Một vài giờ trước khi gia đình nhà Ashton ăn sáng, một nhóm các hiệp sĩ được gửi bởi Nam tước ghé qua nhà Ashton và hiện đang ở trong khu vườn.
Đương nhiên Roy, với tư cách là gia chủ đương nhiệm, đã bị bối rối bởi chuyến viếng thăm bất ngờ.
Thấy họ, người hiệp sĩ già chỉ huy đoàn quân bước về phía trước rồi mở lời.
Ren đã chạy trối chết về nhà để chào đón họ, lo lắng nắm chặt bàn tay của cậu.
“Cho tôi gửi lời xin lỗi vì chuyến ghé thăm bất ngờ này.”
Người đàn ông đang xin lỗi này trông như một hiệp sĩ già ưu tú đang khoác lên mình chiếc áo đuôi én.
“Chúng tôi không phiền đâu….! Nhưng có vấn đề gì với—- làng của tôi?”
“Tất nhiên là tôi sẽ giải thích. Nhưng trước tiên, tôi muốn anh nhận lấy nó.”
Người hiệp sĩ già thò tay vào bộ áo giáp và lấy ra một mảnh giấy da.
“Một ngôi làng ở phía Nam đang gặp rắc rối trước đợt tấn công bởi một con quái vật. Chi tiết thì đã được viết ở trên mảnh giấy da rồi.”
Roy đọc qua mảnh giấy mà anh nhận được.
Ngay sau đó, nét mặt của Roy bỗng trở nên nghiêm trọng.
“Ngài có chắc không?..... Không có bất cứ quái vật rank D nào ở khu vực xung quanh cả.”
“Việc cậu hoài nghi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng đó là điều chắc chắn. Chúng tôi tới khu vực này cũng là để xem xét thiệt hại.”
“……Nó…..”
“Nhưng cậu đừng quá lo lắng. Theo sự sắp xếp của ngài Nam tước, những hiệp sĩ sẽ được phái đi tới những ngôi làng lân cận. Họ cũng sẽ đến ngôi làng này nữa, nên cậu hãy nâng cao cảnh giác một thời gian.”
“Thế thì tốt rồi! Nhưng “một thời gian” là trong bao lâu?”
“Các hiệp sĩ đã được gửi đi, nhưng chúng tôi vẫn cần 20 ngày tính từ hôm nay. Chủ nhân đang cố hết mình, nhưng có quá nhiều khu vực cần điều quân đi và dự sẽ mất nhiều thời gian hơn bình thường, bao gồm cả việc tuyển chọn nhân lực. Riêng ngôi làng này rất xa so với thành phố nên tôi e là mình không thể nói các hiệp sĩ sẽ tới sớm.”
Người hiệp sĩ già nói lời xin lỗi với vẻ nghiêm trọng.
Mặt khác, Roy trông khá nặng nề, nhưng có vẻ anh ấy đã tìm thấy hi vọng trong việc những hiệp sĩ sẽ được phái đi.
“Tôi hiểu. vậy thì, trong 20 ngày tiếp theo, tôi sẽ quan sát khu rừng cẩn thận hơn bình thường.”
“Tôi xin lỗi. Nhưng làm ơn đừng quá ép bản thân. Tôi được nghe rằng cậu là người duy nhất có thể chiến đấu ở trong ngôi làng này. Nếu cậu bị thương thì chúng ta sẽ không thể làm gì cả.”
“Không, tôi sẽ không làm vậy. Nếu chuyện đó xảy ra thì đứa con trai của tôi cũng có thể chiến đấu.”
Với khuôn mặt đầy tự hào, Roy ra hiệu cho Ren, người đang đứng lắng nghe ở gần đó.
Mireille đang giữ tay của Ron bên cạnh cô ấy, chấp nhận điều đó và nói cậu hãy tới bên cạnh Roy.
“Mu…… đứa trẻ đó cũng có thể chiến đấu?”
“Vâng. Lại đây nào Ren, nói lời chào với Đội trưởng Hiệp sĩ nào.”
(Người đàn ông này là Đội trưởng Hiệp sĩ?"
“Tên cháu là Ren Ashton. Cháu rất vui mừng khi nghe được rằng ngài sẽ gửi một số hiệp sĩ tới để giúp ngôi làng này.”
Ren không thể hành xử như giới quý tộc.
Nên cậu cúi đầu trước Đội trưởng Hiệp sĩ sau khi cố nói bằng giọng điệu lịch thiệp nhất có thể.
Đội trưởng Hiệp sĩ sau khi nghe những lời nói từ Ren, thốt nên lời thán phục.
“Thật là một lời chào lịch thiệp. Ta là Weiss.”
Weiss ngồi xổm xuống trước mặng Ren để ngang tầm mắt với cậu.
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cháu đã lên bảy tuổi vào mùa xuân năm nay.”
“Chà, vậy thì cháu là một cậu bé khá thông minh đó.”
Roy và Mireille đều có thâm trạng tốt sau khi Ren được khen.
Họ ngắm nhìn cậu với nụ cười ở trên mặt mình.
“Tuy nhiên….”
Nhưng Weiss nhìn Roy với một ánh mắt bối rối.
“Ta hiểu rằng thằng bé sẽ là người thừa kế của cậu, nhưng sẽ rất khó khăn cho một đứa trẻ mới chỉ bảy tuổi để đánh bại quái vật.”
“Ổn cả thôi! Ren thậm chí còn mạnh và sử dụng kiếm điêu luyện hơn tôi lúc còn mười tuổi! Nên nếu tôi có phạm sai lầm gì thì tôi chắc chắn rằng Ren sẽ bảo vệ ngôi làng này!”
“Ồ… thật sự là như vậy?”
