"Vậy thì, Nii-san. Cũng sắp sửa đến lúc em phải quay lại bên kia rồi."
Vào khoảnh khắc kỳ nghỉ hè chỉ còn lại vài ngày nữa là kết thúc.
Khi tôi mới ra khỏi bồn tắm, thì đã bị Nayu kéo lên ban công. Con bé vừa ngước lên bầu trời đêm, vừa nói.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, có thể nhìn thấy rõ cả trăng.
"Ừm. Em nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, Nayu."
"Tch. Đương nhiên rồi."
Tôi chỉ lo lắng bình thường thôi, sao con bé vẫn đá lưỡi được nhỉ?
Cô em gái ngốc của tôi bắt đầu lẩm bẩm như độc thoại, trong lúc hướng mắt khỏi tôi.
"Em thì nghĩ. Có Yuuka-chan làm 『Chị dâu』 là điều tốt. Còn Isami... khá là phiền phức. Nhưng quả nhiên, chỉ cần có Yuuka-chan ở bên Nii-san là được rồi."
"An tâm đi. Em không cần nói thì anh cũng không định rời xa Yuuka đâu."
"...Nii-san ý. Hồi không đến trường vào năm ba sơ trung, anh đã rất đau khổ đúng không? Đến tận bây giờ, anh vẫn còn cự tuyệt gái 3D mà."
Tự dưng sao con bé lại nói chuyện cũ vậy?
Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng tôi vẫn đáp lại Nayu.
"Anh đã quên lâu rồi, cảm xúc hồi đó. Có lẽ là do... mấy tháng ở cùng với Yuuka, để lại nhiều kỷ niệm quá."
"Mà, quả thực. Nii-san đã cười nhiều hơn so với hồi trước. Em nói thật đấy."
Nayu đáp lại, dường như mới mỉm cười thì phải.
Nhưng con bé lại bắt đầu nhăn mặt và trầm giọng xuống.
"...Tuy em không rõ cụ thể, nhưng... Yuuka-chan cũng... từng có thời gian không thể đến trường, phải không?"
"Em nghe từ Yuuka à?"
"Chỉ thoáng qua thôi. Còn cụ thể thì hoàn toàn không. Nhưng... em nghĩ, Yuuka có lẽ, cũng đã chịu tổn thương nặng như Nii-san. Thế nên là..."
"Dù em không nói thì anh cũng hiểu mà."
Nayu không cần phải nói với tôi điều đó.
Không phải là tôi biết rõ về quá khứ của Yuuka hay gì.
Cũng như Yuuka đã giúp đỡ của tôi―――tôi cũng muốn giúp đỡ của em ấy.
Đó là những gì tôi nghĩ.
" 『Chị sẽ khiến Yuu-kun mỉm cười, để thổi bay hết nỗi buồn của anh ấy.』―――Hồi trước Yuuka-chan từng nói vậy, phải không?"
Nayu khẽ lẩm bẩm rồi nhìn thẳng về phía tôi.
"Em tin tưởng những lời đó. Rằng Yuuka-chan sẽ luôn khiến Nii-san mỉm cười. Thế nên là, Nii-san cũng... nhất định không được quên đấy."
"Quên gì cơ?"
"Hà, mệt mỏi quá... Nii-san cũng phải khiến Yuuka-chan mỉm cười đó. Vợ chồng phải giúp đỡ lẫn nhau mà? Lúc nào cũng chỉ nhận lòng tốt từ Yuuka-chan như thế... là em băm móng anh đấy, không đùa đâu."
Diễn đạt kiểu gì mà đáng sợ vậy!?
Nayu, lúc nào cũng nói những lời cay độc đến mức quá đáng... Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
"Anh hiểu mà. Phải giúp đỡ nhau chứ... Dù gì cũng là vợ chồng mà nhỉ."
"...Tch. Nổ tung vĩnh viễn đi."
"À, còn nữa. Nayu."
"Hả? Cái gì?"
Thái độ cộc lốc của Nayu đúng là không thay đổi.
Tôi liền xoa nhẹ đầu của cô em gái dễ thương... và nói như dỗ dành.
"Gần đây anh toàn dính líu với Yuuka và Isami mà không hề chăm sóc em cẩn thận nhỉ. Chỉ là... xin lỗi nhé. Không chỉ Yuuka, mà cả em, em gái của anh... đều là tồn tại quý giá đối với anh. Vì vậy nên là... từ giờ hãy tiếp tục giúp đỡ nhau nhé, Nayu."
Những lời cảm tạ được bật ra, đến cả người nói là tôi còn thấy xấu hổ.
Huống chi người được nói là Nayu.
"...Chết đi!"
Thụp.
Tôi chợt lĩnh phải một cú huých cùi chỏ thẳng vào phần ức, với tốc độ không tưởng.
"E... Anh đã tắt thở trong phút chốc đấy, không đùa đâu..."
"T-Tại Nii-san nói mấy điều kỳ quặc đấy! Đồ ngốc, đồ ngốc! Đi mà nói điều đó với Yuuka-chan đi――――Lỡ gây hiểu lầm thì sao? Nii-san đúng là... đồ lăng nhăng!"
Chuyện đã xảy ra như thế.
Sau cái ngày anh em chúng tôi trò chuyện như anh trai và em gái―――Nayu đã quay về nước ngoài với bố.
Và kỳ nghỉ hè còn lại, cũng trôi qua nhanh chóng―――
Cuối cùng thì, học kỳ hai sẽ chính thức bắt đầu vào ngày mai.
◆
"Hưm hưm hưm♪Tới trường, cùng với Yuu-kun♪"
Yuuka với bộ đồng phục trên người, đang buộc tóc trong lúc ngân nga tại phòng rửa mặt.
Ngày đầu tiên đến trường sau kỳ nghỉ hè, chỉ toàn là phiền phức... cơ mà trông em ấy phấn chấn nhỉ.
"Sao em trông vui vậy, Yuuka?"
"Ế? Tại vì, đến trường là em được gặp Momo-chan nè. Hơn nữa... khoảng thời gian đến trường siêu hồi hộp cùng với Yuu-kun, cũng phải lâu lắm rồi! Tất nhiên em phải cao hứng chứ!!"
"Etou... Tạm thời anh cứ nói trước vậy. Em phải chắc là không để lộ nhé?"
"...Điều đó là đương nhiên rồi."
Khi cặp kính đặt trên bồn rửa được đeo lên.
Giọng Yuuka lập tức chuyển sang chế độ lạnh lùng trên trường.
"Chứ cậu nghĩ vì sao chúng ta lại mô phỏng lại trường học trong kỳ nghỉ hè chứ? Tôi đã luyện tập đến mức hoàn hảo để có thể cư xử như thế này ở trường đó."
"Màn mô phỏng dở dở ương ương đó, mà... cũng có thể nói là luyện tập hoàn hảo nhỉ..."
Thực lòng thì tôi nghĩ đó chỉ là một màn diễn tệ hại thôi, nhưng...
"Đối với Sakata-kun là vậy nhỉ. Thế nhưng với tôi, đó là luyện tập nghiêm túc. Dù trên trường có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không dao động..."
"Yuuka, đáng yêu thật đó."
"Ehehe~ gì chứ, Yuu-kun đúng là~ Em xấu hổ lắm đấy."
"Vô ích rồi."
"Vừa nãy anh chơi không đẹp nha."
Yuuka dùng ngón tay nâng kính lên và nhìn chằm chằm về phía tôi.
Sau đó, em ấy lập tức quay về bộ dạng không cảm xúc ở trường, rồi bình tĩnh bảo với tôi.
"Tạm thời tôi sẽ nói trước. Tôi đã ứng biến không được tốt, khi dính phải cái bẫy vừa nãy. Sakata-kun cũng vậy, cậu luôn phải cảnh giác đó."
"Không phải là ứng biến không được tốt... Mà, anh đã trải nghiệm sâu sắc hệ quả khi cả lớp biết được chuyện yêu đương của mình rồi, nên anh sẽ cẩn thận."
"Vậy thì được rồi."
"Cũng đến lúc đi thôi nhỉ."
"Ừm."
Sau khi trao đổi lời hứa với nhau, tôi cùng Yuuka bắt đầu xỏ giày và ra khỏi nhà.
Thế rồi, chúng tôi bước đi trên con đường tới trường như thường lệ...
"Ơ-Ờm..."
Yuuka đeo kính chợt lên tiếng với ánh mắt thẹn thùng.
"Em muốn anh có thể bỏ qua... lời hứa đó cho đến khi ra đường lớn..."
Yuuka nắm chặt lấy tay tôi trong lúc thủ thỉ điều đó.
...Mà, quả thực. Quanh đây cũng không có người đi lại, và hồi kỳ một chúng tôi cũng đi bộ cùng nhau, nên chắc là ổn thôi.
Cơ mà cứ thế này, có thật là Yuuka sẽ không để lộ ở trường không đây―――tôi cảm thấy rất lo lắng.
◆
"Yo, Yuuichi... Mày trông sung sức nhỉ."
"Còn cái bộ mặt thiếu sinh khí đó của mày là sao?"
"Thế mày nói ngược lại cho tao nghe xem. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè... có lý do gì lại không thức đêm chạy event?"
Không phải hôm tựu trường thằng này cũng nói vậy hay sao?
Có thể tiêu tiền vô hạn đến mức nào chứ... Thằng này đúng là hết thuốc chữa rồi, sao bố mẹ lại không nổi giận với nó nhỉ.
"Yaho, Sakataa! Kỳ hai cũng giúp đỡ nhau nhé!!"
Người vừa đập một phát vào lưng tôi, là gyaru hướng ngoại/gyaru mê tokusatsu―――Nihara Momono.
Cùng mái tóc nâu phất phơ, cô ấy bắt đầu cười khúc khích đầy hồn nhiên.
Do có thể liếc được bộ ngực tròn trịa đó từ phía sau khe hở của chiếc blazer thả nhiều cúc áo... nên tôi nhanh chóng đảo mắt đi.
"Á! Sakata vừa nãy mới nhìn ngực mình đúng không?"
Nihara-san tinh mắt nhìn ra điều đó.
Cứ như thể mới kiếm được một món đồ chơi thú vị, cô ấy liền phô ra nụ cười không khác gì tiểu ác ma.
"Vậy à, vậy à. Mình đã hứa rồi nhỉ... Khi nào Sakata nhớ ngực, thì lại chạy về bên mình ý! Chắc bây giờ là lúc đó nhỉ."
"N-Ngực...!? Oi Yuuichi, cái giao kèo đáng ghen t―――khiếm nhã đó là sao!? N-Nihara! Xin hãy chỉ tôi cách lập giao kèo nữa!! M-Muốn trả bao nhiêu cũng được!?"
"Uồi... Kurai, tởm quá đấy."
"Tại sao chứ!? Chỉ có Yuuichi là được, chả phải là kỳ lạ lắm sao!!"
Phát ngôn của Masa cũng khá là kỳ lạ, mà cả Nihara-san cũng rất kỳ lạ.
Cơ mà, ngay từ đầu tôi làm gì có yêu cầu như vậy nhỉ?
"Nào, Sakata! Cứ lao vào ngực mình đi?"
"Không, không lao vào đâu... đừng tưng tưng ngực nữa. Tôi sẽ cảm thấy lạ đấy. Không đùa đâu."
"Đừng có mà ngộ nhận giữa trường học với cửa hàng tình dục được không? ...Sakata-kun."
Một giọng nói sắc sảo lạnh như băng khẽ vang lên.
Tôi sợ sệt nhấc mặt lên.
Ở đó là―――Watanae Yuuka.
Khác với ở nhà, với mái tóc đuôi ngựa và cặp kính.
Khác với ở nhà, với khuôn mặt toả ra khí chất lạnh lùng.
...Nhưng Yuuka đang trừng mắt về phía tôi lúc này, là Yuuka trong chế độ ở trường.
"C-Chào buổi sáng, Watanae-sa..."
"Đừng có bắt chuyện với tôi. Lúc nào cũng hứng lên vì ngực, cái đồ cầm thú."
Cơn giận của em ấy đáng sợ tới mức không cho phép tôi được chào hỏi.
Yuuka hay phản ứng gắt gao khi nhắc đến chủ đề ngực nhỉ.
Mặc dù là do Nihara-san cố tình làm thái quá, rõ ràng là bất công mà.
"Yaho, Wattanae-san! Hôm nay cũng khoẻ nhỉ!! Kỳ hai cũng giúp đỡ nha!"
"Chắc vậy."
Ở nhà mong ngóng gặp Nihara-san đến thế, mà sao em ấy lại phản ứng lạnh nhạt như thể điều đó là giả tạo vậy.
Masa dường như cũng đơ người lại, giữa không khí lạnh lẽo đang bao trùm quanh chúng tôi.
Trong bầu không khí nặng nề đến tột cùng này, Yuuka bỗng nói to và rõ ràng.
"Tóm lại... cái loại cứ nghĩ về con gái là chỉ biết đến ngực, làm người đúng là đáng khinh bỉ mà."
"Không không, tôi không có nghĩ đâu!?"
Chả phải rất tệ hay sao, kiểu người như vậy!!
"Oii, về chỗ nào."
Nhưng tôi đã không còn thời gian để phản bác lại thành kiến của Yuuka nữa.
Sau khi giáo viên chủ nhiệm Gouzaki bước vào, chúng tôi nhanh chóng giải tán và quay về chỗ ngồi.
――――Brr brr♪
Điện thoại rung lên đúng lúc tôi ngồi xuống, thế là tôi rón rén mở LINE lên để tránh bị Gouzaki-sensei phát hiện.
『Hứ! Yuu-kun là đồ ngốc, đồ ngốc!! Tuy không có ngực, nhưng em... cũng mềm mại mà. Sao anh không ôm luôn em đi.』
Trước tin nhắn IQ siêu thấp của Yuuka, tôi chỉ đành thở một dài.
Không thể tưởng tượng cái người vừa nói 'cầm thú' với 'đáng khinh bỉ' vừa nãy và lúc này là một được.
"...Từ Yuu-chan à? Ái chà, tin nhắn LINE gì mà đáng yêu vậy trời?"
Nihara-san ngồi chéo góc tôi, chợt quay lại và mỉm cười khúc khích.
"Tuy nói là đáng yêu, nhưng phần lớn là bị ngốc đấy."
"Ổn mà, ổn mà. Trái tim không thể thành thực của thiếu nữ... điểm đó cũng đáng yêu lắm chứ!"
"Oi, Nihara!! Đang tiết chủ nhiệm đấy, em mau nhìn về phía trước đi."
"Vâng, em xin lỗi."
Sau khi bị Gouzaki-sensei chỉ tên nhắc nhở, Nihara-san bèn tặc lưỡi và quay người lại phía trước.
Tôi cũng tranh thủ cất điện thoại và nhìn lên bảng đen.
『Lễ hội văn hoá / Lớp A Năm 2 / Đại diện lớp: 1 người / Phó đại diện: 2 người』
Tôi ngước nhìn lên dòng chữ lớn được viết trên đó, "Aa, cũng đến lúc đó rồi nhỉ." mà suy nghĩ trong mông lung.
Lễ hội văn hoá. Đó là event tra tấn cưỡng ép đối với người hướng nội như tôi.
Tôi không muốn chia sẻ kỷ niệm với bạn cùng lớp, cũng không muốn tiêu sức lực cho hoạt động lớp để mất đi thời gian dành cho 『Alice Stage』―――cái không khí rộn rã tưng bừng trong lớp này, đúng là chả bao giờ hợp với tôi.
Tuy không biết ai sẽ làm đại diện, nhưng xin người đó giao ít hoạt động thôi.
...Tôi cầu mong từ đáy lòng là vậy.
"Có em, Gouzaki-sensei. Em muốn làm đại diện!!"
Một ứng cử viên bất ngờ, khiến tôi suýt thốt ra một âm thanh kỳ quặc.
Ứng cử viên đó chính là―――gyaru mê tokusatsu, không hiểu sao đang cười toe toét, Nihara Momono.
"Ồ! Một ứng cử viên rất hào hứng!! Cả lớp có đồng ý để Nihara làm đại diện không?"
Gouzaki-sensei đảo mắt quanh lớp, nhưng dường như không có ai lên tiếng.
Mà cũng đúng thôi. Muốn làm đại diện cho lễ hội văn hoá, cũng chỉ có thể là những người dở hơi muốn ứng cử mấy công việc phiền phức thôi. Chắc hẳn sẽ không có ai phản đối Nihara-san, người hướng ngoại và thân thiết với cả lớp.
Thế là, đại diện lớp đã được lựa chọn một cách chóng váng.
"Vậy thì, sensei! Em có được chọn phó đại diện không? Thì là. Đằng nào em cũng tính làm việc cùng với những người mình muốn mà?"
"Mà, cũng không có ai khác tự ứng cử. Vậy thì, Nihara muốn chỉ tên ai?"
"Vậy thì, hai người em muốn làm việc cùng sẽ là..."
―――Ngay khoảnh khắc đó. Không hiểu sao tôi lại lạnh cả sống lưng.
Có lẽ là do điềm báo xấu.
Lý do là vì, hai người Nihara-san viết trên bảng đen...
"Vậy uỷ viên của lễ hội văn hoá sẽ là... Sakata! Và, Watanae!! Nihara đã chỉ tên, cả lớp thấy quyết định bằng hai người này có ổn không?"
Lễ hội văn hoá / Lớp A Năm 2 / Đại diện lớp: Nihara Momono
Phó đại diện: Sakata Yuuichi / Watanae Yuuka
―――――――Cô gyaru mê tokusatsu này đã làm một chuyện lố bịch rồi. Nghiêm túc đấy.