“Giỡn mặt à…?”
Tôi đứng hình trước cảnh tượng mình đang chứng kiến sau khi mở cánh cửa dẫn đến phòng khách ra.
Sàn nhà ngập kín trong rác.
Rác, rác, rác, xung quanh toàn là rác (eyyy). Còn có cả quần áo vứt bừa ra tại lối vào nữa chứ.
Áo nỉ của Uniqlo, ly ramen còn đang ăn dở, café au lait còn thừa từ cửa hàng tiện lợi, mớ hộp các tông từ web đặt hàng online, cả cái quần lót tôi vô tình ngó qua lúc trước cũng đang nằm vương vãi trên sàn kìa!!! Chưa hết, còn thêm cả đống giấy gói thức ăn, hàng tá chai nhựa rỗng, một mớ lon nước tăng lực nhìn thôi đã biết hại cho sức khỏe rồi, lấp ló trong đống rác còn có giấy gói màu vàng và trắng nhô ra từ chiếc túi quen thuộc của cửa hàng hamburger gần đây nữa.
Gì thì gì, căn hộ mà bọn tôi hiện đang ở vẫn là căn hộ cao cấp đấy. Không gian nội trong phòng khách thôi cũng đã quá thừa dành cho một người rồi. Ấy vậy mà nơi này giờ lại bừa bộn đến mức các hoa văn trên sàn bị ngập kín bởi rác đến mức không thấy được gì nữa cả.
“Cậu….”
Tôi quay sang phía vị chủ nhà vẫn đang đứng ngẩn ngơ tại cửa vào kia gọi hỏi, mà cũng không hẳn, tại lúc này tôi hoàn toàn cạn lời rồi. Về phía Shizuka thì lúc này nhỏ đang né tránh ánh nhìn từ tôi, đôi môi khẽ mím lại và vờ nhìn lên trên với đôi chút ngượng ngịu.
“Thì mình đã bảo là đừng bị sốc rồi mà…”
“Mà, dù có bảo trước thì tình hình này cũng thảm quá rồi.”
Tôi bước vào phòng để xem xét kỹ hơn tình hình bên trong ra sao thì..
*Clang*
Lại vô tình đá phải thứ gì đó trên sàn.
…Mà khoan, đây chẳng phải là hộp Peyoung siêu cay vô cực đó à!?
“Thứ này… từ tận tuần trước mà… nhỉ!?”
Vừa đúng lúc tôi nhận ra thì lại bị một mùi hăng nồng xộc thẳng vào mũi. Đỉnh thật, căn phòng khách mới chỉ tuần trước còn mới cứng mà giờ đây lại biến thành bãi rác đang phân hủy đúng nghĩa luôn rồi.
“giờ mà nói là tệ thì vẫn còn nhẹ đấy, phải là quá sức tệ mới đúng”
Chịu hết nổi, tôi đóng vội cửa phòng khách lại rồi trú ẩn ở lối vào.
“Phải dọn rửa sau khi ăn.”
“Cho đồ giặt giũ vào giỏ.”
“Đừng xả rác trên sàn nhà.”
Đống thường thức cơ bản trên cứ liên tục tràn về trong đầu tôi, nhưng trường hợp này thì hết cứu nổi rồi, trước mặt tôi đây đang là một cô nàng xinh đẹp với ngoại hình trưởng thành nhưng kỹ năng sống thì như đứa trẻ sơ sinh vậy. Giờ thì tôi không biết nên bắt đầu từ đâu nữa, chỉ biết im lặng nhìn Shizuka.
“…”
…Bình tĩnh nào, Shizuka và Ette-sama không giống nhau đâu.
Dẫu biết là vậy, nhưng sự ngưỡng mộ và tôn kính tôi dành cho Ette-sama đã tan tành mất rồi.
◆
Dù sao thì vẫn phải giải quyết tình trạng hiện tại càng sớm càng tốt, giờ tôi đành đưa Shizuka sang phòng mình để trú tạm vậy.
Tôi đặt đống đồ mà mình đã mang giúp Shizuka lên bàn tại phòng khách và để cổ ngồi tạm tại chiếc ghế trống còn lại, cái ghế hẳn phải vui lắm vì tôi ít khi dùng đến nó mà.
“…Phòng cậu ngăn nắp quá nhỉ?”
Shizuka hẳn phải xấu hổ lắm đây, khi mà đã bị tôi nhìn thấy căn phòng bẩn thỉu… Mà không, phải là bãi rác mới đúng. Giờ thì cổ đang vừa lẩm bẩm vừa cúi đầu mình xuống.
“Không đâu, đây hoàn toàn là căn phòng bình thường đấy, chỉ có chỗ cậu là bất thường thôi.”
“Ugh…”
“Shizuka này, lẽ nào phòng cậu lúc ở cùng gia đình cũng trong tình trạng đấy à?”
“Không đâu… Do là mẹ mình đã lo liệu hết rồi… Cả việc dọn dẹp nữa…”
“……..Rồi hiểu.”
Tóm lại thì.. Được mẹ nuông chiều quá mức cũng là một cách để tạo ra loại quái vật trong hình hài trưởng thành này à. Giờ thì tôi đã hiểu nỗi lòng của mẹ Shizuka khi biết cổ quyết định sống một mình rồi, cơ mà con gái của mình tới ngưỡng hết cứu như này thì hẳn là cô ấy không ngờ đến đâu.
“Ugh, cậu chắc hẳn phải thất vọng lắm nhỉ? Dù sao thì cũng đã nhìn thấy đống đấy rồi mà.”
“…………..”
Shizuka khẽ ngước nhìn tôi.
Trời ạ, nhìn đôi mắt trông như trẻ con đó xem…. Sao mà tôi nỡ để cô ấy như vậy được chứ.
Hiển nhiên tôi phải vỡ mộng khi chứng kiến cảnh tượng đó rồi, giờ đây tôi vẫn cảm thấy phần lớn cảm xúc mình giành cho Ette-sama đang dần tan biến này. Nhưng đâu đó trong mớ cảm xúc đen tối hỗn độn đó vẫn đang hiện hữu một tia sáng le lói bảo rằng “Mà, những chuyện kiểu này cũng chả trách được nhỉ?”.
“…Tất nhiên là mình thất vọng. Nhưng mà, dù sao nguồn cơn cũng là do suy nghĩ mộng tưởng của mình. Dù mình không biết chút gì về Shizuka nhưng mình lại tự gán cho cậu cái mác nữ tính cao cấp ngay từ đầu mà.”
“…………?”
Shizuka bất chợt nhìn lại tôi như thể chưa hiểu những gì tôi vừa thốt ra.
“Mình đã tự ảo tưởng rằng chỉ vì trông cậu thật dễ thương, ắt hẳn cậu phải thạo cả việc nhà và cấp độ nữ tính cũng cao nữa. Dù sao thì vẫn là ảo tưởng của bản thân mình thôi nhỉ.”
“Hả-…!?”
Biểu cảm của Shizuka bỗng trở nên khác đi so với lúc nãy, sao vậy nhỉ? Cổ có hiểu những gì tôi vừa nói không vậy?
“Dù sao thì, giờ đã sống ở đây rồi, mình sẽ đào tạo cậu thật bài bản để có thể tự lập được.”
“Souma-kun…!”
“Mà trước đó thì… Phải dọn phòng cậu trước cái đã. Còn vấn đề khác để sau hẵng nói.”
Tôi mừng vì Shizuka chuyển đến sống cạnh tôi, và cũng mừng vì bọn tôi đã trở thành bạn bè. Phải có ai đó đưa tay ra giúp đỡ cô nàng này, nếu không thì hẳn cô sẽ trở thành bà bán đồng nát đúng nghĩa mất. Và chuyện gì cũng vậy, phải bắt tay vào việc càng sớm càng tốt.
◆
“Ê này! Kia là quần lót của mình đấy! Tên Souma-kun dâm dê này!”
“Ồn quá đấy. Thứ này giờ chỉ là quần lót chứa mầm bệnh thôi. Khi nào cậu biết giặt đồ hẳn hoi thì hãy nói câu đó.”
Tôi nhặt đống quần áo nằm bừa bộn lên rồi cứ thế ném vào giỏ đựng cạnh máy giặt.
Đi một lần thì không được do đống đồ quá nhiều, chất đầy cả hai tay vẫn chưa thể gom hết nên cứ thế tôi đi liền tù tì 3 vòng, cuối cùng cũng nhặt hết được đống quần áo mặc cả tuần trời.
Xanh, xanh, hồng, hồng, tím, cam… Nói đến đây thôi đủ rồi.
“Shizuka này, cậu có bao nhiêu quần lót vậy?”
“Hả-sao mình phải nói cho Souma-kun biết chứ?!”
“À… Mình chỉ thắc mắc rằng nếu hết mất thì cậu sẽ làm gì thôi, mình không nghĩ rằng cậu sẽ mặc lại đồ cũ đâu, nhỉ?”
“C-cậu nghĩ mình là gì vậy hả, không đời nào mình làm chuyện như vậy đâu!?”
“là gì à, lúc này mình đang nghĩ cậu là bà đồng nát ở địa phương ấy.”
“Ugh…”
Vừa nói, tôi vừa cho đồ vào máy giặt, phải công nhận là khiếp thật, đống này phải gấp đôi cái giỏ đựng ấy chứ. Được cái là máy giặt của Shizuka là kiểu trống đời mới, thành ra việc bỏ đồ vào và lấy ra cũng khá dễ dàng.
“…Mình đang nghĩ đến việc sẽ đi mua cái mới… Có lẽ cũng sẽ thử giặt… Nhưng mà khổ cái là không biết phải giặt ra sao nữa…”
“Mua cái khác? Thật á? Này! Lại đây mau, để mình cho xem cái việc cậu đang chật vật nó dễ đến mức nào. Cái máy giặt này cũng là mẫu mới nhất nữa đấy.”
‘U-um…”
Nối tiếp lời đáp trả là tiếng bước chân cứ thế tiến lại gần và đứng ngay ngắn bên cạnh tôi.
“Đầu tiên nhé, cho một ít nước giặt vào đây, liều lượng chạm đến vạch là được. Sau đó thì xoay nút này sang đây…”
Trong lúc đang hướng dẫn cho Shizuka thì một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu tôi. Căn nguyên nằm ở cái quần lót màu hồng đang ló ra từ đống đồ trong máy giặt.
“…Souma-kun?”
“Xin lỗi, đợi mình một tí.”
Tôi lấy chiếc quần lót từ núi đồ ra ra và kiểm tra mác ở trong.
“N-Này, cậu đang nhìn gì vậy hả! Biến thái! Biến thái!!”
“Này, đừng đánh nữa, hiểu lầm rồi, mình chỉ đang nhìn cái mác ở trong thôi!”
Sau khi xem xét kĩ lưỡng thì, tôi nghĩ loại này có thể giặt được bằng máy mà không gặp phải vấn đề gì. Chỉ là khi thấy các hoa văn kiểu cách ở trên chiếc quần lót khiến tôi lo rằng nó thuộc loại chỉ được giặt tay thôi ấy.
“Mouu! Thả ra mau! Đặt nó lại chỗ cũ giùm cái!”
Thấy nguy, tôi vội trả cái quần lót về máy giặt trước khi Shizuka làm ra hành động nào đấy bạo lực hơn nữa, mà giờ thì cổ chỉ đang vung vẩy hai tay thôi.
“Hah…hah…Giờ mới chịu thả ra à…”
Shizuka trút ra hơi thở nặng nhọc, ngay cả mặt cũng đỏ ửng cả lên. Nếu mà xấu hổ đến mức đấy thì từ đầu sao lại để đồ bừa bãi khắp sàn nhà vậy chứ.
“Shizuka này, cậu có túi lưới giặt đồ không?”
“…Túi lưới?”
Shizuka lúc này vẫn đang lườm tôi, khẽ nghiêng đầu đáp lại câu hỏi.
“Ừm, mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu cho đồ lót vào lưới giặt. Nếu cậu không có thì mình sẽ cho mượn.”
“Chắc là không có rồi… Cơ mà, thứ đấy là gì vậy?”
“Rồi hiểu. Thôi giờ cậu cứ ở đây đợi mình mang qua đi, à trong lúc đó thì cậu lựa cả quần lót và áo lót ra riêng nhé.”
“U-um.”
Tôi quay về phòng mình để lấy tấm lưới giặt loại khá lớn và trở lại, Shizuka lúc này đang ôm một đống đồ lót đầy màu sắc trên tay cô ấy.
Trớ trêu thật, số quần lót này được mặc bới cô nàng dễ thương đang đứng trước mắt tôi đấy, ấy vậy mà một chút hưng phấn tôi cũng không có mới tài chứ.
Sau đó thì cả hai lại bắt tay làm tiếp công việc còn đang dở, và tất nhiên là Shizuka không đời nào để tôi chạm vào quần lót lần nữa rồi, cứ thế mà cho vào lưới rồi bỏ vào máy giặt.
“Giờ thì, chỉ việc bấm nút thôi và máy giặt sẽ làm việc còn lại, còn có cả sấy khô nữa này. Cậu làm đi.”
“Rõ.. Ê mà, không phải vậy là quá dễ à?”
“Nếu mà không có chức năng tự sấy thì cậu sẽ phải treo đồ lên để phơi, mà cái này thì đúng hiện đại rồi nên khỏi phải xoắn. Mà, loại này bị cái là khi cần làm sạch bụi thì khá phiền đấy.”
“Dễ quá cứ có cảm giác sai sai ấy.”
Shizuka từ nãy giờ vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy giặt đang khởi động với biểu cảm khó tin, không cả chớp mắt luôn kìa.
Sau khi đã chứng kiến một khía cạnh khác của Shizuka như vậy rồi, tôi chỉ biết tự hỏi rằng liệu chừng này đã đủ để mang cô ấy đến gần với cảnh giới của một người bình thường chưa nữa. Giá mà được thật thì tốt biết bao.
1 loại cafe sữa kiểu Pháp Đùa hay thật vậy gái ơi??D: