Cái đêm mà Weiss và thuộc hạ ông ấy rời ngôi làng, Roy gọi Ren ra ngoài khu vườn.
“Ren, nhớ rằng…”
Những con quái vật mạnh mẽ có xu hướng tập trung ở những nơi có thức ăn. Bất kể những con quái vật yếu hơn hay là động vật, và thậm chí còn cả gia súc cũng không nằm ngoài danh sách.
Roy, người vừa trở về từ khu rừng, nhắc nhở Ren về điều đó.
Anh ấy bổ sung thêm ở cuối rằng sự khác biệt giữa một con quái vật và một con vật vật là việc nó có ma thạch ở trong cơ thể không.
Sau khi Ren nghe hết câu chuyện, cậu thấy đống xác của lợn rừng nhỏ mà Roy đã mang khi anh trở về.
(Liệu có nhiều con lợn rừng nhỏ ở quanh đây không nhỉ.)
“Nên hôm nay cha sẽ đi săn lâu hơn.”
“Để giảm lượng thức ăn, phải không ạ?”
“Ừm, đúng rồi đấy. Cha quyết định giảm số lượng sinh vật có thể ăn để chúng phải tránh khu vực này càng xa càng tốt.”
Roy nói rằng anh sẽ tiếp tục việc này cho đến khi quân tiếp viện tới sau 20 ngày nữa.
“Nhưng vẫn còn đấy những con quái hung ác ngoài kia…….”
Roy lục lọi túi áo mình, lôi ra mảnh giấy da mà Weiss đã đưa cho anh, và nhìn vào nó.
Ren hơi tò mò về loại quái vật được viết trên mảnh giấy nên cậu nhón chân lên và nhìn lén.
Roy giữ đầu của cậu lại và ghì cậu xuống.
“Con không cần phải nhìn đâu.”
“Tình trạng tệ lắm phải không ạ?”
“Không. Con không cần hứng thú với việc đó.”
Ren, người đã bị từ chối thẳng thừng, rên rỉ.
Tuy nhiên, cậu không lên kế hoạch để cố âm thầm đánh bại con quái vật, và cậu chỉ mong muốn được cho phép xem qua mảnh giấy da mà thôi.
“Thế nào! Thành quả của việc săn hôm nay thật tuyệt vời phải không?”
Roy chỉ vào đống xác của quái vật và mỉm cười hạnh phúc.
Sự thật là có rất nhiều con quái bị giết. Bọn nó nhiều gấp đôi so với bình thường.
Nhưng điều làm Ren còn sốc hơn cả việc Roy một mình săn toàn bộ bọn chúng là việc anh trở về nhà một mình, vác theo cái xác của những con quái.
****************************************
Sau ngày hôm đó, cuộc sống của Roy đã có nhiều biến động, dần trở nên vội vã bất thường.
Anh dậy sớm hơn bình thường và về trễ hơn thường lệ. Sau một ngày, rồi một tuần, khuôn mặt anh ấy bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu của việc xuống sắc.
“Anh không nghĩ mình nên nghỉ một ngày ư?”
Mireille gợi ý trong bữa tối, nhưng Roy không chấp nhận việc đó.
Roy cười vang, nói rằng anh chỉ cần nhẫn nại trong 13 ngày nữa thôi.
(Nếu biết điều này sẽ diễn ra, mình nên được huấn luyện để vào rừng chiến đấu với những con quái vật rồi.)
Tuy hối hận cũng chả làm được gì, nhưng Ren không thể không cảm thấy như vậy.
—- Và mười ngày sau khi Weiss rời đi.
******************************
Ngày hôm nay, như mọi ngày, màn đêm dần buông xuống.
Bầu trời dần trở nên tối hơn, và chỉ sau vài phút nữa nó sẽ hoàn toàn chuyển thành màu đen.
“Mẹ?”
Ren cảm thấy bất an về việc cha của cậu chưa trở về nhà, nên cậu đi tới bếp và gọi Mireille.
“Cha vẫn chưa trở về nữa. Chẳng phải có hơi quá muộn ư?”
“Mẹ đang thắc mắc cha con có đang làm việc chăm chỉ hơn thường ngày hay không đây……”
Mặc dù Mireille đã nói điều thế, nhưng rồi cô ấy cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Mẹ hơi lo lắng về cha con nên sẽ ra ngoài để tìm kiếm ông ấy.”
“Vậy thì con cũng đi nữa.”
“Không, con không thể. Màn đêm đã buông xuống. Vào rừng lúc này rất nguy hiểm.”
“Nhưng con có thể chiến đấu tốt hơn mẹ.”
“Cho dù là vậy thì con vẫn không thể. Người cha người mẹ nào sẽ để đứa con bé bỏng của mình đi một mình?”
Giọng của Mireille bỗng nhiên vô cảm bất thường, nhưng Ren vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Mireille cũng có thể gặp nguy hiểm nữa, đặc biệt là trong buổi đêm này.
“—–Đến nước này rồi thì, hãy để con đi với mẹ.”
Tôi nghĩ ngay đến cách là thuyết phục bà ấy.
“Nếu mẹ đi một mình, con vẫn sẽ đi theo mẹ cho dù con có phải giấu mình. Trong trường này, mẹ không nghĩ là sẽ an toàn hơn nếu chúng ta đi cùng nhau ư?”
“Haa…… Ren. Sao con có thể cứng đầu như vậy?”
Mireille không có đủ khả năng giao tiếp để quở trách Ren.
Đó chính xác là những gì mà cô đã nghĩ về việc bất chấp bám theo sau mình, nhưng như Ren đã nói, việc lén đi theo cô ấy có thể còn nguy hiểm hơn, nên cô ấy gật đầu chấp nhận đề nghị hộ tống của Ren.
“Okay, nhưng chỉ đến lối vào rừng thôi nhé.”
Cô ấy bắt Ren phải mặc bộ đồ huấn luyện, đồng thời phải mang theo con dao bếp để đề phòng.
Tưng tự, Mireille cũng mặc đồ bảo hộ, thứ mà cô không thường mang.
Tuy nhiên, kích cỡ lại không vừa với cơ thể nên có lẽ nó không phải tạo ra cho cô ấy mà nó thuộc về Roy.
(Đây là lần đầu tiên mình ra ngoài vào buổi đêm với tư cách là Ren.)
Một làn gió mát lạnh mân mê gò má tôi khi tôi bước ra ngoài qua sàn đất ở phòng bếp. Thời tiết lạnh ở quanh đây rất dễ chịu, ngay cả trong đầu mùa hè này.
“Ren, đưa tay của con ra.”
Hai người họ bắt đầu nắm tay nhau rồi bước đi.
Mùi hương của cỏ, hoa, và đất thoang thoảng trong không khí kích thích khứu giác của họ.
Tiếng kêu của những con côn trùng mới phô trương làm sao. Dàn hợp xướng vang lên từ khắp mọi nơi khiến Ren nghĩ rằng bản hòa ca này sẽ hay hơn bình thường.
(Mọi người hẳn phải trở về nhà bây giờ rồi.)
Vào buổi sáng sớm, ta không thể thấy bất kỳ dân làng nào làm việc ở những cánh đồng.
Cái im ắng của màn đêm thật ghê rợn khi đi bộ dọc theo những cánh đồng, nơi mà thậm chí còn tối hơn bình thường.
“Cẩn thận kẻo ngã.”
Mireille nói và đung đưa ngọn đuốc.
Ánh sáng từ ngọn đuốc dường như đang là nguồn sáng duy nhất ngay lúc này. Ánh sáng từ những vì sao hay từ những ngôi nhà chỉ như tiền đồ chị Dậu mà thôi.
Ánh sáng cũng đã vừa đủ để soi rọi chân tôi.
Chúng tôi chỉ có thể thấy vài mét về phía trước và nếu không cẩn thận, chúng tôi rất có thể dễ dàng nhỡ bước.
“Ah —-“
“….. Mẹ à. Mẹ vừa nhắc con phải cẩn thận mà lại đi ngã thế.”
“Oh…… Mẹ xin lỗi.”
Ngay khi Mireille gần như sắp ngã, cô nhận ra rằng Ren đã giữ bàn tay cô rất chặt và tự hỏi rằng từ khi nào mà thằng bé đã trưởng thành như thế.
Bên cạnh cô ấy, Ren lên tiếng khi trông thấy khung cảnh dần hiện ra.
“…………. Đó là.”
Sau khi đi bộ khoảng 30 phút, cậu thấy một con đường được trải đầy đuốc ở hai bên.
“Đó là lối vào của khu rừng. Ở đó có một dòng sông ngăn cách ngôi làng với khu rừng.”
Lối đi ở giữa những ngọn đuốc chính là một cây cầu gỗ.
Mặc dù cây cầu không đẹp đẽ như tác phẩm của các nghệ nhân, nhưng bề ngoài của nó được làm từ thanh gỗ dày, cho thấy nó rất chắc chắn.
Từ chiều dài của cây cầu, ta có thể dự đoán dòng sông không rộng đến thế.
