Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 09 : Phương pháp suy diễn - Chương 30 : Nét Chữ

Trương Hằng cùng Sherlock Holmes bước vào phòng khách, quả nhiên đúng như bà Hudson nói, hôm nay 221B phố Baker náo nhiệt hơn hẳn thường ngày.

Ngoài những gương mặt quen thuộc như Gregson, Lestrade, còn có cả một vị Phó cục trưởng cảnh sát xuất hiện. Rõ ràng tâm trạng ông ta chẳng mấy dễ chịu, đến cả ghế cũng không buồn ngồi, cứ đứng bên cửa sổ đi đi lại lại. Thấy cấp trên như thế, những người khác đương nhiên cũng không dám thảnh thơi ngồi xuống.

Một nhóm người cứ thế đứng lặng trong phòng khách. Tuy có ghế nhưng không ai ngồi. Cảnh tượng này trông khá buồn cười, nhưng chẳng ai dám cười. Các sĩ quan cảnh sát của Scotland Yard ai nấy đều có vẻ mặt nghiêm trọng.

Thấy Holmes bước vào, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Có vẻ các vị mấy ngày nay đều không ngủ ngon," Holmes nói. "Lestrade, bữa sáng của anh là yến mạch với trứng ốp la phải không?"

"Đến lúc này rồi, ngài đừng đùa nữa," viên cảnh sát thấp bé cười khổ.

Phó cục trưởng ngẩng đầu ngước lên nhìn Holmes, ánh mắt như một người sắp chết đuối nhìn thấy cọng rơm cuối cùng. Ông ta bước nhanh tới, đưa tay ra, nói đầy nhiệt tình: "Ngài Holmes, danh tiếng của ngài tôi đã nghe từ lâu. Lestrade, Hopkins và những người khác thường xuyên kể về ngài, nói ngài là thám tử tài ba nhất London, thậm chí là cả châu Âu. Hơn nữa... vụ án xác chết vô danh trên sông Thames trước đây, chúng tôi vẫn chưa kịp cảm ơn sự giúp đỡ của ngài."

"Chuyện nhỏ thôi, không đáng bận tâm," Holmes bắt tay phó cục trưởng, sau đó ra hiệu mời ông ta ngồi xuống ghế sofa.

Thấy cấp trên đã ngồi, các sĩ quan Scotland Yard mới dám tìm chỗ của mình.

Trương Hằng bảo bà Hudson mang thêm vài chiếc ghế từ phòng ăn ra, rồi ngồi xuống bên cạnh Holmes.

Có vẻ phó cục trưởng đã tìm hiểu kỹ trước khi đến phố Baker. Ông ta biết Holmes gần đây có một thám tử phương Đông ở cùng, nên cũng không nói gì, đi thẳng vào vấn đề. Ông ta nhìn Holmes, nói: "Hẳn ngài cũng biết lý do chúng tôi đến đây."

"Vì vụ án giết người hàng loạt ở Whitechapel, đúng không?" Holmes cười, lấy ra chiếc tẩu thuốc. "Tôi đã đọc tin trên báo." Anh ta dừng lại rồi nói tiếp: "Thuận tay trái, nam giới, từ ba mươi đến bốn mươi tuổi, tính cách không kiên định, không ổn định, đồng thời có tư tưởng bảo thủ truyền thống."

"Làm sao ngài lại biết được những điều đó?" Phó cục trưởng ngẩn người. "Chúng tôi còn chưa kịp nói gì về vụ án. Chẳng lẽ ngài đã lén đến hiện trường? Thực ra... thông tin trên báo chí đã được sửa đổi chút ít, không phải để che giấu sự thật, mà là để tránh gây thêm hoảng loạn không cần thiết trong dân chúng."

Holmes dùng tẩu thuốc chỉ vào bức ảnh lá thư trên báo. "Báo cáo có thể được sửa đổi, nhưng ảnh thì luôn là thật. Những suy luận trên của tôi không phải dựa trên lời văn mà là từ nét chữ của lá thư gửi tòa báo."

"Ồ?" Phó cục trưởng kinh ngạc. "Chỉ từ nét chữ mà có thể suy ra được nhiều điều như vậy sao?"

"Dĩ nhiên rồi. Đó là một loại hình nghệ thuật," Holmes nói. "Một nhà phân tích chữ viết xuất sắc có thể thấy nhiều thông tin hơn những gì bề ngoài của con chữ thể hiện."

Thấy phó cục trưởng nửa tin nửa ngờ, vị thám tử đã phá lệ, chủ động giải thích: "Tuổi tác thì không cần nói, phần này khá phức tạp. Nếu muốn tìm hiểu, ông có thể xem một bài luận tôi đã đăng hai năm trước. Chữ viết của người trẻ và người già có sự khác biệt rõ rệt. Về lý thuyết, có thể đoán ra tuổi của người viết từ phần lớn các nét chữ. Dĩ nhiên, khả năng này cần được rèn luyện. Giới tính cũng rất dễ nhận biết, thẩm mỹ của nam và nữ khác nhau. Thuận tay trái thì còn đơn giản hơn. Các vị có để ý vết mực lem trên lá thư không? Vì viết bằng tay trái, lòng bàn tay dễ bị dính mực hơn, nên lá thư này có rất nhiều vết lem."

"Vậy còn tính cách không kiên định, không ổn định, và tư tưởng bảo thủ thì sao?" Phó cục trưởng thắc mắc.

"Hãy nhìn kỹ. Các chữ cái dài không cao hơn các chữ cái thường, chữ 'd' của hắn viết giống 'a', chữ 'i' và 'e' có cùng độ cao. Một người có tính cách kiên định, dù ở trong hoàn cảnh nào, các nét chữ cao thấp vẫn rõ ràng. Ngược lại, sẽ là tình trạng như thế này. Tương tự, chữ 'k' của hắn viết không đều, cho thấy tính cách không ổn định. Nhưng các chữ cái viết hoa lại khá gọn gàng, điều này cho thấy hắn có tư tưởng bảo thủ."

Holmes nói. "Đó là những thông tin tôi có được từ nét chữ. Nhưng sự nghi ngờ của các vị cũng có lý. Không có bằng chứng nào chứng minh người viết lá thư này chính là hung thủ. Vào lúc này, không thể loại trừ khả năng có người thừa nước đục thả câu, gây rối cho cảnh sát."

Phó cục trưởng tỏ ra rất thành thật. "Ngài đã chứng minh tài năng của mình không chỉ một lần. Vụ án này, nói thật, chúng tôi đang chịu áp lực rất lớn. Không chỉ từ Quốc hội, mà cả Nữ hoàng cũng đã ra lệnh phải phá án trong thời gian quy định. Nhưng đến giờ, chúng tôi vẫn không có nhiều manh mối. Ngài cũng biết khu Đông là nơi thế nào, tình hình rất phức tạp, đủ hạng người. Gregson và những người khác đã khoanh vùng vài nghi phạm, nhưng sau đó lại lần lượt loại trừ. Bây giờ chúng tôi... không còn cách nào khác, đành phải nhờ đến ngài. Nếu phá được án đúng thời hạn, cảnh sát chúng tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ lớn."

"Ngài quá khách sáo," Holmes lịch sự đáp. "Tôi cũng rất hứng thú với vụ án này, dù không có tiền thưởng tôi cũng sẽ tham gia."

Phó cục trưởng mừng rỡ. "Tuyệt quá! Đây là tin tốt duy nhất tôi nghe được hôm nay. Vừa hay cũng sắp đến giờ ăn trưa. Tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng, ngài và bạn của ngài..."

Holmes ngắt lời: "Tôi là người khi làm việc sẽ quên hết mọi thứ, nên không cần ăn uống gì cả. Nếu được, chúng ta hãy bắt tay vào việc ngay."

"Tốt quá, tốt quá!" Phó cục trưởng liên tục gật đầu. "Nghe nói ngài có quen biết với Lestrade và những người khác. Vậy có gì cần, ngài cứ trực tiếp ra lệnh cho họ. Miễn là trong khả năng của cảnh sát, chúng tôi sẽ đáp ứng vô điều kiện."

Lestrade và những người khác có vẻ hơi gượng gạo. Họ đều là những thám tử giỏi của Scotland Yard, nhưng giờ lại phải làm việc dưới quyền Holmes. Dù trước đó cũng từng nhờ vả Holmes, nhưng cảnh tượng này vẫn có chút ngại ngùng, giống như công khai thừa nhận sự bất lực của cảnh sát London. Tất nhiên, từ đó cũng có thể thấy sự bất mãn của phó cục trưởng.

Holmes thì chẳng để ý, đứng dậy: "Đã vậy, thưa các quý ông, chúng ta bắt tay vào việc thôi."