Trans: Gemini, Myyy
Edit: Zẻo, Myyy
__________________________________
"Đây là lần đầu tiên cô nhờ em với tư cách là một giáo viên đấy."
Trong cái lạnh phả ra từ điều hòa ở phòng giáo viên.
Cô Kumada Satomi ngồi đối diện tôi—Negoro Manamichi—nói với một nụ cười dịu dàng.
"À thì, em cũng đâu còn ở cái tuổi để đi chạy vặt nữa..."
Tôi lẩm bẩm, nhưng cô ấy vẫn mỉm cười dịu dàng đến híp mắt lại. Thậm chí, tôi còn cảm thấy nó đang tạo ra một áp lực kỳ lạ.
"Em có biết là đối với giáo viên chúng tôi, tụi em vẫn chỉ là những đứa trẻ như con như cháu trong nhà không hả?"
"Hàa..."
"Này Negoro-kun, phản bác cô đàng hoàng đi chứ! Cô chưa già đến mức đó đâu đúng không? Cô còn thấy mình đủ trẻ để được gọi là onee-san nữa là! Cô vẫn còn trẻ trung lắm nhỉ?!"
"Khoan đã, khoan đã, đợi một chút!"
Xin đừng bắt một người nghiệp dư như tôi phải nghĩ ra một câu đối đáp ở đẳng cấp cao như thế chứ. Ngay cả diễn viên hài cũng sẽ chật vật để nghĩ ra một câu trôi chảy như vậy thôi.
Thực ra, tôi nghe nói Kumada-sensei năm nay 31 tuổi. Cô thuộc hàng giáo viên trẻ nhất trường chúng tôi. Hơn nữa, đôi mắt to tròn, dịu dàng cùng với khuôn mặt trẻ trung mang lại cho cô một nét duyên dáng đặc biệt. Kết hợp với vóc dáng nhỏ bé, các bạn nữ trong trường gọi cô là "Satokuma-chan" và ngưỡng mộ—à, đúng hơn là quý mến cô.
"Em vẫn còn rất nhiều điều phải học đấy Negoro-kun, về cách đối xử với phụ nữ."
Cô ấy là giáo viên chủ nhiệm lớp 1-3 của tôi, nhưng cho đến tận bây giờ, chúng tôi hầu như chưa từng có cuộc trò chuyện riêng nào. Có lẽ cô ấy đúng là kiểu chị gái hơi lập dị nhỉ.
"Thế, cô nhờ em chuyện gì vậy ạ? Gọi em ra vào một ngày thế này..."
Tôi đáp, cố gắng đưa cuộc trò chuyện trở lại đúng hướng. Tôi muốn tránh mấy cái lạc đề phiền phức hết mức có thể. Bị gọi lên phòng giáo viên sau giờ học, không thể về nhà đã đủ khó chịu lắm rồi. Vả lại, hôm nay là lễ bế giảng học kỳ một—bắt đầu kỳ nghỉ hè nữa.
...Mà, cũng chẳng quan trọng cho lắm. Mùa hè của tôi sẽ chỉ toàn là các khóa học hè và lớp học thêm, một thói quen đơn điệu như mọi khi.
"Phải rồi, phải rồi, đúng là vậy nhỉ. Ừm, Negoro-kun, em có biết về cái gọi là lớp phụ đạo trong kỳ nghỉ hè không?"
"Lớp phụ đạo?"
"Đúng vậy. Không giống các khóa học hè mà em đăng ký, đây là những lớp học dành cho những học sinh không đạt đủ điều kiện trong học kỳ đầu tiên."
Ừm, ừm. Chuyện này tôi cũng không quen thuộc lắm, nhưng cũng hiểu đại khái rồi.
"Vậy, đây là hình phạt cho những bạn học kém ạ?"
"Hình phạt... Chà, gọi nó là tấm lưới an toàn để giúp các em chuyển tiếp lên học kỳ hai thì chính xác hơn."
"Em hiểu rồi. Trường cũng khá nhân nhượng nhỉ?"
"Chúng tôi không dễ dàng bỏ rơi những học sinh yêu quý của mình như vậy đâu."
Với một tiếng cười nhẹ, Kumada-sensei tiếp tục.
"Vậy, trong thời gian phụ đạo, cô cần em mang một số bài tập đến cho một học sinh lười biếng, có lẽ em ấy sẽ không đến lớp đâu. Em có thể ghé qua đưa chúng trên đường đi học thêm về được không? Cô sẽ cho em địa chỉ. Nhiệm vụ của em, Negoro-kun, là giao và nộp bài tập giúp cô ."
"Tại sao em lại phải làm việc này chứ?!"
Hơn nữa, cái này nghe có vẻ phiền phức kinh khủng...
Trước lời phản đối của tôi, Kumada-sensei nở một nụ cười ranh mãnh, khóe miệng nhếch lên. Bình thường, cô ấy tỏa ra vẻ ngoài dịu dàng, nhẹ nhàng, nhưng biểu cảm này lại cực kỳ hiếm thấy. Trông có hơi đáng sợ—
"Cô đã nói từ trước rồi mà, em nợ cô một lần, Negoro-kun. Còn nhớ chứ?"
Tôi đang bị uy hiếp trắng trợn.
Đúng rồi. Toàn bộ lý do tôi bị triệu tập đến đây hôm nay là vì "món nợ" mà cô ấy đã treo trước mắt tôi.
Sai lầm của con người.
Đó là điều chắc chắn sẽ xảy ra, vẫn thường xuyên xảy ra. Những trường hợp nghiêm trọng như rò rỉ dữ liệu, sai sót y tế hay lỗi xây dựng. Ngay cả những điều nhỏ nhặt như nhân viên bán thời gian đặt nhầm hàng hay lỗi chính tả đơn giản. Nếu bạn liệt kê mọi sai lầm đang xảy ra ở đâu đó trên đất nước này ngay bây giờ, thì nó phải dài vô tận.
Không thể nào tránh được. Suy cho cùng, chúng ta cũng chỉ là con người thôi mà.
Nhưng tại sao tôi lại mắc phải một sai lầm bất cẩn đến vậy?
"Chính cô đã cứu bài kiểm tra 0 điểm của em đấy, Negoro-kun."
Trong kỳ thi cuối kỳ, tôi đã quên ghi tên mình lên tờ giấy trả lời của một môn.
Đêm hôm trước, tôi đã thức khuya để giải quyết các bài toán luyện thi đại học. Những bài này khó hơn nhiều so với bài tập ở trường. Tôi thừa nhận mình hơi thiếu ngủ. Tuy nhiên, ngay cả trong tình trạng đó, tôi nghĩ bài thi cuối kỳ một của năm nhất sẽ dễ như bỡn thôi.
Là do bất cẩn? Thiếu tập trung? Hay chỉ đơn giản là phân tâm do thiếu ngủ?
Chắc là tổng hợp của tất cả những lý do đó. Tờ giấy trả lời đáng lẽ ra phải đạt 100 điểm tuyệt đối lại chỉ có duy nhất một con số 0 được ghi trên đó. Ô trống ghi tên được đánh dấu bằng một dấu x, trị giá 100 điểm.
Rõ ràng, theo quy định, quên ghi tên nghĩa là tự động bị 0 điểm. Cũng hợp lý thôi. Nếu bạn mắc lỗi tương tự trong một kỳ thi tuyển sinh thực sự, rất có thể sẽ không được tha thứ.
Nhưng, ừm, đây chỉ là một bài kiểm tra bình thường. Chắc chắn sẽ có một chút khoan hồng.
Tôi đã nghĩ vậy, cố lờ nó đi—cho đến khi tôi nhận ra môn học đó là môn không nên mắc lỗi.
Thật không may, đó lại là bài kiểm tra môn tiếng Nhật, do Kumada-sensei dạy.
"Em làm gì có quyền lựa chọn, Negoro-kun? Cô sẽ im lặng và coi như chuyện tên tuổi chưa từng xảy ra. Đó là một ân huệ em nợ cô, nhớ chưa?"
Nhờ sự tử tế của cô ấy, tôi đã thoát khỏi con số 0 tròn trĩnh, nhưng tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô ấy. Và giờ thì tôi ở đây, vướng vào mớ hỗn độn này.
Tôi đã định đến phòng tự học của trung tâm luyện thi sau vụ này...
"...Nếu em cứ mặc kệ và về nhà thì sao?"
"Tuyệt đối không được."
"Thế nếu em tự giải và nộp tất cả các bài tập phụ đạo thì sao?"
"Vậy thì bài kiểm tra tiếng Nhật cuối kỳ của em sẽ bị điểm liệt, và cô sẽ phải mời em tham gia các lớp phụ đạo mùa hè."
"...Bây giờ cô vẫn có thể làm thế sao?"
"Cô phụ trách điểm môn tiếng Nhật, và là giáo viên chủ nhiệm của em. Cô có thể không sửa được kết quả thi cuối kỳ, nhưng cô có thể phản ánh nó vào điểm tổng kết học kỳ của em. Hơn nữa, xét việc em ban đầu chỉ được 0 điểm, cô hoàn toàn có thể yêu cầu em tham gia phụ đạo bắt buộc. ...Nhưng đừng làm vậy nhé. Em quên món nợ em nợ cô rồi sao?"
Đúng là cô ấy đã giúp tôi, nhưng...
"Cô đã lên kế hoạch cho toàn bộ việc này ngay từ đầu khi khiến em mắc nợ sao?"
"Hmm, ai mà biết~?"
Cô ấy giả vờ ngây thơ, lảng tránh câu hỏi,
"Nhưng cô nhờ em vậy là có lý do cả đấy, Negoro-kun."
Cô ấy nói thêm, nụ cười nhỏ kéo khóe môi lên.
Liệu có ai khác sẽ chỉ bị 0 điểm không? Hoặc có lẽ chỉ là một lời cảnh cáo nhẹ? Dù thế nào đi chăng nữa, tại sao lại là tôi chứ...?
"Đừng lo, cũng không phải việc quá khó khăn gì đâu. À, và em có thể kiểm tra xem em ấy đang làm gì ở đó và báo lại cho cô nhé?"
"Vậy sao cô không tự đi đi, Sensei?"
"Cô còn nhiều việc phải làm lắm. Cô còn là cố vấn cho một câu lạc bộ nữa, nên hè này cũng khá bận rộn. Cũng đừng nghĩ quá lên nhé. Em nhớ hồi tiểu học không? Trên đường đi học về, em sẽ được giáo viên nhờ đến nhà bạn để đưa tài liệu học hôm đó, kiểu như vậy thôi."
"Không, cái đó hoàn toàn khác! Cậu học sinh vắng mặt này rõ ràng không phải là người dễ đối phó mà."
Cô vừa mới gọi người này là lười biếng không đến trường. Giao bài tập cho một người như vậy và bắt họ làm để nộp? Nghe còn khó hơn cả MU vô địch C1.
"Nếu cậu ấy không chịu nhận thì sao?"
Tôi hỏi, thúc ép thêm.
"Đó là lúc nhiệm vụ của em phát huy tác dụng, Negoro-kun—là phải tìm cách giải quyết."
Cô hoàn toàn đùn đẩy trách nhiệm, khiến tôi chỉ muốn thở dài.
"Mùa hè này em có bận không, Negoro-kun?"
"Có chứ ạ, bận đi các khóa học hè và trung tâm luyện thi."
"Chỉ có học thôi nhỉ. Quả là học sinh xuất sắc, Negoro-kun. ...Em có thích học không?"
Đôi mắt tròn xoe ấy nhìn chằm chằm vào tôi, và chẳng hiểu vì sao, tim tôi hẫng đi một nhịp trước câu hỏi rất bình thường đó.
"Cũng không đặc biệt thích."
"...Vậy, em có sở thích nào không? Cô nhớ cái hôm giới thiệu bản thân, em nói em không xem TV hay đọc tạp chí gì cả, đúng không? Cô đã tò mò từ lúc đó rồi. Trò chơi, sách, có lẽ là fan cuồng của một thần tượng bí ẩn nào đó chăng...?"
"Không, không có đâu. Cơ bản em chỉ có học thôi."
Trước câu trả lời của tôi, Kumada-sensei nở một nụ cười nhẹ.
"Nhiệm vụ này chắc chắn sẽ tốt cho em đấy."
"...Ý cô là sao ạ?"
Bỏ qua câu hỏi của tôi, Kumada-sensei mở ngăn kéo bàn và lấy ra một mẩu giấy ghi chú duy nhất.
"À mà còn cái này—tin tốt cho em đó, Negoro-kun!"
"Này, đừng có giữ tin tốt đến phút cuối chứ!"
Có thể là gì nhỉ? Cái gì đó đủ lớn để bù đắp cho tất cả rắc rối này? ...Tốt hơn hết là phải như trúng số hay gì đó nhỉ.
