Karina uống cạn chai rượu rum, dưới sự dẫn dắt của Trương Hằng, cuối cùng cũng miễn cưỡng rời tâm trí khỏi con tàu chở hương liệu mà họ đang truy đuổi. Thế nhưng, cô cũng chẳng yên lặng được bao lâu. Khi men rượu bắt đầu dâng lên, Karina lại tiếp tục lảm nhảm những câu chuyện khác chủ yếu là về thời thơ ấu của cô.
Cô kể về người cha gần như không bao giờ xuất hiện từ khi cô chào đời, người mẹ suốt ngày mê mệt trong những buổi dạ tiệc và gã nhân tình nồng nặc mùi nước hoa của bà ta. Cô chị gái hơn cô hai tuổi luôn thích cướp lấy mọi thứ của cô, và cả con chó già tên Parker...
Phần lớn câu chuyện là những mảnh rời rạc, đôi khi xen lẫn với những cảm thán của cô:
“Tôi từng nghĩ chúng tôi chẳng mấy yêu thương nhau. Tôi từng nghĩ sau khi cha vào tù, mẹ sẽ đến với tình nhân, chị tôi sẽ đến London học vẽ tiếp… Vì gia đình tôi vốn dĩ là một mớ hỗn độn ngay từ đầu, điều đó tôi đã nhận ra từ năm sáu tuổi. Ai cũng bận bịu với cuộc sống của riêng mình, chẳng ai quan tâm đến ai khác. Nhưng điều kỳ lạ là, khi bi kịch ập đến, cuối cùng lại chẳng ai rời đi cả.”
Karina ngập ngừng một lúc:
“Đó mới là điều khó hiểu nhất. Suốt cuộc đời, chúng ta cố gắng chạy trốn khỏi cái hố đen đã nuốt chửng mình. Thế nhưng khi cơ hội để thoát ra ở ngay trước mắt… tại sao chúng ta lại chọn ở lại?”
Trương Hằng im lặng, chờ cô đưa ra câu trả lời. Nhưng thay vào đó, Karina lại bắt đầu kể về một buổi tiệc trà cô từng tham gia năm ngoái phàn nàn món tráng miệng tệ hại, khách khứa giả tạo, rồi từ từ… gục đầu xuống bàn, ngủ thiếp đi.
Trương Hằng không gọi cô dậy để về phòng, mà chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng thuyền trưởng. Dù sao nơi đó cũng chẳng có gì ngoài sách vở, không cần lo lắng chuyện bí mật bị phát hiện.
Cậu khép cửa lại, ngoài hành lang tối om vắng lặng. Không đi xa, Trương Hằng tựa vào bức tường bên cạnh, nhắm mắt lại. Lúc này, lần đầu tiên cậu cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến thật rõ rệt.
Khác hẳn với sự hào hứng khi mới xuất cảng, những ngày gần đây, không khí nghi ngờ và u ám đã bao trùm toàn bộ tàu Hàn Nha. Sau sự việc với tàu chở nước hoa và tàu Duffy, thủy thủ đoàn bắt đầu hoài nghi về mọi tin tức tình báo. Dù Trương Hằng công bố thông tin về con tàu gia vị, tinh thần mọi người vẫn chẳng khá hơn là bao.
Thời gian càng trôi đi, những tiếng nói bi quan càng nhiều. Trương Hằng cũng không phải lúc nào cũng bình thản như vẻ bề ngoài. Nếu chuyến đi đầu tiên thất bại, tương lai của Hàn Nha sẽ càng u ám hơn, và với tư cách là thuyền trưởng người chịu trách nhiệm chính cậu chắc chắn không thể thoát khỏi những hậu quả nghiêm trọng khi trở về Nassau.
Ngay cả những viễn cảnh bi quan mà Karina đưa ra, Trương Hằng cũng đã nghĩ tới. Nhưng đến nước này rồi, quay đầu cũng chẳng còn ý nghĩa. Thà cứ đi đến tận cùng.
Lúc này, tất cả mọi người trên Hàn Nha có thể lo lắng, chỉ riêng thuyền trưởng là không được phép để lộ ra dù chỉ một chút yếu đuối.
Trong khoảnh khắc vô vọng, thủy thủ đoàn sẽ tự nhiên nhìn về phía người lãnh đạo, trông chờ rằng cậu sẽ tìm ra lối thoát. Niềm tin và sự bình tĩnh của Trương Hằng chính là điểm tựa cuối cùng của họ.
Trương Hằng hiểu rằng, nếu lần này có thể dẫn dắt cả đoàn vượt qua nguy nan, cậu sẽ thực sự trở thành thủ lĩnh trong lòng những thủy thủ cũ và mới.
Nhưng liệu cậu có thật sự làm được không?
Đây là câu hỏi mà chính cậu cũng không biết câu trả lời. Trong những vòng chơi trước, cậu chỉ cần lo cho bản thân, làm tốt việc được giao là đủ. Bản thân cậu cũng là người thích độc lập, ít tham gia hoạt động tập thể, không phải vì không thể hòa đồng mà đơn giản là… không thích.
Nhưng lần này, nhiệm vụ chính là xây dựng thế lực, một thử thách chưa từng có. Từ đầu, cậu đã phải liên tục xoay sở giữa Fraser và Olf. Khi ở trên Hải Sư, ngoài các kỹ năng hàng hải, cậu còn học cách quan sát và suy ngẫm về cách mà Olf hay Teach lãnh đạo đoàn thủy thủ.
Ngay cả Dufresne trước đây cũng từng đưa ra lời khuyên:
“Một thuyền trưởng xuất sắc không nhất thiết phải sở hữu cùng một loại phẩm chất. Nhưng có điểm chung là họ biết cách tận dụng triệt để điểm mạnh của bản thân.”
Ví dụ, Teach gần như không can thiệp vào công việc thường ngày trên tàu, nhưng toàn bộ thủy thủ đều sợ và kính trọng ông ta. Suốt ba năm trời, chẳng ai dám thách thức quyền lực của ông. Hay như Hắc Vương tử Sam, nổi danh là người trọng nghĩa khí nhất ở Nassau, được thủ hạ yêu mến hết lòng. Còn Honiger, trước khi giải nghệ, lại được ngưỡng mộ vì tính hào phóng, đi đâu cũng có người theo.
Vậy Trương Hằng thì sao?
Cậu suy nghĩ rất lâu. Cậu không muốn dựa vào sợ hãi như Teach, cũng khó có thể gần gũi như Sam hay hào phóng như Honiger.
Cuối cùng, cậu chọn “niềm tin” làm nhãn hiệu của mình.
Cậu muốn các thủy thủ của Hàn Nha có thể tin tưởng cậu tuyệt đối, đặc biệt là vào lúc khó khăn nhất. Khi nguy nan ập đến, họ sẽ nghĩ đến cậu đầu tiên và không chút do dự nghe theo mệnh lệnh, dù chẳng hiểu vì sao.
Cậu biết đây là con đường khó nhất, vì không thể dùng mưu mẹo, chỉ có thể rèn giũa bằng từng lần vượt qua thử thách. Nhưng nếu làm được, đoàn hải tặc dưới tay cậu sẽ có năng lực thi hành và sức bền mà những hải tặc khác không thể so sánh gần như bất khả chiến bại.
Tất nhiên, đó là chuyện của tương lai. Nếu không vượt qua được cơn khủng hoảng lần này, thì tất cả chỉ là mộng tưởng.
“Anh trông có vẻ mệt mỏi lắm rồi.”
Một giọng nói vang lên trong bóng tối.
Trương Hằng mở mắt, nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt Annie, cô gái tóc đỏ, không biết từ bao giờ đã đứng trước mặt cậu, cầm theo một chiếc đèn dầu. Trong ánh sáng mờ mờ, trông cô có phần giống… một bóng ma trong truyện kinh dị.
Annie liếc nhìn cánh cửa khép kín sau lưng Trương Hằng, ánh mắt hoài nghi:
“Hai người… vừa làm gì?”
“Ờ… Cô ấy chỉ đến để bàn kế hoạch ngày mai thôi.”
“Kế hoạch gì chứ? Không phải chúng ta vẫn đang truy đuổi con tàu gia vị sao? Cứ bám theo đến khi bắt kịp mà.”
Annie nhíu mày, có vẻ không hiểu.
“…” Trương Hằng nhất thời không biết đáp lại ra sao. Có lẽ trên cả con tàu, chỉ có mình Annie là chưa từng dao động. Không rõ do cô quá vô tư hay vì điều gì khác, nhưng cô dường như chẳng bao giờ lo lắng đến kết cục của chuyến đi này.
Thế nhưng chính dáng vẻ ấy lại khiến lòng Trương Hằng bỗng nhẹ nhõm đi phần nào.
Tuy nhiên, chưa kịp nói thêm câu gì, bỗng nhiên vọng lên một tiếng hét của tên gác đêm:
“Có tàu ở phía trước, có tàu ở phía trước!”