Đêm hôm đó cha đã thông báo cho tôi về cuộc hôn nhân với Jerd, tôi chỉ lặng lẽ gật đầu.
Kể từ ngày ấy, mẹ tôi đã khóc. Vì mẹ tôi đã khóc nên tôi không thể khóc, thay vào đó tôi cố gắng an ủi bà. Em trai thì không ngừng đổ lỗi cho anh, do đó, tôi không cần thiết phải hùa theo trách anh ấy làm gì cả.
Sau vụ việc đó, Thái tử Điện hạ bị tước đi quyền thừa kế ngai vàng, giáng xuống làm Công tước. Đám hầu thần của ngày ấy, bao gồm anh trai tôi, những người dễ dàng bị lừa bởi những lời ngọt ngào của Doris, đều bị loại bỏ
Bennio cũng không ngoại lệ. Trở thành thường dân vì Bá tước đã chối bỏ anh ta. Nhưng đó là câu chuyện không còn liên quan đến tôi nữa.
Một tháng sau, lễ thành hôn đã tới. Tại đây, tôi mặc một chiếc váy xám tựa màu đen không phù hợp cho buổi lễ.Cha và tôi cưỡi xe ngựa đến nhà thờ ở thủ đô hoàng gia. Mẹ và em trai từ chối tham dự vì không thể dung thứ. Còn anh trai tôi đã mất quyền tham dự. Bởi anh ấy bị giáng xuống thành một kị sĩ hạng xoàng, một người chỉ phục vụ thường dân.
Sau khi cha thông báo cho tôi về ngày lễ, tôi không có cơ hội gặp mặt Jerd.
Vì vậy, hôm nay—vào ngày cưới của tôi—tôi sẽ gặp Jerd lần đầu tiên.
Tôi có dự định sẽ xin lỗi anh ấy vì những gì anh trai tôi đã làm nếu chúng tôi gặp nhau.
Tuy nhiên, trên thực tế, việc này không dễ dàng chút nào, đặc biệt khi Jerd đang đứng ngay trước mặt tôi đây.
Tay áo bên phải của anh ấy trống trơn. Mỗi bước đi của ảnh đều khập khiễng không chắc chắn. Móng tay ở bàn tay trái gần như không thấy đâu… có lẽ nó đã bị cắt bỏ hết. Vết bỏng chạy từ cằm lên má—có lẽ, nơi đó chính là vùng mà thanh sắt nóng đè lên.
Tôi không thể chịu được việc nhìn một trong số chúng—tôi tự hỏi nó đau đớn đến mức nào - rất đau…..rất đau.
Jerd là con trai thứ ba của Tử tước Lindegord, nhưng không có ai trong nhà đó tham dự. Một cuộc hôn nhân giữa các quý tộc, nó thực sự là một buổi lễ rất đìu hiu.
Jerd im lặng.Tôi cũng không thể tìm được lời nào bắt chuyện với anh ấy.
Theo yêu cầu của Linh mục, Jerd kí vào hiệp định hôn ước. Do chữ viết giống như một đứa trẻ ấy, tôi liền nhận ra ảnh đã mất cánh tay thuận của mình. Tôi đã ký bên cạnh tên của anh.Có lẽ vì tôi run lên vì căng thẳng, những chữ cái không đẹp được xếp cạnh tên của Jerd. Nọ dường như xác nhận rằng đó sẽ không phải là một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Hôn lễ kết thúc mà không có lời thề, hay nụ hôn, có lẽ do không khí trang trọng.
“Giờ đây Jerd và Brit đã nên vợ chồng. Tôi chúc phúc cho ngài từ đáy lòng mình. Mặc dù Tiểu thư Brit đã hủy hôn trước đó, nên hẳn bây giờ cô ấy đang đón nhận cuộc hôn nhân này trong niềm hân hoan. Dù mặt thể chất của Jerd không còn như xưa, nhưng cậu ấy đã có một người vợ yêu quý và một tước hiệu. Thật là một dịp đáng vui mừng!”
Công tước Carneus tiến đến gần và nói như vậy kèm theo một nụ cười lớn. Như một lời chúc phúc cho lễ thành hôn, chuyện đó không có gì lạ - nhưng cha tôi dường như đã nhai một thứ đắng ngắt.
“Cám ơn Công tước vì sự quan tâm của ngài.”
Jerd nhắm mắt cảm ơn, như thể anh ấy không hề hạnh phúc dù chỉ một chút.
