Chương 37
Nếu đây thực sự là hồi kết - 20
Em đã biết tất cả. Vậy nên không sao đâu chị.
Silvia thì thầm như vậy trong khi nhẹ nhàng nắm lấy tay ta. Gương mặt thể hiện sự vị tha cho hết thảy mọi lỗi lầm, mọi chúng sinh giờ đây đang bị nhuộm đỏ một nửa. Bởi máu của ta. “… Nó bị lấm bẩm rồi.” Khi ta chợt lẩm bẩm điều đó, em gái ta mỉm cười và gật đầu, "Em biết." Nước mắt của chính em đã rửa trôi vết bẩn trên gò má trắng nõn. Dáng vẻ mạnh mẽ đó khiến ta vừa thấy xúc động đồng thời cũng thật đau thương.
“Không sao đâu chị của em. Em biết hết mọi chuyện rồi nên không sao đâu. ”
Silvia, người nhẹ nhàng kề mặt gần vào ta, người vẫn đang run rẩy như ta. Giọng nói dịu dàng của em chạm vào vành tai ta, thủ thỉ sự ân cần như lời của đức mẹ, vậy mà nó vẫn mang theo cơn đau xé toạc lồng ngực ta. Theo lẽ thường tình, những lúc như này, người phải ôm người kia và trấn an cô ấy bằng những lời như “không có gì phải sợ cả” phải là ta. Ta là chị cả, còn đứa trẻ ấy là em gái nhỏ của ta. Chúng ta đã luôn hành động như thế. Vì lẽ đó, ta cảm thấy cực kỳ tệ hại khi Silvia nhẹ nhàng vỗ về động viên ta.
Ta đã làm tổn thương đứa trẻ mà ta thề sẽ bảo vệ.
Bởi ta nhận thức được rất rõ trong thâm tâm, ta không muốn ở bên cạnh em ấy. Ta biết mình không phải là một người vô tâm như vậy, nhưng ta vẫn nghĩ mình nên tránh xa đứa em gái bé nhỏ này. Ta không có ý định làm tổn hại cơ thể yếu đuối vô lực ấy. Những giọt nước mắt rơi trên má Silvia thấm đẫm vai em, khiến chiếc váy nhạt màu của em trở nên đậm hơn một chút. Trong khi thẫn thờ nhìn nó, mắt ta nháy liên hồi. Ta muốn một lần nữa nói “Chị xin lỗi” nhưng những câu từ không thể nào thoát ra khỏi cổ họng ngoài tiếng rên rỉ. Mặc dù vậy, Silvia vẫn đáp lại, "Em biết mà."
……Liệu em đã biết được gì chứ?
Ta muốn hỏi em ấy ý nghĩa thực sự trong lời nói của em, nhưng một giọng nói trầm thấp ngắt lời ta, "Nếu không nhanh chóng làm gì, tính mạng tiểu thư sẽ bị đe dọa." Khi ta vội vàng ngẩng đầu lên, người đáng lẽ phải đợi ở sảnh chờ đang lại gần ta với vẻ mặt dữ tợn. Sau đó, ông ta đột ngột ngồi xuống, chen giữa cha mẹ ta và ta. Tiếp theo, ông nhìn thẳng vào mặt ta và Silvia.
“Có vẻ như tiểu thư đang có một cuộc nói chuyện quan trọng và phức tạp, vì vậy tôi đã đợi ở sảnh ngoài nhưng…”
Bàn tay nhăn nheo của ngài bác sĩ đè lên vai ta và kéo ta ra khỏi Silvia. Hành vi như vậy đối với một quý tộc có thể bị khép tội ông ấy không quan tâm. Bởi ngài bác sĩ đã phục vụ gia tộc của ta trong nhiều thập kỷ kể từ thời của ông nội ta, nhưng ngay cả khi bỏ qua sự thật đó, ông ấy vẫn sẽ được đối đãi kính cẩn bởi tài năng tinh thông y thuật hiếm ai sánh bằng. Hơn nữa, thật khó để ai phản đối khi ngài bác sĩ quở trách bằng một giọng hết sức điềm tĩnh, “Tôi muốn tránh trường hợp có người chết vì mất quá nhiều máu khi tôi còn đang làm ở đây,”
"Nếu chúng ta không điều trị sớm cho tiểu thư, nó sẽ trở nên rất nghiêm trọng."
