Một mình trong căn phòng với cô nàng xinh đẹp trong bộ pyjama dễ thương không chút phòng bị

Truyện tương tự

Cách tước đoạt mạng sống

(Đang ra)

Cách tước đoạt mạng sống

Ao Jūmonji; Eve

Đây là câu chuyện về cách để ăn "sự sống".

5 17

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

(Đang ra)

Yuusha Party wo Tsuihou sareta Beast Tamer, Saikyoushu no Nekomimi Shoujo to Deau

Suzu Miyama

Ẩn số lớn nhất?Cả Đội Anh Hùng không hề hay biết: Những chiến thắng vang dội trước đây của họ đều nhờ bàn tay vô hình của Rein!

25 38

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

144 14073

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

44 357

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

185 3173

Tập 01 - Chương 3: Game đầu tiên

“Negoro-kun đã trở nên nổi loạn rồi sao!?”

Giọng nói của Kumada-sensei vang vọng khắp phòng giáo viên, và tôi chẳng thể làm gì khác ngoài lùi lại phía sau.

“Mình cứ tưởng thằng bé chỉ hơi lập dị vì học giỏi quá thôi. Cuối cùng cũng đã đến cái tuổi muốn quậy phá rồi cơ à!?”

Cái đó có hơi nặng lời rồi.

Vẫn còn một vài giáo viên khác trong phòng, và tôi có thể cảm nhận được những ánh mắt đang đổ dồn vào đây. Tôi rất muốn cô ấy hạ giọng xuống nên vội vàng nói: “L-Làm ơn bình tĩnh lại đi ạ.”

“Bắt đầu từ hôm nay em sẽ không tham gia lớp học hè nữa.”

Tôi đã nói như vậy, và đó là phản ứng của cô ấy.

“Không, không, không phải vậy đâu ạ… Em đã thử đi học vài ngày, và cảm giác như trình độ của lớp học có hơi không hợp với em. Nên em nghĩ em sẽ tự học ở nhà hoặc đi đến các trường luyện thi… À, em vẫn sẽ tới đây để lấy tài liệu cho Makura.”

Trong cơn hoảng loạn, tôi đã lỡ nói dối. Tôi không thể nói rằng mình sẽ đến nhà Makura để rơi vào vòng xoáy sa đọa cùng nhau được. Tôi không nghĩ mình đã trở nên nổi loạn… dù vẫn còn hơi mơ hồ.

Sensei nhìn chằm chằm, cố gắng đọc biểu cảm của tôi.

“...Em có nói chuyện gì với Koiro-chan không đấy?”

“Một chút ạ.”

“Lần trước cô có hỏi rồi, nhưng con bé vẫn ổn chứ? Trông cũng dễ thương sáng sủa mà nhỉ? Dễ nói chuyện cùng lắm ha?”

Nếu cô hỏi cậu ấy có khỏe không, thì vẫn khỏe. Nhiều năng lượng đến mức tràn ngập khi lười biếng là đằng khác. Nhưng có lẽ chỉ mình tôi thấy, vẻ tươi tắn đó đôi lúc cảm giác như đang diễn vẫy. Pha trộn giữa lời nói thân mật và lịch sự - đó là bản năng của cậu ấy sao?

Hơn nữa, Makura có vẻ lo lắng về việc tôi sẽ báo cáo tình trạng của cô nàng. Nên có lẽ không nên nói quá nhiều ở đây.

“Tụi em có nói chuyện, nhưng em cũng không biết cậu ấy có ổn hay không… Nhưng mà có vẻ như ngày nào cậu ấy cũng mặc bộ đồ ngủ.”

Không hiểu sao lời nói của tôi lại khiến Makura-sensei chớp mắt tò mò.

“Đồ ngủ sao?”

“Ừm, vâng.”

“...Tôi hiểu rồi. Hmm, hô, thú vị đấy. Vậy là em đã phát hiện ra rồi…”

Kumada-sensei thì thầm tỏ vẻ hiểu biết, và rồi toe toét nhìn tôi. Thế nghĩa là sao vậy?

Khi tôi nheo mắt nghi ngờ, cô nói tiếp.

“À, Negoro-kun, em nói là học bài ở nhà, lẽ nào là ở nhà Koiro-chan sao?”

Tim tôi hẫng đi một nhịp.

Không không, bình tĩnh đã. Đây cũng đâu có giống làm gì mờ ám đâu.

Chỉ là Kumada-sensei đột nhiên nảy ra mấy cái suy đoán kỳ lạ thôi…

Khi tôi nghĩ vậy, chắc chắn rồi, nụ cười của cô ấy mở rộng hơn. Có vẻ như cô đã nhận ra những thay đổi nhỏ trên gương mặt của tôi và tự tìm cho mình câu trả lời.

“Hiểu rồi, hiểu rồi! Đúng như tôi nghĩ—không, hai đứa còn thân thiết với nhau hơn cả tôi tưởng tượng! Woa, ai mà nghĩ được cơ chứ? Chà, tốt, rất tốt! Có vẻ như tôi không cần phải nhúng tay vào rồi!”

“Cũng không thân thiết đến vậy đâu ạ… Chúng em chỉ là nói chuyện về việc học cùng nhau ở nhà cậu ấy thôi.”

“Ồ, hừmm, ra là vậy!”

Này, cô có thật sự tin em không đấy?

Cố gắng hướng cuộc trò chuyện trở lại, tôi lên tiếng.

“Em sẽ đến trường để lấy tập tài liệu, vậy nên lúc nào có bài tập cần nộp xin hãy nói cho em biết với ạ!”

Tôi không biết liệu cô có nghe tôi nói hay không. Cô ấn ngón trỏ vào môi trong vài giây, rồi nhìn lên, mỉm cười rạng rỡ, và vỗ hai tay vào với nhau.

“Hiểu rồi! Vậy để tôi nói lại với các giáo viên lớp học hè giúp em nhé?”

“Có được không ạ?”

“Tất nhiên là được rồi. Miễn là em và Koiro-chan hòa hợp được với nhau. À, nhớ đảm bảo khi quay lại học kỳ hai em vẫn là Negoro-kun thuần khiết mà chúng tôi biết đấy. Đừng có bị cuốn theo chỉ bởi vì được ở riêng với Koiro-chan và làm con bé khóc nhé, được chứ?”

“Cô không phải lo về chuyện đó đâu, em thề!”

Chắc chắn, có lẽ, rất có thể…

Không, em không có mong chờ gì theo cái hướng mà cô nghĩ đâu, sensei.

Nhưng lý do tôi tới chỗ cô nàng là bởi vì muốn thay đổi cuộc sống thuần khiết này đây. Cho đến hết kỳ nghỉ hè, có lẽ tôi sẽ trở nên bớt thuần khiết đi. Trong thoáng chốc tôi đã nghĩ đến chuyện đó.

◇ ◇ ◇

Nhưng nghĩ lại thì, tôi lại càng thấy băn khoăn hơn.

Từ khi nào, ở đâu, hay vì lý do gì mà cô ấy bắt đầu có cảm tình với tôi và cho tôi vào phòng?

“Tớ muốn dọn dẹp một chút, nên cuộc sống lười biếng của cậu sẽ bắt đầu từ ngày mai nhé, Manamichi-kun.”

Đó là những gì Makura nói, nên hôm đó tôi chỉ đến giao bài tập rồi rời đi. Nhưng tại sao cậu ấy lại phải mất công dọn dẹp chỉ để cho tôi vào?

Tôi thuộc kiểu người luôn suy nghĩ đến lợi và hại trước khi làm gì đó. Thế nên, khi không hiểu rõ động cơ của ai đó, tôi lại không thể ngừng đặt dấu hỏi.

Makura Koiro. Tôi vẫn chưa thể hiểu rõ cô nàng này lắm.

—Khoan, nếu tôi nghi ngờ về chuyện đó, thì bao công sức bỏ ra để học hành chăm chỉ bấy lâu nay để làm gì cơ chứ?

Sau khi nhận lấy bài tập từ Kumada-sensei ở trường, tôi đi thẳng đến chỗ của Makura.

