Tuy nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng lễ hội văn hoá đã kết thúc.
Có lẽ là do mệt mỏi... nên ngày hôm sau, khi tôi tỉnh giấc, thời gian đã chỉ gần với buổi trưa hơn là sáng.
Tôi vừa dụi lấy hai mắt, vừa nhấc nửa người trên dậy.
À rế. Không có Yuuka ở đây. Đáng nhẽ em ấy phải nằm ngay cạnh tôi mới đúng. Em ấy đã dậy rồi ư? Dù mệt hơn cả tôi mà em ấy dậy sớm thật.
Trong lúc mải suy nghĩ mông lung về điều đó, tôi bước xuống cầu thang và di chuyển về phía phòng khách.
Ở đó―――
"Guu... Đau quá đi..."
Là Watanae Yuuka―――hôn thê của tôi, đang nằm ườn trên sofa mà lẫy người như một con cá trước khi bị mổ xẻ.
Trong bộ thường phục như mọi khi, do đột nhiên ngã nhào xuống, mái tóc đen dài bóng mượt của Yuuka đang xoã rộng trên sofa.
"S-Sao vậy, Yuuka? Trông em mệt lử thế kia."
"A, là Yuu-kun à... Ehehe~ Chào buổi sáng."
Khi ý thức được sự hiện diện của tôi, Yuuka liền nở một nụ cười hồn nhiên như đang cười nhạo bản thân.
Đôi mắt đã cụp xuống sau khi gỡ bỏ kính của Yuuka, lấp lánh như những viên ngọc thuỷ tinh đang toả sáng.
Khuôn mặt tươi cười của Yuuka với những biểu cảm đúng chất hồn nhiên đó―――giống y hệt idol yêu quý của tôi, Yuuna-chan trong 『Alice Stage』.
Có khi là vậy nhỉ. Nhân vật trong game sẽ giống với người đóng vai?
Hay có khi là. Người đóng vai sẽ giống với nhân vật trong game?
Dù là bên nào đi nữa, riêng việc cảm thấy xấu hổ thì vẫn như mọi khi, do vậy... tôi liền quay mặt khỏi Yuuka.
"U'nya... Đau quá đi...
Nhưng không hiểu sao, Yuuka lại khẽ rên một tiếng bên cạnh tôi.
"Yuu-kun vẫn bình thường ư? Dù hôm qua phải tiếp khách nhiều đến vậy tại lễ hội văn hoá mà... Em thì đã căng cơ toàn thân rồi..."
"À không, mỏi thì mỏi đấy. Nhưng chắc anh không đến mức như Yuuka đâu..."
Căng cơ toàn thân mà Yuuka nói vừa nãy, không khác gì một người thua trận vừa bị thương nặng cả.
Cứ như thế giữa tôi, người có chút căng cơ, và Yuuka, người rã rời đến mức không động đậy nổi.
...Cơ mà, à rế?
"Nhắc mới nhớ, Nayu và Isami vẫn còn đang ngủ à?"
Sakata Nayu―――Do hoàn cảnh công việc của bố tôi nên con bé đang sống ở nước ngoài, là em gái của tôi.
Con bé cực kỳ quý Yuuka, đó là điều tốt, nhưng con bé lại hay nặng lời gắt gỏng với tôi đến tệ hại, một cô em gái ruột rất phiền toái.
Watanae Isami―――đang hoạt động với tư cách là một soái ca cosplayer mặc đồ nam, là em gái của Yuuka.
Mặc dù rất yêu Yuuka, nhưng em ấy lại bao bọc quá mức và đối xử với Yuuka như trẻ con, nên việc bị Yuuka giận đến mức suy sụp cũng đã trở thành chuyện thường ngày, một cô em vợ rất đáng tiếc.
Hôm qua hai đứa ấy đã đến lễ hội văn hoá để quan sát, thuận theo đó mà tá túc luôn tại nhà chúng tôi.
Nhưng chỉ chưa đầy tiếng sau khi dọn dẹp xong lễ hội văn hoá và quay về nhà, cả tôi lẫn Yuuka đều đã ngủ quên tại phòng khách.
"Ừm. Khi em ngủ dậy cũng không thấy. Hôm nay hai đứa ấy mới quay về, có lẽ đang cùng nhau đi thăm thú hay gì đó rồi?"
"Không thể có chuyện hai đứa ấy ra ngoài chơi với nhau được đâu? Isami sẽ tan nát lòng đó."
