"Trước khi kịp nhận ra, thì đã ba mươi năm đã trôi qua kể từ khi những kẻ xâm lược từ thế giới khác tấn công thế giới của chúng ta." Người dẫn chương trình truyền hình bắt đầu lan man.
Như thể chưa đủ khó chịu, cái trường quay chết tiệt này còn để độ sáng ở mức không thể chấp nhận được đến nỗi tôi bắt đầu quan ngại rằng mắt mình khó mà còn nguyên vẹn cho đến hết chương trình. Đánh giá từ những đứa nhóc ngồi bên cạnh đang mỉm cười hạnh phúc như thế nào, có vẻ chẳng thèm để tâm, phải chăng như vậy là bình thường.
"Dẫu cho nhân loại đã phải đối mặt với hiểm họa chưa từng có, nhưng cho đến cuối cùng, chúng ta đã sống sót!"
Tôi không hiểu nổi tại sao người dẫn chương trình lại phóng đại quá mức và lắc mạnh nắm đấm trong khi cầm mic bằng tay bên kia. Chắc là vấn đề nghề nghiệp. Làm như tôi biết ấy, tôi đã không xem TV được một thời gian rồi.
Khi tôi quay đầu về phía màn hình phía sau lưng người dẫn chương trình, tôi được xem một bản tổng hợp một vài sự cố trong quá khứ đang được trình chiếu.
Một con quái vật khổng lồ hủy diệt cả quốc gia...
Một tổ chức bí mật biến công dân của cả một thành phố thành người máy...
Một ma pháp thiếu nữ điên cuồng biến cơn mưa bao phủ toàn bộ hành tinh thành chất xúc tác thao túng tâm lý, tuyên bố sẽ mang lại hạnh phúc vô tận cho toàn thể nhân loại…
Một phi nhân loại vô hiệu hóa toàn bộ mạng lưới truyền thông...
Một nữ hoàng tinh linh thao túng biển cả rắp tâm nhấn chìm đất liền...
Một con phượng hoàng thúc đẩy các ngọn núi lửa trên khắp trái đất phun trào...
Một bộ não điện tử điều khiển một robot khổng lồ trong trận đại chiến Thái Bình Dương...
Vô số thảm hiểm tưởng như đã khiến loài người tuyệt chủng.
Khi video được phát, một vài cảnh trôi qua khiến tôi nhận ra mình đã may mắn như thế nào khi sống sót sau những sự cố đó. Hơn hết là chiêm ngưỡng thước phim về những trận chiến mà mình đã tham gia không khỏi khiến tôi cảm thấy có chút tự hào.
"Không phải chị cũng tham gia vào trận chiến đó sao, tiền bối?" một trong những ma pháp thiếu nữ bên cạnh hỏi một người khác.
"Ừm... Mới đó mà đã hai năm rồi."
"Không phải đã đến lúc chị nghỉ hưu rồi sao? Chị đã hoạt động được ba năm rồi còn gì."
"Chị cũng muốn thế lắm, cơ mà câu chuyện của chị vẫn chưa kết thúc."
"Của chị đến đâu rồi?"
"Hiện tại chỉ còn trùm cuối thôi."
"Ah, em ghen tị quá... Em thậm chí còn chưa được giáp mặt tứ thiên vương trong câu chuyện của mình..."
"Tới hiện tại... cách chị nhìn nhận mọi thứ bây giờ đã khác rất nhiều khi sắp nghỉ hưu. Nên là hãy cứ vui vẻ và không hối tiếc, nhé?"
"Vâng, tiền bối!"
Sự phấn khích của tôi nhanh chóng lắng xuống trong khi những ma pháp thiếu nữ xung quanh rôm rả. Cuộc trò chuyện không ngừng của họ làm tôi cảm thấy khó chịu hơn bất cứ điều gì khác, và tôi càng không thể bịt tai bởi chỗ tôi ngồi là ở ngay bên cạnh họ trong trường quay.
Nhìn sang phía bên kia, tôi phát hiện ra các nam anh hùng đang lặng lẽ quan sát màn hình. Tôi ước gì ban tổ chức xếp tôi ở bên đó. Những cuộc trò chuyện xung quanh tôi vẫn tiếp diễn, và tôi bắt đầu thấy hối hận về quyết định đến đây.
Chương trình thậm chí còn chưa bắt đầu mà tôi đã muốn rời đi lắm rồi.