"Đây, địa chỉ đây."
Kumada-sensei đưa cho tôi tờ giấy bằng những ngón tay thon thả của mình. Chuẩn bị kĩ ghê, địachỉ để giao bài tập được viết trên đó.
...Thế, tin tốt đâu?
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy—và rồi, ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi buột miệng thốt ra một tiếng "...Hả?" trong vô thức.
"...Là con gái sao?"
Dưới cùng tờ giấy là tên người nhận: Makura Koiro.
"Đúng vậy, chính xác!"
Kumada-sensei gật đầu tự tin, khuôn mặt tràn đầy vẻ chắc chắn.
"...Em làm thế này có ổn không ạ?"
"Sao, không thấy vui à? Đây có thể là cơ hội để thân thiết hơn đấy!"
Cô ấy nghiêng đầu, trông có vẻ khó hiểu.
Tôi đoán một số cậu trai có thể sẽ rất vui mừng. Nhưng đối với tôi, người không thường xuyên giao tiếp nhiều với con gái, thì lo lắng đến tột cùng. Tin tốt sao? Tin xấu thì đúng hơn. Ước gì đây chỉ là nhầm lẫn thôi nhỉ.
Tôi phải nói cái quái gì với con gái đây?
Không, không, nên từ chối thôi. Khi tôi bắt đầu nghĩ vậy—
"Negoro-kun, đây là việc chỉ duy nhất em có thể làm được. Cô thật sự trông cậy vào em đấy."
Đột nhiên, Kumada-sensei cúi đầu về phía tôi.
Tại sao một giáo viên lại đi xa đến mức này vì học sinh chứ? Và tại sao lại là tôi...?
Câu hỏi cứ chồng chất, nhưng khi Kumada-sensei cúi đầu sâu hơn nữa, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mái tóc xoáy gọn gàng của cô ấy, thật khó chấp nhận.
...Dù sao thì tôi cũng nợ cô ấy. Hơn nữa, nếu tôi bỏ qua việc này và cô ấy thực sự phản ánh việc tôi quên ghi tên vào học bạ, sẽ còn rắc rối hơn nữa.
Nhìn cô đi xa đến mức này, thật khó để từ chối mà...
Tôi không cần phải nói chuyện. Chỉ cần giao bài tập, và đảm bảo chúng được nộp, thế là xong chứ gì.
Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
"À, và còn tin tốt hơn nữa—Koiro-chan sống một mình đó! Nhưng đừng có ý định gì đấy nhé. Dù là vì bài tập, cô không cho phép hai đứa học qua đêm ở nhà con bé đâu, nhớ chưa?"
Kumada-sensei khẽ ngẩng đầu lên, vừa nói vừa dò xét phản ứng im lặng của tôi.
Này, Sensei! Giáo viên nói điều đó với học sinh có ổn không vậy? Đúng là cô ấy có gương mặt rất trẻ trung, nhưng bên trong thì cứ như lão già ấy.
Nói chuyện như thế này đã cho tôi thấy một khía cạnh mới của giáo viên chủ nhiệm của mình. Ước gì tôi không bao giờ biết...
Cảm thấy tôi đã hơi nhún nhường, Kumada-sensei cố tình hắng giọng.
"Được rồi, vậy thì, bắt đầu từ ngày mai, cô trông cậy vào em đấy, Negoro-kun!"
Cuối cùng, tôi miễn cưỡng gật đầu và rời phòng giáo viên.
◇ ◇ ◇
Ngày hôm sau, sau ca học hè thì đúng như đã hứa (hay đúng hơn là bị ép buộc một nửa), tôi được triệu tập đến phòng giáo viên và được giao các tờ bài tập phụ đạo.
"Nóng thật đấy..."
Kiểm tra lại địa chỉ của Makura Koiro, tôi nhận ra nó nằm ở hướng ngược lại từ trường đến trung tâm luyện thi...
Tôi lắc đầu để gạt mái tóc ra khỏi mắt và lấy điện thoại ra kiểm tra giờ.
10:30 sáng. Tôi phơi mình dưới ánh nắng ngày càng gay gắt và bắt đầu lê bước.
