“Anh không ngờ rằng nốc cồn vào lại thành ra vầy được đấy...”
“Không chắc nữa anh à, mà công nhận em cũng thấy có chút kỳ lạ. Có lẽ đây là kiểu người thường bị gọi là sâu rượu đó...”
Mafuyu-chan lúc này đây sau khi chứng kiến một khía cạnh khác của Hiyorin thì đang bày ra bộ mặt có lẽ nên gọi là dung hòa giữa bối rối và sợ hãi mới chuẩn được.
Ở cái tuổi 18 như này mà đã thấy được mặt tối của người lớn thì đúng là khó cho e ấy thật, mà tôi vẫn hy vọng là sau này em ấy sẽ không nảy sinh ác cảm đối với thức uống có cồn. Giờ thì quay lại với tiền bối của chúng ta, Hiyorin thôi nào… Mà nhìn đi nhìn lại thì nói chị ấy là sâu rượu quả không sai tí nào cả mà.
“Nói ai là sâu rượu chứ~~? Đ-đừng có giưỡn mặt~, xem này, chị có sayyy đâu chứ!”
Hiyorin thì vẫn đang nằm úp mặt lên bàn, miệng lẩm bẩm gì đó mà tôi cũng chả hiểu nó là gì sất.
Chẳng những ngôn từ mất kiểm soát mà âm lượng của chị ấy cũng trục trặc nốt luôn rồi, giờ thì khắp căn nhà đâu đâu cũng vang vọng tiếng nói của Hiyorin. Quả nhiên là diễn viên lồng tiếng luôn có điểm mạnh nằm ở âm giọng khi cất tiếng hát và biểu diễn trên sân khấu, nhưng ngay lúc này thì nó lại thành điểm chí mạng mất rồi…
“Nè Souma-kun, giờ phải làm sao đây?”
“Làm sao là làm sao chứ…? Mà tóm lại, giờ phải đưa chị ấy về nhà cái đã."
“Chị hông đi đâuuuu~!”
Hiyorin cứ mè nheo rồi đưa cả hay tay ra bám chặt lấy cái bàn cứ như là tắc kè vậy, nhất quyết không chịu đi.
Bóng hình của một Yasumi Hiyori luôn năng động hay là người chị hàng xóm điềm tĩnh Hasekura Hiyori giờ đây đã bay biến đâu mất rồi, không còn chút khí phái nào của một Idol nữa. Giờ mà để tôi miêu tả chị ấy chuẩn nhất thì là giống mấy ông chú trung niên đang xả hơi tại quầy bar thôi. Mà điểm khác biệt duy nhất là về ngoại hình với cả chất giọng ngọt ngào kia thì vẫn vậy.
“Đùa, tình huống khó xử như này thì làm gì mới được chứ…?”
Khi tôi nhìn qua điện thoại thì đã quá 9 giờ tối mất rồi. Shizuka còn phải stream lúc 10 giờ nữa, với cả đã muộn thế này thì tôi đời nào để Mafuyu-chan về một mình được chứ.
“Shizuka, cậu có lịch stream phải chứ? Giờ thì cậu cứ về trước đi kẻo muộn nữa.”
“Gượm đã nào….!! Kêu mình về nhà là ý gì đây hả?! Không phải cậu đã nói sẽ không vượt rào à!?”
“Chưa kịp vượt đã ngã rồi này! Cậu nghĩ gì trong đầu vậy? Mình vẫn còn phải đưa Mafuyu-chan về nữa đấy.”
“À việc đó thì không cần đâu anh, đêm nay em ở lại đây cũng được.”
“Hể?”
Tôi bất giác quay sang phía người vừa thốt ra câu nói kia, tất nhiên còn ai ngoài Mafuyu-chan nữa. Em ấy lúc này đây thì lại đang ngồi thẳng lưng trên ghế với biểu cảm điềm tĩnh trên khuôn mặt… Đùa chứ, sao em ấy lại nói ra được mấy câu nguy hiểm kiểu đó với nét mặt nghiêm túc như vậy được chứ!?
“Những lúc như này thì em không thể cho Hiyorin và Onii-chan ở chung được. Về phần Onii-chan thì em vốn biết anh không phải loại người đó rồi, cơ mà ai biết được người khi say sẽ làm ra chuyện gì chứ?”
“Mà, ừm, anh cũng không chắc được Hiyorin sắp làm ra chuyện gì nữa… Nhưng quyết định ngủ lại đó cũng không phải ý hay đâu em, anh cũng không có sẵn giường trống nữa.”
“Em không phiền ngủ chung giường đâu.”
