Trans + edit: Zepreni
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi thích Si-eun.
Việc thừa nhận sự thật này với chính mình đã trút bỏ gánh nặng khỏi ngực tôi.
Sự không chắc chắn đã khiến đầu tôi quay cuồng mấy hôm nay, nhưng giờ tôi đã chấp nhận nó, vậy nên không có lý do gì để tôi cảm thấy xấu hổ nữa.
Thái độ của tôi đối với Si-eun cũng đã dịu đi, chúng tôi không còn thân thiết hay ngượng ngùng nữa, chỉ tồn tại ở một mức độ trung gian thoải mái.
Đã một tuần đã trôi qua kể từ khi tôi nhận ra điều này.
Tuy nhiên, vô số nỗi lo lắng vẫn đeo bám tôi.
Tôi nên đối mặt với Si-eun thế nào đây?
Tôi nên cư xử thế nào với cô ấy?
Cô ấy nghĩ gì về tôi?
Và quan trọng nhất là… Liệu tôi có thể tiếp tục sống với cô ấy như thế này không?
Sống chung với một người đàn ông có động cơ thầm kín trong người dưới một mái nhà, chắc chắn đó không thể nào là một tình huống dễ dàng chấp nhận.
Tôi sợ phải tưởng tượng ra phản ứng của Si-eun nếu cô ấy phát hiện ra những cảm xúc trong lòng tôi...
Sẽ hoàn toàn dễ hiểu nếu cô ấy cảm thấy không thoải mái.
Với những hoàn cảnh như thế này…
Tôi nên làm gì đây?
Tôi thở dài nặng nề khi ngồi vào chỗ ngồi ở phía sau lớp học vào sáng thứ Hai.
Người bạn của tôi, cái kẻ đang loay hoay với chiếc điện thoại trước mặt tôi chợt ngẩng đầu lên nhìn.
"Sao dạo này mày thở dài nhiều thế?"
"Không có gì."
"Không có gì?"
Cậu ta nhắc lại trong khi nhìn tôi chăm chú, trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ rằng cậu ta chỉ hỏi tôi cho có lệ, nhưng rồi cậu ta lại tắt điện thoại đi và tiếp tục.
"Vậy sao trông mày có vẻ lo lắng thế?"
"Đừng chế giễu khuôn mặt của tao."
"Tao không, chỉ là trông mày khá lo lắng thôi."
Có rõ ràng như vậy không?
Sáng nay tôi trông khá ổn khi nhìn vào gương.
Nhưng họ thường nói ngay cả nhà sư cũng không thể tự cạo đầu mình mà, vậy nên cũng không có gì lạ khi người khác nhận ra sự thay đổi ở tôi trước cả khi tôi nhận ra.
Có lẽ cậu ta có thể hiểu tôi sau khi quen biết tôi lâu đến như vậy, hoặc có lẽ bình thường tôi sống vô tư đến mức bất kỳ thay đổi nào cũng có thể dễ dàng nhận thấy ngay lập tức.
Dù thế nào đi nữa thì nó cũng không quan trọng, bởi vì tôi cũng không thể thành thật trút hết nỗi lòng của mình với cậu ta được.
Tôi định khịt mũi gạt phắt câu hỏi của cậu ta đi thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi…
Tên này có bạn gái rồi, đúng không?
Hmm… Nghĩ vậy, tôi đánh liều hỏi cậu ta.
"Này."
"Hả?"
Tôi dừng lại và liếc nhìn chỗ ngồi cách đó hai chỗ, chỗ của So-hye thường ngồi bây giờ đang trống.
Tôi không chắc cô ấy đến muộn hay vắng mặt, nhưng tôi mừng là cô ấy không ở đây để nghe tôi nói về chuyện này.
Cố tỏ ra bình thản nhất có thể, và rồi tôi hỏi cậu ta.
"Mày và bạn gái đã bắt đầu hẹn hò như thế nào thế?"
"HẢ?"
cậu ta thốt lên, mắt và miệng đều mở to vì ngạc nhiên. Phản ứng của cậu ta giống hệt như mấy nhân vật trong phim hoạt hình vậy.
Sau vài giây im lặng sững sờ, cậu ta hạ giọng và nghiêng người tới chỗ tôi.
"Khoan đã, mày có đang thích ai không thế?"
Đánh thẳng vào trọng tâm...
"...Hả?"
"Tao đã đúng phải không?"
"Không... Tại sao mày lại nghĩ vậy?"
"Ờ thì, trước giờ mày chưa từng quan tâm đến chuyện tình cảm của tao mà. Chết tiệt, mày thậm chí còn chưa bao giờ có hứng thú với chuyện tình cảm đấy."
Cậu ta đã đi vào đúng trọng tâm. Một người ít ra ngoài như tôi thường không có hứng thú với việc hẹn hò.
Có phải vì thế mà tôi đã phải lòng một người sống cùng không? Thật là một sự việc đáng thương.
"Ừ, đúng thế."
Tôi thừa nhận.
Có vẻ như cậu ta hiểu tôi hơn tôi nghĩ. Khi tôi đồng ý, cậu ấy gật đầu và sau đó vỗ vai tôi.
"Cuối cùng thì mày cũng trưởng thành rồi.”
Cậu ta nói với một giọng điệu trêu chọc.
"Im đi."
Tôi càu nhàu rồi chống cằm tỏ vẻ khó chịu.
Cậu ta im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ một điều gì đó sâu xa.
"Ừm, nhưng nếu đó là người mà mày thích..."
Cậu ta im lặng, rồi đột nhiên tỉnh táo lại như thể vừa nhận ra điều gì đó.
"Đừng nói với tao là mày đã phải lòng người giúp việc rồi nhé?"
"Hể..."
Làm sao mà tên này nhận ra được điều đó thế?
Nhìn thấy tôi há hốc mồm vì sốc, cậu ta mỉm cười gượng gạo.
"Ồ, tao chỉ đoán vậy thôi. Bởi vì cô ấy gần như là người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh mày mà."
"Đúng vậy..."
Tôi chỉ đành miễn cưỡng thừa nhận.
"À, hoặc có thể là cô nhóc Han So-hye mà mày hay nói chuyện gần đây. Có khi nào là cô ấy không?"
Cạch.
Ngay khi cái tên So-hye được nhắc đến, có thứ gì đó va chạm ngay gần chỗ tôi.
Nhưng tôi không thể xác định được âm thanh đó phát ra từ đâu, có phải là có ai đó đã đánh rơi hộp bút chì không?
Tôi chọn cách lờ đi và trả lời lại cậu ta.
"Con bé chỉ là một đứa trẻ kỳ lạ thôi, không hơn không kém."
Lần này tôi nghe lại thấy tiếng "Phew" nhẹ. Và một lần nữa, tôi vẫn không biết nó được phát ra từ đâu.
"Vậy thì tao đoán là mày thích người giúp việc nhỉ."
"Ờ thì..."
Tôi hơi ngập ngừng, có chút xấu hổ…
Tôi có thể nói gì đây? Cậu ta đã biết tôi thích một người, nên giờ không cần phải giấu nữa. Với cả, tôi cũng cần cung cấp một số thông tin cho cậu ta nếu tôi muốn có được một vài lời khuyên.
Khi tôi không nói gì thêm, cậu ta mỉm cười đầy ẩn ý. Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt của cậu ta nhanh chóng trở nên u ám.
"Nhưng mà, chắc hẳn là rất khó khăn rồi đây."
"Tại sao?"
Sau đó cậu ta vỗ vai tôi một cách thông cảm rồi nói.
"Đây sẽ là một cặp đôi có khoảng cách tuổi tác lớn, phải không?"
"Hả?"
Khoảng cách tuổi tác sao?
Tôi nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối, rồi chợt hiểu ra.
Cậu ta không biết người giúp việc của tôi là Si-eun. Vậy nên hẳn cậu ta đã nghĩ rằng cô ấy lớn tuổi hơn tôi khá nhiều.
Có lẽ cậu ta cho rằng cô ấy ít nhất cũng đã ngoài 40.
Đây là một giả định tự nhiên, một người giúp việc sống và làm việc tại nhà của một sinh viên đại học 20 tuổi thường ngụ ý cho một sự chênh lệch tuổi tác đáng kể giữa cả hai.
"Không..."
Tôi định nói, nhưng rồi lại thôi. Thay vì thêm gây rắc rối bằng những lời giải thích không cần thiết, tốt hơn là nên để cậu ta cứ hiểu lầm thì hơn.
"...Nó không hẳ… Ừ, đó là một khoảng cách tuổi tác khá lớn."
Tôi kết thúc bằng một giọng nói yếu ớt.
"Tao hiểu rồi, tao hiểu khẩu vị của mày rồi.”
Cậu ta gật đầu như thể đã hiểu ra gì đó rồi lại tiếp tục.
"Lần sau khi tao gửi video cho mày, tao sẽ tìm những mày thích".
"Đừng gửi tao bất cứ thứ gì cả."
Tôi rên rỉ van xin cậu ta.
Nhưng cậu ta đang nói đến loại video nào vậy?
Cơ mà dù sao thì, cậu ấy có vẻ đã nắm bắt được tình hình, hoặc ít nhất là phiên bản mà cậu ta hiểu về nó.
Không còn nhiều thời gian nữa trước khi bài giảng bắt đầu, vì vậy tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề chính.
"Đó là lý do vì sao dạo này tao lo lắng thế.”
"Tại sao lại lo lắng?"
"Tao tự hỏi liệu có ổn không khi có những cảm xúc này với người giúp việc của mình."
"Ồ, mặc dù thế giới ngày nay đã thay đổi rất nhiều, nhưng khoảng cách tuổi tác tận hai mươi năm vẫn là..."
"Này, tạm thời bỏ qua vấn đề khoảng cách tuổi tác đi,"
Tôi ngắt lời cậu ta trong trạng thái bực bội vì tên này cứ tập trung vào phần không liên quan nhất.
Lời nói của tôi khiến cậu ấy có vẻ hơi bối rối.
"Vậy thì không có vấn đề gì cả, phải không?"
Cậu ấy tiếp tục hỏi, rõ ràng là không hiểu được nỗi lo lắng của tôi hiện tại.
"Tại sao lại không có vấn đề gì?"
"Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?"
"Hả?"
Chúng tôi hoàn toàn không thể nào giao tiếp được, cả hai chỉ nhìn nhau chằm chằm, hoàn toàn không thể hiểu được quan điểm của nhau.
Cuối cùng thì, cậu ta cũng lên tiếng hỏi tôi với giọng thì thầm.
"Ví dụ thôi nhé, mày có định bắt cô ấy làm điều gì đó không đứng đắn không?"
"Hoàn toàn không."
Tôi nói một cách chắc chắn.
"Tao sẽ không bao giờ làm những điều như vậy."
"Hay là mày đang nghĩ đến việc sẽ đột nhập vào phòng của cô ấy hay làm gì đó đại loại thế?"
"Tao phải điên lắm mới làm thế."
Quên chuyện có làm hay không đi, nếu tôi làm điều gì đó như thế, có lẽ tôi sẽ bị Si-eun tát không thương tiếc và bị lôi đến đồn cảnh sát ngay lập tức mất...
"Mày sẽ không làm thế, đúng không?"
Cậu ta tiếp tục.
"Có lẽ ngay từ đầu mày đã không có can đảm để làm thế, vì mày cũng biết rõ rằng mày không nên làm thế mà, và nếu đã làm rồi thì sẽ không bao giờ có thể thay đổi được nữa."
Cậu ta nhún vai khi nói với tôi những lời ấy.
"Nếu mày không làm điều gì như thế thì tại sao lại có vấn đề?"
"Cô ấy có thể sẽ không thích điều đó.”
Tôi nói những suy nghĩ của mình cho cậu ta.
"Tại sao cô ấy lại không thích nếu mày chẳng làm gì cả?"
Chà, tên này không hoàn toàn sai.
Cho dù tôi có thích Si-eun hay không, thì điều đó cũng không gây hại cho cô ấy. Nhưng nếu nó dẫn đến việc tôi ép buộc cô ấy làm những điều cô ấy không muốn làm, thì đó mới chính là lúc vấn đề sẽ phát sinh.
"Miễn là mày không làm những điều đó gây hại đến cô ấy, thì thực ra vẫn tốt, đúng không? Sống chung với một người mà mày thích, nghe giống như là một bộ phim vậy."
"Không hẳn là mọi thứ đều tốt đâu."
Phải chịu đựng thứ tình cảm sẽ không được đáp lại trong lòng, có lẽ bạn sẽ không cảm thấy dễ chịu chút nào đâu.
Cậu ta gật đầu đồng ý rồi tiếp tục nói.
"Nhưng nếu đó là người mà mày đang sống cùng, thì chẳng phải mày sẽ có nhiều cơ hội ghi điểm trong mắt người ta hơn sao? Cơ mà mày cũng có thể sẽ mất điểm, điều đó tùy thuộc vào mày thôi."
"Tao cảm thấy như mình đã mất hàng trăm điểm rồi..."
Tôi thở dài than vãn với cậu ta.
"Vậy thì bây giờ mày cần phải bắt đầu xây dựng lại những điều tích cực, hoặc là thực hiện một cú grand slam."
Cậu ta bật cười toe toét và tiếp tục.
"Mày biết không, trước khi tao bắt đầu hẹn hò với bạn gái tao, tao đã có những ngày lo lắng rằng không biết cô ấy có thích tao hay không, tao đã do dự và đau đầu suy nghĩ về việc đó mãi."
"Tao không thể tưởng tượng được điều đó khi nhìn thấy mày bây giờ đấy."
"Mọi người đều trở nên kỳ lạ hơn yêu mà haha.”
Tôi chợt rùng mình vì câu nói sến súa của cậu ta, trong khi cậu ta thì vẫn đang ngồi cười khúc khích.
"Nhưng bây giờ nhìn lại, tao nghĩ mình đã chờ đợi quá lâu rồi."
Cậu ta nói tiếp, giọng điệu ngày càng nghiêm túc.
"Nếu tao chủ động tiếp cận cô ấy sớm hơn, nếu tao trung thực hơn... Chúng tao đã có thể có nhiều thời gian bên nhau hơn."
Cậu ấy dừng lại, rồi nói thêm với một nụ cười nhẹ,
"Nhưng tôi không nghĩ mày sẽ như thế đâu."
"Tao hơi ngại khi mày đánh giá tao cao thế đấy."
"Đó không phải là sự đánh giá cao đâu."
"Thế thì?"
"Sao mày lại xem đấy là đánh giá cao nhỉ? Mày thường hành động mà không quan tâm đến ý kiến của người khác mà, đúng không? Đó là một trong số ít điểm tốt của mày đấy, vậy tại sao lại không sử dụng nó đi chứ?"
"Vậy ra đây là cơ hội để tao sử dụng một trong số ít điểm tốt của tao sao…"
Tôi trả lời lại một cách khô khan. Rồi cậu ta lại bật cười toe toét và trả lời tôi.
"Tao đùa thôi."
Tôi đoán một nửa còn lại là nghiêm túc, vậy nên tôi quyết định sẽ chỉ biết ơn cậu ta một nửa.
"Vậy nên, nếu nằm trong phạm vi không gây rắc rối cho cô ấy, hãy làm nhiều thứ nhất có thể đi. Có thể sau đó cô ấy cũng sẽ phải lòng mày. Chà, ngay cả khi nó không hiệu quả, thì mày vẫn có thể nhắm đến người tiếp theo mà."
"Ừm..."
Tôi trầm ngâm, tôi cảm thấy nó không thuyết phục cho lắm.
