Phần 1
Ở bên trong căn biệt thự của mình, Galdo ôm đầu mình như thể đang trong cơn đau.
(Lần này rõ ràng ta đi quá đà rồi… Ta đã cố thu nhập Kuro Usagi và rồi mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn được …)
Tuy đã có giao thiệp với một Ma Vương sở hữu đặc ân Host Master nhưng hắn ta đồng thời cũng là một người với nhiều tham vọng.
Từ đầu thì lý do hắn ta tham gia dưới trướng một tên Ma Vương là để có thể hưởng được sự hỗ trợ của nó và với việc sử dụng danh tiếng của nó thì sẽ không có một Community nào không thấy sợ hãi cả.
Hắn ta dự định lợi dụng điều đó để cai trị khu vực này cũng như mở rộng tầm ảnh hưởng của mình, và đến sau cùng lại tham gia những trận Game với độ khó cao nhất để giành cho mình một Gift thuộc đẳng cấp Thần Cách.
Để đạt được mục đích này, hắn ta cần phải xây dựng danh tiếng cho Community mình và thu nhập nhiều và nhiều người tài giỏi hơn nữa.
Hắn ta thật sự muốn bắt Kuro Usagi trở thành một món đồ trang trí cho Community mình, thành một quân chốt và thành một thứ đồ chơi để thỏa mãn dục vọng của hắn. Tuy đã nhiều lần tiếp cận cô ấy trong quá khứ nhưng hắn ta bao giờ cũng bị phớt lờ.
Vì sự sống còn của [No Name] đã phụ thuộc hoàn toàn vào cuộc triệu tập này vậy nên đây là cơ hội tốt nhất để cướp đi Kuro Usagi, nhưng hắn ta đã đi quá đà.
-Chết tiệt… chết tiệt… chết tiệt chết tiệt chết tiệt chết tiệt!! Chết quách đi thôi!!
Galdo giơ chiếc bàn nằm gần đó lên và ném nó ra ngoài cửa số.
Chiếc bàn cũng chỉ để trưng thôi vì trong vài ngày nữa nó sẽ trở thành một thứ vô dụng.
-Gift của con đàn bà đó… nó là loại trực tiếp tiếp xúc với tâm trí. Đối mặt với nó thì cho dù có chuẩn bị trước loại Game nào thì ta cũng không hề có cơ hội để chiến thắng.
Đây mới chính là vấn đề. Với tư cách là một người Host, hắn ta có thể chuẩn bị một loại game ở trong lãnh thổ của mình mà có lợi thế cho riêng hắn, nhưng nếu Gift của Kudou Asuka có thể tùy ý điều khiển đối thủ của mình thì hắn ta chắc chắn sẽ không có phần thắng trong Game này.
Lúc này, trong khi Galdo đang ôm đầu mình, một giọng nói nữ tính lạnh lẽo được phát ra từ cánh cửa sổ bị vỡ.
-… Chà. Cấp dưới của một tên Ma Vương với căn cứ đặt ở Cổng số 666 của Khu Vườn Nhỏ sẽ thua một [No Name] sao? Ta mong chờ được xem chuyện này lắm đây.
-Ai… ai đó!?
Đột nhiên một luồng gió và bóng đen bay lướt qua cánh cửa sổ bị vỡ. Với mái tóc vàng lộng lãy bay lượn trong gió, một cô gái mà có vẻ lớn tuổi hơn Izayoi và những cô gái khác đến hai ba năm xuất hiện bên trong căn phòng.
-Đáng thương thật. Đây là cấp dưới của một Ma Vương thuộc Cổng ba chữ số sao? Đáng thương đến mức ta gần như đã cảm thấy thương hại cho mi.
Cô gái tóc vàng thất vọng lắc đầu mình. Galdo nâng tiếng gầm hung mãnh của mình và đe dọa cô ta.
-Con mụ kia… tuy ta không biết ngươi là cái quái gì đi chăng nữa, nhưng hiện tại ta đang rất bực. Mau cút đi trước khi ta thừa dịp tấn công ngươi.
-Fufu. Ta cảm kích sự nhiệt tình của ngươi đấy. Cơ mà, một con súc vật mới phất như ngươi lại tấn công ta, một [Giống quỷ] thuần chủng sao?
-Cái g-!
Giọng Galdo hoảng sợ không nói lên lời. Khí thế phút trước của hắn ta đã tan biến trong một tức khắc. Hắn ta tái xanh cả mặt và đong đưa thân thể to lớn của mình về sau một vài bước. Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn vào bộ dạng cô gái tóc vàng.
Cô ta có mái tóc dài màu vàng hơi cuộn sóng với những biểu hiện lạnh nhạt không phù hợp với tuổi tác mình.
Đôi mắt đỏ đẹp tuyệt trần lôi cuốn hơi thở của mọi người và đem lại cảm giác như thể sẽ nuốt chửng bất cứ ai nhìn vào chúng.
Từ khí chất nàng phát ra, hắn ta hiểu được rằng cô ấy không phải là hạng người tầm thường, nhưng mà hắn vẫn không thể tin được vào điều đó.
-Ngươi… Ngươi nói là Giống quỷ thuần chủng sao…!? Không thể nào! Giống quỷ thuần chủng hầu hết đều thuộc cấp độ Thần Cách! Tại sao một người như thế lại đến đây tìm ta!? Ngươi có phải là quân tiên phong của bọn [No Name] không hả!?
Thuật ngữ [Thuần chủng] ám chỉ một Gift đứng tại nguồn gốc của dòng cây phả hệ. Họ khác với những kẻ ‘mới phất’ thuộc loại hỗn hợp giữa các giống loài riêng biệt như Galdo, và cũng được gọi bằng tên đặc biệt cho dù có thuộc chung một giống loài.
Cô gái tóc vàng đã chải mái tóc mình lên phía trên và đáp trả lại lời của Galdo.
-À, chuyện đó. Thật ra thì ta có một chút dính dáng đến bọn [No Name] đó. Ta tưởng rằng chúng không còn muốn xây dựng lại Community của mình nữa… nhưng ta nghe tin một thành viên mới đã đánh bại một người sở hữu Thần Cách, vậy nên ta đã đến đây để xem tình hình.
Galdo quỳ rạp xuống đất như thể hắn ta đã bị ai đó đánh ngã xuống. Tuy nhiên, hắn bị thế không phải là do cô gái thuộc ‘Giống quỷ’ ở trước mặt hắn ta mà là bởi rằng ngoại trừ Asuka ra, hắn ta còn phải đối đầu với một quái vật nào đó mà có khả năng đánh bại một người sở hữu Thần Cách… Việc này đã thật sự làm cho hắn cực kỳ tuyệt vọng.
-Chuy-chuyện đó đã xảy ra vào lúc nào? Chuyện đó không phải do Kuro Usagi làm sao?
-Ngày hôm nay, vào một lúc nào đó trước khi xế chiều. Ta nghe nói cậu ta là một nam thiếu niên. Chắc chắn rằng người mà ngươi có xung đột với và cậu ta là hai người hoàn toàn khác nhau.
-Đừng… Đừng có đùa!
Galdo đã đánh mất sự tự chủ của mình và rên rỉ ầm ầm, rồi kéo mở cánh cửa của một căn mật thất và bắt đầu thu dọn tiền và của quý.
Bản thân cô gái mà tự gọi mình là ‘Giống quỷ’ chỉ đứng nhìn trong thất vọng trong khi chơi với phần đỉnh mái tóc vàng của cô ta.
-Xem ra ngươi cũng đã dự trữ không ít vàng bạc châu báu… tuy nhiên, ngươi không thể bỏ chạy khỏi một trận Game.
-A-ai mà quan tâm! Ngươi có biết ta đã ôm bao nhiêu tham vọng khi đi đến Khu Vườn Nhỏ không hả?! Trải qua hết năm này đến năm khác… Từ lúc ta chỉ mới là một con dã thú thì ta đã luôn nỗ lực nhắm đến tầng tối cao của Khu Vườn Nhỏ rồi! Và giờ thì con đĩ cái đó… chết tiệt....!
Tiếng khóc không cam lòng của hắn được pha lẫn với nỗi sợ hãi. Bản thân hắn ta đã đi sai chỗ nào cơ chứ?
Giống như khoảng thời gian khi còn ở trong khu rừng… chỉ biết phụ thuộc vào móng vuốt và răng nanh của mình để sinh tồn, nhưng lần này hắn ta thành công nhờ vào trí khôn và mưu lược của mình mà thôi!
-Nhiều năm tham vọng sao… Ta đã từng nghe nói một con mèo có thể đạt được Linh Cách nếu nó sống đủ lâu. Vấn đề là nó chỉ là thú lai với Linh Cách cấp thấp. Tuy nhiên nó cũng áp dụng cho mọi loài dã thú, chỉ cần có vòng đời rất lâu dài là chúng sẽ được coi như là Thần phẩm được sùng bái. Từ thời điểm này trở đi không quá lâu, hệ sinh thái sẽ tạo ra một sự thay đổi bùng nổ, chủng loài này sẽ được thăng cấp lên thành Linh Thú Huyền Thoại.....Nhưng nếu ngươi đã bán linh hồn cho quỷ dữ thì số của ngươi đã tận. Nếu như lúc trước ngươi tiếp tục tu luyện như một con dã thú thì ngươi đã không phải rơi vào hậu quả của việc dính líu những thứ bẩn thỉu này rồi.
-Im đi! Im đi! Im đi!
Galdo nửa điên dại rống to lên, và cô gái tóc vàng chỉ nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của hắn.
Tuy động tác của nàng rất là mềm mại nhưng Galdo lại cảm thấy mình bị nắm chặt bởi một sức lực khỏe hơn tất cả những hắn đã từng gặp phải.
-Bình tĩnh chút nào, hổ nhân. Ta đã nghe hết về tình huống của mi rồi. À mà ngươi không nên hỏi ta nghe được ở đâu. Dù sao thì ta cũng có thứ gọi là quan hệ bằng hữu không thể thiếu được.
Tuy rằng trên khuôn mặt mang theo một nụ cười vui đùa nhưng ánh mắt của cô ta lại đặc biệt lạnh lùng.
Galdo một lần nữa bắt đầu run người trong sợ hãi vì cô gái này.
-Tóm gọn lại, nếu như ngươi thắng thì mọi vấn đề của ngươi sẽ được giải thỏa, đúng không nào?
-Làm… làm cái quái gì mà ta có thể thắng! Nếu như đã nghe chuyện xảy ra vào ban ngày thì ngươi phải biết rõ rồi chứ! Ta… ta không thể làm gì được những tên nhãi ranh đó!
-Đúng vậy. Ngươi hiện tại đúng là không có cách nào để thắng. Nhưng nếu như ngươi đạt được một Gift mới… giả sử, một Gift của ‘Giống quỷ’ thì sao? Nếu vậy thì ngươi cũng có chút ít phần thắng đúng không?
Cánh tay của Galdo chợt ngừng lại. Nét mặt của hắn vẫn cứng đơ vì sợ hãi, nhưng cuối cùng thì hắn ta cũng đưa mắt nhìn cô gái kia lần đầu tiên.
-…….. Ngươi muốn ta phản bội [666 Thú] sao?
-Với kết quả mà nói thì nó sẽ thành như vậy đấy. Nhưng chắc hẳn ngươi cũng biết tên Ác Ma to lớn kia không hề có ý định trở về Khu Vườn Nhỏ. [666 Thú] chỉ là một đám quái mất trực tự mà tụ tập lại quanh một [Host Master]. Cho dù ngươi có ở đó thì tương lai ngươi như thế nào cũng hiển nhiên thôi.
Cô ta thì thầm vào đôi tai của Galdo với một giọng nói ngọt ngào quyến rũ.
-Ta không có bảo ngươi phải phản bội họ. Ta chỉ có hứng thú với ‘bọn chúng’ mà thôi. Khi mà mọi chuyện kết thúc, ngươi sẽ đạt được sự trong sạch của mình và thêm một Gift mới. Chỉ có như thế thôi. Một điều kiện tốt đối với ngươi đấy, phải không nào?
-……
Galdo đã khôi phục lại một chút sự bình tĩnh của mình và bắt đầu suy nghĩ.
Nếu cô gái đứng trước mặt ông ta thật sự là là một Giống quỷ Thuần chủng thì có khả năng cao cô ta đang lãnh đạo một Community khá có quyền thế. Hơn nữa, đúng như lời cô ta nói, [666 Thú] chỉ là một đống quái mất trật tự. Ngay cả trong tình huống này, khi mà vốn dĩ hắn ta có thể đưa sứ giả đi thỉnh cầu hỗ trợ thì cũng sẽ không ai có ai đối đáp lại lời thỉnh cầu của hắn.
Đã như vậy thì việc thay đổi Community cũng không phải là một ý kiến xấu.
Cái vấn đề khác chính là cô gái này thuộc loài ‘Giống quỷ’ nào.
-Ta có một câu hỏi. Community của ngươi ở đâu?
-Chuyện đó ta không thể trả lời. Nếu như ngươi không đồng ý thì ta không có nghĩa vụ để trả lời cho ngươi. Ta sẽ trở về trong lúc Mặt trăng còn đang hiện diện.
-Chậc! Không còn lựa chọn nào khác vậy.
Galdo thô bạo rút bàn tay mình khỏi cô gái tóc vàng.
-Được rồi. Nhưng không còn nhiều thời gian nữa. Cần phải tốn bao nhiêu lâu để triển khai Gift ‘Giống quỷ’ đó?
-Đừng lo về chuyện đó. Nó sẽ kết thúc ngay tại đây nhanh thôi.
-Cái gì?
Hắn đã bị tóm lấy tại cổ áo. Trước khi Galdo kịp nhận thức, cô gái tóc vàng đã chìm hàm răng của cô ta vào phần gáy của cánh cổ hắn.
Ngụm ngụm. Với âm thanh thô bạo, cô ta xé rách phần da của Galdo và bắt đầu hút máu của hắn.
-Gya… gyaaaaaaaaa!
Chỉ trong tức khắc, màu máu đỏ thẫm chạy tuần hoàn quanh tĩnh mạch đã nuốt lấy bản năng hoang dã của hắn. Với mạch tim bắt đầu đập thất thường giống như một cơn hồng thủy và mỗi một tế bào của hắn đã bốc cháy như những khúc gỗ bị ném vào lò sưởi, hắn phát ra một tiếng rên thảm thiết.
Chỉ khi nhận thức của hắn đang dần chìm vào vạc lửa của địa ngục Galdo mới nhận ra hắn ta đang đối đầu với ai.
(Ma cà rồng thuần chủng –– [Kị Sĩ của Khu Vườn Nhỏ] ư !? Con mụ này… Không thể nào!?)
-Ta sẽ nói thẳng ra luôn, ta không hề lừa dối mi. Ta đã thật sự ban cho mi Gift của Giống quỷ.
Cô ta chậm rãi đưa đầu lưỡi liếm môi mình. Nụ cười trên khuôn mặt cô ta lúc bấy giờ là một nụ cười tinh nghịch phù hợp với tuổi tác của cô, nhưng vẻ đẹp mà nó mang lại làm ớn lạnh bất cứ trái tim của con người nào trông thấy nó.
-Được rồi, giờ thì các ngươi sẽ ứng phó như thế nào đây, hỡi [No Name] đổi mới?
Phần 2
Gần cổng thoát nước khu dân cư của [No Name].
Bốn người và một mèo đi qua khu tàn tích và dần tạo đường đi đến một khu vực có nhiều tòa nhà trống rỗng mà có vẻ vững chắc hơn. Sau đó, bốn người họ rời khỏi khu dân cư và chuẩn bị đặt chồi của Thủy Mộc vào bể chứa nước. Những vị khách đến nơi này trước, Jin và những đám trẻ của Community, đang dọn ống dẫn nước với những dụng cụ vệ sinh trong tay mình.
-A, mọi người! Đường thủy đạo và bể chứa nước đã được chuẩn bị xong rồi!
-Vất vả cho ngài rồi, Jin-bocchan♪ Mọi người đều đã giúp dọn dẹp sao?
Những đám trẻ vui vẻ tụ tập lại quanh Kuro Usagi.
-Chào mừng Kurousa-neechan đã trở về!
-Em có hơi buồn ngủ, nhưng em đã giúp dọn dẹp đấy~
-Chị ơi chị ơi, những người mới đó là ai thế?
-Họ có mạnh không hả chị? Họ có tuyệt không hả chị?
-YES! Họ là những người rất mạnh và đáng yêu nữa! Chị sẽ giới thiệu họ ngay bây giờ nên mọi người hãy mau xếp thành hàng đi.
Tách. Kuro Usagi bật tách ngón tay cô ấy, và bọn trẻ liền xếp thành hàng ngang với những động tác hoàn hảo.
Bọn trẻ có khoảng hai mươi người. Trong số chúng có những bé trai bé gái mang tai mèo và mang tai cáo.
(Đúng là tất cả đều là con nít. Hơn phân nửa số chúng không phải là người sao?)
(N-nhìn thấy tận mắt thì mới biết được chúng đông hơn so với mình nghĩ. Và đây chỉ là một phần sáu số lượng thôi sao?)
(……. Mình… không biết cách đối phó với trẻ con. Liệu mình có ổn không đây?)
Cả ba người họ đều có những ấn tượng khác nhau, nhưng họ đều không phát biểu chúng. Cho dù họ có ghét trẻ con đến mức nào đi chăng nữa thì bọn họ đều phải sống chung với chúng kể từ bây giờ, vậy nên bọn họ phải giao tiếp với chúng ít nhất một chút để tránh việc gây xích mích.
Hừ hừ! Kuro Usagi ho một cách cường điệu và bắt đầu giới thiệu ba người họ.
-Họ là – bắt đầu từ bên phải – Sakamaki Izayoi-san, Kudou Asuka-san, Kasukabe You-san. Như các em đã biết, những người chơi là những người duy trì Community của chúng ta. Những người mà không thể tham gia Gift Game sẽ phải hỗ trợ những người chơi đó trong sinh hoạt cá nhân, cổ vũ động viên họ, và đôi khi thậm chí tan xương nát thịt vì bọn họ cũng không thương tiếc.
-Hả? Không nhất thiết phải như thế đâu. Các em cứ thẳng thắng với anh chị cũng không sao cả.
-Tuyệt đối không được. Như vậy thì chúng ta sẽ không thể duy trì tổ chức.
Kuro Usagi lập tức từ chối lời đề nghị của Asuka với một giọng điệu cực kỳ nghiêm túc.
Đây là giọng điệu và biểu hiện nghiêm túc nhất mà cô ấy có suốt ngày hôm nay.
-Cuộc sống hằng ngày của Community được duy trì dựa trên những người chơi tham gia những Gift Game và cũng dựa trên những Gift mới mà bọn họ đạt được thông qua chúng. Hễ các cậu còn sống trong thế giới của Khu Vườn Nhỏ thì đây là một phép tắc không thể tránh khỏi được. Nếu như các cậu cưng chiều bọn họ trong khi họ còn nhỏ thì nó sẽ ảnh hưởng xấu đến tương lai của họ.
-…… Ra vậy.
Kuro Usagi nhanh chóng làm Asuka phải im lặng với một giọng nói và thái độ uy quyền. Đây là sự nghiêm khắc của một người mà đã lãnh đạo Community này trong suốt ba năm qua.
Trong khi đó, một suy nghĩ khác nổi lên trong đầu Asuka. Bản thân cô ta chắc hẳn đã nhận trách nhiệm trầm trọng hơn nhiều so với lúc trước cô nghĩ.
-Những người ở đây là những người lớn tuổi nhất trong số bọn họ. Tuy họ không thể tham gia vào Gift Game, nhưng như các cậu thấy đấy, một vài bọn họ có sở hữu Gift loại Dã Thú. Vì vậy khi các cậu có cần một thứ gì đó thì xin hãy nhờ vào họ. Mọi người hẳn cũng không có vấn đề gì đúng không nào?
-Chúng ta hãy cùng giúp đỡ lẫn nhau nhé!
Khoảng chừng hai mươi người trẻ con đã la lên với một âm kêu lớn đến nỗi làm rung động cả tai.
Ba người họ có cảm giác như mình vừa bị tấn công bởi một loại vũ khí sóng âm nào đó.
-Haha, thật là có tinh thần.
-Ph… phải rồi.
(… liệu không có vấn đề gì thật sao?)
Izayoi là người duy nhất tươi cười. Hai người kia có một biểu hiện phức tạp trên khuôn mặt mình.
-Được rồi, giờ thì đã giới thiệu với nhau xong, chúng ta hãy cùng trồng cây Thủy Mộc nào! Tôi sẽ đặt nó lên bệ đài nên làm phiền Izayoi-san xin hãy lấy nó ra từ Gift Card.
-Aiyo.
Mặc dù đã nhiều năm rồi không có nước trong đường thủy đạo nhưng cấu tạo của nó vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên nó có những khe nứt ở một vài nơi và bụi cát cũng đã tích lũy lại ở một số vị trí quan trọng. Đúng như dự đoán, việc dọn dẹp mọi phần cát bụi đã là một công việc khó khăn.
Kasukabe You đứng trên tường đá nhìn xung quanh với vẻ mặt ngạc nhiên.
-Bể chứa nước này lớn thật. Lớn gần bằng một cái hồ nước vậy.
-Đúng rồi. Sau khi băng qua cổng thì chúng ta đã thấy được rất nhiều đường thủy đạo đây và đó, nếu mà toàn bộ chúng đều lưu trữ dòng nước thì đây chắc hẳn sẽ là một cảnh quang đồ sộ. Tuy nhiên lần cuối mấy thứ này được sử dụng hẳn là rất lâu rồi phải không? Đã bao lâu rồi nhỉ, neechan tai thỏ?
Kuro Usagi nhanh chóng quay người lại trong khi ôm lấy chiếc cây.
-Vâng, lần cuối chúng được sử dụng là ba năm trước, mèo tam thể-san. Vốn trước kia có một cây Thủy Mộc với một Long Chi Nhãn đã được đặt trên bệ đài của bể chứa nước, nhưng nó cũng đã bị Ma Vương cướp đi rồi.
Nghe thấy thấy, đôi mắt của Izayoi liền sáng lấp lánh.
-Long Chi Nhãn? Cái thứ gì thế này, tôi muốn có nó! Tôi có thể giành lấy nó ở đâu?
-Chà, đi đâu mới được nhỉ? Có biết thì tôi cũng không nói cho Izayoi-san đâu.
Nếu cô ấy nói cho Izayoi biết thì cậu ta chắc chắn sẽ đi tìm rồng để khiêu chiến ngay. Nếu cậu ta khiêu chiến với một con rồng thì thật sự không còn cách nào để cứu vãn cậu ta nữa. Kuro Usagi đã trả lời một cách qua loa trong khi Jin quay trở về chủ đề trước đó.
-Chúng tôi có làm công việc bảo quản đường thủy đạo theo định kỳ, nhưng chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Hơn nữa tôi nghĩ là chỉ cây Thủy Mộc này thôi cũng không thể làm đầy cả bể chứa nước với những đường thủy đạo. Vì vậy chúng tôi đã đóng những đường thủy đạo hướng về khu dân cư và chỉ mở những đường mà dẫn nước về phía lâu đài và phòng ngủ tập thể. Chúng tôi đã đôi khi dùng chúng vào những lúc đi lấy nước từ con sông nên chúng không có vấn đề gì cả.
-Ồ, có cách để vận chuyển nước từ con sông cách đây khoảng vài ki-lô-mét sao?
Thế chỗ cho Kuro Usagi đang bận lo chỗ sắp đặt của chồi cây, Jin và những đứa trẻ trả lời câu hỏi của Asuka.
-Đúng vậy. Tất cả mọi người đều cùng nhau đem về những xô nước cầm trong hai tay.
-Nhưng thường thì hơn phân nửa phần nước đó sẽ bị đổ ra và biến mất.
-Tuy nhiên nếu Kuro Usa-neechan được cho phép đi lấy nước từ bên ngoài Khu Vườn Nhỏ thì chị ấy sẽ làm đầy bể chứa nước nhanh thôi.
-……. Chị hiểu rồi. Nghe vất vả thật.
Asuka để lộ ra một biểu hiện có chút thất vọng.
Cô ấy có lẽ đã mong chờ một cách nào đó mà hoành tráng hoặc tuyệt vời hơn. Nhưng mà nếu có tồn tại một cách thức như thế thì Kuro Usagi đã không phải phiền não về hiện tượng thiếu thốn nước và họ cũng đã không đón chào cây Thủy Mộc với niềm hân hoan như thế rồi.
Kuro Usagi nhảy một bước ra xa đến chính giữa bể chứa nước nơi mà bệ đài được đặt trên đỉnh của một trụ cột và nói:
-Giờ thì tôi sẽ tháo sợi dây của chồi cây và nó sẽ bắt đầu cắm rễ xuống. Xin mời Izayoi-san kéo cánh cổng của đường thủy đạo dẫn đến tòa lâu đài.
-Aiyo.
Izayoi nhảy xuống dưới bể chứa nước và mở cổng thoát nước. Ngay lập tức sau khi Kuro Usagi tháo sợi dây buộc chồi cây lại, một dòng nước lớn từ bên trong vải khăn che kín phần rễ đã tràn đầy ra ngoài và bắt đầu làm ngập bể chứa nước.
Người phụ trách mở cổng thoát nước Izayoi liền ngạc nhiên la to.
-Khoan đ-… chờ một chút coi! Này! Ta không muốn bị ướt thêm trong ngày hôm nay nữa đâu!
Vì đã bị ướt đẫm rất nhiều lần trong ngày hôm nay, Izayoi liền vội vàng nhảy lên bức tường đá.
Giờ thì phần niêm phong đã được tháo gỡ ra, chỉ trong nháy mắt phần rễ của cây Thủy Mộc đã bọc quanh trụ cột dưới bệ đài và bắt đầu phát ra nhiều nước hơn nữa.
Từ ánh mặt trăng và dòng nước chảy xuống từ những nhánh cây, những chiếc lá mới đâm chồi đã phát ra một ánh hào quang lộng lẫy.
-Uwaa! Nó còn hăng hái hơn tôi nghĩ! ♪
Những dòng nước chảy xiết đi qua cổng thoát nước và nhanh chóng bắt đầu lấp đầy những đường thủy đạo dẫn đến khu nhà chính. Lượng nước toát ra từ cây Thủy Mộc đã trở nên nhiều hơn hẳn so với dự kiến ban đầu, nhiều đến nỗi nó đã làm ngập cả bể chứa nước.
Trông thấy cảnh tượng nguồn nước lấp đầy bể quen thuộc, Jin cảm động nói thầm.
-Tuyệt thật! Cứ như vậy thì không chừng chúng ta còn có thể dùng nước ngoài những việc sinh hoạt hằng ngày…!
-Cái gì? Cậu định khởi công một trang trại hay sao hả?
-Đại loại thế. Lấy ví dụ như bằng việc trồng những Gift loại hoa điển hình như Noãn hoa thủy tiên mà sinh sổi nảy nở trên bề mặt nước, chúng còn có thể trở thành một nguồn thu nhập cho Community cho dù không tham gia vào những Gift Game. Hơn nữa mọi người ai cũng có thể tham gia vào nhiệm vụ nên…
-Hửm? Vậy Noãn hoa thủy tiên đó là cái gì vậy, ochibi-sama?
Ể? Jin để miệng mình nửa mở toát vì kinh ngạc. Tuy nhiên nó không phải là do việc Izayoi không biết loài thực vật này.
Điều làm cho cậu ấy ngạc nhiên là cách mà Izayoi đột nhiên gọi cậu ấy là ‘ochibi-sama’ mà không có tiền lệ nào, một tên hiệu mà kết hợp giữa ngôn ngữ lễ phép và chế nhạo.
-Noãn… Noãn hoa thủy tiên, còn được gọi là [Aquaflan], là một loài hoa màu nhạt có sở hữu những tính chất làm sạch nước. Nó còn được sử dụng trong những nhà tắm dược thảo và thông thường được buôn bán vì tính thẩm mỹ cao của nó. Tôi nhớ kỹ là ở trước Quảng trường Đài phun nước có một số chúng.
-À, cái nụ hoa mang hình trái trứng đó sao? Nếu sớm biết chúng có giá trị như thế thì tôi đã mang một cái về đây rồi.
-Cậu… cậu đang nói cái gì thế hả? Noãn hoa thủy tiên còn được sử dụng như Thẻ dùng trong những trận Gift Game ở các vùng miền Nam và miền Bắc, cậu sẽ vi phạm luật nếu hái bừa đấy!
-Này này, đừng quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt thế khi cậu vẫn còn là một đứa con nít, ochibi-sama.
Chậc. Jin cuối cùng cũng đã nổi giận lên và dự định mở miệng phản kích.
Tuy nhiên Izayoi ngăn cậu ta lại với một cử động của bàn tay mình và nói với một vẻ mặt nghiêm trọng đi kèm với một giọng điệu quyết đoán.
-Xin lỗi nhưng tôi sẽ không gọi cậu là [Nhà lãnh đạo] trước khi tôi tán thành cậu. Tôi chỉ mang đến cây Thủy Mộc này vì nổi hứng thế thôi. Tôi hoàn toàn đã không làm thế với cái khái niệm ‘Lợi ích của Community’ ở trong đầu mình.
Jin nghẹn lời không biết nói gì. Cậu ấy nghe từ Kuro Usagi rằng Izayoi là người đã đánh bại Xà Thần và thu về cây Thủy Mộc. Do càng đặt nhiều hy vọng vào cậu ta là một thế lực quan trọng, những lời lẽ này đã càng đánh gục cậu ấy mãnh liệt hơn.
-Như tôi đã nói với Kuro Usagi trước đó, nếu mà Community này trở nên nhàm chán sau khi tôi đã hoàn thành nghĩa vụ của mình như là một lời cảm tạ vì đã triệu hồi tôi thì… tôi sẽ bỏ đi mà không chút do dự. Hiểu chưa?
Izayoi đứng nói với một giọng điệu mà có thể xem như là thật thà tha thiết hoặc là uy hiếp. Jin đã bị đánh lừa bởi thái độ lỗ mãng của Izayoi, nhưng nếu xem xét trong số ba người họ thì cậu ấy chắc hẳn là đứa trẻ rắc rối nhất.
Tuy không biết ‘nhàm chán’ ở đây có nghĩa là gì nhưng chính bởi vì thế mà Jin gật đầu một cách kiên quyết.
-Chúng tôi là một Community với nguyện vọng ‘Đánh bại Ma Vương’. Tôi không có dự định sẽ mãi mãi phụ thuộc vào Kuro Usagi. Trong trận Gift Game tiếp theo… Tôi sẽ chứng minh điều đó.
-Vậy cơ à? Tôi sẽ mong chờ nó đấy, ochibi-sama.
Izayoi quay người lại mà cười lỗ mãng. Đối với Jin thì cái biệt danh đó rất là khó chịu, nhưng vì hiện tại không thể làm được gì nên cậu ta nuốt lại lời mình.
Trái ngược lại với Jin người mà cho đến đây chỉ phụ thuộc vào Kuro Usagi, người đồng minh mới Izayoi đã cống hiến được rất nhiều đến với Community này.
(Trận Gift Game đầu tiên… Mình phải nỗ lực lên mới được.)
Jin tự thì thầm với bản thân mình trong khi quan sát ánh trăng mười sáu ngày tuổi nổi lên trên bề mặt của bể chứa nước.
Phần 3
Khi mọi người đi đến tòa lâu đài thì nó đã là nửa đêm. Hình bóng của khu chỉ huy dưới ánh trăng trông to bằng một khu khách sạn. You ngẩng đầu nhìn tòa lâu đài mà sẽ trở thành căn cứ của họ và thì thầm trong nỗi kinh sợ.
-Nhìn từ xa thì đã nghĩ nó lớn rồi, nhưng mà… lại gần nhìn thì thấy nó còn lớn hơn nữa. Chúng ta nên ở lại nơi nào đây?
-Căn cứ vào truyền thống của Community chúng tôi, chúng tôi phân chia cấp bậc giữa những người có khả năng tham gia Gift Game và những người ở cấp bậc cao nhất sẽ bắt đầu từ những tầng thượng cao nhất, nhưng mà… hiện tại thì các cậu có thể chọn lựa bất cứ nơi nào mà mình thích. Dù sao thì việc di chuyển lên xuống cũng sẽ gây bất tiện.
-Được thôi. Vậy sẽ không có vấn đề gì nếu tôi sử dụng tòa nhà kia chứ?
Asuka chỉ vào một tòa nhà ở cạnh bên tòa lâu đài.
-Aah, đó là tòa nhà dành cho bọn trẻ. Ban đầu thì nó có một công dụng khác, nhưng vì mục đích an ninh nên bây giờ mọi người đã chuyển sang sống ở đó. Nếu Asuka-san không ngại chung sống với 120 đứa trẻ trong cùng một tòa nhà thì…
-Tôi xin rút.
Asuka trả lời ngay lập tức. Cho dù cô ta không có cực kỳ tệ trong việc ứng phó với trẻ em, việc cùng chung sống với 120 đứa trẻ chắc có lẽ không phải là ý kiến hay đối với cô ta.
Ba người họ đã tạm thời gạt bỏ những câu hỏi về Khu Vườn Nhỏ và Community sang một bên, và bộc lộ yêu cầu mãnh liệt của họ là ‘Nói chung hiện tại là đang rất muốn tắm’, và cứ thế Kuro Usagi đã bắt tay vào chuẩn bị chỗ tắm cho họ.
Khi mà Kuro Usagi trông thấy tình trạng hiện tại của khu nhà tắm lớn mà đã không được sử dụng trong một thời gian dài, cô ấy tái xanh mặt và nói.
-Phiền mọi người xin hãy chờ ít nhất khoảng một tiếng! Tôi sẽ dọn sạch sẽ nó nhanh thôi!
Cô ấy kêu thật to và ngay lập tức bắt đầu dọn dẹp.
Ba người họ đi nhìn từng căn phòng riêng của mình một cách nhanh gọn, và rồi tập trung lại trong phòng chờ của nhà tắm.
-Ojou… tôi không đi tắm không được sao?
-Không được. Mèo tam thể cũng cần phải tắm rửa sạch sẽ.
-……phuun? Tuy là tôi có nghe qua rồi nhưng đúng là cô có thể hiểu được con mèo đó nói gì.
-Ừ.
-Cái giọng điệu thiếu lễ phép đó là sao hả! Nếu mà ngươi cứ kiêu ngạo như thế thì ta sẽ làm cho giường mi dính đầy lông mèo!
-Đừng nói thế. Không tốt đâu.
Đối với những người khác thì lời nói của con mèo chỉ nghe như tiếng kêu nyaa nyaa, nhưng You trả lời lại rất tự nhiên. Đối với một người ngoài cuộc thì chuyện này trông có hơi rùng mình. Asuka miễn cưỡng hỏi cô ấy.
-Câu hỏi này có xen vào chuyện riêng của cậu, nhưng mà… có lẽ lý do mà cậu không có một người bạn nào là bởi vì…
-Tớ có rất nhiều bạn. Chỉ là không có ai là con người cả.
Từ giọng điệu mà cô ấy trả lời, Asuka biết rằng mình không nên điều tra sâu thêm vào vấn đề và thay vào đó giữ im lặng.
Chẳng bao lâu sau đó từ trong hàng lang vang lên giọng nói của Kuro usagi.
-Phòng… Phòng tắm đã được chuẩn bị xong! Xin hãy ưu tiên bắt đầu với những quý cô trước!
-Cảm ơn cô. Chúng tôi sẽ đi trước đây, Izayoi-kun.
-Tôi là người thích đi vào tắm thứ nhì nên không có vấn đề gì đâu.
Cả ba quý cô đều hướng thẳng tắp đến bãi tắm lớn. Izayoi hiện tại một mình đã thư giãn một chút trong phòng chờ trước khi đột nhiên mở miệng nói.
-Được rồi. Thừa dịp này giải quyết mọi chuyện với những tên ở ngoài luôn thôi nào.
Phần 4
Cả ba quý cô rửa sạch cơ thể của họ trong bãi tắm lớn và cuối cùng cũng đã được thư giãn và thả lỏng người trong nước.
Trần nhà của bãi nhà tắm có vẻ như cũng giống với của Khu Vườn Nhỏ, một bầu trời đầy ngôi sao hiện ra thông qua trần nhà trong suốt đấy.
Kuro Usagi đã ngẩng đầu nhìn về phía trên trong khi giương hai tay mình lên không trung, hồi tưởng lại về những sự kiện diễn ra trong ngày.
-Đúng là một ngày uể oải mà. Tôi đã không nghĩ rằng việc triệu hồi những đồng minh mới lại rắc rối đến thế.
-Đó có phải là một lời phàn nàn về khoảng chúng tôi không?
-Ý… ý của tôi không phải vậy!
Kuro Usagi hoang mang rối loạn mở miệng phủ nhận nó, tạo thành những làn sóng trong nước tắm. Bên cạnh cô ấy là You đang ngâm mình trong nước với biểu hiện say sưa trên khuôn mặt cô ấy. Cũng với vẻ mặt đó, cô ấy thì thầm.
-Nước tắm này… nó có mùi vị của rừng, làm cho nó rất là dễ chịu. Mèo tam thể đáng ra nên cùng đi vào.
-Đúng vậy. Bởi vì nơi này đã sử dụng nước trực tiếp từ cây Thủy Mộc nên mèo tam thể-san chắc hẳn là cũng sẽ thích. Hơn nữa nó là nước tinh lọc vậy nên cho dù có lỡ uống một ít cũng sẽ không có vấn đề gì.
-Vậy sao. … Nhắc mới nhớ, Kuro Usagi cũng có thể hiểu mèo tam thể sao?
-YES. Do đặc quyền của [Judge Master], ngoại trừ những trường hợp đặc biệt ra thì Kuro Usagi có thể giao tiếp với phần lớn các giống loài.
‘Ra vậy’ You trả lời ngắn gọn. Giọng điệu dường như có chút hạnh phúc của cô ấy chắc hẳn không phải là một ảo giác.
Asuka đã cột mái tóc dài óng ánh của mình lại, và thì thầm nói trong một trạng thái mơ hồ.
-Cảm giác có chút giống như một suối nước nóng vậy. Tôi thích kiểu tắm này đấy.
Cô ấy giơ cánh tay phải của mình lên và dùng cánh tay trái để chà nó. Chỉ với hành động như thế thôi cũng mang lại cảm giác như làn da của cô ấy đã trở nên xinh đẹp hơn.
-Một loài cây sản xuất ra nước… liệu đó cũng là một thứ được gọi là Gift sao?
-Đúng đó. [Gift] có thể được biến đổi thành rất nhiều hình dạng khác nhau, và bằng cách gắn chúng vào một vật thể sống thì chúng mới có thể phát huy được sức mạnh của mình. Cây Thủy Mộc này đã được sinh ra nhờ vào sự kết hợp giữa [Linh Mộc] với sức mạnh tâm linh cao và [Phép lành của Thủy Thần]. Nếu như nó được gắn vào một sinh vật sống thì chắc hẳn nó sẽ được cụ thể hóa thành một Gift với khả năng điều khiển nước.
-Điều khiển nước? Không phải là tạo ra nó sao?
-Chuyện đó không phải là không làm được, nhưng mà nó sẽ rất khó để tạo ra một loại nước tinh khiết giống như Linh Mộc. Hơn nữa, cây Thủy Mộc không tạo ra nước từ không khí, thật ra thì cách diễn đạt đúng nhất sẽ là nó hấp thu độ ẩm từ bầu không khí thông qua những chiếc lá rồi dùng nó để tăng thể tích của mình. Tạo ra những vật chất hữu hình từ không khí là một chuyện mà chỉ có những người ở cùng đẳng cấp của Shiroyasha-sama hay là một con Rồng mới có thể làm được.
‘Ra vậy’ Asuka lơ đãng trả lời.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, sau đó đột nhiên khẽ mở miệng hỏi.
-Nói đến Rồng thì… trước kia Long Chi Nhãn cũng là thứ đã đạt được qua một Gift Game đúng không? Game của một con Rồng là như thế nào vậy?
-Chuyện… chuyện đó tiếc là tôi cũng không thực sự biết rõ lắm. Khi mà Kuro Usagi gia nhập Community thì nó đã được đặt trước ở trên bệ đài rồi.
-Chà, tiếc thật đấy. Tôi muốn dùng nó như một ví dụ tham khảo cho trận Game ngày mai.
Kuro Usagi cười cợt trước lời nói của Asuka, nói rằng những lo lắng của cô ấy là không cần thiết.
-Không thể nào! [Fores Garo] không hề có khả năng để mà chuẩn bị một trận Game với quy mô hoành tráng như thế. Sở dĩ sự tồn tại của Community chúng phụ thuộc hoàn toàn vào trận Game này nên tôi nghĩ có lẽ nó sẽ là về chủ đề sở trường của chúng, đó là ‘Sức mạnh’, vậy nên nó sẽ không thành vấn đề cho cô đâu. Miễn là nó không quá phụ thuộc vào may mắn thì sẽ không có gì để lo lắng cả.