Cho đến kỳ nghỉ Obon, các ca học hè diễn ra vào các ngày trong tuần, kết thúc sau tiết đầu tiên và tiết thứ hai của ngày học bình thường. Các lớp học này đều không phải bắt buộc, vậy nên chỉ những học sinh nghiêm túc mới tới học. Nhưng nội dung chỉ là ôn tập học kỳ một, nên với tôi khá là nhạt nhẽo.
Thành thật mà nói, tôi cũng chẳng cần thiết phải tham gia lắm...
Vậy tại sao tôi lại lết xác đến trường vào buổi sáng? Bởi vì phòng tự học của trung tâm luyện thi tận 10 giờ sáng mới mở cửa. Tôi cần phải giết thời gian cho đến lúc đó, và vì có thể tự học trong giờ học, tôi quyết định tham gia các lớp học hè.
Ở nhà vào buổi sáng thì khá... ồn ào, ít nhất là vậy.
Nhưng bây giờ, ngay cả sau giờ học, tôi cũng không thể đi thẳng đến phòng tự học.
"...Thôi kệ, cứ làm cho xong việc này đã."
Suy nghĩ một lúc rồi tôi tiếp tục đi.
Tôi đi ngang qua một nhóm học sinh tiểu học sôi nổi, có lẽ là đang đi chơi, và rẽ trái ở góc một tiệm giặt khô đóng cửa. Tiếng ve kêu từ những hàng cây ven đường vang vọng vào tai tôi như sóng siêu âm.
Cảm thấy mình như một con cá khô dưới ánh nắng chói chang, tôi đi bộ mất mười phút và rồi, tôi đến căn hộ nơi cái người được gọi là lười biếng đang sống.
Đó là một tòa nhà hai tầng với bốn phòng xếp ngang, trông hơi cũ kỹ. Một tấm biển đá cao ngang đầu gối ghi Michikusa Manor. Ở khu vực đỗ xe đạp có mái che, một chiếc xe đạp màu đỏ sáng bóng đứng cạnh một chiếc xe đạp gỉ sét dựa vào tường, hầu như không nằm dưới mái che. Chiếc gạt tàn hình trụ đơn độc đứng gần đó.
Theo ghi chú của Sensei, chỗ của “kẻ lười biếng” là phòng góc ở cuối cùng ở lầu trên. Tôi dừng lại bên ngoài căn hộ, khoanh tay và nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Giờ thì tôi nên làm cái quái gì đây?
—Mà phải nói sao để bắt chuyện chứ?
Chẳng hiểu vì sao, bụng tôi cứ cồn cào.
"A-À, mình đang phải đối phó với một người lạ không biết mặt mũi thế nào nên căng thẳng là chuyện bình thường, đúng không nhỉ?"
Tôi lẩm bẩm một mình rồi gật đầu.
Thực ra, Makura học lớp 1-2, ngay cạnh lớp 1-3 của tôi nhưng tôi nghe nói cô ấy hầu như không đến trường. Vì vậy, chúng tôi có lẽ chưa bao giờ chạm mặt hay nhìn thấy nhau.
Nếu cô ấy không đi học, không lẽ là có bệnh gì sao...?
Tôi sắp phải gặp một người mà tôi không thể hình dung được chút nào. Tất nhiên tôi sẽ lo lắng rồi.
...Chắc chắn không phải vì là con gái mà tôi cảm thấy bồn chồn đâu.
Tôi hạ bàn tay đang vô thức sửa lại mái tóc và thở dài, rũ vai.
Dù sao đi chẳng nữa, phải nhanh chóng hoàn thành việc này và đến phòng tự học mới được.
Lấy hết can đảm, tôi bước nhanh lên những bậc cầu thang kim loại mỏng của căn hộ.
Trước phòng của Makura. Không có biển tên. Giờ không phải lúc để do dự. Với đà đó, tôi vươn tay và nhấn nút chuông.
"............Vâng?"
Sau một lúc chờ đợi, một giọng nữ cảnh giác vang lên qua chiếc chuông cửa kiểu cũ, không có camera.
"Ờm... Tớ đến giao bài tập phụ đạo cho kỳ nghỉ hè... À, tớ là Negoro Manamichi ở lớp 1-3."
Tôi cố gắng nói ra điều đó và chờ đợi phản hồi.
"...Cứ để đó đi."
"Hả...?"
Trong chốc lát, tôi không hiểu cô ấy nói gì.
Không, không, không thể cứ coi đây như một buổi giao hàng rồi để đó được...