“Vâng! Và thằng bé còn có kĩ năng!”
“Ta thậm chí còn bất ngờ hơn với việc thằng bé có kĩ năng.”
(Mình có hơi xấu hổ rồi….)
Được khen thì ai chả muốn, nhưng nó sẽ rất xấu hổ nếu việc này cứ tiếp diễn.
Ren mong rằng cuộc trò chuyện này sẽ sớm kết thúc.
Và rồi, hình như lời thỉnh cầu ấy đã đến tai thần linh, Weiss đứng dậy và nói với Roy.
“Thật tuyệt vời khi có một người thừa kế đáng tin cậy. —- Bây giờ, tiện đang nói về vấn đề này, cậu có thể cho chúng ta nghỉ lại ở ngôi làng này một ngày chứ? Thuộc hạ và những con ngựa của tôi đều đã mỏi mệt sau khi di chuyển tới các ngôi làng trong nhiều ngày rồi.”
“Tất nhiên. Tuy đây là một dinh thự tồi tàn, nhưng mọi người đều được chào đón.”
“Không sao đâu. Ta xin lỗi, nhưng phiền cậu chăm sóc bọn tôi trong đêm nay.”
Weiss sau đó đã hướng dẫn những người hiệp sĩ bằng mệnh lệnh của mình.
Vì không có chuồng cho những con ngựa nghỉ ngơi nên chúng tôi đành buộc tạm dây cương vào cái cây ở góc vườn.
—- Sau đó gia đình nhà Ashton bận rộn với việc dọn dẹp phòng cho khách và chuẩn bị bữa sáng.
Đội trưởng Hiệp sĩ nói không cần phải như vậy, nhưng Roy và Mireille không đồng tình và liên tục nỗ lực.
Khi Roy đã sắp xếp xong, anh ấy ra khỏi nhà và mang theo thanh kiếm như thường lệ. Ren nhìn thấy anh và đi ra ngoài để tiễn Roy đi.
“Cha sẽ đi tới khu rừng ạ?”
Cha nên đi bây giờ, hiện cũng đã muộn rồi. Cha chắc chắn rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, nhưng con cố gắng đừng thô lỗ với bất kỳ ai.
“Con hiểu rồi. Cha, làm ơn hãy cẩn thận nữa. —- à còn nữa!”
“Hmm? Chuyện gì vậy?”
“Con nghe rằng những người đi cùng Weiss-san cũng là hiệp sĩ. Vậy tại sao họ lại sử dụng kính ngữ với cha?”
“Ờ thì, gia đình nhà Ashton có trách nhiệm phụ trách ngôi làng này, mặc dù cha và họ đều là hiệp sĩ. Cha đang nói về việc vị trí của mình cao hơn so với các hiệp sĩ thông thường.”
“Oh…… Con hiểu rồi.”
“Vậy giờ cha đi đây!”
Mặc dù sáng hôm nay tất bật lạ thường, nhưng bóng dáng của Roy vẫn như thường lệ khi anh tiến vào khu rừng.
Khi Roy vừa đi khuất tầm mắt, cánh cửa của dinh thự được mở ra.
Weiss đi ra ngoài cánh cửa và hỏi Ren.
“Oh? Cha con đi đâu rồi?”
“Cha đang ở trong rừng. Ông ấy tới đó vào buổi sáng hàng ngày để tiêu diệt những con quái vật.”
“Vậy thì thuộc hạ của ta cũng có thể….”
“Không hẳn, cha của cháu nói là nó không tệ đến thế.”
Ren nhớ lại những lời mà Roy đã nói với cậu trong khi đang dọn dẹp.
“Vậy thì ta sẽ tin lời cháu nói. —- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cháu quả thật là một cậu bé lịch thiệp khi nói những lời đó đấy.”
Đội trưởng Kị sĩ trông có vẻ hứng thú với cậu, đi tới bên cạnh cậu và nhìn xuống. Ông khụy gối xuống và đưa đôi mắt mình đối diện với Ren.
Nét mặt của ông hiền dịu và bình tĩnh.
“Có rất nhiều kị sĩ trẻ ở xung quanh ta, nhưng ta chưa từng nhìn thấy một người như con trước kia. Nó giống như khi ta nói chuyện với Ojou vậy.”
“Ojou?.... có phải ngài đang nói tới con gái của Nam tước.”
“Con bé được sinh vào Tháng tám. Nó cũng sẽ lên bảy nhanh thôi, giống như cháu vậy.”
[Sự thật thì đó không phải là chủ đề tôi thật sự hứng thú, mặc dù thân đang nói chuyện với Đội trưởng Kị sĩ.]
[Cô con gái ấy là người mà tôi sẽ không bao giờ gặp được, nên tôi không thực sự quan tâm cho lắm]
—– Tuy nhiên ngay sau đó, Ren sẽ sớm nảy sinh sự hứng thú mà thôi.
“Con bé được sinh ra với kỹ năng gọi là ‘Bạch Thánh’. Theo thời gian, cô ấy rồi cũng sẽ nổi tiếng khắp đế quốc thôi.”
(………. Hmm?)
[Ông ta vừa nói gì cơ?]
[Tôi chắc chắn là ông ta vừa đề cập tới việc cô ấy có kĩ năng “Bạch thánh”.]
(Khoan, khoan, khoan! Cái quái gì đang diễn ra vậy….!)
Kỹ năng đó chắc chắn là sức mạnh của thánh nữ, người bị Ashton cướp đi sinh mạng trong Huyền thoại về Thất Anh Hùng II.
Tên của người thánh nữ đó là —-
“Li…… Lithia Klausel……!!!”
Ren vô tình thốt ra cái tên đó.
Nghe được điều đó, Weiss cười với vẻ lo lắng.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage