Ngày hôm đó, Takkun tới nhà chúng tôi để dạy Miu như thường lệ.
Trong lúc hai người họ đang học ở tầng hai, tôi dưới tầng một làm mấy việc lặt vặt như lau dọn, giặt giũ... Và rồi, tôi nhận được một cuộc gọi từ Oinomori-san...
Đó chỉ là một cuộc gọi vặt để xác nhận vài chuyện công việc nào đó, thế nên diễn ra rất chóng vánh.
Tuy nhiên...
「Hahaha, ôi chao, có vẻ như đã có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra mà chị không nhận thấy há. Thật không thể tin được cậu sinh viên nhà bên lại tỏ tình luôn.」 Cô ấy nói vậy trong khi cười vui sướng.
...Haaa... Vạ miệng mất rồi...
Sau khi thảo luận về một số chi tiết công việc, tôi xin cô ấy một vài lời khuyên về chuyện Takkun, xong tôi còn nói: 「Không phải với tôi đâu, là một người bạn」, nhưng cô ấy ngay lập tức nhận ra lời nói dối của tôi và moi sạch thông tin từ tôi ngay tức khắc.
Không hổ danh một nữ doanh nhân khéo léo.
Kỹ năng giao tiếp của cổ thật tuyệt vời.
...À thì, cái lớp rào cản lỏng lẻo của tôi chắc hẳn cũng liên quan không ít tới chuyện này.
「Takumi Aterazawa-kun hửm... Giờ nghĩ lại, em từng kể cho chị nghe về cậu ta trước đây rồi. Nếu chị nhớ không nhầm, cậu ta là cái anh chàng hàng xóm đã dạy con gái em học. Rồi em còn nói là em sẽ rất vui nếu cậu ta hẹn hò với con bé.」
「...」
「Thế nhưng, Aterazawa-kun lại không hứng thú với cô con gái... mà lại là mẹ của nó. Kuku... Hahaha, chuyện này đơn giản phải gọi là tuyệt vời.」
「...Không có gì đáng cười ở đây cả.」
「Ah, xin lỗi nhé.」
Sau lời nói đó của tôi, Oinomori-san xin lỗi.
Nhưng giọng cô ấy vẫn đọng vẻ khoái chí.
「Nhưng, em biết đấy, thật đúng là một tình yêu thuần khiết mà. Cậu trai đó đã phải lòng em trong suốt 10 năm qua, đúng chứ?」
Tôi đoán vậy.
Và giờ cô ấy lại nhắc đến nó... Đó chắc chắn là một tình yêu trong sáng.
Quá trong sáng là đằng khác.
「Ghen tị với em thật đấy, chị cũng muốn được ai đó thật lòng nghĩ về mình giống như cái cách cậu ta nghĩ về em.」
「Ghen tị á...? Xì, đừng có chọc em, Oinomori-san. Em đang nghiêm túc xin lời khuyên đấy.」
「Hửm? Nhưng chị đâu có trêu em.」 Cô ấy nói, nghe chừng ngạc nhiên. 「Với cả xin chị lời khuyên sao...? Hừm... Em nghiêm túc về việc xin lời khuyên à? Chị cứ tưởng em đang khoe... Thôi được rồi, em muốn hỏi chị gì nào?」
「Thì là... Chị nghĩ em nên làm gì bây giờ?」
「Hẹn hò với cậu ta đi.」 Oinomori-san trả lời.
Giọng điệu này... Nghe có vẻ không giống đùa cho lắm.
Giọng cô ấy rất bình thường, như thể cô ấy chỉ vô tình đưa ra câu trả lời vậy.