Bằng một cách nào đó, căn phòng vốn đang rất náo động giờ đây trở nên u uất và tĩnh lặng bởi một người đột ngột tới. Cô hầu gái đang đứng trong góc và ngay cả cha mẹ ta cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của bác sĩ. Có cảm giác như tất cả mọi người đều nín thở để không để lọt bất kỳ âm thanh nào. Không khí đông cứng đến mức chỉ nghe tiếng hít thở thôi cũng thấy thật rõ ràng . Giọng nói của bác sĩ vang lên trong sự tĩnh lặng này mang một uy lực khác thường. Sau khi bị ông ấy thúc giục, “Vậy thì, nhanh lên, chúng ta đi thôi,” ta loạng choạng đứng dậy dưới sự giúp đỡ của Silvia ngay bên cạnh.
Mặc dù khá bối rối khi tiếp xúc Silvia ở khoảng cách quá gần như này, nhưng khi ta liếc khuôn mặt nhìn nghiêng của em đang kề sát ta, ta bắt gặp đôi mắt tím ẩn chứa một tia sáng nhợt nhạt. Ánh mắt của hai chúng ta chạm nhau khiến ta loạng quạng. Dù cho ánh mắt đấy nhìn ta đầy trìu mến cũng không giúp ta cảm thấy an toàn hơn. Cảm giác bất an khó tả trào lên trong lồng ngực, như thể ta đang bước đi trên thủy tinh. Ta hiểu rõ rằng Silvia không có ác ý. Với bản tính của em ấy, những mánh khóe và âm mưu khó có thể xảy ra. Nhưng ta biết rằng bản thân sẽ không an toàn khi ở cạnh Silvia. Ít nhất đối với ta là như vậy. Đó là lý do tại sao thật khó để chịu đựng sự gần gũi này, ta bất giác lùi lại một bước. Những ngón tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua lưng ta như thể chúng đang túm lấy nó. Đó là một cử chỉ không có bất kỳ mưu cầu hay toan tính nào mà chỉ có cảm giác mềm mại được truyền ra.
…… Ta không chắc nên gọi xúc cảm được ban tặng này là gì.
Người ta thường nói rằng trong giới quý tộc không tồn tại một lòng tốt không vụ lợi. Theo lẽ đương nhiên, ta được dạy rằng tử tế với ai đó hay nhận được lòng tốt của ai đó đều mang theo ẩn ý….
“Chị của em, hãy về phòng chị nào.”
Chả mảy may sự xa cách ta đã đặt ra giữa hai đứa, Silvia vẫn đưa tay ra như thường lệ . Mặc dù ta đã bảo em ấy rằng ta không thích em, mặc dù ý nghĩa đáng lẽ đã được truyền tải rõ ràng. Vậy mà đứa trẻ ấy lại nhìn ta với vẻ mặt ngây thơ như thể không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có giọt nước còn sót lại trên hàng mi dài của em đã chứng minh rằng sự náo loạn ban nãy thực sự đã tồn tại. Giống như ta không yêu thương em ấy cũng không sao cả. Với vẻ mặt như chưa có chuyện gì, Silvia đưa ra đề nghị ấy bằng tất cả lòng nhân hậu và nhiệt thành.
“Đợi đã, Silvia.”
Khi chúng ta chuẩn bị bước theo ngài bác sĩ nay đã rời khỏi phòng, một giọng nói vang lên ngay phía sau lưng. Ôm lấy mẹ đang thất thần, không có lấy một tia sáng trong mắt, cha nhìn thẳng vào Silvia và chỉ nhìn mình em ấy. Nhưng, quyết không quay đầu, em gái ta thúc giục ta, "Mình đi thôi chị của em."
“Silvia, con hãy ở lại đây. Ngay cả khi con có đi cùng thì cũng không giúp ích được gì đâu. "
Bằng giọng có chút khẩn trương, cha dời ánh mắt sang ta. Chắc chắn ông đã gọi “Silvia”. Tuy nhiên, chỉ có một lý do ông ấy nhìn ta. …… Ép buộc. Ông biết rằng bằng cách làm này, ông có thể cưỡng chế con gái theo ý mình muốn. Bởi vì trước giờ luôn là như vậy.
“Ngoài ra, con đã làm đủ rồi.”
Khi nghe thấy điều đó, Silvia nhanh chóng quay đầu lại trong sự ngạc nhiên. Vì cha đã gọi tên em ấy nên hẳn những lời đó phải dành cho em. Nhưng không phải vậy. Ta hiểu câu này nhắm vào ta, người đã ích kỉ khi nói với em gái mình rằng, “Chị không hề yêu thương em".
Ngươi đã cư xử quá đủ rồi. Cảm xúc của ngươi giờ nên bình ổn lại đi. Ngươi còn muốn làm phiền em gái của mình tới khi nào?
“…… Silvia, nghe lời cha đi. Em biết mình không nên cản trở bác sĩ làm việc, phải không? "
"… Chị?"
"Ở lại đây với cha và mẹ đi."
"… Tại sao? Tại sao chị lại nói như vậy?"
Ta nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Silvia. Liên tục lặp lại những từ như “Tại sao?” Khuôn mặt tươi trẻ của em nhợt nhạt thiếu huyết sắc, trông thật yếu ớt. Dù đã khá hơn rất nhiều so với trước đây nhưng chiều cao và cân nặng của em vẫn còn kém xa tiêu chuẩn trung bình. Thân hình nhỏ nhắn của em trông như một đứa trẻ. Bây giờ nghĩ lại, bởi vì đứa trẻ này luôn ở trong dinh thự, mãi đến gần đây em mới biết tới thế giới bên ngoài. Cuộc sống trong học viện hẳn cô đơn đến mức nào khi những người hầu gái luôn đi cùng em không ở đó? Tuy là điều mà bản thân em hằng mong ước, nhưng cuộc sống mới này chắc hẳn khó khăn hơn những gì em đã tưởng tượng. Ngoài việc bị đẩy ra ngoài thế giới mới một mình, Silvia không có bất kỳ một người bạn nào, thậm chí người chị gái từng nói rằng hãy dựa vào chị này cuối cùng cũng không ở bên. Chẳng thể hiểu rõ phải trái đúng sai, chắc hẳn em ấy đã rất sợ hãi.
Đó có lẽ là lý do tại sao em ấy dựa vào Soleil. Ta có thể tưởng tượng sự nhẹ nhõm sâu sắc của Silvia khi em phát hiện ra khuôn mặt duy nhất mà em biết giữa học viện đầy những người xa lạ này.
“…… Mọi thứ ổn rồi.”
Phải. Vậy là đủ rồi. Silvia đã ủng hộ ta. Hơn nữa, em ấy chìa tay ra và nói với ta "không sao đâu." Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
“Mọi chuyện đã ổn rồi, Silvia. Chị có thể tự đi ”.
Trái ngược với Silvia, ngay từ đầu ta đã chỉ có một mình.
“Chị có thể tự đi được mà không cần dựa vào em,” ta mỉm cười nói với Silvia.
Nghe thấy vậy, đôi mắt của Silvia mở to. Em ấy lặp lại lời thầm thì, "Tại sao?" Nhưng át đi giọng nói thoáng qua đó,
"Lại đây, Silvia."
Giọng của mẹ gọi Silvia. Đó là một giọng nói tử tế nhưng cũng rất yếu ớt, thể hiện nỗi lòng lo lắng và mất bình tĩnh của bà, và nó hoàn hảo trong vai trò chuyển hướng sự chú ý của Silvia. Khi em ấy nhìn về phía mẹ, ta lắc mình thoát khỏi cái ôm của em. Sau đó, ta đuổi theo ngài bác sĩ. Đầu gối của ta run rẩy, và thậm chí chỉ để tiến lên một bước, ta phải dồn sức toàn thân, nhưng ta vẫn có thể đi tiếp được. Cách đó vài bước, Merge đang đứng đó, và khi bà ấy liếc nhìn ta với vẻ bận tâm, ta thì thầm: “Làm ơn.” Chỉ có vậy, mong muốn của ta chắc chắn sẽ được truyền sang bà ấy.
Khuôn mặt của bà tái nhợt nhưng Merge vẫn mạnh mẽ gật đầu và siết chặt lồng ngực của mình.
*
*
Khi ta còn là một đứa trẻ, ta có một căn phòng riêng trong dinh thự này làm nơi học tập của mình.
