Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 07 : Thợ xây bậc thầy (Đặc biệt) - Chương 02 : Giấc ngủ say trên tàu

(P/S: Quên mất tàu cao tốc không có ghế đối diện nhau, nên sửa thành tàu thường.)

Giải quyết xong trò quấy phá của một kẻ thích đùa dai, Trương Hằng lôi cuốn Ngữ pháp tiếng Phần Lan từ trong ba lô ra, tiếp tục đọc dở từ lần trước. Cô gái ngồi đối diện đang cầm quyển luyện thi TOEFL, vừa liếc thấy tựa sách đã bất giác sửng sốt.

Phần Lan ngữ là một ngôn ngữ cực kỳ hiếm. Cả Trung Quốc chỉ có đúng một trường Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh mở chuyên ngành này, mà số lượng tuyển sinh mỗi năm cũng rất ít. Thực tế, toàn quốc cũng chỉ khoảng chưa tới một trăm người nắm được ngôn ngữ Phần Lan, mà Trương Hằng lại ăn mặc chẳng khác gì sinh viên.

Cô gái TOEFL do dự chốc lát, khẽ hỏi:

"Bạn học?"

"Ừ?"

"Cậu cũng học ở Bắc Ngoại à?"

"À, không." Trương Hằng lắc đầu. Cậu hiểu ngay điều gì khiến cô hiểu lầm, liền giơ quyển sách Ngữ pháp tiếng Phần Lan trong tay lên, giải thích: "Tớ chỉ đang tự học thôi."

Mặt cô gái lập tức đỏ ửng, vội vã nói: "Xin lỗi nhé..."

"Không sao đâu. Tớ rất thích quốc gia này, mong sau này có dịp được tới đó du lịch." Trương Hằng cười.

"Chúc... chúc cậu sớm đạt được ước mơ." Cô gái TOEFL vừa nói xong câu ấy đã chôn đầu xuống cuốn sách từ mới của mình.

Tàu tiếp tục lao về phía trước, âm thanh trong khoang xe hỗn tạp đủ kiểu: có người đang vừa gặm hạt dưa vừa tán gẫu, trẻ con khóc nhè, tiếng nhạc thiếu nhi inh ỏi, và bên cạnh Trương Hằng là một người đàn ông trung niên không ngừng gọi điện thoại khiến cậu bắt đầu thấy... nhớ cả sự yên lặng đến chết chóc trên Mặt Trăng.

Người đàn ông trung niên liên tục nhận ba cuộc gọi, dường như vì một thương vụ quan trọng nào đó đổ bể nên tâm trạng rất cáu gắt. Ông ta theo phản xạ đưa tay vào túi áo ngực định rút thuốc lá, rồi lại nhớ ra đang ở trên tàu nên thôi, sau đó cúp máy đứng dậy vào nhà vệ sinh.

Lúc ông ta quay lại thì cất luôn điện thoại, lẩm bẩm vài câu rồi tựa đầu vào thành toa, gối lên rèm cửa... ngủ luôn tại chỗ.

Trương Hằng tiếp tục lật từng trang sách Ngữ pháp tiếng Phần Lan, mãi cho tới khi nhân viên bán hàng đẩy xe qua giữa lối, vừa đi vừa hô: "Cẩn thận chân nhé!"

Cô gái TOEFL lôi trong túi ra một quả táo, nghĩ một lát rồi lấy thêm một quả khác, nhỏ giọng hỏi:

"Bạn học, cậu có muốn ăn không? Rửa sạch rồi đấy."

"Cảm ơn." Trương Hằng không từ chối ý tốt, nhận lấy quả táo.

Cô gái TOEFL thở phào nhẹ nhõm. Món quà nhỏ này cũng phần nào xua đi nỗi xấu hổ trước đó, cô không còn quá ngại ngùng nữa. Vừa ăn táo vừa trò chuyện cùng Trương Hằng.

Nói chuyện được một lúc, cô chợt nháy mắt ra hiệu, khẽ nói:

"Cậu nhìn ông chú bên cạnh kìa... đang ngủ mà chảy cả nước dãi đấy."

Trương Hằng quay đầu nhìn sang, lập tức cau mày. Người ngủ chảy nước miếng vốn không hiếm, nhưng như người trung niên kia dãi ướt cả một mảng rèm cửa thì đúng là rất bất thường. Trông ông ta chẳng khác nào không còn kiểm soát nổi tuyến nước bọt của mình.

Cậu thử vỗ nhẹ vai ông ta. Không phản ứng.

Trương Hằng đành tăng thêm lực, gần như là đẩy. Nhưng bất kể cậu lay gọi ra sao, người kia vẫn không tỉnh lại.

Cô gái TOEFL cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, căng thẳng hỏi:

"Ông ấy bị bệnh à?"

"Chưa rõ. Tốt nhất là báo cho tiếp viên." Trương Hằng trầm giọng nói, đồng thời đưa tay đặt dưới mũi người trung niên. Vẫn còn thở. Mắt mở ra, đồng tử không giãn, vẫn phản xạ với ánh sáng.

Nói cách khác ngoài việc tiết nước bọt quá mức thì y hệt như đang ngủ bình thường, không có bất kỳ dấu hiệu bệnh lý rõ ràng nào. Nhưng điều kỳ lạ là: dùng mọi cách vẫn không thể đánh thức nổi ông ta.

Lát sau, cô gái TOEFL dẫn một tiếp viên chạy đến. Trương Hằng không di chuyển người đàn ông mà đỡ ông ta nằm ngang ra ghế để tránh sặc nước dãi.

Tiếp viên cũng chỉ được đào tạo sơ cứu cơ bản chứ không có chuyên môn y tế. Trong tình huống kỳ quặc như thế này, anh ta chỉ biết lay người liên tục, miệng hét:

"Anh ơi! Tỉnh lại! Tỉnh lại đi!"

Sau khi xác nhận hô hấp và nhịp tim người đàn ông vẫn bình thường, tiếp viên còn nghi ngờ ông ta... giả vờ ngủ. Nhưng đến khi lay mạnh quá, khiến cơ thể ông ta trượt xuống, đầu đập vào bàn cạnh ghế âm thanh trầm nặng vang lên thì ai cũng thấy không thể làm giả được nữa.

Thế nhưng... người đàn ông vẫn không tỉnh lại.

Lúc này tiếp viên mới bắt đầu hoảng. Ngay sau đó tàu phát thông báo khẩn tìm kiếm nhân viên y tế. Cũng may trên tàu thực sự có một bác sĩ đứng ra, nhưng vì không có thiết bị y khoa nên chỉ tiến hành một số kiểm tra sơ bộ. Kết quả: không tìm ra nguyên nhân.

Người đàn ông đi tàu một mình, điện thoại thì đang khóa màn hình, không liên lạc được với người nhà, cũng không rõ tiền sử bệnh tật. Cuối cùng, nhân viên tàu liên lạc trước với bệnh viện ở ga tới, nhờ chuẩn bị xe cứu thương. Khi tàu đến trạm, các y tá lập tức xông lên, đưa ông ta xuống.

Tới đây, sự cố bất ngờ coi như kết thúc.

Đám người hóng chuyện rút đầu lại, cô gái TOEFL và Trương Hằng cũng về ghế cũ. Nhưng nhìn vết nước dãi loang lổ trên rèm, cô gái vẫn còn hoảng hồn:

"Hồi nãy là chuyện gì vậy?"

"Không rõ." Trương Hằng nói dối. Thật ra, ngay khi trông thấy tình trạng của người đàn ông, cậu đã có suy đoán. Trong lúc tiếp viên và bác sĩ đang "cấp cứu", cậu lấy điện thoại mở WeChat, nhắn cho người dùng có avatar Aqua tên hiển thị là: Trông cậu lúc nào trông cũng không vui (#'o′).

— Này, hỏi cô cái này.

— Gì thế? Cuối cùng anh cũng chịu dắt tôi đi chơi nhà ma rồi hả? Đang mong đây~

— Nhà ma thì thôi đi. Tôi nói là tôi đang ngồi trên tàu.

Trương Hằng ngừng gõ, rồi nhấn tiếp:

—【Giấc mộng tử vong】giờ đang nằm trong tay ai?

— ??? Giả vờ ngơ ngác.jpg

— Mục tiêu bị【Giấc mộng tử vong】nhắm trúng... là sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn, không thể tỉnh lại đúng không? Đồng thời còn tiết nước bọt quá mức?

Lần này, đầu bên kia im lặng rất lâu, như thể đang phân vân điều gì. Nửa phút sau mới trả lời.

— Anh gặp rồi à?

— Rồi. Vừa nãy. Ngay trước mắt tôi. Người đó bị đưa khỏi tàu rồi. Nhưng tôi nghi người đang giữ món đạo cụ kia cũng đang ở trên chuyến tàu này.

— ......... Đại ca à, tôi thực sự không biết【Giấc mộng tử vong】đang trong tay ai đâu. Nói đúng hơn, tôi từng biết ai đã sở hữu nó, nhưng người đó bán đi luôn rồi, chưa từng sử dụng. Với cả, đạo cụ này kích hoạt đâu cần người giữ phải ở gần."