"Khi Chiên Con mở ấn thứ nhất trong bảy ấn, tôi nghe một trong bốn sinh vật sống cất tiếng như tiếng sấm: 'Hãy đến.' Tôi nhìn thấy, kìa, một con ngựa trắng; người cưỡi nó cầm cung, và có vương miện được ban cho hắn. Hắn liền xuất trận, chiến thắng và còn sẽ chiến thắng."
— Tân Ước Khải Huyền của John
Cậu không phải lần đầu đối mặt với những sinh vật bước ra từ Kinh Thánh. Trước đây, cậu từng xử lý hậu quả do Leviathan hiện thân của tội lỗi Ganh Tị trong Bảy Tội để lại. Nhưng khi ấy, cậu chưa từng thấy bản thể thật sự của nó.
So với quái vật của Bảy Tội, danh tiếng của Tứ Kỵ Sĩ Khải Huyền còn khủng khiếp hơn.
Họ là những kẻ chỉ xuất hiện vào khoảnh khắc tận thế, bốn cái tên khắc sâu vào lời tiên tri: Dịch Bệnh, Chiến Tranh, Nạn Đói, và Cái Chết
Sự hiện diện của họ đồng nghĩa với diệt vong của loài người, khởi đầu cho phiên toà của Ngày Phán Xét.
Tình cảnh của cậu lúc này không thể tệ hơn. Thang máy ở dãy bên kia đã gần tới tầng này, nhưng ngay cả việc nhấc một chân cũng khiến cậu phải gắng sức. Nói cậu đang điều khiển cô gái đeo kính râm còn là tâng bốc; thực chất, chỉ có cô ta đang gồng gánh thân thể cậu khỏi việc ngã sập xuống.
Trong trạng thái này, dù có lên được tầng trên và gặp Kỵ sĩ Bạch Mã, cậu cũng chẳng còn sức để mà giao đấu.
Cô gái đeo kính râm thò tay vào túi áo cậu, lôi điện thoại ra rồi thẳng tay ném vào thùng rác bên cạnh. Cậu biết rõ nhưng không đủ sức cản.
"Xin lỗi, có lẽ tôi không thể trả lời mấy câu hỏi của cậu nữa rồi."
Điện thoại đã biến mất, thang máy trước mặt mở ra. Cậu cố bước vào, nhưng đôi chân nặng như bị đổ chì, phải dồn toàn bộ chút sức lực còn lại mới nhích được một bước nhỏ và lập tức loạng choạng.
Sàn nhà đón lấy cơ thể cậu. Tầm nhìn mờ đi, trán nóng rực, đầu nhức như muốn nổ tung.
Cô gái đeo kính râm phối hợp diễn tròn vai người hoảng hốt. Một bệnh nhân gần đó hô to gọi bác sĩ và y tá.
Cậu nghe được tiếng bánh xe cáng lăn trên sàn, nhưng thế giới trước mắt đã nhạt nhoà như sương đặc. Môi cậu mấp máy, chẳng thể kết thành câu.
Rồi ai đó nâng cậu lên cáng. Ống nghe lạnh áp lên ngực cậu. Bác sĩ hỏi tên, người liên lạc khẩn cấp. Xung quanh xì xào những kẻ hóng chuyện. Không ai để ý bà lão từng đi cùng cậu đã biến mất không dấu vết.
Bà ta lẩn vào nhà vệ sinh, và khi bước ra, đã là một người hoàn toàn khác.
Bà ta tận mắt nhìn cậu bị đẩy vào phòng cấp cứu, sau đó đi lối thoát hiểm lên tầng sáu.
Đứng trước phòng bệnh của Vương Song Song, cô gái đeo kính râm liếc qua ô cửa kính. Không thấy gã bác sĩ nam trong thang máy khi nãy.
Cô ta không vội. Người đó vừa mới tới đây, không đời nào đi ngay. Đã biết danh tính, việc tìm ra hắn chỉ là vấn đề thời gian.
Cô ta bắt đầu lùng từng phòng. Nhưng lạ thay, tới cuối hành lang, vẫn chưa thấy bóng dáng mục tiêu.
Khi nghi ngờ phán đoán ban đầu, cô ta chợt thấy hắn bước ra từ nhà vệ sinh gần đó, vẩy nước khỏi tay, rồi vào phòng điều trị bên cạnh.
Cô lập tức bám theo. Nhưng khi mở cửa, bên trong trống trơn.
Tiếng cửa khép lại sau lưng.
Gã bác sĩ xuất hiện như bóng ma ngay phía sau, buông tay khỏi nắm cửa.
"Cô đang tìm tôi?"
"Đúng vậy, thưa ngài."
Cô ta quay lại, ánh mắt bừng lên phấn khích. Giây phút này, cô đã đợi quá lâu.
"Cô không phải người của thằng nhóc Loki à? Hắn biết cô đến tìm tôi chứ?" giọng hắn dửng dưng, tháo găng tay y tế.
"Không. Đây hoàn toàn là ý muốn của tôi, không liên quan đến ngài Loki."
"Nếu cô đủ hiểu tôi, sẽ biết rằng tôi và ba người bạn của mình đều thích đoạt hơn là cho. Dù cô muốn gì ở tôi, tốt nhất hãy sớm bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc và viển vông đó đi."
"Tôi không cầu xin lòng nhân từ của ngài." cô quỳ một gối xuống. "Tôi tới để đề nghị một giao dịch."
"Cô có tư cách gì để mặc cả với tôi? Tôi không phải đám Bắc Âu, càng chẳng cần nể mặt Loki."
"Tôi biết thứ ngài muốn, và thứ tôi cần... chỉ có ngài mới cho được." giọng cô ta vẫn cung kính.
...
Bên ngoài bệnh viện, Hàn Lộ và Phạm Mỹ Nam đã chờ khá lâu, vẫn không thấy cậu trở ra.
Bất đắc dĩ, Phạm Mỹ Nam gọi vào máy cậu, nhưng chuông reo đến hết vẫn không ai bắt.
"Trương... không gặp chuyện gì chứ?" Hàn Lộ lo lắng.
"Chắc không đâu. Với bản lĩnh và cái đầu lạnh của anh ta, từ trước tới giờ chỉ có anh ta dằn mặt người khác, chưa ai chiếm được tiện nghi cuae hắn cả. Ngay cả chị tôi cũng không phải đối thủ."
Lời này khiến Hàn Lộ yên tâm hơn đôi chút.
"Nhưng mà... chẳng lẽ bận tới mức không nghe nổi một cuộc gọi?" Phạm Mỹ Nam ngập ngừng, rồi gọi lại lần nữa.
Mười mấy giây sau, cuộc gọi được nhấc máy. Cô ta thở phào, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng lạ:
"Cô là ai?"
"Còn anh là ai?" Phạm Mỹ Nam hỏi ngược.
"Cho dù tôi nói tên, cô cũng không biết đâu. Tôi vừa nhặt được cái điện thoại này trong thùng rác. Cô là bạn của chủ máy à?"
"Anh nói nhặt ở đâu?" mày cô nhíu lại.
"Trong thùng rác bệnh viện. Nếu không phải cô gọi, tôi còn chẳng biết trong đó có điện thoại. Nếu cô là bạn của anh ta thì mau tới nhận. Tôi đưa vợ đi khám thai, khoảng hai mươi phút nữa sẽ rời viện."
"Năm phút. Tôi sẽ tới ngay." dứt câu, cô cúp máy.
"Có chuyện gì thế?" Hàn Lộ hỏi.
"Tôi không chắc." cô cắn môi. "Điện thoại của Trương Hằng bị ném vào thùng rác. Tôi không rõ có phải chị tôi giăng bẫy hay không."
"Hửm?"
"Nhưng thế nào thì hắn cũng đang gặp rắc rối. Tôi phải quay lại xem. Chị ở đây."
"Chúng ta cùng đi. Nếu thật sự có chuyện, tôi vẫn giúp được. Chuyện ở văn phòng trước đây đã chứng minh rồi."