Trong kỳ nghỉ Obon, các lớp học thêm ngừng hẳn, và ngay cả sau kỳ nghỉ, tần suất cũng thưa dần.
“Cho đến giờ em vẫn chưa nộp cho tôi bài tập nào”, Kumada-sensei nói trong bầu không khí mát mẻ của phòng giáo viên buổi sáng, vừa đưa cho tôi tập bài tập cuối cùng trước kỳ nghỉ.
“Negoro-kun, em không phải đang biến thành xác ướp trong lúc đi săn nó đấy chứ?”
“Ể? Cái đó nghĩa là gì ạ?”
Tôi chỉ mong sự lo lắng của mình không hiện rõ trên mặt. Lời nói của cô đâm trúng ngay lập tức—ý cô là tôi, người được giao nhiệm vụ trông chừng giờ học phụ đạo của Koiro, có thể cũng đang sa vào rắc rối cùng cô ấy. Tôi cố tỏ ra không hiểu, nhưng ánh mắt Kumada-sensei vẫn nán lại, săm soi biểu cảm của tôi.
“Tôi nghe đồn vậy rồi,” cô tiếp tục. “Em hầu như ngày nào cũng ở nhà Koiro-chan. Chính tôi là người bảo như vậy cũng vui, nhưng mà…”
“Ơ-Ơ, cô nghe từ đâu—a.” Tôi lỡ buột miệng, coi như gián tiếp thừa nhận.
Nhưng thật sự thì, cô nghe từ đâu vậy chứ…?
“Vậy? Em với Koiro-chan thế nào rồi?”
“Thế nào… là thế nào ạ?”
“Có vui không?”
“…Thì, cũng vui ạ.”
“Vậy thì tốt rồi… thật đấy.” Tiếng cười khẽ của Kumada-sensei làm tôi dịu đi phần nào, giọng của cô chẳng hề có chút giận dữ.
“Nhưng nếu đã thâm nhập thành công như vậy, thì làm gì đó với đống bài tập đi chứ. Cứ đà này, con bé có khi bị đuổi học thật mất.”
“Cái đó… vâng ạ.”
Kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa, tình hình đang trở nên nghiêm trọng. Tôi phải tìm cách gì đó thôi.
“À mà, tôi không ngờ hai đứa lại thân nhau đến vậy đấy… Em không làm gì chứ? Kiểu như thể dục thể thao ban đêm chẳng hạn?”
“Em không làm mấy chuyện đó đâu!” Tôi phản bác, bị bất ngờ bởi câu trêu ghẹo bất ngờ. Giáo viên mà lại đùa như vậy sao? …Lại còn nhảy từ việc học sang “thể dục thể thao ban đêm” nữa chứ.
Nói thật thì, dạo gần đây tôi có qua đêm ở nhà Koiro, nhưng chẳng có chuyện gì như thế cả. Chúng tôi chỉ mải chơi game đến tận gần sáng thôi.
Kumada-sensei thở dài. “Em mau làm gì đó đi nhé. Kỳ nghỉ Obon này bắt đầu làm tôi thấy lo lắng rồi đây.”
Thì ra giáo viên cũng có nỗi khổ riêng. Tuy nhiên, thấy Kumada-sensei thực sự quan tâm tới học sinh của mình, tôi lại nghĩ cô ấy quả là một giáo viên tuyệt vời.
*
Dù lễ Obon bắt đầu từ ngày mai, tôi vẫn có hẹn gặp Makura. Trường luyện thi, kể cả phòng tự học, đều đóng cửa, nên tôi chẳng còn chỗ nào để học. Makura thì dường như cũng không có kế hoạch gì và cũng chẳng về nhà bố mẹ.
“Obon này muốn qua đây ở luôn không?” cô ấy hỏi một cách thoải mái.
“Nếu được thì… được thôi.” Tôi gật đầu.
Hôm đó, khi mang bài tập cuối cùng trước Obon đến nhà Makura, tôi tình cờ gặp Yako-san ở ngoài căn hộ—cuộc gặp gỡ hiếm hoi. Chị ấy bước ra với một nụ cười tinh quái, vừa thấy tôi liền giơ tay chào. Chị ấy mặc bộ đồ công sở, tóc buộc đuôi ngựa, rõ ràng là đang chuẩn bị đi làm.
“Lâu rồi không gặp nhỉ, nhóc.”
“Tuần trước mình mới gặp mà… Chị vừa tìm được người ưng ý rồi sao?”
