“Này, em có tin là người ngoài hành tinh có tồn tại không đấy?” Một cô gái trẻ bất ngờ hỏi tôi.
“Người ngoài hành tinh? Cái này cũng khó đoán lắm vì loài người vẫn chưa tìm hiểu được hết về vũ trụ này mà.”
Tôi đáp lại, theo cái cách mà một đứa trẻ con nào ở tuổi mới lớn muốn thể hiện tri thức của mình với người khác. Cũng phải thôi, vào ngày ấy tôi đã rất tự tin với khả năng học hỏi của mình. Thế nên khi nói chuyện với một người lớn tuổi hơn, tôi luôn tỏ ra mình hiểu biết để tạo sự ấn tượng trong bọn họ.
“Khì khì, em nói chuyện như một ông cụ non vậy.” Cô gái ấy phì cười rồi vuốt nhẹ mái tóc đen dài của mình. “Còn về phần chị nhé, chị tin người ngoài hành tinh hoàn toàn có thật.”
“Tại sao lại như thế?”
“Đơn giản thôi. Vì chị là người ngoài hành tinh mà.”
…
Một buổi sáng.
Meow… Meow…
Có cái gì đó đang đèn trên lồng ngực của tôi cùng với đó là cảm giác nghẹt mũi do có dị vật dính vào trong. Thế nên, tôi quyết định thở bằng miệng. Và đó là một quyết định sai lầm bậc nhất trong cuộc đời này.
Ngay trong hơi thở đầu tiên, một thứ gí đó dính dính đã chui tọt vào trong cổ họng làm cho tôi phải vùng người thức dậy, ho sặc sụa để khạc nó ra.
Khụ khụ.
Ngay sau khi làm chủ lại được hơi thở của mình, tôi đưa mắt nhìn xuống hung thủ khiến cho mình rời vào cái nghịch cảnh này. Nó vẫn đang ngồi đó, ngoan ngoãn nhìn tôi bằng đôi mắt xanh và liếm láp bộ lông dài của mình.
“Đệt mợ con Simei! Mày suýt giết tao rồi.”
Tôi gào lên rồi ném chiếc gối nằm thẳng đến vị trí của con mèo khốn nạn kia. Thế nhưng tốc độ của chiếc gối lại không thể thắng được khả năng phản xạ của nó. Chỉ cần lách người qua một chút, con Simei đã tránh được. Chẳng nhẽ giờ đây tôi phải kêu nó đứng im để cho tôi ném nhỉ?
À, nói một chút về con mèo chết dẫm này. Nó là mèo của một người họ hàng gửi cho tôi nuôi trong vòng ba tháng để bọn họ đi du lịch khắp Châu Âu. Nó là loại mèo Anh lông dài nên giá khá đắt đỏ, chỉ cần sơ ý làm nó có vấn đề thì rất có thể tôi sẽ đi tong cả tháng lương. Thế nên, tôi đành phải dẹp cơn tức giận vào trong người của mình.
Vừa dụi mắt, tôi vừa mò cánh tay còn lại tìm chiếc điện thoại của mình. Chà, vẫn còn vài phút nữa trước khi chuông báo thức kịp reo nên tôi có nhiều thời gian hơn thường ngày mốt chút. Xem ra có thể làm bữa sáng một cách thong thả rồi.
Đặt hai lát bánh mì lúa mạch đông lạnh vào trong lò nướng, trong lúc đó thì chiên vội vài lát bacon cùng với trứng ốp la. Chỉ trong vòng 10 phút, tôi đã có một bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng cùng với một ly café nóng pha sẵn.
Căn phòng tôi thuê chỉ rộng hơn 15 mét vuông một chút những lại rất đầy đủ tiện nghi. Hơn nữa giá thành của nó lại rất phù hợp với cái túi tiền lúc nào cũng trong trạng thái phập phồng của tôi.
Cách đây bốn tháng, tôi vừa tìm được công việc tại một công ty chuyên kinh doanh thiết bị điện tử ở thành phố Musan. Đó là một công ty lớn, nằm gần trung tâm thành phố nên cách nhà của tôi khá xa, hơn một giờ nếu đi bằng xe bus và tàu điện.
Kể từ ngày làm việc cho công ty ấy, lối sống và cách sinh hoạt của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Vào buổi sáng, tôi thường thức dậy sớm hơn và đi về nhà trong chuyến tàu đêm cuối cùng vào buổi tối. Thậm chí, tôi còn không có thời gian chăm sóc bản thân của mình nhiều như trước thế nên việc có một giấc ngủ ngon chẳng khác nào một món báu vật quý giá. Phải, tôi cần giấc ngủ để có thể phục hồi sức lực của mình sau một ngày cày ải trên công ty.
Ấy mà dạo gần đây, tôi thường xuyên bị ám ảnh bởi một giấc mơ kỳ lạ lặp đi lặp lại trong đầu. Nó là những mảnh vụn của ký ức được lưu giữ một cách sơ sài trong đầu của tôi, giấc mơ ấy vốn rất ngắn nhưng lại chân thật đến lạ.
Vừa gặm miếng bánh mì nâu trong miệng, tôi vừa nghĩ đến những ký ức vụn vặt ấy.
Có lẽ cũng đã hơn mười năm rồi…
Mọi chuyện diễn ra vào năm tôi mười ba tuổi. Trong ngày sinh nhật năm ấy, tôi đã được một người bác tặng cho một chiếc kính viễn vọng- một món quá tương đối đắt đỏ khi đó. Một phần vì sự tò mò của trẻ con, một phần vì đam mê những hành tinh trên bầu trời vũ trụ bao la này. Tôi thường một mình ra ngoài công viên cạnh nhà vào những buổi tối để có thể nhìn kính viễn vọng. Công việc ấy cứ lặp đi lặp lại cho đến khi tôi bước vào ngôi trường cấp ba.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi đã gặp một người con gái bí ẩn với mái tóc đen dài. Cô ấy thường xuất hiện khi kim đồng hồ chỉ qua con số 10 giờ đêm với một chiếc áo khoác quá khổ màu nâu. Cũng vì thế, cố ấy đã khắc vào não của tôi một hình ảnh chẳng thể nào quên được.
Có thể nói, cô ấy là mối tình đầu tiên trong cuộc đời của tôi.
Cùng với nhau, chúng tôi thường xuyên nhìn vào chiếc kính viễn vọng, kể cho nhau nghe vài câu chuyện về những chòm sao trên bầu trời. Chúng đã từng rất thân, thậm chí là chia sẻ với nhau những bí mật của bản thân cho người kia nghe. Nhưng rồi một ngày, mọi thứ lại trở nên khác biệt. Tôi đến công viên và không còn thấy bóng hình của cô gái ấy.
Cô ấy đã biến mất trong sự bất ngờ của tôi, như cái cách mà cô ấy từng xuất hiện. Cũng kể từ khi đó, chúng tôi đã mất liên lạc với nhau. Câu chuyện ấy cũng dần trôi vào quá khứ cho đến vài ngày trước, nó đột nhiên trỗi dậy như một cơn bão trong đầu.
Thật khó chịu, nhưng tôi lại chẳng thể nào vứt những ký ức kia đi được, thế nên tôi đành phải chịu trận suốt những ngày qua.
Dẹp đi chiếc dĩa cùng với những suy nghĩ trong đầu, tôi mở vội hộp cá ngừ cho con Simei rồi thay quần áo, bước ra khỏi cánh cửa phòng.
“Chào một ngày mới!” Tôi nói to sau khi bước ra khỏi cánh cửa, nhìn về phía ánh Mặt Trời bằng đôi mắt tự tin và lạc quan về một ngày tốt lành.
Song, đời lại chẳng như mơ…
Sau khi bước đến trạm xe bus, tôi mới nhận ra mình để quên vé ở nhà và cũng không đủ thời gian để quay lại lấy nữa nên tôi đành phải dùng tiền mặt để đi xe (với giá khá chát). Và mọi thứ dần tồi tệ hơn khi tôi bước lên chuyến tàu điện. Vào ngày thứ hai, những tuyến tàu điện đầu tiên vào buổi sáng luôn đông nghịt người.
Chẳng hiểu thế nào, từ vị trí ở giữa toa tàu mà tôi bị đám đông đùn đẩy sát về phía cánh cửa kính. Tiếp theo đó là gần một giờ sống trong địa ngục. Để cơ thể có đủ khoảng không mà thực hiện chức năng hô hấp, tôi phải giơ hai cánh tay lên phía trên và đứng chịu trận trong trạng thái bị ép chặt bởi biển người. Trên chiếc tàu, mùi hôi cơ thể con người, mùi thức ăn, mùi thuốc lá trộn lẫn với nhau tạo nên một hỗn tạp mùi hương đáng sợ. Và chỉ cần tàu chạy chậm thêm một chút nữa, rất có thể tôi đã ngất vì mùi hương này.
Cuối cùng, khi tôi đến được công ty thì mọi năng lượng của buổi sáng đã tiêu tang đi hết. Quần áo thì nhăn nhúm, đầu tóc thì bị rối do cuộc chiến chen lấn trên tàu điện ban nãy. Tôi bước đến góc làm việc của mình dưới bộ dạng của một con zombie tàn tạ.
“Chào buổi sáng Tom…” Người đồng nghiệp trẻ vẫy tay chào rồi nhìn tôi bằng ánh mắt ái ngại. “Xem ra hành trình đi đến đây của anh chẳng tốt lành mấy nhỉ?”
“Chào Shu.”
Tôi đáp bằng giọng uể oải rồi quăng chiếc cặp xuống đất, nằm dài người lên chiếc bàn làm việc.
Shu là đàn em của tôi trong công ty, tuy chỉ mới vào được hai tháng nhưng sự trẻ trung và năng động của cậu ta đã tạo nên một hiệu ứng tích cực trong văn phòng này. Vì bàn làm việc của hai người được đặt cạnh bên nhau và cùng là người mới nên tôi và Shu cũng có thể gọi là thân thiết. Nhìn thấy bộ dạng của tôi như thế, cậu ấy chỉ biết gãi đầu rồi cười xuề xòa.
“Thôi nào, chỉnh lại tác phong đi. Nếu không anh lại bị cho Emi khiển trách nữa đó.”
Người mà cậu ấy nhắc đến là viên kế toán trưởng kiêm quản lý nhân sự của công ty này. Đó là chức vụ gốc của cô ta, còn chúng tôi thường hay nói đùa rằng Emi là ác quỷ của bộ phận nhân sự vì cái tính cách cục súc và cầu toàn của cô ấy. Chỉ cần phạm một sai sót nhỏ trong tác phong hay trong công việc, cô ta lại hát bài ca “Trừ lương” cho bọn tôi nghe.
Cơ mà đó không chỉ là nói suông…. Vì cô ta trừ thật. Cũng chính vì thế, chi tiêu của tôi dạo gần đây đang đứng ở mức báo động. Nếu tình trạng lương bổng thế này tiếp tục diễn ra, rất có thể tháng sau tôi lại phải cắn mì gói.
“Này Tom, ngồi thẳng lên đi.” Shu đột nhiên xoay sang nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng hốt.
“Gì đấy, cho anh nằm thêm một chút nữa đi. Mệt gần chết rồi đây này.”
Khuôn mặt của cậu ta bỗng tái xanh đi, Shu nhanh chóng ngồi thẳng lưng dậy, quay mặt thật nhanh về phía cái màn hình máy tính cá nhân của mình. Ngay lúc đó, tôi đã nhận ra có điều gì đó chẳng lành.
“Ê này, Tom, tác phong của cậu thế này là sao đây?”
Vẫn giọng nói chua ngoa như mọi khi, chẳng cần xoay lại, tôi cũng biết chủ nhân của nó là ai.
Bằng một động tác giả đưa một cánh tay về phía sau để thu hút sự chú ý của đối phương. Tay còn lại nhanh chóng đưa xuống phía lưng quần, chỉnh sửa phần vạt áo sơ mi lại cho ngay ngắn.
“Chào buổi sáng chị Emi! Hôm nay trông chị rạng ngời quá nhỉ.”Tôi đứng lên, quay mặt về phía sau và nói to.
“Ừm. Chào cậu.” Cô ta lạnh lùng gật đầu rồi hỏi lại. “Hôm nay cậu đi làm với tác phong như thế à?”
“À không đâu chị. Quần áo của em vẫn gọn gàng mà, chị nhìn xem mọi chỉ là chiếc áo hơi nhăn một chút do chen lần trên tàu điện ngầm thôi.”
Hết khua tay rồi lại múa chân, tôi dùng mọi ngôn ngữ hình thể để tạo sự phân tâm cho Emi nhưng xem ra mọi thứ đã trở nên vô vọng. Cô ấy nhìn tôi rồi buông ra một hơi thỏ dài chán chường, dùng một tay đẩy gọng kính của mình lên rồi đặt cả hai bàn tay lên cổ của tôi.
“Cà vạt. Cậu xem lại cổ của mình đi, dây cà vạt đã tuột ra rồi kìa.” Cô ấy nói bằng giọng nhỏ nhẹ và bắt đầu luồn tay qua nút thắt. Chỉ trong vài thao tác đơn giản, cô ấy đã đưa chiếc cà vạt về đúng vị trí ban đầu.
“Ờ ừm…”
Mọi thứ đang diễn ra đã đi ngoài tầm nhận thức của tôi, não bộ chưa kịp xử lý thông tin này thì nó lại bị mắc kẹt ở thông tin tiếp theo.
“Xong rồi đấy, nhìn thế này có phải gọn gàng hơn không?” Emi nhìn tôi rồi nở một nụ cười hài lòng.
“Cảm ơn chị.” Tôi chỉ biết cùi đầu trong sự ái ngại. Có lẽ từ trước đến giờ tôi đã nhìn sai con người của cô ấy.
“Không có gì đâu. Trừ hai giờ lương nhé. Lần sau tái phạm thì “bay” nửa ngày lương nhé.”
Không, tôi muốn rút lại những suy nghĩ ban nãy ngay lập tức, con mụ Emi chẳng bao giờ biết khoang nhường khi đối diện với người khác cả. Trong một khoảng khắc, tôi đã nghĩ cô ta sẽ mở lòng với mình nào ngờ tôi lại giẫm phải cái bẫy mà Emi đã giăng ra.
“Gượm phát lào! Cho em xin một lần được không, tháng này đang đói kém quá rồi.”
“Xin lỗi, nhưng nếu tôi không làm vậy với cậu thì công ty này sẽ loạn mất.”
“Em năn nỉ đấy, hiện tại em đã bị trừ mất gần ba ngày lương rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì em sẽ chết đói mất.”Bằng tất cả sự thành khẩn, tôi đặt hai bàn tay lên vai của Emi, van nài.
“Cậu đang làm phiền mọi người và tôi đấy, hãy ngồi xuống và bắt đầu công việc đi.”
Chất giọng lạnh lùng của cô ấy khiến cho tôi chẳng thể đủ can đảm mà nói thêm được. Một lần nữa, tôi lại ôm cục tức vào lòng mà tiếp tục làm việc.
Nếu mọi thứ mãi tiếp diễn như thế này. Tôi sẽ chết mất.
…
Cuối cùng, giờ nghỉ trưa cũng đã đến.
Tôi có một cảm giác hài lòng nhè nhẹ khi đã hoàn thành xong phần lớn công việc trong ngày. Cũng vì thế nên khối lượng công việc trong buổi chiều hôm nay nhẹ hơn hẳn và tôi có thể trở về nhà sớm hơn mọi khi.
“Ừm, anh không mua gì cho buổi trưa à?” Shu bất ngờ xuất hiện rồi khoác vai tôi từ phía sau. “Có muốn đi ăn chung không, có một nhà hàng Nhật vừa mới khai trương gần đây. Muốn đi ăn thử không?”
“Xin lỗi nhé, hôm nay anh không muốn ra ngoài lắm. Với lại anh cũng đã chuẩn bị vài thứ cho bữa trưa rồi.”
“Thế à… Em đã rủ mọi người rồi nên nghĩ anh muốn đi chung cho vui. Ừm… Xem nào, hôm nay anh mang món gì đấy.”
“Ta da! Cá phê pha gói cùng với đường và bột sữa gầy đây! Một bữa trưa thật xa hoa.”
Đôi chân mày của Shu hơi chau lại, cậu ta giờ đây nhìn tôi chỉ bằng nửa con mắt.
“Thật ra anh còn khó khăn đến mức nào nữa đấy Tom…”
“Anh nghĩ chú không nên biết điều này nên cứ đi ăn cùng bọn họ đi Shu. Mớ thức uống này cũng phần nào cung cấp đủ calo cho anh rồi.”
Vả lại, tôi cũng không thường hay ăn quá nhiều vào buổi trưa. Nếu ăn nó chắc chắn tôi sẽ trở nên mất tập trung vào buổi chiều vì buồn ngủ. Nhưng xem ra Shu đã hiểu sai vấn đề tôi đang gặp phải.
“Cố lên, em nghĩ anh sẽ vượt qua.” Cậu ấy nói rồi đặt một tay lên vai của tôi, nở một nụ cười đồng cảm. “Bảo trọng!”
Ngay sau đó, Shu quay bước đi thật nhanh về phía cánh cửa. Còn tôi dần chìm vào trong nỗi cô độc một mình ở trong căn phòng này.
Bước về phía chiếc bình đun sôi cấp tốc trong nhà bếp, tìm chiếc cốc cà phê của mình và pha một ly nóng. Tiện thể lấy thêm một ít đường từ bếp để tránh trường hợp đang làm việc mà bị tụt đường huyết. Thế nhưng khi bước chân đến căn bếp, tôi lại nhận ra có ai đó đã sử dụng bình đun sôi trước và vẫn còn một ít nước trong bình. Vừa đủ để pha một ly cà phê nóng.
Cùng lúc nó, trong căn phòng lại thoang thoảng lên mùi mì ăn liền. Tôi đoán chắc được kẻ đó đã vừa sử dụng bình đun nước này. Nhưng ai mới được cơ chứ? Chẳng phải mọi người đều đã đi ăn ở quán Nhật gì gì đó sao?
Tôi có cảm giác hài lòng nhè nhẹ khi nhận ra ngoài mình còn có một người khác đang gặp khó khăn về mặt tài chính.
Lần theo hương thơm của thức ăn, bước chân của tôi bước đi trong vô thức. Và rồi khi nhận ra, tôi đã quay trở về góc làm việc của mình lúc nào không hay.
Đột nhiên, trong không gian vốn đang tĩnh lặng. Có ai đó đang ngâm nga một khúc nhạc, đó là bài hát: Across the Universe, của ban nhạc huyền thoại The Beatles. Và âm thanh dễ thương đó được phát ra từ góc làm việc của Emi.
Không thể hiểu được tại sao chân của tôi lại tự động bước về phía đó, giống như có một mị lực bí ẩn siêu nhiên đang lôi kéo cơ thể của tôi. Từng bước, từng bước, tôi dần bước đến bàn làm việc của chị ấy nhưng xem ra Emi vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của tôi. Ánh mắt của cô ấy đang chăm chú quan sát về phía quyển sách đang cầm trên tay.
À không, khi đến gần, tôi mới nhận ra đó là một quyển album chụp ảnh nhỏ gọn. Phần lớn những bức ảnh đều có tông màu tối, song chỉ cần nhìn kĩ một chút, tôi có thể dễ dàng nhận ra. Những bức ảnh đươc đóng khung plastic trong quyển album kia là ảnh chụp bầu trời sao bằng kính viễn vọng.
Một cách chậm rãi, Emi lật từng trang và theo dõi nó một cách cẩn thận. Thỉnh thoảng, chị ấy lại bật cười rồi đưa tay chỉnh lại gọng kính của mình. Kể từ ngày vào công ty này, đây là lần đầu tiên tôi thấy Emi xóa đi lớp băng lạnh giá trên khuôn mặt của mình và mỉm cười thoải mái như vậy. Nó hoàn toàn khác hẳn nụ cười giả tạo lúc sáng của cô ấy. Giờ đây, ánh mắt của cô trong veo như một đứa trẻ vậy, nó mang đầy đam mê và mơ mộng.
Rầm. Uỳnh.
“Ấy đau… đau… đau.”
Trong lúc không chú ý, chân của tôi đã va vào góc cạnh của chiếc bàn gỗ phía trước. Nhưng cơn đau ở chân chẳng là gì với những thứ mà tôi phải đối diện phía trước.
Emi bị giật mình bởi âm thanh đó, cô ấy nhanh chóng tháo tai nghe ra và nhìn thẳng về phía tôi với ánh mắt bối rối. Thế nhưng chỉ vài giây sao, chị ấy đã lấy lại được sự bình tĩnh.
“Cậu làm gì ở đây thế, Tom? Tôi nghĩ câu đã đi cùng mọi người rồi chứ.”
Tôi giả vờ ngó lơ câu hỏi của cô ấy và xoay mặt sang chỗ khác, thưởng thức ly cà phê của mình.
“Cậu đã nhìn thấy rồi phải không? Cuốn album của tôi…” Cô ấy tiếp tục nói, chất giọng lộ rõ sự giận dữ.
Có lẽ mọi thứ đã thật sự kết thúc với tôi rồi. Ngày mai, tôi sẽ viết đơn xin nghỉ làm.
Đột nhiên, một suy nghĩ táo bạo chợt chạy qua não, miệng của tự động liên thoắt.
“Wow, đây có phải chòm sao đại hùng không? Làm sao chị có thể chụp hình nó rõ ràng như thế được? Chắc chắn phải mất nhiều thời gian để canh lắm đúng không?”
Hít một hơi thật sâu vào và tôi cứ thế tiếp tục.
“Chòm sao đại bàng, chòm sao tráng sĩ,… Cả bức ảnh chụm sao Kim này nữa, đấy là những bức ảnh đẹp nhất mà em từng biết đấy.” Chữ trong đầu tôi lại tiếp tục được tuồn ra, có vẻ những ký ức từ ngày bé đã giúp tôi đối diện với tình huống này.
Cơ mà, nói đi vẫn phải nói lại. Khuôn mặt của chị Emi đã bắt đầu đổi màu, từ đỏ, nó chuyển hẳn sang màu xám. Chị ấy nhìn xung quanh một lúc rồi bất ngờ tiến đến, ghé sát vào tai tôi.
“Sau giờ làm, hãy đi theo tôi nhé. Có chút việc tôi cần phải bàn với cậu.”
Bế mạc. Vậy là cuộc đời của tôi đã chính thức bế mạc rồi.
…
Chiều đến, tôi hoàn thành công việc sớm hơn mọi khi và ra về vào lúc gần 7 giờ. Emi đã đi trước, từ 5 giờ chiều chị ấy đã dọn dẹp đồ và bước ra khỏi văn phòng. Đã vậy, trước khi đi Emi không quên lườm tôi bằng ánh mắt đầy sát khí. Trong khoảng khắc ấy, chỉ một chút thôi nhưng tôi đã cảm giác được rằng chị ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt của loài thú ăn thịt đang quan sát con mồi của mình.
Hàng loạt kịch bản kinh khủng dần hiện ra trong đầu, thế nên cho dù được về sớm cơ thể tôi vẫn trở nên vô cùng mệt mỏi và nặng nề.
Shu ngước sang nhìn với ánh mắt như muốn hỏi: “Anh ổn chứ?” khi tôi đang sắp xếp đồ dùng của mình. Khác với mọi khi, hôm nay cậu ta nhận thêm công việc ca đêm nên phải ở lại công ty.
“Anh không sao. Cậu cứ yên tâm làm nốt công việc của mình đi.” Tôi nói bằng giọng uể oải rồi dùng tay gãi mớ tóc rối.
Cậu ta khẽ gật đầu, rồi quay mặt nhìn về phía màn hình máy tính.
Xin lỗi Shu, có lẽ ngày mai anh phải để cậu ngồi đây một mình rồi. Xin lỗi và tạm biệt.
Vứa bước chân ra khỏi công ty, điện thoại tôi reo lên vì tin nhắn của chị Emi. Khỉ thật! Tôi đã hi vọng cô ta quên đi việc này nhưng xem ra không phải rồi.
[Đến quán nướng đường King Balona, tôi đang chờ cậu ở đó.]
Không cần phải nói cả người tôi đang run sợ như thế nào. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra ướt đẫm trên lưng và mặt. Chiếc điện thoại trên tay trở nên nặng trĩu.
Song, tôi vẫn phải nuốt nước bọt và thở dài. Bước đi tiếp tục trên con đường đến điểm hẹn.
Sau khi đi bộ một giờ từ công ty, cuối cùng tôi cũng đến quán thịt nướng. Từ căn nhà ấy, một mùi hương quyến rũ tỏa ra và kích thích miệng của tôi chảy nước bọt.
Cả người tôi sũng mồ hôi vì mệt, chân thì phồng rộp lên. Khi mở cánh cửa ra, tôi ưu tiên tìm Emi trước rồi mới bắt đầu nói ra những lời “tình cảm” mong cô ấy đừng quá mạnh tay.
Nhưng những gì đang diễn ra khiến cho tôi chẳng thể nào tin vào mắt mình nữa.
“Cụng ly!” Một người đàn ông trung niên hét to rồi cùng các chiến hữu của mình đập thật mạnh cốc bia lớn vào nhau.
Nhìn ai nấy trong quán cũng cơ bắp cuồn cuộn, vai u bắp thịt trong chiếc áo ba lỗ lấm lem của người thợ hồ. Bọn họ phấn khích cười đùa, hút thuốc và thi vật tay nhau ngay trong quán. Khung cảnh càng lúc càng trở nên hỗn loạn khi một người đàn ông khác nhìn thấy tôi bước vào. Ông ta giẫm mạnh một chân lên ghế rồi chỉ thẳng tay về phía tôi.
“Này! Nơi đây không dành cho cậu đâu. Đi đi.”
Sau câu nói của ông ấy, cả quán ăn gần như trở nên bùng nổ. Tất cả mọi người đều tập trung về phía cảnh cửa ra vào, nhìn tôi với anh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng không, tôi không thể trở về khi chưa đạt được những gì mình muốn.
“Xin lỗi… tôi muốn đến đây để tìm một người bạn. Cô ấy hẹn tôi ở quán nướng này.”
Cả quán lại cười rộ lên, người đàn ông kia lại nói tiếp:
“Cái gì? Cái quán thối nát này mà cũng có mùi phụ nữ à? Cậu có nhầm không đấy! Hãy cút ra khỏi đây trước khi bọn ta thấy ngứa mắt.”
“Gượm phát nào Loren. Cậu ta là do tôi mời đấy.” Một giọng nói bất chợt vang lên.
Và ngay sau câu nói này, cái nhìn của mọi người trong quán về tôi lập tức thay đổi. Họ trở nên im lặng và thận trọng hơn. Dần dần, một đường thẳng được hình thành ngay ở giữa biển người phía trước, nó dẫn đến thẳng một chiếc bàn cạnh bên khu bếp chính của nhà hàng.
Có một người phụ nữ xõa tóc đang ngồi trên đó. Cô ấy là Emi.
“Lại đây nào. Nhanh lên!” Cô ấy nói rồi vẫy cánh tay đang cầm ly rượu về phía tôi “Bọn họ sẽ không làm gì cậu đâu, yên tâm đi.”
