“Đi theo anh như này liệu có ổn không vậy?”
“Không sao đâu ạ, đằng nào thì em cũng đang định về mà.”
“Vậy à. Mà giờ lại phải theo anh đi mua đồ nữa, thật sự xin lỗi em nhiều nhé.”
“Em đã nói không sao rồi mà. Vả lại, em cũng muốn được trò chuyện cùng Souma-oniichan nhiều hơn nữa cơ.”
“……….Ể?”
O…Onii-chan!?
Mafuyu-chan hỡi…, em mới vừa gọi thằng này là ‘Onii-chan’ đấy à!?
“……….Không được ạ?”
Mafuyu-chan khẽ nghiêng đầu theo góc độ hết sức dễ thương và nhìn về phía tôi. Trời ạ, vậy thì ai mà chịu nổi được chứ!
“À đâu…ổn mà.”
“Tuyệt quá, vậy thì… Khi chỉ có hai ta thì em sẽ gọi anh là ‘Onii-chan’ được chứ?”
“U-ừm.”
Và cứ thế đầu óc tôi vẫn ở trên mây suốt quãng đường băng qua quầy thịt tại siêu thị gần nơi tôi sống.
Mà gượm cái đã, mình ở quầy thịt làm gì nhỉ?
Mình đến đây để mua gì vậy?
Từng câu hỏi vẩn vơ cứ sượt qua trong não nhưng rồi kết luận vẫn là ba chữ ‘Tôi không biết’.
“Onii-chan, mình đến đây để mua thịt gà phải chứ? Đi qua luôn rồi kìa.”
“À, ừ… Phải rồi, là gà… Xin lỗi em nhé, anh hơi lơ đễnh chút.”
“Thiệt tình, anh nghiêm chỉnh tí đi nào.”
“Xin lỗi nhé…”
Mà thật luôn? Đến giờ em vẫn chưa nhận ra lí do làm anh bị phân tâm à Mafuyu-chan!?
“Anh nói rằng đùi gà đang khuyến mãi đúng chứ? Ah, là đây à?”
“À, đúng rồi. Cảm ơn em nhé, Mafuyu-chan.”
Lúc Mafuyu-chan đang bỏ bịch đùi gà vào trong giỏ, nhìn vào nó bỗng trong đầu tôi lại hiện ra một luồng suy nghĩ.
Không biết con gái thích phần thịt ức hay là đùi hơn nhỉ?... Nếu mà để tốt cho sức khỏe thì chắc chắn là phần ức rồi, cơ mà tôi không biết hàm lượng mà mọi người thường hay ăn là bao nhiêu nữa.
“Mafuyu-chan này, em thường hay ăn cỡ bao nhiêu vậy? Giả như là miếng gà rán cỡ chừng này thì sao?”
Tôi vừa nói vừa chỉ vào miếng gà bất kì để tham khảo ý kiến của Mafuyu-chan.
“Ừm… Chắc là khoảng 5 miếng nhỉ? Nhưng mà nhé, nếu là đồ ăn do onii-chan nấu thì em có thể ăn bao nhiêu cũng được đấy.”
‘V-vậy à.”
Toang… Bỗng nhiên Mafuyu-chan lại làm ra cử chỉ và giọng nói ngọt ngào như vậy khiến não tôi sắp quá tải rồi. Tim thì đang đập liên hồi đây này, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực tôi vậy.
Nào nào, bình tĩnh lại đã nào tôi ơi.
Giờ thì cứ tạm cho rằng Mafuyu-chan sẽ ăn khoảng 5 miếng đi, còn với Shizuka thì nếu tôi nhớ không lầm về số lượng túi thức ăn trong phòng của cô ấy thì khả năng là sức ăn của cô ấy cũng tầm trung. Cơ mà hồi thử thách món Peyoung thì tôi thấy cô ấy ăn khá là hăng say nên thôi thì cứ cho Shizuka lượng thức ăn ngang với tôi vậy.
Còn về Hiyorin thì… Xem nào… Cô nàng có vẻ hay uống rượu nên có lẽ sức ăn cũng khá tốt nhỉ?
Giờ nếu mà đi kinh doanh gà rán thì giàu mấy hồi ấy chứ.
Mà thôi gác chuyện đấy qua bên đi. Về món gà rán tôi đang dự định làm thì mang kích cỡ khá nhỏ, ngay cả con gái cũng có thể dễ dàng ăn hết trong một miếng được nên chắc khoảng 30 miếng là đẹp. Nếu còn dư thì để sáng mai ăn tiếp cũng được.
“Mafuyu-chan này, em lấy giúp anh thêm một túi thịt đùi nữa với.”
“Vâng, đây ạ…. Hihi, cùng nhau đi mua sắm thế này vui thật anh nhỉ?”
“………Thật vậy.”
