Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Hôm nay trông mày khoẻ khoắn nhỉ?”
Chiều thứ hai, buổi học đầu tiên trong tuần của tôi.
Khi tôi tiến đến chỗ ngồi của mình nằm ở góc xa nhất lớp học thì tên bạn tôi đến bắt chuyện.
“Cũng không chắc, nhưng mày chưa bao giờ thấy tao trong tình trạng tồi tệ mà, phải không?”
“Thế á?”
“Ừm, tao thường sẽ nghỉ học ngay nếu ngày hôm đó tao cảm thấy trong người không khoẻ mà.”
“Làm tốt lắm.”
Cậu ta nở một nụ cười mỉa mai.
Chà, có lẽ sẽ tốt hơn khi không đến lớp luôn trong ngày hôm ấy, còn hơn là đến nhưng sẽ gây phiền hà với giáo sư mà, với cả giáo sư chắc chắn cũng sẽ không thích điều đấy đâu.”
“Dù vậy, hôm nay trông mày đặc biệt khoẻ mạnh hơn thường ngày đấy.”
Trả lời trong lúc đặt chiếc máy tính xách tay lên bàn, tôi hỏi lại cậu ấy: “Thế à?”.
“Có phải là vì cô hầu gái kia đã chăm sóc mày không?”
“Ừm, chắc vậy.”
Tôi không chắc chắn lắm, nhưng khả năng cao có vẻ đúng là vậy.
Nhờ có Si-eun, người đến làm người giúp việc cho tôi, nhờ cô ấy tôi mới có thể thức sớm và ăn uống đều đặn. Vậy nên nếu tôi có trông khoẻ mạnh hơn, thì chắc chắn là nhờ cô ấy rồi.
Nhưng tính từ thứ sáu đến bây giờ, chỉ mới bốn ngày trôi qua kể từ khi Si-eun đến thôi. Liệu lối sống của tôi đã tệ đến mức nào mà nó lại có thể mang lại kết quả nhanh đến vậy nhỉ?
Tên bạn tôi bắt đầu khoanh tay và gật đầu.
“Chi 500.000 won cho một tháng là rất xứng đáng, cuối cùng thì mày cũng trông giống con người hơn rồi.”
“Trước đây tao không giống con người à?”
“Ờ… Giống như một kẻ mà không ai muốn lại bắt chuyện ấy.”
Cậu ta cười và đưa ra một lời nhận xét gay gắt.
Nhưng mà ngay cả tôi có như thế, thì cậu ta vẫn nói chuyện với tôi đấy thôi. Quả là một tên tốt bụng nhỉ.
Hoặc có thể tên này đang hướng tới một giải Nobel Hòa Bình trong một tương lai không xa.
“Đừng nói những chuyện về bạn gái nữa, tao vẫn cần kết bạn trước…”
Tôi vẫn nói rằng trước tiên tôi vẫn cần phải kết bạn, việc tên này cứ nhắc đi nhắc lại việc có bạn gái nó khó chịu y như lời khuyên của người thân trong ngày lễ vậy. Tôi cau mày và tỏ vẻ bực bội, và sau đó cậu ta chỉ làm một cử chỉ xin lỗi hời hợt rồi rời đi.
Nếu tên ấy muốn khoe khoang về bạn gái, tôi thật lòng mong cậu ta nên đi khoe với người khác thì hơn. Bởi vì tôi không có ý định cũng như không có bất kì khả năng nào có thể có bạn gái hết.
Sau khi thở dài nhẹ nhõm, tôi kiểm tra lại thời gian. Khoảng năm phút nữa là đến giờ vào lớp, đã đến lúc tôi bắt đầu làm việc rồi.
Tôi nhấn nút nguồn trên máy tính xách tay và nó bắt đầu khởi động. Từ chỗ ngồi được chỉ định ở góc xa nhất, một tuần của tôi đã bắt đầu diễn ra như thường lệ…
“Hôm nay anh lại lười biếng nữa à?”
…Hoặc chí ít là tôi nghĩ vậy.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh tôi. Có phải là cô ấy đang nói chuyện với tôi không?
Tôi quay đầu lại phía sau kiểm tra thì thấy một người phụ nữ lạ mặt đang nhìn tôi từ chỗ ngồi cách tôi hai dãy ghế.
“Ồh.”
Tôi ngạc nhiên đến mức thốt ra một tiếng kỳ lạ.
“Ồh?”
“À, không. Tôi chỉ giật mình thôi.”
“Ahaha, xin lỗi nhé. Em không có ý định làm anh giật mình đâu.”
Cô ấy nở một xin lỗi tôi với một nụ cười thân thiện trên môi.
Cô ấy có một mái tóc dài ngang vai màu nâu, và một đôi mắt to. Xét theo chiều cao khi ngồi thì cô ấy có vẻ nhỏ hơn tôi rất nhiều. Cô ấy gần như có thể là một học sinh trung học hoặc một học sinh cao trung.
Với nụ cười rạng rỡ, cô ấy tiến lại gần tôi hơn.
“Này, lúc nào anh cũng ngồi ở hàng ghế sau phải không?”
“Chà, đúng vậy.”
Khi tôi lắp bắp trả lời, cô ấy vỗ hai tay vào nhau.
“Vậy thì chúng ta hãy là bạn thân ở hàng sau nhé!”
“Những người bạn cùng ngồi hàng sau sao?”
“Ahaha, em cũng luôn ngồi phía sau mà, bởi vì em luôn nằm xuống bàn và ngủ luôn nếu như em cảm thấy không muốn nghe giảng đấy!”
“Có vẻ như đó là một điều không nên nói to như vậy nhỉ…”
“Nó có quan trọng không? Tiền bối à, lúc nãy anh cũng nói như vậy mà đúng không?”
Tôi cũng nói thế á? Có phải ý cô ấy là khi tôi nói với cậu bạn tôi rằng “Tao sẽ nghỉ học nếu có cảm giác trong người không khoẻ” không?
Khoan đợi đã, cô ấy vừa gọi tôi là tiền bối á?
Trong lúc tôi còn đang do dự không biết nói gì, cô ấy đã che miệng lại và thốt lên một tiếng “Ah.”
“Giờ nghĩ lại thì em vẫn chưa giới thiệu bản thân mình nhỉ.”
Sau đó cô ấy cúi đầu.
“Em là So-hye, một sinh viên năm hai. Anh có thể nói chuyện thoải mái với em.”
“Ồ, vậy thì… Anh là Lee Hwi-min, chào đàn em.”
“Ahaha, tên anh đẹp thật đấy.”
“Ah, vậy sao?”
“Tất nhiên rồi.”
Cô ấy cười nhẹ và nói.
“Chúng ta hãy cùng nhau làm bạn ở hàng sau nhé, mặc dù học kỳ đã bắt đầu từ lâu rồi.”
“Ừ, được thôi.”
Cùng với một nụ cười nữa, cô ấy quay trở lại chỗ ngồi của mình cách xa tôi hai hàng ghế. Có vẻ như So-hye đã ngồi phía sau tôi suốt khoảng thời gian từ đầu đến giờ.
Tất nhiên là tôi không hề biết được việc đấy rồi, vì thậm chí tôi còn không quan tâm đến vị giáo sư ở phía trước mình là ai cơ mà, chứ đừng nói đến những người ngồi phía sau tôi lại còn tôi cách hai dãy ghế.
Cô ấy cũng khá năng động, hoàn toàn trái ngược với tôi, đến mức chúng tôi có thể được miêu tả như hai thái cực đối lập. Và chỉ một cuộc nói chuyện với cô ấy đã làm cạn kiệt toàn bộ năng lượng tôi đã tích lũy trong một tuần.
Tôi có cảm giác tình trạng của mình đang xấu đi một cách nhanh chóng, liệu tôi có nên nghỉ học vào ngày mai không…?
Khi tôi liếc về phía trước, Si-eun đang nhìn tôi. Khuôn mặt cô ấy lộ rõ vẻ vô cảm, không có bất kì một cảm xúc nào.
Có chuyện gì vậy nhỉ…?
—-----------------
“Tôi không ngờ là cậu lại có thêm một người bạn nữa đấy.”
“Gì chứ?”
Tối hôm đó, khi tôi đang loay hoay chọn món ăn sẽ ăn đầu tiên ngày hôm nay, là món cá nướng, thì Si-eun đột nhiên nói thế.
“Tôi đã nghĩ là cậu chỉ có một người bạn. Nhưng hôm nay, tôi thấy cậu còn nói chuyện với một người khác, và điều đó làm tôi hơi bất ngờ.”
“Ồh…”
Cô ấy chắc hẳn đã thấy những việc xảy ra trong lớp học.
Có vẻ cô ấy ngạc nhiên khi biết tôi không chỉ có một mà tới hai người bạn. Cơ mà người thứ hai thậm chí không phải là một người của bạn tôi, điều đó càng khiến mọi chuyện trở nên đi xa hơn.
Khi tôi im lặng, cảm thấy phiền phức khi phải giải thích, thì Si-eun nói thêm.
“Nó làm tôi đột nhiên nghĩ đến một việc.”
“Hửm?”
“Nếu cậu có bạn gái, chắc là tôi sẽ bị đuổi đi phải không?”
“...Cậu ăn nhầm thứ gì lạ à?”
“Nếu tôi thực sự bỏ một thứ gì lạ vào, liệu cậu có ăn không?”
“Tất nhiên là có rồi.”
Vì tôi không có bất kỳ triệu chứng nào kỳ lạ nên rõ ràng là chúng tôi không ăn phải bất cứ thứ gì lạ vào người.
Vậy tại sao cô ấy lại nói những điều như vậy nhỉ?
“Ồ, nếu tôi có bạn gái thì sao á? Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đó cả.”
Tôi trả lời một cách mơ hồ trong khi đang lấy xương ra khỏi con cá. Tôi không thích cá nướng cho lắm, việc phải lấy xương ra trước khi ăn là một việc khó chịu nhất trên đời.
“Chẳng phải sẽ rất kì lạ sao? Khi cậu lại có bạn gái trong khi đang sống cùng với một người phụ nữ khác? Và cậu cũng có thể nhờ bạn gái mình làm những việc vặt trong nhà mà.”
“Ừm, đúng vậy.”
Tôi đồng ý một cách thoải mái khi đưa miếng cá đã bỏ xương vào miệng.
Mặc dù việc lấy xương rất khó chịu, nhưng nó lại rất ngon. Qua kinh nghiệm mà tôi có được trong vài ngày qua, tôi biết được rằng kỹ năng nấu nướng của Si-eun là hoàn toàn có thể tin cậy được.
Sau khi nuốt hết miếng cá trong miệng và ngẩng đầu lên, tôi thấy Si-eun đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Có chuyện gì thế? Cô ấy tức giận vì tôi đã trả lời quá hời hợt sao?
“Có chuyện gì vậy?”
Nghe câu hỏi đó của tôi, Si-eun nhanh chóng quay đầu đi.
“Chỉ là hôm nay thấy cậu nói chuyện với một cô gái làm tôi nghĩ đến chuyện đó thôi.”
“Cậu ghen à?”
“...”
“Rất xin lỗi.”
Tôi lập tức xin lỗi khi cô ấy cắn môi và trừng mắt nhìn tôi.
“Không phải như cậu nghĩ, tôi tin rằng chỉ cần không nghỉ việc, là mỗi tháng sẽ có thể nhận được 500.000 won. Nhưng bây giờ thì tôi lại lo lắng một ngày nào đó tôi sẽ bị cậu đuổi việc hơn.”
Có vẻ như đây là một mối lo ngại khá nghiêm trọng nhỉ.
“Ồ, cậu nên lo lắng về ngày tận thế sẽ tốt hơn là lo rằng tôi sẽ có bạn gái đó.”
“Tại sao lại vậy?”
“Cậu nghĩ tôi có thể có được bạn gái trong khi tôi còn không có cả bạn bè sao?”
“Người ta thường nói rằng trên thế giới này không có gì là tuyệt đối mà.”
Si-eun chỉ tay thẳng vào mặt tôi như thể đang dạy tôi một bài học vậy.
“Tôi không biết rõ, nhưng cô gái đó không phải là người gần gũi thứ hai với cậu ở trường sao? Trong số các cô gái, cô ấy có lẽ là người gần gũi nhất rồi. Điều đó không phải có nghĩa rằng đó sẽ là một cơ hội tốt sao?”
Chỉ cần một cuộc trò chuyện là đã khiến cô ấy trở thành thứ hai sao? Có vẻ như khá dễ để leo lên thứ hạng cao nhỉ. Dù sao thì, sẽ chẳng có chuyện gì sẽ xảy ra giữa tôi và cô gái đó hết.
Trên đời này thực sự có những thứ là tuyệt đối.
“Không, nhưng…”
Khi tôi bắt đầu nói, Si-eun nghiêng đầu nhìn tôi, và tôi nói tiếp.
“Nếu như xếp theo thứ hạng, không phải cậu sẽ ở hạng hai sao?”
“...Tôi?”
Si-eun hỏi lại với vẻ mặt bối rối, tôi gật đầu một cách dứt khoát.
“Ừm.”
Cô gái tôi gặp hôm nay chỉ đột nhiên đến bắt chuyện với tôi, chúng tôi là hai người xa lạ và thậm chí tôi còn không biết tên cô ấy.
Nhưng tôi lại biết khá nhiều về Si-eun, và chúng tôi đã nói chuyện hàng chục lần, kết nối với nhau bằng vai trò một người hầu gái của cô ấy. Và chúng tôi vẫn đang nói chuyện ngay cả bây giờ đây.
Si-eun chớp đôi mắt to của mình và hỏi tôi.
“Cậu thích gì ở tôi?”
“Không, tôi không thích ai cả.”
“Cậu nói nghe như một tên trẻ trâu bướng bỉnh vậy.”
Cô ấy tránh ánh mắt tôi và nói tiếp.
“Được rồi, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta đâu.”
Tôi đồng ý với điều đó.
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Sau khi tôi đồng ý một cách ngắn gọn, Si-eun không nói gì thêm nữa.
Khuôn mặt cô ấy có vẻ hơi buồn bã, nhưng có lẽ đó chỉ là một ảo tưởng của tôi thôi.
Cái lời khuyên của người thân trong ngày lễ nó giống như là việc bạn hay bị hỏi “khi nào cưới” với cả “mau có người yêu đi” ấy=)) Ghen rồi=)) =)) Khoan… tutu, đổ nhanh thế á?