Yako-san ngạc nhiên chớp mắt trước câu hỏi, rồi lại nhoẻn cười ranh mãnh, tiến lại gần. “Negoro-kun, cậu nhanh nhạy thật đấy. Rõ ràng đến mức đó sao? Ngay cả mấy cô trong công ty cũng bảo, ‘Dạo này Yako-san xinh hơn!’ hay ‘Dạo này tóc chị bóng mượt quá!’ Nói vậy chứ, chị vẫn như bình thường thôi mà. Nhưng đúng là tình yêu thay đổi phụ nữ thật. Chị chỉ là—”
“…Khuôn mặt chị,” tôi khẽ ngắt lời.
“Khuôn mặt?”
“Vâng. Nhìn chị cười toe toét thế kia, em đoán là chị có bạn trai rồi.”
“C-Cười toe toét!?” Yako-san giật mình, lập tức hắng giọng, ho nhẹ một cái.
Nghĩ kỹ lại, đúng là sắc mặt chị ấy sáng sủa, trông sinh động hơn hẳn. Mặc dù, so với lần đầu tôi gặp là lúc chị ấy say khướt rồi khóc nức nở, thì cũng chẳng phải tiêu chuẩn để so sánh cho lắm.
“Chị có kế hoạch gì cho Obon chưa?” tôi hỏi, thấy hơi áy náy vì ngắt lời chị.
Yako-san liếc tôi, môi cong lên thành nụ cười tinh quái thường thấy. “Chị trúng số độc đắc rồi.”
“Độc đắc?” Tôi nghiêng đầu ngơ ngác trước câu nói bất ngờ.
“Độc đắc thuốc lá.”
Độc đắc thuốc lá? Tôi càng nhíu mày.
“Bạn trai chị siêu thông minh luôn đó”, chị ấy giải thích. “Ảnh tiết kiệm bằng thuốc lá. Mỗi lần mua một bao, anh ấy dùng tờ một nghìn yên rồi bỏ toàn bộ tiền thừa vào lợn đất. Bằng cách đó, hút thuốc đồng nghĩa với tiết kiệm, nên đỡ cảm thấy tội lỗi hơn. Với lại, giá thuốc có tăng thì anh ấy cũng chẳng thấy ảnh hưởng gì vì vẫn dùng tờ một nghìn yên. Ngầu lắm đúng không?”
…Ngầu sao? Nghe cứ như viện cớ để hút thuốc vậy, nhưng mắt Yako-san lại lấp lánh đầy nhiệt tình.
“Với lại—tiền tiết kiệm từ việc mua thuốc đó dùng để đi du lịch. Đúng lúc bắt đầu quen, hũ tiết kiệm đã đầy, nên ảnh đặt chuyến đi cho hai đứa vào lễ Obon này luôn. Trời ạ, tuyệt quá đi.”
“Thì ra ‘trúng độc đắc’ là vậy…” Tôi cuối cùng cũng hiểu.
“Chị có hút thuốc không, Yako-san?”
“Không, chị thì không.”
Đây chẳng phải chiêu dụ của tên bạn trai hút thuốc để chinh phục được bạn gái không hút thuốc sao? Nhưng thấy Yako-san thật sự rất vui, tôi cũng không nỡ nói gì.
“Còn cậu thì sao, Negoro-kun? Có kế hoạch gì cho lễ Obon chưa?” chị ấy hỏi, vẫn mỉm cười.
“…Không, cũng không hẳn ạ.”
“Hmm. Vậy chắc ở nhà Koiro nhỉ?”
“T-Tại sao chị lại nghĩ thế ạ!?”
“Thì, cả mùa hè này ngày nào cậu cũng đến đây mà, đúng không? Gần đây Koiro còn dậy sớm nữa—lạ thật. Chị thì làm ở công ty quảng cáo tuyển dụng nhà hàng, nên đi làm muộn lắm—khoảng mười một giờ tôi mới bắt đầu ra khỏi nhà. Ngay cả lúc đó, đèn phòng con bé đã sáng rồi.”
Chị ấy nói tôi mới nhớ, Makura từng nói trước khi tôi đến, cô ấy thường ngủ rất muộn.
“Nếu bình thường em đã tới đây mỗi ngày, thì Obon này cũng sẽ vậy thôi, đúng chứ?”
“…Có lẽ là vậy ạ.”
Tôi chẳng thể chối, vì quả thật ngày mai cũng định ghé qua đây. Thấy phản ứng của tôi, Yako-san khẽ cười.
“Vậy? Koiro dạo này sao rồi?”
