My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3438

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1285

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 297

Web novel - Chương 0

“Nói nghe nè, nói nghe nè, có một vụ tấn công ở gần ga tàu ngày hôm qua đó.”

“Phải rồi. Có một vài học sinh trong trường chúng ta cũng suýt bị dính vào vụ đó, phải không?”

“Đúng vậy. Nhưng không phải như vậy rất tuyệt sao? Một người hùng thật sự tồn tại.”

“Tớ tự hỏi là ai đã ở trong bộ đồ Momo-nyan đó.”

Chủ đề nóng hổi đang được bàn tán giữa các học sinh trong trường là sự việc diễn ra ở gần ga tàu ngày hôm qua.

Sự việc xảy ra ở một khu chợ trời gần nhà ga.

Vào buổi tối, một người đàn ông trung niên thất nghiệp lao vào các nữ sinh cao trung với một con dao.

Nhà ga đông đúc trở nên hỗn loạn.

Một việc như này xảy ra ở một vùng nông thôn, một nơi mà trông như không liên quan đến sự cố nào, khiến nó trở thành một chủ đề mà không chỉ được nói đến trong trường mà còn được nói đến trong cộng đồng.

May mắn là thủ phạm đã bị bắt khi chưa kịp làm hại ai.

Và như để thêm dầu vào ngọn lửa tin đồn, người đã bắt giữ thủ phạm – là một người bí ẩn ăn mặc giống như Momo-nyan, linh vật của thị trấn.

“Tớ nghe đồn rằng có một học sinh cao trung đã mặc bộ đồ Momo-nyan vào ngày hôm đó. Cậu nghĩ sao?”

“Thật ư? Có khi nào người đó ở trong trường chúng ta chăng?”

“Sẽ thật là điên rồ nếu điều đó là sự thật. Đó phải là một chàng trai, đúng không? Cậu ấy dũng cảm và chắc chắn đẹp trai.”

“Đúng vậy.”

Tôi thắc mắc rằng tại sao một thông tin như thế lại có thể lan ra được.

Hiện tại, mọi người ở trong trường đang đoán rằng người đã ở trong bộ đồ Momo-nyan và bắt tên tội phạm lúc đó là một nam sinh cao trung.

Và họ đã đúng.

Tôi, người duy nhất biết được câu trả lời, lặng lẽ gật đầu nhiều lần trong khi đang nghe lén cuộc trò chuyện của bọn con gái.

Takizawa Hayate, học sinh năm nhất cao trung.

Thuộc câu lạc bộ về nhà, tôi chỉ là một người bình thường có thứ hạng thấp ở trong hệ thống phân cấp trong trường.

Và ngày hôm qua, tôi đang làm việc bán thời gian ở ga tàu, mặc trang phục linh vật.

Momo-nyan.

Đó là một linh vật của thị trấn, một nhân vật màu hồng, không biết lí do là gì, chắc là chỉ vì sự dễ thương, sự kết hợp giữa quả đào và mèo.

Một con mèo trông giống quả đào.

Một quả đào trông giống con mèo.

Mặc dù nó rõ ràng là một sản phẩm nhái từ sự bùng nổ linh vật, tôi đã mặc nó như một linh vật, làm công việc tầm thường như tặng bóng bay cho lũ trẻ ở khu chợ trời.

Đó là khi sự việc xảy ra.

Ngay trước mặt tôi, một cô gái sắp bị tấn công, và theo phản xạ, cơ thể tôi nhanh chóng lao đến để bảo vệ cô ấy.

Với tầm nhìn kém do đang ở trong bộ trang phục , tôi vô tình lao vào thủ phạm, hạ gục hắn.

Sự việc chỉ có thế.

Nhưng vì một lí do nào đó mà tin đồn đã bị phóng đại, và tôi được coi là anh hùng.

Mà tôi cũng không phiền đâu.

Tôi chưa bao giờ nổi bật và bao quanh bởi các bạn nữ.

Bây giờ họ đang bàn tán về tôi, và tôi đánh giá cao sự chú ý.

Tôi cảm thấy như giá trị của thứ đã xảy ra sẽ giảm đi một nửa.

Thêm nữa, tôi sợ rằng họ sẽ thất vọng khi tìm ra người hùng đã bắt tên tội phạm là một người bình thường như tôi.

Nhục thật, nhưng sự hấp dẫn là trở thành chủ đề của tin đồn.

Tôi hiểu điều đó.

Tôi nghĩ mình sẽ tận hưởng cảm giác ưu việt khi quan sát từ bên ngoài.

“Này, nếu cậu biết thông tin gì từ người bên trong Momo-nyan, cậu có thể nói cho mình không?”

Sau khi tan trường, một cô gái từ lớp khác tiếp cận nhóm nữ lớp tôi, những người đang hào hứng thảo luận về người trong Momo-nyan.

Tôi biết tên cô ấy.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn cô ấy ở khoảng cách gần như này, nhưng quả thực là cô ấy thật sự rất xinh đẹp.

“À, đó là Murasaki Sumire! Chờ đã, không phải cậu cũng ở đó sao Murasaki-san?”

“Đúng vậy. Thật ra tớ là người sắp bị tấn công lúc đó. Có thứ tớ cần phải nói với người đã cứu tớ. Nên làm ơn, nếu có thông tin gì, hãy nói tớ biết, kể cả là thông tin nhỏ.”

