“Này, mấy cậu đã bao giờ nghe về công viên giải trí nuốt người chưa?”
Trên chuyến xe buýt hướng đến công viên, câu nói đầy ám ảnh ấy vẳng đến tai tôi. Quay đầu nhìn sang, tôi chạm mắt với Shuji. Sau cặp kính tròn thời trang, đôi mắt cậu ta như thèm khát sự chú ý.
“Cái gì thế? Phim kinh dị à?”
“Biết ngay là cậu sẽ hứng thú mà. Thôi được rồi, để tớ kể cho mà nghe này.”
Ông kể cho sướng miệng ông thì có. Tôi thầm nghĩ, tay chống cằm tựa khung cửa sổ. Làn hơi lạnh len lỏi qua ô kính đọng sương, mơn trớn má tôi. Trên xe buýt máy sưởi bật quá độ, lại còn ngột ngạt vì đông người, cái cảm giác mát lạnh ấy như xoa dịu cả cơ thể.
“Truyền thuyết đô thị thôi ấy mà. Người ta đồn rằng bất cứ ai bước vào công viên giải trí đó là biến mất không dấu vết, có tìm kiếm khắp nơi cũng chẳng thấy đâu. Nhưng mà có một đoạn ghi hình từ camera an ninh tại hiện trường. Khi xem lại, người ta đã thấy…”
“Mascot nuốt chửng khách tham quan… đúng không nhỉ?”
Từ hàng ghế sau, Yuno đột ngột chen vào câu chuyện. Hai bím tóc xoăn của cô rủ xuống, thoang thoảng hương nước hoa mộc tê vàng đặc trưng.
“Này Yuno! Tớ đang định nói mà!”
“Kết như này có gì đâu mà phải úp úp mở mở thế? Truyện ma kiểu vậy nghe cũng đến nhàm tai rồi mà.”
“Haizz, cậu đúng là chẳng hiểu gì sất. Mấy cái này quan trọng nhất là không khí, yếu tố bất ngờ có hay không cũng chẳng sao. Với lại đây không phải truyện ma, mà là truyền thuyết đô thị nhé.”
“Rồi rồi. Xin lỗi vì đã nói xen nhé.”
Yuna xin lỗi mà chẳng có vẻ gì là áy náy. Bên cạnh cô, mái tóc bob màu hạt dẻ của Neriko bất chợt ló lên.
“Tớ cũng biết truyền thuyết đô thị này đấy.”
Neriko vốn tính trầm lặng nhưng lại cực kỳ mê truyện kinh dị, huyền bí, mấy thể loại máu me cũng không ngại ngần gì. Thế nên, nếu cô ấy có biết về công viên giải trí nuốt người thì tôi cũng chẳng lấy gì làm lạ.
“Nổi tiếng thế cơ á? Tớ chưa nghe bao giờ.”
“Vì cậu không dùng mạng xã hội mấy thôi, chứ SNS có đủ thứ chuyện trên đời đấy. Nào là đường hầm thỏa ước mơ, hòn đảo nơi thời gian tua ngược, cậu bé có khả năng dịch chuyển tức thời… Còn cái công viên giải trí ăn thịt người thì mới nổi lên gần đây thôi.”
"Cậu rành thật đấy."
"Muốn nghe chuyện thú vị hơn nữa không?"
"Ể, gì thế, gì thế." Shuji và Yuno tò mò ghé sát mặt lại.
Neriko mỉm cười đầy tinh nghịch.
"Nghe đồn khởi nguồn của truyền thuyết đô thị về công viên giải trí ăn thịt người ấy... chính là Sunny Park, chỗ chúng ta đang đến đấy."
Thực ra, nhờ Shuji mà chúng tôi mới có chuyến đi này.
Cậu ta đã quay trúng vé vào cổng Sunny Park miễn phí dành cho hai người, tóm lại là vé đôi. Nhân cơ hội đó, bọn tôi đã bàn nhau rằng: "Đằng nào cũng đi thì đi cả hội đi”. Và thế là bốn đứa chúng tôi, toàn những gương mặt thân quen, quyết định thẳng tiến đến Sunny Park. Vì là vé đôi nên hai đứa còn lại phải tự chi trả, nhưng chúng tôi đã thống nhất với nhau là sẽ chia đều chi phí cho cả bốn người.
Cứ như vậy, vào ngày 7 tháng 1, ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, chúng tôi lên đường đến Sunny Park.
Cảm ơn quý khách vì đã đồng hành cùng chúng tôi. Điểm dừng tiếp theo, Sunny Park, Sunny Park sẽ là bến cuối cùng――
Tiếng loa thông báo vang lên, báo hiệu xe sắp đến bến. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, hiện đang là 10 giờ trưa.
Sunny Park nằm trên một ngọn đồi nhỏ ở ngoại ô Tokyo. Tôi phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy vòng đu quay khổng lồ của công viên sừng sững giữa nền trời xanh biếc.
Đến bãi đỗ xe, chiếc xe buýt từ từ dừng lại.
Hành khách lục tục đứng dậy, xếp thành hàng để chờ thanh toán. Tôi mặc vội chiếc áo khoác mình đã cởi, đoạn nhét tai nghe không dây vào túi. Cứ vậy, tôi trở thành người cuối cùng trong hàng.
Trong khi chờ đến lượt, tôi ưỡn người khiến các khớp xương kêu răng rắc. Đúng lúc ấy, tôi chợt thấy vật gì đó nằm dưới gầm ghế sau.
“Hể?”
Tôi nhíu mày, rồi cúi xuống nhặt lên. Đó là một chiếc điện thoại di động, vẫn còn hơi ấm như vừa rơi khỏi túi ai đó. Nhưng đa số hành khách đã xuống xe hết rồi. Trong hàng chờ trả phí, ngoài tôi ra chỉ còn Yuno và Neriko vì họ ngồi ở hàng ghế sau. Chủ của chiếc điện thoại hẳn đã ở bên ngoài.
Ai đã ngồi ghế này thế nhỉ? Mà thôi, cứ đưa cho bác tài là xong.
Tôi vừa nghĩ vậy, vừa chờ đến lượt mình. Khi tôi đến gần ghế lái, đang chuẩn bị chìa chiếc điện thoại ra thì một giọng nói bỗng vang lên trong tâm trí:
Liệu đây đã là cách làm tốt nhất?
Đoạn tôi lắc đầu, chối bỏ ý nghĩ ấy. Hẳn là vẫn còn cách nào hay hơn chứ.
Tôi nhanh chóng thanh toán, đi qua ghế tài xế và xuống xe. Giơ chiếc điện thoại lên, tôi hô to để những người ở xa cũng có thể nghe rõ:
“Có ai đánh rơi điện thoại không ạ? Ai là chủ của chiếc điện thoại này thì mau đến nhận đi ạ!”
Không chỉ những hành khách vừa xuống xe, mà cả người đi đường, thậm chí là nhân viên an ninh của bãi đậu xe cũng ngoái lại nhìn. Tôi biết giọng của mình to rõ, bởi đó là thành quả sau những buổi hô khẩu hiệu ở câu lạc bộ.
Những ai nghe thấy đều đưa tay sờ túi quần, mở túi xách, kiểm tra thử xem đó có phải đồ của mình hay không. Trong lúc chờ chủ của chiếc điện thoại xuất hiện, tôi thấy một anh thanh niên ý chừng sinh viên đại học tiến lại gần:
“Xin lỗi, xin lỗi, cái này là của tôi đấy ạ!”
Anh ta tỏ vẻ áy náy, chìa tay ra xin lại chiếc điện thoại. Tôi nhớ mình đã từng thấy người này trong xe, nhưng hình như anh ta không ngồi gần nơi chiếc điện thoại bị rơi.
Để xác nhận, tôi bật điện thoại lên. Màn hình khóa là một em bé sơ sinh. Tôi lại nhìn anh thanh niên lần nữa.
“Xin lỗi, anh có thể mở khóa được không?”
“Hả?”
“Cho chắc thôi, tôi muốn xác nhận xem chiếc điện thoại này có phải của anh không.”
“À… ừm, được thôi.”
Khi tôi đưa chiếc điện thoại cho anh ta, một người phụ nữ đứng gần đó hét lên:
“Đ-Đó là điện thoại của tôi!”
Ngay sau đó, anh ta cầm lấy chiếc điện thoại và chạy vụt đi như tên bắn.
Biết ngay là của người khác mà. Tôi nghĩ vậy rồi tức tốc đuổi theo ngay. Với khoảng cách này thì tôi thừa sức đuổi kịp. Chẳng mấy chốc, tôi đã nắm được gáy anh ta mà kéo giật lại, đoạn lên giọng cảnh cáo: “Anh đứng yên xem nào.”
“B-Buông ra! Tao giết mày đấy!”
Anh ta vừa chửi bới, vừa chồm tới để tóm lấy tôi. Thái độ của anh khiến tôi có chút bất ngờ, nhưng cơ thể tôi đã tự vệ theo phản xạ.
Tôi gạt tay người thanh niên ra, rồi nắm lấy cổ áo anh ta. Tiếng những vải rách sột soạt vang lên trong tay tôi. Mặc kệ, tôi luồn chân mình vào giữa hai chân anh ta, tung ra đòn Ouchigari và kế đó là Uchimata. Đó là những đòn thế mà tôi đã thực hiện không biết bao lần ở cậu lạc bộ và trong các giải đấu.
Người thanh niên ngã ngửa ra sau, thét lên một tiếng “Á!”. Tôi đã cẩn thận để anh ta không đập đầu xuống đất, nhưng tạm thời anh sẽ không cử động được đâu. Rốt cuộc anh ta cũng chịu buông chiếc điện thoại ra, và thế là tôi nhặt lấy.
“Xong rồi…”
Dù xử lý gọn gàng, tôi vẫn cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch. Tuy trước đây đã từng vướng phải vài rắc rối tương tự, tôi vẫn không tài nào quen nổi việc đối mặt trực diện với ác ý người khác thế này. Thật đáng chán làm sao, mang trong lòng lý tưởng chính nghĩa nhưng tôi là một kẻ hèn nhát như vậy đấy.
Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi thấy một người phụ nữ quen mặt đang chạy tới. Trên xe buýt, hình như chị có dắt theo một bé gái, chỗ ngồi hình như cũng gần nơi chiếc điện thoại bị rơi. Có lẽ chị thực sự là chủ của chiếc điện thoại.
Vừa thở hổn hển, người phụ nữ vừa cúi đầu.
“X-Xin lỗi, tôi đã đinh ninh là của mình rồi mà người kia xuất hiện nên cứ tưởng là không phải… Sau một hồi loay hoay tìm mãi mà chẳng thấy đâu, tôi mới dám chắc…”
Tôi đưa chiếc điện thoại cho người phụ nữ, và chị ấy dễ dàng mở khóa. Quả không sai, chủ của chiếc điện thoại đúng là chị ấy rồi.
"Giúp được chị là em vui rồi."
"Vâng... thực sự cảm ơn cậu nhiều lắm."
"Thế thì, chuyện này... chị có định báo cảnh sát không?"
Âu cũng vì nghe thấy, người thanh niên kia lảo đảo đứng dậy. Trong một khắc, anh ta như già đi cả trăm tuổi.
"Làm ơn tha cho tôi, xin đừng báo cảnh sát... làm ơn đi mà..."
Anh ta chống tay lên đầu gối, cúi gập người như sắp dập đầu xuống lạy.
“Chị tính sao ạ?” Tôi đưa mắt nhìn người phụ nữ.
"Ừm... không sao đâu. Tôi cũng không muốn dính dáng thêm nữa..."
"Em hiểu rồi. Quyết vậy nhé."
Mọi chuyện coi như đã ổn thỏa. Người thanh niên đứng dậy, buông một câu chửi thề cay cú "Chết tiệt... dám coi thường tao à..." rồi lủi đi. Thực ra thì nên báo cảnh sát mới phải, nhưng tôi không muốn dồn ép người ta quá, hơn nữa còn đang để mọi người chờ.
Sau khi chào người phụ nữ, tôi quay lại với Shuji và những người khác.