Khi tôi bấm chuông cửa và nói tên mình, không như mọi khi, cánh cửa mở ra ngay lập tức.

Makura ló đầu ra, đang mặc bộ đồ ngủ in hình những chú gấu bông nhỏ khắp người. Có vẻ hôm nay cô nàng còn không thèm thay đồ luôn.

“Nè, nè, chào mừng…… Fuwaa.”

Cô ấy vừa ngáp vừa chào đón tôi, và tôi lẩm bẩm, “Xin lỗi đã làm phiền” khi bước vào cửa. Hành lang chứa bếp chỉ dài khoảng hai mét, và chỉ cần bước vài bước là có thể nhìn thấy căn phòng phía trong.

Trên tấm thảm màu trắng là chiếc ghế lười gây hỏng dáng đó. TV đang chiếu màn hình game, và chiếc bàn thấp chất đầy chai nhựa nước ép. Khung cảnh hầu như chẳng khác gì mấy so với lần trước.

Nhưng những chỗ khác của căn phòng lại cực kỳ gọn gàng, tạo ấn tượng sạch sẽ rõ rệt.

Có lẽ căn phòng chỉ rộng khoảng sáu tấm chiếu tatami. Mấy món nội thất chính là TV, kệ TV, bàn thấp, ghế lười to, và giường. Chúng chiếm hầu hết không gian phòng, còn bên cạnh giường là hộp đựng đầy ắp truyện tranh.

“Gọn gàng thật đấy.”

Tôi nói ra cảm nhận chân thành vì Makura đã thấy tôi nhìn xung quanh.

“Thật sao? Cảm ơn nha!”

Cô nàng mỉm cười vui sướng.

“Phòng sạch sẵn rồi có gì đâu mà phải dọn nhỉ?”

“Ưm, tớ chỉ dọn mấy chỗ hơi bừa thôi? Sáng nay tớ có đi tắm, nên cũng tiện cất mấy bộ đồ đã thay ra đi. Nhưng bình thường phòng tớ vốn đã khá gọn rồi. Sự sa đọa thoải mái phải bắt đầu từ một căn phòng sạch sẽ, đúng không nào?”

“Ờm, cái đó thì tớ mới nghe luôn đấy.”

Tôi chưa từng được nghe những câu nói kỳ quặc đó, nhưng có vẻ như Makura cũng có triết lý riêng trong việc làm biếng.

“À, cứ ngồi đâu đó trên giường cũng được nha.”

“Đâu cũng được à…”

Chả hiểu sao, tôi lại thấy căng thẳng khi ngồi trên giường một cách ngượng ngùng. Tiếng lò xo khẽ kêu lên. Khi tôi đặt tay mình lên tấm ga trải giường mịn màng, nó mát lạnh do gió điều hòa, cảm giác rất dễ chịu.

“Chờ chút nhé, để tớ lấy chút đồ uống.”

Nói rồi, Makura quay lại về phía hành lang.

Còn lại một mình, tôi thả lỏng tay trên giường rồi thở dài.

Đây là lần đầu tiên tôi ở trong phòng con gái. Chỉ cần di chuyển một chút thôi cũng tạo nên một mùi hương dịu nhẹ, như nước xả vải, bay khắp xung quanh rồi. Và bây giờ, tôi lại còn đang ngồi trên giường nữa.

…Bình tĩnh nghĩ lại thì, chuyện này đúng là kịch tính thật.

Rồi tôi nhận ra có gì đó bị kẹt ở giữa cặp của tôi và sàn nhà. Có vẻ như tôi đã giẫm phải cái gì đó lúc đặt cặp xuống.

Cái gì vậy? Một mảnh vải mỏng, màu vàng nhạt—xanh chanh thì phải.

Tôi nheo mắt lại, nhưng vẫn không thể nhận ra được nó là gì, nên tôi dùng tay với lấy. Cảm giác mềm mại đến kinh ngạc. Và ngay khi tôi chuẩn bị kéo nó ra—

“A, khoan, dừng lại!”

Makura, quay trở lại từ ngoài hành lang, hét lên.

“Hả?”

Tôi lỡ tay kéo phăng mảnh vải ra. Ngay lập tức, Makura lao tới, giật lấy nó khỏi tay tôi.

Khi tôi nhìn lên, cô nàng đã nhét nó vào trong bộ đồ ngủ, giấu nó trước bụng.

Nhưng tôi đã nhìn thấy rất rõ rồi.

…Quần lót. Đó chắc chắn là quần lót.

“...Cậu thấy rồi sao?”

“Trong tình huống này, có cách nào để tớ chối mà nghe thuyết phục được không?”

“P-Phải ha…”

Makura ngượng ngùng quay mặt đi. Hai má cô ấy có vẻ hơi đỏ lên.

“Là lỗi của tớ. Đúng vậy. Nhưng lần tới cậu mà thấy nữa là bị phạt đấy nhé!”

“Phạt sao? Đây rõ ràng là cái bẫy mà!”

Lẽ nào kể từ lúc vào phòng, tôi đã bị cô nàng nãy giăng bẫy rồi sao…? Thế là tôi bất giác đảo mắt xung quanh đầy cảnh giác.

“Ư, lỗ hổng phòng thủ này là cái giá mình phải trả cho lối sống buông thả sao…? Thôi, để tớ cất nó đi đã.”

Vẫn giấu chiếc quần lót bên trong bộ đồ ngủ, Makura khom lưng đứng dậy và vội vã quay trở lại hành lang.

“...Vậy ra đây là phòng của con gái, hả…?”

Sau khi bóng lưng của Makura biến mất, tôi lẩm bẩm một mình. Trời ạ, mới đầu vào mà đã căng thẳng thế này rồi.

Chỉ cần ở một mình với một cô gái mặc đồ ngủ cũng đủ để khiến tôi mất bình tĩnh. Nghĩ lại thì, cảm giác này đúng là không thực chút nào. Mà tôi vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh nữa...

Hình ảnh cái quần lót đó vẫn còn lởn vởn trong đầu, khiến tôi thầm lo nghĩ, Liệu mình có thể chịu nổi khi ở lại căn phòng này không đây…?

◇ ◇ ◇

Khi tôi kiếm được chỗ ngồi ở mép giường, Makura quay trở lại từ căn bếp, tay cầm một chiếc cốc giấy.

“Trà đây. Xin lỗi vì đống hỗn loạn lúc đầu nhé.”

“Không, tớ mới là người làm phiền cậu mà, nên không sao đâu.”

Vừa nói, tôi vừa cầm lấy cốc trà. Makura ngồi xuống sàn, cầm lấy chai nước ép trên bàn thấp.

Hai đứa đều nhấp một ngụm rồi “phù” một tiếng.

Được rồi.

Tôi với lấy chiếc cặp sách để trên sàn.

“Bài tập hôm nay đây.”

Tôi lấy ra ba tờ giấy và đưa nó cho Makura.

“Cảm ơn!”

Như thể đang nhận phần thưởng, Makura kính cẩn nhận lấy tờ bài tập bằng cả hai tay và cẩn thận đặt nó lên chiếc bàn thấp. Sau đó cô nàng lại “phù” nhẹ một tiếng rồi lại quay trở lại màn hình TV vẫn đang chiếu game.

…Đây đâu phải lúc để “phù”.

Tôi lên tiếng gọi cô ấy.

“Chỗ bài tập đó cậu làm đến đâu rồi? Chỗ nào không hiểu thì tớ có thể giúp.”

Nghe vậy, Makura nhìn tôi và “ể?”

“Đống bài tập đó… để sau cũng được mà!”

“Không, không được đâu. Nếu cậu không nộp thì sẽ bị đuổi học đấy.”

Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn xung quanh. Trong căn phòng này không có bàn học. Cậu ấy làm bài tập ở đâu vậy chứ?

“Đó đâu phải những gì chúng ta thỏa thuận! Manamichi-kun, cậu tới đây là để làm biếng cơ mà…”

Có vẻ như cô nàng không thật sự muốn học lắm.

Mà, cứ ép buộc thì cũng chẳng hay ho gì nhỉ? Nếu cậu ấy không muốn thì…

Khi tôi đang mải suy nghĩ, Makura thấy tôi im lặng liền chớp lấy cơ hội và trở nên phấn khích hơn.

“Thôi nào, không sao đâu! Hôm nay hãy cứ làm biếng thôi nha! Đây, thả lỏng hai vai nào!”

Cô nàng hít một hơi thật sâu và thở “phù” ra thật dài.

Cô ấy nghĩ tôi đến đây để chìm vào sa đọa. Và nói thật, những lời nói ấy đúng là đã thu hút tôi. Nên có lẽ giờ tôi nên bỏ qua vụ học hành và làm theo cô ấy nhỉ.

“Tôi im lặng và hít một hơi thật sâu. Makura mỉm cười rạng rỡ.

“Được rồi, daraaan!”

“...........”

“Nói theo tớ đi!”

“Dararaaan!”

“Dararaaan!”

Nói ra câu đó rồi để bản thân mình thư giãn, hóa ra cảm giác lại sảng khoái đến bất ngờ, như kiểu tôi đang tan chảy trên chiếc giường này vậy. Đây là làm biếng sao…?

Sau vài hiệp nói “Daraaan” cùng nhau, Makura khẽ lẩm bẩm “Được rồi”.

“Vậy, làm chứ?”

Cô nàng đưa cho tôi chiếc điều khiển game trên sàn.

“Không, tớ đã chơi game bao giờ đâu.”

Khi tôi xua tay, hai mắt Makura mở to vì sốc.

“Hả… Manamichi-kun, cậu có là con người không vậy?”

“Tớ biết rõ mình là Homo sapiens, thuộc họ linh trưởng Hominidae, nhưng…”

“Đúng như mình nghĩ, học thuật quá nhỉ!”

“Cũng đâu có dịp được dùng thường xuyên đâu.”

Khoan, chẳng lẽ nếu không chơi game thì tôi sẽ bị coi là không phải con người sao?

“Nhưng không chơi game thì cậu lớn lên kiểu gì?”

“Không có chúng con người vẫn lớn lên bình thường chứ! …Mà, từ bé tớ đã học rất nhiều rồi.”

Bố mẹ chưa bao giờ mua game cho tôi, với cả cũng không giao du với nhiều bạn, nên tôi chưa từng có cơ hội được thử qua.

Makura nói, “ra vậy”, rồi đưa chiếc tay cầm về lại phía mình.

Và rồi, cô nàng tươi cười nói thêm,

“Vậy ngồi xem thôi nhé!”

“Ừ, tớ xem thôi cũng được…”

“Yay! Cảm ơn nha!”

Makura đặt chiếc ghế lười màu hồng nằm dài phía trước giường rồi ngả người xuống đó. Có vẻ như đó là phong cách làm biếng của cô ấy. Rồi cô nàng vỗ vỗ xuống sàn nhà bên cạnh, ra hiệu tôi tham gia cùng. Tôi ngồi xuống, từ từ tựa lưng vào đệm.

Tay cầm điều khiển, Makura tiếp tục trò chơi đang tạm dừng.

“...............”

Lúc đầu, tôi lặng lẽ ngồi xem… nhưng sau một lúc, tôi khẽ quay đầu lại và liếc nhìn cô ấy.

—Gần quá!

Trong trí nhớ của mình, tôi chưa bao giờ được ngồi cạnh con gái gần thế này! Cũng chưa bao giờ được nhìn ngắm khuôn mặt của một cô gái ở khoảng cách gần như vậy.

Đôi mắt to tròn, lấp lánh với hàng mi cong vút lên. Chiếc mũi thanh tú cùng đôi môi nhạt màu.

Tất cả đều đang ở ngay trước mắt tôi. Những đường nét xinh đẹp hoàn hảo đó suýt thì khiến tôi cảm thấy tội lỗi vì đã nhìn quá gần.

…Cứ nhìn chằm chằm như vậy liệu có ổn không nhỉ…?

Trong lòng tôi cứ rối tung cả lên, nhưng Makura không nhận ra và cũng chẳng buồn quan tâm.

