Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

(Đang ra)

Ta Lấy Thân Nữ Nhi Tại Yêu Võ Đang Ma Vương

Mê Mang Tiểu Trùng

Chú thích: Thiên tai thứ tư, không có CP, không có nam chính.

15 120

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

312 8941

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

(Đang ra)

Tôi là lãnh chúa gian ác của quốc gia giữa các vì sao!

Mishima Yomu

Liệu Liam có thể trở thành một lãnh chúa gian ác một cách bình an vô sự không?

52 95

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

(Đang ra)

Ông chú quê mùa trở thành kiếm thánh - Về việc dù tôi chỉ là một sư phụ kiếm thuật ở vùng quê hẻo lánh, nhưng các đệ tử thành đạt lại không chịu buông tha cho tôi

Sagasaki Shigeru

Beryl, người không nhận thức được sức mạnh của mình, dần dần cho thế giới biết đến sức mạnh đó khi được bao quanh bởi các đệ tử biết về sức mạnh của anh. Đặc biệt là khi không có ý thức về nó.

10 23

Nogizaka Haruka no Himitsu

(Đang ra)

Nogizaka Haruka no Himitsu

Igarashi Yūsaku

Yūto là một nam sinh trung học bình thường còn Haruka là một nữ sinh xinh đẹp, thông minh và giàu có được mến mộ. Cả hai vô tình gặp nhau trong thư viện và Yūto biết sở thích bí mật của Haruka là cô r

108 110

Tập 11 : Nhai thuốc lá và móng ngựa - Chương 19 : Tiền Thưởng Và Vị Cảnh Sát Trưởng Say Xỉn

Cuộc xô xát nhỏ vừa rồi trong thị trấn được cảnh trưởng ra mặt nên nhanh chóng hạ màn.

Tuy nhiên, có rất nhiều người đã nghe thấy tiếng súng và chạy ra xem, chứng kiến tất cả mọi chuyện.

Mục đích ban đầu của Trương Hằng đã đạt được. Sau đó, không còn ai dám gây sự với cậu trên đường nữa. Nhưng đồng thời, cậu cũng đã thành công lọt vào danh sách những kẻ không được chào đón ở hạt Lincoln.

Ánh mắt cảnh sát trưởng nhìn cậu đã nói lên tất cả.

Thực tế, thái độ của những người dân trong thị trấn đối với cậu không thay đổi, chỉ có thêm sự cảnh giác. Khi cậu và Củ Cải đi qua, phụ nữ vội kéo con vào nhà, còn đàn ông thì dừng lại, nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy thù địch.

Trương Hằng tìm đến một quán rượu. Trước hết mua cho Củ Cải ít cỏ khô với đậu, coi như phần thưởng sau mấy ngày liền gắng sức. Còn cậu gọi một cốc bia đen như lời viên pháp cảnh Morton từng khuyên, kèm theo một phần bít tết và trứng ốp. Vừa ăn, cậu vừa cân nhắc tình cảnh của mình và bước tiếp theo.

Lincoln quả thật đã tìm thấy, nhưng môi trường ở đây còn khắc nghiệt hơn cậu nghĩ.

Mức độ không được chào đón của cậu chỉ kém hơn người da đỏ, thậm chí còn hơn cả những kẻ côn đồ và du côn.

Trương Hằng không chắc liệu người đầu bếp có nhổ nước bọt vào món bít tết của mình không. Với 49 đô la thu được từ băng nhóm của Richie, cậu đã tiêu 3 đô la, còn lại 46 đô la. Nếu cậu ở nhà trọ và ăn uống, một ngày sẽ mất khoảng 1 đô la. Tức là số tiền này chỉ đủ cho cậu sống một tháng rưỡi.

Đấy là trong trường hợp không làm gì thêm. Nghĩa là, như mọi lần trước, cậu lại phải kiếm tiền.

Trong thoáng chốc, Trương Hằng thấy nhớ khối vàng bốn mươi ký ngày nào.

Ngoài ra, cậu cũng không rõ nhiệm vụ chính tuyến nói "định cư ở hạt Lincoln" cụ thể nghĩa là gì. Chỉ cần có chỗ ở cố định? Hay sống đủ thời gian? Hoặc thật sự phải tạo dựng cuộc sống lâu dài? Hai điều đầu còn dễ, nhưng nếu là điều cuối, thì phải mua đất mua nhà.

Nhưng nghĩ xa cũng không có ích gì. Trương Hằng ăn xong, quyết định đến đồn cảnh sát.

Cậu có rất nhiều việc có thể làm, nhưng với mức độ "thân thiện" hiện tại của người dân trong thị trấn, lựa chọn của cậu không còn nhiều.

Công việc kiếm tiền nhanh nhất mà không cần hợp tác với người khác là treo thưởng.

Lực lượng cảnh sát ở miền Tây vốn luôn thiếu hụt, khó lòng xoay xở nổi trước môi trường rộng lớn và hỗn loạn. Một thị trấn thường chỉ có một hai người giữ trật tự, mà phải lo đủ thứ từ an ninh, xử án đến đối phó tội phạm, nên khó rời địa bàn. Thêm cả pháp cảnh liên bang cũng không đủ người.

Đây là lý do tại sao an ninh ở miền Tây lại tệ. Một khi phạm tội ở một nơi, chỉ cần thay đổi tên tuổi và tìm một chỗ để ẩn nấp, cảnh sát rất khó mà truy đuổi.

Thế là nghề săn tiền thưởng ra đời.

Cảnh sát treo thưởng những món tiền khác nhau cho từng tội phạm, tùy thuộc vào mức độ nguy hiểm của chúng. Những thợ săn tiền thưởng sẽ thay họ truy lùng tội phạm.

Đây là một nghề chỉ dành cho những người dũng cảm và thích mạo hiểm. Trương Hằng chưa bao giờ nghi ngờ sức chiến đấu của mình, nhưng khi nhìn vào những tờ lệnh truy nã, cậu nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản.

Những tội phạm có tiền thưởng thấp bị cậu loại bỏ ngay. Mặc dù nguy hiểm không cao, nhưng tiền kiếm được không đáng với công sức bỏ ra, đặc biệt là với một người mới như cậu. Cậu nghi ngờ số tiền kiếm được sẽ không đủ chi phí đi lại.

Còn những kẻ có tiền thưởng cao, hầu hết đều không hành động một mình. Trương Hằng không sợ việc đối đầu với nhiều người, nhưng họ có tính cơ động cao, hành tung bí ẩn. Cậu, người có kỹ năng lái thuyền buồm cấp 3, lái xe cấp 2, thậm chí lái cả tàu vũ trụ, nhưng lại gặp rắc rối với phương tiện giao thông.

Dù đã hợp tác khá ăn ý với Củ Cải trên đường đi, nhưng Trương Hằng biết kỹ năng cưỡi ngựa của mình và chất lượng của con ngựa này vẫn còn thua xa so với mức trung bình, chứ chưa nói đến những người giỏi.

Ngoài ra, khả năng bắn súng của Trương Hằng chỉ phát huy tốt nhất khi đứng yên hoặc khi xuống ngựa. Khi ngựa đang chạy, độ chính xác sẽ giảm đi nhiều.

Tóm lại, dù tiền thưởng rất hấp dẫn, nhưng không dễ kiếm. Và cậu còn có một nhược điểm, đó là không quen thuộc với các thị trấn xung quanh, dễ đi đường vòng. Dĩ nhiên, khả năng suy luận và chiến đấu của cậu là một lợi thế.

Trương Hằng nghĩ rằng cậu có thể làm được công việc này, nhưng cần phải lựa chọn mục tiêu một cách cẩn thận.

Trong lúc Trương Hằng còn đang ngẫm nghĩ trước bảng thưởng, thì người quen vừa mới gặp hôm qua gã cảnh trưởng say xỉn cũng lảo đảo đi ra, bụng phệ, mắt lờ đờ. "Này nhóc, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở hạt Lincoln. Tôi đã gặp nhiều người trẻ cậy mình giỏi súng mà coi thường người khác rồi. Cậu có biết kết cục của họ thế nào không?"

"Xin được rửa tai lắng nghe." Trương Hằng nhướng mày.

"Hồi đó, tôi một mình có thể hạ năm người," viên cảnh sát trưởng nói, làm một động tác bắn súng, phả ra mùi rượu. Nhưng ngay sau đó, hắn ta trượt chân, suýt ngã. May mà có người đỡ. "Cảnh sát trưởng, đã đến lúc rồi. Mọi người đang chờ ngài."

"Nhất định phải đi sao, Jameson?" Viên cảnh sát trưởng, vẫn đang say sưa với hào quang quá khứ, lẩm bẩm.

"Tôi e là vậy. Ở Lincoln, ngài là hiện thân của pháp luật, là khắc tinh của tội phạm. Tôi chắc chắn rằng ngài cần phải xuất hiện để răn đe những kẻ bất trị. Hơn nữa, ngài cần đọc bản án cuối cùng," Khi nói đến "răn đe kẻ bất trị", Jameson khẽ liếc Trương Hằng.

"Được rồi, phải cho những kẻ vô pháp vô thiên biết sức mạnh của pháp luật," viên cảnh sát trưởng gật đầu, nhưng không đi theo Jameson. Hắn ta quay vào đồn.

"Ơ... ngài đi nhầm hướng rồi, thưa cảnh sát trưởng?"

"Khỉ thật, trong mắt cậu, tôi vô dụng đến vậy sao, Jameson? Tôi đi lấy chai rượu chưa uống hết của tôi." Viên cảnh sát trưởng vừa chửi vừa đi, loạng choạng đến bàn, cầm chai rượu và đội mũ lên, rồi từ từ bước ra.

Lúc đó, Trương Hằng cũng để ý thấy một đám đông đang tụ tập ở quảng trường gần đó, và một bục gỗ cao dựng ở giữa.