Tôi đánh giá cao quan điểm tích cực của cậu ta, nhưng thật khó để tin vào những lời đó.
Bỏ qua những gì tôi thực sự có thể làm, bởi Si-eun ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Với sự thiếu kinh nghiệm và sức quyến rũ cực thấp của mình, tôi có thể sẽ bị tiêu diệt mà thậm chí không làm sứt mẻ được hàng phòng ngự của cô ấy.
Sau đó cậu ta đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ và nói với tôi.
"Buổi giảng sắp bắt đầu rồi, tao đi đây."
“Ừ.”
Tôi gật đầu và đáp lại.
"Dù sao thì, điều quan trọng là cảm xúc của mày. Hãy đánh giá tình hình một cách cẩn thận và đưa ra quyết định đúng đắn. Hãy nói cho tao biết mọi chuyện đã diễn ra thế nào sau đấy nhé."
"Hiểu rồi."
"Có rất nhiều tình yêu trên thế giới đã vượt qua được khoảng cách tuổi tác. Vậy nên tao vẫn sẽ ủng hộ mày."
Cậu ta nói thêm với một nụ cười ủng hộ tôi trên môi.
"Chà, được thôi, chắc chắn rồi."
tôi trả lời lại trong lúc vẫn còn đang bận tâm với suy nghĩ của chính mình.
Khi cậu ta quay lại nhóm thường ngày của của bản thân và trò chuyện sôi nổi như thường lệ, tôi mới bắt đầu nhận ra cậu ấy coi cuộc trò chuyện của chúng tôi nghiêm túc đến mức nào.
Lời khuyên của cậu ta tuy không hoàn hảo nhưng thực sự rất hữu ích.
Vậy cuối cùng, ý chính mà cậu ấy muốn đề cập đến cho tôi là… Điều quan trọng là cảm xúc của tôi, vì vậy tôi nên đánh giá tình hình thật kỹ rồi hẵng đưa ra quyết định.
Tuy nhiên, tôi lại thấy mình quay trở lại câu hỏi ban đầu một lần nữa.
Chính xác thì tôi nên làm gì đây?
"Thì ra là vậy..."
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên bên.
"Waa!"
Tôi kêu lên vì giật mình, khi tôi quay sang thì thấy So-hye đang lắc đầu dữ dội ngay bên cạnh tôi.
"Lâu lắm rồi tôi mới nghe thấy âm thanh ngạc nhiên đó của anh đấy tiền bối ạ."
So-hye cười khúc khích và nói với tôi.
"Cũng lâu rồi anh mới ngạc nhiên thế này đấy."
Tôi thừa nhận một cách thật thà và cố gắng lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình.
"Em đến khi nào vậy?"
"Em đã trốn dưới ghế ngay bên cạnh anh cho đến tận bây giờ đấy."
So-hye trả lời với một ánh mắt tinh nghịch. Nhìn vậy, tôi chỉ biết lắc đầu than thở.
"Tại sao em lại làm như vậy chứ..."
"Tất nhiên là để nghe anh kêu "Waa" khi em làm anh bất ngờ rồi.”
So-hye vui vẻ đáp lại. Vâng, tôi cho là nhiệm vụ của cô ấy đã thành công mỹ mãn rồi đấy.
"Nhưng vẻ mặt của anh trông nghiêm túc quá, vậy nên em đã bỏ lỡ cơ hội để có thể bước ra.”
Nhưng rồi So-hye lại nói thêm.
"Thật sự?"
"Yeah. Thêm vào đó, anh đang có một cuộc trò chuyện rất căng thẳng với bạn của mình mà. Điều đó khiến việc bước ra càng khó khăn hơn."
"Anh hiểu rồi… Mà em đã nghe được bao nhiêu đấy?”
tôi hỏi So-hye với một cảm giác vừa xấu hổ vừa sợ hãi.
"Từ câu hỏi 'Sao dạo này mày thở dài nhiều thế?’ ấy.”
"Vậy là em đã nghe hết mọi chuyện rồi còn gì?"
