Sau khi hoàn thành công việc của mình sớm hơn mọi ngày, đã đến lúc tôi bắt tay vào chuẩn bị cho bữa tối nay.
Tôi vào bếp chế biến thức ăn và tiện lấy luôn chiếc bánh đã được nướng từ trước ra khỏi lò. Miu cũng liền vào bếp giúp tôi chuẩn bị các món ăn ngay sau khi vừa từ trường trở về.
Tối nay, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc tại nhà.
Đây là bữa tiệc mừng sinh nhật muộn một ngày cho Takkun...
「Ahem, vậy thì, cùng chúc mừng người hàng xóm thân thiết Takumi Aterazawa-kun của chúng ta năm nay đón sinh nhật lần thứ hai mươi nào~! Zôôô!」. Rồi cả ba chúng tôi nâng ly chúc mừng với ba cốc sâm panh trên tay, đánh kêu những tiếng lách cách nghe khá vui tai.
Nhân tiện, sâm panh của Miu là loại không cồn.
「Mặc dù cảm thấy rất vui, nhưng hai người cũng không cần phải mất công tổ chức tiệc đâu ạ.」
Takkun nở một nụ cười bẽn lẽn từ phía bên kia bàn, hiện đang đầy ắp nào là salad, thịt bò nướng, bánh pizza và những món ăn tiệc tương tự khác.
「Tất nhiên bọn chị phải tổ chức tiệc mừng chứ! Dù sao chị và Miu đều coi em như gia đình của mình mà. Đây, Takkun, ăn thêm đi.」
Tôi gắp đồ ăn lên đĩa và đưa cho em ấy, và Takkun cúi đầu đáp lại.
「Cảm ơn chị, em thực sự thấy hạnh phúc lắm đấy. Thậm chí chị còn cất công chuẩn bị một bữa tiệc như thế này cho em nữa.」
「Cũng không có gì quá đặc biệt đâu, hầu hết mọi thứ đều là đi mua ở cửa hàng thôi. Thế hôm qua bữa kỉ niệm của em và gia đình vui chứ?」
「Bọn em đã đến một nhà hàng gia đình cùng nhau. Nhưng thành thật mà nói...em thích được ăn đồ chị nấu hơn, Ayako-san.」
「Mồ, em không cần phải khen chị như thế đâu.」
Ahhhh, Takkun này thật là...em ấy nghiêm túc và dễ thương quá đi mất.
Tôi chỉ cầu mong em ấy trở thành con rể của mình càng sớm càng tốt thôi.
「Không thể tin được Taku-nii giờ đã hai mươi tuổi rồi」. Miu lẩm bẩm trong khi tự ý ăn trước món salad. 「Giờ anh mà phạm tội là sẽ bị tố cáo lên phường đấy, tên tuổi của anh sẽ bị công khai khắp nơi. Cẩn thận nha, Taku-nii.」
「Cẩn thận cái gì hả? Cứ làm như anh sẽ phạm tội không bằng ấy.」
「Ai biết được, nhiều tội phạm có xu hướng là những kẻ nghiêm túc giống như anh đấy.」
「...Em mà còn tiếp tục nói những thứ thô lỗ như thế là anh sẽ tăng gấp đôi lượng bài tập đấy.」
「Gì chứ?! Cái đó rõ ràng là lạm quyền! Mà sao anh vẫn làm gia sư cho em vậy? Em đã đỗ kì thi đầu vào rồi, anh đâu cần tiếp tục kèm cặp em nữa?」
「Mẹ đã nhờ Takkun đấy.」 Tôi trả lời đứa con gái đang cằn nhằn của mình. 「Miu, nhờ cậu ấy mà con mới có thể vượt qua kì thi tuyển sinh một cách kỳ diệu như vậy. Nhưng nếu con bỏ bê việc học của mình, con sẽ không thể theo kịp những buổi học trên lớp đâu.」
「Guh...Đ-điều đó cũng đúng...」
「Chị biết con bé này gây ra rất nhiều phiền phức, nhưng mong em tiếp tục giúp đỡ nó, Takkun.」
「Được ạ, đã thế thì em sẽ không nhẹ tay nữa.」
「...Hứ!」
Cả hai chúng tôi cùng bật cười trong khi nhìn Miu hờn dỗi.
「Ah, đúng rồi, tí thì chị quên mất.」
Tôi đứng dậy và đi vào bếp tìm một thứ.
「Tada! Chị được tặng đấy.」
Tôi đặt chai rượu lên bàn với vẻ mặt tự hào.
「Ufufu, nhà văn từng làm việc cùng chị hồi trước đã tặng chai rượu cho chị. Takkun này, em có muốn uống với chị để chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi không?」
「Uhm...chị chắc chứ? Trông có vẻ đắt tiền.」
「Ổn mà. Chị không uống rượu nhiều lắm nhưng cũng không muốn cất nó một chỗ mãi.」
Không phải tôi không thích uống rượu, mà là tôi không muốn phải uống một mình trong bữa tối.
Để con bé thấy cảnh mẹ nó nhậu say một mình thực sự rất xấu hổ.
「Chị sẽ rất vui nếu có em uống cùng đấy.」
「...Nếu chị đã nói thế, vậy cho em xin một ly ạ.」 Cậu ấy vui vẻ gật đầu. May quá...một chai rượu xa xỉ thế này mà lại không được uống cùng người khác thì thật lãng phí.
Tôi bật nắp chai và rót vào từng ly. Hương hoa lan toả ngay khi thứ chất lỏng màu đỏ chảy xuống rồi hoà vào không khí xung quanh.
「Woaa, thơm ghê. Quả là rượu cao cấp có khác.」
「Hưmm...nhìn ngon ghê.」 Miu nói trong khi liếm môi.
「Này mẹ, cho con thử một chút được không?」
「Không nha~. Con chỉ mới học cao trung thôi, ngửi hương thơm là được rồi.」
「Mẹ đừng keo kiệt thế chứ. Chỉ một chút thôi mà~.」
「Không là không. Dạo gần đây...quy định nghiêm lắm đấy. Đến cả cảnh trẻ vị thành niên uống rượu trên phim cũng bị cấm, mặc dù nghe qua thì tưởng chuyện đùa. Thế nên, các hãng phim đã phải tìm nhiều giải pháp khác nhau, chẳng hạn như tăng tuổi của các nhân vật lên hoặc thiết kế họ trở thành những nhân vật có thể bị say chỉ bằng mùi rượu...」
「Cho con thử một chút thôi!」
Bỏ ngoài tai những lời phàn nàn vô tình của tôi về ngành công nghiệp điện ảnh, Miu đứng dậy khỏi ghế và cố vươn tay với lấy ly rượu tôi vừa rót.
「Miu, khoan...!」
「Chỉ một ngụm thôi!」
「Không được, buông ra ngay!」
「...Nào nào hai người, nguy hiểm đấyー」
「「 Ah 」」
Cái ly chúng tôi đang giằng co chợt nghiêng sang một bên.
Và toàn bộ rượu đã đổ hết lên người Takkun trong khi cậu ấy cố ngăn chúng tôi lại.
Takkun vừa vào phòng tắm để lau sạch người. Còn tôi bắt Miu dọn dẹp phòng khách và đi mang khăn cho cậu ấy.
「Khăn của em đây, Takkun.」
「Cảm ơn chị.」
「...Chị xin lỗi, tại hai mẹ con chị mà...」
「Chỉ là tai nạn thôi mà, chị không cần phải bận tâm về việc đó đâu.」
Takkun nở một nụ cười chân thành. Cậu ấy quả thực là một chàng trai tốt.
「Nếu muốn, em có thể tắm luôn cũng được. Chị vẫn còn giữ bộ quần áo em đã thay từ hồi em ở lại nhà chị đấy.」
Lần đó là ngay trước ngày diễn ra kỳ thi tuyển sinh của Miu. Lúc ấy, Takkun đã có một 『khóa huấn luyện』 cùng với con bé và đã ở lại nhà chúng tôi trong suốt một tuần. À, vì sống ngay bên cạnh nhà chúng tôi nên cậu ấy cũng thường quay lại nhà mình.