Asuka hỏi ngược lại ngay lập tức với vẻ mặt khó chịu.
-Vậy là có những Game phụ thuộc hoàn toàn vào may mắn sao?
-YES! Gift Game dù sao cũng là một thể loại trò chơi mà thôi. Có rất nhiều loại Gift Game tồn tại chỉ để kiểm tra vận may của một người nào đó. Điển hình là Game dựa trên một lượt lăn súc sắc.
-Ra… ra vậy.
Asuka có một biểu hiện phức tạp. Sự tồn tại của một Community đã phụ thuộc vào trận Game đó, nhưng mà Asuka không muốn nó được giải quyết chỉ với vận may thôi. Một cuộc tranh tài như thế sẽ không có trang trọng chút nào.
-Gift Game sao… Tôi từng cho rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu như chúng ta hết lòng tận hưởng nó, cơ mà… Nếu chúng ta muốn cân nhắc cho Community thì chúng ta không thể thiếu thận trọng được. Cậu nghĩ thế nào, Kasukabe-san?
Asuka chuyển đề tài qua cho You. Từ nãy giờ cô ấy đã âm thầm ngâm mình trong nước tắm, nhưng cô ấy đã nhanh chóng trả lời câu hỏi bất ngờ đó.
-Tôi nghĩ rằng chỉ cần thắng là mọi chuyện sẽ tốt thôi. Chỉ cần thắng thì chúng ta sẽ được vui chơi và Community cũng sẽ được hạnh phúc. Một công hai việc.
-You-san nói đúng đấy! Tận hưởng những trận Game là điều kiện tất yếu để trở thành một Người chơi cao cấp.
-Tôi rất vui khi nghe được điều đó.
Asuka bây giờ đã bắt đầu hối tiếc vì đã không yêu cầu bất cứ phần thưởng nào cho trận Game của họ đối với [Fores Garo]. Dù sao thì nó cũng là một trận Game thắng lợi đã xác định nên nếu lúc trước cô ấy có khiêu khích đối phương ‘Hãy cầm toàn bộ gia tài của ngươi ra đặt cược!’ thì tốt rồi.
Kuro Usagi tiến lại gần hai người họ và chuyển sang một chủ đề khác.
-Mà này, mà này hai người các cậu. Chúng ta đang có một ‘cuộc giao tiếp khỏa thân’ đây này, vậy nên nếu được thì liệu các cậu có thể kể thêm về mình cho Kuro Usagi nghe không? Về sở thích, nơi mà các cậu đến từ và những chuyện đại loại thế.
-Ồ, tại sao cô lại có hứng thú với những chuyện đó?
-Dĩ nhiên là vì tò mò rồi! Các cậu là những người bạn nữ mà tôi đã mong đợi từ lâu nên Kuro Usagi rất là có hứng thú với các cậu♪.
Kuro Usagi hỏi với một biểu hiện vui tươi. Lời nói của cô ấy không mang theo một ẩn ý hay mục đích xấu nào, nhưng cả hai người đó đều mang theo một vẻ mặt miễn cưỡng. Trong lá thư mà họ nhận được đã ghi như sau: ‘Hãy gạt bỏ bạn bè, của cải, thế giới của mình, và đến với Khu Vườn Nhỏ.’
Họ đơn thuần không muốn phải hồi tưởng lại những thứ mà họ đã bỏ lại ở phía sau.
-Nhưng thôi cũng được. Chúng ta dù sao cũng là những đồng minh chung sống với nhau kể từ bây giờ. Tôi sẽ không bận tâm miễn là cô đừng tọc mạch quá nhiều.
-Tôi thật sự không muốn nói về nó. Nhưng đúng là có điều tôi muốn hỏi. Tôi rất muốn biết về Kuro Usagi. Cách mà mái tóc của cô thay đổi thành màu hoa anh đào, nó khá là tuyệt đấy.
-Ayaya, Kuro Usagi tuyệt đến thế sao?
-Tôi cũng đã luôn suy nghĩ về điều đó. Hay là chúng ta gọi đây là một trao đổi thông tin nhé?
Sau đó ba cô gái tiếp tục tán gẫu một hồi, trong khi ngâm mình trong nước tắm.
Phần 5
Hiện diện vào đêm hôm đó là ánh trăng mười sáu ngày tuổi.
Sau khi rời khỏi tòa lâu đài mà Kuro Usagi đã dẫn họ đến, Sakamaki Izayoi đứng bất động trước tòa nhà nơi mà những đứa trẻ Community đang ngủ say giống như một giám hộ Thiên Vương với hay tay ôm trước ngực.
-Ooi… Nếu các ngươi không quyết định nhanh một chút thì ta sẽ không được đi tắm đấy.
Xào xạc... Những hàng cây đu đưa theo cơn gió. Tuy nếu thoạt nhìn qua thì không có dấu hiệu của người nào ở quanh đây cả, nhưng Izayoi vẫn tiếp tục lầm bầm với bản thân mình với một vẻ mặt khó chịu như thể cậu ấy đang nhắm vào ai đó.
-Giờ rốt cuộc là các ngươi có tấn công nơi này hay không? Nếu có thì mau đưa ra quyết định rồi phóng vào đây đi.
Xào xạc… Cũng chỉ có âm thanh của tiếng cây đu đưa theo cơn gió vang lên. Nó vẫn có vẻ như không có ai ẩn náu quanh đây cả.
Izayoi chán nản nhặt lên một vài hòn đá và sau đó nhẹ nhàng ném chúng về phía những chỗ tối của hàng cây.
-Hầy!
Ầm ầm! Một tiếng nổ mạnh khoa trương, mà không thể nào có được chỉ từ một cú ném nhẹ đó, đã cuốn đi tất cả những hàng cây ở gần đó, ném tung những bóng người không rõ ràng vừa mới xuất hiện lên tứ phía trên không trung, và làm lay động những cánh cửa sổ ở tòa nhà gần đó.
Jin vội vàng lao ra khỏi tòa nhà và hỏi Izayoi chuyện gì mới phát sinh ra.
-Có… có chuyện gì vậy?
-Hình như là mấy tên xâm nhập. Chắc là từ đám [Fores Garo] đó?
Những bóng người không rõ ràng và những mảnh vụn rơi lần lượt xuống mặt đất.
Với nỗ lực kiên cường, những người mà vẫn còn tỉnh táo đứng lên chăm chú nhìn Izayoi và Jin.
-Đúng… đúng là một sức mạnh phi lý mà…! Tin đồn cậu ta đánh bại Xà Thần là thật rồi!
-Ừ… nói như vậy không chừng bọn họ sẽ thật sự thắng trận Game đấu với tên Galdo…….!
Trong ánh mắt của những tên xâm nhập không hề có cảm giác thù địch nào. Có lẽ đã nhận thấy điều này, Izayoi tiến gần tới những tên xâm nhập và bắt đầu nói chuyện với chúng.
-Chà? Làm sao đây, các ngươi không phải là con người à?
Mỗi một tên xâm nhập đều có những bộ phận cơ thể rất khác biệt so với con người.
Một số tên có tai chó, một số có lông cơ thể dài và móng vuốt, còn một số thì lại có những đôi mắt như loài bò sát.
Izayoi đưa mắt nhìn họ từ đầu đến chân mà lòng đầy hứng thú, như thể cậu ấy đang lựa chọn họ vậy.
-Chúng tôi là những người với nền móng nhân loại cầm giữ những loại Gift [Dã Thú] khác nhau. Nhưng bởi vì cấp độ Gift của chúng tôi rất thấp nên chúng tôi chỉ có thể thực hiện quá trình biến đổi không hoàn thiện.
-Hể…. Mà này, các ngươi chắc hẳn muốn nói chuyện với chúng ta nên đã không tấn công đúng không? Nói mau đi.
Izayoi dáng tươi cười nói với họ. Tuy nhiên, tất cả những tên xâm nhập đều nín lặng với vẻ mặt u buồn.
Sau khi bọn họ đưa mắt nhìn nhau, họ cúi đầu mình xuống với sự quyết tâm.
-Chúng tôi đáng hổ thẹn xin thỉnh cầu các cậu! Liệu các cậu có thể tiêu diệt triệt để Community của chúng tôi… không, Community cấu kết với Ma Vương, [Fores Garo] không?
-Không muốn.
Cậu ấy thẳng thắn từ chối lời thỉnh cầu tuyệt vọng của họ. Những tên xâm nhập cứng đơ lại và không thể nói lên lời. Cạnh cậu ấy là Jin, người mà chỉ đứng quan sát tình huống cho đến lúc này, đã chết lặng đi với miệng mở nửa to.
Biểu hiện của Izayoi mặt khác lại trở nên buồn chán, và cậu ấy quay lưng lại đối với những tên xâm nhập.
-Bọn ngươi chắc là một trong những người đã bị cái tên gọi là Galdo kia bắt giữ con tin phải không? Hẳn là lần này các ngươi bị bắt phải đến đây để bắt cóc một vài đứa trẻ hay đại loại thế chăng?
-V…vâng. Chúng tôi đã không nghĩ rằng cậu nhận thức được cả điều đó, xin hãy tha lỗi cho hành vi ngu dốt và thiếu lễ phép của chúng tôi… Từng người chúng tôi đều có người thân bị bắt làm con tin, vì vậy chúng tôi không thể cãi lời Galdo.
-À, về bọn con tin đó, họ chết hết rồi. Đó, chủ đề này kết thúc.
-……… Cái g-?
-Izayoi-san!!
Jin vội vàng cắt vào cuộc trao đổi, nhưng mà Izayoi vẫn duy trì giọng điệu lạnh lẽo đó ngay cả đối với Jin.
-Có cần phải giấu diếm nữa không? Dù sao thì khi mà các cậu thắng trận Gift Game ngày mai thì mọi chuyện sẽ được vạch trần phải không?
-Cho… cho dù có thế thì cũng phải có cách nào đó thích hợp để nói nó chứ!!
-Hả, cậu đang bảo tôi phải quan tâm đến cảm xúc của họ sao? Cậu đang đùa đúng không? Ochibi-sama. Hãy nghĩ cho kỹ đi. Ai mới là người mà đã bắt cóc những con tin bị giết chết đó? Chính là bọn người trước mắt cậu đấy!
Jin bỗng nhiên giật mình và quay đầu lại về phía những tên xâm nhập. Nếu mà họ đã bắt cóc còn nhiều người hơn nữa để cứu những con tin thì… Như vậy cũng không phải là quá đáng nếu nói rằng họ có trách nhiệm cho phân nửa số con tin bị giết chết.
-Đi săn bắt những kẻ xấu là một chuyện rất là tuyệt đấy, nhưng mà tôi không có lòng hảo tâm đi làm chuyện đó nếu như bọn cá mè một lứa lại đến nhờ tôi giúp đỡ.
-Vậy… vậy là, những người con tin đã thật sự…?
-… Đúng vậy. Có vẻ như Galdo đã giết chết họ vào đúng ngày họ bị bắt cóc.
-Không thể nào…!
Toàn bộ những tên xâm nhập đứng tại chỗ và chán nản cúi đầu xuống. Họ đã đều vấy bẩn bàn tay mình cho đến tận nay vì những người con tin, vậy nên cơn chấn động khi biết rằng những con tin đã không còn ở trong thế giới này nữa chắc hẳn là vô hạn.
Nhìn thấy họ bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, trong đầu Izayoi chợt nảy lên một ý tưởng.
(Một bọn vô lại cặn bã cấu kết với một Ma Vương… Có khi ta có thể dùng được chiêu này?)
Cậu ấy nhanh chóng quay người lại, vỗ lấy vai của một trong số những kẻ xâm nhập với một nụ cười của một đứa trẻ mà vừa nghĩ ra một trò đùa tinh nghịch mới.
-Này bọn kia, các ngươi có hận [Fores Garo] không? Các ngươi có muốn nó bị tiêu diệt không?
-Dĩ… dĩ nhiên rồi! Cũng chỉ bởi vì hắn mà chúng tôi đã phải chịu đựng biết bao gian khổ…!
-Phải, phải. Nhưng các người không có sức mạnh để đánh bại hắn đúng không nào?
Những người đàn ông không cam lòng mà mím môi của mình.
-Hắn… hắn ta vẫn là cấp dưới của một tên Ma Vương. Huống chi Gift của hắn cũng cao cấp hơn chúng tôi nhiều. Cho dù chúng tôi có thách đấu hắn một trận Game thì không đời nào chúng tôi có thể thắng được! Không phải, cho dù bằng một cách nào đó mà chúng tôi thắng và bởi vậy mà chúng tôi lại thu hút sự chú ý của tên Ma Vương thì…
-Nếu như có một Community tồn tại để đánh bại tên Ma Vương kia thì sao?
Hả? Tất cả bọn họ đều ngẩng đầu lên. Izayoi chộp lấy vai Jin và kéo cậu ấy lại gần hơn.
-Tôi đang nói rằng Jin-bocchan này đây đang xây dựng một Community với mục tiêu là đánh bại những tên Ma Vương.
-Cái g-?
Không kể những tên xâm nhập nhưng ngay cả bản thân Jin cũng thấy kinh ngạc. Mục tiêu đó gần như là rất giống với mục đích của Community họ, nhưng đồng thời cũng không đúng chút nào. Kế hoạch của Jin là bảo vệ Community mình và đánh bại chỉ tên Ma Vương mà đã cướp đi Biểu tượng của họ thôi.
Tuy vậy, lời giải thích của Izayoi nghe giống như Community họ đang hoạt động với mục tiêu là tiêu diệt mọi Ma Vương.
Có lẽ là bởi vì từ trước đến nay chưa từng có Cộng động nào như thế, những tên xâm nhập một lần nữa hỏi họ với vẻ mặt bối rối.
-Một Community để đánh bại những tên Ma Vương… Đó.. Đó là gì vậy?
-Đúng y như những gì ta nói. Chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người khỏi sự đe dọa từ Community của Ma Vương và bọn thuộc hạ của chúng. Và mọi người được chúng tôi bảo vệ nên quảng cáo điều này. [Đơn hàng đặc biệt. Xin chú ý. Những người gặp vấn đề về Ma Vương xin hãy tìm Jin Russel để hợp tác.]
-Cậu đ-
‘Cậu đùa sao!?’ là điều mà Jin muốn nói, nhưng miệng cậu ta đã bị chặn lại bởi Izayoi, bản thân cậu ấy hoàn toàn nghiêm túc đến lạ thường.
Izayoi nhanh chóng đứng dậy và căng bàn tay của cậu ấy ra như thể bắt lấy nguồn gió mạnh.
-Chuyện mà xảy đến đối với những con tin thật sự là đáng tiếc. Tuy nhiên, các ngươi có thể an tâm nghỉ ngơi. Vào ngày mai những thành viên của chúng tôi cùng với sự lãnh đạo của Jin Russel sẽ báo thù rửa hận cho các ngươi! Các ngươi cũng không phải lo về những gì sẽ xảy đến sau đó! Và đó là bởi vì Jin Russel đã trở dậy để tiêu diệt mọi tên Ma Vương.
-Oooo…!
Izayoi phát biểu với một giọng điệu khoa trương, nhưng những tên xâm nhập đã tìm thấy niềm tin trong chúng. Jin tuyệt vọng giãy dụa để thoát khỏi cánh tay của cậu ấy, nhưng sức mạnh khủng khiếp của Izayoi đã kìm cậu ấy xuống, làm cho cậu ấy còn không thể nói lên lời.
-Giờ thì trở về với Community của các ngươi đi! Và hãy nói cho tất cả những Community bạn hữu của các ngươi luôn! Nói rằng Jin Russel của chúng ta sẽ tiêu diệt mọi tên Ma Vương!
-Hiểu… Hiểu rồi! Chúc ngài may mắn ngày mai, Jin-bocchan!
-Khoan…….. Khoan……..!
Tiếng kêu của Jin đã không đến tới họ, và những người xâm nhập liền biến mất trong nháy mắt. Sau khi Izayoi đã buông tay ra thì Jin chỉ có thể ngã rạp xuống đất mà người hết sức bối rối
Phần 6
Sau khi ra khỏi nhà tắm, ba cô gái mặc bộ quần áo nhà thay cho bộ đồ ngủ đã đến phòng của Kuro Usagi với ý định tìm những bộ quần áo khác để mặc cho những ngày về sau. Nhất là Asuka, người mà đã đến Khu Vườn Nhỏ với y phục trang trọng nên không có bộ quần áo hằng ngày. You luôn ưu đãi những bộ quần áo đơn giản nên không có vấn đề gì cả, nhưng có vẻ như Asuka không thỏa mãn với chỉ thế.
-Hiếm khi nào chúng ta có thể đến được một thế giới kỳ diệu như là đây, vậy nên sẽ không có vấn đề gì nếu tôi mặc một bộ trang phục phù hợp cho quần áo hằng ngày, phải không nào?
-Dĩ nhiên rồi! Tuy nhiên tôi không biết liệu tủ quần áo của Kuro Usagi có y phục nào phù hợp với sở thích của Asuka không nữa.
Goso goso. Kuro Usagi hiện đang lục tung cả tủ quần áo.
Trong lúc ánh mắt của Asuka lang thang qua lại, cô ấy đã chú ý ngay đến tủ quần áo ở phía sau.
Khi Kuro Usagi nhận thấy được điều đó, đôi tai thỏ của cô nhảy lên như thể cô ấy vừa có một sáng kiến hay.
-Nhắc mới nhớ, những bộ quần áo tôi được yêu cầu để mặc khi mà tôi làm trọng tài đều ở bên trong cái tủ đó…!
Kuro Usagi kéo mở tủ quần áo, bên trong bày ra rất nhiều loại trang phục khác nhau.
-Asuka thích kiểu nào hơn nhỉ, quần áo một mảnh hay hai mảnh?
-Nếu phải chọn thì, tôi sẽ lấy bộ một mảnh.
-Tôi đồng ý♪ Kuro Usagi cũng thích những bộ quần áo một mảnh hơn. Vậy còn váy thì sao?
-Tôi không có đặc biệt thích loại nào cả... nhưng mà chiều dài chiếc váy của Kuro Usagi có hơi chút đáng xấu hổ.
-Uu, quả nhiên là vậy. Kuro Usagi cũng thích váy dài hơn…
Goso goso. Cuối cùng thì cô ấy có bao nhiêu bộ trang phục thế này? Kuro Usagi gạt một đống chúng sang một bên và bắt đầu lựa chọn.
Kuro Usagi lại tiếp tục lùng sục tủ quần áo trước khi cô ấy đột nhiên mở miệng nói rằng.
-Thế còn cái này thì sao!?
Basaa, cô ấy trải dài ra một bộ trang phục màu đỏ tươi. Nó là bộ quần áo một mảnh, váy dài, hay nói đúng hơn thì, nó thực chất là một bộ đầm trang trọng. You đã nháy mắt đến ba lần trước sự sặc sỡ của bộ đầm.
-… Mặc cái này như một bộ quần áo hằng ngày ư?
-Ara, nó không phải tuyệt vời sao? Cá nhân tôi cũng thích kiểu y phục như thế này lắm.
Asuka hăng hái đến khác thường đã cởi bộ quần áo nhà ra để thay bộ đầm ngay tại đó. Kuro Usagi giải thích thêm về bộ đầm trong khi hỗ trợ Asuka thay đồ.
-Tôi đã nhận được bộ đầm này từ Shiroyasha-sama để làm trang phục trọng tài. Bởi rằng nếu có nhu cầu thì, loài Thỏ cũng sẽ đảm nhiệm những việc như là làm người điều khiển chương trình kiêm công việc trọng tài, và với thế chúng tôi cũng có trách nhiệm cho mảng giải trí.
-Ra vậy sao.
-YES! Sở dĩ vậy nên nó có Thần Mệnh Bảo Hộ kèm theo nó để bảo vệ người mặc. Có lẽ nó cũng là một ý kiến tốt để mặc bộ này vào trận Gift Game ngày mai.
Asuka đến bây giờ mới nhận ra mục tiêu của Kuro Usagi là gì.
Bởi vì nó có một Gift Bảo Hộ được khắc trên nó, nó đã không còn là một bộ quần áo sặc sở trang hoàng, cô ấy chắc hẳn đã nghĩ rằng nó sẽ trở nên hữu dụng bất kể là trong thời điểm thông thường hay là trong trường hợp khẩn cấp.
Sau khi mặc lên bộ đầm Asuka bước một vài bước tiến về trước.
Chiếc đầm đẹp tuyệt trần mà kéo dài xuống đến tận bàn chân của Asuka phối hợp với từng cử động của cô ấy trong khi cô ấy khiêu vũ vòng quanh một chút. Ngoài ra bằng cách mặc lên nó, cơ thể của cô ấy có cảm giác mềm mại nhiều hơn một cách lạ lùng so với thông thường.
Asuka thấy khâm phục mà nói rằng.
-… Tuyệt vời thật. Đây là lần đầu tiên tôi mặc một bộ đầm mà lại có thể cử động dễ dàng đến thế.
-Fufu, dĩ nhiên rồi! Dù sao thì bộ đầm này—
-… nhưng mà, phần quanh ngực bị nới lỏng quá.
Hể? Kuro Usagi người mà đột nhiên không nói nên lời liền kiểm tra đường cong của cơ thể Asuka từ phần ngực trở xuống.
Tuy rằng có thể nói Asuka phát triển khá tốt đối với một cô gái mười năm tuổi, nhưng mà so với Kuro Usagi thì, cô ấy còn tụt xa phía sau.
Nhìn thoáng qua thì Kuro Usagi trông như một thiếu nữ trẻ, nhưng bộ ngực khêu gợi và vóc dáng kiều mị từ rốn đến mông của cô ấy đã hình thành một đường cong cơ thể lý tưởng.
Phần vòng eo chỉ vừa đủ khớp thôi, nhưng phần ngực thì rõ ràng là quá lỏng.
Kuro Usagi vội vã cố cứu chữ tình huống hiện tại.
-Ayaya, cái… cái này là! À… à thì! Tôi sẽ thay đổi nó để nó hợp với kích cỡ của Asuka ngay trong tối nay. Chắc hẳn là nó sẽ được chuẩn bị kịp cho trận Game ngày mai…!
-… được rồi, cảm ơn cô.
Asuka đồng ý với một vẻ mặt phức tạp. Tuy rằng không nói ra ngoài miệng, cô ấy cảm thấy một cảm giác bại trận không sai vào đâu được. Cho dù có là một đứa trẻ rắc rối, cô ấy rõ ràng vẫn là một thiếu nữ từ tận đáy lòng.
Không lâu sau đó, âm thanh của một ai đó đang chạy xuyên qua hành lang trong căn cứ vang lên.
Phần 7
Ở tầng cao nhất của căn cứ, Jin đã kéo Izayoi tới sảnh tiếp khách và bởi vì không thể kiềm chế cơn giận dữ nữa nên cậu ấy đã rống to lên.
-Cậu đang cố đạt được cái gì thế hả?
-[Đánh bại tên Ma Vương] giờ chỉ đổi thành [Đánh bại mọi tên Ma Vương và đồng bọn của chúng] thôi mà đúng không? [Tất cả ai có vấn đề liên quan đến Ma Vương xin hãy liên lạc Jin Russel], câu khẩu hiệu có thể là như thế nhỉ?
-Nó không có buồn cười chút nào và đây cũng không phải là chuyện đùa đâu! Cậu đã thấy thực lực của một Ma Vương ở cổng vào của Community rồi mà, đúng không!?
-Đương nhiên rồi. Có thể đánh với một người mà sở hữu một sức mạnh thú vị đến thế trong một trận Game chắc sẽ tuyệt lắm đây.
Izayoi ngồi xuống trên chiếc ghế của sảnh tiếp khách, kiêu ngạo ngã lưng về sau và bày tỏ hy vọng được đấu với một Ma Vương của cậu ấy. Jin trở nên lặng thinh chỉ trong chốc lát, rồi hỏi cậu ấy giải thích hành vi của mình.
-Cậu… cậu nói là tuyệt vời sao? Vậy là Izayoi định đẩy Community này tới sự diệt vong chỉ vì sự thích thú của mình thôi sao?
Jin nói với một giọng điệu nghiêm khắc. Dù sao thì hành vi của Izayoi cũng không thể tha thứ được.
Nếu người này thật sự dự định dùng Community này chỉ vì sự thích thú của riêng mình, cho dù hắn có khả năng là một nhân lực mạnh mẽ đến thế nào đi chăng nữa thì, họ cũng không thể chào đón hắn. Jin sẽ phải thương lượng với Kuro Usagi và đuổi hắn ta đi. Về phần Izayoi thì cậu ấy vẫn mỉm cười lỗ mãng như mọi khi.
-Không đâu. Kế hoạch này là một điều không thể thiếu cho sự phát triển của Community này.
-Kế hoạch…? Ý cậu là sao?
-Tôi muốn xác nhận một thứ trước. Cậu định đánh với tên Ma Vương đó thế nào sau khi triệu hồi chúng tôi? Những người như Shiroyasha và tên mà đã để lại chiến tích đó được gọi là ‘Ma Vương’, đúng không nào?
Jin trở nên lặng thinh. Mặc dù họ muốn giành lại danh dự của họ và tiêu diệt tên Ma Vương, cậu ấy với tư cách là một Nhà lãnh đạo đã không có một kế hoạch rõ ràng nào để làm việc đó. Jin đã tụ họp lại tất cả những hiểu biết còn non nớt của mình và trả lời.
-Trước tiên… tôi định bảo đảm được một nguồn nước trước. Cho dù không có được nguồn nước thuộc đẳng cấp của Thủy Thần thì, chúng tôi vẫn còn nhiều nguồn nước khác mà - sau khi lên kế hoạch kỹ lưỡng với sự trợ giúp của những người mới đến - có khả năng để đạt được. Nhưng về khoảng đó thì Izayoi-san đã cho ra một kết quả hoàn toàn vượt xa dự kiến của chúng tôi, vậy nên tôi thật lòng biết ơn cậu.
-Ừ, phải biết ơn nhiều vào.
Phớt lờ đi một Izayoi đang cười, Jin tiếp tục nói.
-Bằng cách đều đặn hoàn thành những trận Gift Game thì Community nhất định sẽ phát triển mạnh mẽ. Cho dù những người mới đến có là bất lực đi nữa, với tất cả mọi nỗ lực của chúng tôi hợp lại thì chúng tôi sẽ xây dựng Community mình lớn hơn nữa. Càng không phải nói khi tụ họp được nhiều người có tài thế này… chúng tôi chắc chắn sẽ có thể giải quyết được bất kể loại Game nào.
-Tôi hiểu rồi, thì ra là lòng cậu tràn đầy hy vọng và mong muốn.
Izayoi vẫn hoàn toàn không biểu lộ ra sự hối lỗi với thái độ của bản thân. Jin đã không còn có thể chịu đựng được nữa, cậu ấy thay đổi triệt để giọng điệu của mình và quát to lên.
-Vậy mà… vậy mà, điều mà Izayoi-san vừa làm đã vạch trần Community với những mối nguy hiểm chỉ bởi vì sự thích thú của cậu! Nếu một tin đồn lố bịch như chúng ta là một [Community với mục tiêu đánh bại Ma Vương] lan truyền, mọi chuyện sẽ kết thúc, những trận Game với Ma Vương chắc chắn sẽ không tránh khỏi được. Cậu có hiểu được chuyện này có nghĩa là gì không!?
Jin dùng sức đấm vào bức tường của sảnh tiếp khách trong khi la to. Rất có thể là cậu ấy đã không còn chịu đựng được nữa. Nhìn thấy Jin như thế Izayoi liền ngừng cười và thay vào đó là một ánh mắt khinh miệt.
-Đúng là không thể chịu nổi cậu mà. Cậu nói về những thứ như tái xây dựng, giành lại vinh dự của mình với một kế hoạch không rõ ràng như thế sao? Cậu thật sự làm tôi thất vọng lắm đấy, Ochibi-sama.
-Cái gì!?
-Trở nên mạnh hơn bằng cách tham gia vào những Gift Game sao? Đó là điều hiển nhiên rồi. Tôi đang hỏi ở đây là làm thế nào để mà chúng ta có thể thắng lại tên Ma Vương?
-Như… như tôi đã nói, sở dĩ chúng ta tham gia những Gift Game là để tăng lực-
-Vậy là cái Community trước đó đã không tham gia vào những Gift Game để trở nên mạnh hơn sao?
-Cái… cái đó là…
Jin không hề biết nói gì. Izayoi ngay lập tức ném cho cậu ta một câu hỏi khác.
-Vả lại, Community trước đó chỉ lớn mạnh bởi vì tham gia những Gift Game sao?
-…… Không phải.
Một Community trở nên mạnh hơn nhờ vào những Gift mạnh mẽ và những Người sở hữu Gift mạnh mẽ. Nói cách khác là những nhân tài.
Những người mà sống dựa vào tài năng của họ muốn tham gia vào một Community lừng danh cũng là một chuyện hiển nhiên thôi. Tuy nhiên… Community này đã không còn Tên và Biểu tượng thiết yếu của nó nữa.
-Chúng ta đã không còn Tên hay là Biểu tượng. Ngay cả một thứ để đại diện cho Community của chúng ta còn không có nữa. Bởi vậy sự hiện diện của Community chúng ta còn không thể được lan truyền bằng những lời nói miệng. Đó không phải là lý do mà cậu đã triệu hồi chúng tôi sao?
-…
-Với mọi chuyện như thế này thì ngay cả việc kí nhận hay giao dịch hàng hóa chúng ta còn không thể làm được. Cũng không mấy ngạc nhiên khi [Thiên Nhãn] đã không coi những người [No Name] như chúng tôi là khách hàng. Dù sao thì [No Name] cũng là một trong số những thứ không có tên mà thôi. Và cũng chính bởi vì thế mà nó sẽ rất là nguy hiểm để đặt niềm tin vào. Các cậu phải vượt xa Community trước đó trong khi mang theo một điều kiện bất lợi như thế này đấy.
-Vượt xa… trước đó…!?
Nhận thức được điều này làm cho Jin cảm thấy cứ như bị một cây búa ném vào mặt.
Community trước đây mà thu được nhiều sự tôn trọng đặc biệt trong thành phố của Khu Vườn Nhỏ.
Jin vẫn chỉ có những tài năng sơ sài, và đã chỉ trở thành Nhà lãnh đạo bởi vì chiều cao và do cảnh ngộ mà thôi. Tuy nhiên, mặc dù cậu ấy đôi khi có nói đến việc [Đánh bại Ma Vương], lời nói của Izayoi đã cho thấy hiện thực mà cậu ấy đã luôn cố tránh khỏi.
Jin đã không thể trả lời ngược lại, vậy nên Izayoi sững sờ cho ra đòn quyết định.
-Theo như những gì tôi thấy thì cậu thật sự đã chưa từng nghĩ tỉ mỉ về bất cứ thứ gì hết.
-……
Từ nỗi xấu hổ và tầm trách nhiệm mà đã bộc lộ ra qua những lời nói đó, Jin không thể ngẩng cao đầu mình.
Tuy nhiên Izayoi nắm chặt lấy đôi vai của Jin và nói với một nụ cười gian xảo.
-Nếu không có Tên hay Biểu tượng thì… vậy thì không còn cách nào khác mà phải tuyên truyền tên của Nhà lãnh đạo, phải không nào?
Jin đột nhiên ngẩng cao đầu mình. Cùng lúc đó cậu ta đã nhận ra mục tiêu của Izayoi. Khi mà cậu ấy nói với những tên xâm nhập, Izayoi đã không ngừng nhấn mạnh tên của Jin và việc cậu ấy là người lãnh đạo. Vậy có nghĩa là…
-Cậu định thu hút sự chú ý lên tôi… và quảng tuyên truyền sự tồn tại của Community chúng ta bằng cách đó.
-Ừ. Không phải là một kế hoạch tồi, đúng không?
Lần này Jin đã nhìn nhận một Izayoi đang cười tự đắc với một ánh nhìn khác.
Cậu ấy đã nhìn nhận lại lời nói của Izayoi nhiều lần trong đầu mình, và bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chiến lược đó.
-Đúng thật vậy… đây là một thủ đoạn có hiệu quả. Nếu như Nhà lãnh đạo làm việc như là một người phát ngôn của Community và tuyên truyền sự tồn tại của nó thì… Nó có thể tạo nên sự tin cậy ngang bằng với việc có Tên và Biểu tượng.
Lấy ví dụ điển hình là Shiroyasha. Mặc dù cô ta chỉ là một trong số những viên chức của [Thiên Nhãn], tên của cô ta được biết đến ở mọi ngóc ngách của thế giới. Vào những lúc thế này, việc có một Nhà lãnh đạo nổi tiếng có thể mang lại một kết quả giống như có một Biểu tượng.
-Nhưng chỉ thế thôi cũng không đủ. Nếu muốn những tin đồn lan truyền xa thì những tác động như thế thôi vẫn chưa đủ. Vậy nên, nếu như có ví dụ là một cậu bé tên Jin Russel, người mà có mục tiêu là [Đánh bại mọi tên Ma Vương] đã thắng cuộc thì… Vậy thì tin đồn đó nhất định sẽ trở thành một rung động mà từ từ lan truyền ra xa. Hơn nữa, không chỉ có mình Ma Vương sẽ phản ứng với chuyện này thôi đâu.
-Thế… thế còn ai nữa?
-Những người có cùng ý định [Đánh bại mọi Ma Vương] cất giấu trong đầu.
Ma Vương đã thách đấu với những Community mạnh mẽ như một thú vui. Cho dù có nói là chúng tồn tại trong Khu Vườn Nhỏ chỉ để thỏa mãn những ham muốn của chúng cũng không phải là quá đáng. Những Community mà đã bị phá hủy chỉ bởi vì vậy chắc hẳn cũng nhiều như những ngôi sao trên trời. Khả năng rất cao là những người có thực lực mà đã tiếc thay bị đánh bại bởi Ma Vương sẽ có tham vọng đánh bại chúng.
Trái tim của Jin đã đập nhanh hơn khi lắng nghe chiến lược cực kỳ cụ thể mà chính cậu ấy còn không thể mơ đến trước đó.
Đó là bởi vì những thứ mà Izayoi đưa ra rất có thể trở thành hiện thực.
-Lan truyền tin đồn về sự hiện diện của Community mình bằng cách sử dụng tên của tôi…
-Đúng rồi. Đây là một cơ hội tốt đối với tình huống hiện tại. Đối thủ có liên kết với một Ma Vương và nó là một trận Game mà chúng ta có thể thắng. Những người bị hại lại đến từ rất nhiều Community khác nhau. Nếu mà chúng ta nhân cơ hội này để lan truyền tên của Ochibi-sama thì…
Thì cho dù những cơn rung động nhỏ bé đó chỉ lan truyền đến những Community gần Cổng Ngoài số 2105380.
Nếu như họ có thể thu được lòng biết ơn của những Community mà đã chịu đau khổ do những tên thuộc hạ của Ma Vương, vậy thì những tin đồn nhất định sẽ nhanh chóng lan rộng rã.
-À thì, đúng với những gì Ochibi-sama lo sợ, nó cũng có khả năng rất cao để thu hút sự chú ý của Ma Vương. Tuy nhiên chắc hẳn là từ trước đến nay cũng đã có trường hợp Ma Vương bị đánh bại phải không nào?
Kuro Usagi đã giải thích rõ như thế này: ‘Nếu như cậu đánh bại một Ma Vương, cậu có thể biến nó trở thành thuộc hạ của mình.’ Điều đó đồng nghĩa với việc đã có người đánh bại được Ma Vương, cũng như rằng đó là một cơ hội để thu được một quân cờ mạnh mẽ cho tổ chức.
-Cái điều quan trọng nhất mà Community này đang thiếu là những nhân tài. Tôi sẽ không nói những thứ lố bịch như tôi muốn những người trên cùng đẳng cấp của tôi, nhưng tôi muốn những người mà ít nhất có thể làm việc với tôi. Nhưng nó cũng tùy vào Ochibi-sama đồng ý hay không thôi. Nếu như cậu có ý tưởng hay ho nào khác thì dĩ nhiên tôi sẽ hợp tác.
Jin đưa mắt nhìn rõ Izayoi đang tươi cười một lần nữa. Cơn tức giận trước đó đã biến mất hoàn toàn.
Chiến lược của cậu ấy có cơ sở vững chắc. Muốn cúi đầu xuống tán thành cũng không phải là việc khó, nhưng cậu ấy cũng không thể bỏ qua những yếu tố bất an có trong kế hoạch. Sau khi cân nhắc mọi chuyện, Jin đặt ra một điều kiện.
-Tôi chỉ có một điều kiện thôi. Liệu Izayoi-san có thể một mình tham gia một Gift Game mà sẽ được [Thiên Nhãn] tổ chức không lâu kể từ bây giờ không?
-Tại sao? Cậu muốn tôi bày ra thực lực của mình sao?
-Đó cũng là một trong những lý do. Nhưng nó cũng có một mục đích khác. Một vật phẩm rất có giá trị sẽ được trưng bày trong Game đó, thứ mà chúng ta sẽ phải giành lấy lại bằng mọi giá.
Tên và Biểu Tượng. Một thứ mà Community này còn coi trọng ngang hàng với những thứ đó.
-Không thể nào… Là một đồng minh cũ sao?
-Vâng. Và cũng không phải là một đồng minh tầm thường nào. Đó là người mà đã từng được biết đến với danh là Ma Vương.
Đôi mắt của Izayoi sáng lấp lánh. Nụ cười của cậu ấy trở nên điềm gở và cậu ấy bắt đầu tỏa ra một khí chất nguy hiểm.
-Hể? Một Cựu Ma Vương đã là đồng mình của cậu sao? Chuyện này cũng mang ý nghĩa to lớn đấy.
Jin trả lời với một cú gật đầu.
-Vâng. Đúng như cậu đã đoán, điều đó có nghĩa là Community trước đó cũng đã trải qua việc chiến đấu và đánh bại một Ma Vương.
-Và hơn nữa ở ngoài đó có tồn tại một ai đó – người mà từ giờ chúng ta sẽ gọi là Siêu Ma Vương với một cách đặt tên tuyệt vời – mà có thể tiêu diệt một Community đã làm cho những Ma Vương khác quy phục.
-Chẳng… chẳng ai gọi chúng là thế cả. Ở những Ma Vương đều có sự khác nhau trong sức mạnh. Shiroyasha-sama cũng có đặc ân Host Master, nhưng hiện tại đã không còn được gọi là Ma Vương nữa. Thuật ngữ ‘Ma Vương’ chỉ dành cho những tên lạm dụng đặc ân Host Master của chúng.
Bản thân đặc ân Host Master không khác gì với một trong số những công cụ tồn tại để làm cho Khu Vườn Nhỏ trở nên thú vị hơn.
Jin giải thích là chỉ sau khi có người bắt đầu lạm dụng nó mới xuất hiện thuật ngữ ‘Ma Vương.’
-Người Host của trận Game sẽ là một trong những Viên chức của [Thiên Nhãn]. Hắn ta có lẽ đã bằng một cách nào đó cấu kết với tên Ma Vương mà đã tiêu diệt chúng tôi và nhận được quyền sở hữu đồng minh của chúng tôi. Bởi vì họ là một Community giao dịch, nó sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể giải quyết nó với tiền bạc, nhưng mà…
-Đúng là nhà nghèo gian khổ thật nhỉ? Nói chung là, tôi chỉ cần phải lấy lại đồng minh Cựu Ma Vương đó thôi đúng không?
Jin gật đầu đáp lại. Nếu như Izayoi có thể làm được chuyện này thì Jin chắc chắn sẽ muốn thỉnh cầu cậu ta làm đúng y như thế rồi.
-Vâng. Nếu chúng ta có thể đạt được điều đó, việc chuẩn bị cho những trận chiến đối đầu với những Ma Vương sẽ có thể làm được, và tôi cũng sẽ hỗ trợ kế hoạch của cậu. Tuy nhiên, xin đừng nói cho Kuro Usagi biết về chuyện này vào bây giờ…
-Được thôi.
Izayoi đứng dậy từ chiếc ghế. Khi mà cậu ấy mở cánh cửa của sảnh tiếp khách để đi về phòng mình, cậu ta chợt như vừa nhớ được một điều gì đó liền quay lại nói với Jin.
-Đừng có thua trận Game ngày mai.
-Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu.
-Nếu cậu thua thì tôi sẽ phải rời khỏi Community này đấy.
-Tôi hiểu rồi. …….. Hả?
Một vài lời lặt vặt dịch giả tự thêm vào cho vui. Izayoi mang nghĩa là ánh trăng mười sáu ngày tuổi. Còn hàm ý của tác giả ở đây là gì thì các bạn tự đoán nhé-