Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập EL10.0 : Giấc mơ và lý tưởng - Chương 10 : Chết Đuối

Sau khi đóng cửa phòng tắm, Trương Hằng không vội vặn vòi nước mà quay sang nhìn Phạm Mỹ Nam.

"Chúng ta có thể tìm cách khác. Cô không nhất thiết phải làm thế này..."

"Phải, anh nói đúng, nhưng bạn của anh có lẽ không còn nhiều thời gian để chờ đợi," Phạm Mỹ Nam đáp. Cô hít một hơi thật sâu, vặn vòi nước bồn tắm. "Lát nữa tôi có thể sẽ giãy giụa, cố gắng ngóc đầu lên. Anh phải đảm bảo miệng và mũi tôi không được rời khỏi mặt nước..."

Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Hãy để thời gian là bốn phút. Ngắn hơn thì có thể tôi không thấy được gì giá trị, còn lâu hơn thì..."

"Lâu hơn thì cô có thể chết não, dù cứu được cũng chỉ trở thành người thực vật," Trương Hằng nói tiếp lời. "Con người thiếu oxy, khoảng năm phút sẽ dẫn đến chết tế bào não. Tôi sẽ giúp cô thở lại trong vòng năm phút."

"Ừm, anh hiểu là được," Phạm Mỹ Nam nói. "Được rồi... tôi không còn gì để dặn dò nữa."

Cô liếc nhìn bồn tắm, lúc này nước mới chỉ lưng chừng.

Phạm Mỹ Nam tranh thủ cởi nút áo, trút bỏ lớp áo khoác ngoài, chỉ còn lại chiếc áo thun ba lỗ bên trong.

Dù cô cố tỏ ra bình thường, nhưng nhịp thở dồn dập đã tố cáo cảm giác bất an trong lòng.

Lần đầu tiên gặp nhau, Trương Hằng đã nhận ra Phạm Mỹ Nam có cân nặng rất nhẹ khi bế cô chạy. Nhưng vì cô thường mặc đồ rộng thùng thình nên bề ngoài không thể nhận biết rõ. Giờ đây, khi cởi áo, Trương Hằng mới thấy cô thực sự rất gầy, cánh tay mảnh khảnh, gần như không có thịt.

Phạm Mỹ Nam có vẻ không quen bị nhìn chằm chằm, cô ôm tay quay lưng đi một chút, khẽ lẩm bẩm: "Sao mà lạnh thế."

"Tôi đi tìm xem có gì làm ấm không," Trương Hằng nói, định mở cửa.

Nhưng Phạm Mỹ Nam ngăn lại. "Không cần, cứ để vậy đi, đằng nào cũng không mất nhiều thời gian."

Sau đó, cả hai im lặng. Mãi cho đến khi bồn tắm đầy nước, Phạm Mỹ Nam đưa tay thử nhiệt độ rồi nói: "Chúng ta bắt đầu thôi."

Trương Hằng gật đầu.

Vẻ mặt Phạm Mỹ Nam hiếm khi nghiêm túc đến vậy. Nhưng một khi đã quyết định, cô không hề chần chừ, lao thẳng đầu vào bồn tắm.

Thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng. Bên tai cô không còn bất cứ âm thanh nào. Mái tóc đen của cô bồng bềnh như rong biển, một chuỗi bọt khí trôi ra từ miệng, nổi từ đáy lên mặt nước. Lúc này, cô giống như một nàng tiên cá dưới đại dương.

Nhưng khung cảnh đẹp đẽ ấy không kéo dài.

Rất nhanh, Phạm Mỹ Nam cảm thấy thiếu oxy. Bản năng sinh tồn khiến cô muốn ngóc đầu lên để hít thở, nhưng lý trí lại buộc cô phải giữ nguyên tư thế. Càng lúc, lượng không khí còn lại trong phổi càng ít đi, sự giãy giụa của cô càng dữ dội.

Nhưng đúng lúc cô sắp không chịu nổi, một bàn tay đặt lên đầu cô, ghì chặt khuôn mặt cô dưới nước.

Nước trong bồn tắm bắn tung tóe.

Phạm Mỹ Nam giãy giụa mạnh hơn, cuối cùng, khao khát được thở đã chiến thắng tất cả. Cô cố gắng cạy cánh tay đang giữ chặt mình từ phía sau ra, móng tay cào rách da tay Trương Hằng, để lại những vệt máu, nhưng vẫn không thể ngóc đầu lên. Một lúc sau, khi oxy cạn kiệt, sức giãy giụa của cô yếu dần.

Toàn bộ quá trình đó cũng là một sự giày vò đối với Trương Hằng.

Cậu tận mắt chứng kiến Phạm Mỹ Nam chết đuối, thấy cô liều mình tìm cách sống sót, nhưng không thể giúp đỡ, ngược lại còn phải tự tay đẩy cô xuống vực sâu.

Một người có tâm lý không vững có lẽ đã sụp đổ. Nhưng cánh tay Trương Hằng vẫn kiên định từ đầu đến cuối. Dù bị Phạm Mỹ Nam cào đến rách da rướm máu, cậu vẫn không buông tay.

Tuy nhiên, vào giây cuối cùng, cậu đã do dự một chút, rồi nắm lấy một bàn tay của Phạm Mỹ Nam. Cô nàng có lẽ đã kiệt sức, sau khi được cậu nắm tay, dần trở nên yên lặng.

Đến khi không còn bất cứ cử động nào, cậu đợi thêm năm giây, rồi bế Phạm Mỹ Nam đã ngừng thở ra khỏi bồn tắm.

Lúc đó, thời gian mới trôi qua một phút rưỡi.

Trương Hằng đặt cơ thể nhẹ bâng của Phạm Mỹ Nam xuống tấm khăn tắm đã được trải sẵn trên sàn.

Mái tóc ướt sũng bết vào trán, khiến gương mặt cô trông mong manh đến lạ.

Trương Hằng nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ sao biển trên cổ tay.

Bốn phút, đối với cậu, chưa bao giờ dài đến vậy.

Cậu bắt đầu hồi sức trước thời gian hẹn hai mươi giây. Cậu đặt hai tay lên ngực Phạm Mỹ Nam, thực hiện hô hấp nhân tạo.

Nhưng sau một loạt ép ngực, cô vẫn không có phản ứng.

Phạm Mỹ Nam vẫn nhắm nghiền mắt, không hề thở.

Trương Hằng không thể chần chừ thêm nữa. Cậu gác đầu cô lên đầu gối mình, cúi xuống, thực hiện hô hấp nhân tạo. Sau đó, cậu lặp lại động tác ép ngực, rồi lại hô hấp nhân tạo.

Hai vòng như thế, động mạch cảnh cuối cùng cũng đập lại.

Thế là cậu dừng ép ngực, tiếp tục hô hấp nhân tạo.

Cho đến khi hai môi vừa tách ra, Trương Hằng theo bản năng đưa tay kiểm tra mạch của cô, thì phát hiện cô đã mở mắt từ lúc nào không hay.

Hai ánh mắt chạm nhau. Ngay sau đó, Phạm Mỹ Nam ho sặc sụa, rồi không nhịn được nôn vào đùi Trương Hằng. Từ tối đến giờ, cô không ăn nhiều, chỉ uống chút bia và ăn hai gói hạt dưa ở quán karaoke. Giờ đây, phần thức ăn chưa tiêu hóa hết đã trào ra.

Trương Hằng không hề tỏ ra khó chịu. Cậu bế Phạm Mỹ Nam lên, để cô tựa lưng vào tường phòng tắm, rồi dùng chiếc khăn sạch lau tóc và mặt cho cô.

"Tôi thấy chị ta rồi, tôi thấy chị ta rồi..." Phạm Mỹ Nam nói bằng giọng yếu ớt.

"Ừm, có chuyện gì thì lát nữa nói," Trương Hằng lấy một chiếc cốc thủy tinh, hứng một chút nước. "Súc miệng đã."

Phạm Mỹ Nam đưa tay ra, nhưng gần như không giữ vững được chiếc cốc. Đúng lúc đó, Trương Hằng kịp thời đỡ lấy đáy cốc.

"Để tôi làm cho," cậu nói, rồi đưa cốc nước đến miệng cô.

Cô hớp một ngụm, súc miệng rồi nhổ vào bồn cầu. "Xin lỗi, quần của anh... Tôi không cố ý."

"Với việc tôi vừa nhấn đầu cô xuống nước, cô nôn vào quần tôi đã là một hành động khá 'dịu dàng' rồi đấy," Trương Hằng nói.

"Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự đã lo anh không cứu được tôi, hoặc là cứu được nhưng não tôi đã bị tổn thương vĩnh viễn," Phạm Mỹ Nam hít thêm hai hơi khí trời đầy tham lam. "Tôi tin chắc rằng cả đời này, tôi sẽ không bao giờ làm chuyện điên rồ như vậy nữa."