My Housemaid Is The Most Beautiful Girl In School

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 322

Web Novel - Chương 29: Buổi hẹn hò (1)

Trans + edit: Zepreni

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Buổi sáng ngày hôm nay cũng giống như mọi ngày khác.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ đã đánh thức tôi, tiếp theo là tiếng Si-eun đang nấu ăn dưới bếp.

Tôi ăn bữa trưa do cô ấy chuẩn bị, và cuộc trò chuyện của chúng tôi trong bữa ăn không gì hơn ngoài những câu chuyện phiếm thường ngày. Chúng tôi không hề nhắc gì đến kế hoạch buổi chiều của cả hai hết.

Sau khi ăn xong, tôi hồi hộp chờ đợi vì giờ hẹn đã gần đến.

Khi tôi rời khỏi phòng và chuẩn bị để đi, Si-eun đã đứng ở đó đợi tôi từ sớm.

Cô mặc một chiếc áo blouse màu đen và chiếc váy xếp ly, cùng với một chiếc trâm cài trang trí ở ngực.

Mặc dù không có thứ nào thực sự nổi bật, nhưng khi nó được ướm lên người Si-eun thì trông nó thật thanh lịch. 

Những đường cong của cô ấy hiện rõ qua lớp quần áo tối màu khiến tôi thực sự mê mẩn. Nhìn như thế này tôi mới lại một lần nữa nhớ ra Si-eun đẹp đến mức nào.

"Trông tôi như thế nào?"

Si-eun hỏi tôi, khuôn mặt cô ấy hơi vô cảm khi nhận thấy ánh mắt nhìn đến của tôi.

Trong một khoảnh khắc tôi đã định khen cô ấy trông rất xinh, nhưng rồi tôi lại cảm thấy một cảm giác ngại ngùng lạ thường dân lên trong lồng ngực.

"Hmm, trông cậu có vẻ trưởng thành quá nhỉ."

Si-eun hơi nhướng mày nhìn tôi, có vẻ cô ấy không hài lòng với câu trả lời của tôi vừa rồi.

"Tôi không trông trưởng thành hơn, bởi vì tôi đã là một người trưởng thành rồi đấy."

Cô ấy đặt tay lên hông và ưỡn ngực ra khi phản biện lại câu nói của tôi.

Đúng vậy, về phần đó chắc chắn là dành cho người trưởng thành.

"Là vậy sao?"

"Sinh viên năm thứ ba đại học đã là người trưởng thành rồi, vả lại tôi cũng đã đủ tuổi để được uống bia một cách hợp pháp đấy nhé."

"Tôi không nghĩ là cậu nên uống bia đâu..."

Vâng, ngay cả khi cô ấy không thể uống bia đi chăng nữa thì cô ấy vẫn là một người trưởng thành về mặt pháp lý. 

Bất kỳ ai đã tốt nghiệp từ vị thành niên đều nên được coi là người trưởng thành mà.

Cô ấy hơi khịt mũi và tiến về phía cửa trước. 

Có một luồng khí bất mãn được tỏa ra từ Si-eun, nhưng tôi đã chọn cách lờ nó đi hoàn toàn.

Đi lang thang quanh trường học rất nguy hiểm. Những nơi mà chúng tôi thường lui tới như là những chỗ ăn uống cũng vậy. 

Nếu Si-eun và tôi đi bộ quanh khu vực này, tôi đảm bảo chúng tôi sẽ phải chạm mặt ít nhất là ba học sinh từ trường của chúng tôi trong vòng 10 phút.

Vì vậy, chúng tôi đi taxi đến một ga tàu điện ngầm cách đó vài trạm dừng. Điểm đến của chúng tôi là một trung tâm thương mại lớn nằm bên trong một nhà ga.

"Chúng ta sẽ... đến đó à?"

Si-eun có vẻ hơi bối rối khi tôi nói cho cô ấy biết địa điểm mà chúng ta sẽ đến.

"Tại sao? Cậu không thích chỗ đấy à?"

"Không, chỉ là..."

Si-eun hơi ngập ngừng, cô ấy không nói hết suy nghĩ của mình, nhưng rồi cô ấy lại quay sang nhìn tôi và nói "Không sao đâu". 

Tôi không chắc là Si-eun muốn đề cập đến điều gì, nhưng nếu cô ấy nói ổn thì chắc là ổn thôi.

"Nhưng nếu chúng ta muốn tới đó, tại sao chúng ta lại không đi tàu điện ngầm vậy?"

"Không, sẽ là một thảm họa nếu chúng ta bắt gặp phải người quen ở đó đấy."

"Nhưng cậu không quen ai cả mà."

"Ý tôi là những người mà cậu quen biết đấy."

Si-eun im lặng, có vẻ đã chấp nhận lời giải thích của tôi.

Thực ra thì tôi chỉ không muốn đi tàu điện ngầm vì nó khá đông đúc thôi, đó cũng chính là lý do tại sao chúng tôi lại đi taxi. 

Trung tâm thương mại mà chúng tôi đặt chân đến giờ đây đang chật kín người. Mọi nơi tôi nhìn, tất cả những gì tôi có thể thấy là đầu người, tôi đã bắt đầu cảm thấy có hơi chóng mặt rồi…

"Đông thật đấy" 

Tôi đưa ra một lời nhận xét.

"Bởi vì hôm nay là cuối tuần mà. Với cả, đây cũng là một trung tâm thương mại được kết nối với một nhà ga, vậy nên có nhiều người qua lại cũng phải."

Cô ấy nói đúng, vậy nên tốt nhất là tôi phải cố gắng làm quen với những đám đông này ngay trong ngày hôm nay.

Tôi lấy hết can đảm và bắt đầu bước đi, tôi có hơi bước chậm lại để những bước chân nhỏ nhắn của Si-eun có thể theo kịp. Chẳng mấy chốc, cô ấy tiến lại gần hơn và cất bước theo tôi.

Sau vài bước, có một nhóm người từ phía sau chúng tôi đi luồn qua khoảng cách giữa tôi và Si-eun. Và tiếp sau đó là rất nhiều người nữa, dường như ngay cả một khoảng cách nhỏ giữa chúng tôi thôi cũng có thể sẽ dễ dàng bị lấp đầy bởi những người khác đi qua. 

Và khi nhìn xung quanh, tôi nhận thấy hầu hết tất cả các cặp khá đều đi rất gần nhau.

Có lẽ chúng tôi cũng nên xích lại gần nhau hơn…

Nghĩ vậy, Tôi nắm lấy cánh tay của Si-eun, dường như cô ấy có chút hơi giật mình. 

Tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy lại gần tôi hơn để thu hẹp khoảng cách giữa hai chúng tôi.

"Sẽ rất phiền phức nếu chúng ta bị tách ra, vậy nên đi gần nhau hơn tí nhé..."

"...Được thôi."

Cuối cùng chúng tôi cũng đã đứng đủ gần để vai cả hai chạm vào nhau.

Khi ở gần Si-eun hơn, tôi có thể ngửi thấy rõ mùi hương trên người cô ấy. 

Hôm nay cô ấy có xịt nước hoa không vậy?

"Bây giờ thì sao? Chúng ta đang đi đâu thế?" 

Si-eun lớn tiếng hỏi tôi để át đi những tiếng ồn xung quanh.

"Chúng ta sẽ đi xem phim."

"Xem phim?"

"Tôi nghe nói có một rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại này. Chúng ta sẽ đến đó trước, và nếu cậu muốn xem bất cứ thứ gì trên đường đi thì chúng ta cứ vào xem cũng được."

"Hiểu rồi."

Si-eun gật đầu với kế hoạch của tôi, tóc cô ấy có hơi đung đưa và tỏa ra một mùi hương dễ chịu khác trong không khí.

Chúng tôi đi thang cuốn để đến rạp chiếu phim, cứ như vậy, chúng tôi chuyển từ thang cuốn này sang thang cuốn khác nhiều lần.

Khi đang đi được nữa đường thì đột nhiên Si-eun kéo mạnh tay áo tôi.

"Nó là gì thế?"

"Đằng kia hử?"

Si-eun chỉ tay vào một cửa hàng ở trên tầng mà chúng tôi đang đi lên.

"Tôi muốn vào đó xem thử."

"Chà, được thôi."

Sau khi lặng lẽ đồng ý, tôi bước ra khỏi thang cuốn. Si-eun cũng đi theo sau tôi, và cả hai cùng tiến về phía cửa hàng mà cô ấy chỉ.

Nơi mà Si-eun chỉ thực chất là một cửa hàng bán đồ dùng nhà bếp.

Cửa hàng này chủ yếu bán bát đĩa sao? Có rất nhiều những chiếc đĩa với nhiều hoa văn và chức năng khác nhau trang đang được trang trí khắp tường.

Tôi đã nghĩ rằng bát đĩa chỉ dùng để đựng thức ăn, nhưng có lẽ đối với những người nấu ăn thì nó lại là một suy nghĩ khác.

Nhìn thoáng qua, chúng không giống những món đồ mà tôi có thể tìm thấy ở những cửa hàng giảm giá. Có lẽ vì nó là những thương hiệu đắt tiền và chỉ có thể được bán ở đây.

Khi Si-eun đang đi xung quanh để xem xét các bộ bát đĩa, tôi đứng bên cạnh mới cất tiếng hỏi cô ấy.

"Chẳng phải trong trường hợp này mọi người thường có xu hướng đi xem quần áo hoặc vòng cổ sao?"

"Tôi không cần phải tốn tiền mua vòng cổ, vả lại tôi cũng có thể mua quần áo bất cứ lúc nào. Nhưng mà những dụng cụ nấu nướng sẽ là thứ mà chúng ta sử dụng ở nhà, vậy thì chúng ta không nên cùng nhau xem xét chúng sao?"

Tôi hiểu rồi.

Ờ thì, gu thời trang của Si-eun hơn hẳn tôi, vậy nên không có lý do gì để cô ấy đi xem quần áo khi ở bên tôi cả.

Tất nhiên, theo logic đó, kỹ năng chọn bát đĩa của cô ấy có lẽ cũng tốt hơn tôi.

Cuối cùng thì Si-eun cũng chỉ vào một cái đĩa và nói.

"Cậu nghĩ sao về cái này?"

"Ồ, trông nó giống như một cái đĩa nhỉ."

"Kiểu đánh giá gì vậy?"

"Tôi sẽ vui vẻ thưởng thức món ăn do cậu nấu bất kể nó được phục vụ trên thứ gì mà."

"Cậu đúng là biết cách nói chuyện đấy..." 

Si-eun khẽ cười khúc khích khi trả lời tôi.

Cuối cùng, tôi thậm chí còn không giúp được 1% trong việc chọn bát đĩa cùng với Si-eun, nhưng nó vẫn ổn thôi, vì biểu cảm của cô ấy trông cũng không tệ.

Sau khi đi sâu hơn một chút vào bên trong thì chúng tôi có thấy thêm nhiều thứ khác, một bên treo khá nhiều loại tạp dề khác nhau. Không chỉ vậy, còn có thể nhìn thấy rất nhiều những vật dụng nhỏ như thìa và muôi ở đấy.

Chính xác thì họ bán những gì ở đây vậy? 

Đĩa, thìa, muôi, thậm chí có cả tạp dề, đây có phải là một loại cửa hàng có đủ tất cả mọi vật dụng nhà bếp không?

Chìm đắm trong những suy nghĩ vô bổ này trong đầu, tôi đột nhiên liếc sang bên cạnh nhìn Si-eun. 

Hình như cô ấy đang nhìn chăm chăm vào một thứ gì đó.

Liếc theo hướng nhìn của cô ấy, tôi nhìn thấy một cái giá treo khá nhiều loại tạp dề khác nhau.

Si-eun thường đeo tạp dề khi nấu ăn, nhưng đôi khi cô ấy lại không đeo, có lẽ là cô ấy không bận tâm mấy đến việc liệu nó có nguy cơ bị bắn tung tóe hay không, cơ mà thường thì cô ấy rất hay đeo tạp dề.

Việc cô ấy nhìn sang chỗ đó cũng có lý, bởi vì Si-eun cũng là người nấu ăn ở nhà, vậy nên có lẽ cô ấy sẽ có nhiều dịp để mặc tạp dề hơn.

"Cậu có định mua tạp dề không?"

Si-eun lắc đầu trước câu hỏi của tôi.

"Không, tôi chỉ đang nhìn thôi."

"Được thôi, nếu cậu muốn một cái thì tôi có thể mua tặng cậu một cái mà."

"Không sao đâu, vả lại tôi cũng có tự tiền để mua tạp dề nếu tôi muốn."

Ngay cả khi Si-eun đã nói vậy, nhưng sau đó cô ấy lại tiếp tục liếc sang để nhìn chiếc tạp dề đó thêm một lần nữa. 

Rốt cuộc thì Si-eun có hứng thú với nó hay không? Cô ấy có lẽ nên thành thật hơn với bản thân thay vì chỉ giả bộ không quan tâm đến nó.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải chủ động thôi.

"Hmm, tôi tò mò không biết cậu sẽ trông thế nào khi mặc một chiếc tạp dề khác nhỉ?"

"Hả?"

"Sao cậu không đi thử một cái xem?"

Nghe lời tôi nói, Si-eun có vẻ hơi suy nghĩ một lúc trước khi đồng ý.

"...Được rồi."

Cô ấy nhanh chóng với tay về phía giá đựng đồ.

Những chiếc tạp dề treo trên đó có khá nhiều loại họa tiết khác nhau, có loại màu trơn, có loại họa tiết hình dâu tây và còn có một chiếc có họa tiết những bông hoa nữa.

Mặc dù nó được mặc để tránh những vết bẩn thức ăn, nhưng có khá nhiều kiểu họa tiết khác nhau được thêu trên đó. 

Mà có lẽ cũng đúng thôi, bởi vì ngay cả quần áo chỉ mặc ở nhà cũng có nhiều loại kiểu dáng riêng mà.

Sau khi cân nhắc nhiều phương án, Si-eun bước đến chỗ tôi, và trên tay cô nàng đang cầm hai chiếc tạp dề.

Một chiếc có họa tiết hình dâu tây, chiếc còn lại có họa tiết những bông hoa.

"Cậu thấy cái nào trông đẹp hơn?"

"Tôi không chắc, có lẽ cậu không nên dựa vào khiếu thẩm mỹ của tôi khi nói đến quần áo đâu..."

"Dù sao thì..."

Si-eun im lặng một chút, sau đó cô nàng đột nhiên quay mặt sang hướng khác trước khi tiếp tục.

"...Dù sao thì cậu cũng là người duy nhất nhìn thấy tôi mặc nó mà..."

"Hmm... Chà, đúng vậy nhỉ."

Thật vậy, nếu cô ấy cần đến ý kiến đánh giá của người khác, có lẽ tôi sẽ là người thứ hai xếp sau cô ấy.

Trong trường hợp đó thì… Tôi nên chọn một trong hai nhỉ…

"Cái này."

"Được rồi."

Khi tôi chỉ vào chiếc tạp dề có họa tiết những bông hoa, Si-eun treo lại chiếc kia lên giá rồi quay người bước đi. Có vẻ như cô ấy đã quyết định sẽ mua chiếc tạp dề mà tôi chọn.

Khi tôi đi theo Si-eun đến quầy thu ngân, nhân viên bán hàng chào đón chúng tôi bằng một nụ cười.

"Tôi sẽ tính tiền nó cho hai người."

Sau đó cô ấy nói thêm…

"Hai người vừa mới cưới à?"

"À, không, chúng tôi không phải..."

Tôi phủ nhận trong khi giơ cả hai lòng bàn tay ra, lúc này thì cô nhân viên bán hàng có hơi chớp mắt bối rối khi nhìn cả hai chúng tôi.

Sau đó, Si-eun đưa tiền để thanh toán và giải thích với người nhân viên bán hàng đang bối rối ấy.

"Cậu ấy chỉ là... hàng xóm của tôi thôi."

"Ah… Tôi hiểu rồi."

Có lẽ cô nhân viên bán hàng ấy đang tự hỏi tại sao hàng xóm lại cùng nhau xem bát đĩa và chọn tạp dề. 

Nhưng may mắn thay là cô ấy không hỏi chúng tôi thêm bất kỳ điều gì nữa.

Khi chúng tôi rời đi sau khi mua tạp dề, tôi mới hỏi Si-eun, người đang ôm chặt túi mua sắm trong lồng ngực.

"Cậu có thích nó không?"

"Có chứ, nó trông đẹp đấy."

Si-eun trả lời tôi với một nụ cười trên môi.

"Thật tốt, sẽ là một vấn đề nếu cậu cảm thấy không thích những món tôi chọn đấy..."

"Không phải vậy, là do cậu chọn nó nên..."

Si-eun chợt dừng lại giữa câu.

Bởi vì tôi đã chọn nó sao... Si-eun có định đánh tôi nếu sau khi mua rồi mà cô ấy không cảm thấy thích nó không?

Nếu có chuyện đấy thật thì may là cô ấy thích nó.

Chúng tôi đã dành khá nhiều thời gian để chọn tạp dề, với cả chúng tôi vẫn chưa quyết định sẽ xem phim nào, và bởi vì chúng thường kéo dài khoảng hai giờ. Vậy nên chúng tôi nên di chuyển đến đấy sớm thôi.

"Vậy chúng ta tiếp tục chứ?"

Nghe lời tôi, Si-eun gật đầu nhẹ, sau đấy cô nàng hơi cúi đầu và tiến lại gần chỗ tôi hơn…

“Pleated Skirt” hay còn gọi là chân váy xếp ly, đây là một loại váy có nếp gấp, có thể là từng nếp rộng hoặc nhỏ tạo thành các rãnh trên chiếc váy Ok “Phần đó” =)) Ở đây a main muốn nói là khi một cặp đi chơi hay đi hẹn hò, họ thường có xu hướng sẽ đi xem quần áo hoặc trang sức nhiều hơn là đi xem đồ nội thất a, vì đi xem đồ nội thất thường sẽ là một cặp vợ chồng hoặc là một cặp đôi đang sống chung á Đi chung thường sẽ được hỏi kiểu “Anh ơi~, anh xem thử xem 2 bộ này bộ nào hợp với em vậy” kiểu kiểu thế=)) nma cái gu thời trang của a nhà thì lại như cec, vậy nên nếu chị nhà đi cùng với a nhà thì chả khác nào chị nhà tự đi chọn đồ với cả cái hình nhân bên cạnh cả=)) “Muôi”, một từ dùng để chỉ cái vật dụng múc canh, mọi người thường hay bảo là “Muôi múc canh” ấy Vì do anh nhà chọn nên chị nhà mới lấy kkk