Ta cảm thấy chán nản bởi việc phải đi đi lại lại giữa phòng riêng của mình và thư viện. Vì vậy, để thay đổi tâm trạng, ta xin cha cho phép mình được tự do sử dụng căn phòng nơi ta có thể nhìn thấy những bông hoa hồng mẹ trồng. Yêu cầu của ta gửi tới cha phải thông qua quản gia và thật bất ngờ khi nó được chấp thuận. Căn phòng nhỏ không ai sử dụng trong vài năm được giao lại cho ta với điều kiện không gây bất kì rắc rối nào cho những người thị nữ và hầu phòng. Có lẽ chúng được thực hiện với hàm ý mong muốn ta tự lập. Nhưng ta không hề bất mãn vì ta có thể mang vào bao nhiêu sách tùy thích trong căn phòng vốn dĩ chỉ chứa một chiếc bàn, một chiếc ghế và thế là quá đủ cho ta dành thời gian ở một mình, một nơi thổi bay mọi u ám của ta.
Kể từ khi trở thành hôn thê của Soleil, ta không có thời gian để nghỉ ngơi, vì vậy đây là lần đầu tiên ta có thể thưởng thức hương vị của sự tự do.
Ta kê bàn viết ở dưới cửa sổ, đặt lọ hoa vào góc, treo rèm mới. Vì căn phòng đó nằm trong góc của tầng một nên ta có thể nhìn lén qua cửa sổ những bông hoa hồng mẹ đã cắt tỉa. Vì không ai khác ngoài ta tới đây, ta có thể quên đi thời gian và đắm mình trong sách. Đúng như dự đoán khi gia sư riêng của ta đến, ta phải trở về phòng của mình, nhưng ngoài những giây phút đó, phần lớn thời gian ta đều ở trong căn phòng ấy. Ta đã đọc nhiều câu chuyện cổ tích mà theo lẽ thường ta sẽ không được chạm vào. Bởi những chiếc đuôi tiên là vô nghĩa với những bài học cho quý cô. Ta đã mang chúng ra khỏi thư viện, nơi chúng chỉ được lưu trữ để làm tài liệu. Đó là lần đầu tiên ta được xem những câu chuyện cổ tích mà mọi đứa trẻ đều biết. Ta đã đọc chúng một cách kỹ lưỡng. Ta đã bị cuốn hút bởi những ngôn từ dễ thương và tuyệt vời này. Những nhân vật chính sống trong những thế giới bí ẩn ấy cuối cũng sẽ đạt được hạnh phúc cho dù họ có nghèo khổ, xấu xí hay bị ức hiếp. Và ta khao khát những câu truyện như vậy.
Nhưng những ngày như vậy không kéo dài được bao lâu.
Một ngày nọ khi ta đang đọc sách, ta nghe thấy một giọng nói hướng cửa sổ. Ngẩng đầu lên, ta trông thấy mẹ và Silvia đã ở đó. Trong khi hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của người em gái cùng cha khác mẹ mà ta hiếm khi tiếp xúc, ta theo dõi hai người họ. Khoảng cách từ cửa sổ tới những bông hoa mẹ trồng không cách xa tới vậy. Vểnh tai lên, ta bắt gặp những lời họ nói. Như mọi khi, em gái ta rất xinh đẹp. Trong lúc ta đang ngưỡng mộ vẻ đẹp ấy, đột nhiên, khuôn mặt nhỏ bé đó nhìn về phía ta.
Và sau đó, em ấy mỉm cười.
Ngay lập tức, ta ngã khỏi ghế và thu mình vào gầm bàn, ta ôm gối vào lòng, giấu đi bản thân. Ta không muốn bị ai đó tìm thấy. Bởi vì đây là căn phòng của ta. “Căn phòng chỉ dành cho mình ta”…… đây là nơi bí mật của ta. Ta cố gắng ổn định trái tim đang đập thình thịch của mình và nín thở,
"Có chuyện gì thế? Silvia? ”
Ta nghe thấy giọng nói của mẹ.
"Vừa rồi, có ai đó ở đây."
"… Có ai đó ư?"
"Đúng vậy."
“Chà, không thể nào. Con nhìn xem, căn phòng đấy hoàn toàn không có gì. Không thể có ai trong đó được. "
"Thật vậy sao ạ?"
"Đúng vậy. Nó đã không được sử dụng trong một thời gian dài. ”
"Hmm."
“Thật kỳ lạ” một giọng nói có vẻ như đang bĩu môi. Con nói đúng, thật là lạ, mẹ đáp lại với tiếng cười ẩn trong giọng nói. Mặc dù ta không nhìn thấy biểu hiện của họ, nhưng ta có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của họ khi họ cùng nhau cười.
Ta nghĩ thật tuyệt khi ta không bị phát hiện. Nhưng, ta cũng tự hỏi tại sao họ không cố gắng tìm ta. Lẽ ra ta không mong muốn bị họ phát hiện nhưng ta cũng cầu mong họ tìm thấy ta.
…… Đó có lẽ từng là những gì ta cảm thấy.
"Bạn thấy sao rồi?"
Khi ta nhìn lên, Marianne đang nghiêng đầu, đôi lông mày xinh đẹp của cô ấy hơi nhăn lại. Từ khi nằm bẹp trên giường vài ngày bởi cơn sốt, cơ thể ta cảm thấy thật nặng nề. Hơn nữa, cánh tay phải của ta bị khâu vài mũi, ta gặp trở ngại ngay chỉ với việc tự nâng mình dậy. Hiện giờ, ta có thể ngồi dậy vì sau lưng có vài cái gối nếu không ta sẽ phải dùng hết sức mình để dựng bản thân dậy.
“Mình ổn hơn rồi… nhưng chắc mình sẽ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.”
Thấy ta nói vậy, Marianne đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh khẽ thở dài. Bỏ qua việc cô ấy đang cảm thấy không vui và phiền não, hôm nay cũng vậy, cô ấy vẫn thật xinh đẹp và lộng lẫy. Những sợi tóc như rắc đầy bụi vàng của cô đang phản chiếu ánh sáng nhẹ bên trong căn phòng, tựa như vầng hào quang tỏa sáng. Ngay cả giấy dán tường màu trắng cũng như đang làm nền cho sự hiện diện chói mắt này.
"Mình nghe nói bạn bị thương nhưng mình không ngờ bạn lại ở trong tình trạng ... như này."
Marianne, một quý tộc hoàn hảo giờ đây lại sử dụng những từ ngữ không rõ ràng để cố gắng truyền đạt những cảm xúc của mình. Ta, người đang ở trong "tình trạng như này" theo lời cô ấy, chỉ có thể cười và nói,
“Vết thương của mình không thực sự có vấn đề gì. Mình chỉ cần tĩnh dưỡng vì sốt cao thôi. Miễn là cẩn thận và chú ý chút là được. Cơn sốt giờ cũng hạ rồi ”.
Nhìn chằm chằm ta mà không nói lời nào, Marianne tiếp tục thở dài. Sau đó, cô ấy nhẹ nhàng chạm vào tay phải đang bị thương của ta. Tuy rằng ta hét lên đau đớn khi vết thương được khâu lại, nhưng có vẻ như không có gì lạ khi một bệnh nhân phải vật lộn với vết thương của họ dù chúng có sâu hay nông đi nữa. Ngài bác sĩ đã khen ta “tiểu thư đã chịu đựng rất tốt”. Sau đó, ông tiếc nuối lắc đầu rằng hiếm có một cô gái quý tộc trẻ tuổi nào lại phải chịu một vết thương nghiêm trọng như vậy. Người không chịu quen đau đớn có khi đã ngất từ lâu. "Trước đây, tiểu thư có bị thương nặng ở đâu đó không?" Không phải ông ấy đang nghi ngờ ta, nhưng khi ông ấy hỏi ta câu hỏi đó với vẻ mặt ngạc nhiên và đầy thắc mắc, ta chỉ có thể cúi đầu.
Ở trong kiếp này ta chưa từng bị thương tổn.
Nhưng không phải đối với những lần trùng sinh trước. Ta thậm chí còn phải chịu đựng cơn đau sinh nở. Cũng như tất cả những nỗi đau mà ta phải chịu khi tử thần đến đón.
“… Liệu có để lại sẹo không?”
Câu hỏi được hỏi rụt rè như một thứ nặng tựa ngàn cân được đẩy ra khỏi nơi đầu lưỡi, đó có lẽ là điều cô ấy muốn biết nhất.
“À, vết sẹo, ừm… Bác sĩ nói có lẽ sẽ có, là vậy đó. Bởi vì, chưa kể đến độ sâu của vết thương, dường như những vết thương do vật dụng sắc nhọn gây ra thường sẽ để lại sẹo ”.
“… Vật dụng sắc nhọn là sao?”
Mặc dù ta đã trả lời câu hỏi của cô ấy, nhưng Marianne có vẻ bận tâm về “cái gì” đã gây ra vết sẹo hơn là nó.
“Việc này…hơi khó để giải thích.”
Ta trả lời và mỉm cười với vẻ mặt khó xử cho thấy ta không muốn cô ấy tiếp tục hỏi về điều đó.
"Ilya-sama."
"Vâng."
“… Mình nghĩ mình không nên nhiều chuyện nhưng bạn nên tránh đổ máu trong xã hội thượng lưu.”
"Và Soleil-sama thì sao?"
Thấy ta im lặng, Marianne rướn người về phía trước và hỏi ta câu đó.
"Ngài ấy đã được thông báo về việc mình bị thương."
"Sau đó, ngài ấy có nói gì không?"
“… Vấn đề này thông báo qua một lá thư, nên vẫn chưa có phản hồi…”
"Là vậy sao."
"Nhưng, cuối ngày hôm nay, chúng mình có hẹn gặp mặt nhau."
Dù bản thân ta nghĩ mình thật ngu ngốc khi phản ứng như vậy, nhưng khi tưởng tượng ra khoảnh khắc sắp tới, ngón tay ta không ngừng run lên. Ta không nghĩ rằng ngài ấy sẽ hủy bỏ hôn ước. Nếu người thay thế ta dễ dàng như vậy thì chúng ta đã không rơi vào hoàn cảnh phức tạp. Bên cạnh đó, vết sẹo là thứ có thể được che giấu bằng cách mặc áo dài tay, một quý tộc vốn không nên để lộ quá nhiều da thịt. Ngay cả khi ta có mặc áo dài tay giữa mùa hè thì cũng chẳng ai thắc mắc. Đối với một sự kiện như vũ hội, ta chỉ cần đeo găng tay thay cho áo dài tay vốn không được sử dụng. Tóm lại, có rất nhiều cách để che giấu nó. Đối với những người quá tọc mạch, ta chỉ cần là im lặng và cười. Xét cho cùng, với tư cách là hôn thê của Soleil, người sớm trở thành thành viên nhà hầu tước. Sự thực đơn giản này sẽ đủ để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát.
Tuy nhiên, lý do này cũng không hẳn là tuyệt đối. Đây có là vị trí mà ta không thể nào thoát khỏi đi nữa, dù ở kiếp này hay trong mọi kiếp trước, chỉ với vết sẹo đơn thuần này, ta có thể đánh mất mọi thứ. Phải. Chỉ với "một vết sẹo" này. So với tất cả những điều ta đã làm cho đến bây giờ, vết thương ở cánh tay không phải vấn đề lớn. Chưa phải…
“Ilya-sama…”
Marianne tỏ vẻ buồn bã. Bàn tay cô ấy nhẹ nhàng tiến gần đến, vỗ về an ủi cánh tay của ta. Thật khó để nhận ra thông qua lớp băng bao quanh cánh tay nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được sự nhẹ nhàng lướt qua. Chỉ có mình Marianne làm như vậy từ khi ta được điều trị xong. Cả cha và mẹ đều không xuất hiện kể từ ngày hôm đó. Silvia đã nhiều lần đến phòng, nhưng vì mọi thứ đều mờ mịt do ta bị sốt cao, ta không nhớ liệu mình thực sự có một cuộc trò chuyện với em ấy. Sau khi cơn sốt thuyên giảm, có lẽ em ấy do dự, hoặc bị cha mẹ ngăn cản, em ấy không còn đến nữa. Chính ta là người đã khước từ bàn tay rộng mở của Silvia, nhưng vì một lý do nào đó, thái độ của em gái ta khiến ta cảm thấy bị tổn thương.
“Marianne-sama, mình…” không sao, ta nghĩ mình phải nói gì đó nhưng lại chẳng cất tiếng được.
Giọng ta gọi tên cô ấy rồi bất chợt dừng lại. Trong một lúc, chúng ta nhìn nhau chằm chằm. Ta càng nghĩ mình nên nói điều gì đó, thì lại càng không có gì xảy ra. Và vì vậy, miệng ta cứ mở ra rồi lại đóng vào. Ta lặp lại những chuyển động ngu ngốc đó. Nhìn thấy ta như vậy, cô ấy trở nên gay gắt và nghiêm túc khi xích lại gần ta hơn. "Bởi vì không có ai khác ở đây, nếu bạn muốn có một buổi trò chuyện bí mật, bây giờ hoặc không bao giờ." Sau khi thủ thỉ những lời đó, Marianne đưa tai gần mặt ta. Đối mặt với thái độ nhất định phải nghe rõ mọi thứ dù chỉ là giọng nói nhỏ nhất, sức mạnh đột nhiên rời bỏ ta.