"Ehehe~ Quả thực là vậy nhỉ."
Yuuka đáp lại trong tư thế nằm ườn.
Thế rồi, em ấy hướng khuôn mặt rất chi là tươi cười về phía tôi.
"Nhưng mà, nếu hai đứa ấy không có ở đây... thì chỉ còn lại em và Yuu-kun, hai người chúng ta thôi nhỉ?"
"...Ư-Ừm..."
Có lẽ là do mệt mỏi hay sao mà... Yuuka trông còn đầy rẫy sơ hở hơn cả mọi khi.
À không, lúc nào chả không phòng bị như vậy, hôn thê của tôi mà.
Mặc dù thế, tuy mệt mỏi rã rời nhưng vẫn có thể mỉm cười hồn nhiên và giở giọng muốn được chiều chuộng thế kia―――chắc chắn là ngược lại rồi. Rất nhiều là đằng khác.
Tôi cũng tích đầy mệt mỏi trong người rồi, lơ là tí thôi là lý trí sẽ bị đánh gục mất... cần phải dốc toàn lực để bảo vệ sự tỉnh táo.
Sau khi đã hạ quyết tâm, thì từ bên cạnh.
Yuuka liền mở to mắt―――và thì thầm vào tai tôi.
"Yuu-kun... mát-xa rất giỏi đúng không?"
"...Hả?"
Đột nhiên Yuuka lại đưa ra một câu hỏi lạ lùng.
"Không hẳn là giỏi đâu, chỉ là anh hay mát-xa cho Nayu, nên cũng không phải là không quen, chăng?"
"Ế, sướng thật đấy. Nayu-chan. Hứ."
Tự dưng em ấy lại phồng má lên.
Không không. Đừng nhìn anh mà cay cú như vậy chứ.
Nayu sẽ gây hấn như là "Hả? Em gái mệt như vậy mà có mát-xa cái vai thôi cũng không làm được? Thôi rồi, anh sắp bị em gái trên toàn thế giới gửi khiếu nại đến kìa? Nghiêm túc đấy.", rất là phiền phức, nên tôi đành miễn cưỡng mát-xa cho con bé thôi nhé?
"Vậy thì, Yuu-kun. Như một hình phạt, hãy mát-xa cho cả em nữa."
"Hình phạt gì chứ!? Từ nãy giờ nói chuyện, rõ ràng là anh có gây tội gì để bị phạt đâu!?"
"Khiến em ghen, đó là tội của anh. Mắt trả bằng mắt, răng trả bằng răng, mát-xa trả bằng mát-xa. Thế nên là. Mau mau mát-xa cho em đi."
Thiệt tình, cách làm nũng của em ấy ngày hôm nay, đã vượt quá độ rồi.
Có khi là do tác động phản lại từ cơn mệt mỏi của lễ hội văn hoá, nên cô gái thích được chiều chuộng này còn làm nũng nhiều hơn nữa.
Mà, quả thực thì―――Yuuka thực sự đã nỗ lực hết mình tại lễ hội văn hoá rồi.
Hồi sơ trung, do gặp vấn đề với quan hệ bạn bè, trong một khoảng thời gian dài... Yuuka đã không đến trường.
Nên lễ hội văn hoá, một sự kiện lớn như vậy đã trở thành trở ngại với em ấy, còn cao hơn cả những gì tôi đã tưởng tượng.
Thế nhưng, Yuuka đã vượt qua quá khứ đó.
Em ấy đã tiếp khách hết mình cho quán cà phê cosplay đến giây phút cuối cùng.
Nếu là những người hướng ngoại, thì "đó chỉ là 『bình thường』 thôi mà?", họ sẽ nghĩ vậy nhỉ?
『Bình thường』 ở chỗ nào chứ?
Thực sự―――Thực sự, Yuuka đã cố gắng lắm rồi.
Mấy người phải hiểu điều đó chứ...
"...Rồi rồi. Chỉ một chút thôi nhé?"
Tôi cũng sẽ đáp lại và chiều chuộng em ấy thật nhiều.
Bởi vì, nếu không khen thưởng Yuuka vì đã nỗ lực như vậy―――thì quả là sai rồi.
Nhưng khi nhận được câu trả lời ngoài ý muốn của tôi, bờ má của Yuuka chợt đỏ ửng lên, và em ấy bắt đầu thẹn thùng.
"...Ế? T-Thật ư!? Ế, á... X-Xấu hổ quá... nhưng em cũng rất vui, nên là! Nhờ anh..."
―――Etou.
Nếu em phản ứng như vậy thì anh cũng sẽ cảm thấy xấu hổ lắm đó?
◆
"Ư... Aa, chỗ đó..."
"..."
"Á hự... sướng quá... ư..."
"..."
"Hàà... L-Lần đầu tiên, sao lại có thể..."
"Được rồi. Tạm thời thì, kêu lên lần nữa là cấm kỵ nhé, Yuuka?"
"Tại sao chứ!?"
Với khuôn mặt thực sự bất ngờ, Yuuka liền quay mặt lại.
Ơ kìa, tại sao là tại sao.
Nếu cắt câu đó mà đem ra xét xử thì tôi sẽ phải nhận tội đấy. Vụ này mà đem lên mạng là đời sống xã hội của tôi sẽ bế mạc ngay.
Hai tay tôi đang vươn qua vai của Yuuka, vẫn đang nằm lẫy trên sofa.
Tất nhiên, tôi không hề làm mấy chuyện không đúng đắn. Tuyệt đối không.
Tôi chỉ đang mát-xa để đáp ứng theo yêu cầu của Yuuka thôi.
Dù vậy thì, những âm thanh kỳ quặc mà Yuuka đang làm... nghe qua chẳng giống mát-xa tí nào, mà là 『chuyện ấy』. Là chuyện mà tôi không thể nói ra.
"T-Tại vì, Yuu-kun làm em sướng quá nên em lỡ phát ra thành tiếng thôi... Yuu-kun là đồ ngốc. Yuu-kun đúng là giỏi chuyện ấy thật."
"Dừng lại đi!? Chúng ta chỉ đang nói về mát-xa thôi đó!? Em phải suy nghĩ trước khi nói chứ!?"
Sự hổ thẹn này rõ ràng là bất thường mà.
Tuy không rõ Yuuka có hiểu độ nguy hiểm đến từ phát ngôn của chính mình hay không... nhưng em ấy vẫn chu môi lên và đáp lại "Vâng."
Sau đó Yuuka liền nhấc nửa người trên dậy, nở một nụ cười hướng về phía tôi như đang cười nhạo chính mình.
"Cảm ơn anh, Yuu-kun! Nhờ Yuu-kun mà em cảm thấy đỡ hơn rồi!! Nhưng vai em vẫn còn đau, nên là... liệu anh có thể dán cao giúp em không?"
"À, cao dán thì hình như là―――"
Tôi lập tức đứng dậy và bước qua phía kệ, rồi mang cao dán đến.
Sau đó đưa cho Yuuka... nhưng không hiểu sao em ấy lại vòng tay ra sau lưng mà từ chối.
"...Etou?"
"Aa. Không hiểu sao em lại mất tay rồi. Đành phải nhờ ai đó dán hộ thôi nhỉ."
"Nếu mất tay thì phải đi viện đấy... Chấn thương lớn vậy mà..."
"Vậy thì, em có lại tay rồi! Có tay đấy, nhưng mà... Ôi, sao lại nặng quá đi. Tại sao chỉ có tay em là dính phải trọng lực mạnh đến vậy. Ôi, không dán cao được mất rồi."
Một kịch bản khó hiểu với màn diễn xuất máy móc của Yuuka, đến nỗi tôi không tin nổi em ấy là một diễn viên lồng tiếng.
Và khi cạn lời trước hành động phi logic đó của Yuuka, tôi chỉ đành...
"Rồi rồi, anh hiểu rồi... Em muốn dán ở đâu nào?"
"Ehehe~ Cảm ơn nhé, Yuu-kun. Anh tốt quá mà."
Thiệt tình. Sung sướng chưa kìa.
Là hôn thê hồn nhiên với nụ cười ngây thơ của tôi · Watanae Yuuka.
Hình bóng đó, quả thật... ở mặt nào đó rất giống với idol của tôi · Yuuna-chan, do em ấy đóng vai.
Tôi đã từng không mơ mộng đến việc kết hôn, do bố mẹ ly hôn.
Tôi đã từng thề sẽ chỉ yêu gái 2D, do bị từ chối thê thảm, rồi trở thành trò đùa của cả lớp đến mức muốn chết vào mùa đông năm ba sơ trung.
Khi so với chấn thương tâm lý mà Yuuka gặp phải, thì phiền muộn của tôi chỉ còn là chuyện vặt... Dù vậy thì, quả thực quá khứ đó vẫn có ảnh hưởng lớn đối với tôi.
Cho đến bây giờ, những cảm xúc tiêu cực vẫn còn đeo bám tôi.
Thế nhưng―――mỗi ngày trôi qua cùng với Yuuka.
Đã khiến những phiền muộn đó chỉ còn là trò đùa... Những ngày tháng vui vẻ, ấm áp, mà không hề nhàm chán.
"Vậy thì, Yuu-kun! Nhờ anh!!"
"Cơ mà, khuôn mặt tủm tỉm đó của em là sao?"
"N-Nếu nói ra thì em sẽ xấu hổ lắm đó! Chịu chứ, phải vậy thôi... Thì là vì anh chưa dán cao cho em chứ bộ!"
Tại sao lại chu môi chứ?
Người cần phải chú ý là em ấy mới đúng?
Đó là do Yuuka đang quay mặt về phía tôi, trong chiếc áo liền thân đã được cởi bỏ―――đã để lộ ra làn da trắng mượt quanh vai.
Gáy cổ mảnh khảnh. Phần xương đòn gánh quyến rũ.
Và chỉ cần lùi về một chút, là tôi có thể nhìn trộm được trong áo―――một sợi dây hồng mỏng.
Đây không khác gì độc tố hại mắt cả, nên tôi không thể nhìn trực diện.
"Mồ, tại sao anh lại đảo mắt chứ!? Yuu-kun là đồ ngốc!"
"Em mới là đồ ngốc chứ!? Thực chất thì em chỉ đang trong chế độ muốn được quan tâm thôi, chứ cao dán hay gì đều không liên quan đúng không?"
"Em đã như vậy từ đầu rồi!"
"Xấu tính quá đấy!!"
"...Ái chà. Cảm giác như vừa về đúng lúc đang dở chuyện nhỉ?"
"Khiến Yuu-kun tấn công mạnh bạo đến thế... Quả là Yuunii-san! Có thể khiến Yuuka mở lòng, chắc chắn là nhờ vào sức hút của Yuunii-san nhỉ!!"
Trong lúc mải ầm ĩ, khi nghe thấy giọng nói đó, cả tôi và Yuuka đều đơ người ra.
Sau đó, như thể đã nhất trí với nhau, hai đứa ấy liền rón rén bước về phía cửa vào phòng khách.
Ở đó là... cô em gái ngốc của tôi · Nayu, và cô em gái trong đồ nam của Yuuka · Isami.
"Etou... không phải là lo lắng hay gì đâu... nhưng hai đứa đã đứng đó từ khi nào vậy?"
"Vài phút trước thôi. Đột nhiên gặp Nayu trước cửa nhà, rồi em ấy nói là 『Bước chân nhẹ thôi. Đảm bảo 100% là họ sẽ làm chuyện ấy.』―――nên em đã lén lút nhìn.
"Và thế là. Đúng như dự đoán, giữa ban ngày ban mặt hai người đã làm trò rồi. Hứng tình cũng vừa vừa phai phải thôi. Tch."
"U'kya――――――!?"
Trong tình huống này, Nayu và Isami vẫn tiếp tục nói chuyện với khuôn mặt bình thản.
Yuuka hét thất thanh và chôn vùi mặt xuống dưới gối.
À thì... Bây giờ chả phải đã quá muộn rồi hay sao.
"Ahaha, Yuuka đúng là nhút nhát thật đấy. Nhưng, biết đâu đây lại là bí quyết―――khiến Yuuka trở thành mèo con của Yuunii-san?"
"Im đi, Isami là đồ ngốc!"
"Yuuka-chan. Nếu chị kêu nyan nyan thì em sẽ đi ra cùng với Isami đó?"
"Chị không làm đâu! Mồ, Nayu-chan!! Ư... Isami, Nayu-chan... và cả Yuu-kun! Đồ ngốc!!"
"Ế, cả anh nữa ư!? Anh đã nói gì đâu!?"
―――Bề ngoài, Yuuka là một cô gái kín miệng.
Ở trường, em ấy đem lại cảm giác khó gần và lạnh lùng.
Nhưng thực chất lại là diễn viên lồng tiếng · Izumi Yuuna, luôn nỗ lực hết mình.
Và khi ở nhà, là một cô gái trong sáng, cực kỳ hồn nhiên như vậy.
Cùng một hôn thê như Yuuka.
Tôi―――Sakata Yuuichi, đã trải qua những ngày tuy có chút ồn ào, nhưng lại vui đến lạ thường.