Chương 31
Nếu đây thực sự là hồi kết - 31
Những người đã từ bỏ tất thảy ngay cả hy vọng rồi sẽ trở nên khéo léo khi mỉm cười, em biết không? Crow đã nói vậy. Cho dù đó là niềm vui hay nỗi buồn, hay thậm chí là nỗi đau, khi tất cả cảm xúc được giấu kín trong sâu thẳm trái tim, để không mất đi biểu cảm trên khuôn mặt của bản thân . …… Họ cười.
“Vào thời điểm không gì có thể làm được nữa và tất cả đều là sự bất lực, người đã“ từ bỏ ”mọi thứ sẽ mỉm cười, em thấy đấy.”
Mặt trời đã bắt đầu lặn. Quay lưng về phía khung cửa sổ được nhuộm đỏ bởi ánh sáng, mẹ bước một, hai bước về phía ta. Đó là cách một quý bà bước đi, một cách không tạo ra bất kỳ âm thanh nào. Ngay cả trong thời điểm như thế này, mẹ vẫn không quên phong thái của mình là một quý tộc. Ta không ngừng cảm thấy ngưỡng mộ trước sự xuất sắc của bà, bất chấp sự kỳ lạ của hoàn cảnh. Các đường nét trên khuôn mặt của mẹ không quá diễm lệ, lưng duỗi thẳng, bà bước đi với vẻ yểu điệu dịu dàng nhưng dễ dàng khiến bạn không thể rời mắt khỏi. Bà không phải là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nhưng sự trau chuốt trong cách cư xử của bà đã thu hút mọi người. Tuy nhiên, đối với một phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc, chuyện như vậy là phổ biến. Những người mang trên mình những món đồ tinh xảo, bằng cách này hay cách khác, thái độ, cử chỉ của họ, và thậm chí cả cách họ diễn đạt lời nói, cũng khác với những người còn lại. Bởi từ khi còn nhỏ, những quý tộc này đã được nhận một nền giáo dục khác với tầng lớp bình dân; nền tảng của họ ngay từ ban đầu đã khác nhau. Tùy thuộc vào mỗi người chắc hẳn cũng có những khác biệt nhỏ, nhưng chúng chắc chắn sẽ không phải là vấn đề lớn. Nói cách khác, quý tộc ban đầu đã là những sinh vật nổi bật ngay cả khi họ không làm gì cả. Ngay cả một người như ta cũng có thể không khác nếu xét như vậy. Ngay cả khi ăn mặc nhã nhặn không màu mè, ta vẫn sẽ xuất hiện như một thành viên thuộc gia đình quý tộc và ta sẽ nổi bật nếu ta đi bộ trong trung tâm thành phố. Bởi vì chất liệu vải của chiếc váy, cách nó được dệt và may cho thấy nó được làm bởi một người thợ khéo léo, tự nhiên nó trông khác với loại rẻ tiền. Những đôi mắt của có thể phân biệt được điều đó không ngờ lại nhiều vô số. Hơn nữa, trong hầu hết các trường hợp, ta sẽ đi cùng với một người giúp việc hoặc một quản gia, và chỉ cần điều này là đủ để dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn về ta.
Tuy nhiên, điều này sẽ chỉ áp dụng khi ta đi vào trung tâm thành phố, ta hiểu nó không đại diện cho việc bản thân ta được đánh giá như thế nào. Tại một kiếp sống nào đó, vào thời điểm ta bị bán ở chợ buôn người, không ai tin rằng ta là một quý tộc. Nếu những gì ta mặc, kiểu tóc của ta và môi trường ta sống khác nhau, thì trong nháy mắt, hình ảnh biến ta thành một cô gái quý tộc sẽ không còn. Ta là một người như vậy, nếu ta được bao quanh bởi những người quý tộc, ta sẽ bị vùi lấp; điều đó chứng tỏ rằng thực tế trong mắt tất cả mọi người không có ta.
Xét khía cạnh đó, có lẽ mẹ và ta cũng tương tự như vậy. Tuy nhiên, đồng thời, thực tế là có một sự khác biệt quá lớn giữa hai người. Nếu cả hai chúng ta xếp đứng cạnh nhau, mẹ sẽ là người được cho là xinh đẹp hơn. Nhờ có quan hệ huyết thống nên khuôn mặt của chúng ta có vài đặc điểm giống nhau, vậy mà ta chỉ là một kẻ tầm thường đến tận cùng cay đắng trong khi mẹ lại rất xinh đẹp. Ngoài ra, khí chất của chúng ta cũng khác nhau. Mẹ chỉ cần xuất hiện và tự nhiên bầu không khí nhẹ nhàng, điềm đạm và vui vẻ được tỏa ra. Bầu không khí thoải mái bao trùm xung quanh tất cả mọi người và bất kỳ ai chắc chắn là đặc trưng của một quý tộc. Bất cứ ai cũng sẽ đánh giá nó như thế, ngay cả ta cũng luôn nghĩ như vậy.
Ngay cả bây giờ, bà ấy vẫn đang bình tĩnh quá mức, mẹ dường như không bị chấn động chút nào.
“Ilya sao con lại làm thế?”
Ngược lại, giọng bà còn bình tĩnh hơn bình thường. Ta nhanh chóng chuyển hướng tầm nhìn của mình, nhưng nó không phải là vì tội lỗi. Bởi vì mẹ đang chăm chú nhìn thẳng vào mặt ta, ta đơn thuần bị chùn bước trước sức mạnh của ánh mắt đó.
Ta tự hỏi liệu mẹ có đang cố gắng khẩn cầu điều gì đó ở ta bằng ánh mắt mãnh liệt đó không.
“Chúng được lấy từ phòng của Silvia…”
"Con đã lấy chúng mà chưa được cho phép?"
Khi ta lưỡng lự không muốn lên tiếng, mẹ đã lên tiếng mà không một chút ngập ngừng. "Con không thể làm điều này." Con không được phép làm thế, bà ấy nói thêm với một biểu hiện khó xử, như thể bà đang dạy dỗ một đứa trẻ. Đó không phải giọng điệu tức giận, cũng không phải trách móc ta, đó chỉ đơn thuần là một cách nói đầy trìu mến và thương yêu, nhưng lại khiến trái tim ta run lên. Ngay cả khi còn nhỏ, bà chưa bao giờ nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó. Bởi vì từ khi ta trở thành hôn thê của Soleil, việc dạy dỗ ta là vai trò của những cô hầu. Thế nên ta chưa bao giờ bị cảnh cáo hay khiển trách trực tiếp như thế này. Hiện nó nghe gần như thể chúng ta là một cặp mẹ con bình thường.
"Nếu không lầm thì đây là những món đồ mà đứa trẻ đó rất trân trọng."
Đồ nội thất được sắp xếp bên trong phòng đều có thiết kế lộng lẫy xứng với phu nhân của một bá tước, nhưng chúng không được đặt nhiều trong phòng. Mẹ sẽ ăn mặc đẹp khi được mời đến một bữa tiệc tối, nhưng thông thường bà ấy ăn mặc giản dị và căn phòng này phản ánh sở thích của mẹ. Mặc dù có vài cái lọ trên thảm, khung cảnh trông giống như một ngày bình thường khi một cô con gái đến thăm hỏi xã giao và được mẹ chào đón như thể không có gì sai trái. Nhưng nhớ lại chúng ta không có mối quan hệ như vậy. Khi không có gì sai sót, chúng ta sẽ không dành thời gian cho nhau, điều đó không bao giờ xảy ra.
“Thưa mẹ, những cái lọ này là thế nào?”
Giọng nói run rẩy của ta vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Nó nghe có vẻ không đáng tin lắm, ngay cả trong tai ta, nó dường như vọng lại từ rất xa. Tuy nhiên, người trước mắt ta có vẻ đã nghe thấy rõ ràng, bà cúi đầu khẽ mỉm cười. Mặc dù là một ánh mắt dịu dàng, nhưng nó thực không thoải mái, như thể ta đang bị quan sát. Khi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, ta luôn cần phải cứng rắn hơn và quyết định xem mình muốn nói gì. Lý do ta phản ứng như vậy là vì đối với ta, “mẹ” không phải là đồng minh vô điều kiện.
Kể từ khi cuộc đời đầu tiên của ta kết thúc, một bức tường vô hình đã ngăn cách cha mẹ và ta. Không, ta có thể là người duy nhất cảm thấy điều này. Tuy nhiên, nó không cần thiết trở thành một vấn đề. Vì họ quá nhanh chóng bỏ rơi đứa con gái bị trói trong gông xích, không có gì ngạc nhiên khi ta không còn tin vào tình yêu của họ nữa. Đó là những gì cá nhân ta nghĩ. Ta thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng, bỏ qua tình thương, liệu họ có chút cảm xúc gì với ta không. Ngay cả vào thời điểm quan tòa đọc to những cáo buộc chống lại ta, ta vẫn đơn độc. Theo thủ tục, khi quan tòa hỏi có ai phản đối không, ta nhớ mình đã hét lên rằng những cáo buộc đó là sai lầm. Tại nơi mà ta không có đồng minh, ta chỉ đơn thuần lặp đi lặp lại câu đó. Về phần cha ta, ông ấy đã bỏ mặc ta từ rất lâu rồi.
Ta nhớ rằng mẹ đến gặp ta một lần duy nhất. Nhưng không phải để khóc than rằng con gái bà đã bị oan, hay để biện hộ cho sự vô tội của ta, bà ấy chỉ đến để nói lời tiễn biệt.
Chuyện xảy ra vào ngày bản án được tuyên bố, ngày ta bị bỏ tù. Ta được đưa vào một chiếc xe ngựa nay đã biến thành một chiếc lồng sắt, sẵn sàng đưa ta vào ngục tối, nơi những kẻ tội lỗi nhất trong số tất cả những tên tội phạm bị nhốt ở đó. Nơi ấy, mẹ xuất hiện một mình, thậm chí không có tùy tùng bên cạnh. Để mang ý nghĩa răn đe cảnh cáo cho dân chúng xem, nên ngày ta bị cầm tù, rất nhiều thường dân đã tụ tập. Đoạn họ đang ở trong trạng thái phấn khích, không ai nhận ra một phụ nữ quý tộc đang đứng nơi đây. Bà lọt thỏm giữa những người xem tò mò và đang chăm chú nhìn ta. Bởi vì ta nghĩ rằng ánh mắt của chúng ta đã chạm nhau, ta hy vọng rằng có thể, bà ấy đã đến cứu ta, và ta đã vươn cánh tay của mình qua khe hở của song sắt. Chân bị thương nặng do trói bằng xích sắt, nhưng ta không quan tâm. Ta rền rĩ nói rằng ta vô tội, ta gào khóc, la hét và kêu thét lên. Nhưng mẹ đã nhanh chóng quay đi và rời khỏi nơi đó. Nhìn thấy tấm lưng kiên quyết và rắn rỏi của bà vẫn như thường lệ, ta hoàn toàn nhận ra rằng mình đã bị bỏ rơi. Không có tuyệt vọng, không có bất kỳ buồn bã, thực sự không có bất kỳ cảm xúc nào khi bà vứt bỏ ta. Khi con gái bà nắm lấy song sắt vững chắc, khi bà ấy bỏ lại đứa con gái không ngừng kêu gào đừng đi, ta tự hỏi người mẹ ấy cảm thấy thế nào?
“Chúng làm sao? Đơn giản chỉ là một ít trà thuốc ”.
Ta không ngu ngốc đến mức không nhận thấy rằng nụ cười dịu dàng của mẹ đang càng thêm sâu hơn. Biểu hiện của bà giống như một đứa trẻ bị tịch thu món đồ chơi quý giá hoặc một kho báu cất giấu. Tuy nhiên, không có sự buồn bã hay tức giận trong đó. Ánh nhìn của bà khá kỳ lạ được pha trộn giữa bối rối và vui vẻ. Ta cảm thấy rằng cảm xúc của mẹ giờ rất chân thật. Bởi vì bà luôn coi mình là một người phụ nữ hoàn hảo.
“… Mẹ có biết bên trong là gì không?”
Nhặt lấy cái chai dưới chân, mẹ thở dài thì thầm:
“Tại sao con nghĩ ta không biết? Khi tất cả đều tự tay ta làm ra? ”
Giọng mẹ như thể bà đang hoàn toàn khó hiểu, một cơn ớn lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng ta. Trước khi hoàn toàn mất đi ánh sáng, mặt trời tràn xuống. Vì lý do nào đó, ánh mắt ta chuyển hướng đến khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Phòng của mẹ rất bắt nắng vì nó nằm ở vị trí cao, nhờ thế nó vẫn sáng ngay cả khi mặt trời đã lặn. Khi ta nhìn vào cái bóng của chính mình ở sát chân ta, thì một cái bóng khác đã đến chùm lên nó.
“Con thật là một đứa trẻ ngốc nghếch Ilya.”
Kể từ khi ta được chỉ định trở thành hôn thê của Soleil, có lẽ ta đã trở thành một người xa lạ đối với bà. Đó là lý do tại sao mẹ sẽ không sử dụng ngôn từ lăng mạ hoặc xúc phạm ta, bà ấy sẽ cư xử thân thiện như bà đang làm bây giờ. Bà không bao giờ vượt quá ngưỡng khoảng cách, một giới hạn, tồn tại giữa chúng ta. Theo phản xạ, ta ngẩng đầu lên và thấy mẹ thì thầm: "Thật là một đứa trẻ ngốc nghếch." Một nụ cười nhẹ nhàng và vui vẻ hiện trên khuôn mặt bà. Nó trông đầy tình cảm, như mọi khi. …… Đó là những gì người khác sẽ nghĩ nếu họ nhìn thấy nó.
“...Tại sao?”
Mặc dù ta phải thẳng thắn hỏi bà, nhưng giọng nói của ta yếu ớt run lên và không khí cứ ứ đọng ở trong miệng. Ta vẫn còn dao động, nghĩ rằng bản thân không nên hỏi bà, vì ta không muốn tin. Mẹ ta, mẹ ta đã…
“Với Silvia, mẹ…. đã làm cái gì…?”
Mỗi lần từ ngữ được thoát ra khỏi miệng, ta cảm thấy như mình sắp hết oxy. Hơi thở ta hít vào như thể ta hổn hển vì đau khổ tạo ra một tiếng động lớn. Sai rồi, nó thật là sai trái, nó không thể nào đúng. Ta không được hỏi về nó. Một điều như vậy là không thể, người nào đó hét lên trong đầu ta.
“Không phải con đã quá rõ ràng rồi sao Ilya? Cho những việc mà ta đã làm?”
Con biết, phải không? Người mẹ hoàn toàn bình tĩnh và đang nhìn ta với đôi mắt điềm đạm tựa như không hiểu tội lỗi của chính mình. Bên cạnh đó, thật khó để nghĩ rằng người mẹ này… rằng người mẹ thông thái duy nhất của ta đã chủ động phạm sai lầm. Sự im lặng bao trùm cuốn lấy làn da của ta, như thể nó đang dần gây áp lực ép lấy ta. Đôi chân chống đỡ cơ thể sắp ngã gục của ta không phải đi trên tấm thảm mềm mại mà là trên một khối cát gồ ghề và nhấp nhô. Nếu tiến thêm một bước, chắc chắn ta sẽ vấp ngã.
“Xin đừng hiểu lầm, Ilya. Con thấy đó, không phải là ta không yêu thương đứa trẻ đó. "
Đó là một giọng nói dịu dàng. Âm điệu của nó không hề run rẩy, giống như một lời nói nhẹ nhàng và thoáng qua. Nó khiến ta nhớ lại lời ru mà mẹ đã hát, cách đây rất lâu. Khi ấy bà thầm thì rất nhẹ, những lời thoát khỏi môi bà dường như tan chảy và biến mất trong ánh mắt lấp lánh. Đôi đồng tử đang nhìn ta có màu của những chiếc lá xanh mới không có tạp chất, chưa bị vấy bẩn bởi bùn. Đó là màu mà ta đã khao khát rất nhiều trong quá khứ. Bởi vì ta luôn nghĩ rằng đôi mắt của mẹ giống như chiếc lá tràn đầy sức sống, những chiếc lá xanh tươi tỏa sáng dưới nắng giữa mùa hè. Nếu mắt ta không mang màu của những chiếc lá khô héo sắp rơi rụng xuống mặt đất, nếu chúng giống như màu xanh tươi nguyên sơ của mẹ… thì có lẽ ta đã tự hào về đôi mắt của mình.
Tuy nhiên, đôi mắt ấy vốn không đẹp, chỉ riêng đôi mắt ấy đã là bằng chứng cho mối quan hệ mẫu tử giữa mẹ và ta. Màu xanh lục nhạt nhòa của ta và màu xanh lục đậm của mẹ. Màu sắc mà Silvia cùng cha khác mẹ không được sở hữu. Màu mà chỉ ta được thừa hưởng, màu của mẹ. Màu hổ phách rải bên trong chúng, màu của cha, cũng ở đây. Vâng, đó là màu sắc của cha mẹ chúng ta mà chỉ ta mới được thừa hưởng cả… và……
“Nếu mẹ thực sự yêu em ấy, vậy tại sao mẹ lại làm điều này? Cái thứ gì được trộn bên trong cái này? Đây là, những lá trà này, có gì khác với những lá bình thường? Có phải thứ gì đó không tốt cho Silvia, được trộn lẫn vào đó không? "
Nếu ta không giải quyết chuyện này sớm, Silvia sẽ về nhà. Ta chợt tỉnh và lại gần mẹ. Giờ nghĩ lại, ta tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với người hầu gái và đầy tớ, những người đáng lẽ phải đi báo cáo với quản gia. Nếu ông ấy đã biết về tình hình thì chỉ còn vấn đề thời gian cho đến khi nó đến tai cha. …… Nhưng, vẫn chưa ai biết rằng có thứ gì đó được cho vào bên trong trà mà mẹ đã chuẩn bị cho Silvia. Như vậy, những gì họ sẽ lo lắng bây giờ không phải là điều này. Vấn đề là ta đã lấy một thứ gì đó từ phòng của Silvia. Cha ta, người rất yêu thương Silvia chắc chắn sẽ không bỏ qua việc này.
“Thể trạng Silvia ngay từ ban đầu đã yếu ớt. Để nghĩ rằng bên trong những thứ này, một thứ gì đó, con không biết là gì, đã trộn lẫn vào… ”
Loại thuốc ta dùng khi ở trong nhà thổ là để kìm hãm bệnh tật, chính nó tự tạo gánh nặng cho cơ thể. Đó là một loại thuốc rất đặc hiệu vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu và lẽ ra nó chưa xuất hiện trên thị trường thành phố. Mặc dù nó đắt tiền, nhưng loại thuốc ta mua được không phải là thứ chỉ để kháng lại bệnh tật, nó còn ảnh hưởng đến thể chất của các cơ quan nội tạng. Tuy nhiên, vì nó cho phép ta tránh được cái chết ngay lập tức, ta vẫn tin tưởng vào nó. Về việc liệu loại thuốc đó có được cho vào bên trong trà mà mẹ đã chuẩn bị cho Silvia hay không… ta chưa chắc chắn. Vì vậy, nếu có thể, một khả năng nào đó, đó là một thứ khác có mùi hương tương tự…
"Thưa mẹ, người đã làm gì vậy,"
Người đang nghĩ cái quái gì vậy? Trước nụ cười của mẹ, những lời nói chưa kịp kết thúc này đã bị ngăn lại. …… Mặc dù ta ước bà ấy sẽ từ chối điều đó. Phản ứng của mẹ đã lật ngược mọi thứ hoàn toàn.
“Nó không phải thuốc độc.”
Thay vì la hét, "thế thì cái quái quỷ gì vậy?" cổ họng ta bị tắc nghẽn và ta phải nuốt nước bọt đè nén xuống.
“Vì vậy, con bé sẽ không chết. Đó là điều con đang lo lắng, phải không? ”
Bà ấy nói, khi bước đi về phía tủ quần áo. Đoạn dường như nhìn vào gương, mẹ thì thầm với cùng một giọng nói nhẹ nhàng, “… Nhưng đứa trẻ đó là…” Mắt chúng ta chạm nhau qua gương. Cả hai đều phản chiếu trong đó, khuôn mặt của mẹ và khuôn mặt của ta hoàn toàn giống như hai người khác nhau. Điều mà ta đã nghĩ rằng chúng ta trông giống nhau, có thể chỉ là do ta ảo tưởng. Một giấc mơ do mong ước của ta mang lại, một giấc mơ vô nghĩa, ta nghĩ, và môi ta bắt đầu run lên.
"Đứa trẻ đó là nàng công chúa quý giá, rất quý giá của ta, Ilya."
Mặc dù mẹ không yêu cầu ta, ta vẫn gật đầu để đồng tình câu bình luận của bà. Thấy vậy, mẹ nói điều gì đó mà ta hơi khó hiểu, "Nếu con biết, thì tại sao?" Ta biết điều này là phi logic, nhưng ta cảm thấy như từng lời nói của bà ấy đều hướng về cùng một hướng.
“Con bé không nên đến học viện, Ilya. Đứa trẻ đó không tốt ”.
"… Không tốt?"
"Đứa trẻ đó, đứa trẻ đó thật vô vọng."
“… N, không! Điều đó không đúng. Điều đó chắc chắn không đúng! Silvia đang làm hết sức mình. ”
Ta không bao giờ có thể ngờ rằng mẹ lại đánh giá thấp Silvia như vậy và cuối cùng ta đã vô thức lên tiếng phản bác lại những điều như vậy… Nhưng mẹ không phản ứng gì và tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương. Vài phút đã trôi qua và mặt trời vẫn tiếp tục lặn nên ánh sáng chiếu qua cửa sổ đang yếu dần. Do đó, căn phòng đã trở nên mờ hơn nhiều so với trước đây thế nên ta không thể đọc được biểu cảm của bà sau khi bà cúi mặt xuống.
“Không phải vậy, Ilya. Đó là sai lầm, nó không phải là thế. "
Mẹ đột nhiên đứng thẳng người và ngoái lại.
“Ta có một lời hứa mà ta phải thực hiện. Đó là từ chồng ta, sự đáng yêu của đứa trẻ đó… ”
Nhẹ nhàng rơi xuống, như thể chúng đang nhảy múa trên những cánh hoa, nước mắt mẹ trào ra.
“Khi con đề xuất để Silvia theo học tại học viện vì nó sẽ tốt hơn cho con bé, ta lẽ ra phải phản đối gay gắt hơn. Nhưng lý do ta không làm là vì ta nghĩ rằng chồng ta… sẽ không bao giờ cho phép con bé. Tuy nhiên, đứa trẻ đó ... bởi vì Silvia đã nài nì ông ấy bằng tất cả khả năng của mình ... ông ấy đã rung động bởi lòng yêu thương Silvia. "
Mặc dù ta đã chắc chắn rằng ông ấy sẽ không cho phép, mẹ thì thầm sau một tiếng thở dài thoát ra trên môi.
“Mẹ đang nói về gì vậy?”
Đôi mắt của mẹ đảo quanh, lẽ ra mẹ phải nhìn ta, nhưng ta nhận thấy mẹ dường như đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó ở phía xa. Một ánh nhìn trống rỗng như vậy thật nguy hiểm.
“…… Ta sẽ không nói rằng ta không có ý định làm một điều như vậy. Ta biết rõ ràng. Về những gì ta đã làm, và cả những gì ta phải làm. Nhưng."
“Mẹ…?”
“Chồng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ta. Rốt cuộc, ta đã bắt công chúa của chúng ta uống một thứ như vậy. ”
"Mẹ."
Như thể bà đang nói với chính mình, nếu chỉ lắng nghe những lời của bà ấy, nó như thể đây là một lời thú tội. Nhưng, khuôn mặt bà không hề có một chút ăn năn nào. Nếu ta phải mô tả nó, biểu hiện của mẹ có thể gần với cảm giác trống rỗng mà bạn sẽ trải qua sau khi tất thảy mọi thứ đã đạt được hoặc cố gắng đạt được.
“Kể từ khi con bé bắt đầu đi học, đứa trẻ đó đã trở nên hoạt bát. Đúng, sống động hơn rất nhiều so với trước đây. ”
Đó không phải là một điều tốt sao? Chắc chắn, so với trước đây, Silvia đã trở nên năng động hơn rất nhiều. Vẫn có những thời điểm mà tình trạng của em sẽ trở nên tồi tệ hơn, nhưng nếu đây là tác dụng của trà do mẹ pha chế… thì có lẽ Silvia đã thực sự trở nên hoạt bát và khỏe mạnh. Ta nghĩ vậy vì đứa trẻ đó đã cố gắng hết sức để tiếp tục đến trường.
“Nhưng điều đó không tốt chút nào. Hoàn cảnh đó, đứa trẻ ốm yếu đó. Nó không được trở nên như thế này. "
Sau khi nói với giọng thì thầm, mẹ đột ngột nắm lấy không khí bằng tay phải. Vì cử chỉ đột ngột này, trong một giây ta đã đề phòng và nơi góc mắt, ta thoáng thấy một màu bạc lấp lánh. Nhưng ta không thể phản ứng và đứng yên tại chỗ. Môi ta đã cử động để cố gắng nói điều gì đó như “Đừng” hoặc “Chờ đã”, nhưng chúng không phát ra âm thanh. Những lời nói trong miệng ta tắt tịt không thể thoát ra, đã bị chặn lại và đè nén trong cổ họng ta. Ta chỉ chớp mắt một lần, nhưng lợi dụng khoảng trống đó, một khối màu đen phóng ra với một đà đáng sợ. Mắt ta di chuyển để theo dõi nó, nhưng vì nó quá xa nên không thể bắt kịp.
Ta tưởng một con ruồi đậu trên đó. Theo phản xạ, ta chạm vào nó bằng tay phải và cảm nhận thứ gì đó bằng các ngón tay của mình. Trong khi ta nhíu mày vì cảm thấy có gì đó hơi ấm, khi ta chuyển hướng tầm nhìn để xác nhận đó là gì, cơ thể mỏng manh của mẹ gục xuống cùng một tiếng động mạnh.
À, phải rồi. Quan trọng hơn chuyện má của ta, chuyện gì đã xảy ra với mẹ ……?
Ta không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mặc dù mắt ta chắc chắn đã nhìn thấy tất cả. Tầm nhìn của ta chuyển đến cơ thể đã ngã xuống của mẹ, rồi một lần nữa, ta lại nhìn vào bàn tay của chính mình. Khi ta nhìn những ngón tay nhuộm đỏ và cơ thể bất động của mẹ, chân ta bước lên. Nhưng dưới chân ta không truyền đến bất kỳ cảm giác nào. Như thể mặt đất sụp đổ và ta rơi xuống một cái hố, như thể trong tích tắc, ta đã mất dấu nơi mình đang ở. Bởi vì tầm nhìn của ta bị rung chuyển rất nhiều, ta nghĩ rằng ngôi biệt thự đang sụp đổ. Trong khi tự nhủ rằng không thể như vậy, ta mạnh mẽ nhắm mắt lại và mở ra một lần nữa. Sau đó, ta nhìn xung quanh để xác nhận tình trạng của các bức tường và trần nhà, và nhận ra rằng không có gì xảy ra với chính căn biệt thự. Chỉ sau điều này, tôi hiểu chính mình là người đang run rẩy. Mặc dù ta không bị thương, nhưng có gì đó, thật kỳ lạ. “… Mẹ…?” Trong khi chống đỡ cơ thể bằng cả hai tay, ta trườn đến gần mẹ đang nằm trên tấm thảm dệt lộng lẫy. Với màu đỏ thẫm và màu cam nhạt, những bông hoa có kích thước khác nhau đua nở trên đó. Những họa tiết phức tạp đẹp đẽ tốn công phu này giúp tôn lên đôi chân của các nhà quý tộc.
Máu của mẹ đã hoàn toàn nhanh chóng nhuộm đỏ nó.
“Mẹ..ơi”
Hơi thở của ta tăng nhanh, ta không thể hít vào được. Vì vậy, rõ ràng là ta không thể thở ra đúng cách và một giọng nói khô khốc thoát ra khỏi miệng. Ta phải làm gì vào thời điểm như thế này? Ta nghĩ nhưng chân ta không chịu di chuyển và ta không thể đứng dậy. Sử dụng khuỷu tay của mình, ta tiếp tục tiến về phía trước trên thảm. Tay áo của ta cuộn lại quanh người và đè nặng ta xuống, đó là một trở ngại lớn, và cơ thể trở nên nặng như chì của ta không chịu di chuyển như ta muốn. Nhưng tâm trí của ta đang hối thúc ta phải khẩn trương lên.
“… T-tại sao… mẹ lại làm… tại sao lại làm vậy… mẹ…”
Trong khi bà nắm chặt lấy con dao tự cứa vào cổ mình, mẹ nhìn ta với ánh mắt thất thần. Ta không biết liệu bà có còn tỉnh hay không. Từ cổ bà, máu vẫn tiếp tục chảy ra không ngừng.
Tuyệt vọng, cuối cùng ta đến bên mẹ và ấn xuống cổ bà. Nhưng, tay ta không thể ngăn được nó, chất lỏng màu đỏ vẫn đang rỉ ra ngoài ngón tay ta. Vào lúc đó, những ngón tay gầy guộc, mất sức của mẹ cử động và nắm lấy cổ tay ta. Ta cứ nghĩ mẹ chỉ muốn ta ở bên cạnh bà, nhưng ta đã mạnh mẽ kìm nén tình cảm này. Khi ta chùn lại trong một giây,
“Mẹ rất..xin lỗi Ilya….”
Đôi mắt xanh lục nơi có bóng đêm đổ xuống, dán chặt vào mặt ta.
“...Xin..lỗi Ilya..”
Sau khi thốt ra với giọng thoải mái như đang nói chuyện với một người bạn, bà nắm chặt cổ tay ta. “Cố gắng lên nào mẹ ơi, mọi thứ sẽ ổn thôi.” Giống như đã làm khi ta còn nhỏ, ta tiếp tục lặp lại, không sao cả, sẽ ổn thôi. “Mẹ, mẹ, không sao đâu, mẹ sẽ ổn thôi.” Mặc dù ta biết không có gì ổn cả, nhưng ta chỉ có thể nói những lời đó. Nhìn vẻ mặt van nài của ta, mẹ tròn mắt ngạc nhiên. Và rồi, vẫn vẻ mặt kinh ngạc đó, bà thở dài một hơi.
“Mẹ ơi?”
Đồng tử của bà mở ra và ánh sáng phân tán nhanh chóng.
“… Mẹ, mẹ ơi… mẹ, mẹ…”
Không, dừng lại, cái gì, tại sao.
“Không, không, không… Việc này, việc này, con không muốn… ai đó.”
Bàn tay mẹ đang nắm lấy cánh tay ta rơi xuống thảm. Với bàn tay đã trở nên tự do, ta ấn xuống vết thương đã trở nên tệ hơn trước, nhưng vô dụng. Ta nghĩ mình nên dùng một miếng vải nào đó ấn xuống, nhưng không có gì gần đây và ta không được nới lỏng tay.
"Ai đó, bất cứ ai, đến đây, ai đó!"
Mặc dù ta muốn hét lên, nhưng hơi thở của ta đã ngừng lại và không thể nói thành lời. Ta thật vô dụng. Vô dụng hoàn toàn. Ngay cả vào thời điểm như thế này, ta không thể làm gì, thậm chí không thể cất lời và kêu cứu.
"Mẹ! Mẹ!"
Ta gọi bà, nhưng không có bất kỳ phản hồi nào. Đôi mắt trống rỗng của mẹ đã hoàn toàn mất đi ánh sáng, không phản chiếu bất cứ thứ gì.
“…… Quay lại, đừng đi… làm ơn… mẹ ơi…! Không một lần nào nữa… đừng… bỏ rơi con một lần nữa… ”
Không, ở một nơi như này, đừng để con một mình ở nơi như này. Giữa những gián đoạn trong nhịp thở rối loạn của ta, ta cầu xin mẹ, nhưng mẹ không còn thấy ta nữa.
Như mọi khi, bà ấy sẽ không nhìn lại.