「Và nếu em muốn...」 tôi bỗng muốn đùa một chút, 「Sao chúng ta không tắm cùng nhau luôn?」
「Dạ??!」
Đúng như dự đoán, mặt em ấy đỏ bừng hết cả lên. Thật là một phản ứng thú vị.
「Chị sẽ kì lưng cho em coi như là để tạ lỗi vì vụ đổ rượu lúc nãy nhé?」
「C-chị đang nói gì vậy...?」
「Ufufu, em đâu cần phải xấu hổ như thế, trước đây chúng ta cũng từng tắm chung rồi còn gì.」
「Đ-đó...là chuyện từ tận mười năm trước rồi mà.」
Tôi bật cười khi thấy Takkun đứng đờ người.
「Ufufu. Chị đùa thôi mà, đừng tỏ ra nghiêm trọng vậy chứ.」
「...Làm ơn đừng trêu chọc em như thế.」
「Vậy chị sẽ đi lấy quần áo cho em, đợi chị một lát nhé.」
Tôi rời khỏi phòng tắm và mở tủ quần áo ở hành lang ra. Hmm, tôi nhớ là đã để nó quanh đây... Ah, đây rồi.
「Takkun, chị mang quần áo để thay nàーKyaaa!」 Tôi mở cửa và bất ngờ thét lên một tiếng nhỏ.
Ngay trước mắt tôi...Takkun vừa cởi chiếc áo sơ mi bị ố trên người ra. Phần thân trên của cậu ấy đang hoàn toàn trần trụi, để lộ thân hình vừa mảnh khảnh, vạm vỡ, đậm nét nam tính, khiến tôi bất giác nhìn chằm chằm.
「Ah...e-em xin lỗi.」
「K-Không. Chị xin lỗi vì đã mở cửa đột ngột. Uhm...C-Chị để quần áo ở đây nhé.」
Tôi treo quần áo của em ấy ở cái giá cạnh đó rồi nhanh chóng rời khỏi phòng và đóng cửa lại.
「...Haa...」 Tôi thở dài một hơi, đứng áp lưng vào cửa.
Sau khoảnh khắc xấu hổ vừa rồi, tôi cảm thấy hơi hổ thẹn về bản thân mình.
Không thể tin được mình lại cảm thấy ngượng ngùng trước một người đàn ông bán khỏa thân...Bộ mình là thiếu nữ mới lớn chắc? Tôi thực sự xấu hổ khi đã phản ứng như một nữ sinh trung học cho dù đã từng này tuổi. Và còn,'kyaaa' là sao chứ? Chà, ít nhất thì đó không phải là phần dưới của em ấy.
Ah...nhưng
Nói thế nào nhỉ...phần thân trên của em ấy thực sự trông rất được. Không phải là tôi có ý gì kì lạ đâu, tôi chỉ đang nghĩ rằng em ấy quả thực có một thân hình trẻ khỏe, mảnh mai và săn chắc.
Rõ ràng hai chúng tôi không còn ở cái độ tuổi có thể tắm cùng nhau được nữa.
Cậu nhóc hàng xóm đáng yêu và dễ mến ngày nào giờ đã trưởng thành và có thể ngồi uống rượu cùng tôi rồi.
Sau khi Takkun thay quần áo, chúng tôi tiếp tục bữa tiệc.
Cả ba cùng thưởng thức các món ăn, bày chiếc bánh sinh nhật nhà làm lên bàn và chẳng mấy chốc, ba tiếng đã trôi qua.
「Đã muộn vậy rồi cơ à.」
Nghiêng ly rượu trên tay, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường. Đã quá mười giờ rồi. Hầu hết các đĩa thức ăn đã được dọn khỏi bàn, chỉ để lại pho mát và bánh bít quy.
