"A? Tàu bay? Chú mày thấy rồi à?"
Trong lúc Dario đang chất hàng lên Thiết Xa đang trải trên lớp đất mềm.
“Nhắc mới nhớ” — đó là cách mà Zeonly với Kunon bắt đầu trò chuyện, về vết tích còn sót lại thời còn đi học của Zeonly.
"Vâng, mặc dù con chỉ nghe được một nửa câu chuyện nhưng con vẫn khá bất ngờ khi nó thực sự có thật ạ."
Tiện thể thì Dario đã nói rằng: "Một mình tôi sẽ làm nhanh hơn," rồi bắt tay vào việc.
Một người có năng lực thể chất mạnh như anh ta thì nếu giúp đỡ cho công việc với khối lượng như thế này, ngược lại sẽ trở thành cản trở.
"Chú mày nhắc thì tao mới nhớ mình từng tạo ra một thứ như thế đấy, suýt nữa là quên hẳn luôn rồi."
Mới dạo trước thì Kunon đã từng dụ dỗ hậu bối lên thuyền giống như một vụ bắt cóc vậy.
‘Ma Đạo Phi Hành Thuyền’ — tuy Kunon đã nghe nhiều về giai thoại của Zeonly, nhưng đây là thứ gây ấn tượng mạnh nhất với cậu.
"Thứ đó cũng phiền vl ra ấy, tao éo chế tạo thêm lần nào nữa đâu... À, đúng rồi."
Khi đang nghĩ hắn ta đang càu nhàu, thì một nụ cười lại xuất hiện trên môi của hắn.
"Ta có thể chế tạo nó bằng Ma Kiến Cụ mà."
[Người có làm được không?] — Kunon bất ngờ trước phát ngôn của sư phụ mình.
Bởi vì đã từng nhìn thấy cấu tạo của Ma Đạo Phi Hành Thuyền nên cậu mới ngưỡng mộ cách sư phụ có thể tạo ra một thứ to lớn và phức tạp đến thế. Song, thật khó để tin rằng sư phụ cậu có thể tái hiện lại nó bằng Ma Kiến Cụ.
[--- Không, chắc người sẽ làm được thôi.]
Nụ cười đó chính là gương mặt của Zeonly khi hắn ta tin rằng “mình có thể làm được”.
[Công thức chiến thắng đã được xác định à?]
"Không được đâu."
Dario — người đã kết thúc việc chất hàng từ lúc nào không hay — đã lên tiếng:
"Những phát minh vượt ngoài khuôn khổ cho phép sẽ không được chấp nhận.
Nếu nó là một ngoại lệ được chấp thuận, thì sẽ là sau khi về Huglia rồi được bệ hạ đồng ý.
Chú hãy nghĩ lại lí do tại sao các pháp sư hoàng gia lại bị cấm ra ngoài đi."
Những ý tưởng của pháp sư hoàng gia chính là báu vật quốc gia, chỉ một tờ note cũng có giá trị ngang túi da chứa đầy đồng tiền vàng rồi.
Việc bị nhốt trong Vương Thành hay không thể liên lạc với thế giới bên ngoài cũng là một dạng biểu hiện giá trị tài sản cực kỳ cao của họ.
Không chỉ có Vương Quốc Huglia mà các quốc gia khác cũng làm vậy.
"Hả? Nhưng đây là phát minh được mọi người ở đây biết đến mà?"
Mà, đây là thứ sẽ bay vụt qua bầu trời một năm một lần. Cho nên những người sống ở Dirasix không thể không biết đến nó, kể cả những thương nhân hay những người lữ hành ra vào nơi này cũng dùng nó làm đề tài bàn tán.
Rằng “thành phố này liệu có tồn tại tàu bay không?”.
"Kể cả vậy thì cũng không phải là ngoại lệ dựa trên hành vi tự quyết của chú."
Ánh mắt của Dario đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
"--- Vả lại chú vi phạm hơi bị nhiều rồi đấy, vốn dĩ nên bị tôi cưỡng ép dắt về rồi.
Nhưng chỉ là chuyện nhỏ nên tôi có thể nhắm mắt cho qua được, nên đừng có được nước lấn tới. Cũng đừng có phản bội lại lòng tin của Bệ Hạ và Tổng Giám Rondimond."
"Ông đây chỉ phạm tý lỗi thôi mà, cái thằng này ăn gì mà khó tính ghê."
"Còn chú thì quá dễ dãi đấy."
[Thật giống cái hồi ở Huglia, hai người vẫn đấu võ mồm với nhau y như trước.] — Kunon cảm thán.
Cùng lúc ấy.
[--- Ta sẽ chế tạo Ma Đạo Phi Hành Thuyền, thật háo hức làm sao, nhưng phải chế tạo nó trong bí mật.]
Nếu không thì Dario sẽ lại giận mất, cậu không muốn khiến Dario la mắng lần thứ tư nữa.
Sau khi hoàn thành công việc, rồi ăn trưa tại khách sạn, cả bọn lại tiếp tục đi mua hàng.
Số lượng hàng hóa cũng nhiều như đợt trước, cho đến khi quay trở lại khách sạn lần hai thì cũng đã xế chiều, trời đã lặn mất.
"Mọi người đã vất vả rồi, thích chọn gì thì cứ chọn đi."
Dù đã làm việc như trâu như bò thì cũng nhận lại một câu cảm ơn khá hời hợt, dù vậy thì thật tốt khi công việc mệt mỏi cuối cùng đã kết thúc.
Cả bọn ngồi xuống cái bàn ở sảnh khách sạn để tiện nghỉ ngơi và gọi đồ uống.
Đã là buổi chiều, gần tối đến nơi rồi, và nhóm của Zeonly sẽ xuất phát vào sáng sớm ngày mai, cũng tức là cậu sắp phải chia tay họ rồi.
Ý thức điều đó, nên Kunon đã tích cực tham gia cuộc trò chuyện đầy thân mật.
"--- A, Kunon-kun."
Cùng lúc ấy, Milica dẫn theo hầu gái Laura quay về.
Đúng là cả hai có cuộc hẹn vào buổi tối, nhưng cuộc gặp gỡ lúc này hoàn toàn là ngẫu nhiên.
"Chào buổi chiều Milica-sama, anh đã không thể chờ được mà đến gặp em đây."
"Ể? À, vâng... Chẳng phải anh đi mua sắm với Zeonly-sama ngày hôm nay ư?"
"Mua sắm chỉ là tiện thể thôi, gặp em mới là chuyện chính."
"--- Hồ ~, tiện thể cơ à?"
Bỏ ngoài tai lời khịa của “mẹ chồng” Zeonly, Kunon đứng lên rồi dắt tay Milica ngồi xuống bàn.
"Hôm nay của em như thế nào? Có phải em đã trở nên xinh đẹp hơn để gặp anh không? Thảo nào anh cứ ngửi thấy mùi thơm, dường như là một loài hoa nào đó anh không nhớ tên."
"Aa, vâng, mà... Em đã đi nhiều chỗ."
Milica lảng tránh vấn đề, bởi vì ngày hôm nay cô đã đi “thăm hỏi” những người thân thiết với cậu.
Vừa để thu thập thông tin, vừa để răn đe.
Cô tới nhà Thánh Nữ, cũng đến gặp Cuồng Viêm Vương Tử, cô cũng phục kích cô hậu bối mà Kunon kể qua nhiều lần. Cô cũng đã trò chuyện với những cô gái được đồn là thân thiết với Kunon, bao gồm Cassie, Shiroto và Elia, cũng có cô gái không thể gặp được — ai bảo nhiều cô gái đến vậy cơ chứ.
Cô đã nghe được nhiều điều về Kunon, nên chuyến thăm hỏi trong hôm nay rất có giá trị. Thực sự là có quá nhiều thứ cô đã nghe được, với quan điểm cá nhân thì cô cảm thấy khá tốt.
Kết quả sau đó chính là cô đã có “rất nhiều điều” muốn hỏi cậu, dù vậy...
[--- Mà, mình chỉ đến đây đã xác định cảm xúc của anh ấy nên mình sẽ không nói thêm gì nữa.]
Dù sao thì hôm nay là ngày cuối cùng cô có thể sinh hoạt tại Dirasix, cả thời gian nói chuyện còn chẳng có mà đòi chất vấn thì...
Cho nên quyết định lần này chỉ đến đây thôi.
"Này, Kunon."
Milica cũng có tham gia cuộc trò chuyện một chút, và khi có ai đó đề nghị chuyển chỗ khác để ăn tối —
"Trước khi đi tao muốn đánh giá thực lực của mày."
Và Zeonly đã nói thế.
"Người nói thật ạ?"
Kunon đã không trông mong gì nhiều, thời gian tạm trú của họ quá ngắn, dẫn đến không có nhiều thời gian tự do. Nên Kunon đã quyết định sẽ không nói về kỳ vọng lẫn công việc của mình.
Song — ngược lại với cảm xúc ấy của cậu, Zeonly lại muốn dành thời gian cho cậu.
‘Đánh giá thực lực’ — đối với các ma thuật sư bình thường khác thì có nghĩa là “cạnh tranh”, nhưng đối với Kunon và Zeonly thì có nghĩa là “chiến đấu”.
Đây là việc mà hai sư đồ hay làm lúc cậu còn ở Huglia.
Dĩ nhiên là Zeonly đã nương tay, dù vậy thì cậu chỉ thắng một trận đầu tiên và cũng là duy nhất. Vậy thì hiện tại sẽ như thế nào?
Cậu cực kỳ muốn thử, cậu muốn sư phụ chứng kiến thành quả sau một năm rưỡi rèn giũa. Vì nó nghe khá ích kỷ nên cậu đã không đề xuất với Zeonly. Nhưng cậu đã luôn nghĩ về điều đó.
"Cơ mà, chú mày cũng đã trở thành một học sinh lớp đặc cấp trưởng thành rồi nhỉ, nếu thấy không cần thì từ chối cũng không sao đâu."
"Người nghĩ con sẽ từ chối lời mời này ạ?"
"Tao chỉ nghĩ đến nhiều trường hợp khác thôi, còn mày không để ý thì tao chiều."
Có lẽ sẽ bị thương, có lẽ sẽ không thể sử dụng được sau khi vận dụng ma lực quá mức. Cho nên ý của Zeonly ở đây chính là “nếu gây ảnh hưởng đến sinh hoạt hay công việc thì nghỉ”.
Còn nếu Kunon nói ok thì có nghĩa là nó sẽ ok.
"--- Được rồi, cùng chơi lại trò chơi năm xưa nào, ra ngoài thôi."