Đúng lúc tôi nghiêm túc xem xét ý định rời đi, thì tôi nhớ ra lý do tại sao tôi lại có mặt ở đây—tài khoản ngân hàng đỏ lè của tôi, chiếc tủ lạnh chỉ còn lại đá viên và lát chanh cắt dở. Nhớ lại sự thật đó là đủ để tôi hạ hỏa.
‘Hầy, thôi cứ cầm cự thêm lúc nữa vậy. Khoản thu nhập từ thảo phạt tự do gần đây cũng ít đi, đúng là không lối thoát mà. So với việc chiến đấu với kẻ thù từ thế giới khác, nhiêu đây có thể chịu đựng được.’
Một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu tôi. ‘… Tự dưng thèm nicotine quá".
Thời gian cứ trôi, và khi đoạn phim hồi tưởng cuối cùng cũng kết thúc, người dẫn chương trình hăng hái siết chặt nắm đấm thêm lần nữa trước khi hét lên, "Và như thế... bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu chương trình kỷ niệm 30 năm cuộc xâm lược tới từ thế giới khác! Đầu tiên, chương trình xin giới thiệu những anh hùng đã bảo vệ chúng ta bấy lâu nay."
‘À, vậy ra đó là lý do tại sao họ lại xếp chúng ta theo từng nhóm. Điều duy nhất tôi được tổ chương trình thông báo trước là đây là một chương trình trò chuyện với sự góp mặt của các khách mời từ cả anh hùng đã nghỉ hưu và đang hoạt động.’
"Nơi phép thuật lan tỏa, những ma pháp thiếu nữ dễ thương và đáng yêu! Ngày hôm nay chúng ta có sự góp mặt của tới tận bốn ma pháp thiếu nữ."
Nhóm bọn tôi được giới thiệu trước tiên. Tại sao cứ phải là những ma pháp thiếu nữ chứ?
"Tôi yêu tất cả mọi người!"
"Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ bọn mình!"
"Dễ thương, cùng với một trái tim đầy công lý!"
Các cô gái bên cạnh tôi bắt đầu tạo dáng trước ống kính, cố gắng thu hút công chúng. Thoạt nhìn có vẻ xấu hổ, nhưng lợi ích nó mang lại rất đáng để thử.
Thấy vậy, tôi băn khoăn không biết có nên làm gì đó để thu hút người xem không, nhưng khoảnh khắc đó đã trôi qua, và cuối cùng tôi chỉ mỉm cười và vẫy tay nhẹ. Dẫu sao thì người biết cũng đã biết. Một người đã hoạt động được 30 năm như tôi sẽ được nhận ra bất kể hoạt động truyền thông.
"Các ma pháp thiếu nữ tràn đầy năng lượng như ngày nào! Bây giờ chúng ta hãy tới với nhóm tiếp theo!"
Chương trình trò chuyện diễn ra suôn sẻ và tiến tới một phân đoạn với các câu hỏi dành cho những người đã về hưu về quan điểm trong những ngày còn hoạt động, cảm xúc hiện tại và các chủ đề liên quan khác.
"Có bất kỳ sự bất tiện nào từ việc nghỉ hưu và mất đi sức mạnh không?" người dẫn chương trình hỏi một trong những anh hùng.
"Không có bất tiện gì cả. Dẫu sao thì đó cũng là thứ sức mạnh vay mượn."
Tôi nhớ người này. Anh ta là thủ lĩnh của Morphing Rangers trong những ngày đầu. Với tư cách là Red Ranger, anh ta cùng với các Ranger khác hợp thể thành robot khổng lồ trong trận chiến cuối câu chuyện để tung ra những cú đấm tàn khốc.
Có thời điểm tôi khá thân thiết với anh ta, cơ mà... bọn tôi mất liên lạc từ khi nào nhỉ?
"Tôi được nghe kể rằng ông đã nỗ lực rèn luyện sức mạnh của mình vô cùng gian khổ. Ông không cảm thấy trống rỗng hay mất mát gì sao?", người dẫn chương trình tiếp tục.
Người hùng lắc đầu. "Sức mạnh của tôi có thể đã biến mất, nhưng tôi vẫn giữ được cơ thể mà tôi đã khổ luyện. Đến cả hiện tại, tôi vẫn mạnh hơn nhiều so với một người bình thường."
"Ra là vậy. Chà, đây là câu hỏi tiếp theo... Đã có một vài tin đồn về ông kể từ khi ông nghỉ hưu, nhưng ông có thể vui lòng chia sẻ một chút về hoạt động trong thời gian qua không?"
"Tôi đã chọn ra nước ngoài và tình nguyện hỗ trợ các khu vực nghèo khó bởi các cuộc tấn công của thế giới khác. Tôi có cơ hội cải thiện thu nhập, nhưng mức lương hưu của Liên Hợp Quốc là quá đủ để duy trì lối sống của tôi rồi."
