Mùa đông bất tận, xứ mộng vỡ tan

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11340

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Không Muốn Trở Thành Ca Sĩ

青空乐章

Một truyền thuyết mới đang dần mở ra, và câu chuyện của chúng ta cũng sẽ bắt đầu từ đây…

5 35

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

(Đang ra)

Tiểu Thư Phù Thủy Hôm Nay Cũng Phải Làm Hầu Gái Để Trả Nợ

Huân Lân (醺麟)

Còn Hoàng đế Albert, chỉ lặng lẽ thở dài——bởi ngài thật sự… đang bắt đầu nhớ lại rồi.

377 3238

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

(Đang ra)

Người Mạnh Nhất Thế Giới Là 1 Bé Gái?!

礼存羊

Bí ẩn lớn nhất Thế Giới ở thế kỉ 21 trên Trái đất: Công Chúa Diệt Thần Luo KeKe đang che giấu điều gì, để mà khiến cả những Thợ săn lẫn Anh Hùng cũng phải khuất phục?Luo Keke:"Em chỉ là 1 cô bé nhỏ nh

15 100

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

278 6733

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

17 45

Oneshot - Chương mở đầu

“Xin lỗi… Tớ thực sự xin lỗi…”

Đêm hôm nay bỗng nhiên lạnh đến lạ thường.

Giọng nói nghẹn ngào xen lẫn tiếng nấc ấy vọng xuống từ trên cao, tựa như những bông tuyết rơi lả tả.

Đừng nói là gượng dậy, đến sức lực để run rẩy tôi cũng không còn. Cái lạnh như thấm vào tận xương tủy. Lớp tuyết mỏng trên mặt đất tan ra, khiến nước lạnh ngấm dần vào áo khoác.

Kỳ lạ thay, dù bị đâm nhưng tôi chẳng còn thấy đau đớn gì nữa. Như rơi vào ảo giác, tôi cảm tưởng mình đang ở trên cao, tách rời khỏi xác mà nhìn thân thể nằm gục dưới đất. Còn não bộ thì cứ liên tục gióng lên những hồi chuông báo tử: Cứ thế này thì mình chết mất.

Vào thời khắc cận kề cái chết nhất trong suốt mười bảy năm cuộc đời, thanh âm bám riết lấy màng nhĩ tôi không phải lời xin lỗi vọng xuống từ trên cao, mà là bản nhạc vui tươi đến ngớ ngẩn của lễ diễu hành đêm. Chỉ cách đây vài phút đi bộ, có lẽ mấy tên mặc mascot kia đang làm trò cười cho mọi người, chẳng hay biết rằng tôi đang hấp hối.

“Tớ xin lỗi… tớ xin lỗi…”

Những lời xin lỗi ấy cứ lặp đi lặp lại.

Gồng chút sức mọn còn lại, tôi cố gắng lắm mới quay được đầu. Bị mây mù che phủ, mặt trăng chỉ còn là một vệt sáng mờ mờ. Bầu trời hiện ra trước mắt chẳng có lấy một vì sao.

Bất chợt từ đâu, một bông tuyết rơi vào mắt tôi. Cái lạnh buốt giá khiến tôi nhắm nghiền mắt lại. Vừa hé mở đôi mi, tôi thấy chủ nhân của giọng nói đang cúi xuống nhìn mình.

Cho đến tận bây giờ, tôi mới tự hỏi.

Tại sao, tại sao tôi lại bị đâm thế này?

Tôi nào có gây thù chuốc oán gì với ai đâu. Mọi chuyện xảy ra đột ngột quá, thật chẳng thể hiểu nổi… Nhưng còn đâu thời gian mà nghĩ ngợi, tôi cảm nhận được ngọn lửa sinh mệnh trong mình đang dần tàn lụi. Dẫu vậy, tôi chẳng thể cử động, chẳng thể cất tiếng, chẳng thể làm được gì.

“Nghe này, Kashio-kun…”

Rốt cuộc, cô ta cũng thôi nói lời xin lỗi.

Thắc mắc không biết cô muốn nói gì, tôi dồn hết sự tập trung vào đôi tai. Dù có phải chết đi chăng nữa, tôi cũng phải biết lý do tại sao mình bị đâm mới được.

Giọng như vừa khẩn thiết van nài, lại vừa ăn năn hối cải, cô cất lời:

“Làm ơn… hãy cứu Asebi-chan…” 

Rồi sau đó, tôi lại ngất đi lần nữa.