"Yaho. Mình đến chơi nè!"
"Oa. Mời cậu vào nhà, Momo-chan!"
Như cún con quấn quýt với chủ nhân, Yuuka liền sà vào Nihara-san đang đứng tại cửa trước.
Hôm nay Nihara-san diện một chiếc áo sơ mi nữ và quần ngắn, được che phủ bởi một chiếc áo cardigan màu vàng.
Chiếc ghim cài áo hình hoa hướng dương đung đưa quanh phần ngực, trông rất độc đáo.
Cơ mà... bộ dạng này, tôi đã từng thấy qua rồi.
"A, Momo-chan! Đây có lẽ nào là... trang phục của Mankai Himawari trong 『Hanami Gundan Mankaiger』 trước khi henshin!?"
"Ồ, Yuu-chan cũng nhạy bén hơn với tokusatsu rồi nhỉ! Đúng vậy!! Ghim cài áo hướng dương này cực kỳ hợp với hình ảnh năng động và hồn nhiên của Mankai Himawari, đây chính là điểm tuyệt vời nhất!!"
Hôn thê của tôi đã bị gyaru kéo lọt hố tokusatsu mất rồi...
Mà, miễn hai người thân thiết với nhau hơn thì chắc là ổn thôi.
"Thế này là ba người chúng ta có thể bàn về hoạt động lớp rồi nhỉ? Chà, quả nhiên tiến cử hai người đúng là tốt quá. Có thể chơi... Có thể bàn bạc mà không cảm thấy ngần ngại vào ngày nghỉ, chả phải là tuyệt vời nhất hay sao?"
Vừa nãy, cô ấy đã nói là 『chơi』 nhỉ?
Nghĩ lại... Hình như chỉ vì muốn chơi với Yuuka, nên Nihara-san mới chọn hai người chúng tôi làm phó đại diện cho lễ hội văn hoá thì phải?
―――Chuông cửa trước chợt reo thêm lần nữa.
"Yaho, Yuuka. Và cả Yuunii-san. Đã lâu không gặp anh chị."
Đứng kế bên Nihara-san... là một quản gia với thân hình mảnh khảnh.
Với mái tóc đen dài được cột về phía sau.
Cùng chiếc áo ngắn màu trắng, bao phủ bởi bộ lễ phục màu đen, có thắt kẹp cà vạt màu đen.
Thông qua cặp kính áp tròng xanh biếc―――Isami nhìn chằm chằm về phía Yuuka, niềm nở nụ cười và nói.
"Hôm nay chị vẫn là người dễ thương nhất thế giới nhỉ... mèo con của em?"
"Im đi! Nếu cứ chọc chị như vậy thì quay về mau!! Waa!!"
Vừa chào hỏi, vừa dẫm phải bãi mìn của Yuuka.
Phong cách này, quả đúng là Watanae Isami... do diễn vai cô gái soái ca mặc đồ nam quá nhiều, hệ quả là em ấy không biết cư xử với chị gái mình như thế nào.
Thấy hai chị em nhà họ trao đổi như vậy, Nihara-san bắt đầu cười khúc khích.
"Ahahaha! Quả là Isami-kun... buồn cười lắm đó. Không chọc cười nổi Yuu-chan luôn kìa."
"Grừ..."
Bị đánh trúng tim đen, Isami suýt nữa đã khóc... nhưng em ấy liền giả bộ bình tĩnh và đáp lại như một soái ca.
"...N-Nói vậy chứ. Em cũng đã chọc cười được Momono-san đúng không? Chính vì bị em mê hoặc tại Comiket... nên chị mới nhờ vả em phải không?"
"Không. Hoàn toàn khác chứ?"
Trước nụ cười tươi đã khiến biết bao cô gái phải say đắm ấy, Nihara-san vẫn không hề lay động mà nói đầy thản nhiên.
"Nếu phải chọn giữa quản gia soái ca và Mankaiger thì chị đương nhiên sẽ nghiêng về Mankaiger rồi! Tại vì, nếu sử dụng 『Hanasaka Bazooka』 thì hoa sẽ nở trên cây tàn đó?"
"Em chả hiểu tí gì điều chị vừa nói... giữa ông chú Hanasaki gì đó và em, thì em chắc chắn phải ăn ảnh hơn chứ!?"