“‘Sao’ là sao ạ…”
Trong đầu tôi có cả đống suy nghĩ—có thể khen ngợi, cũng có thể mách về việc trốn bài tập—nhưng chẳng biết Yako-san muốn nghe gì. Cuối cùng, tôi chọn câu trả lời an toàn: “Em cũng chưa biết rõ cậu ấy lắm, nhưng cô ấy có vẻ… hơi kỳ lạ.”
“Haha, kỳ lạ hả? Ừ, đúng là kỳ lạ thật.” Yako-san cười, có vẻ như đang thích thú, rồi nói tiếp. “Nhưng con bé được gặp em vào mùa hè này. Có lẽ đó lại là điều tốt cho Koiro ấy chứ.”
“…Nghĩa là sao vậy ạ?” Tôi nheo mắt đầy nghi ngờ.
Chẳng lẽ Yako-san biết lý do Koiro cứ mãi ở trong phòng? Nhưng chị ấy chỉ cười xòa, “Ahahaha, gặp lại sau nhé, nhóc,” rồi quay đi.
“À, nhớ lời chị nói hôm đó đấy nhé. Đừng có biến thành thằng ăn bám trong phòng con gái, để được nuôi cơm với cho tiền tiêu vặt đấy.”
“Em sẽ không thành ăn bám đâu!” Tôi đáp lại ngay.
Yako-san vẫy tay khi bước đi. Tôi khẽ thở dài. Người đang sống kiểu hikikomori, lười nhác thật sự đó chính là Makura, chứ không phải tôi.
*
Hôm đó, khi đến phòng Makura, tôi đi thẳng vào vấn đề. “Hay là bắt đầu học chút từ hôm nay nhé? Nếu không nhanh lên thì thật sự cậu sẽ không kịp hạn nộp bài đâu.”
Makura, mặc bộ đồ ngủ họa tiết Dalmatian, rên lên một tiếng. “Ehh”, cô nàng phụng phịu, chu môi dưới. “Tớ thấy… người nặng nề lắm. Kiểu nặng tới mức chuông báo động kêu reng reng luôn ấy.”
“Tăng cân sao!?”
Cô ấy cười khúc khích, rõ ràng rất hài lòng với trò đùa của mình.
Không được. Tôi không thể để cô ấy lái sang chuyện chọc ghẹo được. Phải cứng rắn hơn.
Tôi khẽ thở dài, rồi nhìn thẳng vào mắt cô nàng. “…Thật ra, tớ cũng chưa làm xong bài tập ở trường.”
“Ể?” Đôi mắt Makura mở to đầy ngạc nhiên.
“Tớ đang nghĩ là tụi mình có thể làm cùng nhau. Nếu không bắt đầu sớm, cả hai đứa sẽ gặp rắc rối đấy.”
“…Cậu cứ làm của mình trước đi, Manamichi-kun.”
“Không được. Tớ đến đây là để học hỏi con đường sa ngã từ cậu mà. Thế nên, tớ cũng định sẽ theo cậu luôn cả thời điểm bắt đầu làm bài tập.”
“Ểể, biện minh quá vậy!” Lần này cô nàng chu môi trên, miệng trông như con bạch tuộc.
“Nhưng tớ nói thật đấy,” tôi cười ranh mãnh.
Thực ra, nếu muốn thì chỉ cần vài ngày là tôi có thể làm xong hết—không cần vội vàng. Nhưng tôi đã cố tình để dồn lại, rồi dùng nó làm cái cớ để lôi Makura vào học chung. Có hơi áy náy vì thủ đoạn, nhưng cũng là vì cô ấy thôi. Tôi biết Makura không muốn bị đuổi học, nên mong là cách này sẽ tạo được chút động lực.
Nếu học cùng nhau, có lẽ cô ấy sẽ chịu bắt đầu làm. Với lại, nếu thấy mình đang làm chậm tiến độ của tôi, cô nàng có thể được thấy áp lực mà cố gắng hơn.
Makura vẫn giữ đôi môi “bạch tuộc”, nhìn tôi rồi lẩm bẩm, “…Thôi được rồi. Tớ làm…”
“Tuyệt vời,bắt đầu thôi nào!” Giọng nói tôi cao lên vì phấn khích. Không ngờ lại thành công dễ vậy.
Trước mặt tôi, Makura bối rối, chụm đầu ngón tay lại. Cô nàng liếc lên, ngập ngừng trước khi nói. “…Manamichi-kun, cậu sẽ dạy tớ, đúng không?”
“Hửm? Bài tập ấy à? Ừ, môn nào ở lớp phụ đạo tớ đều giúp được hết.”
“Vậy thì phải bằng sức một trăm—à không, mười nghìn người đàn ông gộp lại luôn ấy!” Cô ấy bật cười khúc khích, lê bước đến góc phòng, và rồi quay trở lại với một xấp tờ bài tập.
Có vẻ cô nàng đã sẵn sàng rồi nhỉ. Không muốn để hứng khởi tan mất, tôi cũng vội mở cặp ra để chuẩn bị. Hai đứa dọn gọn cái bàn thấp, trải bài tập của Makura cùng bài ở trường của tôi ra.
Tôi liếc qua tập giấy của cô ấy để xem nội dung—rồi khựng lại. “……Hửm?”
“Cho tớ xem kỹ hơn chút nhé?” tôi hỏi, chỉ về phía chồng bài tập.
“Ừ, cứ xem đi,” cô ấy gật đầu, hơi khó hiểu nhưng vẫn đưa cho tôi.
Tôi lật một tờ, rồi tờ thứ hai, đọc kỹ. “Kỳ lạ thật…” tôi lẩm bẩm.
“Có chuyện gì vậy?”
Trước giờ tôi chỉ đưa bài tới cho cậu ấy, chứ chưa bao giờ nhìn kỹ. “…Những bài này dễ kinh khủng… kiểu như, trình độ cho học sinh cấp hai thôi ấy.”
Makura thốt lên “Ahh” rồi quay mặt đi. “À thì, lần trước Kumada-sensei có nói rồi mà. Vì tớ học dở quá, nên mấy bài tập phụ đạo này được làm riêng cho tớ, kiểu tập trung vào lấy lại gốc ấy.”
“…Vậy, thế tức là cậu phải học lại cấp hai vì học dở quá sao?”
“Thôi đi! Đừng có bóc trần sự thật ra như vậy chứ!” Makura vừa nghịch ngợm che mặt trong sự ngượng ngùng, vừa cười khúc khích. Không, giờ không phải để cười đâu.
“Nghiêm trọng vậy sao?”
Makura lắc đầu loạn xạ, lắp bắp, “K-k-khônggg!”
“Không tệ đến vậy đâu mà. Được rồi, cùng giải quyết một vài phép toán mà tớ dở tệ nhé. Hôm nay tớ sẽ chinh phục điểm chuyển động P!”
“Hôm nay á? Lần cuối cậu làm bài dạng này là bao nhiêu năm trước rồi? Từ lúc điểm P chuyển động thì bao mùa đã trôi qua rồi đấy”, tôi trêu chọc.
Makura huýt sáo lạc giọng, lảng tránh. Ngay cả cách gọi môn toán là “phép toán” cũng đã đủ nói lên mức độ tự tin của cô ấy.
Lẽ nào Makura luôn cố gắng trốn tránh bài tập đơn giản chỉ vì cậu ấy học dở sao? Nhưng hôm nay cô nàng lại có vẻ hăng hái khác thường, tay cầm bút viết lên tập bài tôi trả lại. Dù trong lòng dấy lên cảm giác chẳng lành, tôi vẫn bắt đầu hướng dẫn cô giải từng bài.
*
Chúng tôi có nghỉ ngơi để ăn uống và chơi game một chút, nhưng phần lớn thời gian trong ngày là để học—ngồi suốt nhiều giờ, làm bài tập trên bàn. Ngạc nhiên thay, khi đã tập trung thì Makura lại rất nghiêm túc. Chỉ có năng lực học vấn thì… tôi tạm chưa muốn nhắc đến.
“Tụi mình làm được nhiều thật ha…” Makura nói. “Tất cả là tại cậu dạy giỏi quá đấy, Manamichi-kun.”
“Này, làm được nhiều là chuyện tốt mà, không phải sao?”
“Ư, nghĩ đến chuyện tớ, giáo chủ của Hội Sa Đọa, mà lại lạc khỏi con đường…”
“Từ khi nào mà cậu lập giáo phái thế? Theo logic đó thì tớ chẳng khác nào tín đồ của tôn giáo kỳ quặc này rồi,” tôi bật cười.
Sau bữa tối (Món lười) mà Makura làm, hai đứa trò chuyện thoải mái. Nhờ sự tốt bụng của cô nàng mà tôi cũng được mượn và thay sang bộ đồ ngủ caro, đồng bộ với cô ấy.
“Dù sao cũng cảm ơn vì đã giúp nhé. Cậu thật sự đã cứu tớ đó. Manamichi-kun đúng là thông minh ghê.”
“Chỉ là mấy bài cấp hai thôi mà.”
“Không đâu, cậu làm bài của mình cũng trôi chảy nữa! Tớ có liếc qua mà chẳng hiểu nổi đề bài. Cậu giỏi thật đấy.”