Mafuyu-chan vừa nói vừa nở nụ cười, một nụ cười mà tôi dám chắc rằng em ấy sẽ không bao giờ để lộ ra khi còn ở trường. Về phần tôi thì dù có đôi chút bối rối nhưng tôi vẫn có thể xoay sở mỉm cười đáp lại em ấy, và cứ thế chúng tôi lại tiếp tục buổi mua sắm vui vẻ cùng nhau.
◆
“…………..Xin lỗi đã làm phiền ạ.”
“Được rồi, vào đi nào. Cứ thoải mái như ở nhà em nhé.”
Mafuyu-chan nhìn quanh một lượt phòng khách và rồi ngồi nghỉ tại chiếc bàn bốn chỗ được bố trí ở giữa căn phòng.
“Sao lại có bàn bốn chỗ ở đây vậy Onii-chan? Không phải anh sống một mình à?”
“Hử, à cái đó à… Là do bố mẹ anh để lại đấy. Lúc đầu thì họ muốn đến kiểm tra anh định kì xem cuộc sống thế nào, cơ mà sau một thời gian lời qua tiếng lại về đời sống riêng tư của anh thì cuối cùng họ cũng chịu nhượng bộ rồi.”
“fufu. Vậy mẹ anh giờ ra sao rồi ạ? Bác vẫn khỏe chứ?”
Mafuyu-chan mỉm cười hồn nhiên, tựa như đang nhớ về khoảng thời gian tươi đẹp khi xưa vậy.
“À vẫn khỏe, mà nói đúng hơn thì là khỏe đến mức năng động luôn ấy, còn cả cái tính bao bọc thái quá nữa. Em xem, căn hộ này cũng là do bố mẹ anh lựa cho đấy, họ còn nói là an ninh ở đây thuộc hàng xịn và cả tá thứ nữa. Nhưng cá nhân anh thì thích ở đâu đó gần trường hơn cơ.”
Còn cả cái giá thuê ở trên trời cũng là lí do tôi không có được một người hàng xóm nào đấy. Ít nhất là cho đến gần đây.
“Nơi này thật sự tuyệt vời anh nhỉ?”
“Thành thật mà nói thì sinh viên chỉ cần một căn phòng thôi là quá đủ rồi. Mà nhờ họ nên giờ anh phải ở trong một nơi rộng rãi đến mức bản thân không thể quản lí hết được đây.”
Dẫu gì thì đây cũng là căn hộ kiểu 2LDK mà. Nó thừa sức cho một gia đình nhỏ gồm 2 vợ chồng và đứa con sống thoải mái ấy chứ, mà tôi thì chưa tính đến chuyện có bạn gái hay là có con đâu.
“Vậy à…. Mà lúc ở trường anh có nói là anh có 2 người bạn phải chứ?”
“Ừm, một người ở phòng bên và một người ở đối diện. Còn căn phòng nằm chéo so với căn này thì vẫn đang để trống.”
“Hmmm…”
Tôi cứ thế chuẩn bị món gà rán trong khi Mafuyu-chan ở phía sau vẫn đang không ngừng lẩm bẩm gì đó. Để mà nói thì món này khá đơn giản thôi.
Trước hết thì tôi đặt các miếng thịt đùi vừa ăn vào tô và thêm các loại gia vị như muối, tiêu, nước tương, tỏi, rượu sake, dầu mè và vài thứ khác nữa. Khác biệt duy nhất so với món gà rán thông thường là ở đây tôi dùng sốt mayonnaise thay cho trứng thôi.
Về cách làm này thì do lúc trước tôi từng xem được một vị đầu bếp trên TV thêm mayonnaise vào món ăn và tôi đã nghĩ rằng, “Chính nó đây rồi!”
Đối với các công thức làm gà rán thông thường thì họ sẽ kêu là “Cho ½ quả trứng thôi” hay đại loại vậy, nên là sẽ khiến mọi người phân vân không biết nên làm gì với nửa còn lại. Việc đổi sang dùng mayonnaise như thế này là một cách để khắc phục tình trạng đó mà tôi biết đấy. Giờ ngẫm lại thì đúng là như một cuộc cách mạng vậy.
Giờ thì chỉ cần trộn đều lên để ướp, sau đó là lăn qua một lớp gồm bột ngô và bột khoai tây rồi đem chiên thôi.
Kể ra thì món này rất dễ làm đấy chứ? Vấn đề duy nhất chỉ là phải giải quyết phần dầu bị thừa sao cho hiệu quả thôi, ngoài ra thì hết rồi. Vậy nên là tôi làm món này khá thường xuyên ấy.
“Hmm… Có lẽ nên canh giờ để chiên xong mẻ thứ hai trong lúc đang ăn luôn nhỉ? Con gái thường thì không ăn quá nhanh đâu nên chắc là mình vẫn xoay sở được.”
Và cứ thế tôi vẫn tiếp tục các công đoạn trong lúc sắp xếp lại dòng thời gian trong đầu. Và khi kiểm tra đồng hồ xem thử thì vẫn đang là 7 giờ tối, vẫn còn dư dả thời gian đấy chứ.
“Mafuyu-chan này, giờ em có rảnh không?”
“Hiyaaa!.... À..ừm.. Em có ạ.”
Khi tôi quay ra phòng khách để gọi Mafuyu-chan, từ lúc nãy đến giờ vẫn âm thầm quan sát phía sau tôi bỗng giật mình và thốt ra âm thanh có phần cộc lốc.
Lúc cởi ra chiếc tạp dề và tiến lại ngồi bên cạnh Mafuyu-chan thì tôi nhận ra rằng em ấy vẫn đang liếc nhìn chiếc tạp dề tôi đặt tại bàn kia. Bộ nhìn thấy con trai mặc tạp dề đứng bếp là chuyện hiếm thời nay à?
“Xin lỗi nhé, đã đến tận đây rồi mà lại bắt em đợi anh như vậy.”
“À không đâu, em mới phải xin lỗi vì đã không giúp được gì mới đúng.”
Lui lại một khoảng thời gian lúc mà tôi cùng em ấy đang trên đường về, tôi có hỏi Mafuyu-chan về kỹ năng bếp núc và có vẻ là em ấy cũng không thạo lắm về khoản này. Một phần là do cuộc sống học đường của em ấy có hơi bận bịu nên là dù có muốn tự nấu thì em ấy cũng không có mấy cơ hội, thành ra đành chịu luôn.
Mà, cái này tôi hiểu mà. Vấn đề chung của năm nhất khi mới bắt đầu cuộc sống mới thôi, chính tôi cũng từng để cho cơn trì hoãn dập tắt hết toàn bộ động lực trong vòng vài tháng đầu mà. Dù cho nấu ăn có đơn giản đi chăng nữa thì khi đối mặt với đống chén bát chưa rửa thì cũng sụt hết cả tinh thần. Nhưng nếu có đủ quyết tâm và thời gian để quen dần thì rồi cũng sẽ vào khuôn thôi, và quan trọng nhất vẫn là kỷ luật nhé.
“Không cần phải bận tâm đâu, dù sao thì anh cũng đã quen với việc tự nấu kiểu như này rồi mà. Chỉ cần nghe ý kiến của em về món ăn thôi là quá đủ với anh rồi.”
Nhân tiện thì tôi cũng đã có hỏi trước trong ‘Hội Souma’ rằng có được không nếu tôi dẫn về thêm một đàn em nữa ở trường thì cả hai người kia đều gật đầu tán thành rồi, nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Và khi đề cập đến việc em ấy là nữ thì tôi bỗng nhận được dòng tin nhắn riêng từ phía Shizuka với nội dung khá khó hiểu, “Cậu khá nổi tiếng đấy nhỉ?”. Giờ nhớ lại thì hình như tôi vẫn chưa hồi âm thì phải.
“……..? Không biết cô ấy qua chưa nhỉ? Mà dù gì thì vẫn còn sớm mà.”
Trong lúc đang nghĩ đến việc gửi tin đáp lại thì chuông cửa bỗng vang lên, khi nhìn qua camera thì trước phòng tôi đang là bóng dáng của Shizuka với điệu bộ nom có vẻ bồn chồn, lo lắng sửa lại đuôi mái tóc nâu gợn sóng của cô ấy.
“Một người đến rồi này, em ở đây đợi tí nhé.”
“Vâng ạ.”
Nói xong tôi liền rời phòng khách và tiến đến mở cửa trước, phần Shizuka thì vẫn đang ở đó với mái tóc đã được chải chuốt gọn gàng và hoa mĩ. Cô nàng thực sự rất chú tâm về ngoại hình đấy nhỉ? Vừa nghĩ vậy tôi liền dặn lòng rằng không nên kể những gì mình vừa mới thấy trên camera mới được.
Shizuka ngay khi thấy mặt tôi thì liền làm ra vẻ mặt chán ghét vừa nói.
“Cậu khá nổi tiếng đấy ha?”
“Không có gà rán cho cậu đâu nhé.”
*Rầm
Cánh cửa cứ thế được đóng lại, nối tiếp theo đó là những âm thanh đập cửa vang vọng từ phía bên kia.
“Này, mở ra cái! Mình đã trao Yukichi cho cậu rồi còn gì? Cho mình ăn gà rán đi mà!! Năn nỉ đó~~~!!”
“Chị ấy có phong cách thật nhỉ?”
Mafuyu-chan đã âm thầm đến đây từ lúc nào và vừa lẩm bẩm như vậy vừa nhìn vào cánh cửa.
Ừ, về khoản này thì tôi đồng tình với em ấy rồi.
Kiểu căn hộ phổ biến bên Nhật gồm 2 phòng ngủ, 1 phòng khách(L), 1 phòng ăn(D) và 1 phòng bếp(K). Fukuzawa Yukichi, vị danh nhân được in trên tờ 10.000 yên