"Không không. Bởi vì chị, khá là nghiền tokusatsu ý. Diễn viên mặc giáp chiến đấu khiến tim chị đập thình thịch luôn, hơn hẳn mấy anh soái ca mặc đồ đẹp!"
Trận chiến không có hồi kết giữa cosplayer soái ca và fan cuồng tokusatsu.
Cuộc cãi vã đã vô vị rồi, nhưng trông Isami còn thảm thương hơn.
"Etou. Tạm thời để anh sắp xếp lại được không?"
Cuộc hội thoại này đã lộn xộn lắm rồi, nên tôi đành nhắc lại từ đầu.
"Do Nihara-san nhờ vả nên Isami đã cất công lên Tokyo vào thứ bảy và chủ nhật, đúng không? Bọn anh sẽ làm cà phê cosplay tại lễ hội văn hoá, và em đã được nhờ làm cố vấn."
"Đ-Đúng vậy, Yuunii-san. Chỉ có em mới làm được việc này, Momono-san nói câu chí mạng như vậy đó. Nếu là vì Yuuka thì em sẽ nhận luôn mà không từ chối."
"À không. Thì là, chị là người tổ chức ý? Mọi người sẽ không muốn mặc giáp chiến đấu, phải không? Thế nên chị mới nghĩ đến chuyện nhận lời khuyên về cà phê cosplay từ người biết rõ cosplay như Isami-kun."
Mọi người không muốn mặc giáp chiến đấu, là điều miễn bàn rồi.
Trên thực tế, Isami là một cosplayer nổi tiếng. Về mắt thẩm mỹ của em ấy thì không cần phải nghi ngờ, nhưng...
Nhưng liệu Yuuka có dính phải mấy chuyện kỳ quặc không, mới là điều đáng lo ngại nhất.
Dường như cũng có cùng suy nghĩ với tôi, Yuuka liền nhìn về phía Isami mà không nói gì.
"Vậy hãy thử nhiều kiểu dáng xem sao."
Sau khi mỉm cười tươi tắn và nói điều đó.
Isami bắt đầu lục lọi trong vali mang theo người, rồi lấy ra từng bộ trang phục.
"Mà, lựa chọn an toàn nhất vẫn là đồ hầu gái nhỉ. Đã nói đến cà phê cosplay, thì người bình thường đầu tiên sẽ nghĩ đến 『cà phê hầu gái』, đúng không."
"Ok! Thế để chị mặc thử xem!!"
Nihara-san nhận lấy bộ đồ hầu gái từ Isami và rời khỏi phòng khách.
Để rồi――――hoá thân thành một cô hầu gái và một lần nữa bước vào phòng khách.
"Xin kính chào chủ nhân? Chủ nhân thấy cửa hàng của em thế nào? Có được không? Em sẽ chăm sóc kỹ chủ nhân nhé? ...Sakata thấy sao?"
"Etou... xin lỗi. Phong cách gyaru và đồ hầu gái lệch nhau quá, tôi cứ tưởng là bị dẫn vào mấy cửa hàng phi pháp hay chặt chém khách hàng rồi."
"Tồi tệ!"
Chỉ vì bị tổn thương mà Nihara-san lườm về phía tôi, đúng chất hầu gái đen tối. Hầu gái gyaru... mà, những người có fetish này chắc sẽ có hứng thú nhỉ.
"Vậy thì, Yuu-chan cũng mặc thử xem? Yuu-chan ở trường mà mặc đồ hầu gái thì sẽ trông rất giống một người vợ đảm đang, hợp lắm đó?"
"À... ư-ừm. Vậy mình sẽ cố mặc thử―――"
"Aa, Yuuka để vậy là ổn rồi. Được, bộ tiếp theo nào."
Isami chợt ngắt lời của Yuuka và trưng ra một bộ trang phục khác.
"Bộ này thì sao? Nữ cổ động viên. Bộ này vừa dễ thương, vừa thể hiện được ý nghĩa 『cổ vũ quý khách hàng』 tại quán cà phê cosplay đó."
"Aa, nữ cổ động viên. Ok, thế để chị mặc thử xem!!"
Và một lần nữa―――Nihara-san đã thay đồ xong.
"Xin kính chào quý khách!! Xin hãy đợi đã, thưa quý khách. Quý khách cảm thấy mệt ư? Vậy tôi sẽ cổ vũ thật nhiều... để xua tan bớt cơn mệt nhé."
Nihara-san nhẹ nhàng bước lên và vung vẩy bông tua cổ vũ màu hồng, khiến chiếc váy ngắn chỉ cách đầu gối vài cm đầy khiêu gợi cứ bay tưng tưng.
Isami thì đang quan sát kỹ càng Nihara-san.
"Ừm, Momono-san đúng là hợp hơn với kiểu nhân vật hoạt bát. Ngoài ra thì... Momono-san cũng hợp với trang phục nam đến bất ngờ đấy. Chị chỉ cần kéo vùng ngực lại để không nổi bật là được."
"Ế? Thật à? Vậy chị cũng sẽ thử kiểu đó xem có ổn không."
"...Đây! Đây!! Phía này có người giơ tay nè!?"
Yuuka vừa nhảy ton ton vừa giơ tay.
Thế nhưng Isami―――vẫn cố tình phớt lờ.
"Này, đừng có bơ chị chứ, Isami! Không phải là chị háo hức được cosplay trước mặt người khác hay gì... nhưng chị cũng phải xuất hiện trong lễ hội văn hoá đó! Đừng chỉ cố vấn cho mỗi Momo-chan, cố vấn cho cả chị nữa nè!!"
"Fufu~ Yuuka chỉ cần như vậy là đáng yêu nhất rồi?"
"Không phải chuyện đó!"
Yuuka đang phồng mặt rõ ràng thế kia, nhưng Isami càng phớt lờ thêm và chuyển hướng nhìn sang phía tôi.
"Đúng rồi. Yuunii-san cũng phải thử nhiều kiểu xem sao. Quản gia, đồ vest, hay kiểu thông thường đều được cả, nhưng... ngược lại, hay là anh thử đồ nữ xem sao?"
"Ế, tại sao!? Tự dưng lại ngược đời như vậy, em dừng lại đi!?"
"Ồ... Trang phục nữ. Nghe có vẻ thú vị―――à không. Cảm giác mới mẻ cũng không tệ đó?"
"Đợi đã Nihara-san. Vừa nãy cậu đã nói là thú vị đúng không, rõ ràng là không hề liên quan đến lễ hội văn hoá nữa rồi còn gì!?"
Tệ rồi, nếu cứ theo chiều hướng này.
Một khi Isami và Nihara-san đã đùa quá trớn thì mọi chuyện sẽ chẳng diễn ra tốt đẹp.
Cứu anh với, Yuuka. Bây giờ tôi chỉ có thể trông chờ vào Yuuka thôi...!!
"...Hề hề. Yuu-kun mặc đồ nữ... Chắc chắn sẽ dễ thương lắm đây... Hồi hộp quá đi."
Đợi đã Yuukaaaaaaa!?
――――Thế là.
Sau đó, tôi đã... lâm vào tình huống nhục nhã không thể diễn tả bằng lời.
◆
"..."
"Em đã xin lỗi rồi mà, Yuu-kun. Hề hề... nhưng mà nhé? Trông anh dễ thương lắm đó?"
"Sakata đúng là tuyệt vời nhất đấy... Phụt."
Chả giúp được cái gì cả.
Bị ép mặc như thế này trước mặt ba cô gái... đúng là nhục nhã mà.
"Ai chà. Cosplay thật sâu sắc nhỉ. Quả nhiên nhờ Isami-kun là đúng mà."
"Đối với cosplayer bọn em, không có gì hạnh phúc hơn là được nghe điều đó."
"――――Nè, Isami."
Thế rồi, trong lúc Nihara-san và Isami trao đổi với nhau.
Yuuka tự dưng cứng mặt lại... và lẩm bẩm.
"Em chỉ chọn trang phục cho mỗi Momo-chan... và Yuu-kun thôi. Rốt cuộc thì, em chẳng đề xuất bộ nào cho chị cả? Isami... tại sao?"
Tôi chưa từng thấy Yuuka với tông giọng nghiêm túc như vậy.
Trước những lời đó, Isami―――bỗng đơ người ra và nói.
"Ế... Yuuka, thực sự muốn cosplay à? Không phải Yuuka rất kém mấy khoản đó ở trường hay sao. Em cứ tưởng là chị lo phần hậu cần rồi chứ..."
Quả là em gái ruột.
Có thể hiểu rõ tính cách của Yuuka như vậy.
"Không, không. Chị đã giải thích qua điện thoại với Isami-kun rồi, phải không? Chị có nói là tất cả mọi người sẽ cosplay đó."
"Quả thực Momono-san đã nói vậy... nhưng em tưởng Yuuka phải là trường hợp ngoại lệ chứ."
"Isami, em nghĩ chị là ai chứ... Đã chốt là mọi người đều làm rồi, thì chị cũng phải làm đến cùng chứ!!"
Yuuka cắt ngang cuộc hội thoại giữa Nihara-san và Isami và thẳng thừng nói.
Ngược lại, biểu cảm Isami―――bỗng trở nên xám xịt, khác hẳn với nụ cười tươi tắn của mọi khi.
"...Yuuka, chị nói nghiêm túc chứ?"
"...Ý em là sao?"
Bầu không khí giữa hai người họ bỗng trở nên nặng nề.
"Em biết Yuuka đang nỗ lực trong công việc lồng tiếng. Em nghĩ điều đó rất tuyệt vời. Với cả, em cũng hiểu rõ, từ khi sống cùng Yuunii-san―――chị đã mỉm cười hạnh phúc hơn ngày xưa."
"...Ừm."
"Nhưng mà nhé, Yuuka. Lễ hội văn hoá―――sự kiện của trường là một chuyện khác. Tuy nói thế này có hơi tệ, nhưng xin lỗi... Em nghĩ, Yuuka dù có cố gắng trong sự kiện của trường, thì cũng không đem lại kết quả tốt đâu."
Mặc dù Isami đã lựa những lời không quá nặng nề.
Thế nhưng, những gì em ấy nói―――còn khắt khe hơn cả tôi nghĩ.
Yuuka hít một hơi dài... rồi nhìn thẳng về phía Isami.
"Chỉ vì chị kém giao tiếp. Thế nên em mới lo là chị sẽ không làm được gì ở trường và thất bại... Ý em là vậy, có phải không Isami?"
"...Đúng đó. Nếu Yuuka thất bại và không thể mỉm cười thêm một nữa, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi... em sợ lắm. Nếu vậy thà từ đầu không làm gì, thì sẽ tốt hơn... em nghĩ vậy."
"Isami bao bọc quá mức rồi đó. Chị là Onee-chan mà."
"...Nếu chỉ tính tuổi thôi."
―――Chị mới là Onee-chan!
Bình thường Yuuka sẽ phồng má lên và nói điều đó.
Nhưng hiện giờ... em ấy đang lặng lẽ chấp nhận những lời của Isami.
―――Em nghĩ, Yuuka có lẽ cũng đã chịu tổn thương nặng như Nii-san.
Những lời Nayu nói vài ngày trước, bỗng vang vọng trong tâm trí tôi.
Tinh tướng vì nghĩ bản thân nổi bật, bị cô gái mình thích từ chối, trở thành chủ đề bàn tán trong lớp―――vì quá sốc, nên vào năm ba sơ trung, tôi đã có một thời gian không đến trường.
Tất nhiên, khác hoàn toàn với chuyện của tôi... nhưng Yuuka cũng từng có quá khứ sơ trung không đến trường.
Khi đó, Yuuka đã bị tổn thương.
Và sự đau khổ của Isami khi phải chứng kiến em ấy như vậy ngay kế bên.
Thực lòng mà nói... dù là cảm xúc bên nào, tôi cũng hiểu.
Tôi còn nhớ rõ, khuôn mặt đau khổ của Nayu thấy khi tôi chui rủi trong phòng.
Chính vì vậy mà đến tận bây giờ con bé vẫn không gạt bỏ được nỗi oán hận với Raimu... Tôi biết, Nayu đã rất đau khổ.
――――Thế nhưng.
Gần đây, khuôn mặt của con bé... dường như đã an tâm nhiều hơn trước.
Tôi và Yuuka đã sống hoà thuận với nhau. Con bé cũng khát khao có Yuuka là 『Chị dâu』―――Chính vì vậy.
"Người quyết định điều đó... không phải là Isami, đúng không?"
Thế nên... tôi bèn quay sang Isami và nói thật rõ ràng.
Cả Isami, Nihara-san, lẫn Yuuka đồng loạt nhìn về phía tôi.
"Isami. Em có biết rằng, anh cũng... từng có thời gian không đến trường, đúng không? Khi đó anh đã gặp gỡ Yuuna-chan, anh đã thề sẽ chỉ yêu gái 2D... Bằng cách nào đó, anh đã hồi phục trở lại. Thực sự thì anh rất lo cho Nayu. Thế nên―――anh cũng hiểu rõ cảm xúc lo lắng của Isami dành cho Yuuka."
Tôi vừa nói vừa siết chặt tay.
"Thế nhưng, từ khi ngừng chối bỏ 3D và sống chung với Yuuka... dần dần, anh càng cảm thấy an tâm hơn. Anh nghĩ là như vậy đó."
"...Điều anh muốn nói là gì vậy, Yuunii-san?"
Giọng của Isami có chút run rẩy.
Tôi nhìn chằm chằm vào Isami... và tiếp tục lời của mình.
"Yuuka đã tự lựa chọn con đường 『diễn viên lồng tiếng』. Còn 『hôn thê』... mà, tuy ban đầu là do hai người bố tự tiện quyết định. Cả anh lẫn Yuuka đã lựa chọn con đường hoà hợp với nhau, và bây giờ bọn anh đã chung sống được. Thế nên―――dù là chuyện ở trường, thì đây cũng là con đường Yuuka đã chọn, chả phải Isami nên quan sát Yuuka hay sao? Nếu làm vậy thì nhất định... cuối cùng, em cũng sẽ an tâm được thôi."
"..."
Isami liền cắn chặt môi và nhìn xuống đất.
Em ấy nắm chặt tay đến mức máu như sắp chảy ra từ lòng bàn tay.
"...Cảm ơn em, Isami. Và... xin lỗi nhé, chị đúng là một Onee-chan vô dụng mà."
Bằng giọng nói ân cần như vậy.
Yuuka nhẹ nhàng cầm lấy nắm tay của Isami và đặt tay của em ấy lên.
Thế rồi―――như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, Yuuka gõ nhẹ vào mu bàn tay của Isami.
"Chị ý. Nói thực thì... Chị đã nghĩ là mình không muốn cosplay tại lễ hội văn hoá. Khi tham dự event với tư cách là Izumi Yuuna thì chị có thể làm tốt. Nhưng con người thực của chị, không giỏi giao tiếp với người khác, điều đó khiến chị cảm thấy rất lo lắng..."
"Đương nhiên rồi... Tại vì, Yuuka... đã đau khổ đến vậy mà, hồi còn học sơ trung..."
Giọng nói của Isami dần dần khàn đi.
Tách tách, những giọt nước mắt khẽ rơi xuống thảm.
Yuuka liền xoe nhẹ đầu Isami.
"Nhưng mà nhé... chị muốn thử cố gắng xem. Có thể chị sẽ không làm tốt. Có thể chị sẽ thất bại. Dù vậy thì... chị vẫn muốn lựa chọn con đường cố gắng. Thế nên là... nhé, Isami? Tuy nói trịnh trọng thế này có hơi xấu hổ. Nhưng nếu được thì... em hãy đến lễ hội văn hoá nhé."
Cứ như đang đọc sách tranh cho một đứa trẻ.
Yuuka chỉ đơn giản đang thì thầm nhỏ nhẹ với Isami.
"...Thế này thì, cảm giác như mình không thể làm qua loa được rồi nhỉ. Sakata?"
Tuy nói vậy, nhưng chả phải cậu đang tràn đầy khí thế hay sao? Nihara-san.
Nhưng mà... Chắc tôi cũng vậy.
Tôi cũng hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Nihara-san.
Lễ hội văn hoá cao trung năm hai này―――sẽ trở thành lễ hội mà tôi tham gia hết mình trong lịch sử.