Kết thúc ngày đầu tiên tại Arroburg, tôi mời Pomera qua phòng trọ của mình. Dù không chắc rằng làm như vậy có phải hay không, nhưng ngoài nơi này ra thì chẳng còn chỗ nào đủ kín đáo để dạy ma pháp cho cô ấy nữa.
“C-Cảm ơn cậu nhiều lắm, Kanata! Tớ không giỏi ghi nhớ lắm, nhưng sẽ cố gắng hết sức!” Pomera nói khi giơ tay lên tạo dáng.
“Đừng lo, tôi cũng không phải thông minh gì. Tôi cũng không biết nhiều về bạch ma pháp cả...” Tôi vừa nói vừa vẽ một ma pháp trận trên không trung. Trước giờ trong túi ma thuật của tôi chỉ toàn đựng mấy thứ quan trọng mà thôi vì không gian vẫn còn bị giới hạn.
“Thời-Không ma pháp Cấp 8: Dimension Pocket.”
“Th-Thời không ma pháp...cậu còn dùng được cấp 8?!”
Pomera há hốc mồm. Có gì to tát đâu nhỉ. Ý tôi là, đến Lovis cũng dùng <Dimension Pocket> được mà.
Tôi cho tay thò vào ma pháp trận rồi rút ra một cuốn sách ma pháp ra trước khi đặt vào tay Pomera, người vì thấy nặng mà khuỵu xuống.
“D-Dày thật đấy...Cuốn sách này hẳn phải rất là quý giá.”
“Đó là món quà từ sư phụ của tôi, nên cũng không biết nó đáng giá bao nhiêu nữa. Nhưng giá trị tinh thần thì rất nhiều. nên hãy đối xử với nó thật cẩn thận đấy nhé.”
“T-Tất nhiên rồi! Tôi sẽ chỉ đọc sau khi đã rửa tay thôi!” Pomera hứa, tay nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống chiếc bàn nhỏ. Trước khi ngắm nhìn cuốn sách thật gần rồi lẩm bẩm, “Thật là kỹ xảo...”
Tôi rút từ cuốn này tới cuốn khác từ Dimension Pocket ra. “Hmm...chúng ta sẽ cần cuốn này, cuốn này, a và cả cuốn này nữa.” Vì cô ấy sẽ cần phải học bạch ma pháp và tinh linh ma pháp nên tôi đã chọn những cuốn có liên quan đến hai loại đó. Vừa dạy cho Pomera chắc cũng sẽ đồng thời mở rộng kiến thức của tôi về hai lĩnh vực ma pháp này. Sau cùng thì tôi cũng chọn xong mười cuốn và nghĩ rằng bắt đầu thì chừng này là đủ. Với mỗi cuốn sách tôi xếp chồng lên, biểu cảm của Pomera ngày một căng lại.
“Kanata—eh. Tớ thấy vui vì cậu thật sự muốn dạy, nhưng tớ không chắc là giáo án này...khả thi đâu?” Cô ấy nói. Rồi tự nhủ, “Đống này sẽ phải mất tới vài năm để hiểu mất.”
“Chắc chỗ này tầm hai ngày thôi là đủ.”
“Hai ngày?!”
Chừng đó nghe cũng khá là lâu với tôi rồi. Nhưng cấp độ của Pomera hiện tại quá thấp, và cả ma pháp của cô ấy cũng vậy. Cho dù có đọc xong hết toàn bộ nội dung của những cuốn sách, cô ấy cũng sẽ không thể nắm rõ toàn bộ ý nghĩa được bao nhiêu cả. Chúng tôi sẽ phải bắt đầu từ nhũng cái cơ bản trước rồi mới tiếp tục được. Rồi sau đó là luyện ma pháp và cày cấp cùng lúc—như cách mà Lunaère đã huấn luyện cho tôi.
Bắt đầu có một chút phấn khích khi tôi tự hỏi liệu mình có thể là một giáo viên tốt như Lunaère đã từng không. Khiến cho tôi cuối cùng cũng hiểu niềm vui khi dạy cho người khác của cô ấy.
“Chúng ta chắc chắn sẽ làm được,” Tôi nói với Pomera. “Tôi có thuốc để cưỡng ép tập trung hơn và tạm thời cải thiện khả năng ghi nhớ của người dùng.”
“C-Cưỡng ép người dùng tập trung?!” Mặt Pomera ngày càng trắng bệch đi. Có gì khó khăn lắm sao?
Công bằng mà nói, cũng từng có những lúc khó khăn gian nan trong bài huấn luyện đã khiến tôi nghĩ lại về phương pháp của Lunaère. Khi ấy, tôi đã nghi ngờ rằng sự khắc khổ quá mức của cô ấy chỉ là đang cố để khiến tôi từ bỏ và ở lại Cocytus mãi mãi. Nhưng cái giả thuyết ấy đã sai từ khi cô ấy đã đá tôi ra khỏi hầm ngục.
Nhưng mà này, ít ra thì tôi cũng đã bắt đầu làm quen với cuộc sống của một người bình thường trên mặt đất. Tất nhiên, đã có những khoảnh khắc khó khăn, nhưng khi nhìn lại tôi mới nhận ra những kỉ niệm ấy đáng quý nhường nào.
“Nghĩ lại thì, còn có thuốc uống thay giấc ngủ đấy. tuy là không nốc liên tục nhiều ngày được, nên cần phải lưu ý,” Tôi tiếp tục nói.
“T-Thay giấc ngủ?!”
Tôi tháo Nghiên cứu của Ma pháp Vương ra đưa Pomera trong khi lên giáo án cho bài đầu tiên. Song Thức là hiển nhiên rồi, nhưng tốt nhất là để đến cuối hẳn dạy. Vừa suy nghĩ, tôi vừa xếp những lọ thuốc từ Dimension Pocket ra thành hàng.
“Uhh...Kanata này, thật ra...Mặc dù ban đầu là tớ có nhờ nên nói ra nghe có vẻ kì quặc nhưng, tớ không chắc lắm về chuyện này đâu...Ý là, sự khác biệt về sức mạnh giữa chúng ta có vẻ hơi lớn quá. Xin lỗi nhé, tớ thật là thô lỗ khi nhờ cậu như vậy.”
“Hmm...?” Tôi quay lại nhìn Pomera với mớ thuốc chất đầy trong tay.
Mắt hai đứa chạm nhau. Mồ hôi hột túa ra từ trên mặt cô ấy.
C-Cô ấy bảo là muốn dừng lại à?
“Xin lỗi, tôi bận xếp lại mấy lọ thuốc quá. Cô nói lại lần nữa được không?” Tôi ngập ngừng hỏi.
“Ummm, à thì...” Pomera nói, mấy ngón tay táy máy đan lại rồi né mắt lẩn đi. “Hông có gì đâu...Chỉ là, tớ rất vui khi thấy cậu chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy. T-Tớ sẽ cố gắng hết sức...có thể.”
Huh, vậy chắc tôi nghe nhầm rồi.