“… Marianne-sama, bạn có nhớ những gì bạn đã từng nói với mình khi chúng ta ở thư viện của học viện không?”
Trong khi ta nghĩ rằng dù chỉ một từ cũng không phát ra được, nhưng ta lại bất thốt dễ dàng câu hỏi đó. Đôi mắt của cô được trang điểm bởi đôi lông mi vàng giúp tăng thêm vẻ quyến rũ này chớp một cái. Sau đó, cô ấy gật mạnh đầu,
"Tất nhiên rồi. Cảm xúc của mình không thay đổi kể từ thời điểm đó, Ilya-sama. ”
“…”
“Nếu có điều gì mình giúp được, bạn có thể đề nghị bất cứ lúc nào. Dù có ra sao đi nữa."
Không có một chút do dự nào trong nụ cười đó. Cho dù lời hứa đó nghe có vẻ ngớ ngẩn đến mức nào cũng như yêu cầu của ta có thể phi lý đến thế nào, bởi chúng sẽ được thực hiện bởi cô ấy, người đến từ gia đình bá tước tối cao, cô ấy chắc chắn sẽ thực hiện nó. Thế nên,
“Bạn sẽ không hỏi mình lý do sao? Lý sao vì sao mình muốn nhờ bạn giúp đỡ, Marianne-sama? ”
Ta không thể không xác nhận nó. Trong vài giây, mắt cô đảo quanh, hơi do dự. Nhưng nó chỉ kéo dài trong một tích tắc ngắn ngủi. Cô ấy sửa lại tư thế, thẳng lưng và hướng về phía ta, cô ấy tuyên bố,
"Điều này vốn không cần thiết. Mình đang nghĩ như thế này. Không phải tốt sao nếu ít nhất một lần trong đời, mình cố gắng làm hết sức mình vì một người bạn? ”
Nhưng quả nhiên, mình không thể đặt cuộc sống của mình vào hiểm nguy, cô ấy nói, nở một nụ cười tươi và thanh lịch. Câu nói của cô ấy khiến ta phải há hốc mồm kinh ngạc. Dù ta có lặp lại cuộc đời mình bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng chưa từng có một người bạn nào sẽ nói với ta như vậy. Ta đã luôn ở một mình, không thể đi đâu.
“… Mình không nhớ mình đã làm bất cứ điều gì có thể khiến bạn hành động đến mức vậy…”
Sự bối rối vượt quá niềm vui hay hạnh phúc của ta. Ta hoàn toàn hoang mang.
“Ilya-sama. Mình không hiểu rõ thứ gọi là tình bạn là gì. … Bởi trong giới quý tộc này, mình nghi ngờ ngay từ ban đầu liệu nó có tồn tại hay không. ”
“… Ừm, mình đoán là bạn nói đúng.”
"Nhưng, nếu đó là về tình yêu, Mình nghĩ mình hiểu."
"… Tình yêu?"
"Đúng. Vì mình tin vào sự tồn tại của tình yêu. Mình nghĩ rằng có tồn tại một tình yêu dành cho bạn bè của mình. Và không cần lý do để yêu ”.
“…”
“Vì vậy, Ilya-sama, mình muốn cống hiến cho tình bạn này.”
Cô ấy nói điều này như thể một người chưa bao giờ nhìn thấy mặt xấu của thế giới. Những lời này một người có lẽ chỉ sống ở nơi ngập tràn ánh nắng dịu nhẹ, tỏa ra một thứ ánh hào quang chiếu sâu trong lồng ngực ta. Ta điên cuồng nín nhịn thôi thúc muốn khóc. Từng giọt, từng giọt, rơi trên tâm hồn cằn cỗi này.
Ta đã cô đơn, đau đớn và buồn bã. Nhưng, ngay bây giờ, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đó không còn là cảm xúc duy nhất mà ta cảm thấy. Ta nhắm chặt mắt lại hòng giấu đi làn nước mỏng. Một lúc sau, khi ta mở mắt, ta thấy cô ấy đang nhìn ta với vẻ tò mò.
“… Vậy thì, mình xin phép ra về sớm.” Miranne đứng dậy.
“… Đã đến giờ rồi sao?”
Ta cố gắng hết mức vờ như không quan tâm đến điều đó, nhưng ta không biết liệu mình có làm tốt hay không. Cô ấy hơi nghiêng đầu và mỉm cười khổ.
“Chà, có vẻ như Soleil-sama sẽ tới sớm thôi. Hôm nay, mình chỉ đến để xem tình hình của bạn ra sao thôi, Ilya-sama. ”
Ta cố gắng đứng dậy để tiễn Marianne, nhưng tay trái của ta lại không thể tì nổi trên giường. Tuy vậy, ta cố gắng chỉnh lại tư thế của mình nhưng Marianne bối rối nói với ta, “Làm ơn, hãy nằm yên vậy đi,” trong khi hạ vai ta xuống. Thực sự rất khó khăn và đau đớn để ta có thể nâng mình dậy nên dù hối lỗi nhưng ta vẫn chấp nhận lời đề nghị của cô ấy. Khá hài lòng với thái độ của ta, cô ấy cúi đầu chào và rời đi.
Khi ta nhìn theo bóng lưng của Marianne đang xa dần, cô ấy quay đầu lại.
“Ilya-sama, đôi khi trong cuộc sống, có những lúc bạn không thể đạt được bất cứ điều gì chỉ bằng sức mình.”
“… Ừm, cũng… đúng là như vậy.”
Ta không thể đoán được ý nghĩa thực sự mà cô ấy đang ám chỉ. Marianne nhìn quanh, có phần thất thần. Cô ấy đang nhìn về khoảng không, hay cô ấy đang nhìn một thứ gì đó ở rất xa? Tầm nhìn của Marianne hướng về phía ta nhưng có vẻ như cô ấy không thực sự nhìn ta.
“Có người nói rằng số phận có thể thay đổi được. Chúng ta gọi đó là số phận một bởi vì nó chính xác là thứ không thể thay đổi được cho dù chúng ta có cố gắng hoán vị nó như thế nào đi chăng nữa. Nếu bạn cố gắng để thay đổi nó, điều đó có nghĩa là nó đã không còn là định mệnh của bạn nữa. Và…"
"Và?"
“Và mình nghĩ có những điều hoàn toàn không thể tránh được là bởi chúng đã được định sẵn”.
"… định sẵn…"
“Không, không đúng lắm. Thay vì nói rằng bạn không thể tránh chúng, có một số điều không nên tránh. "
…… Không nên tránh chúng.
“Chính bởi không tránh chúng, có thể chúng sẽ vô định và thay đổi được.”
Từng chữ được Marianne cẩn thận nói ra, cô không còn cười nữa. Khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc và những đầu ngón tay hoàn toàn không cử động khiến cô ấy trông như một con rối. Như thể cô ấy bị thao túng bởi “thứ gì đó”. Giọng điệu của cô ấy lạnh lùng, thờ ơ, không đặc biệt khiến cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng ta.
“… Ồ, điều đó nghe khá là bất thường.”
Nhưng, không quan tâm đến những gì ta đang nghĩ, Marianne đột nhiên thốt lên với một giọng điệu dại khờ. Lần này, trên gương mặt cô thể hiện đặc biệt sự ngạc nhiên. Như thể cô ấy đã quên mất những gì mình vừa nói lúc trước. Ánh mắt cô ấy lướt qua ta, hướng đến nơi cửa sổ phía xa.
“Một con chim đen.”
Người thốt lên kinh ngạc, là ta, hay là cô ấy? Khi ta quay đầu lại, trên hàng rào ngoài cửa sổ, thực sự có một con chim đang đậu ở đó, một con chim có bộ lông như được phủ bằng gỗ mun. Ngay khi với tay về phía Quạ, ta nhận ra mắt nó đồng màu với màu lông của nó. Crow đôi khi mang vẻ ngoài của một con chim, có đôi mắt màu hổ phách, vì vậy ta biết đó không phải là anh ta.
Thế nhưng.
“… Marianne-sama, bạn có biết tên của loài chim đó không?”
"Không. Mình chưa bao giờ nhìn thấy loài chim nào như thế này. Một con chim đen như mực… ”
Trong khi chúng tôi đang nói chuyện, con chim đen đập gió và bay đi.
“Không, mình hẳn đã sai. Ilya-sama, có lẽ, mình đã nhìn nhầm. Một con chim màu đen chắc chắn không tồn tại. Hẳn nó mang màu xám tối. Hoặc một màu xanh thẫm, đậm như màu dưới đáy biển ”.
Giọng nói cười của Marianne vang vọng xa dần. Lần đầu tiên Crow xuất hiện, anh ấy đã nói,
"Em có biết tên tôi không?"
"Tên tôi là Crow."