Đây chỉ là phiếu bài tập thôi. Nếu tôi để chúng ở ngoài, gió có thể sẽ thổi bay hết đi. Ngay cả khi nhét vào hộp thư cạnh cửa, cô ấy cũng có thể bỏ qua chúng vì quá lười. Điều kiện của Kumada-sensei là giao bài tập và đảm bảo chúng được nộp.
"Xin lỗi, tớ cần phải giao tận tay. Còn có một số thứ cần giải thích nữa."
Khi tôi trả lời,
"K-Khoan đã!"
Một giọng nói bối rối đáp lại, và cuộc gọi bị cắt ngang với tiếng rè rè. Có vẻ như cô ấy đang ra ngoài.
Tốt rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, lùi lại và chờ đợi—
...Và rồi, mười phút trôi qua.
"............Thật luôn?"
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa chưa mở, tôi thốt ra một câu pha trộn với căm giận, bực bội và bối rối.
Cái gì thế này? Từ khi nào mà tôi lại bị kẹt vào kiểu trò chơi bỏ mặc nào đó vậy? Đáng buồn thay, tôi không đến mức có thể gọi đây là phần thưởng được. Tôi không có khuynh hướng nào như vậy đâu.
—Trong thời gian này, mình đã có thể học thuộc được ba mươi từ vựng tiếng Anh rồi.
Tôi tự nghĩ một cách vô thức.
Rồi, với tiếng cọt kẹt từ bản lề gỉ sét, cánh cửa từ từ mở ra.
"—Hả?"
Tôi ngạc nhiên thốt lên.
Mái tóc mượt mà lấp lánh, rắc những hạt sáng dưới ánh mặt trời. Sau mái tóc mái, đôi mắt hai mí rộng mở hiện ra. Cô nàng đang mặc một chiếc áo blouse trắng tinh khôi với một bông hoa hướng dương nhỏ thêu trên ngực.
Cô gái bước ra không giống với hình ảnh trong đầu tôi về một kẻ sống ẩn dật u ám chút nào—quả là một mỹ nhân tuyệt đẹp.
"Xin lỗi đã để cậu phải đợi. Cảm ơn vì đã đưa bài tập nhé."
Trong lúc tôi đang ngây người, cô ấy nghiêng đầu tò mò, vuốt mái tóc đen có những sợi màu sáng ở đuôi tóc ra sau tai. Đôi môi ấy khẽ mở.
"Ưm... cái nào ở đây là bài tập vậy?"
"A-À!"
Giọng nói ấy kéo tôi trở lại, và tôi vội vàng lấy tập tài liệu có các bài tập ra khỏi túi.
"M-Makura Koiro-san?"
"Đúng vậy, là tớ. ...Cậu biết tớ sao?"
Lại nghiêng đầu, Makura nhìn chằm chằm vào tôi một cách chăm chú.
"Không, tớ nghe nói cậu học lớp bên cạnh, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Khi tôi trả lời, biểu cảm của Makura dịu đi với một nụ cười nhẹ nhàng. "Ồ, đúng rồi, phải rồi". Sau đó nhận tập tài liệu tôi đưa,
"Cảm ơn, Negoro Manamichi-kun!"
Cô nàng nở một nụ cười rạng rỡ, cúi đầu nhẹ và bước trở lại phòng.
Nụ cười đó—nó sống động, như thể từ "chói lóa" được tạo ra dành cho nó vậy.
"A..."
Tôi đã sững sờ trước i nụ cười rạng rỡ của cô ấy và tên của mình phát ra một cách bất ngờ..
Trước mặt tôi, cánh cửa đã đóng lại.
...Tôi không thể giải thích được gì về bài tập.
Và cô ấy thậm chí còn không liếc nhìn nội dung...
Tôi chỉ vừa kịp xác nhận tên, nhưng Makura Koiro—cô gái này là ai vậy?
Tất cả những gì đọng lại trong tâm trí tôi là sự hiện diện bí ẩn của cô ấy và nụ cười hoàn hảo đó in sâu vào đôi mắt. Giống như một bông hoa hướng dương khổng lồ nở rộ ngay lập tức vậy.
"...Phải đến trung tâm luyện thi thôi."
Sau khi đứng như một kẻ đáng ngờ trước cửa nhà người khác một lúc, cuối cùng tôi cũng sực tỉnh và quay gót và bắt đầu bước đi.