Mondaiji-tachi ga Isekai Kara Kuru Sou Desu yo?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 1: YES! Là Kuro Usagi Gọi Tới! - Mở đầu

Phần 1

Một ngày đầu hạ.

Sakamaki Izayoi đang tận hưởng hương vị ngọt ngào của những ngày lập hạ ở bên bờ sông. Trong khi ngắm nhìn mặt trời, cậu ta tự lẩm bẩm.

“Ah, một điểm đen trên mặt trời kìa. Xem chừng Mặt Trời thật sự đang bước vào thời kỳ băng hà rồi đấy nhỉ?”

So với việc Trái Đất trở nên lạnh lẽo, thì một kẻ tự xưng mình là "Trời cao không tạo ra con người nào mạnh mẽ hơn ta" như cậu thích hiện tượng nóng lên toàn cầu hơn.

Cậu không có ý định đến trường, vậy nên thay vào đó cậu thử tìm chút việc gì đó để giết thời gian ở bờ sông trong khi vẫn mặc bộ đồng phục, sẽ khá là xấu hổ nếu người quen bắt gặp cậu. Và nếu chuyện đó thật sự xảy ra, chắc chắn là cậu ta sẽ bị tố giác lên phía nhà trường.

“Nhất định phải có chuyện gì hay ho đang diễn ra chứ.”

Bỏ tai nghe của mình ra, cậu nghe thấy giọng nói của một nhóm đầu gấu đang ở gần đó, trên người chúng mặc những chiếc áo khoác dài với chữ “Tinh Thần Chiến Đấu” in sau lưng. Ở giữa là một cậu bé đang bị chúng đánh đập, và bị ép phải quỳ gối xin lỗi.

“Này, xem khiếp chưa, nó đang khóc thật kìa. Tởm thật, ném nó xuống sông để làm sạch đi chúng mày.”

“Thế thì trói chân tay nó lại rồi bắt nó trần chuồng nhảy xuống sông đi!”

“Hiii…!”

Cậu nhóc đó ngồi sụp xuống mà run rẩy liên hồi. Sakamaki Izayoi chậm rãi đứng dậy và bắt đầu nói với đám người còn đang đá đấm cậu nhóc cách cả tá mét kia.

“Aaah, mình chán quá. Chán chết đi được luôn ấy. Nếu mà sự buồn chán bán đi được thì có khi mình được cả một cái gia tài nho nhỏ rồi ấy chứ. Này, mấy tên thiểu năng ở đằng kia, sao mấy đứa không cung cấp cho ta một số trò tiêu khiển và ta sẽ ban thưởng cho mấy đứa một kỳ nghỉ dài ở trong bệnh viện nhỉ?”

“Thôi nào, mau cởi đồ ra nhanh và nhảy xuống sông coi!”

“Ít nhất thì cũng trói tay nó lại đi chứ. Miễn là chân nó không bị trói thì nó không chết được đâu.”

“Cứu tôi với…… cứu tôi với……. cứu với……”

Không có một phản ứng nào đáp lại lời nói của Sakamaki Izayoi. Cũng dễ hiểu thôi.

Cậu ta không hề hét lớn cho chúng nghe, âm lượng rất chi là bình thường, cứ như thể người nghe đang ở bên cạnh vậy. Tuyệt nhiên không có lý do gì để mà lời nói của cậu ta đến được chỗ bọn người kia, chúng chỉ đơn giản tan đi trong gió chiều. Bởi vì bị đánh đập dữ dội, khuôn mặt của cậu nhóc kia trở nên rất khó coi. Cơ thể cậu ta bao trọn trong đất cát, tèm lem nước mắt, nước mũi.

…………

Sakamaki Izayoi đứng dậy mà không nói một lời nào.

Cậu ấy nhặt lên một vài hòn đá kích thước bằng nắm tay, miệng thì la hét.

“Cho ta tham gia với nào!”

Xung kích từ những hòn đá làm nổ tung cả bờ sông. Chẳng phải là phóng đại. Càng chẳng cần thiết phải sửa lại lời này.

Đúng như lời miêu tả, hòn đá bay đi với một tốc độ nhanh kinh dị, tương đương với tốc độ vũ trụ cấp ba. Cùng với âm thanh tựa như sấm rền, cuốn lên lốc cát bụi mù, những tên đầu gấu, cậu nhóc, và cả bờ sông đồng loạt bị thổi bay tan tác.

“Argghh!!”

“L-Là Sakamaki Izayoi! Mọi người, chạy đi!”

“Cứ-cứu…”

“Ăn tiếp nữa này!”

Những viên đá cứ thế mà bay, đi kèm với tiếng cười vang vọng, chúng để lại những chiếc hố sâu ngay sau khi va chạm, trông giống hệt như một cuộc ném bom không kích. Cả bọn bắt nạt lẫn cậu bé bị bắt nạt kia đều sợ hãi bỏ chạy.

Đính chính lại, Sakamaki Izayoi không hề có ý định cứu lấy cậu bé kia khi thực hiện loạt hành động vừa rồi.

‘Nghiền nát kẻ mạnh, dẫm luôn kẻ yếu’ cũng là một trong những phương châm sống của cậu ta.

“Haha! Thảm hại quá, thảm hại quá! Cái ‘Tinh Thần Chiến Đấu’ chỉ có trên cái áo khoác mấy người thôi sao!?”

Sakamaki Izayoi vừa ôm bụng vừa cười trong khi nhìn bọn họ bỏ chạy tán loạn. Cậu tiếp tục lăn ra cười và không ngừng đạp chân lên nền đất.

Vang vọng cả nơi đây chỉ còn mỗi tiếng cười của cậu ta. Chẳng còn một bóng người xung quanh, lúc Izayoi ngừng cười cũng là lúc cả không gian chìm vào tĩnh lặng.

Không còn dấu hiệu của con người nào ở gần bờ sông. Những cô cậu trạc tuổi cậu có lẽ đang tận hưởng bữa trưa ở trường vào lúc này.

Sakamaki Izayoi lặng lẽ đứng dậy.

“………. Chán quá!”

Cậu ta nói, bộc lộ cảm xúc từ tận đáy lòng. Cậu ta chỉ thấy khung cảnh bọn bắt nạt và cậu bé bỏ chạy thật mỉa mai chứ cậu ta không nhận được sự vui vẻ chân thật nào. Cậu đã cười rất to, nhưng chỉ là ra vẻ mà thôi, còn lâu mới bằng được niềm vui thật sự. Sakamaki Izayoi rũ bỏ cảm giác trống rỗng của mình bằng một tiếng thở dài, và quay người nhìn về bên bờ sông.

“.....Hửm?”

Vút. Ngay lúc cậu ta bắt đầu cất bước, một cơn gió lớn đột ngột quét qua. Một lá thư được niêm phong bay lượn trong gió - sau khi di chuyển theo một quỹ đạo bất thường - nó tự động lọt vào túi của Izayoi, như sợi chỉ luồn qua lỗ kim.

“....Cái quái gì thế này?”

Cậu lấy lá thư bí ẩn đó ra.

Tên người nhận được viết cẩn thận trên phong bì: “Gửi Sakamaki Izayoi-dono”.

Phần 2

Một khu vườn bao trùm trong những âm thanh rúc rích ôn ả của loài ve sầu.

“Đủ rồi. Im lặng!”

Kudou Asuka hét lớn về phía khu vườn.

Sự tĩnh lặng lập tức chiếm trọn cả không gian.

Cả bầy ve sầu đồng loạt ngừng lại âm thanh rúc rích, như thể đã được diễn tập từ trước. Có vẻ lời nói của Ojou-sama gia tộc Kudou quan trọng hơn việc ve vãn nhau của chúng.

Tựa hồ chẳng nhận ra bất cứ sự khác thường nào từ việc này, cô vẫn giữ vững vẻ kiêu ngạo mà nhanh chóng băng qua dãy hành lang. Cô tự vấn bản thân, vì lý gì mà nơi đây - một trang viên thuộc quyền sở hữu của một trong năm tập đoàn tài phiệt đứng đầu Nhật Bản, lại chẳng có lấy một cái máy điều hòa.

Cô xông vào phòng riêng của mình, lau đi những giọt mồ hôi lấp lánh nơi mái tóc. Sau khi chắc rằng đã khóa cửa cẩn thận, cô nhảy thẳng lên giường, tạo nên quán tính làm cả chiếc giường lắc lư đầy quan ngại. Nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn, cô nhún người bật lên bật xuống vài lần nữa.

“Họp mặt gia tộc để giải quyết vấn đề giải thể tập đoàn à? Thật chẳng tin nổi là họ gọi mình đến vùng viễn cực của Nhật Bản chỉ vì cái lý do này.”

Asuka được gọi đến đây để gặp người đứng đầu gia tộc, mục đích là chấm dứt cuộc họp bàn kéo dài hàng tháng trời kể trên. Tuy nằm liệt giường nhưng từng lời của vị tộc trưởng gia tộc Kudou vẫn đủ để khiến bao người phải kính sợ và tôn trọng.

“Xin hãy làm gì đó với vấn đề liên quan đến ông ấy đi ạ!” Gia tộc đã nói như thế khi đến nhờ vả Asuka, một thiếu nữ chưa tròn 15 tuổi, giải quyết cái loại vấn đề này. Cô chẳng biết phải nhận xét thế nào về họ nữa.

Với sự ngây thơ của mình, Kudou Asuka đến thẳng dinh thự của tộc trưởng và chỉ phán một câu ngắn gọn.

“Thôi phàn nàn và hợp tác với việc giải thể tập đoàn đi!”

“Đã hiểu.”

Ông ta đồng ý mà không có lấy một lời phàn nàn. Chẳng mất tới 10 giây. Xem chừng còn chả đáng để gọi là một cuộc họp mặt tranh luận.

Chẳng màn nán lại để xem có đạt được mục đích chính hay không, cô lập tức quay đi, rời khỏi dinh thự. Ngay cả những thành viên trong gia tộc vốn mong chờ loại kết quả này, cũng chả dám tin vào những gì mình nghe hay thấy được tại thời điểm ấy.

Những lời của Ojou-sama nhà Kudou tuyệt nhiên sẽ được thực hiện, đó là những gì mà cả gia tộc này nhận định. Không hẳn là do nguyên tắc hay luật lệ gì - chỉ đơn giản là những lời cô phán định chắc chắn sẽ xảy đến. Người ta cho rằng khả năng đó có thể là thuật ám thị, thôi miên, hoặc thậm chí là tẩy não. Nhưng Asuka hoàn toàn không đồng ý với những suy đoán vô căn cứ đó, những gì cô làm chỉ đơn giản là thốt ra những gì mình nghĩ.

Không một ai có khả năng đi ngược lại dòng chảy vận động vốn có của xã hội hiện đại. Vì vậy nên giải thể tập đoàn là một việc hiển nhiên. Đây cũng chính là lý do cô dùng để trấn an bản thân.

“....Buồn cười thật, ngay cả với ông nội, chỉ cần bấy nhiêu là đủ. Nực cười làm sao.”

Asuka siết chặt lấy tấm khăn trải giường khi đang nằm úp mặt xuống. Loại chuyện này làm cô rất khó chịu. Dẫu có là ai, đều sẽ chỉ có một từ “Vâng” như lời đáp cho bất cứ yêu cầu nào cô đặt ra. Thẳng thắn thì, Kudou Asuka luôn chỉ có thể thiết lập những mối quan hệ vô nghĩa, và những mối quan hệ ấy đã sớm làm cô cảm thấy vô cùng chán ghét.

“....Nóng thật. Cái thể loại thời tiết oi bức gì vậy chứ?”

Chiếc váy này chắc chắn là vấn đề lớn nhất, cô tự hỏi có nên cởi hết ra chỉ chừa lại buộc tóc hay không.

Mắt Asuka thơ thẩn lượn lờ khắp căn phòng, để rồi dừng lại khi thấy một lá thư đáng ngờ vẫn chưa được mở niêm phong trên chiếc bàn nọ.

Tiếp theo là những gì được viết trên lá thư: “Gửi Kudou Asuka-dono”

......?

Asuka nghiêng đầu.

Cô ngay lập tức kiểm tra các lối ra vào khả thi như cửa lớn, cửa sổ và thậm chí cả lối thoát hiểm ẩn. Nhưng toàn bộ đều vẫn được khóa kỹ và không có dấu hiệu bị đột nhập. Ngay thời điểm ấy, giọng của một nữ hầu vang lên từ phía cửa ra vào.

“Asuka Ojou-sama, tôi mang đồ uống đến—”

“Cô kia, có ai ra vào đây trong lúc tôi ra ngoài không?”

“!? Chỉ mỗi Ojou-sama mới có chìa khóa phòng này, vậy nên không ai có thể vào đây được ạ.”

“Phải rồi... đúng là vậy. Được rồi. Cô có thể đi.”

Cô hầu nữ ấy lịch sự cúi chào và rời khỏi phòng. Kudou Asuka kiểm tra lại mọi lối ra vào, nhưng chẳng có chút dấu hiệu nào là bị động tay đến. Nghĩa là bất khả thi để có thể đem lá thư này bí ẩn này đặt ở đây.

“…. Fufu. Ta không biết ngươi là ai, nhưng ‘lá thư trong phòng kín’ thay vì ‘án mạng trong phòng kín’… ta thích phong cách của ngươi đấy.”

Cái nóng trước đó nhanh chóng bị quên lãng. Và rồi lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng, một nụ cười nở rộ trên môi nàng thiếu nữ. Cô vui vẻ bóc mở niêm phong của lá thư nọ.

Phần 3

Cơn mưa thu đã tạnh và những chiếc lá momiji bắt đầu rơi. Kasukabe You đang chuẩn bị để có thể đi ngắm cảnh trước khi sắc màu của những chiếc lá sớm phai nhạt. Khi cô đang chuẩn bị mặc lên bộ kimono của mình, một chú mèo tam thể áp sát chân cô.

『Có một chuyện rất lạ vừa xảy ra, You-ojou-chan!!! Từ trên trời xuất hiện một lá thư gửi cho cô!』

“....Từ trên trời?”

Nhân tiện thì, chú mèo ở đây chỉ là một con mèo bình thường. Người bất bình thường ở đây không phải là chú mèo, mà là Kasukabe You. Chú mèo tam thể đẩy lá thư vào tay You trong khi cố trèo lên vai của cô chủ mình.

『Đừng hiểu lầm, Ojou! Tôi không đùa đâu! Lá thư này thực sự rơi từ trên trời xuống đấy!』

Chú mèo tam thể không có vẻ như đang bao biện lý do, nên cô nhẹ nhàng xoa đầu và nâng nó lên với một nụ cười dịu dàng dịu dàng nở trên môi.

“Mình tin cậu mà. Cậu đang nói sự thật.”

Cô nói, nhẹ mỉm cười.

Giọng nói của cô rất là êm ái và dễ chịu. Chú mèo đã bình tĩnh lại trong giây lát, nhưng rồi nhanh chóng trở nên hứng thú với nội dung của lá thư, thế nên chú bắt đầu làm bộ mặt cầu xin hướng về phía cô chủ của mình.

『Ouji, xin hãy mở ra đi, tôi sẽ rụng hết lông vì sự tò mò mất.』

“Đợi đến lúc mình về đã.”

Kasukabe You sau đó đặt chú mèo và lá thư xuống, tiếp tục mặc bộ kimono lên người. Nhưng một con mèo hiếu kì tuyệt nhiên không thể ở yên đợi chờ như vậy. Một lần nữa nó cố trèo lên bộ đồ của cô với bộ vuốt mở lộ của mình, trong khi năn nỉ.

『Cô chủ~! Đọc ngay bây giờ đi~ ! Đừng để ý tới bộ kimono nữa, cái đó hãy để sau—』

*Rẹtt!* Thứ âm thanh khó chịu của mặt vải bị xé rách vang rõ mồn một. Cô nhìn xuống trong nỗi lo sợ về thứ mà mình sắp thấy, và hiển nhiên, một vết rách dài hiện rõ trên bề mặt bộ kimono.

“...................…”

『O...Ojou.....!』

Kasukabe You chỉ có thể bất lực đứng đó với vẻ mặt tiếc nuối. Đây là bộ kimono ưa thích của cô. Nó có ống tay tay dài, được trang trí bởi những chiếc lá momiji trên nền vải đỏ tựa như sắc thu yên bình và đẹp đẽ. Đây là một bộ trang phục theo mùa, nên nếu không thể mặc vào khoảng thời gian này, cô sẽ phải đợi đến năm sau. Dựa trên tình trạng của vết rách, e là phải mất một thời gian dài để có thể sửa lại được.

.......You cảm thấy tiếc, nhưng cô lại chẳng biết phải biểu hiện ra sao.

『O-Ojou... , t-tôi chỉ...!』

“Không sao đâu, đừng lo. Giờ thì cũng đành chịu thôi.”

Cô thở dài và nở một nụ cười có chút cay đắng về phía chú mèo tam thể.

Kasukabe You trở về với trang phục thường ngày của mình, một chiếc áo khoác không tay và quần soóc. Sau đó cô tháo chiếc kẹp tóc ra, dùng nó để mở dấu niêm phong trên lá thư mà chú mèo tam thể mang đến.

“….…”

『Trong đó nói gì thế?』

Sau khi gỡ bỏ dấu niêm phong của lá thư, cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Chú mèo hiếu kì nhảy lên vai cô và bắt đầu đọc nội dung.

Phần 4

『Những chàng trai và cô gái mang trong mình sức mạnh kỳ diệu cùng sự buồn chán, ta gửi đến các ngươi lời mời! Nếu các ngươi muốn thử sức với Gift của mình, vậy thì hãy gạt bỏ gia đình, bạn bè, của cải, thế giới của mình, và đến với Khu Vườn Nhỏ của ta.』

Phần 5

“Cái—?”

“Kya—!"

Quang cảnh xung quanh họ thay đổi ngay lập tức mà không hề có một bước chuyển tiếp nào. Cả ba người đột nhiên thấy mình đang rơi tự do ở độ cao 4000 mét trên không trung. Kể cả khi đang phải chịu áp lực không khí từ cú rơi tự do, họ vẫn không thể làm gì sai biệt hơn ngoài việc đồng loạt thốt ra một câu duy nhất.

“"“Nơi quái quỷ nào thế này?!”””

Một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm trải dài ra trước mắt. Tại đường chân trời, một ngọn thác thẳng đứng phô bày điểm tận cùng của thế giới. Phí dưới là một thành phố vô danh được bao phủ toàn diện, quy mô khổng lồ của nó khiến cho khả năng ước lượng của họ bị sai lệch ít nhiều.

Khoảnh khắc này đây, mở ra trước mắt họ là cả một thế giới khác.

Cấp 2: tốc độ đủ để vật thể hoàn toàn thoát khỏi lực hấp dẫn, rời khỏi quỹ đạo Trái Đất. Cấp 3: tốc độ cho vật thể đủ năng lượng để bay hẳn ra khỏi hệ mặt trời. Dono là một kính ngữ thường được sử dụng khi xưng hô mang tính tôn trọng ở Nhật Bản. Về mức độ thì nó nằm giữa -san và -sama. Ojou là quý cô hoặc tiểu thư. Sama là một kính ngữ được dùng với hình thức tôn trọng rất cao. Nó được sử dụng chủ yếu để xưng hô với những người có địa vị cao hơn nhiều so với người nói. Ở đây người dịch sẽ giữ nguyên là Ojou-sama. Từ momiji nói chung là dùng để nói những lá rụng có màu đỏ hoặc vàng -Chan là hậu tố để chỉ những người thân thiết của mình.