Molten Chocolate nóng sốt cùng Café Au Lait của tương lai

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 324

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 446

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 302

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 470

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 304

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 1329

oneshot - Chương oneshot: Molten Chocolate nóng sốt cùng Café au lait của tương lai.

Cơn gió mang theo những luồng hơi ẩm thổi ngang qua khuôn viên sân trường, như thể báo hiệu cho những mầm hoa đào sắp nở rằng một cơn mưa trái mùa sắp đến.

Trên con đường nhỏ dẫn từ các dãy phòng học đến cổng phụ, xen giữa những nhóm học sinh đang chuyện trò sôi nổi, một cô gái đang lặng lẽ bước đi. Hai đuôi tóc được buộc hờ bằng dây thun của cô khẽ đun đưa theo từng bước chân, đầu cô cúi gằm còn hai vai chùn xuống đầy uể oải... cứ thế, cô lách qua không gian ồn ào xung quanh, tự hỏi mình rằng những ngày tháng yên bình như thế này còn có thể kéo dài đến khi nào.

- Này, mình có nghe nói rằng ở gần cửa hàng tiện lợi trong hẻm X, có một quán cà phê cổ điển mới mở đấy. Muốn ghé qua quá đi...

Giọng nói đến từ một nữ sinh đi trước cô vài bước. Dĩ nhiên, mục tiêu mà những âm thanh rủ rê ấy hướng tới chắc chắn không phải là cô. Cô gái ấy đang trò chuyện cùng nhóm bạn của mình. Liền ngay sau đó, một giọng nam tông hơi cao tiếp lời:

- Tôi còn nghe đồn rằng cà phê ở đó còn có thể giúp người uống thực hiện mong ước của mình...

Gạt những câu trò chuyện sáo rỗng của nhóm bạn trước mặt sang một bên, cô thầm nghĩ về người “bạn thân” của mình.

Cả hai quen nhau từ tai nạn hy hữu ở bến tàu ngay ngày đầu tiên đi học. Cùng đi cùng về trên một chuyến tàu, cùng nhau trò chuyện trong những lúc nghỉ trưa... cuối cùng thì anh bạn vô tâm kia cũng đã có thể nói được tên họ đầy đủ của cô. Một học kỳ đã trôi qua, và mối quan hệ giữa cả hai vẫn chỉ giậm chân tại chỗ. Cô rất muốn sống một cuộc sống cao trung bình thường như bao người khác, cùng có bạn bè, cùng vui cười trò chuyện rồi hẹn hò và có bạn trai, nhưng không thể. Những suy nghĩ tiêu cực về căn bệnh mà cả nhà cô đang mang phải luôn lởn vởn trong đầu mỗi khi cô nghiêm túc muốn mối quan hệ giữa mình và anh chàng bạn thân tiến triển. Vậy nên, dù đổ hết lỗi lên chàng trai vô tư lự đó, trong thân tâm cô hiểu rõ rằng kẻ giữ cho mối quan hệ của cả hai dừng lại một chỗ như hiện tại lại chính là bản thân mình.

Và, trái với mong muốn chỉ giữ mọi thứ y như hiện tại, người con trai ấy vừa hẹn gặp cô trong ngày hội ngắm hoa, vốn sẽ diễn ra sau mấy ngày tính từ hôm nay. Trông vẻ mặt bối rối của anh ta khi nói, cùng hành động bỏ về trước thay vì đi cùng đến thư viện trả sách với cô, không khỏi khiến tâm trí cô hình thành những suy nghĩ đầy mơ mộng như “có khi nào anh ấy sẽ tỏ tình với mình?”

Vỗ nhẹ hai bên má rồi khẽ lắc nhẹ cái đầu để xua đi những suy nghĩ đang dần lệch hướng kia đi, cô nghĩ về những việc khác, để rồi nhớ ra chiếc bút bi mình vẫn hay dùng đã hết mực.

- Ghé qua cửa hàng tiện lợi trước khi ra về vậy.

Dù biết những lời mình nói ra sẽ chẳng có ai nghe thấy, nhưng cô vẫn khẽ thì thầm. Không biết từ bao giờ, cô đã có thói quen nói vừa đủ để chính mình nghe, nên việc có hay không người trò chuyện đối với cô cũng chẳng quan trọng... cho đến khi chuỗi ngày cùng đi, cùng về trên cùng một con đường, cùng một chuyến tàu với người con trai kia xuất hiện.

Trả tiền cho hai chiếc bút bi có họa tiết trang trí hình hoa đào vô cùng dễ thương mà cô đã mua, cô nấn ná thêm một lúc để nhìn những quyển tiểu thuyết lãn mạn ở kệ gần lối vào, lòng tự nhủ mình không được mua vì tương lai thi đậu đại học. Cơn mưa đi lạc đầu xuân ghé thăm thị trấn, sau khi cô rời khỏi cửa hàng tiện lợi chưa đầy hai phút.

Nép mình dưới mái hiên của một quán cà phê mang phong cách phương tây cổ điển, cô học sinh năm hai cao trung của một ngôi trường danh tiếng trong thành phố lóng ngóng giũ sạch nước từ chiếc cặp xách của mình. Chạy vội tìm chỗ trú trong khi dùng tạm chiếc cặp mà cô luôn xách trên tay để che mưa, cô vô tình phát hiện ra tiệm cà phê bí ẩn khuất sâu trong con hẻm vắng này.

- Đây hẳn là tiệm cà phê mà nhóm bạn kia đã nói. Để xem nào...

Vội vàng lấy tay che miệng khi nhận ra bản thân vừa vô thức độc thoại, cô trầm ngâm ngắm nhìn khuôn viên bên ngoài của căn nhà với chiều ngang chưa đến năm mét vuông đó.

Hai cột trụ tròn chống đỡ mái nhà ở hai bên quán cùng bậc tam cấp được ghép bằng đá hoa cương khiến cô liên tưởng đến những ngôi đền Hy Lạp cổ mà cô từng thấy trong truyện tranh, trong khi phần tường xây bằng đá hoa với cửa chính bằng gỗ ghép và cửa sổ bằng kính sẫm màu mang lại cảm giác vừa hiện đại, vừa hoài cổ của một công trình kiến trúc ở phương tây thế kỉ trước. Tuy mang vẻ ngoài khác lạ so với những quán cà phê truyền thống mà cô từng ghé qua, điều bình thường sẽ khiến một người luôn e dè, ngần ngại trước những điều mới mẻ như cô phân vân có nên bước vào trong hay không, tấm biển “open” đang đung đưa theo những cơn giông lại thầm cảnh báo cô rằng cơn mưa sẽ ngày càng nặng hạt.

- Xin phép ạ... đẹp quá.