(Dòng nước có vẻ chảy xiết)
Tôi nghe tiếng nước chảy, thứ quá ồn để có thể gọi là tiếng suối róc rách. Đó là những gì Ren đã dự đoán được từ trước.
“Anh ấy đâu rồi—-? Phải chăng….?”
Bên cạnh Ren, người đang kiểm tra cây cầu và dòng sông, Mireille nhận ra điều gì đó lạ thường ở phía bên kia cây cầu.
Ren làm theo cô và nhìn về phía trước thì thấy thứ gì đó giống như là một người đang ngồi tự lưng vào cái cây để nghỉ ngơi vậy.
Họ nhanh chóng nhận ra đó là Roy.
“Tạo sao anh ấy lại nghỉ ngơi ở đấy?”
Mireille nhanh chóng chạy băng qua cầu. Cô ấy hẳn phải nghĩ rằng việc này sẽ an toàn bởi Roy đã ở đó và quyết định tiếp tục chạy qua bên kia cầu.
(…. Thật kỳ lạ)
Ren bắt đầu đi theo, nhưng một cảm giác kỳ lạ cứ nhen nhóm trong đầu cậu và không cách nào dập tắt được. Cậu không khỏi thắc mắc tại sao Roy lại gần như không phản ứng khi nhìn thấy hai người họ.
Phản ứng duy nhất mà cha làm là lắc nhẹ đầu và cố xoay đầu về phía tôi.
Roy không ngẩng đầu lên để nhìn vào chúng tôi, mà thay vào đó lại là những hơi thở gấp gáp lạ thường khiến đôi vai anh ấy di chuyển lên xuống.
“Em đã rất lo —- về anh —-.”
Mireille hét to.
Suy cho cùng, có chuyện gì đó đã xảy ra.
Ren nhanh chóng băng qua cầu và chạy tới chỗ Roy.
“Huh… Cha?”
Không thể nào, tôi nghĩ.
Tôi chưa từng nghĩ rằng Roy, người đã đi săn vào buổi sáng với tâm trạng vui vẻ như thường lệ, đã bị đẫm máu khắp người và dòng máu anh thấm đẫm xuống mặt đất nhuộm màu nâu đỏ.
“Mire…………yu…………re… …n……”
“Đừng nói nữa! Con sẽ mang cha về lại dinh thự nhanh nhất con có thể, nên cố gắng gượng đi cha!”
“Vô dụng thôi…”
Những cánh tay run rẩy được duỗi ra.
Cánh tay ướt đẫm máu tươi vừa mới bắt đầu khô của anh nắm chặt lấy vai của Ren.
“Đi đi…!”
“Cha …..?”
“Mùi máu của cha…. Những con quái vật………”
Roy nói ngắt quãng, và rồi anh ngừng cử động. Nhưng khi Ren chạm vào lồng ngực anh ấy, cậu vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim anh.
Mọi chuyện vẫn ổn. Cha vẫn chưa chết.
Khi cậu quyết định điều đó, cậu phải rời nơi này càng sớm càng tốt.
“Mẹ! Nhanh lên và mang cha đi!”
“Eh, được!”
Khi chúng tôi gần như trở lại chiếc cầu thì một việc lạ thường diễn ra.
Một tiếng khịt mũi đầy phấn khích có thể nghe thấy được từ những cái cây quanh chúng tôi.
Điều này làm Ren nhớ tới lời của Roy.
(Mùi máu sẽ thu hút những con quái vật —-.)
Bọn chúng tiến đến gần hơn.
Chúng người thấy cơ thể đầy thương tích của Roy và tới để ăn anh.
“Bruoo!”
“Ha-ha-ha —-!”
Brumoo!”
Ba con little boa xuất hiện.
Bộ lông của chúng, thứ bao bọc quanh cơ thể với kích cỡ của một con chó lớn, bị vấy bẩn bởi bùn. Chúng dày và cứng như áo giáp vậy. Những chiếc răng nanh từ miệng của bọn chúng rất sắc nên bạn sẽ dễ dàng bị thương nếu bị chúng cắn.
“Bruoooooh!”
Trong vài giây tiếp theo, Ren không còn thời gian để nghĩ rằng nên chiến đấu hay chạy trốn.
Một con little boa chạy thẳng về phía Ren.
“Ku —-Mẹ! Hãy cõng bố trở về!”
“Ren!”
“Nhanh lên!”
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.
Nếu xem xét tình trạng hiện tại của Roy thì anh không thể kháng cự cho dù trong một giây.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage