Mối tình đơn phương giữa người hướng nội và người hướng ngoại nhưng hóa ra đều là yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 12

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 24

One shot - Chương 01

Tên tôi là Kashima Kaname. Tôi là học sinh của trường trung học Sakuraoka, một người bình thường, hoặc có lẽ, tôi còn dưới mức bình thường, vì bạn bè gọi tôi là 'kẻ hướng nội'. Nơi tôi thuộc về là thư viện sau giờ học. Chỉ có mùi sách cũ và sự tĩnh lặng mới có thể làm dịu tâm hồn tôi.

Tôi có một người bạn thưở nhỏ. Tên cô ấy là Tachibana Yuzu. Cô ấy sáng sủa như ánh mặt trời, tốt bụng với mọi người, và đẹp đến mức chói mắt. Cô ấy là quản lý của đội bóng đá nam và là người được yêu thích trong lớp. Mọi người luôn tụ tập xung quanh Yuzu. Tiếng cười vang vọng. Khi nhìn Yuzu ở trung tâm của những điều đó, tôi cảm thấy như cô ấy là người của một thế giới khác. Mặc dù chúng tôi cùng hít thở không khí, nhưng dường như chúng tôi đang đứng trên những mặt đất khác nhau.

Mối quan hệ của chúng tôi chỉ là bạn thuở nhỏ. Chỉ có vậy thôi. Mọi người đều trêu chọc chúng tôi rằng "Hai người đang hẹn hò phải không?", nhưng cả Yuzu và tôi chỉ đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ. Chúng tôi không hẹn hò. Chúng tôi không phải là người yêu. Chỉ là, kể từ khi còn bé, chúng tôi đã luôn ở bên nhau. Nhưng, đối với tôi, đó là tất cả.

Yuzu là tất cả đối với tôi.

Tuy nhiên, Yuzu nói chuyện với những thằng con trai khác. Cười đùa với họ. Đó lẽ ra là một cảnh tượng thường ngày, nhưng trong mắt tôi, nó hiện lên như một cảnh tượng đầy ác ý, cố gắng cướp Yuzu khỏi tôi.

Buổi chiều hôm nay cũng vậy. Từ cửa sổ thư viện, tôi có thể nhìn thấy sân vận động. Đội bóng đá đang tập luyện. Yuzu đang nói chuyện với gã tiền đạo. Hắn cao ráo, chơi thể thao giỏi, và là một người được các cô gái yêu thích. Nói tóm lại, hắn là người hoàn toàn trái ngược với tôi. Yuzu đã lau mồ hôi cho gã đàn ông đó. Bằng một chiếc khăn. Chiếc khăn đó, hôm qua, Yuzu đã nói "Kaname-kun cũng hay đổ mồ hôi nên hãy dùng nó đi" và định đưa cho tôi. Cuối cùng, tôi đã từ chối "Tớ không cần". Bằng chiếc khăn đó, cô ấy đang lau mồ hôi cho gã đó.

Tim tôi đập thình thịch, tạo ra một âm thanh khó chịu.

(Lại nữa. Lại nữa, Yuzu đang thân thiết với gã đó... Cô ấy đang có biểu cảm mà cô ấy không bao giờ thể hiện với tôi. Cười rất vui vẻ. Có lẽ, họ đang gặp nhau một mình, ở nơi tôi không nhìn thấy. Sau buổi tập, hoặc là, lén lút)

Một khi tôi bắt đầu suy nghĩ, chỉ những điều tồi tệ mới hiện ra. Trong đầu tôi, Yuzu và gã tiền đạo đó đã chia sẻ bí mật, và chế nhạo tôi rằng "Không đời nào Kaname nhận ra đâu". Cảm giác như những điều quý giá của tôi đang bị vấy bẩn. Bị cướp mất. Tất cả mọi thứ của tôi, đang bị ai đó cướp đi.

Tay tôi run rẩy. Tôi cảm thấy đôi mắt sau gọng kính của mình càng trở nên bồn chồn. Những chữ trên sổ cho mượn để trên quầy, mờ đi.

Vào lúc đó, có tiếng cửa thư viện mở ra. Tiếng chuông nhỏ kêu "Leng keng".

"Kaname-kun!"

Giọng nói vui vẻ gọi tên tôi. Là Yuzu. Với mùi mồ hôi và mùi của ánh nắng mặt trời, Yuzu đứng trước mặt tôi. Chói mắt. Chói đến nỗi tôi phải nheo mắt lại.

"Sao vậy? Trông cậu không được khỏe đấy? Có phải lại thức khuya quá vì mải mê đọc sách không?"

Yuzu lo lắng nhìn vào mặt tôi. Khoảng cách gần đến nỗi tim tôi đập thình thịch. Cô ấy có mùi. Mùi mà tôi thích nhất. Nhưng, liệu gã tiền đạo đó có biết mùi này không? Liệu nó có hòa lẫn với mùi mồ hôi của gã đàn ông đó không?

"Không, chỉ là, đang nghĩ linh tinh..."

Tôi cố gắng hết sức để ngăn giọng nói mình run rẩy.

"Nghĩ linh tinh? Fu fu, đúng là Kaname-kun. Nhưng đừng quá sức nhé?""

Yuzu mỉm cười dịu dàng. Nụ cười đó. Nụ cười mà cô ấy vừa dành cho gã tiền đạo. Có lẽ, cô ấy còn thể hiện một nụ cười đặc biệt hơn, mà cô ấy không thể hiện với tôi. Khi tôi bắt đầu nghĩ đến điều đó, lồng ngực tôi lại đau nhói.

"À, Yuzu... chuyện là, lúc nãy, ở sân vận động... cậu nói chuyện với ai đó, phải không?"

Giọng nói, trái với ý muốn của tôi, trở nên dò hỏi, thậm chí có chút trách móc. Nụ cười của Yuzu dường như khựng lại trong giây lát. Quả nhiên rồi. Cô ấy đang giấu diếm điều gì đó.

"Hả? Ai á? À, tớ chỉ nói chuyện về buổi tập hôm nay thôi. Về đội hình cho trận đấu sắp tới chẳng hạn."

Yuzu ngay lập tức trở lại với giọng nói tươi tắn thường ngày. Với một nụ cười hoàn hảo. Sự hoàn hảo đó, ngược lại, lại khuấy động sự nghi ngờ của tôi. Nói chuyện về buổi tập? Dối trá. Cái vẻ thân thiết đó, không thể chỉ là chuyện tập luyện được. Chắc chắn là, vì thấy tôi, nên cô ấy mới vội vàng bào chữa.

(Giấu diếm. Cô ấy đang cố giấu diếm mối quan hệ với gã ta với tôi. Và, cô ấy đang thăm dò xem tôi có nhận ra hay không. Đang thử thách tôi)

Tôi không thể nói gì. Tôi cảm thấy như ánh mắt của Yuzu đang nhìn thấu tất cả mọi thứ về tôi. Sợ hãi.

"Thôi nào, đi thôi, Kaname-kun. Sắp đến giờ họp cuối ngày rồi!"

Yuzu chạm vào cánh tay tôi. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy an tâm trước sự ấm áp từ bàn tay cô ấy. Nhưng, ngay sau đó, tôi nhớ lại rằng bàn tay đó cũng đã chạm vào gã tiền đạo. Ớn lạnh.

Chúng tôi đi dọc hành lang. Yuzu ở bên cạnh tôi. Khoảng thời gian này, là sự cứu rỗi duy nhất của tôi. Nhưng, có lẽ ngay cả thời gian này cũng là giả dối. Yuzu, vừa đi bên cạnh tôi, trong thâm tâm, có thể đang nghĩ đến gã ta. Có lẽ cô ấy đang nghĩ tôi là một người bạn thưở nhỏ phiền phức.

"À phải rồi, Kaname-kun,"

Yuzu đột nhiên nói như vậy.

"Hôm nay, trong giờ toán, tớ thấy cậu bị một bạn nữ lớp bên cạnh bắt chuyện đúng không? Bạn đó đeo kính, tóc tết ba ấy."

Tôi giật mình dừng lại.

"Hả? Lớp bên cạnh... À, ừm. Chỉ là tớ cho bạn mượn vở thôi... Sao Yuzu biết?"

Chỉ là chuyện xảy ra trong vài giây. Tại sao, Yuzu lại biết?

(Yuzu... đã nhìn thấy tôi sao? Trong giờ học, đã theo dõi tôi suốt sao? Từ đâu? Từ bên ngoài cửa sổ sao? Hay là, từ một góc khuất trong lớp?)

Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Tôi cảm thấy như Yuzu đang nắm bắt mọi hành động của tôi ở đâu đó.

"Fu fu, sao lại biết nhỉ?"

Yuzu nghiêng đầu một cách dễ thương. Trên gương mặt đó, dường như không có chút ác ý nào. Nhưng, tôi cảm thấy phía sau đôi mắt của cô ấy là một thứ cảm xúc sâu sắc, mà tôi không thể hiểu được, khiến tôi muốn quay đi.

"Nhưng, Kaname-kun, cậu thật tốt bụng. Cậu đã mỉm cười và nhẹ nhàng chỉ bảo cho cô ấy."

"Tớ không hề mỉm cười! Chỉ là trả lời bình thường thôi!"

Tôi vô tình đã nói lớn tiếng. Tôi không muốn bị cho là tốt bụng với những cô gái khác. Đặc biệt là việc "mỉm cười." Tôi chỉ có thể cười thật lòng trước mặt Yuzu. Cười với những cô gái khác là một sự phản bội đối với Yuzu. Tôi sẽ không làm điều đó.

"Hả? Nhưng cô ấy có vẻ rất vui khi nói chuyện với cậu. Bạn của tớ đã nói như vậy đấy."

Giọng nói của Yuzu rất nhẹ nhàng. Nhưng, những từ ngữ đó như một con dao đâm vào trái tim tôi. "Có vẻ rất vui." Có nghĩa là, tôi cũng có vẻ rất vui sao? Yuzu có nghĩ rằng tôi đang mở lòng với cô gái đó không? "Bạn của tớ đã nói?" Ai là bạn của Yuzu? Tất cả bạn bè đều đứng về phía cô ấy. Liệu Yuzu có đang sử dụng bạn bè để thăm dò và xác nhận về sự trong sạch của tôi không?

(Tôi bị nghi ngờ. Họ nghi ngờ tôi đang để ý đến những cô gái khác. Yuzu sợ tôi bị cướp mất bởi những cô gái khác sao?)

Dù sao, đánh giá của tôi cũng rất thấp. Những suy nghĩ tiêu cực không bao giờ dừng lại. Yuzu vẫn tiếp tục đi, không để ý đến sự im lặng của tôi. Trong lòng cô ấy đang nghĩ gì? Tôi không biết. Những suy nghĩ của Yuzu luôn là điều tôi không thể hiểu. Càng cố gắng hiểu, tôi càng cảm thấy như mình bị kéo xuống một vực thẳm.

Yuzu nắm lấy cánh tay tôi.

"Nào, Kaname-kun. Chúng ta đến sân thượng đi."

Sân thượng? Chúng ta sẽ trễ cho buổi họp kết thúc mất!

"Hả, nhưng..."

"Không sao đâu. Tớ chỉ muốn có thời gian một mình với cậu thôi."

Yuzu quay lại, mỉm cười tươi tắn. Tôi không thể chống lại nụ cười đó. Nụ cười ấy như kéo tôi đến một nơi nào đó. Dù không biết sẽ đưa tôi đến đâu, tôi vẫn muốn đi theo.

Khi tôi mở cửa lên tầng thượng, gió tháng 5 thổi qua giữa chúng tôi. Cơn gió nhẹ nhàng làm khô đi mồ hôi dính trên mặt tôi.

"Này, Kaname-kun."

Yuzu quay mặt về phía tôi. Đôi mắt của cô ấy thẳng thắn nhìn vào tôi. Tôi cảm thấy như mình bị cuốn vào đó.

"Kaname-kun nghĩ gì về tớ?"

Trái tim tôi nhảy dựng lên trước câu hỏi bất ngờ. Tôi nghĩ gì ư? Tôi đã quyết định rồi. Tôi thích cô ấy. Rất thích. Quan trọng nhất trên thế giới. Tất cả của tôi. Nhưng những lời đó, dường như dính chặt trong cổ họng, không thể nào thốt ra được. Tôi, một kẻ như tôi, không thể nào nói với Yuzu những điều đó. Nếu tôi nói, chắc chắn sẽ khiến Yuzu khó xử. Sẽ bị coi là phiền phức. Bị coi thường.

"À, ừm... bạn thưở nhỏ... mà..." Giọng tôi run rẩy. Tồi tệ nhất. Tại sao, tôi chỉ có thể nói những lời như thế này?

Nụ cười của Yuzu, trong nháy mắt, dường như đông cứng lại.

"... Bạn thuở nhỏ, phải không?"

Giọng nói trở nên trầm xuống. Quá yên tĩnh, và nó lại trở nên đáng sợ. Tôi nhận ra mình đã mắc phải một sai lầm khủng khiếp. Không phải vậy! Không phải như thế! Chúng tôi là bạn thanh mai trúc mã, nhưng còn hơn thế nữa! Đối với tôi, Yuzu là đặc biệt! Hơn bất kỳ ai khác!

"Không phải! Yuzu là...!"

Ngay lúc tôi cố gắng vội vã giải thích, cánh cửa lên tầng thượng mở ra một cách mạnh mẽ.

"Này, quản lý! Cậu đi đâu vậy! Giúp tôi tập luyện đi!"

Đó là gã tiền đạo của đội bóng đá. Hắn thở hổn hển, mồ hôi lấp lánh. Gã đàn ông mà Yuzu luôn mỉm cười với hắn.

"À, xin lỗi xin lỗi! Tớ đi ngay đây!"

Yuzu đã xóa tan biểu cảm lạnh lùng hướng về phía tôi trong nháy mắt. Và rồi, cô ấy hướng nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời về phía gã tiền đạo đó. Dường như là một nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi chưa từng được thấy.

(Quả nhiên. Quả nhiên, Yuzu quan trọng gã đàn ông đó hơn tôi. Trước mặt tôi, cô ấy chỉ đeo lớp mặt nạ bạn thuở nhỏ. Nụ cười thật lòng của cô ấy, chỉ dành cho gã đàn ông đó)

Yuzu, không thèm liếc nhìn tôi, cùng với gã đàn ông đó bước ra khỏi tầng thượng. Tấm lưng đó, ngày càng rời xa tôi.

(Nhìn đi, Kashima. Ngay cả khi không có mày, Yuzu vẫn vui vẻ với tao. Mày chỉ là một người bạn thuở nhỏ. Bọn tao mới là người yêu thật sự)

Cứ như có giọng nói đó đang vọng đến trong gió. Bị cướp mất. Bị cướp hết tất cả. Yuzu, tất cả của tôi, đang rơi vào tay người đàn ông khác. Tôi chỉ có thể đứng đó, giữa tầng thượng. Chân tôi nặng như chì.

Yuzu là bạn thuở nhỏ của tôi. Nhưng, không phải là người yêu. Và, chắc chắn trong tương lai, mọi chuyện sẽ không thay đổi.

Những suy nghĩ tiêu cực của tôi, và sự chiếm hữu Yandere ẩn giấu của Yuzu, không bao giờ giao thoa, chỉ càng khiến cả hai xa cách nhau hơn.

Tình yêu méo mó, và sự nghi ngờ sâu sắc, chỉ còn lại giữa chúng tôi.

Mối quan hệ này, liệu rồi sẽ tan vỡ? Hay là, cứ thế này, từ từ mục nát?

Tôi không biết.

Chỉ là, hôm nay, tôi lại mơ thấy giấc mơ bị Yuzu cướp mất. Và, có lẽ Yuzu cũng mơ thấy giấc mơ tôi bị cướp mất bởi một cô gái khác.