"Đúng thế."
cô ấy xác nhận với tôi bằng một cái gật đầu.
"Làm ơn hãy quên chuyện đó đi."
"Ahaha, làm sao mà em có thể quên được chuyện này chứ?"
So-hye khúc khích, trông như thể cô vừa khám phá ra một bí mật gì đấy hấp dẫn vậy.
Cách mà So-hye nghiêng đầu nhìn tôi khiến cô ấy trông chả khác gì một con tiểu quỷ tinh nghịch hết.
"Vậy là ở nhà anh có người giúp việc phải không, tiền bối?"
"Ừ, Anh đã thuê họ vì anh quá lười để làm việc nhà."
Tôi giải thích trong khi vẫn cố để giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể.
"Và chị Si-eun thì sống ở nhà bên cạnh, đúng không?"
"Ừ."
"Và trong tình huống này, anh nói rằng anh đã phải lòng người giúp việc sao?"
"...Chà."
Tôi có chút do dự, không biết phải trả lời thế nào…
"Tiền bối à."
So-hye đột nhiên nhấn mạnh, giọng điệu của cô ấy trở nên nghiêm túc lạ thường.
"Chuyện gì?"
"Anh và chị Si-eun có mối quan hệ thế nào vậy?"
Tôi cảm thấy bối rối khi So-hye lại nhắc xen kẽ giữa người giúp việc và Si-eun.
So-hye đã nhận ra rồi à?
Nhưng làm sao mà cô ấy có đủ bằng chứng để đi đến kết luận như vậy chứ?
Nếu đúng như những gì tôi nghĩ, hẳn là So-hye đang dò hỏi thông tinh từ tôi, vậy nên tôi không có nghĩa vụ phải trả lời cô ấy một cách trung thực hết.
"Cô ấy chỉ là một người hàng xóm thôi."
Tôi nói một cách chắc chắn, sau đó So-hye mỉm cười và nhìn tôi.
"Ahaha, Chỉ là hàng xóm thôi à?"
"Ừ. Chỉ là một người sống cạnh nhà, không có gì đặc biệt cả,"
Tôi đã thuyết phục So-hye về điều này...
"Hmm~ Em hiểu rồi!"
So-hye trả lời lại, đôi mắt ngái ngủ của cô ấy lộ rõ vẻ hoài nghi.
"Vậy cứ xem là thế đi!"
Tôi không thể thoát khỏi cái cảm giác khó chịu khi nhớ lại ánh mắt và giọng điệu của So-hye cho thấy cô ấy không tin lời tôi một chút nào.
Tôi đã vướng vào chuyện quái gì thế này?
Ở đây chắc muốn nói đến việc bạn không thể nhận ra điều gì đó nếu không có người khác nhắc đến… Tôi đoán v Cũng phải thôi, trường hợp của Si-eun là ngoại lệ vì hên là con bé biết main k hứng thú với phụ nữ với cả HÊN LÀ GẶP MAIN đấy, chứ nếu mà gặp người khác thì chả bt sẽ như nào đâu… “Nó k hẳn” nhé, câu này đang nói thì anh main nín họng lại nên để v th Nói thẳng ra là maid nma là old girl, maybe chắc có thể có milf nx=) Ở đây nói về việc tên này đã hiểu là main thích người giúp việc, đúng là thế nma người main thích Si-eun, còn ông cháu này lại đang nghĩ main thích bà cô 40+ nào đó=)) Nói thẳng ra là đơn phương, và nó khó chịu như nào thì chắc ai đã từng trải cũng biết rồi ha "Walk-off grand slam" là một cụm từ từ bóng chày, có nghĩa là ghi điểm quyết định ngay trong lượt đánh cuối cùng, kết thúc trận đấu với một chiến thắng nổi bật Điển hình là sự việc ở mấy chap đầu, Anh main muốn mua cho chị nhà đồ nội thất nhưng chị nhà từ chối, cơ mà cuối cùng anh main vẫn thuyết phục và mua cho chị nhà=))