Tuy không gian bên trong rộng chưa đến ba mươi mét vuông, nội thất chỉ vỏn vẹn bốn bộ bàn ghế bốn chỗ, một dàn đèn treo trên trần nhà, một chiếc đàn piano cũ kĩ và một quầy pha chế nằm ở cuối phòng, nhưng cảm giác cổ kính mà nó mang lại không khỏi khiến cô khẽ xuýt xoa thán phục. Giống hệt những gì cô tưởng tượng khi còn đứng bên ngoài, từ chất gỗ hơi xỉn màu của bàn ghế, nền nhà lót thảm lông ấm cúng cho đến dàn đèn treo trên trần đang được thắp sáng bởi hàng chục ngọn nến, tất cả những chi tiết ấy như quyện vào nhau và đem đến cho khách hàng của quán cảm giác hoài niệm của những ngày tháng yên bình thời phục hưng.

- Oa! Một chị khách hàng dễ thương. Chào mừng chị quý khách đến với cửa tiệm “The Gentle Cat”.

Giọng nói trong trẻo ấy đến từ cô phục vụ ở ngay cạnh cửa ra vào. Đó là một cô gái chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, vận bộ đầm màu đen viền trắng dài qua đầu gối phối với một chiếc tạp dề trắng tinh. Khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt to tròn ngây thơ cùng nụ cười tỏa nắng của cô phục vụ ấy lại càng khiến lời chào mừng niềm nở kia trở nên dễ thương hơn bao giờ hết. Mái tóc xanh lam bên dưới chiếc băng đô màu trắng của cô bé được dịp phất phơ khi được cơn gió đi lạc từ bên ngoài cửa vào vuốt ve, khiến cô không thể không liên tưởng đến những dải lụa mềm mại trưng bày trong những cửa hàng thời trang xa xỉ mà cô chẳng bao giờ có đủ can đảm cũng như tiền bạc để mua.

- Mời chị vào trong ngồi ạ, để em đóng cửa lại kẻo mưa tạt.

- Vâng... cảm phiền em.

Như thể bị giọng nói dễ thương của cô phục vụ với dáng người nhỏ nhắn kia hớp hồn, cô răm rắp nghe lời, tiến vào trong và chọn chiếc bàn đơn nơi góc phòng làm chỗ ngồi cho mình.

- Ana, chúng ta có khách à?

Chất giọng trầm trầm pha lẫn với nhẹ nhàng và lịch thiệp đó đến từ phía quầy pha chế phía sau chỗ cô ngồi. Ngoái người về phía sau, cô trông thấy một người đàn ông cao tầm mét bảy, vận một bộ vest tông đen chủ đạo, đang quay người vào trong quầy.

“Một quý ông lịch thiệp”

Cô thoáng nghĩ trước khi nhận ra phía sau gáy của người đàn ông đó không giống như của người bình thường. Thêm vào đó, phần bàn tay phải màu đen của ông lộ ra khỏi tay áo khi ông ấy với tay mở nắp tủ kính ở trên tường, rồi hai hình tam giác màu đen dựng thẳng đứng trên đầu ông khi cô khẽ ho khan một tiếng khiến cô liên tưởng tới hình ảnh của một con mèo.

- Xin chào tiểu thư. Chào mừng đến với tiệm cà phê “The Gentle Cat” của chúng tôi. Tôi là Nyana, chủ quán kiêm người pha chế của tiệm. Cô bé đang lau những vệt nước mưa tạt vào phía cửa chính kia là Ana, đảm nhận toàn bộ những việc còn lại.

Cô bất ngờ khi thấy những gì mình đã nghĩ đều là sự thật. Không phải một người bình thường vận trang phục hóa trang như kiểu linh vật cửa tiệm mà cô từng thấy, người đàn ông đang nhìn cô từ quầy pha chế thật sự là một con mèo mun với kích cỡ của một người trưởng thành, đứng hai chân và nói chuyện như một người bình thường. Đôi tai vểnh lên đầy chân thực, chiếc đuôi dài thượt đang ngoe nguẩy, mấy sợi ria mép đung đưa khi ông ta nói chuyện hay cử động linh hoạt của bàn tay bốn ngón với đệm thịt đặc trưng mà cô đang thấy càng khiến cô tin chắc rằng đó chính xác là một con mèo.

Vừa lúc cô định hỏi về vẻ ngoài của người đàn ông, cô phục vụ nhỏ nhắn đã tiến đến ngay cạnh bàn của cô và cất tiếng.

- Chị khách hàng đang bất ngờ về ngoại hình của ngài ấy ạ?

- Không hẳn là vậy. Mà, em có thể cho chị xin tờ thực đơn của quán mình không?

Dù không cảm thấy bất cứ ý xấu nào trong câu hỏi của cô nhóc phục vụ, nhưng đâu đó trong tâm trí cô loáng thoáng suy nghĩ “không hỏi về vấn đề ấy thì tốt hơn”. Nên, tạm gác những thắc mắc của bản thân sang một bên, cô quyết định sẽ gọi đồ uống trước rồi tìm dịp để hỏi sau. Tuy nhiên, ngay sau khi cô yêu cầu thực đơn, bằng chất giọng lí nhí như không muốn người khác nghe thấy, cô bé phục vụ ngập ngừng đáp.

- Xin lỗi chị... chỗ chúng em không có thực đơn. Nói sao nhỉ? Tùy vào mong muốn của khách hàng mà chúng em sẽ thực hiện đồ uống hay món tráng miệng tương ứng.

Nói xong, cô phục vụ khẽ cúi đầu, đứng ngay ngắn như thể đang chờ đợi cô gọi món.

- Vậy... cho chị một dĩa bánh ngọt nhé. Bánh sô cô la chẳng hạn.

Cô nhóc phục vụ thoáng bối rối trước yêu cầu của cô. Gãi đầu, ngập ngừng vì muốn giải thích thêm nhưng lại sợ điều mình nói làm phật lòng khách hàng, cô nhóc chỉ còn biết hướng ánh mắt cầu cứu về phía quầy pha chế.

Vị chủ quán trong hình dạng miêu nhân kia giơ hai bàn tay bốn ngón của mình ngang vai rồi khẽ nhún người như ngầm tuyên bố đầu hàng trước yêu cầu của vị khách nơi góc quán. Ngoe nguẩy chiếc đuôi trong khi ngân nga một điệu nhạc vui tươi nào đó, miêu nhân rời khỏi quầy pha chế của mình và tiến về phía cô. Vẫn giữ tông giọng nhẹ nhàng như một quý ông lịch thiệp nói chuyện với một công nương cao quý, vị chủ quán mở lời:

- Tiểu thư à, The Gentle Cat của tôi khác với những quán cà phê thông thường mà tiểu thư từng ghé qua. Nói cho dễ hiểu thì, chúng tôi giúp khách hàng của mình đạt được điều mà họ muốn. Ước nguyện, yêu cầu, giải tỏa tâm sự hay giải quyết những gánh nặng... chúng tôi đều có thể làm, dĩ nhiên là khách hàng phải trả một cái giá tương xứng để trao đổi. Vì là lần đầu đến quán, tôi có thể giảm giá cho tiểu thư đây. Xin cứ tự nhiên kể về câu chuyện của mình, tôi sẽ chọn cho tiểu thư thứ đồ uống hay món tráng miệng nào đấy phù hợp.

Thoáng nghĩ về việc nền công nghiệp hoạt hình ở đất nước cô liệu đã đủ sức sản xuất ra bộ trang phục hóa trang tinh xảo như vẻ ngoài của người đàn ông đứng đối diện cô hay chưa; cô gạt vội mớ suy nghĩ vẩn vơ kia sang một bên rồi nghiêm túc suy nghĩ về những điều mà người đàn ông kia nói. Đối với một người bình thường, khi nghe những điều tương tự, chắc chắn họ sẽ chẳng bao giờ tin. Nhưng, với một cô gái vẫn thường thả hồn mình trôi theo những dòng văn giả tưởng pha lẫn thơ mộng như cô, người vẫn luôn tin vào câu nói “ảo tưởng là đặc quyền của con người” mà cô đã đọc trong một quyển sách lúc nhỏ, cô tự cho phép bản thân mình tin vào “ảo tưởng” cũng như tin theo những gì mà chủ quán vừa nói. Vậy nên, cô đã không ngần ngại mà kể cho hai người mà cô vừa gặp lần đầu kia câu chuyện của mình.

- Cũng không hẳn là chuyện gì quá phức tạp, nhưng tôi đang có chút phân vân. Người bạn duy nhất của tôi đã rủ tôi cùng ngắm hoa đào nở vài ngày tới. Chỉ là, tôi nghĩ anh ấy sẽ tỏ tình với tôi. Nhưng hiện tại... tôi đang mang trong người một căn bệnh... Tuy vẫn còn vài ngày nữa mới đến ngày hẹn, nhưng sớm hay muộn, tôi phải đưa ra quyết định của mình. Nếu quán cà phê của ngài đây thật sự có thể giúp khách hàng của mình giải quyết những vấn đề mà họ đang mắc phải, liệu...

- Dĩ nhiên là chúng tôi có thể, thưa tiểu thư. – Chủ quán ngập ngừng một lúc – Nhưng chẳng phải, tiểu thư đã có câu trả lời cho riêng mình rồi hay sao? Dù đã bảo là sẽ giảm giá, nhưng một chủ quán đầy lòng nhân hậu và thấu hiểu nhân loại như tôi đây vẫn phải cho cô lời khuyên này. Nếu chuyện gì bản thân không tự mình quyết định thì mới nên nương nhờ đến sức mạnh của thế lực siêu nhiên hay gì đó khác. Không như nữ thần của những ước nguyện chuyên đem quyền năng của mình đi ban phát miễn phí cho người khác, mọi trao đổi bên trong quán cà phê này đều có cái giá của nó.

Bất chợt, cô nhớ lại lời mà nhóm học sinh đi trước cô đã nói trong lúc tan trường. Họ có nói về tin đồn tiệm cà phê giúp mong muốn của người uống thành sự thật, nhưng đoạn sau đó, vì cô đã tập trung suy nghĩ về chuyện khác, nên không biết tí gì về việc phải trao đổi để ước nguyện của bản thân được hoàn thành.

- Vậy... để hoàn thành một ước nguyện, người ta thường phải trả cho ngài những gì?

Cô hỏi bằng chất giọng có năm, bảy phần bất an. Giống như những câu chuyện về việc con người vô tình bán linh hồn mình cho quỷ dữ mà cô từng đọc, tình huống hiện tại khiến cho cô không thể không cảm thấy hoang mang. Bởi vì tuy không mang hình dạng đầu dê, có cánh dơi hay mặc áo choàng đen, nhưng người đang đứng trước mặt cô lại có hình dạng của một con mèo.

- Tôi không thể nói rõ được, vì còn tùy vào mong muốn của tiểu thư lớn như thế nào nữa. Mà, quan trọng nhất, mọi thứ chỉ bắt đầu nếu tiểu thư dùng đồ uống hay thức ăn của quán. Tiểu thư có thể nói mong muốn của mình, tôi sẽ pha chế rồi định giá. Nếu cảm thấy điều đó không hợp lý, tiểu thư đây hoàn toàn có thể đứng dậy và bỏ đi về mà.

- Vậy cũng được sao?

- Dĩ nhiên rồi. Chẳng phải mọi cuộc trao đổi đều bắt đầu từ quy tắc ngang giá sao. Nếu cảm thấy không thuận mua vừa bán, tiểu thư hoàn toàn có thể không giao dịch. Giờ thì, quay lại chủ đề chính. Tiểu thư muốn một món gì đó có thể khiến mình đưa ra quyết định cho việc có đi ngắm hoa với chàng trai kia hay không, cũng như sẽ trả lời như thế nào nếu nhận được lời tỏ tình, cho dù thực tế thì tiểu thư đã nghĩ đến một số hướng đi cùng câu trả lời mẫu rồi, chỉ là không dám quyết định, đúng không?

“Ngài đọc được suy nghĩ của tôi sao?” Cô đã giữ câu hỏi đó lại cho riêng mình. Thực thể trước mắt cô chắc chắn không phải con người, nên việc hiểu được những gì cô lo lắng chỉ với vài dòng kể lể của cô khi nãy hoàn toàn có thể xảy ra. Cô quyết định tiếp tục lắng nghe lời của vị chủ quán kia và tự nhủ sẽ bỏ về nếu cảm thấy bất cứ điểm nào đáng nghi trong lời nói của ông ấy. Sau một lúc đắn đo, cô quyết định gật đầu.

- Vậy thì trước mắt, tôi sẽ mượn tạm sự “phân vân” của tiểu thư đến khi người trở lại quán vào lần sau. Một chiếc bánh Molten Chocolate chứa đựng hương vị của sự “vững tâm” có thể giúp được tiểu thư, dù quyết định "gốc" vẫn đến từ sự “phân vân” mà tôi sắp mượn tạm kia. Kể cả kết quả có là đến hay không đến điểm hẹn, đồng ý hay không đồng ý lời mời hẹn hò kia, nếu điều đó là thật, tôi tin chắc tiểu thư sẽ không hối hận với món tráng miệng này.

Nói xong, người đàn ông trung niên khẽ cúi chào rồi quay trở về quầy pha chế, cô phục vụ với dáng người nhỏ nhắn cũng lẽo đẽo theo sau ông.