“Tớ thì chắc phải học lại đọc hiểu tiếng Nhật rồi mới dám động vào toán,” Makura vừa cười vừa nói.
“Không có gì đâu… cũng chẳng phải chuyện to tát.”
“Không, thật mà, tương lai cậu sẽ sáng lắm đấy”, cô ấy buông một câu nhẹ bẫng.
“…Hmm, thế à?”
Thông minh, tương lai tươi sáng—tôi nghe câu này nhiều lần rồi. Nhưng thật lòng, tôi chẳng biết tương lai của mình sẽ ra sao, hay bản thân muốn gì. Nếu vậy, những nỗ lực từ trước đến giờ… có phải vô nghĩa không nhỉ? Có lẽ tôi chẳng cần cố đến thế.
“Thôi, hôm nay nghỉ ngơi đi ha? Dara-xury, dara-xury,” Makura vươn vai và rên rỉ. Khi cô nàng ngả người xuống giường, tôi cũng buông lỏng dựa ra sau.
“Dara-xury… Sa đọa và xa xỉ hả?”
“Sa đọa và xa hoa.”
“Eh, cả hai đều đúng mà.”
“Ừ, khác gì đâu.”
Hai đứa tung hứng vớ vẩn, rồi chìm dần vào cái thoải mái dễ chịu của dara-xury. Hông của tôi trượt xuống sàn, dáng ngồi sụp hẳn, chẳng còn tí động lực để ngồi dậy.
“Ahh…” Makura kêu khẽ bên cạnh, uốn cong lưng. Tôi bất giác nhìn theo. Cô xoay vòng cổ, nhăn nhó.
Có gì đó không ổn.
“…Đau à?” tôi hỏi.
Makura mở to mắt nhìn tôi. “…Ừm, hơi hơi thôi. Cũng không hẳn là đau, mà nó cứ kiểu nặng nề, uể oải ấy.”
“Không sao chứ? Không phải là, ừm, bệnh hay…”
Tôi bật dậy theo phản xạ.
“Không, không, không phải đâu. Chắc do ít vận động hay ngồi nhiều nên bị cứng người thôi. Cổ thẳng, đúng không nhỉ? Bác sĩ từng bảo đường cong cột sống cổ của tớ bị lệch, nên cổ và vai phải chịu áp lực nhiều.”
“À, kiểu cổ rùa đấy hả? Bệnh hiện đại đấy. Mà, cứ suốt ngày ru rú trong phòng thế này, chẳng trách sao mà khỏe được. Như vậy thì hại lắm.”
“Đúng ha,” Makura cười ngượng ngùng, chẳng mấy bận tâm.
Nhưng tôi không thể bỏ qua.
“…Thế này không ổn đâu,” tôi lẩm bẩm.
“Eh?” Makura nghiêng đầu khó hiểu.
“Không thể cứ tiếp tục như vậy được.” Hồi năm cuối cấp hai, tôi từng bị đau lưng dưới nặng vì học quá nhiều—ngồi sai tư thế, gù lưng, áp lực quá nhiều. Vì sắp tới có kỳ thi thử quốc gia, tôi ưu tiên học thay vì nghỉ ngơi, và thế là cơn đau chuyển thành mãn tính. Mấy chuyện này không thể coi thường được. Hơn nữa, cứ mãi nhốt mình trong phòng cũng chẳng tốt cho sức khỏe tinh thần.
“Này Makura. Ra ngoài một chút không?”
“Ể, r-ra ngoài á?”
“Ừ. Hít chút khí trời, duỗi tay chân—dễ chịu lắm. Chỉ đi dạo thôi thì đâu có đi ngược lại với con đường sa đọa.”
“Ừ thì, nhưng mà…” Makura ngồi dậy trên sàn, đưa tay chống cằm như đang nghĩ ngợi. “Tớ đã quyết là sẽ không ra ngoài rồi…”
“Đúng là cậu từng nói vậy. Nhưng lần đầu tiên tớ hỏi, cậu nói là ‘Tớ sẽ tận hưởng kỳ nghỉ hè trong bộ đồ ngủ’. Có khi chính cậu đã thay đổi luật lệ của mình từ lúc nào rồi đấy.”
Có hơi gượng ép, nhưng tôi phải thuyết phục bằng được. Makura cúi nhẹ đầu, tiếp tục ngẫm nghĩ, tay véo cằm.
“Vì sao cậu lại quyết tâm bắt tớ ra ngoài thế?” cô nàng ngước nhìn tôi đầy cảnh giác.
“Vì tớ lo cho cậu chứ còn sao nữa. Lối sống của cậu không lành mạnh. Ngay cả sự lười biếng vui vẻ cũng có thể bị phá hỏng theo cách không ngờ tới như vậy đó.”
“Lo sao…” Makura khẽ nhắc lại.
Tôi gật mạnh đầu. “Đúng vậy.”
“Thế thì, nếu Manamichi-kun cứ khăng khăng như vậy…”
Makura ngẩng lên, đôi mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Nếu là ban đêm thì tớ đồng ý đi… Với cả có cậu đi cùng nữa,” cô ấy nói, nở một nụ cười.
Không hiểu sao, trong lòng tôi bỗng dấy lên cảm giác ấm áp, pha lẫn chút hồi hộp lạ thường.
“Được rồi, đi thôi!” tôi nói. Makura cũng đưa tay phải lên, hét lớn “Ừ, đi thôi!”
*
“Trời ạ, đi ra ngoài muộn thế này á? Tụi mình thành mấy đứa hư hỏng mất rồi!”
“Chắc chẳng có đứa hư hỏng nào mặc đồ ngủ như thế này đâu…”
Makura tung tăng đi trước, dép lẹp xẹp trên mặt đường. Trước đó tôi còn lo có lý do sâu xa nào đó khiến cô ấy không chịu ra ngoài, nhưng nhìn dáng vẻ vô tư thế này thì lòng tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Không khí trong lành quá!” cô nàng thốt lên, dang rộng hai tay và hít một hơi thật sâu. “Ngon thật! Ai mà ngờ được mình lại được tận hưởng bầu không khí như này chứ!”
“Ừ thì, cậu suốt ngày nhốt trong nhà mà…” tôi chọc ghẹo.
Cô ấy giơ ngón cái lên và nở nụ cười. Sau cả ngày nhốt mình trong phòng máy lạnh khiến ngay cả cái oi bức mùa hè cũng cảm thấy thoải mái một cách kỳ lạ. Với Makura, đã giam mình hơn nửa tháng, thì làn gió ấm, hương cỏ mùa hè, thậm chí cả mùi nhựa đường và khói xe—có lẽ tất cả đều trở nên quý giá.
Đi thêm một lát, chúng tôi tới một công viên nhỏ có vài thiết bị trong sân trẻ em. Makura ló đầu nhìn từ phía lối vào, chắc chắn không có ai, rồi mới bước vào.
“Woa, xích đu kìa! Lâu lắm rồi nhỉ?”
“Ừ, tớ không nhớ lần cuối mình ngồi xích đu là khi nào nữa,” tôi đáp.
Makura lập tức ngồi lên xích đu, đạp chân thật mạnh. “Thích quá! Tớ đang bay như gió này!”
Cô nàng đu cao dần lên, dây xích gần như nằm ngang.
“Này, cẩn thận đấy!” tôi gọi với, đứng ngoài cái hàng rào thấp trước xích đu khi cô ấy bay cao lên.
“Hahaha, không sao đâu! Hồi xưa tớ còn nhảy từ đây qua rào ngon lành luôn!”
“Vậy thì xa đó biết không hả?”
“Không sao, không sao! Tớ nhảy đây!”
“Ể, khoan, đợi đã—” Cô ấy định nhảy thật sao? “Cậu sẽ làm mình bị thương đấy! Người cậu bây giờ đâu còn dẻo dai như trước!”
“Ổn mà, ổn mà!” cô nàng đáp chắc nịch.
Makura cúi người và gập gối, khiến xích đu vút cao hơn nữa. Tôi hoảng hốt lùi nhanh khỏi hàng rào—nếu va vào nhau thì hỏng hết.
“Cậu sẽ bị thương mất! Dừ—”
Chưa kịp nói hết câu, thân hình cô ấy đã bay cao lên xé gió, nghe thấy cả tiếng “vút”. Vạt đồ ngủ rộng thùng thình tung bay, thoáng để lộ qua phần rốn. Được thắp sáng bởi đèn đường, mái tóc của cô lấp lánh, tỏa ra những đốm sáng nhỏ. Cô nàng lơ lửng trong như đang chuyển động chậm chạp, nhảy múa trong không trung, trước khi tạo ra một đường cong parabol về phía mặt đất.
Bằng quán tính không thể cản, Makura vượt qua hàng rào, đáp ngay trước mặt tôi. Bàn chân vừa chạm đất thì loạng choạng và mất thăng bằng.
“Á, kyaa!”
Thấy cô ấy sắp cắm mặt xuống, tôi hét lên, “Cẩn thận!” rồi lao tới, với tay đón lấy. Cả người tôi ngã ngửa ra đất, cú va chạm mạnh khiến tôi thốt lên “Khặc!” như thể không khí thoát ra hết khỏi phổi mình. Suốt lúc đó, tôi cố giữ chặt để ngăn cô ấy không ngã xuống.
Cơ thể cô ấy… gầy lắm. Nhưng lại mềm mại, ấm áp—giống như đang ôm một đám mây vậy. Đây là… cơ thể của con gái sao? Không thể cưỡng lại, tôi siết chặt thêm chút nữa, muốn cảm nhận nhiều hơn.
“Ưm…” Makura khẽ phát ra âm thanh nhỏ, ngẩng mặt lên khỏi ngực tôi. Đôi mắt chúng tôi chạm nhau ở khoảng cách cực gần.
—Chết tiệt, tệ rồi đây. Tôi đang làm cái gì vậy? Cô ấy có nhận ra là tôi vừa ôm chặt hơn không? Đôi mắt hơi long lanh của Makura ánh lên, hai má đỏ bừng như vì phấn khích.
Tôi không thể rời mắt, như bị cuốn hút—
“Tuyệt thật đấy!” cô ấy bật ra, nở một nụ cười rạng rỡ. “Hahahaha! Tuyệt quá, cậu thấy không? Tớ nhảy này! Vượt qua cả hàng rào này! Tớ đã làm được đến như vậy đó!” Cô nàng liên tục cười và đập tay vào ngực tôi.
“Cậu vượt qua hàng rào thật, nhưng lúc nhảy cậu cũng không chắc mình làm được sao?”
“Ừm, hoàn toàn là đánh cược đó!”
“Đánh cược á!? Quá liều lĩnh rồi!” Cô ấy hoàn toàn có thể bị thương. Thấy tôi hoảng hốt, Makura lại càng cười dữ dội hơn.
“Ổn mà, tớ thành công rồi còn gì! Hahaha, cảm giác đã thật!”
Tôi thở dài bất lực. “Thì cũng đúng, cú nhảy đó ấn tượng đấy.”
“Đúng không? Tớ làm ngon ơ mà”, cô nàng cười hãnh diện.
Nhìn biểu cảm ấy, tôi cũng chẳng kìm được mà mỉm cười. “Ừ, cậu làm được rồi. Bay xa như vậy—xứng đáng được chấm điểm nghệ thuật rất cao.”
“Đúng vậy! Cậu nghĩ thế này có tiềm năng đẳng cấp thế giới không?”
“Giải vô địch nhảy xích đu á? Đúng là đẳng cấp thế giới rồi.”
“Hahaha, biết đâu tớ có thể sống bằng nghề này đó!”
Cả hai vẫn còn đang chồng chéo trên nền đất công viên, cứ thế tung hứng mấy câu đùa ngớ ngẩn. Sau khi cười phá lên, Makura khẽ áp má vào ngực tôi.
“Cảm ơn vì đã đỡ tớ nhé, Manamichi-kun.”
Tôi muốn ôm chặt cô ấy thêm lần nữa nhưng bằng cách nào đó đã kìm lại được.
*
Sau cú nhảy xích đu, chúng tôi ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó. Đã khoảng mười phút kể từ khi tới công viên, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng ai. Dù chúng tôi cười nói ồn ào, chẳng có hàng xóm nào tới kiểm tra cả.
“Tớ thật ra khá là giỏi thể thao đó,” Makura vừa đung đưa chân vừa nói.
“Ừ, có vẻ đúng vậy thật,” tôi đáp lại
Cô nàng cười “Ehehe” ngại ngùng. Có thể nhảy xa đến thế sau khi đã ở lỳ trong phòng suốt—thực lòng thì, tôi rất bất ngờ. Muốn làm được thì phải cực kỳ tin vào khả năng thể chất của bản thân lắm. Nếu là tôi thì sẽ sợ lắm.
À đúng rồi, trước đó cô ấy từng gọi mình là “hikikomori kiểu thể thao” nhỉ? Tôi nhớ đã thấy cô ấy nhảy vài điệu trong phòng. Có lẽ trước kia cô nàng là một cô gái năng động, vui vẻ. Nếu vậy thì tại sao giờ cô ấy cứ mặc đồ ngủ vậy? Tại sao cô ấy lại sống một mình? Và tại sao cứ ở mãi trong nhà vậy?
“Nè, nhắc đến mùa hè thì cậu nghĩ tới gì?” Makura đột nhiên hỏi.
“M-Mùa hè à?”
“Ừ.” Đôi mắt tròn, sáng long lanh của cô ấy gật gật đầy mong chờ.
