“Tôi muốn một trận chiến với cậu chủ.”
Tôi nghĩ giọng của mình khi thốt ra những lời đó có một chút run rẩy.
Tôi vẫn còn nhớ như in những chuyện đã xảy ra vào sáng hôm nay. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ cứng nhắc và thiếu tự nhiên ngay từ lần đầu gặp mặt cậu chủ. Nếu đối phương là tên quý tộc nào đấy thì mọi chuyện đã khác hẳn. Nhưng bởi vì người phía bên kia cánh cửa khi ấy không ai khác chính là cậu chủ Second, thế nên tôi đã vô cùng căng thẳng.
Tôi đã nghĩ tôi sẽ không bao giờ bị căng thẳng lần nữa cho tới cuối cuộc đời mình…… nhưng chưa được bao lâu, điều khiến tôi không thể kiểm soát được cảm xúc đã xuất hiện.
Thế nhưng, đây là cơ hội mà tôi không thể để vụt mất.
Thật là bực bội khi phải nhờ cậy vào người đã cưu mang tôi từ đáy xã hội và ban cho tôi cuộc sống đầy đủ của một con người. Nhưng mà, việc đấy tôi không thể than trách gì được.
Khi ấy, cậu chủ Second đã nói, “Hãy tiến lên khi cậu đã sẵn sàng”.
Ahh, ngài ấy thật vĩ đại, cao cả và bao dung. Thật lòng tôi nghĩ được sinh sống và làm việc tại nơi ở của một vĩ nhân như vậy quả là điều may mắn.
Tôi phải đạt được kỳ vọng của ngài ấy. Tôi phải kiên quyết hơn, tôi phải đối mặt với ngài ấy. Đây chính là cơ hội mà thượng đế đã ban cho tôi. Tôi cần phải nắm chặt lấy nó bằng chính đôi tay của mình.
“Về hình thức trận đấu, tôi đã chuẩn bị sẵn Game Crown. Chúng ta có thể dùng thứ này để――”
(TLN: mấy chap trước mình quên giải thích, Game Crown (aka Vương miện trò chơi) là món item dạng Vương miện, những người tham gia chỉ cần đội nó lên đầu và cứ thế mà đánh nhau, không phải lăn tăn về việc đau đớn hay bị thương do sát thương chỉ là ảo.)
“Tốt, vậy là cậu đã có chuẩn bị trước.”
Gulp――Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Cậu chủ Second nở nụ cười. Trông ngài ấy rất vui. Y hệt một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi mới.
“Cubero. Ta rất thích những kẻ có ý chí mạnh mẽ như cậu.”
“......Tôi rất vinh dự.”
Giọng nói ngất ngây của cậu chủ Second đã làm xáo trộn tâm trí tôi, cứ như một liều thuốc gây mê được rót thẳng vào tai.
…...Tôi không thể sợ hãi được. Tôi không thể để bị cuốn theo những lời ấy. Nếu tôi không chứng tỏ lòng quyết tâm của mình tại đây thì ước mơ của tôi sẽ không bao giờ thành hiện thực.
“Chúng ta sẽ có một trận so tài, phải chứ?”
“Vâng, tất nhiên.”
Sau khi cậu chủ Second dứt lời, ngài ấy bước lên một bước để nhận lấy chiếc vương miện. Không được. Tôi đã không làm tốt vai trò thuộc hạ của mình khi để cậu chủ phải tiến về phía tôi. Tôi hoảng loạn và lao thẳng vào cậu chủ Second――
――Bỗng nhiên, tôi bị vấp.
Liệu tôi vấp chân vào sỏi sao? Không phải vậy. Có thứ gì đấy nắm lấy chân tôi. Nhưng ở đây không còn ai khác cả. Không thể nào, là cậu chủ Second làm sao? Nhưng tại sao chứ?
Tôi ngã nhào về phía trước mà không thể làm gì được. Cứ thế này, tôi sẽ ngã vào người cậu chủ Second mất. Đáng buồn thay, tôi đã cố gắng di chuyển cơ thể để tránh ngài ấy, nhưng đấy chỉ là hành động vùng vẫy vô ích.
Và rồi, đầu tôi đập mạnh vào ngực cậu chủ Second.
Ngài ấy đỡ tôi dậy trước khi tôi ngã chạm đất. Máu bất ngờ chảy xuống đầu tôi, thế nên tôi nhanh chóng lùi lại.
“X-Xin thứ lỗi vì đã――!”
…………Và rồi, tôi chợt nhận ra.
Tôi là một nô lệ. Dù là vô tình, tôi cũng không thể làm bất cứ điều gì gây hại cho chủ nhân của mình. Thế nhưng, vừa nãy tôi đã “húc đầu” vào ngài ấy. Tôi đã làm được một việc bất khả thi. Chuyện gì đang xảy ra vậy……?
“Cậu đã nhận ra rồi sao? Ta biết là cậu rất giỏi mà.”
Cậu chủ Second tiếp tục cười. Nói cách khác, chính cậu chủ Second là người đã tìm ra phương pháp bí ẩn này. Giờ thì tôi đã hiểu, nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ sự quan trọng của việc đấy trong tình hình hiện tại. Tôi thỏ thẻ cất giọng.
“Ngài vừa làm gì thế?”
“Đấy gọi là Giải phóng. Ngay bây giờ, cậu không còn là nô lệ nữa.”
“――eh! ? “
Thật ngạc nhiên…… không, từ đấy thậm chí vẫn chưa đủ để mô tả cái cơn sốc mà tôi vừa nhận được.
Có phải ngài ấy vừa nói đã huỷ bỏ khế ước nô lệ!? Chỉ trong nháy mắt!?
Tôi đã biết rằng phương pháp hủy bỏ khế ước có tồn tại. Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy hoặc nghe đến phương pháp nào nhanh đến vậy.
Và trên hết, còn một câu hỏi nữa. Đấy là,
“T-Tại sao vậy!?”
Tại sao ngài ấy lại giải phóng tôi khỏi kiếp nô lệ?
Việc đấy hoàn toàn chẳng mang lại lợi ích gì cho cậu chủ Second cả, chỉ có mỗi rủi ro mà thôi. Giả sử trong trường hợp tôi đang nung nấu ý định phản bội, tôi có thể sẽ ra tay với ngài ấy ngay bây giờ――
“Nếu không thì trận đấu sẽ chán ngắt. Bây giờ hai ta có thể tấn công thoải mái mà không cần phải lo ngại.”
………………
Không, tôi đã hiểu nhầm ý ngài ấy.
Đối với cậu chủ Second, sức mạnh của các người hầu trong nhà Firstest chả là cái đinh gì cả. Thế nhưng ngài ấy lại huỷ bỏ khế ước nô lệ và cười toe toét chỉ bởi vì ngài ấy muốn “tấn công thoải mái mà không cần phải lo ngại” thôi ư?
…...Trình độ của chúng tôi khác nhau. Địa vị và quan điểm lại càng khác nhau. Tôi nhận ra mình đã thua cuộc dù cho trận chiến vẫn chưa bắt đầu.
“Ha ha ha.”
Tiếng cười khô khan phát ra từ cổ họng tôi. Người này, chủ nhân của tôi, chính là―― “Kẻ mạnh”.
“Không sao. Thư giãn đi. Trận chiến đã bắt đầu rồi.”
“Xin thứ lỗi. Nhưng với bổn phận quản gia, tôi có điều muốn nói. Mong cậu chủ hãy dừng việc tự ý huỷ bỏ khế ước nô lệ trong tương lai. Nếu tôi là kẻ phản bội thì ngài chắc chắn sẽ nhận lấy hậu quả, thưa cậu chủ Second.”
“Nếu ta bị phản bội, thì coi như việc ta có thể làm chỉ đến đấy mà thôi. Ta thích cậu. Thế nên ta đã “giải phóng” cho cậu. Ta sẽ không để ai phàn nàn. Chưa hết, liệu một tên phản bội sẽ cho ta những lời khuyên như vậy chứ?”
“......Cậu chủ sẽ phải hối hận đấy?”
Quả là những câu từ rất ngầu và mãnh liệt. Cố kìm nén đi những giọt nước mắt hạnh phúc và khát vọng, tôi giữ khoảng cách với cậu chủ Second và chuẩn bị tư thế―― Chuẩn bị “Nắm đấm” của tôi.
Kỹ năng chính của tôi là 【Võ thuật】. Đặc biệt hơn, với 《Võ thuật Quế Mã》 Bậc 1 và 《Võ thuật Ngân Tướng》 Bậc 3 đã khiến tôi trở thành người mạnh nhất trong “Băng đảng”. Nhờ vào hai nắm đấm này, tên nhóc kém cỏi vô tích sự trước kia đã không còn nữa.
Hai nắm đấm đã đồng hành cùng tôi suốt 24 năm giờ đây sẽ chạm ít nhất một lần vào cậu chủ Second. Tôi sẽ cho ngài ấy thấy Cubero này có thể làm được những gì. Đấy là lòng quyết tâm của tôi. Tôi sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Dù cho có phải đánh cược cả mạng sống. Tôi đã sẵn sàng cho điều đó vì hoài bão, ước mơ và khát vọng của mình.
Tôi siết chặt nắm đấm và nhìn về phía trước. Trái lại, cậu chủ Second chỉ…...đang “đứng yên” tại chỗ. Ngài ấy nhìn tôi bằng đôi mắt vô hồn, tay ngài ấy thì đang thả lỏng.
“.......Cậu chủ không chuẩn bị tư thế sao?”
“Ừ. Còn cậu thì ngược lại, trông khá cứng nhắc, Cubero. Tôi đã nói hồi sáng rồi mà, cậu không cần phải như vậy. Thư giãn đi. Cậu sẽ làm gì nếu chúng ta cứ đứng đây chơi trò nhìn nhau như thế này trong suốt 4 tiếng nữa? Tôi có thể thấy được ai sẽ là người thắng cuộc. Cậu có nghĩ vậy không?”
“Tôi vô cùng biết ơn vì lời khuyên…… nhưng, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cậu chủ không quá xem thường tôi.”
Trong lúc rút ngắn khoảng cách một cách chậm rãi và đều đặn, tôi nói với ý khiêu khích ngài ấy. Trong tình thế không rõ kỹ năng và năng lực của đối thủ, thì điều nên làm là để họ ra đòn trước. Chiến thuật ấy không có gì sai cả. Thế nhưng…… Tôi lập tức nhận ra đây là loại đối thủ hoàn toàn không phù hợp để áp dụng chiến thuật ấy.
——
“Không phải cậu mới là người đang xem thường ta sao?”
Thái độ lịch thiệp, nhẹ nhàng của Second bỗng chốc thay đổi hoàn toàn.
Chỉ trong tíc tắc――Cả cơ thể tôi run lên và tinh thần chiến đấu đã tan biến.
Đấy là thứ mà cơ thể tôi ghi nhớ rất rõ. Vì nó đã phải trải qua vô số các trận chiến một sống một còn. Đấy thực sự chính là “Sát ý”. Hay nói cách khác, cậu chủ Second đang nghiêm túc muốn lấy mạng tôi…...
“――gghuu! ! “
Bất thình lình, mặt tôi bị đấm bởi cậu chủ Second. Tôi thậm chí còn không rõ đấy là kỹ năng gì, nhưng tôi đã bị thổi bay đi.
Sau khi chạm đất, có lẽ cơ thể tôi đã bị nảy lên vài lần và sau đó lăn vài mét trên bãi sỏi đá. Má tôi, quai hàm tôi, đầu tôi, nói chung là toàn thân tôi đang đau nhức. Sức mạnh khủng khiếp gì vậy…...
…...Từ đằng xa, có tiếng giày giẫm lên sỏi đá đang tiến đến gần. Ngài ấy đang đến để ra đòn kết liễu, chấm dứt kẻ thảm thương không còn khả năng đứng dậy. Ahh, tôi sẽ bị sa thải. Ngài ấy hẳn rất thất vọng về tôi vì đã không chuẩn bị kỹ càng. Thế nhưng…...Không có chuyện tôi thắng được ngài ấy. Dù tôi có lên kế hoạch như thế nào, dù tôi có sử dụng kỹ năng gì, cũng không hề có một chút cơ hội chiến thắng.
Đó là những suy nghĩ của riêng tôi, cứ như tôi đã quay trở về thời thơ ấu.
Tôi sợ――
“Cậu bị ngáo à? Đứng dậy. Hãy cho ta thấy lòng quyết tâm của cậu. Hãy tấn công ta bằng sát ý đi nào.”
…………
Cậu chủ Second…… đang nói gì thế……?
“Đây là tất cả những gì cậu có thể làm ư? Này, Cubero. Điều này không đúng, phải chứ? Nếu bây giờ cậu không đứng vững, vậy thì đến bao giờ?”
…...Sai lầm.
Ahh, tôi đã sai!
Đúng đấy, điều này hoàn toàn khác!
Không phải về lý lẽ! Không phải về chiến thuật! Không phải về kỹ năng!
Chết tiệt, tôi đúng là thằng ngu mà! Tôi đã sai hoàn toàn!
Cậu chủ Second vẫn chưa bỏ mặc tôi!
Nếu bây giờ tôi không đứng vững, vậy thì đến bao giờ!?
Nếu bây giờ tôi không đứng vững, vậy thì đến bao giờ!?
Nếu bây giờ tôi không đứng vững, vậy thì đến bao giờ!?
“U゛AA゛AA゛AAA゛! ! “
Tôi không kìm được nước mắt nữa rồi. Những giọt nước mắt ấy thấm vào các vết thương, khiến tôi nhớ ra rằng tôi vẫn còn sống.
――Ngài ấy đã nói, Đứng lên đi. Bằng mọi giá tôi phải đứng dậy. Tôi phải thể hiện lòng quyết tâm của mình. Tôi có chết tại đây cũng không sao. Nhất định ngài ấy sẽ lo liệu những chuyện còn lại. Ngài ấy đã hứa như thế. Đó là lý do tôi có thể yên tâm mà giao lại cho ngài ấy. Có phải tôi đang định từ bỏ không? Tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ đặt cược mọi thứ tôi có. Thế nên tôi sẽ đứng dậy dù cho sau đó tôi có phải chết――!
“……uh……fuh……! “
Tập trung toàn bộ sức lực, tôi đứng dậy. Tôi đứng dậy.
Ngẩng cái đầu đang bị cơn đau giày xéo, tôi ngước nhìn cậu chủ Second.
…...Đúng thế, ngài ấy thật đáng sợ. Đáng sợ vô cùng.
Nhưng, vậy thì sao chứ?
Tôi ra sức duy trì ý thức của mình và cố gắng tung cú đấm vào cậu chủ Second mà không cần kích hoạt kỹ năng.
Nhưng vào giây phút nắm đấm tôi bị chặn lại bởi tay của cậu chủ Second, tôi nghe thấy những lời này và tầm nhìn của tôi khi ấy trở nên tối đen.
“Cậu thực sự rất giỏi.”
***
“......Đây là đâu?”
“Oh, tỉnh rồi hả.”
Chết tiệt.
Cubero, người vừa nằm bất tỉnh trên giường của tôi, cuối cùng cũng lấy lại ý thức.
“Muốn uống potion chứ?”
“Ugh…… không ạ.”
Khi tôi đưa cậu ta lọ potion, Cubero cười và phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn, như thể miệng cậu ta đang bị thương. “Tôi muốn giữ vết thương này thêm một thời gian nữa,” cậu ta nói.
Tôi không biết phải trả lời ra sao, nên tôi chỉ đáp “Hiểu rồi”, và cất lọ potion vào lại túi đồ.
Sự im lặng kéo dài trong một lúc.
Cubero là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng ấy.
“Cảm ơn ngài rất nhiều.”
“Sao lại cảm ơn ta?”
“Có lẽ vì đã thu nhận tôi và cho tôi được làm người hầu. Có lẽ vì đã cho tôi cơ hội. Có lẽ vì đã cho phép tôi đối đầu với ngài.”
“Có lẽ?”
“Thật lòng mà nói thì tôi cũng không chắc nữa…… nhưng mà tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn ngài, thưa cậu chủ Second.”
“Vậy sao?”
Tôi cho rằng có lẽ đầu óc Cubero vẫn chưa được ổn định hẳn, nên tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Nhưng chỉ sau một giây, Cubero ngại ngùng ngoảnh mặt sang hướng khác. Eh? Phản ứng kiểu gì vậy?”
“......Cậu chủ Second quả thực rất mạnh. Tôi đã nhận ra được điều đó.”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
“Dù nhìn tôi như thế này, chứ thực ra tôi rất tự tin vào võ thuật của mình.”
“Hee. Vậy đó là điều cậu muốn?”
“......Vâng……”
Khi tôi hỏi câu hỏi ấy, cậu ta đứng dậy khỏi giường và đáp lại với biểu cảm đau đớn, sau đấy cậu ta chỉnh lại tác phong và nhìn thẳng vào tôi.
Biểu cảm ấy tương tự như lúc ở trong xe ngựa. Tôi nghĩ cậu ta định kể về cuộc đời đáng thương mà cậu ta đã phải trải qua, nhưng tôi đoán là mình đã nhầm.
“Tôi đã từng là thủ lĩnh của một băng đảng có tên là R6.”
“R6? “
“Vâng. Băng cướp chính nghĩa hoạt động tại Vương Đô.”
“......Băng cướp chính nghĩa?”
Băng cướp chính nghĩa là những tên trộm cướp chỉ lấy cắp đồ từ kẻ xấu. Họ cướp của người giàu chia cho người nghèo. Băng cướp này bị các đội hiệp sĩ căm ghét, nhưng lại được lòng người dân. Rất giống “Robin Hoods”.
Ahh, nhắc mới nhớ, tôi đã có nghe nói sơ sơ về băng cướp có sào huyệt gần Vương Đô. Tôi nghĩ tôi đã nhận được một vài báo cáo về họ từ Yukari khi tôi đang ở Isoreus. Nhưng nói chung thì một băng cướp khét tiếng nhất Vương quốc đã bị xoá sổ mà không để lại vết tích gì bởi Đội Hiệp sĩ của Vương quốc Castall―― hoặc đại loại là vậy.
“Dù hoạt động vì chính nghĩa, nhưng về cơ bản chúng tôi là “kẻ cướp”, thế nên chúng tôi bị nhiều người căm ghét. Cụ thể hơn, lũ quý tộc bụng bự và những kẻ qua lại với chúng là mục tiêu chính. Bọn chúng cố gắng loại bỏ chúng tôi. Và ngay cả hoàng tộc cũng tương tự.”
“Ý cậu là bản thân Vương quốc Castall đã lên kế hoạch cặn kẽ để trừ khử băng cướp chính nghĩa?”
“Đúng vậy. Do sự trấn áp quyết liệt đến từ Đội Hiệp sĩ Đệ Nhị và Đệ Tam, nhóm R6 chúng tôi bị đẩy đến bờ vực diệt vong chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi. Tuy nhiên, sau này tôi mới biết…… Có thể nói rằng sự diệt vong của R6 là do chính tay Đội Hiệp sĩ Đệ Nhất gây ra.”
“Đội Hiệp sĩ Đệ Nhất?”
Lạ thật. Vai trò chính của Đội Hiệp sĩ Đệ Nhất là cận vệ hoàng gia. Nếu muốn trấn áp và tiêu diệt băng cướp, thì sẽ rất kỳ lạ nếu đấy không phải là Đội Hiệp sĩ Đệ Tam với vai trò lính canh gác trật tự, hay Đội Hiệp sĩ Đệ Nhị với vai trò lính quân đội.
Cũng chả rút ra được gì. Tuy nhiên, tôi lại có một linh cảm. Chắc chắn Đệ Nhất Hoàng tử Klaus, kẻ đứng đầu Đội Hiệp sĩ Đệ Nhất có liên quan đến việc này.
“Lãnh đạo của chúng tôi, Rimusuma, anh ấy đã lập một thỏa thuận, đổi lấy cái đầu của chính mình để bọn chúng không động tay vào chúng tôi. Anh ấy đã hy sinh, dâng hiến mạng sống để chúng tôi được yên ổn. Đội Hiệp sĩ Đệ nhất khi ấy đóng vai trò trung gian. Chúng tôi chỉ việc chờ đợi. Rồi sau đó, Đội Hiệp sĩ Đệ Nhị và Đệ Nhất chấp nhận đề nghị…… Hoặc đó là những gì đáng lẽ nên diễn ra.”
“Các cậu đã bị lừa?”
“Chính xác. Chỉ trong vài ngày, Đơn vị săn bắt cướp chỉ huy bởi Đội Hiệp sĩ Đệ Nhất được thành lập và nhiều người đã chết trong cuộc tập kích của bọn chúng. Đội Hiệp sĩ Đệ Nhất giả vờ đứng trung lập, nhưng thực chất tất cả đều nằm trong kế hoạch của chúng.”
“Khủng khiếp thật.”
“Vài thuộc cấp đã hy sinh vì tôi, người lãnh đạo trẻ kế tiếp của họ. Và sau đó, tôi cuối cùng cũng đến…… Công ty nô lệ Maurice.”
“......Vậy là cậu đã chạy thoát.”
“......Vâng.”
Cubero gật đầu đáp với giọng rất nhỏ cùng với khuôn mặt lấm lem nước mắt.
Cậu ta có lẽ đang hối tiếc. Chắc hẳn phải đau khổ lắm. Sự nuối tiếc ấy…… đã làm cậu ta kiệt quệ. Nó đã ăn mòn cậu ta trong 4 tháng vừa qua. Có lẽ cậu ta vẫn muốn giúp đỡ những người đồng đội đang lẩn trốn đâu đấy. Cậu ta muốn làm gì đó cho những người đồng đội đã hy sinh với niềm tin rằng người lãnh đạo trẻ kế tiếp sẽ kế thừa ý chí của cựu lãnh đạo Rimusuma, rằng 『R6』sẽ mãi trường tồn.
“Cậu có muốn báo thù không?”
“Có.”
“Cậu có muốn giúp đỡ những người đồng đội của mình không?”
“Có.”
Tôi sẽ mặc kệ việc này dù đúng dù sai. Thế nhưng, đấy là Cubero, chàng trai thể hiện lòng can đảm của mình. Cậu ta có ý chí cố gắng vươn lên dù cho cậu ta có phải chết. Cậu ta có dũng khí để đối mặt với nó. Và cậu ta đã cho tôi thấy lòng quyết tâm. Vậy thì giờ sẽ đến lượt tôi.
“Hãy đến với ta. Ta sẽ tìm cách giải quyết vấn đề đó.”
“~ssn……Vâng thưa cậu chủ!”
Đây là lời hứa giữa hai người đàn ông.