Mùi thơm của sô cô la nhanh chóng xâm chiếm không gian ấm cúng xung quanh căn phòng. Thoáng cái, chiếc dĩa nhỏ chứa chiếc bánh Molten Chocolate đã được cô phục vụ bưng ra.

Chiếc bánh màu nâu sẫm to vừa bằng ba chiếc nắp chai sữa đặt chồng lên nhau. Bao phủ bên ngoài là một lớp bánh xốp hương vị sô cô la, bên cạnh đó là hai que bánh sô cô la trang trí. Cách bày trí đơn giản nhưng tinh tế đó đang tỏa ra một ma lực vô hình, thôi thúc cô dùng chiếc muỗng bạc vừa nhận được từ cô phục vụ để xắn một miếng. Đúng như những gì cô biết, thứ đặc biệt làm nên hương vị của Molten Chocolate chính là nhân sô cô la nóng chảy ẩn bên trong chiếc bánh.

Thoáng chút do dự khi ngẫm lại những lời mà người đàn ông trong hình dạng mèo mun kia đã nói, tuy nhiên, cô quyết định đặt niềm tin vào những điều đó và ăn thử một miếng.

Độ ngọt vừa đủ của lớp bánh hòa quyện với chút nhân nhẫn, đăng đắng của lớp nhân vẫn còn ấm như đang cùng tan chảy trên đầu lưỡi cô. Càng nhâm nhi, vị đắng dịu của lớp nhân càng lộ ra, nhưng độ ngọt của vỏ bánh luôn ở đó để bù trừ cho chút bốc đồng của dòng nhân nóng chảy mà nó luôn bao bọc. Để rồi, khi miếng bánh đã tan hẳn trong miệng, những gì đọng lại nơi đầu lưỡi là chút cảm giác tiếc nuối tạo ra bởi dư vị của sự hòa trộn gần như hoàn hảo giữa ngọt và đắng kia.

Tiếng dương cầm vang lên, nhẹ nhàng và có chút man mác buồn. Người chủ quán kiêm nhân viên pha chế đã yên vị bên chiếc đàn Piano cũ kĩ ở góc phòng từ bao giờ. Bàn tay được bao phủ bởi một lớp lông đen mềm mịn của ông đang lướt đi trên những phím đàn. Ngay bên cạnh, cô phục vụ nhỏ nhắn khẽ đun đưa thân mình trong khi ngân nga theo điệu nhạc.

Khung cảnh mà cô, một khách hàng xa lạ vừa bước vào quán cách đây không lâu, nhìn thấy hiện giờ không thể không so sánh với hình ảnh của một đôi uyên ương đang chìm đắm trong không gian lãn mạn của riêng mình. Cắn thêm một miếng bánh nữa, cô cho phép bản thân tận hưởng khoảng không gian ấm áp xung quanh, tạm quên luôn việc nếu không tranh thủ tính tiền để ra về, rất có thể cô sẽ trễ chuyến tàu cuối cùng.

Mãi cho đến khi dĩa bánh trên bàn đã trống trơn, cô mới nhớ ra rằng mình cần phải trở ra nhà ga ngay lập tức. Chào qua loa cặp đôi vẫn đang tận hưởng không gian riêng của cả hai, cô cẩn thận để lại số tiền mà cô nghĩ rằng tương xứng với giá trị của chiếc bánh rồi vội vã rời khỏi cửa tiệm, dù miêu nhân kia đã nói rằng “tôi đã nhận được sự thanh toán tương xứng” khi đôi tay vẫn đang lướt trên những phím đàn. Loáng thoáng, cô nghe thấy tiếng nói xen lẫn với tiếng thở dài đến từ cô phục vụ dễ thương ở góc phòng:

- Chị gái ấy thật mạnh mẽ, dù sức mạnh ấy luôn tìm đủ mọi cách để trốn bên trong sự yếu đuối của chính bản thân mình, như lớp nhân sô cô la vậy. Hy vọng Mon Choco của cửa tiệm mình sẽ giúp chị ấy đứng vững trước tương lai, ngài Nyana nhỉ?

Nhẹ nhàng đóng cánh cửa quán lại tương tự cách mà cô làm khi bước vào, cô lẩm bẩm lời của cô bé kia để có thể nhớ và ngẫm nghĩ về nó sau này. Cơn mưa đã ngớt hạt, chỉ còn để lại những luồn mưa bụi nhỏ như màn sương mà cô vẫn thấy ở những chiếc máy phun sương tự động. Gạt đi những suy nghĩ vẫn vơ về chiếc bánh cùng những chuyện bản thân đã trải qua bên trong tiệm sang một bên, cô rảo bước trên con đường ướt sũng dẫn đến nhà ga. Một vài tia nắng hoàng hôn đã xuyên qua được những đám mây đen của cơn mưa đáng ghét để soi sáng cho cả thành phố, cũng như con đường mà cô đang đi.

Khi đã yên vị trên ghế hạng trung trên toa tàu cuối cùng trở về nhà, cô ngờ ngợ cảm thấy được sự thay đổi bên trong suy nghĩ của mình, dù nó vô cùng mờ nhạt. Dù vẫn hoài nghi về công dụng thật sự của chiếc bánh, nhưng cuộc gặp gỡ tình cờ ở quán cà phê này khiến cô tin chắc rằng bản thân sẽ không trốn tránh dù tương lai có mang đến cho mình chuyện gì đi chăng nữa.

Tuy nhiên, mọi thứ vốn không yên bình như cô tưởng.

Ngay buổi sáng của ngày hẹn ngắm hoa mà người bạn thân nhất của cô đã mời từ trước, cô nhận được cuộc gọi của em gái mình. Một cảm giác bất an khó tả xâm chiếm lấy tâm trí cô, vì hôm nay không phải ngày đầu tháng mà chị em cô vẫn chọn để trò chuyện vẩn vơ, cũng không phải dịp gì đặc biệt để em cô phải gọi điện nhắn nhủ. Như một cánh hoa đào lìa khỏi cành cao khô khốc, cô như sụp đổ trước câu nói đầu tiên vang lên từ trong ống nghe.

- Mẹ đã mất rồi chị ơi. Chị mau thu xếp để về nhà đi.

Phải chật vật lắm, cô mới có thể đứng dậy, đặt ống nghe của chiếc điện thoại bàn về đúng vị trí của nó. Mất thêm một lúc lâu sau, hai hàng lệ lăn dài trên má cô mới tạm dừng tuôn rơi. Liền ngay sau đó, cô gấp rút chuẩn bị hành lý để trở về quê nhà của mình.

Kì nghỉ xuân vẫn còn vài ngày, cô nghĩ, bản thân vẫn kịp về nhà để lo đám tang cho mẹ trước khi trở lại làm cô của mọi ngày. Ai mà chả một lần ra đi, cô đã ý thức được điều đó từ rất lâu về trước, khi biết rằng tất cả thành viên trong gia đình đều mang trong người căn bệnh không có thuốc chữa. Kể cả mẹ cô có mất sớm hơn dự tính, trong thân tâm cô đã luôn sẵn sàng để đón nhận thông tin này. Chỉ cần vài ngày để bình tĩnh, cô sẽ lại trở thành một cô gái mơ mộng, ít giao tiếp, đặt mục tiêu vào được ngành Y của đại học Todai lên hàng đầu rồi từ đó tìm ra cách chữa căn bệnh quái ác mà cả nhà cô đã mắc phải, căn bệnh vừa cướp lấy người mẹ mà cô hết mực yêu quý khỏi cuộc đời này. Dĩ nhiên, nếu thời gian đủ rộng lượng cho phép cô làm tất cả những điều đó.

Tạt qua bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm về căn bệnh của mình, thứ mà cô vẫn thường làm mỗi ba tháng một lần, không gian xung quanh cô như tối sầm lại. Dòng chữ “...đã chuyển sang giai đoạn cuối” tàn nhẫn nằm đó, mặc cho cô đọc đi đọc lại vài lần với hy vọng mong manh rằng mình đã nhầm. Nhưng không. Những gì diễn ra trước mắt cô đều là sự thật. Mẹ cô đã mất còn căn bệnh đã chuyển sang giai đoạn cuối của cô đã chẳng còn bất kì hy vọng chữa khỏi nào với nền y học của hiện tại.

Khác với những bước đi vội vã trong chiều mưa hôm đó, đôi chân nặng trĩu của cô hiện giờ đang cố gắng bước từng bước để đến nhà ga. Bắt chuyến tàu về quê đầu tiên trong ngày, lo cho đám tang của mẹ một cách chu đáo nhất có thể, rồi lại trở về những ngày tháng học sinh như bình thường... đáng lý mọi thứ sẽ như vậy, nhưng sau tất cả, dù có lạc quan thế nào thì thời gian còn lại của cô không còn nhiều nữa.

Lúc ngập ngừng trước quầy bán vé, cô vô thức nhìn về hướng mà cô và anh từng ngã lúc trước. Người con trai luôn lắng nghe những câu chuyện của cô, dù lúc nào cũng tỏ ra “tôi chỉ nghe để cô đỡ buồn thôi”. Cô tự hỏi rằng khi cô kể mọi chuyện cho người con trai ấy, có khi nào anh sẽ đồng cảm và cùng cô vượt qua những ngày tháng khó khăn này. Tuy nhiên, cô nhanh chóng vỗ mạnh vào mặt mình để tự trấn tĩnh bản thân.

- Khác nào mình đang cầu mong sự thương hại từ anh ấy?

Ngay sau đó, thay vì đặt mua vé trở về quê, cô quyết định mua tấm vé tàu quen thuộc dẫn đến trường học mà cô và anh đã thay phiên nhau mua cả trăm lần.

Kể cả đến điểm hẹn nhưng không nói ra những điều mà cô vừa trải qua kia, cô cũng không dám chắc bản thân có làm được hay không. Cô đã đến giới hạn của sự chịu đựng. Lỡ như người con trai đó tỏ tình với cô trước khi cô kịp nói bất kì điều gì, lỡ như người con trai đó từ chối sau khi cô đánh mất bản thân, kể lể mấy chuyện cá nhân của mình để cầu xin sự thương hại, lỡ như... tất cả chỉ là ảo tưởng do chính bản thân thêu dệt lên, ngay từ đầu đã chẳng có bất cứ thứ gì tương tự như tình yêu nảy nở giữa cả hai... cô của hiện giờ chắc chắn không thể chịu thêm nổi bất kì cú sốc nào nữa. Nhưng vượt lên trên tất cả, có thứ gì đó bên trong thôi thúc cô phải mua vé tàu đến trường, phải gặp cho bằng được người con trai mà cô yêu trước khi quay trở về quê để lo việc gia đình.

Khi tàu dừng lại tại nhà ga gần trường, cô lại vô thức cất bước. Mãi đến khi ngước nhìn lên, nơi cô đang đứng không phải là khoảng sân mà anh đã hẹn gặp cô. Quán cà phê mang phong cách châu Âu cổ kính với cánh cửa gỗ hé mở kia như đang im lặng chờ đợi cô bước vào.

Khẽ lau đi hai hàng nước mắt, cô cố tạo ra vẻ ngoài như cô của thường ngày, một cô gái ngại ngùng, nhút nhát và thường mơ tưởng về những thứ viễn vông sau nhiều giờ học căng thẳng. Khi đã gói gọn cảm xúc đau thương kia vào trong lớp vỏ mong manh do chính bản thân vừa tạo nên, cô đẩy cửa và bước vào.

- Thật là một ngày nắng đẹp. Mời chị vào trong ạ.

Vẫn chẳng có vị khách nào ngoài cô, vẫn là không gian ấm áp cùng giọng nói dễ thương quen thuộc chào đón cô ngay cửa ra vào, nhưng hiện tại, cô chẳng còn tâm trí nào để suy nghĩ về những điều đó. Bước nhanh đến góc quán, đặt va li hành lý ở ghế bên cạnh chỗ ngồi quen thuộc của mình, cô vội vã mở lời:

- Ngài chủ quán, liệu tôi có thể gọi một cái bánh Molten Chocolate như hôm trước không?

Cô muốn tin vào những gì mà người chủ quán trong hình dạng mèo đen này đã nói, tin vào sự “vững tâm” mà chiếc bánh kia đã mang lại. Nếu không có nó, cô chắc chắn bản thân đã gục ngã hoàn toàn trước những biến cố mà cô đã trải qua từ sáng đến giờ. Một người yếu đuối như cô thường ngày không thể bình tĩnh ngồi trong quán cà phê để gọi món sau khi nghe một trong hai hung tin kia, nên chắc chắn phép màu mà chiếc bánh đã mang lại cho cô là thật.

Tuy nhiên, đáp lại mong muốn của cô, vị chủ quán ấy chỉ đơn giản lắc đầu.

- Xin lỗi tiểu thư. Hiệu quả của “vững tâm” vẫn còn đó, dù tiểu thư có dùng thêm một hay một trăm cái bánh Molten Chocolate của quán chúng tôi thì cũng sẽ chẳng có gì thay đổi. Tuy nhiên...

Vị chủ quán kiêm nhân viên pha chế kia bỏ dở câu nói, đôi tai mèo vẫn thường vểnh lên như để nghe ngóng kia đã cụp xuống, chiếc đuôi hay đung đưa qua lại mà cô từng thấy cũng đã buông thõng theo. Cứ thế, khoảng không im lặng mà chủ quán và cô tạo ra ngày một kéo dài.

- Tuy nhiên? – Cô lặp lại, như thúc giục quý ngài mèo đen kia nói tiếp.

- Không có gì cả, thưa tiểu thư. Hãy kể cho tôi nghe câu chuyện của tiểu thư, từ đó tôi mới có thể nghĩ ra món tráng miệng phù hợp được.

Giống như lớp vỏ bọc yếu ớt mà cô tạo ra để tạm chôn đi mớ cảm xúc đau buồn kia đã bị nhìn thấu, cô bắt đầu khóc. Giữa những tiếng nấc, cô kể về những việc mình đã trải qua từ sáng đến giờ. Cuối cùng, cô chốt lại bằng một câu hỏi:

- Liệu có món ăn hay thức uống nào có thể khiến người đã mất sống lại, hay có thể chữa được căn bệnh mà cả nhà tôi đang mắc phải hay không?

Dĩ nhiên, như những gì đã được cô dự đoán từ trước, chiếc đầu mèo đen đang cúi gằm kia khẽ lắc qua lắc lại. Nhưng thay vì để ngỏ khoảng thời gian đang trôi, chủ quán cà phê tiếp tục:

- Chuyện đã xảy ra thì tôi không có cách nào thay đổi, nhưng chẳng phải vẫn còn một chuyện mà tiểu thư đây chưa dám đối mặt hay sao. Lời mời ngắm hoa của chàng trai mà tiểu thư đã kể đấy.

- Ý của ngài là... có thể khiến anh ấy chấp nhận căn bệnh của tôi... nhưng không phải kiểu chấp nhận vì thương hại?

- Không hẳn là không có cách. Nhưng, những gì được phục vụ ở quán tôi không màu nhiệm đến như vậy. Giả sử, chỉ là giả sử nhé, nếu không đến quán The Gentle Cat ngày hôm nay, tiểu thư nghĩ người con trai ấy sẽ nói gì với mình trong buổi hẹn của cả hai?

Cô chọn im lặng như là cách trả lời của mình. Cô không biết. Có thể anh sẽ từ chối cô vì căn bệnh kia, có thể anh sẽ vì xót thương cho hoàn cảnh của cô mà đồng ý, cũng có thể lời đồng ý kia đến từ tình yêu thật sự. Mà kể cả khi cả hai có đồng ý đến với nhau, thì kết cuộc đợi họ ở cuối con đường chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp. Như việc người cha đáng giận của cô đã truyền căn bệnh ấy cho mẹ cô, rồi từ đó mà cô và các em mình đều bị lây nhiễm... kể cả khi cô và anh đến được với nhau bằng sức mạnh của tình yêu, căn bệnh quái ác mà cô đang mắc phải chắc chắn không tha thứ cho anh và con của cả hai người, dĩ nhiên là nếu cô còn sống được đến tận lúc ấy.

- Tôi muốn – cô cố nuốt ngược nước mắt vào trong – muốn thấy được tương lai mà mình sẽ phải đối mặt. Kể cả có bị từ chối hay đến được với nhau trong đau khổ, tôi vẫn muốn trông thấy tương lai đó...

- Tác dụng của “vững tâm” vẫn còn, mà tôi vẫn chưa trả lại sự “phân vân” cho tiểu thư. Tiểu thư thật sự không thể tự quyết định sau tất cả?

Cô im lặng trước câu hỏi của Nyana. Nghiêm túc nhìn nhận lại những gì mình vừa đòi hỏi, cô cảm thấy mong muốn đó thật vô nghĩa. Cô đã tự mình tìm ra câu trả lời sau câu hỏi của ngài chủ quán, hay nói cho đúng thì ngay từ đầu, cô đã biết rõ câu trả lời. Dù có tiến triển theo chiều hướng nào, chỉ có đau thương trải dài trên con đường mà cô sẽ phải bước đi, chỉ khác là cô sẽ mất trong vòng tay của các em mình hay là mất trong tình yêu hoặc cũng có thể là sự thương hại của anh. Cuộc sống của các chị em cô như đã được định sẵn từ ngày được sinh ra, nên cô không thể trách được ai khác. Tuy nhiên, nếu khiến cuộc sống của anh bị thay đổi vì quen phải một người như cô, liệu cô có thể bình tâm nhắm mắt vào những ngày cuối cùng.

Lựa chọn của cô chính là từ chối lời tỏ tình, đẩy anh ra khỏi cuộc sống của chính mình, để anh không phải đau khổ vì yêu một người chắc chắn sẽ mất sau vài năm nữa. Cuộc đời không phải một quyển sách, không thể xóa đi những bi kịch để viết ra một cái kết có hậu. Nhưng kể cả có là như thế, cô vẫn không thể không xóa đi mong muốn được tận mắt nhìn thấy tương lai mà cô với anh cùng bước đi, nếu cô nhận lời tỏ tình của anh còn anh thì chấp nhận căn bệnh mà cô đang mắc phải.

- Chị mạnh mẽ thật đấy. Ngài Nyana à, chúng ta giúp chị ấy đến cùng chứ?

Giọng nói của cô phục vụ như một dòng nước mát tạm cuốn trôi đi những suy nghĩ tiêu cực hiện tại của cô. Ngước nhin về hướng chủ nhân giọng nói ấy, cô trông thấy hai hàng lệ đang lăn dài trên má của cô nhóc sở hữu mái tóc xanh lá xõa dài, đang đứng yên như chờ cô gọi món trong bộ trang phục hầu gái kia. Ngay bên cạnh, bàn tay bốn ngón của vị chủ quán khẽ đặt lên đầu cô nhóc, trước khi ông rút chiếc khăn tay từ túi áo của mình ra để chấm nước mắt cho cô gái đặc biệt của riêng ông rồi mới quay gót trở về quầy pha chế.

- Một ly Café au lait của tương lai.

Từ bên trong quầy pha chế, vị chủ quán nói vọng ra ngoài. Ngay lập tức, cô phục vụ bé con bước nhanh về hướng quầy để đón lấy chiếc khay nhỏ mà vị chủ quán vừa chuẩn bị.

Đúng như những gì được kì vọng ở một nhân viên phục vụ lành nghề, cô nhóc nhanh chóng mang tách cà phê có phần hơi nhiều đối với khẩu phần của một người đến bàn. Nhẹ nhàng đặt tách cà phê vẫn còn đang bốc khói nghi ngút ấy xuống chiếc dĩa kê tách mà không làm cho bề mặt cà phê bị sóng sánh, cô phục vụ thỏ thẻ.

- Thường thì tiệm của chúng em sẽ không phục vụ loại cà phê này. Nhưng vì đó là chị... nên xem như lần này là phá lệ.

Liền ngay sau đó, giọng nói của chủ quán vang lên.

- Khác với chiếc bánh Molten Choccolate lần trước, ly Au Lait này có điều kiện đi kèm. Vị “tương lai” ẩn sâu trong chất sữa của nó sẽ cho tiểu thư quyền năng được “sống” trong một tương lai mà tiểu thư đã không chọn. Dĩ nhiên đó là tương lai mà tiểu thư đã không đến quán của chúng tôi mà đến thẳng nơi đã hẹn với người con trai ấy, tiểu thư chấp nhận lời tỏ tình còn anh chàng ấy chấp nhận căn bệnh của tiểu thư. Tuy không chắc những gì tiểu thư sẽ trải qua có giống như việc “sống” mà người từng trải qua từ lúc được sinh ra đến tận bây giờ hay không, nhưng tương lai đó sẽ trông thật nhất có thể, và sẽ kéo dài cho đến lúc tiểu thư... ra đi. Sau đó, tiểu thư sẽ trở về với thực tại này.

Ngừng một chút như để chắc rằng mình không nói quá nhanh, chủ quán tiếp tục sau cái khẽ gật đầu của cô.

- Giây phút tiểu thư uống ly cà phê này thì cũng là lúc người công nhận tương lai mà mình thấy là thật. Tiểu thư có thể dùng những gì đã thấy được để thay đổi tương lai của chính mình. Nhưng, cái giá của mỗi lần thay đổi tương lai là không hề nhỏ. Tiểu thư sẽ phải đánh đổi một vài ký ức của bản thân cho một lần thay đổi tương lai của mình, dĩ nhiên độ quý giá hay số lượng ký ức bị mất tùy vào mức độ thay đổi của tương lai. Nếu tiểu thư sống y chang như những gì mình đã làm trong đoạn phim tua nhanh kia thì sẽ chẳng có kí ức nào bị mất cả. Và, như tôi đã nói, tương lai mà tiểu thư sắp thấy chỉ được xem là “thật” nếu uống ly cà phê này. Nếu tiểu thư từ chối, cứ việc rời khỏi quán và làm như những gì tiểu thư đã quyết định trong tâm mình.

Hương thơm phảng phất tỏa ra từ tách cà phê sữa trên bàn vẫn đang liên tục thúc giục cô uống nó. Tuy nhiên, khác với lần trước, khi miếng bánh Molten kia chẳng đi kèm với bất kì điều kiện gì cả; cái giá phải trả ẩn sau ly cà phê này thật sự quá đắt. Ký ức đối với cô là thứ cực kì quan trọng, chắc chắn cô sẽ không bao giờ đánh đổi chúng trong bất kì tình huống nào. Trên hết, cô đã định sống một cuộc sống mà anh sẽ chính thức bước ra khỏi cuộc đời cô, uống ly cà phê kia vào chẳng phải biến cho những gì cô định đều biến thành “giả” hay sao.

- Nếu, mà không, chắc chắn tương lai của tôi và anh ấy không thể trở nên tốt đẹp như trong tuyện được. Nếu uống ly Au Lait này và công nhận tương lai đó là thật, chẳng phải tôi sẽ phải trả thêm một cái giá để bước ra khỏi cuộc đời của anh ấy sao?

- Quyền uống hay không vẫn thuộc về tiểu thư. Nhân tiện, tôi vẫn đang giữ tạm sự “phân vân” của tiểu thư. Khi nào người muốn nhận lại nó, hãy nói cho tôi biết.

Thả bản thân trôi theo những dòng suy nghĩ, cô bình tĩnh nghiền ngẫm lại một lượt những chuyện vừa trải qua. Và, mãi cho đến lúc này, cô mới nhận ra được một sự thật.

- Ngài nói rằng ngài chưa trả lại sự “phân vân” cho tôi, tại sao tôi lại không thể ngay lập tức quyết định việc uống ly cà phê này hay là ngay lập tức đứng dậy ra về?

Vẫn giữ vẻ mặt thanh lịch của một quý ông, hắc miêu nhân nhìn cô một lượt rồi hỏi lại.

- Vậy, tiểu thư nghĩ sao?

Như đã chờ đợi câu hỏi ấy từ ông chủ quán từ nãy đến giờ, cô quả quyết trả lời trong khi đứng phắt dậy, hai tay chống lên cạnh bàn.

- Vì đây không phải là tôi. Tuy không nhìn ra âm mưu đen tối gì đang ẩn sau cách mà ông giúp đỡ tôi hay những người khác, nhưng tôi tin rằng việc uống hay không uống ly cà phê này ngay bây giờ đều là lựa chọn sai. Tôi là tôi, chỉ khi có đầy đủ những tính cách của chính mình. Tính cách “phân vân” mà ông đang giữ kia, cộng với cái “vững tâm” bên ngoài ấy, tuy đã giúp tôi tạm vượt qua nỗi đau khi nghe tin mẹ mình mất cũng như biết được tình trạng bệnh của mình, nhưng sau cùng, đó không phải là tính cách của tôi. Chỉ có cách giải thích đó mới phù hợp cho tình huống hiện tại, khi mà tôi đã mất đi sự phân vân vốn có mà vẫn không tự đưa ra được quyết định.

Tiếng vỗ tay vang lên, cả miêu nhân và nữ phục vụ đang nhìn cô bằng ánh mắt pha lẫn giữa bất ngờ và ngưỡng mộ.

- TIểu thư à, tuy sự thật thì sai gần hết, nhưng hiểu theo một cách nào đó, tôi cho rằng tiểu thư đã đúng. Cái đoạn “âm mưu đen tối” là do cô tự nghĩ ra thôi, chứ tôi và Ana đây chẳng bao giờ làm mấy việc liên quan đến cụm từ ấy. Biết bao nhiêu khách hàng đã vào quán, nói ra mong ước thay đổi bản thân rồi chấp nhận cái giá của tôi đưa ra... nhưng chưa từng có người nào nhận ra rằng nếu thay đổi theo kiểu ấy thì họ không còn là chính mình nữa. Chỉ mong muốn thay đổi xuất phát từ trong mỗi người mới giúp được họ. Cái Molten Chocolate nóng sốt kia hay ly Café au lait này thật ra chỉ là đồ ăn và thức uống bình thường, chẳng có quyền năng lấy đi hay ban tặng cho ai cái gì cả. Tất cả những gì mà cửa tiệm tôi hướng tới chính là giúp khách hàng của mình thay đổi, dù thay đổi đó đến từ thực tâm họ muốn hay là tin tưởng vào lời nói dối trắng trợn của tôi đi chăng nữa. Cuối cùng thì ngay từ đầu, tiểu thư đã tự trải qua mọi chuyện bằng chính sức mạnh bên trong của mình, chẳng liên quan gì đến công hiệu của chiếc bánh mà tôi đã làm trước kia.

Đôi chân của cô dần mất đi sức lực. Cô ngồi trở lại ghế, mắt đăm chiêu nhìn vào ly cà phê đã nguội trên bàn. Hướng đối diện, người đàn ông với vẻ ngoài của mèo mun kia cũng kéo ghế ra mời cô phục vụ ngồi, rồi mới yên vị trên một chiếc ghế khác. Như đọc được suy nghĩ muốn ông tiếp tục giải thích của cô, miêu nhân tiếp lời:

- Chắc tiểu thư đang tự hỏi rằng giả như tiểu thư uống ly cà phê này rồi nhận ra chẳng có gì xảy ra, liệu tôi sẽ giải thích như thế nào, phải không? Như Ana đã nói, ly Au lait này chưa bao giờ được phục vụ ai khác. Chúng tôi đã nhận ra điều gì đó đặc biệt ở tiểu thư đây, cũng như biết được rằng mọi thứ sẽ tiến triển đúng như hiện tại, nên mới dám bày vẽ ra thứ thức uống tương lai này.

Như thể tạm trút được gánh nặng, cô thở phào nhẹ nhõm rồi lại mỉn cười. Tưởng tượng ra hẳn một mưu đồ gì đó ẩn sau những việc làm kì lạ của tiệm cà phê này, cô ngẩn ngơ nghĩ về việc nếu bản thân không học ngày học đêm để theo đuổi ước mơ vào trường y kia, liệu cô có thể trở thành một nhà văn nghiệp dư hay không.

- Thế, sau khi đã nói cho tôi sự thật về cái bánh và ly cà phê, liệu ngài có thể cho tôi biết về thân phận thật sự của ngài, của cô bé này, cũng như cả quán cà phê này không?

- Có nói thì tiểu thư cũng không tin đâu, Ana nhỉ?

Miêu nhân quay sang cô phục vụ như tìm kiếm sự đồng tình từ “đồng minh” duy nhất của mình. Đáp lại ánh mắt ấy cũng như câu hỏi của vị khách duy nhất trong quán kia, cô phục vụ chỉ đơn giản gật đầu xác nhận.

- Tiểu thư có muốn tôi đổi ly cà phê khác không? Ly Au Lait đó đã nguội mất rồi.

- Phiền ngài – cô tươi cười trả lời – Dù sao tôi cũng không còn muốn biết tương lai đó trông như thế nào nữa. Nên nếu có thể, ngài hãy đổi cho tôi ly cà phê nào đó có vị “lạc quan” hay gì đó tương tự nhé. Tôi sẽ không trốn tránh, cũng như không tự đặt gánh nặng lên bản thân mình nữa. Khi uống xong, tôi sẽ đến thẳng nơi mà anh ấy đã hẹn, để nói thẳng ra suy nghĩ của mình, kể cả đó có là một lời từ chối bị anh ấy ghét nhất.

Quý ngài mèo đen mặc lễ phục đích thân bưng khay nước mà ông vừa pha chế xong ra bàn thay vì phải nhờ tới cô phục vụ của mình. Một ly Café au lait nóng bốc hương nghi ngút cho cô khách hàng duy nhất của tiệm ngày hôm nay, một góc bánh Tart dâu tây mà cô phục vụ luôn dùng để tráng miệng sau bữa sáng cùng một ly rượu không rõ thành phần dành riêng cho chủ nhân của cả quán cà phê này. Cả ba vừa hô vang câu “chúc mọi người ngon miệng”, vừa chậm rãi thưởng thức phần ăn của tiêng mình.

Cà phê trong những cửa tiệm mang phong cách châu Âu tương tự nơi đây vốn luôn là một thứ xa xỉ đối với cô, dĩ nhiên cô chẳng bao giờ biết được hương vị thật sự của một ly Café au lait được bán ở nơi khác trông như thế nào. Nhưng hiện tại, ly cà phê sữa mà cô đang thưởng thức chắc chắn là thứ thức uống ngon nhất mà cô đã từng thử qua.

Lượng sữa bọt vừa đủ mịn đã được trang trí thành hình đầu mèo trên bề mặt. Kể cả khi cô chạm nhẹ chiếc muỗng của mình vào thì độ căn vừa phải của chất bọt mịn đó vẫn không làm hình trang trí bị méo mó đi. Tuy nhiên, không thể uống Au lait nếu không khuấy lên, cô gác lại cảm giác nuối tiếc khi phải phá đi bề mặt ly cà phê vốn được trang trí vô cùng kĩ lưỡng và kỳ công kia để khuấy đều tay, tận hưởng hương thơm đậm đà của cà phê rang xay nguyên chất hòa với lớp sữa nóng ẩn bên dưới lớp bọt sữa tạo hình đầu mèo khi nãy. Hương vị mà Au lait mang lại khác hoàn toàn với những ly cà phê sữa được phục vụ ở những cửa hàng thức ăn nhanh hay quán cà phê mang đi; đọng lại nơi cuống lưỡi là một dư vị vừa ngọt dịu vừa nhẹ nhàng đủ để hương cà phê thoang thoảng thăng hoa mà vị vẫn không đắng một cách thiếu tinh tế như những ly cà phê sữa bình thường.

Sau khi dùng xong món của mình, cả hắc miêu nhân lẫn cô phục vụ sở hữu mái tóc xanh lá dài chấm lưng kia đều ra đến tận cửa để tiễn cô đi, không quên gửi những lời chúc tốt đẹp nhất cho khách hàng của họ. Mối lương duyên kì lạ giữa cô và quán cà phê The Gentle Cat kia khiến cô nảy ra ý tưởng về việc viết một quyển sách trong những ngày còn lại ít ỏi của mình. Nhưng trước hết, nơi gốc cây anh đào ở sân trường, vẫn còn chuyện mà cô vẫn phải làm.

Ngay khi bước xuống hết bậc tam cấp, như bị gọi lại bởi một cơn gió nhẹ thổi sượt qua hai bím tóc, cô vô thức ngoái nhìn. Nơi mà cô đang hướng tầm mắt vô định của mình vào chỉ là một bãi đất trống với vài khóm cỏ lưa thưa.

- Mình... không phải đến đây lần đầu. Nhưng tại sao mình lại đứng đây?

Vừa độc thoại, cô cố lục tìm bất cứ chi tiết nào có ích trong trí nhớ mơ hồ của mình. Tuy nhiên, như một trang giấy trắng, chẳng có kí ức nào đọng lại trong cô, chẳng hạn như lý do cô đến đây hay cô đã làm gì sau khi vừa đi bộ từ ga tàu, vừa nghĩ về những chuyện không vui trước đó. Trời đã ngả về chiều, khiến cô có chút hốt hoảng và tưởng rằng vì mình quá đau buồn và suy nghĩ tiêu cực nên không màng đến thời gian. Ngay lập tức, cô nhằm thẳng hướng sân trường, nơi có người con trai vẫn đang chờ cô cùng ngắm hoa mà rảo bước.