Miu đã lên ngủ trên phòng mình. Con bé bảo là thấy hơi buồn ngủ, mặc dù không uống một giọt rượu nào. Có lẽ hơi men của rượu đã ảnh hưởng đến con bé.
Chỉ còn Takkun và tôi trong phòng khách...
「Em không phải về nhà sớm sao?」
「Không ạ, em không bị bố mẹ đặt giờ giới nghiêm. Họ thậm chí còn cho phép em ở qua đêm nếu được cơ.」
「Ra vậy. Nếu thế thì, uống cùng chị thêm một lúc nữa nhé.」 Tôi nói và rót thêm rượu vào ly của em ấy.
「Em xin.」
「À nhưng, cẩn thận đừng uống nhiều quá nhé. Chị không muốn làm em say.」
「Chị đừng lo, tửu lượng của em khá tốt đấy.」
「Hmmm, chị hiểu rồi. Điều đó có nghĩa là...em đã từng uống rượu trước cả khi tròn hai mươi tuổi đúng không?」
「Ah...không, uhm, thật ra em....」
「Fufu, không sao đâu. Chị sẽ vờ như chưa nghe thấy gì.」
Chúng tôi nhìn nhau rồi bật cười.
A, một cảm giác thật tuyệt vời. Đã lâu rồi tôi chưa uống một ly rượu nào, và rượu này đắt đến mức uống nó khiến cho tôi cảm thấy rất sang chảnh.
「Ah...Chị không thể tin rằng chúng ta sắp không còn có thể ngồi uống với nhau như thế này nữa.」 Tôi buồn bã nói, tay mân mê chiếc ly và nhìn chăm chăm vào nó, rồi tiếp tục. 「Khi em già hơn, cảm giác thời gian trôi qua cũng nhanh hơn. Trước khi kịp nhận ra điều đó, chị đã trở nên khá già rồi.」
「...Chị không già chút nào, Ayako-san.」
「Không sao đâu, em không cần phải giữ kẽ với chị như vậy.」
「Em không có giữ kẽ! Chị thực sự rất xinh đẹp và tốt bụng, chị còn có nét quyến rũ của người trưởng thành nữa, vì vậy...uhmm...」 Em ấy dừng lại, dần trở nên xấu hổ và bắt đầu đỏ mặt. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi em ấy nói vậy, mặc dù có hơi ngượng.
「Fufu, cảm ơn em. Em là người duy nhất nói với chị những điều đó. Gần đây, Miu bắt đầu coi chị như một bà lão ấy, và thật sự là chị đã phát ngán với điều đó rồi.」 Tôi phàn nàn rồi nhấp một ngụm rượu. Hương vị trái cây tràn qua cổ họng giúp cho tâm trạng của tôi được cải thiện đôi chút.
「Này, Takkun.」 Tôi nghiêng người về phía trước và hỏi.
「Em...đã có bạn gái chưa?」
「Đ-đột nhiên chị hỏi gì vậy...!?」
「Có sao đâu mà? Thôi nào, giờ bàn chuyện tình yêu đi.」
Hmm, bằng cách nào đó, tôi cảm thấy mình bây giờ thực sự giống một bà già say rượu...Tất nhiên tôi cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng tôi thật sự muốn biết về việc đó.
「Vậy, Takkun? Nói chị biết đi.」
「Em-em chưa có.」
Tôi hỏi trong khi nhìn chằm chằm , sau đó em ấy trả lời lại với một vẻ ngượng ngùng. Như để che dấu sự xấu hổ của mình, em ấy nốc một hơi hết sạch ly rượu.
「Đúng hơn là...em chưa từng có.」
「Ểh? T-Thật á?」 Điều em ấy vừa nói khiến tôi ngạc nhiên đôi chút.
Mặt Takkun trông có vẻ khổ tâm.