Ah... 'Lương hưu'. Câu nói mơ màng xẹt qua tai tôi, khiến tôi rơi vào trầm tư về độ tuổi của chính mình. Những người bắt đầu cùng khoảng thời gian với tôi, đa số đều đang sống thư thả với khoản lương hưu... Thế tại sao tôi vẫn còn bám lại?
"Ồ Hô! Ông đang sống một cuộc sống chính xác như người ta mường tượng về một anh hùng đã nghỉ hưu! Cuối cùng, ông nói vài lời với các hậu bối được không?”
Người anh hùng đã nghỉ hưu nắm lấy micro và dành một chút thời gian để quan sát các anh hùng đang hoạt động có mặt tại trường quay. Với đôi mắt sáng ngời, anh bắt đầu bài phát biểu của mình. "Con đường các bạn đang đi vô cùng khó khăn và gian khổ. Sẽ có những người chiến đấu một mình và cũng sẽ có những người chiến đấu cạnh bên những người đồng đội chí cốt."
Anh bắt đầu bài phát biểu với một giọng điệu chắc nịch, mạnh mẽ, lựa chọn những cụm từ thường nghe thấm đẫm sức nặng và sự trung thực của một người hùng còn sống sót từ thời kỳ trước.
Bài phát biểu tiếp tục. "Chắc hẳn ai cũng từng trải qua thất bại ít nhất một lần, và hơn một lần, đã có những lúc tôi bị ám ảnh bởi những suy nghĩ tiêu cực, đặt câu hỏi tại sao bản thân mình, trong số vô vàn con người ở ngoài kia, lại rơi vào mớ bòng bong này."
Càng nói người anh hùng đã nghỉ hưu càng trở nên tâm huyết hơn. "Thế giới chỉ muốn nhìn thấy bề ngoài tươi sáng của các bạn. Họ muốn xem bạn như những anh hùng, như những siêu nhân đã vượt xa nhân loại. Tuy nhiên, tôi... hay đúng hơn, chúng tôi... biết sự thật – các bạn là con người, cũng phải vật lộn với nỗi đau và khó khăn như bao người khác."
‘Những cảm xúc đó đã rời bỏ tôi từ rất lâu về trước, hiện giờ nỗi đau tinh thần của tôi là từ tài khoản ngân hàng trống rỗng bạn già à.’
"Những lúc bạn cảm thấy đau đớn, những lúc bạn trải qua một thời gian khó khăn... Tôi muốn các bạn nhớ điều này... Các tiền bối của bạn đã phải đối mặt với những thách thức tương tự và đã vượt qua chúng. Nếu mọi thứ trở nên quá khắc nghiệt, đừng ngần ngại liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi có thể đã mất đi sức mạnh, nhưng chúng tôi vẫn có nhiều cách để hỗ trợ các bạn."
Vừa nói, anh vừa lần lượt nhìn từng người hùng có mặt tại đây. Bọn họ đáp lại ánh mắt của anh với đôi mắt tràn đầy cảm hứng và sự kính trọng, còn tôi chỉ phô ra một cái nhìn thờ ơ, bởi chính tôi cũng là phần một trong vế tiền bối mà anh nhắc đến.
‘Tôi hoàn toàn ổn về mặt tinh thần. Thế sao ông không chia cho tôi ít tiền lương hưu nhỉ bạn già?’
Anh ta cố ý dành ra một quãng nghỉ, chờ đợi ánh mắt của các hậu bối tập trung về phía mình. "Gánh nặng to lớn của công cuộc bảo vệ nhân loại không chỉ đặt trên vai các bạn. Tôi hy vọng các bạn không bao giờ quên rằng bên cạnh còn có những người đồng đội, còn có chúng tôi và cả những hậu bối tương lai của chính các bạn.”
Anh nhìn lướt qua từng người một. Ánh mắt chính nghĩa của anh tương phản với cái nhìn thờ ơ của tôi. Ban đầu, mắt anh ta xê dịch có lẽ bởi không nhận ra tôi, nhưng rồi sau đó anh nhanh chóng quay ngoắt đầu lại như thể anh ta cảm nhận được một sự vật cực kỳ lạc lõng.
Quai hàm anh rớt xuống, và vẻ mặt của anh như muốn hỏi, "Cậu đang làm cái quái gì ở đây vậy?"
‘Chà, bạn già à. Tôi vẫn chưa thể nghỉ hưu, tôi có thể làm gì nào? Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại ở đây nữa.’
Người anh hùng già nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, dẫn tới sự chú ý của những người xung quanh.
"Cô ấy là ai thế?" có người hỏi.
"Chính là anh ấy. Ma pháp thiếu nữ đã hoạt động được ba mươi năm."
"Ah, tôi đã nghe tin đồn về anh ta. <Magical Bloody>, người biến quái vật thành túi xách. Là thật sao?"
Tên anh hùng chính thức của tôi là 'Crimson★Hammer', nhưng vẫn thật xấu hổ khi bị gọi như thế. Tiếng huyên náo càng lúc càng lớn.
Thế là, người dẫn chương trình, như nắm bắt khoảnh khắc, tạo ra một tư thế cường điệu và gọi tôi, "Ồ, ma pháp thiếu nữ ở đằng kia không ai khác chính là 'Crimson★Hammer', ma pháp thiếu nữ hoạt động lâu nhất! Xin mời lên sân khấu!"
‘Chết tiệt.’ Không còn lựa chọn nào khác, tôi đứng dậy và bước lên sân khấu. Tôi lướt qua người bạn cũ của tôi, người lúc này đang mỉm cười lúng túng, như muốn bày tỏ rằng đây không phải diễn biến mà anh mong muốn.
Tuy nhiên, điều đó không quan trọng. Tôi luôn có thể phàn nàn với anh ta sau. Tôi ngồi xuống chiếc ghế êm ái trên sân khấu.
Người dẫn chương trình cười tươi rói và hỏi, "Vậy, cô Crimson★Hammer, cô có phiền trả lời vài câu hỏi của chúng tôi không?"
"Vui lòng dùng cái tên Haram. Tên tôi là Haram Lee."
"Thật đáng kinh ngạc! Không thể tin rằng cô lại sử dụng tên thật của mình thay vì tên anh hùng. Có một lý do cụ thể đằng sau không?"
‘Để làm gì? Xấu hổ chết đi được’. Tôi đã định nói vậy, "Tôi đã hoạt động quá lâu đến nỗi cảm thấy biệt danh của mình thật lỗi thời. Tôi thực sự không thích nó lắm."
"Tôi hiểu, tôi hiểu." Người dẫn chương trình gật đầu vài lần, như thể đồng cảm với tôi.
Thành thật mà nói, tôi thấy biệt danh của bọn trẻ ngày nay cũng xấu hổ và trẻ con không kém, nhưng vì người dẫn chương trình bị thuyết phục bởi lý do này, nên không có lý do để truy cứu thêm nữa.
"Vậy thì chúng ta hãy chuyển sang câu hỏi tiếp theo. Cô đã phục vụ cho nhân loại trong ba mươi năm dài đằng đẵng, một kỷ lục mà không có quốc gia nào khác mảy may chút cơ hội phá vỡ. Cô Lee, cô nghĩ sao về vấn đề này?"
‘Quan điểm của tôi ấy hả? Bởi tứ thiên vương trong câu chuyện của tôi không chịu xuất hiện nên tôi phải kiếm sống nhờ việc đánh bại kẻ thù từ câu chuyện của người khác chăng.’
Bên trong tôi như muốn vỡ òa vì hoàn cảnh trớ trêu, còn bên ngoài tôi vẫn bình tĩnh trả lời, "Tôi rất vui vì mình đã có thể trở thành một người hùng của công lý xuyên suốt một thời gian dài. Tuy nhiên, thời gian gần đây, tôi chỉ hy vọng sẽ có nhiều kẻ thù từ câu chuyện của mình xuất hiện hơn."
"Xin hỏi lần cuối cùng kẻ thù trong câu chuyện của cô xuất hiện là khi nào...?" người dẫn chương trình hỏi.
‘MC thực sự biết xoáy vào chỗ đau nhỉ?’ Tôi nhăn nhó trong lòng. "Lần cuối cùng là một đội quân xâm lược khó nhằn mười năm trước."
"Chắc chắn là một khoảng thời gian dài."
"Giả sử mọi kẻ thù trong câu chuyện của tôi đều mạnh mẽ tới vậy... Tôi mong rằng bọn chúng không xuất hiện thì hơn." Trái ngược với những gì tôi đang nói, tôi chỉ mong muốn một điều, 'Liệu tứ đại thiên vương và trùm cuối có thể xuất hiện vào ngày mai cùng một lúc không nhỉ? Mình muốn nghỉ hưu lắm rồi.’
Người dẫn chương trình gật đầu hiểu biết, dường như chấp nhận câu trả lời của tôi, sau đó anh ta nhận được một tờ giấy ghi chú từ nhân viên trường quay. "May mắn làm sao, chúng tôi đã tìm được đoạn phim ghi hình từ vụ việc đó! Chúng ta không cùng thưởng thức nhé."
‘Cái đấy thì... Tôi không nghĩ là chúng ta nên chiếu đoạn phim đó đâu...?' Trước khi tôi kịp can thiệp, một đoạn phim bắt đầu trình chiếu trên màn hình phía sau lưng bọn tôi.
Trên màn hình là một màn đêm tối mờ mịt.
Vị trí của tôi hoàn toàn không thể được xác định trong đoạn phim, có lẽ bởi họ đang chiếu đoạn phim được quay từ trên không, thế nhưng đoạn phim chắc chắn đã ghi lại toàn cảnh những xúc tu đen khổng lồ quằn quại ngoe nguẩy trên bầu trời đêm. Máy quay lia dần để lộ ra những con quái vật xúc tu nhỏ hơn từ thế giới khác tràn ngập toàn bộ thành phố.
Những xúc tu đen khổng lồ vươn rộng như để tuyên bố thành phố giờ đã là lãnh thổ của chúng, và rồi mặt đất đồng loạt mọc lên những xúc tu tương tự. Thành phố tưởng như đang trên bờ vực rơi diệt vong bởi con quái vật xúc tu khổng lồ.
Bốp... Bép—
Tiếng thịt bị đập vỡ tràn ngập không gian và rồi một xúc tu khổng lồ sừng sững vươn lên trời đổ xuống.
"Mọi người có thấy không? Crimson★Hammer đang đánh bại những con quái vật từ thế giới khác!" Phóng viên cùng với nhân viên quay phim từ trực thăng, tiếp tục bình luận khi máy quay phóng to vào tôi cho đến khi hình ảnh tôi lấp đầy màn hình.
Toàn thân tôi bị bao phủ bởi những khối thịt vụn, bộ trang phục lấm lem máu me không thể chấp nhận được với một ma pháp thiếu nữ. Đến cả chiếc búa vàng thương hiệu cũng dính đầy máu thịt đến nỗi ánh vàng chói lóa bị lu mờ.
Trong đoạn phim, tôi vô cảm vung búa, không ngừng biến những xúc tu khổng lồ và những con quái vật xúc tu nhỏ hơn thành thịt vụn. Tôi tiếp tục tiến về phía trước, để lại hàng loạt xác chết tại nơi tôi đi qua.
Máy ảnh sau đó lia đến con quái vật xúc tu khổng lồ nằm ở trung tâm thành phố với những xúc tu nhỏ hơn phân nhánh từ nó như thể rễ cây.
Cuối cùng khi đã bước đến vị trí mong muốn, tôi siết chặt các bó cơ, thủ thế và thực hiện một cú vung rộng và mạnh bạo với chiếc búa nhuộm màu đỏ của máu, lập tức tiêu diệt kẻ thù khổng lồ.
Sẽ tuyệt biết bao nếu câu chuyện kết thúc ở đó, nhưng sóng xung kích từ tác động của chiếc búa vẫn tiếp tục tiến về phía trước và phá hủy những ngôi nhà ở đằng xa trước khi tiếp tục bay xa hơn và quét sạch chiếc trực thăng quay phim. Phóng viên và các nhân viên khác trên máy bay hét lên trước khi đoạn phim đột ngột bị ngắt.
Mặc dù đoạn phim đã được phát xong, trường quay lại chìm vào im lặng. Không trách được, âu cũng là phản ứng tự nhiên. Ai mà nói nên lời trong hoàn cảnh bị buộc phải xem một bộ phim giết người tàn bạo đến vậy mà không báo trước chứ?
Người dẫn chương trình, dường như không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào màn hình lúc này đã đen thui.
‘Hầy…’ Tôi thở dài trong nội tâm: ‘Chuyện này kiểu gì cũng sẽ được nhớ tới như một tai nạn phát sóng. Bọn họ thực sự không kiểm tra đoạn phim trước à? Chương trình kỷ niệm 30 năm mà xuề xòa vậy hả?’
Có một điều chắc chắn là cái tên vốn đã trôi vào quên lãng của tôi rồi sẽ lại được đào lên một lần nữa.
Vann: biệt đội biến hình Vann: ở đây dùng ‘cô’ ý chỉ mc chỉ tìm hiểu sơ qua về các anh hùng có mặt tại trường quay, trong đó không bao gồm giới tính thật của nhân vật chính Vann: gốc là ma túy