Yên tâm thế méo nào được! Não của tôi như muốn gào lên. Nếu không giữ được sự bình tĩnh có thể tôi đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhưng lý trí của tôi lại mách bảo rằng, mình nên làm theo lời của chị ấy thì hơn vì nếu làm điều gì đó “lệch sóng” rất có thể những gả say xỉn kia sẽ lao vào thịt tôi ngay lập tức.
“Này, nhìn kìa, tiểu thư đang gọi thằng nhãi kia đấy.”
“Nhìn nó xem, ốm yếu thế mà cũng được tiểu thư quan tâm nữa à?”
“Gầy nhom thế kia chắc gì đã chịu được một gậy của tôi.”
Đám đông bắt đầu bàn tán khi tôi đi qua bọn họ và ngay sau đó họn họ dần thắt chặt lối đi lại. Chặn tất cả mọi lối thoát thân.
“Ngồi đây!” Emi nói rồi vỗ mạnh xuống chiếc ghế cạnh bên chị ấy. “Chúng ta có việc để nói đấy.”
“Dạ vâng…”
Ánh mắt của tôi đã hoàn toàn bị thu hút bởi Emi. Bộ dạng của cô ấy giờ đây giống như một thứ xa xỉ mà tôi chưa từng được thấy bao giờ. Không còn cặp vớ chân đen như ở văn phòng, giờ đây cô ấy đã cởi nó ra để lộ đôi chân trắng muốt khỏe khoắn. Chiếc áo vest đen cũng được cởi ra cùng với hai chiếc cúc trên cùng của áo bên sơ mi bên trong. Mái tóc đen óng mọi khi được buộc lên giờ đang xõa ra tạo khiến cho cô ấy càng trở nên xinh đẹp hơn.
Sexy. Đó là từ duy nhất mà tôi có thể nghĩ vào lúc này. Nếu trong văn phòng cô ấy là bà chúa tuyết lạnh lẽo thì ngay lúc này đây Emi lại là nữ hoàng của sự quyến rũ.
“Sao nào, có bất ngờ không? Cậu có bất ngờ khi tôi nhắn tin ra quán nướng này không?”
Mọi thứ giờ đây đã đi vượt qua giới hạn của từ “bất ngờ” rồi, giờ nó phải là “đáng ngờ” thì hợp lý hơn.
“À ừm, cũng hơi bất ngờ đấy. Cơ mà nhìn chị khác với buổi sáng nhỉ?”
“Nhưng nhìn vẻ mặt câu không ngạc nhiên lắm nhỉ.” Cô ấy cười rồi nói tiếp. “Tại lúc ở văn phòng tôi căng thẳng quá nên phải làm mặt như vậy thôi.”
Emi nói như thể đang viện cớ cho việc trừ lương tàn bạo lúc ban sáng.
“Vậy chị hẹn em đến đây để nói chuyện gì vậy?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Không, tôi hẹn cậu ra đây chỉ để trò chuyện thôi. Vả lại câu cũng biết được bí mật của tôi rồi còn gì.”
“Bí mật… bí mật đó là gì vậy?”
Cô ấy cầm một ly rượu lên rồi nốc sạch nó.
“Quyển album lúc sáng ấy, đó cũng là bí mật của tôi. Sự thật, tôi rất yêu vũ trụ này cùng với những ngôi sao trên bầu trời kia, xem ra cậu cũng có sở thích này nhỉ?”
“Vâng, em cũng rất có hứng thú với chúng.” (Nhưng đó là chuyện vài năm trước cơ)
“Ừm. Tốt.” Emi nói rồi vỗ mạnh vào vai của tôi. “Cậu muốn ăn uống gì một chút không?”
“À… không cần đâu, em cũng chưa đói lắm.”
“Không được. Chắc cậu chưa quen nên để tôi gọi món giúp cho. Ông chú! Một đĩa lưỡi bò nhé!” Chị ấy gọi to.
Ngay lập tức trong khu bếp có tiếng nói vọng ra.
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Cậu muốn uống chút gì chứ, ở đây tôi còn một ít rượu này.” Cô ấy nói rồi lắc cái ly thủy tinh rỗng trước mặt tôi.
“À không, xin lỗi chị. Em không uống được rượu.”
Biết nói sao nhỉ… Tôi không giỏi uống thức uống có cồn. Chỉ cần vài ba lon bia là đã say ngay lập tức. Cách đây không lâu, ngay trong bữa tiệc của công ty, tôi đã bị đồng nghiệp dụ dỗ uống bia, thế là ngày hôm sau tôi bị knock out và phải nằm bẹp dí trên giường hai ngày sau đó.
“Hể, kém vậy à… Khì khì, tôi có trò này, không biết cậu có muốn chơi không?”
Khuôn mặt của Emi đang hơi ngã đỏ nên tôi đoán chị ta cũng đã nốc một ít cồn rồi. Chắc đó cũng là lý do tại sao cách nói chuyện của chị ấy thay đổi nhiều đến thế. Nhưng trong tình huống này, tôi chắc chắn không thể từ chối lời đề nghị của chị ấy.
“Ừm… chắc em sẽ chơi…”
“Tốt!” Cô ấy nói to “Mọi người! Chuẩn bị cho trò Trinken nhé!”
“Ồ!!!” Đám đông phía dưới trở nên cuồng nhiệt hơn bao giờ hết, một số người đập mạnh tay xuống bàn ghế và bắt đầu hú hét.
“Luật chơi đơn giản lắm, tôi sẽ chuẩn bị mười ly thủy tinh trong đó sẽ có một nửa là nước lọc, một nửa là rượu Vodlka xếp ngẫu nhiên ở đối xứng với nhau. Hay người chúng ta sẽ cùng nhau chọn ly thức uống của mình. Người nào chọn phải rượu nhiều hơn sẽ thua cuộc và trả tiền cho bữa ăn hôm nay cho đối phương. Rõ chưa.”
“Dạ vâng.” Tôi nói nhỏ.
“Ông chú! Chuẩn bị cho Trinken nào!”
Ngay sau lời nói của Emi, mười ly thủy tinh được dọn ra ngay lập tức. Chị ta nhanh chóng bảo tôi ngồi xoay lưng lại và bắt đầy rót nước vào từng ly. Xong xuôi công việc, tôi được nhìn về chỗ cũ.
“Trong trò chơi này, tôi là chủ hội nên sẽ chọn sau còn cậu là người chơi nên được chọn trước. Thế nhưng, cậu không được gửi mùi của thức uống. Vì thế, tôi phải bịt mũi của cậu lại.”
Vừa nói, chị ấy vừa lấy ra một chiếc kẹp giấy rồi kẹp nó vào mũi của tôi.
“Trò chơi bắt đầu! Mới cậu chọn trước.”
Mười ly nước với màu sắc giống hệt nhau được xếp thẳng thành hai hàng dọc. Không thể phân biệt nó bằng mắt, bằng mũi cũng chẳng được nốt nên chắc chắn tôi chỉ còn có thể dựa vào trực giác để chọn.
Xác suất là một nửa nhưng tỉ lệ thắng cả trận thì lại vô cùng ít. Vì thế, tôi phải có một quyết định khôn ngoan ngay lúc này.
“Trái hay phải đây?” Tôi vờ lầm bẩm rồi nhìn vào ánh mắt của Emi.
Đây là một đòn tâm lý mà những kẻ cờ bạc nghiệp dư vẫn thường hay dùng trong những sòng bài đường phố. Họ nhìn vào ánh mắt của những tay nhà cái bạc bịp để đánh giá mọi thứ và chuyển hướng đặt cược vào những giây cuối cùng.
Tuy nhiên, xem ra chiêu này không có công dụng với Emi khi chị ấy quay mặt sang hướng khác và thưởng thức món thịt nướng của mình. Giờ đây, tôi chỉ còn trông chờ vào thân may mắn để giúp mình quyết định việc này.
“Trái!” Tôi hét to rồi cần chiếc ly lên, nốc sạch.
Rượu. Tôi đã thua ngay trong ly đầu tiên.
Hơi cồn nặng trong ly Voldka khiến cho tôi suýt sặc, cổ họng vẫn còn cảm giác đau rát khi nuốt xuống bụng. Cảm giác như có thứ gì đó đang cháy âm ỉ trong bụng của mình.
Emi không nói gì thêm, cô ấy thản nhiên cầm ly còn lại rồi uống một cách nhẹ nhàng.
“Nước nhỉ, vậy trận này tôi thắng, trận tiếp theo nào.”
“Gượm một chút đã nào, chị có thể xoay mặt lại khi chúng ta chơi chung với nhau không? Đó là một cách tôn trọng đối thủ đấy.”
Đám đông xung quanh cũng gật gù tán thành theo câu nói của tôi.
“Ừm, được thôi… À mà đĩa lưỡi bò nướng xong rồi này, cậu muốn ăn một chút chứ?”
“Được thôi, nhưng cứ tiếp tục trò chơi của chúng ta nào.”
Lần này, tôi dùng lại chiêu cũ và quan sát theo ánh mắt của Emi.
Đây rồi. Ánh mắt của cô ấy đã chuyển động về phía ly bên trái.
“Em chọn ly này!”
Một cách quyết đoán, tôi cầm nó lên và uống với nụ cười đắc thắng trên môi.
“Ực.”
Cơ mà người tính chẳng bằng trời tính các bạn ạ.
Quỷ tha ma bắt, tôi lại uống phải ly rượu nặng. Đòn tâm lý ban nãy xem ra đã bị Emi nhìn thấu và trả đòn lại một cách hoàn hảo.
Tỷ số bây giờ là 2-0 nghiêng về phía chị ấy, chỉ cần một ly sai nữa, tôi sẽ phải tạm biết một tuần lương của mình.
Không được! Không thể như thế được. Bằng mọi cách, tôi phải chiến thắng trong lượt đấu tiếp theo. Kẻ cả khi phải gian lận.
“Này Em, hay chúng ta thay đổi luật chơi một chút. Chị là người chọn trước được không?”
“À ừ… cũng không sao nhưng cậu có ổn không thế, tôi là người chọn rượu đấy.” Chị ấy nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực rồi đưa tay cần chạm vào chiếc ly hàng thứ ba.
Chỉ chờ như vậy, tôi nhanh tay đoạt lấy chiếc ly trên tay của Emi ngay trước khi cô ấy kịp thời cầm nó lên. Đám đông xung quanh bắt đầu la ó trước hành động này, một vài người còn lên tiếng chửi rủa tôi hèn nhát.
“Xin lỗi chị, em phải thắng trong lượt thi đấu này.”
Tôi nói rồi dốc cạn nó.
…
Một luồn khí nóng lại chảy tọt qua cổ họng, kết thúc thật rồi. Bad luck. Rõ ràng tôi chẳng thể nào xui xẻo hơn nữa.
“Không hiểu tại sao luôn.” Emi nói rồi ngoái nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng của mình. “Tôi định chọn ly rượu uống nhưng cậu ấy lại giật nó mất rồi.”
Vừa nói, cô ta vừa nở một nụ cười nham hiểm về phía tôi.
Khỉ thật, chị Emi quá thông minh còn tôi lại quá chủ quan khinh địch và phải đón nhận một kết quả không thể tồi tệ hơn: thua trắng cả ba trận.
“Cậu quả là tệ trong trò này thật đấy… thôi được rồi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng.” Emi nói rồi khoanh hay tay lên bộ ngực của mình. “Chỉ cần đoán đúng ở ly tiếp theo. Cậu sẽ thắng và tôi sẽ trả tiền cho chầu này. Nên nhớ là đừng cố gian lận nhé.”
Tôi gật đầu rồi nuốt nước bọt. Trừng mắt nhìn về phía hai ly thủy tinh.
Trái hay phải đây… Khỉ thật, giờ đây chỉ còn biết tin vào trực giác.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi nhắm tịt cả hai mắt lại rồi vớ đại một ly trên bàn rồi cho đại vào miệng. Lòng thầm cầu nguyện “Thần linh ơi, hãy giúp con qua cơn khốn khổ này.”
“Ực…”
Vẫn cảm giác đó, vẫn là hơi nóng đó…
Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc thật rồi.
“Uầy… Chết thật… Trúng ly rượu rồi.” Emi cười lớn rồi đập mạnh chiếc ly xuống bàn. “Cậu thắng tôi rồi đấy Tom.”
Đám đông xung quanh bắt đầu hò reo, một số người bước đến chỗ của tôi để chúc mừng trong khi đó, người thắng cuộc- tôi- vẫn không hiểu tại sao mình lại thắng.
“Khoan đã nào… Chị Emi? Làm sao em lại thắng được, rõ ràng em đã uống phải ly rượu mà.”
“Ông, y ủa ậu uống à ước ấy.”(Không, ly của cậu uống là nước đấy.)
Vừa nói, chị ấy vừa nhai miếng thịt trong miệng nhưng tôi vẫn có thể dịch được.
“Chắc chị nhầm lẫn rồi, chỗ ấy rõ ràng là thức uống có cồn mà.”
“Ừm thì chỗ nước ấy vẫn có cồn mà. Tuy nhiên nó chỉ tầm ba mươi độ thôi nên chẳng có cảm giác gì mấy.”
“Gượm đã nào Emi, có cái gì đó không đúng rồi. Nước có độ cơ à? Ý chị là nhiệt độ.”
“Không, ý tôi độ cồn đấy.” Cô ấy mỉm cười.
Ngay sau câu nói của chị ấy, tôi cầm nốt hai ly còn lại và uống ngay lập tức. Đúng là có một chút khác biệt về độ nóng ở cổ họng cũng như bao tử. Nhưng rõ ràng bọn chúng vẫn là rượu.
“Cái tư tưởng xem rượu là nước của bọn cô cần phải được chấn chỉnh lại đây!”
Đệt. Tôi đã hét câu nói ra trước khi đầu kịp suy nghĩ. Và rồi, chuyện gì đến cũng đã đến.
Đám đông nhìn tôi bằng ánh mắt hoàn toàn khác. Tiếng bẻ khớp tay, tiếng đập bàn càng lúc càng trở nên in ỏi.
Trong lúc tôi không chú ý, một người đàn ông to lớn bất ngờ quoàng tay qua bụng của tôi và nhấc lên trên không trung. Kết thúc rồi. Kết thúc thật rồi, quả là một kết thúc buồn cho một người đã tận hiến cho xã hội này như tôi. Chỉ hi vọng sao trận đánh hội đồng này, thi hài của tôi vẫn còn được nguyên vẹn và được chôn cất một cách bình yên.
Dưới biển nhỉ… trên núi nhỉ… Tôi không thể đoán được mình sẽ bị chôn ở đâu.
“Anh em!” Tên này hét to.
Cùng lúc đó, tôi nhắm chặt đôi mắt của mình lại và nghĩ đến màn đêm phía trước.
“Chúng ta đã có thành viên mới rồi!”
Đám đông lại trở nên vô cùng cuồng nhiệt như lúc trước, những chai rượu mạnh được vung lên trên không trung tạo ra một bầu không khí náo nhiệt và đầy hơi cồn.
Ngay khi tôi vẫn chưa kịp lấy lại nhận thức thì một người bên cạnh đã tiến đến khoác vai. Hắn ta kề sát cốc bia vào miệng của tôi.
“Này lính mới, cậu khá quá đấy chứ! Lần đầu tiên tôi thấy có một người nói như vậy với tiểu thư Emi đấy.”
“Tốt lắm! Ban đầu tôi cứ tưởng cậu là loại đàn ông hèn nhát đi theo trồng cây si với tiểu thư chứ.”
“Chà, xem ra cậu đây cũng có chút bản lĩnh nhỉ… Vậy thế nào, tiểu thư Emi?”
Bọn họ đều hướng ánh mắt về phía cô ấy.
“Xem ra cậu cũng đã thấm rượu rồi nhỉ? Được thôi! Duyệt! Đêm nay hãy cùng bọn tôi quẫy nát cái quán này nhé!”
Rầm rầm.
“Quẫy nát nào!!!” Bọn họ đồng thanh hét.
Cả đám đông hò reo trong sự phấn khích tột độ và tôi đang nằm trên ở phía trên bọn họ. Bị đưa đẩy bởi nhóm người cơ bắp phía dưới như một món đồ chơi.
Và cứ thế, bữa tiệc diễn ra gần như xuyên đêm. Tràn ngập trong hơi men và mùi thịt nướng…
…
Hai giờ sáng.
Tôi vẫn chưa thể về đến nhà của mình và hiện đang vật vờ ngoài lề đường do trễ chuyến xe bus cuối cùng. Có thể nói rằng, tôi đã bị cuốn vào trong bầu không khí sôi động của bữa tiệc và quên đi mọi thứ trên đời này. Nhưng rồi, khi bữa tiệc tàn, tôi lại phải trở về với thực tại tàn nhẫn và cay đắng.
Bước chân nặng trĩu, đi từng nhịp mệt mỏi trên con phố chập chờn ánh đèn. Không gian xung quanh dần chìm trong sự tĩnh lặng của màn đêm, thỉnh thoảng mới có một ánh đèn ô tô lướt qua trên con đường cạnh bên.
“Hức… uống nữa đi… tầm này mà nghỉ ngơi gì.” Một giọng nói thỏ thẻ vang lên bên tai.
“Thôi nào, chị đã say đến nỗi đứng còn không vững nữa là. Tại sao phải cố gắng đến thế chứ?”
Vâng, người đang nằm trên lưng của tôi là chị Emi- chủ kèo của bữa tiệc ban nãy. Sau khi nốc sạch hai chai Voldka theo kiểu Nga, chị ấy đã ngã ra sàn. Cũng từ đó, bữa tiệc đã kết thúc và tôi phải cõng chị Emi về nhà theo những gì nhóm người ban nãy quyết định. “Cậu chăm sóc cho tiểu thư nhé.” Bọn họ nói như vậy rồi quay bước rời đi khỏi quán.
Khổ nỗi, ngay cả taxi cũng khó có thể gọi được do tôi không hề biết địa chỉ nhà của chị ấy. Nên chỉ còn một cách cuối cùng, tôi sẽ để Emi qua đêm ở nhà mình.
“Này, hôm nay vui quá nhỉ. Tôi không thể ngờ đến một ngày mình lại được uống chung với đồng nghiệp trong công ty đấy.”
“Chị say quá rồi đấy!” Tôi cười gượng rồi gồng mạnh bàn tay lên phía trên.
Sau cuộc chiến rượu kia, thời gian còn lại của bữa tiệc tôi chỉ nhấp môi vài ly xã giao nên chưa thể gọi là say được. Nhưng dẫu sao đi nữa, nó cũng phần nào ảnh hưởng đến khả năng giữ thăng bằng của tôi.
“Không sao, không sao.” Emi bật cười. “Hôm nay là sinh nhật mà, say một chút cũng chẳng sao đâu.”
Câu nói ấy làm cho tôi có một chút dao động.
“Gì cơ… Hôm nay là sinh nhật của chị thật à?”
“Ừm, sinh nhật thứ 27 đấy, thế nên tôi mới rủ mọi người đến quán để chung vui. Bọn họ xem thế chứ bận lắm đấy, nhưng vẫn chịu khó để sắp xếp thời gian chung vui với tôi.”
“Xem ra bọn họ cũng yêu quý chị Emi lắm đấy, cứ gọi chị là “tiểu thư” các kiểu mãi.”
“Ha ha ha, cái biệt danh ấy là do bọn họ tự đặt đấy chứ. Tôi cũng chẳng thể nào mà chỉnh lại được.”
Với cách nói chuyện như thế này, tôi đoán Emi vẫn chưa hề say khướt đến mức chẳng thể đi được. Nhưng tôi vẫn muốn giữ cô ấy trên lưng một lúc thế này. Vì nếu so ra, chị ấy chẳng nặng hơn một cái valy cỡ lớn là bao, thậm chí trên lưng còn có hai tấm đệm giữ nhiệt cao cấp nữa chứ. Một trăm thằng đàn ông như tôi thì sẽ chẳng có thằng nào từ chối tình huống như thế này đâu.
“Cơ mà… Bọn họ là ai thể, nhìn có vẻ không phải người dân ở đây nhỉ?”
Đa phần những người mà tôi tiếp xúc ban nãy đều có nước da hơi ngăm đen cùng với mái tóc và bộ râu rậm đặc trưng của vùng Nam, Trung Mỹ.
“Cậu cũng đã đoán được phần nào rồi đấy. Bọn họ chủ yếu là dân nhập cư trái phép từ vùng Nam Mỹ là Trung Đông đấy, ngay cả tôi cũng là người nhập cư theo diện đó. Chúng tôi quen thân với nhau từ trong trại tị nạn.”
Emi nói rồi buông một hơi thở dài mệt mỏi.
Đó là một tin tương đối bất ngờ đối với tôi.
“Bố của tôi là người nước Đông Đức cũ, mẹ của tôi là một người Thổ Nhĩ Kỳ. Hai người bọn họ gặp nhau ở Đức và kết hôn không lâu sau đó, hơn một năm sau, họ đã sinh ra tôi. Khi Đông Đức sụp đổ vào năm tôi được mười tuổi, bố và mẹ của tôi di chuyển theo dòng người tị nạn để tìm kiếm một cuộc sống mới ở bên kia bờ Đại Tây Dương.”
Cô ấy nói tiếp:
“Thế nhưng mọi thứ lại không diễn ra như ý muốn, tàu của chúng tôi đã bị chính quyền phát hiện và họ đã giam giữ toàn bộ mọi người trong trại tị nạn. Mãi đến gần ba năm sau đó, chúng tôi mới có thể được tự do đi lại bên ngoài cũng như có được quyền học tập và lao động ở đây.”
Tôi đã nhiều lần nghe về tin tức của những vụ vượt biên trái phép của những di dân tị nạn. Thật không ngờ chị Emi cũng từng là một trong số bọn họ.
“Song mọi việc không đơn giản như vậy, trong quãng thời gian ở trại tị nạn, tôi và bố mẹ không được học cách giao tiếp bằng tiếng Anh. Nên khi vào được trường học nội trú, tôi đã phải mất gần 5 năm để có thể hoàn thành chương trình bậc cấp hai. Trong lúc đó, tôi hoàn toàn bị cô lập với mọi người. Thật lạc lõng, cứ như một chú cừu đen lạc trong bầy cừu trắng vậy.”
“Quãng thời gian đó khó khăn nhỉ.” Tôi cũng phần nào đồng cảm được với Emi.
“Cơ mà nghĩ lại cũng buồn thật đấy… Ngày còn học ở trường nội trú, tôi chẳng có lấy một người bạn vì không thể nói chuyện bình thường với mọi người. Nhưng cũng nhờ đó, tôi tìm được một tri kỉ cho bản thân của mình, đó là ngôi sao kia.” Cô ấy vừa nói vừa trỏ bàn tay của mình lên bầu trời đêm. “Cậu có thấy không, chúng vẫn thật đẹp, thật quyến rũ. Cho dù 10 năm hay 50 năm nữa thì chúng vẫn vẹn nguyên như vậy.”
“Xem ra tình cảm của chị dành cho những ngôi sao này sâu đậm quá nhỉ. Thật đáng ngưỡng mộ.”
“Cơ mà cậu vẫn có một chút kiến thức về chúng nhỉ, buổi trưa hôm nay ấy. Chỉ có những người tìm hiểu về thiên văn học mới có thể nhận ra chúng nhanh như vậy.”
“Không hẳn, chỉ là trong quá khứ em đã tìm hiểu một chút thôi…” Tôi cố ý làm giọng của mình nhỏ đi.
“Thế cậu có còn yêu chúng không, cậu vẫn còn những cảm xúc như ngày trước chứ?” Emi bất ngờ hỏi. “Chúng vẫn có ý nghĩa gì đối với cậu chứ?”
Vừa suy nghĩ câu hỏi của chị ấy trong đầu, tôi vời ngước mặt lên nhìn lên trên phía bầu trời. Trong một đêm không mây, những ngôi sao đang thi nhau tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời đêm huyền diệu. Nó vẫn giống nhỉ… vẫn giống với những gì tôi từng nhìn vào hơn mười năm trước, giống hệt như những gì tôi mơ thấy.
Đã bao lâu rồi, tôi không còn ngước nhìn bầu trời đêm như vậy?
Có lẽ, những giấc mộng dạo gần đây của tôi đang cố mang lại một điều gì đó mà tôi đã lãng quên từ rất lâu. Cùng với những ngôi sao là hình bóng về một cô gái với khuôn mặt buồn.
Mãi suy nghĩ, tôi không còn chú ý đến bước chân của mình nữa. Cứ vậy mà đi thẳng về phía trước mặt cho đến khi Emi lên tiếng một lần nữa thì tôi mới sực tỉnh người ra.
“À này, cậu cho tôi xuống đây một chút được chứ.” Chị ấy nói rồi trỏ tay về phía công viên. “Tôi nghĩ mình có thể tự đi được rồi.”
Một cách nhẹ nhàng, tôi hơi khom người để cô ấy có thể tự bước xuống.
“Chà, xem cậu kìa. Cõng tôi mệt đến mức gò má chuyển sang màu đỏ rồi.” Chị ấy phì cười.
Tôi chỉ biết đứng yên, rồi gãi đầu cười gượng: “Xin lỗi, em nghĩ mình cũng đã hơi say rồi.”
“Vào công viên với tôi một chút được không?”
Emi nói rồi cởi đây giày cao gót của mình ra, bước đôi chân trần lên con đường vào công viên. Khung cảnh ấy khiến cho tôi không tài nào rời mắt được.
Sau vài phút đi dạo, Emi ngồi lên chiếc ghế đá gần khu vực bồn hoa trung tâm. Còn tôi thì bước đến chiếc máy bán hàng tự động mua hai lon trà chanh lạnh.
“Cầm lấy.” tôi ném một lon về phía Emi. “Uống một chút cho giải rượu đi.”
“Cảm ơn cậu.” Cô ấy đón lấy nó bằng một tay.
Tôi chậm rãi bước về phía chị ấy, ngồi ngay ở bên cạnh. Dần dõi theo ánh mắt của Emi.
Chị ấy vẫn đang nhìn về phía bầu trời và mỉm cười.
“Đã bao giờ, cậu cảm thấy bản thân mình thật lạc lõng trên thế giới này chưa? Tôi thì rồi đấy, tôi từng cảm giác rằng mình không thuộc về thế giới này và tự cho bản thân là khác biệt đối với loài người. Có lẽ sự cô đơn đã khiến cho tôi tạo ra nhưng suy nghĩ như vậy. Nhưng cứ mỗi khi ngắm nhìn bầu trời sao này, tôi lại cảm thấy bình yên đến lạ.”
Tôi nhìn Emi thật lâu, trong lòng cười thầm. Chỉ trong một ngày, tôi đã tìm thấy được những nhân cách khác nhau của chị ấy. Một lạnh lùng, một máu lửa và giờ đây là tình cảm.
Và rồi, chị ấy bất ngờ quay sang nhìn tôi rồi nở một nụ cười mỉm.
“Tom này, cậu có tin vào người ngoài hành tinh không?”