Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 05 : Cánh buồm đen - Chương 03 : Cánh buồm đen (3)

Trương Hằng lùi dần về phía gian bếp. Cánh tay trái bị chém một đường vì né không kịp chỉ là vết thương ngoài da, nhưng cũng là một tín hiệu chẳng lành. Cậu chỉ còn ba bước nữa là chạm lưng vào tường. Gã béo bị truy đuổi trước đó thì hoàn toàn không trông mong gì được: lúc này đang co rúm trong góc, ôm đầu run cầm cập như thể hồn vía bị quẳng sạch ra biển rồi.

Trương Hằng hiểu cậu phải tự lo cho mình. Nếu là trước đây, trong tình thế sống còn thế này, hẳn cậu đã bắt đầu hoảng. Nhưng sau Chiến tranh Xô-Phần Lan, cậu đã đổi khác. Lạnh hơn. Sắc bén hơn. Trong người cậu vẫn còn giữ “Khoảnh khắc Bóng Tối”, nhưng thứ đó chỉ còn dùng được một lần. Mà phó bản lần này còn quá dài cậu không muốn xài nó sớm.

Trong đầu cậu chợt thoáng hiện ra cảnh cùng Simon vào rừng săn gấu ở Thụy Điển. Khóe mắt liếc thấy một con dao gọt khoai tây đặt trên bàn chặt bên phải.

Nhưng cái liếc đó không qua nổi mắt gã đầu trọc.

Trương Hằng vừa định nhào tới, thì lưỡi dao gã kia đã đâm thẳng tới như thú hoang vồ mồi. Cậu chỉ vờ đánh nghi binh, rồi nhào về phía bên trái. Gã trọc nhận ra trò đánh lạc hướng, lập tức đổi hướng truy sát, hằm hằm lao theo như con bò tót.

Lưỡi dao trong tay gã chỉ còn cách ngực cậu một tấc, tưởng chừng đã đâm thủng tim… nhưng Trương Hằng lại lướt đi như trượt trên mặt nước. Cú đâm ấy chỉ găm trúng một tảng thịt xông khói treo sau lưng cậu.

Gã trọc nổi khùng. Kiểu đánh luồn lách, không chịu đối đầu của Trương Hằng khiến gã phát điên. Cảm giác như có sức mà không chém được gì. Gã rống lên, vung tay hất miếng thịt sang bên và ngay khoảnh khắc đó, hắn đâm sầm vào lưỡi của một cây đinh ba.

Trương Hằng đã chờ khoảnh khắc này lâu rồi. Ưu thế duy nhất của cậu trước gã là: hiểu rõ cái bếp này. Dù cả hai mới lên tàu, nhưng khi đi tìm chỗ giấu đồ, cậu đã đảo qua nơi này một lượt. Cậu biết cây đinh ba nằm đâu. Vấn đề chỉ là kéo kẻ săn mồi vào bẫy.

Simon từng nói: “Muốn săn thú dữ trong rừng, đầu tiên mày phải khiến nó tin cậu chỉ là con mồi.”

Và khi thời điểm đến, Trương Hằng không do dự cậu lộ nanh, cắm thẳng cây đinh ba vào cổ gã trọc. Mũi đinh giữa đâm xuyên qua cổ họng, chọc ra sau đầu. Dính theo là máu đỏ tươi pha lẫn chất xám loang lổ.

Con gấu điên cuối cùng cũng rơi vào bẫy. Nó rống lên lần cuối trong cơn tuyệt vọng, rồi đổ sập xuống đất như một gốc cây gãy.

Trương Hằng buông người, ngồi phịch xuống sàn gỗ.

Tên béo co rúm ở góc giật nảy mình vì tiếng động. Mất mấy giây sau hắn mới dám hé mắt ra, nhìn cảnh tượng trước mặt mà cứ như không tin nổi. Mãi mới lí nhí được một câu:

“Cậu… cậu thắng rồi à?”

"Ngươi còn ngồi đó hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy, thì đúng là ta thắng rồi."Trương Hằng đáp.

Gã béo đỏ mặt. Hắn biết mình hành xử như con đà điểu thụp đầu vào cát, bỏ mặc người khác chết. Giọng hắn lí nhí: “Xin lỗi… tôi sợ quá. Tôi chỉ mở cửa xem thử tình hình, ai ngờ tên đó lao vào không nói một lời… tôi cứ tưởng đời mình xong rồi… Tôi tên là Marvin. Ba tôi là chủ một trang trại ở thuộc địa, tôi định sang phụ ông ấy… Trên tàu tôi có thấy cậu, cậu là người phương Đông đúng không? Tên cậu là Trương… Trương gì nhỉ…”

“Marvin, giờ không phải lúc tán gẫu.” Trương Hằng nói nhanh. “Lũ cướp biển đã lên được tàu. Nếu chúng biết có đứa trong bọn chết ở đây, chúng ta cũng tiêu đời.”

Tình hình đúng là vượt khỏi tầm kiểm soát. Trương Hằng không định can dự vào cuộc chiến. Ban đầu, cậu chỉ định giấu đồ rồi tìm chỗ yên thân, chuẩn bị đầu hàng. Nhưng ngay lúc bước ra cửa, cậu đụng trúng gã điên kia. Mà trong tình thế đó, cậu chẳng còn lựa chọn. Đứng nhìn Marven bị giết thì gã trọc hăng máu kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cậu.

Vậy nên Trương Hằng ra tay. Và cái giá là tình thế hiện giờ.

“Hả?” Marvin hoảng lên. “Giờ… giờ làm sao? Tôi không giết hắn! Tôi chẳng làm gì cả! Tôi chỉ ngồi đây… không nhúc nhích!”

Trương Hằng nhíu mày. Cậu không ngờ phản ứng đầu tiên của Marvin lại là chối tội. Dù cậu không ra tay chỉ để cứu người, nhưng rõ ràng nhờ cậu mà Marvin còn sống. Cậu định nói gì đó thì bỗng nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại.

Nửa phút sau, hai cái bóng xuất hiện ngoài cửa. Một người cầm súng hỏa mai, người kia cầm gươm Anh. Không phải thủy thủ tàu này. Thấy Trương Hằng và Marvin giơ tay đứng im, tên cầm súng hét lên:

“Lại tóm được hai thằng nữa!” Hắn vung vẩy súng đe dọa. “Nghe đây, thuyền trưởng của bọn mày chết rồi. Tàu này giờ là của bọn tao. Đừng giở trò khôn lỏi!”

Marvin gật đầu như bổ củi, cằm hắn rung lên theo từng nhịp, mồ hôi chảy dọc mặt như áo chưa vắt khô.

Tên cầm gươm khựng lại: “Mẹ kiếp… mùi gì đây?”

Hắn đảo mắt quanh gian bếp, không thấy gì lạ, cho đến khi nhìn thấy cái thùng gỗ lớn sau lưng hai người. Hắn đẩy Marvin sang bên, mở nắp ra.

Bên trong chỉ có một đống cá xông khói.

Tên kia bực dọc: “Xong chưa đấy? Còn lần khần nữa là lỡ buổi tiệc mừng đấy. Mà này, thằng Vick đâu rồi? Tao nhớ thấy nó đi về hướng này mà?”

“Tao chả muốn thấy mặt nó tí nào.” Tên cầm gươm lầm bầm. “Mỗi lần lên tàu là như dắt lò mổ theo. Nếu nó không đánh giỏi chắc giờ đã bị tống cổ rồi.” Hắn nhét gươm lại, đẩy hai người ra ngoài. “Đi. Lên boong.”

Hai người bị áp giải lên boong tàu. Ở đó, họ gặp lại những hành khách còn sống, cùng bảy gã thủy thủ còn trụ được sau trận chiến. Ai nấy đều lặng lẽ, mặt mũi căng thẳng. Không ai biết số phận tiếp theo của mình sẽ ra sao.