“Vậy, bây giờ, tớ đang chơi một con game hành động RPG toàn là giải đố luôn, và tớ muốn cậu xem, Manamichi-kun…”

Miệng nói, nhưng tâm trí cô nàng đã hoàn toàn tập trung vào việc điều khiển nhân vật.

Không không, tập trung nào! Tôi đưa mắt nhìn lên màn hình TV để đánh lạc hướng bản thân.

…Woa, game bây giờ đồ họa sắc nét thật. Dù là thế giới giả tưởng, nhưng những vách đá và sông suối phía sau trông cứ như thật. Thế là tôi mải nhìn mất một lúc.

Makura loanh quanh trong khu bản đồ trông như thung lũng đó… trong khoảng năm phút.

“Hình như lúc nãy cậu vừa đi qua chỗ này rồi đúng không?”

“À, ừm, đúng vậy nhỉ… Hả, lạ thật đấy.”

“...Cậu bị lạc à?”

Khi tôi hỏi, Makura gãi má, mắt vẫn dán vào màn hình.

“Lạc sao, ưm… cái này giống mê cung thì đúng hơn. Hẳn phải có gợi ý chỉ đường ở đâu đó chứ nhỉ…”

“Hiểu rồi…”

Ra đó là ý của cô nàng khi nhắc đến ‘giải đố’.

Khi Makura tiếp tục di chuyển nhân vật, tôi nhìn kỹ vào màn hình. Và rồi nhận ra.

“Tảng đá cậu vừa đi quá—hình như có ký hiệu gì đó thì phải?”

“Hả, đâu cơ, đâu cơ?”

Cả hai đều nhìn về hướng mà tôi chỉ. Đúng vậy, tảng đá đó có khắc biểu tượng mặt trời, giống như chữ tượng hình thời cổ đại.

“Đi hướng nào thì… Khoan, cậu di chuyển tảng đá đó được không?” 

“Đẩy thì đẩy được, nhưng những tảng đá nặng thế này không nhúc nhích đâu. Thấy chưa?”

“Thử đi ra phía bên trái nó rồi đẩy xem.”

Makura làm theo gợi ý của tôi. Và rồi—

“Woa, di chuyển thật này! Khoan, khoan, làm sao được vậy!?”

“Trên đó có ký hiệu mặt trời đúng không? Nên tớ nghĩ nếu đẩy nó về phía mặt trời di chuyển—hay kiểu kiểu vậy—thì biết đâu lại được! Nhìn kìa, đường mở ra rồi!”

“Tuyệt ghê! Cậu giỏi thật đấy, Manamichi-kun!”

Makura quay mặt về phía tôi với đôi mắt lấp lánh. Dáng vẻ ngái ngủ lúc nãy của cô nàng đã biến mất hoàn toàn.

“Hôm qua tớ cũng không qua nổi đoạn này! Biết ngay là cho cậu vào là quyết định đúng đắn mà!”

“Khoan đã… Đừng có nói là cậu cho tớ vào nhà là vì không thể tự mình phá đảo trò chơi này đấy nhé.”

“Eep!”

“Cậu cũng là người đầu tiên tớ gặp thật sự nói ‘eep’ thành tiếng luôn đấy.”

“Ahaha, đùa thôi, đùa thôi mà! Nhưng thật sự, cậu đã cứu tớ đấy. Cảm ơn nhé!”

Makura cười vui vẻ.

Nhìn nụ cười đó, làm tôi cũng thấy vui lây.

Lúc mới quen, tôi cứ nghĩ cô nàng này là một cô gái bí ẩn, nhưng lúc chơi game thế này, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, vui vẻ, hoạt bát, giọng nói tràn đầy năng lượng.

“Được rồi, đi tiếp thôi nào!”

“Thế còn bài tập thì sao…?”

“Không, không, Manamichi-kun. Lười lên nào! Tụi mình đang nhắm cho chức vô địch Cuộc thi Lười Siêu hạng mà!”

“Cuộc thi gì mà thắng rồi chỉ thấy xấu hổ thôi vậy…”

Hôm đó, tôi tận hưởng con game đầu tiên trong đời—à thì, ngồi xem—cho đến khi đi tới lớp học thêm vào buổi tối.