“Anh thì có đấy!!!”
“G-gì cơ chứ? Dù rằng khi xưa bọn mình đã tắm chung suốt sao.…”
Trời ạ, giờ lại đến lượt Mafuyu-chan gây rối, vờ khóc lóc như đứa trẻ nữa kìa. Anh xin em đấy, quay về dáng vẻ điềm đạm như lúc ở trường không được à. Một người ở đây là quá đủ rồi đó.
“Tắm á!? Ê này, đến chị còn chưa được tắm chung với cậu ta đó!”
“Chưa được là ý gì chứ? Cơ mà nhắc mới nhớ, đợt làm vệ sinh mình cũng chưa xem qua phòng tắm của cậu đâu đấy. Chắc hôm khác phải đi xem ngay không khéo lại có thêm một bãi rêu mất.”
Hình như tôi có nhớ Ette-sama từng kể trên stream rằng cô ấy chưa tắm trong suốt 3 ngày nữa…
Dù có đang là mùa đông đi nữa nhưng khi ngẫm lại những chuyện đã xảy ra từ trước đến giờ khiến tôi cũng phải kính phục khả năng diễn xuất của cô nàng luôn đấy. Duy trì được dáng vẻ nàng công chúa thanh lịch, tao nhã trong khi chưa tắm tận 3 ngày… Cơ mà đến tận lúc này đây vẫn chưa thấy có mùi gì kì lạ nên chắc tôi vẫn có thể coi là cô nàng đã tắm rửa điều độ hơn nhỉ. Dù sao thì nhìn thấy đống đồ lót vương vãi lúc dọn phòng cũng đủ chứng tỏ rằng cô nàng có tắm rửa rồi. (Bé ngoan đọc được bộ ln này thì nhớ cho kĩ rằng phải bỏ đồ dơ vào giỏ đấy nhá)
“Lại nhân cơ hội xem trộm đồ lót của mình nữa à? Tên bệnh hoạn hết cứu này!”
“Con lạy mẹ trẻ luôn đấy!”
Tôi gạt phăng đi ngón tay của Shizuka từ nãy đến giờ vẫn cứ chọc vào người mình. Ê mà này, đây là căn hộ chứ đâu phải nhà trẻ đâu mà sao lắm người gây chuyên vậy chứ? Cuộc sống như mơ của tôi bay đâu mất rồi??
“Mà giờ thì cứ ngồi im thì không được. Shizuka này, cậu cứ về trước đi, con dân đang mong chờ cậu đấy. Mình thì phải đưa Mafuyu-chan về trước đã, còn phần Hiyorin thì tính sau.”
Nhắc Hiyorin thì chị ấy nằm úp xuống bàn ngủ từ đời nào rồi, tay vẫn còn đang giữ lon Chuuhai luôn kìa!
…Gây loạn xong cứ vậy mà ngủ được thật luôn.
Phải tự dặn lòng tuyệt đối sau này không được bê bối như vậy mới được.
Mà nhân tiện thì tuổi hiện tại của Hiyorin là 26 đấy, Wiki nó bảo thế chứ còn đúng hay không thì tôi cũng chả biết nữa. Chắc lúc nào có cơ hội phải hỏi thử chị ấy mới được.
“Rồi, giờ thì tan tiệc thôi.”
Vỗ tay ra hiệu, tôi tiễn cả Shizuka và Mafuyu-chan ra khỏi nhà. Tạm thời lúc này cứ để Hiyorin ở lại vậy, dù tôi có đôi chút bất an cơ mà dù gì thì chị ấy cũng 26 tuổi rồi đấy, chắc sẽ ổn thôi.
◆
“Anh xin lỗi vụ lùm xùm vừa nãy nhé.”
Lúc này đây, trên đoạn đường tối tăm, Mafuyu-chan và tôi đang cất bước bên cạnh nhau.
Cơn gió nhẹ ấm áp của mùa mưa khẽ lướt qua da thịt tạo nên cảm giác có đôi phần khó chịu.
“Không đâu, em thấy vui mà. Bạn của Onii-chan ai cũng hài hước thật đấy.”
“À, ừm… Mà chuyện có hơi mất kiểm soát tí.”
Mái tóc đen dài của Mafuyu-chan khẽ đung đưa theo mỗi bước chân, trong bầu không khí ẩm thấp như vậy mà vẫn giữ được tình trạng đó. Không biết em ấy sử dụng dầu gội hiệu gì nhỉ?
“Dạo này, đời sống học đường của em sao rồi?”
Căn hộ chỗ tôi cách nhà ga khá gần, với cả Mafuyu-chan nói rằng chỉ cần đưa em ấy đến đó là được, thành ra thời gian trò chuyện của bọn tôi cũng ngắn hạn nữa. Nên tôi quyết định hỏi về chủ đề mình đang bận tâm nhất.
“Vui lắm ạ, em cũng kết bạn với nhiều người tốt nữa. Có điều mấy gã lạ mặt cứ không ngừng bắt chuyện khiến em có chút không thoải mái.”
“Ừm… Khá khó khăn đấy nhỉ. Tin đồn về mấy vụ đó cũng nham nhảm trong trường đấy.”
Phải tôi mà trong trường hợp như em ấy thì liệu nói mấy câu kiểu “Trời ạ, suốt ngày tao cứ bị lũ con gái quấn lấy, phiền chết đi mất…” có được không nhỉ?
Mà, cái thế đấy thì sang chảnh quá rồi. Chưa kể quan điểm của con gái và con trai cũng khác nhau nữa. Là con trai thì sẽ thoáng hơn trong mấy chuyện từ chối hay nói thẳng ra, còn nếu tôi là con gái thì chắc sẽ hơi e dè với bất ổn hơn tí.
“Này nhé, nếu Onii-chan làm bạn trai của em thì việc đuổi họ đi sẽ dễ hơn nhiều đấy, phải chứ?”
Mafuyu-chan khẽ liếc nhìn tôi với biểu cảm vẫn điềm tĩnh trên khuôn mặt khiến tôi khó nhận biết được lúc nào em ấy đang đùa hay thật nữa.
“Ừm… Chuyện đó thì…”
“Đùa thôi. Sao em có thể đặt gánh nặng lên anh chỉ với cái lí do vớ vẩn ấy được chứ. Em sẽ tự làm cho anh xem.”
Thú thật thì tôi nghĩ vấn đề này không ảnh hưởng nhiều đến tôi cho lắm… Mà, đâu đó trong tôi vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra khi biết em ấy chỉ đang đùa, mấy trò đùa kiểu này thật sự hại tim tôi lắm đấy.
“Nếu gặp ai đó cố chấp quá thì em cứ dùng tên anh cũng được. Với cả nếu có gặp rắc rối gì thì cứ nói anh nhé, tên Onii-chan này sẽ cố hết sức để giúp em nên không cần ngại đâu.”
“Ừm. Cảm ơn anh nhiều nhé, Onii-chan.”
Sau đó thì bọn tôi còn tán gẫu thêm về mấy câu chuyện thuở xưa nữa, trước khi nhận ra thì đã đến ga mất rồi.
“À này Onii-chan, chỗ anh ở hình như vẫn còn một phòng trống đúng chứ?”
“Ừ, em đang định chuyển đến đó à? Giá cả có hơi đắt đỏ đấy.”
“Vâng, chắc vậy ạ… Về chỗ em đang ở thì an ninh không được chặt chẽ cho lắm nên là… Em hiện tại cũng đang phân vân nữa.”
“Thật ư? Chỗ em có đang ổn không vậy?”
“Đến giờ thì chưa có chuyện gì… Và cũng gần nhà ga nữa nên là đoạn đường cũng sáng sủa hơn. Nhưng khi so với chỗ của anh thì em nghĩ có lẽ nếu sống ở đấy sẽ tốt hơn không chừng.”
“Quả thật, nói về an ninh thì chỗ của anh đỉnh nóc luôn rồi. Và cả cá nhân anh cũng sẽ vui lắm nếu em thật sự đến đó.”
“… Vậy ư? Onii-chan, nghe được điều đấy khiến em vui lắm đấy..”
“Tất nhiên rồi, có được người bạn thân thiết sống ở gần thì tuyệt quá đi chứ. Tụi mình còn có thể dùng bữa chung như hôm nay nữa.”
Hôm nay đúng là xảy ra nhiều chuyện thật. Xem ra Hội Souma vẫn sẽ còn tiếp tục hoạt động rồi, và cả vấn đề về rượu của Hiyorin thì có lẽ sẽ cần phải trao đổi thêm với chị ấy rồi đây.
“Vâng… Cảm ơn anh nhiều nhé, Onii-chan. Giờ thì em phải về rồi.”
“Ừ, về cẩn thận nhé. Chúc em ngủ ngon.”
“Vâng ạ, anh ngủ ngon nhé.”
Mafuyu-chan thoáng chốc lại đánh mắt về phía tôi khoảng vài lần trước khi mất dạng về phía cổng soát vé của nhà ga.
…Giờ thì, về thôi nào. Vẫn còn rắc rối đang chờ đợi ở nhà nữa.