「Chị làm ơn đừng trêu em nữa...」
「Ah...C-Chị xin lỗi. Chị không hề có ý trêu em đâu, chỉ là, điều đó khiến chị khá bất ngờ...chị cứ nghĩ rằng em hẳn phải nổi tiếng lắm chứ.」
「Không hề đâu ạ.」
「Không thể nào...em vừa tốt bụng, lại thông minh, còn đẹp trai, và em cũng từng là một vận động viên bơi lội rất cừ hồi cấp hai nữa.」
「Ngay cả khi chị bảo là cừ, nhưng đấy cũng chỉ trong phạm vi tỉnh mà thôi. Mặc dù lúc em thắng giải cấp tỉnh...cũng đã có một vài cô gái đến tỏ tình với em.」
「Đó? Rõ ràng là em từng rất nổi tiếng còn gì. Lúc ấy em có nghĩ đến việc hẹn hò với cô nào trong số họ không?」
「Hmmm...nói thật thì không ạ.」
「Chị hiểu rồi. Vậy thì, Takkun...em có đang thích ai không?」
「Dạ...?」
「Hiện tại có ai mà em thích không? Dù không có bạn gái, chắc phải có người nào đó mà em thích chứ?
「Th-thì...」 Takkun im lặng một lúc, trông em ấy có vẻ bồn chồn.
Ồ, phản ứng này...
「Oh, vậy là có à. Dù chưa có bạn gái, nhưng quả nhiên là em đã để ý ai đó rồi.」
「....」
「Ufufu, chà, em dù sao cũng là một chàng trai khỏe mạnh mà, nên việc thích một ai đó âu cũng là chuyện dễ hiểu thôi. Này, này, là ai thế? Nói chị biết đi.」
「Uhmm...」
「Có phải em đã thích cô ấy từ rất lâu rồi không?」
「...?!」
Tôi đã thử nhử mồi và quả nhiên, phản ứng đó đã khiến mọi việc trở nên sáng tỏ.
Tôi biết mà!
Chắc chắn đó là Miu!
Đúng như dự đoán, Takkun...thích con gái tôi!
Kyaa, bất ngờ thật đấy! Tôi bắt đầu trở nên phấn khích.
「Em chưa từng hẹn hò với ai là vì em vẫn còn thích cô ấy phải không?」
「Uhm...Đ-đúng ạ.」 Takkun ngượng ngùng gật đầu. 「Em...em đã luôn thích người đó...vì thế, em không muốn hẹn hò với ai khác ngoài cô ấy...」
Không thể tin được.
Thật là một tình yêu trong sáng quá đi~.
Ah, tôi phải làm gì đây? Chỉ nghe em ấy nói thôi cũng khiến tim tôi đập nhanh hơn.
「V-Vậy em đã từng nghĩ đến việc thổ lộ chưa?」
「Em...em không muốn gây ra bất kỳ phiền phức gì cho cô ấy. Bên cạnh đó, em cũng sợ làm thế sẽ phá hỏng mối quan hệ hiện tại của bọn em...với lại...」
「Với lại?」
「Em lo về chênh lệch tuổi tác giữa hai người...Không, thực ra em không bận tâm về việc đó lắm, nhưng cô ấy thì chưa chắc đã thấy vậy.」
Chênh lệch tuổi tác à...Ồ, tôi hiểu rồi.
Takkun và Miu cách nhau năm tuổi. Chênh chừng đó tuổi đối với sinh viên có vẻ là một khoảng cách tương đối lớn.
「Đừng lo lắng, Takkun.」 Tôi an ủi. 「Miễn là em thực sự yêu cô ấy, tuổi tác không phải là vấn đề.」
「Ayako-san...」
「Em không nghĩ rằng việc từ bỏ khi mà bản thân còn chưa thổ lộ là rất ngốc nghếch sao? Nếu em không chịu truyền đạt cảm xúc của mình, sẽ chẳng có gì thay đổi hết. Hơn nữa, nếu em cứ chần chừ như vậy, một người đàn ông khác có thể sẽ cướp lấy cô ấy đấy? Em đâu có muốn điều đó xảy ra phải không?」
「T-Tất nhiên là không ạ...!」
「Vậy thì, chỉ còn một việc phải làm thôi, Takkun.」
Có lẽ do đã say nên tôi đang nói như thể mình là chuyên gia vậy. Với cả hình như Takkun vẫn còn đang cảm thấy do dự xen lẫn với mâu thuẫn...Thấy thế, tôi tiếp tục khuyên.