“Đương nhiên rồi. Tớ sẽ cho cậu biết nếu tớ tìm được gì đó.”

Murasaki Sumire.

Cô ấy có mái tóc đặc trưng màu nâu vàng kéo dài đến eo, một vẻ đẹp nổi bật.

Sâu bên trong con mắt hình quả hạnh của cô, đôi đồng tử rõ ràng đến mức có thể thu hút được bạn.

Cô có làn da trắng, và cô ấy cao hơn trung bình của một người con gái, thân hình cô có những đường cong và phong cách làm rung động trái tim đàn ông.

Được biết đến như là cô gái đẹp nhất trường, sự nổi tiếng của cô ấy vượt qua giới hạn khối lớp của cô.

Kể cả người như tôi cũng biết tới tên và khuôn mặt của cô ấy.

Nhưng, tôi không hề biết cô gái tôi cứu hôm qua lại là Murasaki Sumire.

Đối mặt với một người đàn ông cùng con dao, tôi quá tập trung để kìm nén nỗi sợ của mình.

Khi tôi hạ tên tội phạm, tôi đã quá sợ việc nhìn vào người đàn ông bất tỉnh và chạy khỏi hiện trường.

Tất nhiên, một vài nhân viên ở chỗ làm biết rằng tôi là người đã ở trong bộ đồ Momo-nyan ngày hôm đó, nên cảnh sát đã gọi tôi để có thêm lời khai.

Nhưng cảnh sát nói rằng họ sẽ không tiết lộ bất kì thông tin cá nhân nào, nên tôi nghĩ rằng không cần phải lo việc danh tính của tôi bị lộ.

Tôi không thể không có một hi vọng kì lạ.

Rằng Murasaki Sumire đang tìm tôi.

Nếu cô ấy biết được tôi là Momo-nyan ngày hôm qua, liệu rằng thứ gì sẽ được phát triển từ đó?

Một ý nghĩ ngu ngốc vừa xuất hiện trong tâm trí tôi.

Quá mải mê trong giấc mơ giữa ban ngày, tôi nhận ra Murasaki Sumire đã rời khỏi lớp.

***

“Này, cậu là người ngày hôm qua à?”

“À, xin chào. Cảm ơn đã làm việc chăm chỉ.”

Trên đường về nhà.

Khi tôi đi qua ga tàu, một người cảnh sát đã gọi tôi.

Anh ấy là người đã phỏng vấn tôi ngày hôm qua.

Anh ấy trông sảng khoái, một người đẹp trai ở độ tuổi hai mươi, và anh ấy cũng rất tốt bụng nên tôi vẫn nhớ được mặt.

Chắc là anh ấy vẫn đang điều tra những thứ liên quan đến vụ việc ngày hôm qua.

“Đúng là một sự việc khó khăn cho anh, phải không?”

“Mà đây cũng là công việc của tôi thôi. Nhưng cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà không có nạn nhân nào. Cậu có chắc là không cần phần thưởng gì không?”

“Vâng, chỉ là may mắn thôi, và em cũng không muốn trở thành chủ đề ở trường đâu.”

“Lũ trẻ ngày nay khiêm tốn thật. Được thôi, tôi không thể cảm ơn đủ cho những gì mà cậu đã làm hôm qua, nhưng đừng làm gì quá mạo hiểm trong tương lai, được chứ?”

“Vâng. Gặp lại anh sau.”

Tôi cúi đầu và tiếp tục đi qua ga tàu.

Nhà của tôi nằm trong khu dân cư sau ga.

Như phần còn lại của câu lạc bộ về nhà, lối sống của tôi là đi thẳng về nhà, ăn, ngủ, chơi game, và ngủ.

Nếu mọi người tìm ra một người bình thường như tôi trở thành người hùng đã hạ kẻ tấn công, họ có thát vọng không?

Tôi cá là Murasaki Sumire sẽ thất vọng.

Nếu tôi đẹp trai, có lẽ sẽ có cơ hội để tôi tạo ra một mối quan hệ tốt với cô ấy.

Nhưng với người như tôi thì không có cơ hội nào.

Tốt hơn hết là không nuôi mấy cái hi vọng không thực tế.

Bây giờ, tôi đã có thể thấy được nhà của mình... Huh?

"Xin thứ lỗi."

"...Vâng?"

Ngay khi tôi sắp đến nhà mình, ai đó vỗ vai tôi từ đằng sau.

Khi tôi quay lại, một cô gái xinh đẹp đang đứng đó.

Cô ấy là Murasaki Sumire.

"Cậu là Takizawa-kun, phải không?"

"Cái gì, cậu biết tôi à?"

"Chúng ta đều ở cùng trường mà."

"À, tôi đoán vậy..."

Tim tôi đập rất nhanh trước một vẻ đẹp không công bằng đột nhiên tiếp cận tôi, và cô ấy còn biết cả tên của tôi nữa.

Khi ở gần, vẻ đẹp của cô còn rõ ràng hơn nữa.

Da cô ấy trong trẻo, tỏa ánh sáng rực rỡ, và mắt lung linh như đá quý.

Chỉ nhìn thôi đã khiến tôi cảm thấy hạnh phúc, và tôi quên mất việc để ý lí do cô ấy lại ở đây.

Cô ấy nhìn tôi với một chút tò mò.

Và khi tôi đang lạc ở trong mắt cô ấy, Murasaki nói.

"Cậu, có lẽ nào, là người ở trong Momo-nyan?"