「Từ những gì mà chị nghe được thì, cậu ta nghiêm túc lại chân thành, có vẻ là một anh chàng tốt. Thử hẹn hò với cậu ta xem, rồi nếu không hợp, chỉ cần chia tay là xong.」
「C-Chuyện này...không có đơn giản như vậy đâu...」
「Chuyện đơn giản vậy thôi. Với cả, chẳng phải em mới là người nghĩ quá lên sao?」
「...」
「Katsuragi-kun, có vẻ em đang lo lắng về khoảng cách tuổi tác... Nhưng cậu ta đã 20 rồi, đúng không? Chị nghĩ em đang rất thô lỗ khi đối xử với cậu ta như một đứa trẻ đấy.」
「Có thể chị nói đúng... Nhưng với em mà nói, chuyện này không hề đơn giản.」
「Hửm?」
「Nghĩ theo lẽ thường tình, em căn bản là không thể hẹn hò với một cậu trai nhỏ hơn em 10 tuổi được... Em không nghĩ chuyện này sẽ có kết quả đâu...」
「Phì... Hahaha... Hahahaha!」 Oinomori-san cười phá lên.
Vừa hăng vừa nhiệt, không kiểm soát.
「O-Oinomori-san?」
「Hahaha... Ah, xin lỗi, xin lỗi. Chị không thể ngừng cười được. Chị chưa bao giờ nghĩ là em sẽ dùng tới chiêu bài 『lẽ thường tình』 đấy.」
「...」
「10 năm trước... Không biết người phụ nữ nào, mới tuổi đôi mươi, tự mình quyết định việc bắt đầu chăm sóc và nuôi nấng đứa con gái của người chị đã mất,」 Oinomori-san nói. 「vừa mới kiếm được việc làm còn chưa tiết kiệm được đồng nào. Cô ta cũng chưa có bất kỳ kinh nghiệm nuôi nấng trẻ em gì... Thậm chí sau đó quyết định chăm sóc Miu-chan, chẳng phải người phụ nữ tên Katsuragi Ayako đã đưa ra quyết định phi logic kia sau khi nghĩ theo cái 『lẽ thường tình』 đấy sao?」
「...」
Tôi chợt nhớ ra.
Chuyện đã xảy ra 10 năm về trước.
Khi tôi lên tiếng quyết định chăm sóc Miu tại đám tang... Tôi tự hỏi liệu khi ấy tôi có đang suy nghĩ theo 「lẽ thường tình」.
Câu trả lời là không.
Tôi đã không nghĩ gì mà sấn tới theo dòng cảm xúc.
「Ôi chà chà... Có vẻ như em đã thay đổi rất nhiều sau 10 năm ha.」 Với giọng mỉa mai, cô ấy tiếp lời. 「Nhớ cái hồi... em còn trẻ măng. Cậy còn trẻ, em có thể phó mặc cho cảm xúc đâm chồi từ tận đáy lòng mà không thèm nghĩ đến hậu quả. Em đã sẵn sàng từ bỏ cuộc đời của mình vì người khác. Và tất cả chẳng qua... em chẳng có gì để mất cả.」
「Không có gì để mất ư...?」
「Những người không có gì để mất có thể làm bất cứ điều gì. Họ có thể đương đầu với mọi thử thách. Nhưng càng sống lâu, cuộc sống em càng trở nên ổn định. Do đó, em sẽ bắt đầu lo lắng về việc đánh mất đi những gì đang có. Tiền bạc, gia đình, bạn bè, niềm kiêu hãnh hay lòng tự trọng... Đó là cái chúng ta gọi là 『già đi』 đấy.」
「...」
「Em càng già đi bao nhiêu, thì sẽ càng thấy sợ hãi khi làm một việc gì đó bấy nhiêu.」 Oinomori-san nói. 「Lý do em đã nuôi dưỡng cháu gái mình được là bởi em còn 『trẻ』. Nhưng... giờ em khác rồi. Em đã già đi. Và trong suốt 10 năm qua, em đã nhận được những thứ mà mình không muốn đánh mất.」
10 năm trước...
Hình ảnh những người họ hàng của tôi đang tranh cãi về việc ai sẽ phải chăm sóc Miu lại ùa về.
Nói thật là...Tôi ghê tởm bọn họ ngay lúc đó.
Tôi cảm thấy thất vọng và phẫn nộ với họ, những kẻ chỉ nghĩ cho mình mà không hề nghĩ tới Miu chút nào cả.
Nhưng.
Bây giờ, khi nhìn lại, có lẽ chỉ là họ đang tuyệt vọng mà thôi.
Họ đã liều mạng để bảo vệ cuộc sống của mình và dành sinh mạng quý giá ấy bên gia đình của họ. Không phải họ không nghĩ cho Miu, mà đúng hơn, họ có một gia đình phải ưu tiên hơn là con cái của họ hàng... Có những việc họ không thể cho phép bản thân mình làm.
Nhưng tôi... không có thứ gì như vậy.
Đó là lý do tại sao tôi có thể hành động theo cảm tính.
Có thể là lòng tốt, tình yêu hay cảm giác vì chính nghĩa. Thậm chí có thể xuất phát từ cảm giác quên mình vì người nên đây có thể được xem như một câu chuyện cảm động.
Nhưng... Cảm xúc mà tôi có là thứ thôi thúc tôi phải hành động.
Bởi tôi không có gì để mất cả.
Bởi tôi vẫn còn quá trẻ...
「Em hay nghe là trở thành anh hùng nghĩa là trở nên cô độc. Và đúng như vậy đấy. Em không thể làm một anh hùng nếu như em có một gia đình được. Em sẽ trở thành cái loại anh hùng nào nếu như đặt gia đình mình lên trên dân chúng? Và ngược lại, em sẽ trở thành cái loại anh hùng nào nếu như lờ đi chính gia đình mình? Dù nhìn nhận thế nào chăng nữa, em vẫn không thể trở thành một anh hùng nếu như có một gia đình.」
「...」
「Em khác xa so với 10 năm trước, lúc em có thể tự do hành động mà không cần phải lo lắng cho ai, Katsuragi-kun à. Nhưng giờ... Miu-chan là gia đình của em. Chính là cái tổ ấm em vun đắp từng ngày trong suốt 10 năm qua. Em có mối quan hệ tốt với hàng xóm láng giềng, vị trí đi kèm trách nhiệm trong công việc của em cũng rất khác so với lúc ban đầu. Hoàn cảnh như thế khiến em phải dùng đến từ 『lẽ thường』 bởi có quá nhiều thứ em không muốn đánh mất. Vì 『lẽ thường』 là thứ mà người lớn yêu thích.」 Oinomori-san nói. 「Chào mừng em, Katsuragi-kun. Tới thế giới của những người trưởng thành nhàm chán.」
Những lời mỉa mai đầy sắc bén của cô ấy xuyên qua tôi.
Sau khi gọi điện thoại xong, tôi lơ đãng ngồi xuống ghế một lúc, và rồi cửa phòng khách mở ra.
「Mẹ ơi, mẹ gọi điện xong chưa thế?」
「Àh... Ừm. Takkun đâu rồi?」
「Anh ấy về rồi. Lúc mẹ đang gọi điện, anh ấy đã đi về mà chẳng thèm nói một tạm biệt luôn.」
Tôi nhìn đồng hồ, đã quá 9 giờ.
Có vẻ như tôi đã nói chuyện khá là lâu rồi.
「Này, mẹ.」
Trong khi đang đóng và cất cái máy tính xách tay, Miu ngồi xuống đối mặt tôi.
Con bé nhìn chằm chằm tôi và nói với tông giọng nghiêm túc.
「Mẹ đã biết mẹ sẽ làm gì với Taku-nii chưa?」
「Điều mẹ sẽ làm ư...? Mẹ sẽ chả làm gì hết. Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, đơn giản là mẹ và cậu ấy không thể hẹn hò được...」
「Con đâu có ý đó đâu.」 Miu gãi đầu và thở dài một hơi.
Cùng với một giọng nói ứa ra sự bực bội xen lẫn chán nản, con bé tiếp tục nói.
「Mẹ à, sau lời tỏ tình của anh ấy... mẹ chỉ đơn giản là trốn tránh thôi.」
「Ểh...?」
「Mẹ toàn nói mấy câu kiểu,『Suy nghĩ theo lẽ thường, chuyện đó là không thể nào,』 và 『Mẹ cảm thấy có lỗi với gia đình Aterazawa,』 như thể mẹ chỉ quan tâm đến vẻ ngoài thôi vậy. Hơn nữa, mẹ đã quyết định dùng mấy cái kế sách kì quặc cho anh ấy thấy mặt đáng ghê tởm bên trong để khiến anh ấy ghét mẹ. Mẹ chỉ toàn trốn tránh thôi.」
「Mẹ-Mẹ không có trốn tránh...」
「Mẹ đang trốn tránh đấy.」
Đôi mắt lạnh lùng kia ghim vào tôi.
Tôi muốn nhìn ra chỗ khác, nhưng không thể. Đôi mắt trầm lặng và giận dữ ấy không cho tôi thoát.
「Mẹ chỉ biết dùng mấy câu nói vặt vãnh để trốn chạy mà thôi. Mẹ à... Mẹ đã không nói một lần nào về cảm xúc của mình hết.」
「...」
Sau khi nghe con bé nói, tôi đã nhận ra.
Tôi không hề nhận thức được điều này.
Nhưng chắc chắn rằng, tôi đã không làm gì khác hơn là chạy trốn mà không cần biết tới điều đó.
Ngay từ đầu, tôi đã cố vờ rằng vụ tỏ tình ấy chưa từng xảy ra và vẫn cứ tiếp tục hành xử như thường lệ.
Tôi lấy cớ tiện lợi là 『lẽ thường tình』 để che giấu cảm xúc thật của mình và từ chối phải đối mặt với chúng. Và cuối cùng, tôi đã làm một việc hèn nhát là 『cho cậu ta thấy mặt đáng ghê tởm của mình để làm cậu ấy thất vọng,』 với hi vọng rằng cậu sẽ từ bỏ.
Tôi không thể phản bác lấy một lời con bé nói.
Phải.
Tôi đã không nói bất cứ điều gì cả.
Tôi đã không đưa ra một câu trả lời nào.
Tôi... vẫn chỉ đang trốn tránh.
Kể từ khi Takkun tỏ tình, tôi đã luôn trốn chạy suốt thời gian qua...
「Mẹ. Đừng chạy nữa, nói cho con biết sự thật. Hãy nói cho con biết rốt cuộc mẹ nghĩ cái gì đi.」
Miu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
「Lẽ thường tình, vẻ bề ngoài và... con. Vứt tất cả mấy cái lý do phiền phức kia sang một bên và nói cho con biết mẹ thực sự nghĩ gì về Taku-nii như một người đàn ông.」
「...」
Tôi không biết phải nói gì nữa.
Sự đánh giá của Miu và sự mỉa mai của Oinomori-san cứ quay cuồng trong đầu làm xáo trộn suy nghĩ của tôi.
Đầu tôi là một mớ hỗn độn... Nhưng bất chấp điều đó, tôi vẫn tuyệt vọng suy ngẫm.
Tôi cần phải nghĩ.
Không chạy trốn nữa... Chỉ cần nghĩ thôi.
Tôi phải đối mặt với lời tỏ tình của Takkun và với chính trái tim mình.
Và rồi...
「...Mẹ yêu cậu ấy.」 Tôi bộc bạch. 「Tất nhiên là mẹ thích cậu ấy. Mẹ đã luôn yêu Takkun. Mẹ biết rõ cậu ấy thật thà và tốt bụng đến nhường nào, với... cậu ấy ít nhiều chuẩn gu của mẹ. Mẹ nghĩ bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ thấy sung sướng nếu họ có thể hẹn hò với cậu ấy. Và mẹ cũng rất vui khi có một chàng trai tuyệt vời như cậu ấy yêu mình.」
「...」
Trong một khoảnh khắc, Miu nhướng mày.
Con bé định nói điều gì đó, nhưng...
「Nhưng,」 Tôi tiếp tục trước khi con bé kịp nói bất cứ điều gì, 「Mẹ không thể xem Takkun... như một người đàn ông.」
Đó là câu trả lời của tôi, và những gì tôi thực sự nghĩ.
Đó không phải là lời thoái thác, mà đúng hơn, là cảm xúc thật của tôi.
「Mẹ thực sự yêu Takkun rất nhiều... Nhưng những cảm xúc này, mẹ phải nói như nào nhỉ... Đó giống như là tình yêu của một bà mẹ dành cho con trai mình hơn. Mẹ không thấy thích Takkun theo nghĩa lãng mạn.」
Tôi đã dõi theo Takkun từ khi cậu ấy 10 tuổi.
Mặc dù cậu ấy giờ đã trưởng thành và trở nên khá là nam tính... Nhưng, tôi không thể xem cậu ấy là một người đàn ông được. Chỉ là, tôi không thể nhìn cậu ấy theo cách đó.
「Miu, mẹ... luôn muốn con và Takkun ở bên nhau. Mẹ đã nghĩ rằng bọn con sẽ đẹp đôi. Tất nhiên, đây chỉ là mong ước ích kỷ của một bà mẹ... Nhưng vì mẹ cảm thấy như thế nên, mẹ bắt đầu coi Takkun như một đứa con chứ không phải một người đàn ông.」
「...」
「Với lại, Miu... Cảm xúc thực sự và bề ngoài, tất cả những điều đó không hề đơn giản đâu.」
Oinomori-san đã nói với tôi rằng chúng rất đơn giản.
Nhưng điều đó không dành cho tôi.
Tôi không thể nghĩ như vậy đã là tất cả...
「Miu, trước đó, con đã nói mẹ nên bỏ qua mấy cái lý do và nói ra những điều mẹ thực sự nghĩ... Nhưng điều đó là không thể nào. Con không thể tách biệt vẻ bề ngoài với sự thực bên trong một cách dễ dàng được đâu.」
*
Nếu bạn lột bỏ lớp vỏ bề ngoài của mình, sẽ chỉ còn lại trong bạn những cảm xúc thực sự... Mọi thứ sẽ dễ dàng và thuận tiện biết bao nếu chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng vẻ bề ngoài không chỉ là một lớp vỏ bọc che giấu sự thật.
Nếu bạn là một đứa trẻ, mọi thứ sẽ đơn giản hơn nhiều.
Bạn có thể dễ dàng bỏ đi vẻ bề ngoài của mình, như thể lột vỏ trái cây.
Nhưng... trong thế giới của người lớn, điều đó là không thể.
Trái cây chín dần chín dần... Vỏ và ruột, vẻ bề ngoài và cảm xúc bên trong, trở thành một.
Một khi đã cố lấy vẻ bề ngoài che đi cảm xúc thật, cảm xúc thật sẽ luôn là bên phải tan biến.
Và đôi khi, ý đồ vô cùng lớn lao ẩn chứa bên trong lại như hòa làm một với vẻ ngoài giả dối.
*
「Con biết đấy, Miu... Mẹ đã ngoài ba mươi rồi. Mẹ không thể chìm đắm trong tình yêu chỉ bằng niềm tin vào cảm xúc hay sự rung động được. Mẹ cần tính toán cho cuộc sống hiện tại và tương lai. Mẹ không thể mở cửa trái tim và trao đi tình cảm một cách tùy tiện được nữa rồi.」
Tôi phải suy tính về những rủi ro.
Và mọi thứ tôi có thể thấy đều là rủi ro.
Cái nhà này sẽ gặp rủi ro như nào nếu như tôi bắt đầu hẹn hò với cậu trai nhà bên kém tôi 10 tuổi.
Nếu mối quan hệ đó được đưa ra ánh sáng, ai biết được mọi người sẽ nghĩ gì về chúng tôi.
Nếu chỉ mình tôi, đó sẽ chẳng phải vấn đề.
Nhưng nhỡ họ bắt đầu nhìn Miu bằng ánh mắt kì quặc thì sao...
「...」
Cuối cùng, như cái cách Oinomori-san đã nói, tôi suy nghĩ như một 『người lớn nhàm chán』.
Nếu ta nhìn vào ưu và nhược, chỉ có nhược điểm. Thay vì nghĩ rằng mình có thể có được thứ gì đó, tôi lại sợ mất đi những gì mình đã có hơn. Tính cẩn thận, thận trọng và bảo thủ điển hình của người lớn đó là sợ thử một điều gì mới.
Nhưng không sao cả.
Tôi là một người mẹ.
Tôi không thể tiếp tục là một cô gái.
10 năm trước, tôi đã quyết trở thành người lớn.
「Tóm lại là... Mẹ không thể hẹn hò với Taku-nii.」 Miu nói sau khi ngừng lại một lúc.
Với giọng nói đầy ngạc nhiên và cam chịu.
「Phải... Đúng vậy đấy.」
「...」
Miu nhắm mắt lại và thở một hơi thật sâu. Con bé trưng ra biểu cảm vừa giận vừa buồn, một hỗn hợp cảm xúc không thể diễn tả trong một lời.
Tuy vậy nhưng.
Những lời con bé nói sau đó khiến tim tôi như ngừng đập.
「...Anh nghe mẹ em nói rồi đấy, Taku-nii!」 Miu đột nhiên hét lên.
Tôi quay về phía hành lang.
Sau vài giây, cửa phòng khách từ từ mở ra.
Và rồi, cậu ấy xuất hiện...
「T-Takkun…!?」
Takkun ngập ngừng bước tới phòng khách. Nhìn thẳng xuống dưới như tội nhân với đôi mắt nhuốm màu u buồn.
「Tại sao lại...? Đáng lẽ bạn đã về nhà rồi chứ...」
「...Em xin lỗi...」
「Taku-nii không có lỗi ở đây, là con cầu xin anh ấy làm thế đấy.」 Miu nói, cắt ngang lời xin lỗi của cậu ấy. 「Con đã yêu cầu anh ấy giả vờ về nhà và lắng nghe trong khi con dò ra cảm xúc thực sự của mẹ.」
「T-Tại sao con lại vậy chứ...?」
「Bởi vì... Con cảm thấy thật tệ cho anh ấy.」
Giọng con bé lạnh băng.
「Anh ấy đã gom hết can đảm để thổ lộ và cuối cùng cũng nói ra được tình cảm mà anh ấy cất giữ bấy lâu nay... Nhưng mẹ vẫn cứ đáp lại anh ấy bằng những cái cớ mơ hồ」.
「Đ-Đó là bởi...」
「Có lẽ mẹ đang cố tìm cách để không ai bị tổn thương... Có lẽ mẹ chỉ đang tử tế... Nhưng con chỉ nghĩ điều đó thật không công bằng.」
「...」
Tôi không thể phản bác được gì. Tôi không thể đáp lời. 「Không công bằng.」 Lời con gái tôi nói đã đâm vào nơi tận cùng trái tim tôi.
「Ayako-san...」
Và cuối cùng, Takkun mở lời.
「Em... vô cùng xin lỗi chị.」
Điều đầu tiên cậu ấy nói là một lời xin lỗi sâu sắc.
「Chỉ vì lời tỏ tình của em... Mà em đã gây ra cho chị biết bao rắc rối... Theo đó mà, em cũng đã gây ra bao phiền phức cho Miu... Em đã phá hỏng mối quan hệ của chúng ta với những lý do ích kỷ của mình... Em thật lòng xin lỗi. Nhưng, thôi vậy... C-Cảm ơn chị rất nhiều.」
Và rồi sau đó, cậu ấy nói một loạt những lời cảm ơn.
「Chị đã nghiêm túc nghĩ về em... Em rất biết ơn vì điều đó. Ngay cả khi em đã lén nghe sau lưng chị, em cuối cùng cũng tìm ra được cảm xúc thực sự của chị... Và em rất lấy làm tiếc về điều đó. Cho dù nó không phải là câu trả lời em muốn nghe, nhưng em rất vui vì đã nhận được một câu trả lời. Hahaha.」
Rồi, Takkun... cười.
Một nụ cười khô khan và trống rỗng.
Lộ rõ vẻ miễn cưỡng.
Nhìn nụ cười đầy đau khổ đó khiến trái tim tôi như thắt lại.
「Hahaha... Ổ-Ổn mà, ngay từ đầu em đã biết là không thể rồi. Không chút cơ hội nào cả. Một thằng nhãi ranh như em sao có thể sánh ngang với một người phụ nữ tuyệt vời như chị chứ.」
Takkun nói với giọng nói vui vẻ, thực ra là gượng vui.
「Khi chị nói rằng chị không xem em là một người đàn ông... Em không có gì để nói lại cả. Đã quá rõ ràng rồi. Sau tất cả, đó là cách chị đối xử với em suốt thời gian qua. Với chị, đó như thể con trai chị đã tỏ tình, đúng vậy chứ? Tất nhiên là phải khó xử rồi. Chắc hẳn em trông... thực sự đáng ghê tởm trong mắt chị ha... Chị đã đối tốt với em vì chúng ta là hàng xóm... vì em là một đứa trẻ con. Thế mà, suốt thời gian qua, em đã nhìn chị như nhìn một người phụ nữ... Em thật đáng kinh tởm...」
Cái giọng vui giả tạo của cậu ấy bắt đầu vỡ dần.
「Hahaha... Quên hết mọi chuyện đã xảy ra đi, Ayako-san. Hãy vờ như mấy ngày qua chưa bao giờ xảy ra... Hãy để mọi thứ lại như trước kia... giống như chúng đã từng cho đến hiện tại...」
Giọng cậu ấy trầm xuống.
Và Takkun... đã khóc.
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vẫn tươi cười ấy.
Nhận ra điều đó, cậu ấy lấy tay che mặt và nói: 「Em xin lỗi.」 Rồi chạy ra khỏi phòng khách.
「Đ-Đợi! Đợi đã, Takkunー」
「Mẹ!」
Tôi cố đuổi theo cậu ấy theo phản xạ, nhưng một giọng nói lạnh lùng và quả quyết đã ngăn tôi lại.
「Mẹ định làm gì sau khi bắt kịp anh ấy đây?」
「Đ-Điều mẹ sẽ làm ư...?」
Điều mình sẽ làm là gì chứ?
Mình tính làm gì?
Bắt kịp, xin lỗi và an ủi cậu ấy... Rồi làm gì?
Ôm chàng trai đang tổn thương sâu sắc và khóc cùng cậu ta... Rồi sao nữa?
Với mục đích là gì?
Chỉ để... tự an ủi bản thân.
Đó chỉ là để tự thỏa mãn chính mình... Để biện minh một chút cho bản thân về những tổn thương mà mình đã gây ra cho cậu ấy thôi.
「Thật không công bằng, mẹ à.」 Miu trách móc.
Tôi không thể nói bất cứ điều gì. 『Không công bằng.』 Tôi cũng nghĩ thế. Trong vô thức, tôi đã cố làm một hành động thật bất công, đến mức tôi thấy chán ghét chính bản thân mình.
Tôi suy sụp, ngã khuỵu xuống.
Dù đã rơm rớm nước mắt nhưng bằng mọi giá tôi phải kìm nén lại.
Tôi nghĩ việc giả làm nạn nhân và rơi nước mắt là điều không thể dung thứ.
Đọc thêm: