Nữ bác sĩ của nhà Bá tước khám cho Eko và xác định rằng, cùng với bội thực, hoạt động của hệ tiêu hoá đã bị suy giảm, niêm mạc bụng sưng phù, và những triệu chứng như khó thở vẫn còn tiếp tục.
Theo sự hướng dẫn của bác sĩ, cô bé sẽ nhanh chóng hồi phục lại bằng cách nằm nghỉ ở một tư thế thoải mái, dễ chịu.
Eko nói rằng “Nhưng nếu không ăn thì phí phạm quá”, dường như cô bé vẫn chưa hối cải. Có phải bởi vì đồ ăn quá ngon? Hoặc có lẽ đó là vài thói quen của bán nhân mèo? Dù thế nào đi nữa, chúng tôi cần phải kiểm soát khẩu phần ăn của em ấy. Eko sẽ trở nên béo phì, nhưng không phải theo kiểu chú mèo béo ú, và việc đấy sẽ gây cản trở tới vai trò chính của em ấy.
Giờ đây, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, và thốt lên rằng ”Thật may quá.”
Sau khi thư giãn ở một bồn tắm chung, tương tự như kiểu nhà tắm công cộng, tôi dành cả đêm trong căn phòng không thua kém gì khách sạn xa hoa, sang trọng.
——————————-
Sáng hôm sau.
Buổi sáng được phục vụ theo dạng Buffet, và rồi cuộc họp cuối cũng diễn ra.
Theo những gì Yukari nói, chỉ cần một số lượng Mithril vừa phải cũng sẽ chắc chắn thu về lợi nhuận hơn 30 tỷ CL. Tôi không rõ về chi tiết, nhưng những việc tôi cần làm khá đơn giản. Và kèm theo đó là thu được lượng kinh nghiệm cực lớn trong khi farm Mithril tại Dungeon Proline.
Sau buổi họp, chúng tôi ăn trưa với vài người quan trọng. Phục vụ mang ra những hộp bento cao cấp. Silvia và Eko dường như cũng có một bữa trưa cao cấp tương tự tại một căn phòng khác trong dinh thự
Sau đấy, chúng tôi ký hợp đồng và hoàn tất các thủ tục.
“Ta rất mong đợi sẽ gặp lại cậu lần nữa, và tất cả thành viên của Firstest.”
Bá tước đang có khuôn mặt rạng rỡ. Thật tuyệt vì ông ta vui vẻ.
Sau khi lịch sự cúi chào, chúng tôi rời khỏi dinh thự.
“Ngài sẽ quay về thị trấn Badgordo sao?”
Khi chúng tôi chuẩn bị rời đi, Forest gọi tôi. Rõ ràng là ông ấy sẽ đưa chúng tôi quay về. Hơn nữa, dường như ông ấy đã chăm sóc cho những chú ngựa trong suốt quãng thời gian ở đây. Tôi có thể cảm nhận được bộ lông của Seventh Teiõ đã mượt hơn một chút. Không thể đòi hỏi gì hơn được, quá tuyệt.
“Này, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Hmm? Ý anh là gì?”
“Cô biết đấy, về việc tham quan thành phố Leñador?”
“Em để việc đấy cho chủ nhân quyết định.”
“Quyết định!”
“Tuỳ ý anh, tôi sao cũng được.”
Có vẻ như ba cô nàng này không có tâm trạng để đi tham quan. Vậy tôi đoán như này là đủ rồi.
“Được, vậy thì, hãy quay lại…… eh?”
“Chủ nhân?”
Đột nhiên, tôi có cảm giác gì đấy.
Hình như tôi đã quên mất điều gì rồi thì phải?
Tôi tự hỏi đấy là gì nhỉ…… hmmm……?
“Um, không có gì đâu, về thôi.”
“——Này, khoan đã!”
……Ah.
“Ta sẽ đi cùng các ngươi!”
Tôi đã hoàn toàn quên mất việc ấy. Về việc cô con gái cứng đầu, ầm ĩ của Bá tước đã gây chiến với tôi.
Quản gia Forest hoang mang bởi hành động của Chérie “thưa tiểu thư, việc này…”, nhưng cô ấy bỏ ngoài tai những lời đó và nói “Ông ồn ào quá!”, sau đấy leo lên xe ngựa.
…………Eh, có thật là tôi phải đi chung xe với cô ấy không? Với cô nàng bướng bỉnh này? Tận nửa ngày?
“......Tôi thật lòng xin lỗi.”
Forest nhìn tôi với khuôn mặt hối lỗi. Tôi đoán đây là những việc xảy ra hàng ngày đối với ông ấy.
“Chủ nhân, việc này có ý gì?”
Vì một vài lý do, Yukari trông cực kỳ đáng sợ. Tôi đã làm gì để phải bị như thế nhỉ?
“......Bây giờ thì hãy vào trong nào.”
Tôi thở dài bỏ cuộc, và đành chui vào cỗ xe ngựa để quay về.
* * *
Một chàng trai khó ưa.
Cha không chỉ cúi đầu nịnh anh ta, mà còn tiếp đón rất long trọng.
Tôi nghe rằng anh là là Tinh linh thuật sư xuất sắc.
Eh… thật saoooooo… hmmmmmm.
Tôi là con gái nhà Bá tước, Tinh linh thuật sư trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Một mạo hiểm giả Bậc A đơn độc với tương lai tươi sáng. Một người siêu, siêu, siêuuuu ưu tú điều khiển Thổ tinh linh. Dù các ngươi có tìm khắp thế gian này, không có bất kỳ ai khác ngoài ta đây sở hữu những danh hiệu ấy đâu nhé.
Cha, mẹ, Hội Mạo hiểm giả, giới quý tộc, dân đen, tất cả mọi người đều luôn ca tụng tôi.
…… Dẫu vậy.
Tôi chưa từng tham gia vào bất kỳ phi vụ “làm ăn” nào như anh ta. Tôi thật vô dụng. Tôi chưa từng có ích với bất kỳ ai cả. Xung quanh tôi không hề sôi nổi và huyên náo.
Tất cả những lời bàn tán kiểu như “thật đáng kinh ngạc”, chỉ để tâng bốc tôi. Sau đấy, mọi người quay lưng bỏ đi như thể nói rằng tôi là một kẻ vô ích lẫn vô hại. Sai rồi, mọi chuyện đều vì tính cách của tôi. Rất có thể, mọi người chỉ đơn thuần xa lánh tôi.
Vâng, tôi thừa nhận điều đó. Lòng đố kỵ. Tôi đố kỵ với chàng trai ấy.
Đó là lý do tôi gọi anh ta. Tôi nghĩ rằng nếu làm thế, tôi sẽ hiểu được sự khác biệt về cấp bậc giữa chúng tôi.
Tinh linh thuật sư Second.
Nếu tôi phải miêu tả anh ta bằng một câu, thì đấy sẽ là “một kẻ kỳ lạ”.
Luôn luôn khoác lên mình vẻ điềm tĩnh. Anh ta chưa từng nhún nhường chỉ vì tôi là con gái của Bá tước. Anh ta cũng không một chút do dự. Quả thật, anh ta là một kẻ đầy thô lỗ, không hề nói chuyện với tôi một cách nghiêm túc.
…...Quái lạ.
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng với mình.
Tôi đố kỵ, tôi cảm thấy kinh tởm, nhưng sâu thẳm trong tim, tôi bắt đầu nghĩ rằng cuộc nói chuyện nhảm nhí với anh ta “thật dễ chịu”.
Mọi người gọi đấy là bạn bè sao?
Anh ta không chỉ lắng nghe những lời “cộc cằn” của tôi, anh ta thậm chí còn “tsukkomi” lại. Tôi chưa từng nghĩ rằng việc đấy lại dễ chịu đến thế.
Tôi có cảm giác như đang tự nhìn mình trong gương, và bắt đầu nghĩ rằng có lẽ anh ta thật ra rất dịu dàng, tốt bụng. Nếu vậy, thì…...
…...Không, không, khôngggg. Tôi đã bị lừa.
Chắc chắn là vậy, tôi đã bị lừa bởi lớp mặt nạ tốt bụng ấy.
Sự điềm tĩnh và thái độ ấy, tôi tin chắc anh ta đang cố biến tôi thành trò cười.
Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận. Nếu tôi thừa nhận, tôi thua. Đúng thế, tôi sẽ khiến anh ta thừa nhận tôi.
Tôi sẽ khiến anh ta hiểu rõ sự khác biệt cấp bậc. Tôi đang định để anh ta “cầm đèn chạy trước ô tô” chỉ vì anh ta ký hợp đồng với Cha sao?
Tôi cũng sẽ khiến anh ta tôn sùng tôi. Anh ta sẽ không thể chống đối lại tiểu thư Chérie thiên tài này được.
Và rồi, và rồi…...
* * *
Cỗ xe ngựa tưởng rằng sẽ yên bình, hoá ra đã trở nên đầy náo loạn.
Trước tiên, nó xuất phát từ cuộc tranh cãi giữa Yukari vs Chérie, và Silvia bị kẹp giữa 2 người họ. Tôi thì ngồi ở một góc, chơi cùng Eko; nhưng vì tôi cũng có liên quan, nên cuối cùng cuộc thảo luận cũng hướng đến tôi. Khi đấy, nó đã biến thành cuộc tranh cãi giữa tôi và Chérie thay vì Yukari, cô ấy nói “Em để phần còn lại cho anh”, và cùng với Silvia, tránh xa khỏi chỗ đấy và chơi với Eko. Không phải có hơi bất công sao?
Vài suốt hai tiếng trôi qua, chỉ có tôi và Chérie ngồi đấu khẩu qua lại. Khi tôi giả ngu và lảng tránh vấn đề, Chérie sẽ xen vào, đóng giả làm một người đàn ông đứng đắn. Vì thế, cuộc tranh cãi lại nổi lên lần nữa, và đã trở thành một vòng lặp vô tận giữa “boke” và “tsukkomi”, như thể chúng tôi là cặp đôi tấu hài.
Cô ấy khá phiền phức, nhưng qua thời gian, tôi nhận thấy cô ấy trở nên vui vẻ hơn, khiến tôi tự hỏi liệu cô ấy đang thích thú hay chăng. Cái cách mà cô ấy hào hứng và vui vẻ trong khi kêu ca, than vãn về việc gì đấy, làm tôi nghĩ rằng cô ấy có phần giống với Maine.
“Tiện thể đây, tại sao cô lại đi cùng chúng tôi?”
Vì cuộc nói chuyện phiếm ấy đã trở nên khó để tiếp tục, tôi thử đổi sang chủ đề khác.
“Hmph, so tài, là một trận so tài! Giữa ngươi và ta. Ta sẽ làm sáng tỏ việc ai trong hai người mới là Tinh linh Thuật sư giỏi nhất!”
“Vậy chúng ta sẽ làm thế nào? Dùng nắm đấm sao?”
“Tại sao lại phải làm vậy!? Vì là Tinh linh Thuật sư, nên đương nhiên phải dùng tinh linh rồi.”
Nghiêm túc đấy, tôi không phải Tinh linh Thuật sư.
“Ừm, sao cũng được. Vậy cách thức so tài là gì?”
“……Uhmmm.”
“Giờ cô mới nghĩ đến sao?”
“Không, không phải thế!? Có rất nhiều cách khác nhau, nên ta chỉ đang nghĩ nên dùng cách nào!”
Cô ấy rất dễ đoán.
“Ahh, phải rồi. Một trận so tài bằng cách thu thập Điểm cống hiến Bang hội!”
“Cái cụm từ “phải rồi” nghe giống như cô chỉ vừa mới nghĩ ra vậy.”
“Đồ bất lịch sự, ta không có như vậy.”
Hãy tiếp tục nào…...
“Hoặc chính xác hơn, trận so tài Điểm cống hiến Bang hội lại có liên quan gì đến việc sử dụng tinh linh?”
“Eh? Vì là Tinh linh thuật sư, nên ngươi điều khiển tinh linh để thu thập điểm, đúng chứ?”
“......Ohh, ra là thế.”
“Haa…”
Sự mơ hồ đó của tôi làm cô ấy thở dài cùng với khuôn mặt bực bội.
Vấn đề ở đây là tôi có thể nhận được điểm mà không cần dùng đến tinh linh. Trái ngược hoàn toàn với cô nàng này.
“Được thôi, hiểu rồi. Vậy trận đấu kéo dài bao lâu?”
“Chỉ một ngày! Ngày mai…… à không, tính từ lúc mặt trời mọc cho đến lúc mặt trời lặn vào ngày mốt, người nào kiếm nhiều điểm cống hiến hơn sẽ chiến thắng! Đồng ý không?”
“Đồng ý.”
Chuẩn bị tinh thần đi. Tôi sẽ khiến khuôn mặt xinh đẹp ấy của cô chết lặng vì sốc bởi cách biệt khổng lồ về điểm số.
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục trò chuyện với Chérie, trong lòng thì cảm thấy thật đáng tiếc cho cô ấy, mãi tới khi chúng tôi đến được thị trấn Badgordo.
—————————-
Buổi tối.
Sau khi thuê phòng tại căn nhà trọ quen thuộc, tôi ăn tối và quay trở về phòng mình.
Chérie chọn căn phòng bên cạnh, vào bữa tối, cô ấy cũng ăn cùng nhóm chúng tôi, và phải nói là cô ấy ầm ĩ không ai sánh bằng.
Quán rượu ở tầng trệt nhà trọ tập trung tương đối đông các mạo hiểm giả. Và 90% trong số họ đều thốt lên “Chérie Lumberjack kìa!”, “Là tinh linh thuật sư thiên tài đấy!”, “Thật tuyệt, Chérie bằng xương bằng thịt.”, một cách hào hứng. Có vẻ như Chérie khá nổi tiếng trong giới mạo hiểm giả. Cô ấy thực sự kinh khủng, hoặc chính xác hơn “phiền kinh khủng!” là những gì tôi muốn nói. Mọi lời nói và hành động của cô ấy đều có đôi chút khôi hài.
Umm, dần dần tôi cũng đã quen với việc này. Thực tế, giả ngu và nhìn cô ấy xen vào với những lời thẳng thắn cũng khá vui. Silvia thì quá nghiêm túc, Yukari lại quá lạnh nhạt, và Eko chỉ đơn thuần quá dễ thương, nên không thể mong đợi một câu “tsukkomi” hay ho từ những thành viên trong tổ đội được. Chérie là người lấp đầy chỗ trống ấy, về mặt tinh thần.
————————-
“............Ahh, phải rồi.”
Trong lúc đang thư giãn, tôi gọi cái gã có liên quan đến trận so tài với Chérie mà tôi đã hoàn toàn quên mất.
Vì thế, khi đang nằm trên giường, tôi triệu hồi Angolmois.
“——Ngài Second, chẳng phải đã quá lâu sao? Ngài có nghĩ vậy không?”
Hắn lại nổi giận.
Có lẽ bởi tôi đã đột ngột gọi hắn ra để trò chuyện cùng, và sau sự cố “BZZZZT!” trong “trạng thái hình ảnh, tôi đã ngay lập tức huỷ triệu hồi.
Angolmois phồng má, và đưa mặt lại gần tôi.
…...Nếu một cô nàng xinh đẹp làm động tác ấy thì tốt hơn, nhưng như thế này khiến tôi có cảm giác kỳ lạ.
“Lỗi tại ta. Ta đã bận rộn đủ thứ chuyện.”
“......Ví dụ? Sao ngài không để tôi nghe cùng?”
Tôi đoán là hắn muốn tôi kể cho hắn nghe. Hắn muốn tôi phải mất công kể bằng chính miệng mình thay vì chia sẻ thông qua “thống nhất giác quan” ? Hay hắn chỉ đang quấy rầy tôi vì biết rằng hôm nay tôi có một ngày tệ hại?
Trong khi không hiểu điều mà Angolmois muốn là gì, tôi đành giải trình hết mọi chuyện.
“Ohh, vậy ngài đã gặp Gnomides.”
“Terra cũng dùng cái tên đấy. Cô ấy mang lại ấn tượng hời hợt.”
“Tôi hình dung ra rồi. Cô ta là kiểu người người khó kiểm soát.”
“Nói về việc đấy…… ngươi giết cha cô ấy, phải chứ? Liệu có ổn không nếu ngươi gặp cô ấy?”
“Tôi không giết hắn, tôi huỷ diệt hắn.”
“Ồ, vậy sao?”
“Hahaha, ngài đừng lo. Không có vấn đề gì đâu. Đúng hơn thì cô ấy đã rất vui vì có thể trở thành Đại Tinh linh.”
“......Nghiêm túc sao?”
“Tôi nói nghiêm túc đấy.”
Terra, có lẽ cô ấy là một tinh linh đầy lạnh nhạt.
“Ta hiểu rồi, vậy có lẽ sẽ ổn thôi.”
“Umu. Và sẵn chúng ta đang ở đây, hãy khiến cô gái Chérie kia bất ngờ nữa.”
Angolmois nói, và nở nụ cười tinh nghịch. Không ngờ là hắn cũng có tính hay đùa giỡn, trái ngược với diện mạo xấu xa của hắn.
“Vậy ngươi có muốn đi ngay bây giờ không? Họ đang ở căn phòng bên cạnh.”
“......Gì cơ?”
Khi tôi vừa dứt lời, ánh mắt Angolmois thay đổi.
“Có chuyện gì thế?”
“Ngài nói họ ở phòng bên cạnh, đúng chứ? Căn phòng bên trái?”
Căn phòng bên trái là của Cherie, và bên phải là của ba cô nàng kia.
“Căn phòng bên trái không có ai cả.”
Không có ai trong phòng sao?
Họ đi đâu vào giữa đêm khuya như thế này?
…………Eh?
Khoan đã. Có gì đó không đúng.
Chérie đã nói những gì? Trận đấu Điểm cống hiến Bang hội, đúng chứ? Và cô ấy nói ngày mốt sẽ bắt đầu.
Nhưng tại sao không phải là ngày mai?
Trước tiên, mục đích của trận so tài chẳng đâu vào đâu mà cô ấy nghĩ ra trong thoáng chốc là gì?
Tại sao Chérie lại gây chiến với tôi?
Tại sao cô ấy lại đi theo chúng tôi?
Và tại sao cô ấy lại muốn một trận so tài?
…… Có khi nào, đấy không phải mục đích thật sự của cô ấy?
“Lòng đố kỵ.”
Angolmois đã chỉ ra vấn đề.
Ra là vậy, đố kỵ. Tôi không thể phủ định điều đó.
Chérie đố kỵ với tôi. Tôi chắc chắn có liên quan đến “Tinh linh thuật sư”.
Và làm thế nào để cô ấy loại bỏ đi lòng đố kỵ ấy? Tôi chắc rằng sau khi cô ấy suy nghĩ về việc đó, cô ấy đã quyết định đi cùng tôi.
Mục đích của cô ấy là đoạt lấy mục đích tồn tại của tôi, hoặc thứ gì đấy tương tự.
Nói cách khác, tại Badgordo, đấy sẽ là…...
“——Eh! Thật sao!?”
“Vâng, hoàn toàn chính xác.”
“Whoa, chết tiệtttt! Con nhỏ đó định sẽ gây phiền phức đến mức độ nào cơ chứ!”
Tôi ôm đầu.
Tôi đã hiểu được mục đích của Chérie.
Quá hấp tấp và thừa thãi.
Nếu cứ để mọi việc như thế này, cô ấy sẽ chết mất.
Ahh, ahhhhh, ahhhhh……
“Chết tiệtttt! Mẹ kiếp, thật phiền phức!”
Trong cơn buồn ngủ, tôi nhảy khỏi giường, và lao nhanh ra khỏi phòng.
“Fufu. Dù cứ luôn miệng cằn nhằn, nhưng ngài vẫn nhanh chóng giúp đỡ, ngài Second.”
* * *
Tôi sẽ khai phá Dungeon Proline sớm hơn Second. Đó là kế hoạch của tôi.
Nếu vậy, anh ta chắc chắn sẽ phải thừa nhận tôi.
Anh ta sẽ đánh giá cao về tôi.
Cả cha lẫn mẹ, và cả Second nữa, mọi người sẽ chú ý đến tôi.
Sẽ không còn ai bỏ rơi tôi nữa.
Sự huyên náo vây quanh Second sẽ thuộc về tôi.
Khi đó, tôi sẽ không còn cô độc nữa.
Tôi sẽ thay đổi.
Tôi sẽ dùng chàng trai ấy như viên gạch lót đường, và tôi sẽ thay đổi.
“Terra, hãy tiến lên nào.”
“......Vâng, thưa tiểu thư.”
Cô là một cô gái tốt bụng, Terra ạ. Chỉ có mỗi cô là luôn ở bên cạnh ta từ khi ta còn là một đứa trẻ.
Ở bên cạnh một kẻ hoài nghi, kiêu căng và nói năng thô lỗ như ta.
“............ Này, chúng ta chắc chắn sẽ khai phá Dungeon.”
“Vâng.”
“Họ sẽ nói với ta ‘Hãy gia nhập với chúng tôi”...... trên danh nghĩa đồng đội. Nếu hắn nói vậy…… liệu cô cũng sẽ đi cùng ta chứ?”
“Vâng ạ~!”