Tôi sẽ hết mình ủng hộ tình yêu của hai đứa.
「Tự tin lên nào, mọi thứ sẽ ổn thôi. Chính vì đó là em nên chắc chắn sẽ thành công. Chị biết rõ em là một người điềm tĩnh, tốt bụng và tuyệt vời như thế nào, đó là lí do tại sao...em cần phải bạo dạn lên và tiến về phía trước.」
「Bạo dạn...!」
Takkun đột nhiên đứng dậy.
Ánh mắt nồng nhiệt của em ấy nhìn thẳng vào tôi, như thể hiện giờ trong đầu em ấy không còn vương lại chút gì của thứ gọi là do dự và mâu thuẫn.
「A-Ayako-san...!」
Giọng em ấy có vẻ cao hơn mọi khi, có lẽ là do căng thẳng, nhưng tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự nghiêm túc mà em ấy muốn truyền đạt.
「Em...đã luôn muốn nói điều này với chị, Ayako-san.」
「C-Chị á?」
Em ấy muốn nói với tôi điều gì nhỉ?
Ah, hiểu rồi.
Điều em ấy muốn nói với tôi có lẽ là...Xin chị, hãy để em chăm sóc con gái của chị!
Haha, trước khi thổ lộ tình cảm với con gái tôi, em ấy đã quyết định bày tỏ với tôi trước, mẹ của con bé. Chị hiểu, chị hiểu. Takkun, em thật chu đáo.
Nào, nói đi Takkun. Câu trả lời của tôi chắc chắn chỉ có một. Đúng ra, tôi mới phải là người nên cúi đầu và nhờ cậy em ấy.
「...Thật ra...em định sẽ thú nhận sau khi đã có một công việc ổn định và có thể bắt đầu tự mình kiếm tiền, nhưng ngay lúc này đây, em thực sự muốn nói với chị. Em không thể kìm nén lâu hơn nữa...Em không muốn chỉ vì chần chừ mà đánh mất cơ hội vào tay người đàn ông khác.」
Sau đó,
Takkun mấp môi.
Với đôi mắt khẽ run lên vì lo lắng, nhưng ẩn chứa trong đó sự mạnh mẽ và nghiêm túc, cậu ấy cất lời.
Nói lên những câu từ sẽ làm thay đổi hoàn toàn mối quan hệ hiện tại của chúng tôi.
「Ayako-san, em đã yêu chị từ rất lâu rồi. Xin hãy hẹn hò với em.」
「............」
.........
......
...
..Ểh?
Huh...? Hình như mình vừa nghe nhầm gì thì phải?
「T-Takkun...? Trời ạ, em đã say rồi sao? E-Em vừa nói lộn kìa. Đúng phần quan trọng nhất nữa chứ.」
「Ểh...E-em nói nhầm gì sao?」
「Thì...E-Em vừa nói là em yêu chị...」
「...? Em không hề nói nhầm.」 Takkun khẳng định với vẻ mặt nghiêm túc.
Hm? Hả...? Khoan, gì cơ? Ểhhh?
P-Phanh lại một chút đã......Hảảảảảả????
Bất chấp cơn hoảng loạn của tôi, Takkun tiếp tục với vẻ mặt nghiêm túc.
「Em yêu chị...Ayako-san. Từ rất lâu rồi...em đã yêu chị trong suốt mười năm qua.」
「...」
Tôi tỉnh rượu ngay lập tức.
Tuy nhiên, không hiểu sao cơ thể tôi lại đang dần nóng lên. Đó là lần đầu tiên có một người đàn ông nói yêu tôi. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn và các dây thần kinh trong đầu thì đã ngừng hoạt động vì quá tải.
Gì đây? Cái kiểu tình huống gì thế này? Tôi không hiểu gì hết.
Trong lúc đang hoang mang cực độ, tôi hét lên trong lòng.
Em thích chị chứ không phải con gái chị á????!