Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 54 : Giới hạn và nghi ngờ

Hai gã hải tặc đứng ở mạn tàu phối hợp nhịp nhàng; một người ném sợi dây có buộc mảnh gỗ xuống biển, người còn lại đếm giờ. Đến thời điểm định sẵn, kẻ ném dây vươn tay túm lấy nó, đếm số đốt dây đã trôi qua trong nước rồi hô lớn:

“Hiện tại tốc độ là mười hải lý!”

Đây là cách đo tốc độ tàu phổ biến nhất ở thế kỷ 18 tại phương Tây. Tất nhiên, không tránh khỏi sai số vì bản thân nước biển cũng đang trôi nhưng nói chung vẫn đủ dùng. Phải đến thế kỷ 20, người ta mới có phương pháp đo vận tốc tuyệt đối chính xác hơn.

Trương Hằng mặc một bộ đồ đen, đứng thẳng người trên boong tàu, đích thân chỉ huy đám hải tặc điều chỉnh góc buồm theo hướng gió. Con tàu Hàn Nha vừa mới kéo căng buồm đỉnh trên cột chính và cột phụ, gần như đang chạy với toàn bộ sức gió. Áp lực lên cột buồm cực lớn, mấy gã thủy thủ đang bận rộn kéo dây neo về phía đuôi tàu để cố định, còn Trương Hằng thì tự tay cầm bánh lái, điều chỉnh độ chìm của mũi tàu.

Thân tàu rung lên dữ dội một lúc lâu mới dần thích nghi với tốc độ hiện tại. Chờ khi nó ổn định lại, Trương Hằng mới giao bánh lái lại cho tay thủy thủ trước đó, rồi dặn người gác cột buồm tiếp tục quan sát.

Karina đứng bên cạnh, lặng lẽ dõi theo toàn bộ cảnh tượng ấy.

Trong lòng cô không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Khi còn trên đảo, cô đã cất công dò hỏi về Trương Hằng. Cô biết, mới một năm trước, hắn còn là một hành khách vô danh trên một con tàu buôn, nhờ tài bắn súng mà được nhận lên tàu Hải Sư, mà nghe đâu thuở ấy hắn còn say sóng đến suýt ốm chết khi trở về Nassau.

Ấy thế mà chỉ trong vòng một năm, hắn từ một tay thủy thủ vô danh trên Hải Sư leo lên làm quản buồm, rồi lại mang theo một đám người rời tàu, đến khi trở lại Nassau thì đã trở thành thuyền trưởng một con tàu hải tặc.

Tốc độ thăng tiến ấy, khiến người ta phải kinh ngạc và nghi hoặc. Nghi ngờ liệu hắn có đủ trí tuệ và kinh nghiệm để lèo lái một con tàu và thủy thủ đoàn hay không. Đó cũng là lý do mà phần đông dân đảo chẳng đặt nhiều hy vọng vào con tàu Hàn Nha.

Karina từng nghĩ như vậy, cho đến lần đầu gặp mặt, cô lập tức thay đổi cái nhìn. Người đàn ông trước mắt cô rõ ràng không giống đám cướp biển mà cô từng quen. Hắn mang một khí chất chín chắn vượt xa tuổi đời, cùng một thứ mê lực kỳ lạ. Dĩ nhiên, phần lớn đó chỉ là cảm tính.

Nhưng lần này ra khơi cùng hắn, Karina đã được chứng kiến tận mắt khả năng lãnh đạo và điều binh khiển binh tướng của hắn ở khoảng cách gần.

Trương Hằng không hề giống một kẻ mới lần đầu làm thuyền trưởng. Hắn ứng phó thành thạo với mọi tình huống trên tàu, điềm nhiên như thể đã tập luyện hàng trăm lần.

Dù vậy, sau mấy ngày đồng hành, nữ thương nhân cũng chẳng còn quá kinh ngạc nữa. Theo cô, bất kỳ ai sống có kỷ luật và không ngừng học hỏi như hắn thì sớm muộn cũng thành công.

Karina từng thấy Trương Hằng và Annie luyện đao trên boong từ khi trời còn chưa sáng. Hắn cũng thường xuyên hỏi han, thảo luận đủ thứ chuyện hàng hải với các lão thủy thủ trên tàu. Khi rảnh rỗi, hắn lại ở trong phòng thuyền trưởng đọc sách mà chủ cũ để lại.

Tiền thân của Hàn Nha vốn là một chiến hạm của hải quân, trong kho sách còn giữ được nhiều tài liệu chiến thuật, ngoài ra còn có cả các tập ký sự du hành ghi lại phong tục tập quán khắp nơi. Chính phần sau mới là thứ Trương Hằng yêu thích nhất.

Hiểu biết của cậu về thời đại này phần lớn đến từ góc nhìn của một người đến từ tương lai. Điều đó giúp cậu luôn giữ được đầu óc tỉnh táo, nhưng đồng thời cũng có nhiều chỗ khiến cậu chẳng thể nào hiểu nổi. Những tập ghi chép ấy giúp cậu phần nào hòa nhập, đồng thời mở rộng cái nhìn về thế giới này từ phong tục, truyền thuyết đến những chuyện quái lạ không tưởng.

Về phần Karina, Trương Hằng cũng đang âm thầm đánh giá lại. Người phụ nữ này quả nhiên quyết đoán hơn hắn tưởng. Cô không phái thuộc hạ như đã bàn mà đích thân lên tàu đưa tin. Ngoài việc để đảm bảo không có sơ sót, hành động đó cũng thể hiện rõ thiện chí hợp tác.

Dù là một phần quan trọng trong cấu trúc của Nassau, giới thương nhân chợ đen vẫn khác với hải tặc. Phần lớn trong số họ đều có thân phận và gia đình trong xã hội văn minh, họ chỉ mua và vận chuyển chiến lợi phẩm của hải tặc, không trực tiếp tham gia cướp bóc.

Vì vậy nếu xảy ra biến cố, họ vẫn có thể rút tay, phủi sạch trách nhiệm. Lên một con tàu hải tặc như Karina vừa làm chẳng khác nào đặt cược cả tính mạng mình vào tay Trương Hằng. Nhưng cũng phải thừa nhận, không có hành động nào đáng tin hơn cách mà cô vừa chọn.

Đúng là một tay đánh bạc trời sinh. Có lẽ… cô thực sự có cơ hội phá vỡ vòng vây của giới buôn lậu, mở ra một con đường máu thuộc về riêng mình giữa lòng Nassau bị thao túng.

Song giờ đây, Karina không còn tâm trí nghĩ xa đến thế. Nhìn về phía đường chân trời trống rỗng, nét lo âu trong mắt cô ngày một rõ rệt.

Hôm nay đã là ngày thứ ba mươi hai kể từ khi Hàn Nha rời cảng. Lượng nước ngọt và lương thực đã tiêu hao hơn phân nửa, nước chanh cũng đã ngưng cấp phát, rau củ khô vẫn còn chút ít, nhưng vì là lần đầu tiên chuẩn bị cho hành trình kiểu này, Trương Hằng đã không lường trước hết mọi việc. Hơi ẩm ngoài biển khiến đống rau khô mốc lên rất nhanh. Cuối cùng, mọi người lại phải quay về bữa ăn khổ hạnh bánh quy với cá xông khói.

Ngay cả thế, phần đồ ăn còn lại cũng chỉ đủ cầm cự thêm hai mươi ngày. Nói cách khác, ngày quay về của Hàn Nha không còn xa nữa.

Trương Hằng cũng đành bất lực. Đây không phải trò chơi. Trong đời thực, dẫu chuẩn bị kỹ càng và có hàng đống phương án dự phòng, vẫn có thể gặp đủ thứ tình huống ngoài dự đoán.

Cho dù là thuyền trưởng cướp biển giỏi nhất cả vùng Caribbean cũng không dám vỗ ngực cam đoan rằng chuyến đi nào cũng đầy ắp chiến lợi phẩm. Tất cả đều hiểu lý lẽ đó nhưng Trương Hằng thì biết rõ, chưa bao giờ cậu cần một chiến thắng lớn như lúc này.

Càng trôi qua, Trương Hằng càng cảm nhận rõ sự thay đổi trong tâm trạng thủy thủ đoàn. Không chỉ mấy tên mới lên tàu, mà cả những gương mặt kỳ cựu như Billy, Dufresne… cũng bắt đầu im lặng hẳn. Thậm chí cả Karina cũng đã dao động.

Tối qua, cô lặng lẽ gõ cửa phòng thuyền trưởng, nói thẳng với Trương Hằng rằng cô nghi ngờ chuyện của cha mình đã lan truyền khắp các thuộc địa, đám bạn cũ trong hải quan cũng đã quay lưng, cái gọi là tàu chở gia vị hoàn toàn là bịa đặt thậm chí có thể là một cái bẫy do Cục Tình báo Hải quân giăng ra.

Nữ thương nhân lo lắng nhìn quanh, ghé sát tai Trương Hằng, hạ giọng:

“Tôi nghĩ kỹ rồi, làm gì có chuyện tàu từ quần đảo Gia vị chạy qua tận Tân Thế Giới… chắc chắn có gì mờ ám. Tôi nhớ hồi nhỏ cha tôi từng nói ông có hai kẻ thù ở Boston.”

Trương Hằng đành xuống bếp lấy một chai rượu rum cho Karina uống một ngụm. Cậu trấn an:

“Chính cô cũng nói mà tin tức đó kỳ cục đến mức khó tin. Nếu thật sự là cái bẫy, chẳng phải họ nên dựng nên một kịch bản hợp lý hơn sao?”