“Mùa hè… Lớp học hè?”
“Đúng là học sinh gương mẫu nhỉ!? Không, không phải chuyện học đâu.”
“Không phải học à, hừm… biển hay núi chăng?”
“Đúng, đúng! Kiểu vậy đó!” Có vẻ cô muốn tôi liệt kê những thứ gắn liền với mùa hè.
“Ừm… bể bơi, đá bào, đập dưa hấu, bọ cánh cứng.”
“Chuẩn, chuẩn!”
“Ve, mì somen, hoa hướng dương, thử thách lòng can đảm, lễ hội, pháo hoa.”
“Aaa, pháo hoa à? Nghe được đấy”, Makura nói, vỗ hay tay trước ngực, kéo dài giọng.
“Muốn đi ghê. Nhưng đông người quá thì phiền lắm. Tớ chỉ muốn ở mãi trong bộ đồ ngủ thôi.”
“Ừ, chẳng ai lại đi lễ hội bằng đồ ngủ đâu.” Có lẽ con gái thì sẽ mặc yukata. Tôi thì từ bé đến giờ chưa đi xem pháo hoa lần nào, nên cũng không chắc lắm.
“Vậy thì, thực tế hơn, có lẽ là ăn mì lạnh hay đá bào. Muốn ăn đá bào thì phải đặt máy trên mạng. À, dưa hấu nữa—chỉ cần bổ ra và ăn thôi.”
“Sao tự dưng cậu lại nhắc đến mấy chuyện này vậy?”
“Thì, mùa hè đã trôi qua một nửa rồi còn gì? Tớ muốn thử làm vài việc mà mùa hè người ta vẫn thường làm.”
“À.” Cơn gió hè, ban đêm vẫn còn ấm. Tán lá xanh xào xạc. Ngước nhìn chiếc đèn đường nhấp nháy, tôi thấy côn trùng bu lại. Ngay cả những thứ nhỏ nhặt này của mùa hè—Makura cũng chưa từng trải qua trong năm nay. Thử làm mấy việc “mùa hè bình thường” với cô nàng giờ đây chắc hẳn sẽ thấy rất đặc biệt.
“Cùng ăn mì lạnh, đá bào, và dưa hấu nhé,” cô quay sang tôi và nói.
“Đặt hàng thì chờ lâu lắm, đúng không? Ngày mai tớ đi siêu thị mua luôn. Vậy là có thể ăn ngay được. Tớ còn thấy ở trung tâm gia dụng gần đây có bán máy làm đá bào nữa.” Gương mặt cô ấy bừng sáng, như hoa hướng dương nở rộ.
“Si-rô đá bào thì tớ thích vị dâu.”
“Rõ rồi. Mà mấy vị đó thật ra cũng gần giống nhau thôi.”
“Hả? Ý cậu là sao?” Makura nghiêng đầu ngơ ngác.
“Si-rô đá bào toàn là si-rô fructose-glucose cả. Người ta chỉ thêm hương liệu với màu khác nhau thôi. Chuyện này hầu như ai cũng biết mà.”
“Ồ, thật á?”
“Ừ. Thế nên khác biệt chỉ là hương vị và màu. Bịt mũi, nhắm mắt ăn thì vị y như nhau hết.”
“Haha, ai mà đi ăn kiểu đó chứ,” cô nàng cười, rồi lẩm bẩm, “Chỉ cần phân biệt bằng mùi và màu thôi à.”
“Được rồi, bắt đầu từ ngày mai nhé.”
“Ừ, cảm ơn cậu!”
“À, hay tớ đi bắt mấy con ve nữa nhé? Cho có không khí mùa hè.”
“Mình nuôi chúng được không?”
“Nuôi khó lắm, nhưng có thể để nó kêu trong phòng một lúc cũng được.”
“Dịch vụ giao ve tận nơi luôn sao!?”
Cả hai lại phá lên cười với mấy câu đùa vớ vẩn. Một đêm hè. Không kế hoạch cho ngày mai. Chúng tôi cứ thế trò chuyện lan man, kéo dài vô định. Đến một lúc, cơn gió đã mát hơn trước một chút.
Trải qua khoảng thời gian như thế này—không vội vã, không ràng buộc—lần cuối tôi làm vậy là khi nào nhỉ? Tôi cố nghĩ, mà mãi không nhớ nổi. Tôi cũng không chắc liệu mình đã từng có cuộc trò chuyện như này hay chưa. Nhưng, tôi khá là thích khoảng thời gian này. Tôi mong nó cứ thế kéo dài mãi… Không biết từ khi nào, tôi đã nghĩ như vậy.