“Cậu là ân nhân của con gái tôi, đây chỉ là một cái giá quá rẻ để trả ơn thôi. Cho dù cậu đối đãi như thế nào, cô dâu sẽ không than phiền đâu — nghe có vẻ tuyệt vời phải không? ”
Khóe miệng hơi cong lên, Công tước quay sang tôi.
“Cám ơn Ngài vì đã tham dự buổi lễ.”
Khi hai ánh mắt chạm nhau, tôi liền nói vậy—
“—Chà chà, đó là bởi tôi có rất ít khả năng được dự lễ thành hôn của con gái mình đó.”
Công tước rời khỏi nhà thờ và không quay trở lại.
Thay vì trở về nhà, chúng tôi đến lãnh thổ của Tử tước Farnbarry - một trong những lãnh thổ do cha tôi quản lý. Một đầy tớ và một người hầu đi cùng chúng tôi. Cũng có hai cận vệ hộ tống. Trong lâu đài thuộc lãnh địa cũng có nhiều đầy tớ được mượn tại địa phương, và một người đại diện chịu trách nhiệm quản lí họ.
“Sao anh không đi xe ngựa?”
Giống như hai cận vệ, Jerd lấy ngựa ra, vì thế tôi mới hỏi.
“Các hiệp sĩ cũng chiến đấu trên lưng ngựa với gươm và giáo. Tôi có thể một tay điều khiển con ngựa, kể cả bằng tay trái ”.
Đáp lại một cách khó chịu, Jerd khéo léo lên ngựa và phi đi. Tay áo phải của anh ấy đu đưa theo gió.
Bốn ngày sau chúng tôi đến nơi. Trên đường đi, chúng tôi nghỉ tại một quán trọ trong thị trấn. Nhưng vì lý do nào đó, Jerd ở cùng phòng với những cận vệ, còn tôi thì ở chung với người hầu. Mặc dù đã lấy nhau, nhưng chuyến đi này kết thúc mà hầu như chúng tôi chẳng nói từ nào với nhau.
Về đến lâu đài trong lãnh địa, tôi chào hỏi những đầy tớ và người đại diện. Tôi đã nhờ anh họ của bố tôi, một trung úy, hỗ trợ tôi trong việc quản lí vùng đất này, và quyết định khảo sát lãnh thổ cùng Jerd.
Đêm đó, Jerd đến phòng ngủ của tôi. Vì đã là một cặp vợ chồng nên điều đó sẽ xảy ra thôi.
Tôi không biết liệu anh ấy có dịu dàng với tôi hay không, nhưng tôi nghĩ ảnh sẽ không hành xử thô bạo với tôi. Tôi cứ tự nhủ như vậy để không bị run.
“Những lúc ở gần em làm tôi không thể bình tĩnh được. Do đó tôi sẽ không đặt chân vào căn phòng này thêm lần nào nữa. Khi em chết đi, tôi sẽ trả lãnh thổ lại cho Kị Sĩ Trưởng. ”
Jerd rời khỏi phòng, cuộc trò chuyện một chiều kết thúc, bỏ tôi lại trong run sợ.
'Khi cô chết đi'? Vậy Jerd đang có ý định giết mình?
Tôi lắc đầu để xua đi nỗi sợ hãi đang xâm lấn, lúc đó tôi thấy mái tóc đỏ của mình đung đưa. Cùng màu tóc với anh trai. Chẳng trách Jerd mất bình tĩnh mỗi khi nhìn tôi. Nói chung là vì các đặc tính giống với anh tôi, người đã hành hạ Jerd.
Tôi nhớ lại những lời mà Công tước Carneus đã nói với cha tôi.
“Con đường duy nhất trở về nhà khi thành một xác chết.…”
Tôi trở nên sợ hãi.
Mẹ và em trai tôi chắc chắn sẽ khóc khi điều đó thành sự thực — vì vậy tôi phải an ủi họ…..
…..Nhưng sau đó tôi nhận ra, một khi đã chết, tôi sẽ không thể an ủi họ được nữa.
Vì vậy, tôi liền cười.
Có lẽ vì đã vơi hết nỗi sợ nên tôi cứ cười trong nước mắt suốt đêm đó
Rõ ràng, tôi đã thiếp đi trước khi nhận ra điều ấy.
Tôi thức giấc do những tiếng động lớn vang lên nhiều lần. Những tia nắng chói chang chiếu qua cửa sổ—có vẻ như trời đã hoàn toàn sáng.
Khi tôi lo lắng về âm thanh đó và nhìn qua cửa sổ, Jerd đang đấu kiếm với một trong những người bảo vệ. Dường như đây chỉ là buổi tập luyện vì đối thủ của anh ấy đang mỉm cười.
Mặc dù cầm kiếm bằng tay trái nhưng dường như hai người đánh ngang ngửa nhau. Quả đúng là hiệp sĩ.
Tôi được nghe nói Jerd là một hiệp sĩ rất mạnh—và chính người anh khù khờ của tôi đã lấy đi bên tay phải của anh ấy.
Đối thủ ra đòn từ bên phải khiến cho Jerd rơi kiếm. Mặc dù thanh kiếm tôi luyện đã bị hạ gục, nhưng có vẻ trên người anh ấy không bị thương tích.
Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy thất vọng. Nếu vẫn còn sở hữu cánh tay phải của mình thì chắc chắn anh ấy không thể bị đánh bại.
Song Jerd vẫn nhặt thanh kiếm của mình lên và đấu với một người đàn ông khác.
Jerd bây giờ không còn là hiệp sĩ, mà là lãnh chúa. Nhưng dường như ảnh không có ý định từ bỏ thanh kiếm của mình.
Trong khi nghe tiếng kiếm lách tách, tôi quyết định thêu.
Một hiệp sĩ luôn bị cuốn vào hiểm nguy. Là vợ của một người đàn ông làm nghề như vậy, họ có tục lệ thêu khăn tay, và sau đó dâng lên chồng như là lời cầu nguyện cho sự an toàn của anh ta. Mẹ tôi từng đưa cho tôi một chiếc khăn được thêu hình con hổ. Mặc dù Jerd không còn là một hiệp sĩ nữa, và món quà của tôi có thể không đúng lúc, nhưng tôi vẫn muốn thêu.
Tôi hay chọn những con thú dũng cảm và chim săn mồi, ví dụ như hổ, sư tử và diều hâu - nhưng lần này, tôi quyết định thêu một con rồng.
Tất nhiên, rồng chỉ là những sinh vật của trí tưởng tượng - chúng không có thật. Hầu như tất cả những con rồng xuất hiện trong truyện đều là quỷ dữ. Định mệnh của chúng là gặp cái chết dưới bàn tay của một anh hùng cầm thanh kiếm thần thánh—
—nhưng có một vài con rồng tốt bụng.
Rồng Thần chỉ có một tay đã bảo vệ công chúa là một minh chứng như vậy.
“ Một Hắc Long hùng mạnh đã phải lòng công chúa của một vương quốc nhỏ. Nhưng cô ấy là người mỏng manh yếu đuối, tương lai sớm nở chóng tàn. Than thở về điều đó, Hắc Long đã cắt ngón chân cái và đưa cho công chúa. Máu, móng và vảy của rồng là phương thuốc đặc trị cho mọi bệnh tật. Nhờ ơn con rồng, công chúa bây giờ đã trở nên khỏe mạnh. Con rồng đó đã trở thành thánh long bảo vệ vương quốc, và sau đó vương quốc phát triển lên rất nhiều ”.
Mặc dù nó chỉ là một câu chuyện cổ tích, nhưng tôi nghĩ nó rất hợp với Jerd-tóc-đen, vì anh ấy đã đánh đổi cánh tay của mình để bảo vệ Cecilia.
Nếu thay vào đó Jerd bị khuất phục trước sự tra tấn và làm chứng rằng Cecilia đã ra lệnh cho anh ta tấn công tình dục Doris, thì Cecilia có thể đã bị xử tử khi Công tước Carneus vắng mặt.
Nếu điều đó thành sự thật thì chắc chắn mình cái mạng tôi là không đủ để xoa dịu cơn thịnh nộ của Công tước. Thay vào đó, ngài ấy sẽ tàn sát cả gia đình tôi.
Cha tôi, mẹ tôi và các anh em trai tôi - tất cả họ đều an toàn vì Jerd đã chịu đựng sự tra tấn.
Vậy tôi đã sợ điều gì ? Jerd là ân nhân của chúng tôi mà.
Dâng lên cái mạng sống này và để anh ấy làm những gì ảnh thấy hợp lí—đó chỉ là một hành động tất yếu.
Nếu là Jerd, thì chắc chắn anh ấy ban cho tôi một cái chết không đau đớn.
Cho đến lúc đó, tôi sẽ cầu nguyện cho sự an toàn của anh ấy và cố gắng thêu hết mình.