi không muốn khiến nàng công chúa của mình phật ý. Vì vậy, tôi kiềm chế lại và cầm lấy cái nĩa.
Sau đó, tôi cắt một miếng bánh nhỏ và đưa lên miệng Elli.
“Ahhh...”
Ngay khi định đút bánh cho cô ấy, tôi nhanh chóng đổi hướng và nhét nó vào miệng mình.
Chiếc bánh chỉ là loại bánh chocolate đông lạnh bình thường. Không ngon lắm, nhưng cũng không tệ để làm món tráng miệng.
“......”
“Tớ chỉ muốn nếm thử xem có hợp khẩu vị của cậu không thôi. Cậu biết mà, nhỉ?”
Elli không giận trước trò đùa của tôi. Dù cô ấy trông hơi hờn dỗi, nhưng khóe miệng cô khẽ nhếch lên như thể thấy điều đó thật thú vị.
“Ahh.”
Cô ấy há miệng ra lẫn nữa, ra hiệu muốn ăn thêm một miếng khác. Tôi muốn trêu chọc thêm lần nữa, nhưng biết rằng mình không nên thử vận may.
Lần này, tôi nghiêm túc cắt một miếng nhỏ và đút vào miệng cô ấy.
Sau đó, Elli ngậm cái nĩa và nhai.
“Nhom, nhom...”
Sau khi giả vờ nhai một lúc, cô ấy đưa lại cái nĩa cho tôi, bây giờ nó đã dính đầy nước bọt của cô.
“......”
“Còn chờ gì nữa? Ăn đi.”
Elli giục tôi tiếp tục ăn, chỉ tay vào cái nĩa. Cô ấy cũng rút một ống hút ra khỏi ly americano, chỉ để lại một cái.
“Sao cậu lại lấy ống hút của tớ ra vậy?”
“Một cái là đủ rồi, phải không?”
“...Phải.”
“Cậu không ăn thêm bánh à? Mình ăn xong rồi, cậu ăn hết phần còn lại đi.”
“Được thôi.”
Tôi cắt thêm một miếng bánh nhỏ và ăn.
Elli nhìn chằm chằm, nụ cười nở trên môi.
Trước đó tôi đánh giá món bánh này chỉ ở mức trung bình, nhưng khi ăn lại, nó có vẻ ngọt hơn.
Điều đó là do bánh hay do điều gì khác thì tôi cũng không thể nói chính xác được.
Nhưng nó chắc chắn rất ngọt ngào.
“Ở đây không có hổ trắng nhỉ?”
“Nếu ở đây có hổ trắng và cậu lại bảo nó giống mình nữa thì mình sẽ ném cậu vào chung với nó đấy.”
“Tớ nói vì nó ngầu thôi mà...”
“Thôi quên đi, cứ uống ly cà phê của cậu đi.”
“Đây.”
Chúng tôi trêu chọc nhau một cách vui vẻ khi ăn xong cái bánh, rồi cầm ly americano còn lại và rời quán cà phê.
Chúng tôi quyết định tham quan sở thú trước.
Một tay cầm ly americano và tay kia nắm tay Elli, tôi đưa ly nước lên môi cô ấy mỗi khi cô muốn nhấp một ngụm, cứ thế mà luân phiên chia sẽ.
Tất nhiên là qua cái ống hút duy nhất mà chúng tôi dùng chung.
Sau khi đi dạo một lát, chúng tôi chỉ kịp ngắm vài con vật lớn gần lối vào trước khi rời đi vì sở thú đóng cửa lúc 6 giờ chiều.
Chúng tôi sau đó tiến vào Familyland.
Vừa bước vào, chúng tôi được chào đón bởi khung cảnh bên trong công viên giải trí mộc mạc nhưng lại được trang bị đầy đủ thiết bị tốt đến đáng ngạc nhiên, cùng những bông hoa rực rỡ được trồng xung quanh, khiến chúng tôi thích thú.
Điều này làm tôi ước gì chúng tôi có thể đến sớm hơn một chút.
“Nếu bọn mình đến sớm hơn một hay hai tuần thì có thể ngắm hoa anh đào đấy nhỉ. Bây giờ chúng đã tàn hết rồi.”
“Lần sau lên kế hoạch sớm hơn đi.”
“Kỳ thi lần này khiến bọn mình không thể đi sớm được...”
“Thi cử hay ngắm hoa anh đào quan trọng hơn?”
“...Tất nhiên là hoa anh đào rồi! Lần sau tớ sẽ cân nhắc mọi thứ.”
“Hừm.”
“Mặc dù bọn mình đã được ngắm chúng ở gần trường...”
“Có giống việc đi cả quãng đường xa xôi đến đây để ngắm chúng không?”
“Khác chứ, xin lỗi nhé.”
Dù lối đi được trang trí đẹp mắt với đủ loại hoa, nhưng vì đã qua mùa hoa anh đào nên có hơi hụt hẫng một chút.
Tuy nhiên, chúng tôi chỉ đơn giản tận hưởng việc đi dạo trên những con đường phủ đầy hoa này. Thành thật mà nói, với tư cách là một công viên giải trí, ở đây không có nhiều thứ để xem.
Chúng tôi chỉ vui vẻ đi dạo cho đến khi, tại một tháp đồng hồ mini được thiết kế để chụp ảnh gần cổng vào, Elli túm lấy một người nhân viên đi ngang qua và nhờ vả.
“Anh có thể chụp cho chúng tôi một tấm ảnh được không?”
“À, xin lỗi! Tôi không biết nói tiếng Anh... Eh?”
“Anh có thể chụp ảnh cho chúng tôi được không?”
“Ồ, vâng, tất nhiên rồi! Tôi sẽ chụp cho hai bạn!”
Với sự giúp đỡ của nhân viên, chúng tôi chụp một bức ảnh cùng nhau, tay trong tay.
Nhìn nhân viên đó bước đi như thể bị mê hoặc sau khi chụp ảnh cho chúng tôi, tôi phải che miệng lại để nén cười.
“Pfff...”
“Lee Do-yoon!.”
“Khụ... À, tớ tự hỏi họ sẽ phản ứng thế nào nếu biết về điểm tiếng Hàn của cậu nhỉ.”
“Cậu muốn chết à?”
Khi chiều tối đến, sự phấn khích và lo lắng dâng trào. Dạo quanh và tận hưởng những khoảnh khắc nhỏ bé này cùng Elli khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, và chẳng mấy chốc, bầu trời bắt đầu tối dần.
Nhận thấy ngày càng có nhiều người hướng về phía vòng đu quay, chúng tôi cũng tự nhiên đi theo.
Ngồi trên vòng đu để quay ngắm cảnh đêm rõ rằng là rất được ưa chuộng, vì vậy có một hàng dài người đang xếp hàng chỉ để mua vé từ máy bán vé tự động.
“Cuối tuần nên đông thật đấy. Bọn mình có lẽ sẽ không kịp đi lần hai rồi.”
“Một lần là đủ rồi, sao lại phải hai lần?”
Sau khi chờ đến lượt và mua vé, chúng tôi chọn một khoang vòng đu quay thông thường thay vì các tùy chọn như khoang đáy kính, khoang karaoke, hay khoang VR.
-Hồi hộp-
Chúng tôi cầm vé và xếp hàng tại lối vào vòng đu quay. Tôi có thể cảm nhận được một chút mồ hôi đang hình thành trên đôi tay đang đan chặt vào nhau của chúng tôi, không chắc đó là của ai.
Từ khoảng khắc đó cho đến khi lên vòng đu quay, cả hai đều im lặng.
Chúng tôi chỉ im lặng chờ đợi đến lượt lên của mình.
“Chúc bạn có một khoảng thời gian vui vẻ!”
Theo chỉ dẫn của nhân viên, chúng tôi bước vào vòng đu quay.
Khi vào trong không gian nhỏ hẹp, nơi chúng tôi sẽ bị kẹt lại trong 15 phút tới, chúng tôi buông tay nhau ra và ngồi đối diện nhau. Khi bắt đầu lên cao, cảm giác rời khỏi mặt đất trở nên rõ rệt.
...
...
Chúng tôi nhìn vào mắt nhau mà không chớp.
Dù không lời nào được thốt ra, khuôn mặt đỏ bừng của Elli dường như thôi thúc tôi tiến tới.
Lúc đó, tôi tự hỏi.
'Phải nói gì khi trao nó cho cô ấy đây?'
Mặc dù đã lên kế hoạch từ trước, nhưng đầu óc tôi trở nên trống rỗng vì hồi hộp. Tôi không thể nhớ được bất kỳ lời chân thành nào mà mình đã luyện tập.
Tuy nhiên, ngay sau đó.
...
Nhìn vào mái tóc vàng bạch kim của Elli tỏa sáng rực rỡ ngay cả trong bóng tối, trên nền của ánh đèn thành phố dần sáng lên.
Tôi bị thôi thúc đưa tay vào túi và rút ra chiếc hộp đựng nhẫn, khẽ quỳ gối trước mặt cô ấy.
Ánh mắt Elli chuyển sang hộp nhẫn trong tay tôi, và một tiếng thở nhẹ phát ra từ đôi môi cô ấy.
“Ah...”
Cô ấy chắc hẳn đã đoán được lời tỏ tình của tôi hôm nay, ngay tại nơi này.
Nhưng chiếc nhẫn dường như khiến cô ấy bất ngờ, đôi mắt xanh mở to và đôi má càng đỏ hơn.
Trước khuôn mặt xinh đẹp, dễ thương và có phần ngạc nhiên ấy.
Cảm nhận được niềm vui khi thành công gây bất ngờ cho cô ấy, tôi bỗng bình tĩnh lại, một nụ cười lan tỏa trên môi.
“Alicia.”
Tôi gọi cô ấy bằng tên thật, điều mà lâu rồi tôi chưa làm, thay vì gọi bằng biệt danh.
Và sau đó, gửi đến cô bạn thời thơ ấu của tôi, người mà tôi đã trao trái tim mình kể từ lần đầu tiên gặp gỡ và giờ đây vẫn thế, vẫn sẽ mãi mãi tiếp tục như vậy.
“Anh thích em. Em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Không cần những lời hoa mỹ.
Chỉ là những lời đơn giản và chân thành, tôi tỏ tình.
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Vốn từ còn kém nên dịch chương này thấy k ổn lắm, dịch xong nhưng k dám đăng (┬┬﹏┬┬)
━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━
Ga Gwangju Songjeong là một nhà ga quan trọng nằm tại quận Gwangsan, thành phố Gwangju, Hàn Quốc. Đây là một trong những ga chính của tuyến KTX (Korea Train Express) và phục vụ nhiều tuyến tàu khác nhau, bao gồm cả tàu cao tốc và tàu thường.