Tôi ngồi cắt móng chân, hai mắt lờ đờ như cá chết trôi. Tạch...tạch...tạch. Âm thanh vọng lại vô hồn trong căn hộ tồi tàn tranh tối tranh sáng. Mấy mảnh móng vụn rơi xuống đất tôi còn chẳng buồn nhặt lên.
Sau lưng tôi là tiếng một vị giáo sư già khú đế nào đấy đang giảng về lịch sử văn chương trên máy xách tay. Tôi còn chả hay ổng nói gì nãy giờ. Chán tận cổ, tôi bèn mở Youtube trên một tab khác. Đằng nào thì bài giảng cũng được thu lại, chẳng thà trước ngày thi một hai hôm xem tua nhanh có khi còn dễ vào đầu.
Sự thật là nếu muốn hiệu quả nhất thì tôi chỉ cần hoàn thành các bài tập được giao, khỏi cần tham gia vào bài giảng online làm gì. Nhưng như thế thì đời lại hơi ngán ngẩm quá, nên tôi vẫn bật lên để nghe trực tiếp.
Cọc, cọc, cọc... Cái điều hòa bắt đầu phát tiếng động lạ. Căn hộ tồi tàn của tôi đi cùng với một cái điều hòa cũng tồi tàn không kém. Cứ hai tiếng nó lại lạch cà lạch cạch như cái máy đào hầm. Công việc làm mát được nó thực hiện một cách vô cùng thất bại, do đó mồ hôi của tôi cứ thế mà thấm qua áo hòa vào trong không khí ẩm.
Tôi cứ ngờ đâu lên Tokyo học đại học thì sẽ được trải qua những tháng ngày thi vị không hồi kết, không chừng còn kiếm được gấu. Chẳng chóng thì chầy. Học hành hăng say, kiếm công việc vặt nào đó làm thêm, nhậu thật là nhiều, đi hẹn hò, cãi vã với người yêu xong rồi làm hòa. Tưởng đâu tôi sẽ được đắm mình vào một thời sinh viên bình thường như thế.
Nhưng đời không như mơ.
Kawabata Yasunari chắp bút Xứ Tuyết bằng câu:
Ra khỏi đường hầm dài là đã sang xứ tuyết. Mặt đất trắng ra dưới trời đêm.
Hai câu tương tự cũng có thể được dùng để miêu tả cuộc đời sinh viên của tôi:
Ra khỏi những ngày dài ôn luyện là sang xứ cách ly. Cả một mùa hè trắng như tờ giấy.
Chết mất thôi.
Một tiếng tinh phát ra từ máy tính và ô chat hiện lên trên màn hình
Kentarou Sugai: Thời này yêu là đánh liều.
Tôi liếc qua tin nhắn, cắt nốt mấy cái móng chân rồi mới trả lời.
Youichi Kamisuki: Sao lại liều cái gì?
Kentarou Sugai: Chẳng thế thì sao? Thứ nhất là có khả năng dính COVID. Cưới nhau thì lại phải có tiền. Vay trả học phí chưa đủ hay sao? Với tình hình hiện tại thì thị trường việc làm lại chuẩn bị bước vào thời kỳ đóng băng. Lương ở cái đất nước này thì vốn đã bạc bẽo…
Thằng Sugai dạo này hay tiêu cực đến độ cả tôi cũng thấy chán theo. Tôi nhớ là nó đã từng lạc quan hơn rất nhiều. Chúng tôi gặp nhau lần đầu ở một sự kiện trong trường, nhưng chẳng bao lâu sau mọi môn đều học từ xa, nên chắc là tôi cũng chưa biết nó đủ lâu.
Bản tin trên Youtube đang nói đến sự phát tán của virus corona. Chúng tôi đã vượt qua đỉnh lây nhiễm, số ca mắc đang bắt đầu giảm dần. Có tin đồn là Đại học Kokusai Senan, nơi tôi đang theo học (mà cũng không hẳn), sẽ sớm cho sinh viên quay lại lớp.
Không lâu sau, bản tin chuyển sang câu chuyện về một nam cảnh sát vừa đánh mất súng – anh ta dường như đã bỏ quên lại một buồng vệ sinh ở sân ga Shinjuku.
Tôi thừ mắt nhìn màn hình. Tôi chỉ muốn lên lớp ngồi. Ngày nào cũng trống trơn, như thể tôi chẳng bao giờ được đi đâu hay làm gì có ích nữa hết. Nhân loại sắp chết dần chết mòn như trong truyện Virus của Komatsu Sakyo hay sao?
Sugai Kentarou: Ê, kể mà tận thế luôn thì tốt nhỉ.
Tôi bỗng thấy quợn. Cứ như là nó vừa đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
Kamisuki Youichi: Ông muốn tận thế xảy ra ấy hả?
Sugai Kentarou: Biết đâu như thế lại hay hơn?
Nói cái gì ấy nhỉ? Nhưng kể ra thì cũng có lý đấy. Có lẽ bản chất của con người là vậy, thà bùm một cái tan xác pháo còn hơn là phải chịu đựng những ngày tháng vô vị lê thê này.
Cọc, cọc, cọc... cái điều hòa dỏm ngóc lên được một tí, nhưng chẳng bao lâu sau lại tắt ngúm.
***
Bằng cách nào đó, cả bài giảng lịch sử văn chương và bản tin thời sự đã kết thúc mà tôi không hề hay biết. Không gian im ắng mơ màng cứ trải dài ra mãi, nhạt nhẽo và dai dẳng như miếng kẹo cao su không đường.
Đầu tôi bắt đầu thấy mụ mẫm. Việc hít thở bỗng khó khăn. Tôi với lấy một viên thuốc an thần trong vỉ, bỏ vào miệng nuốt.
Dòng suy nghĩ xoay vần thành mớ hỗn độn, dần dần tái hiện hình ảnh nhà ga Shinjuku. Một mình, bước chân tôi hướng về phía buồng vệ sinh nơi viên cảnh sát đã bỏ lại khẩu súng.
Đó là một khẩu súng lục ổ xoay 5 viên của hãng S&W – loại M360J Sakura. Trên tay tôi, báng súng lạnh và nặng nề. Chậm rãi, tôi giơ nòng lên trước thái dương. Tôi kéo chốt. Chỉ còn lại hành động bóp cò, bắn đi viên đạn, khép lại tấm màn cho sự tồn tại nhạt nhòa này mãi mãi.
Ngón tay tôi siết vào.
—ĐOÀNG!
Tôi ngã lăn quay ra khỏi ghế, trống ngực đập liên hồi. Ranh giới giữa mơ và thực bỗng chốc lung lay. Tôi mất trí rồi sao? Âm thanh vừa rồi – có cảm giác là thật!
Tiếng thét thất thanh đầy hãi hùng của một người phụ nữ xé toang cơn mê mụ của tôi.
“Cứuuuuuu—!”
ĐOÀNG! Một tiếng súng khác vang lên.
Tôi điếng người.
Có cảm tưởng như một khoảng thời gian vô tận đã trôi qua trong lúc sự im lìm quái gở lấp đầy không gian xung quanh. Âm thanh duy nhất còn nghe được là tiếng tim tôi đập thình thịch trong cơn tĩnh lặng. Với hai đầu gối va cầm cập vào nhau, tôi lấy được chút bình tĩnh và nhắn vào khung chat.
Kamisuki Youichi: Vãi cứt, tôi vừa nghe có tiếng súng ông ơi!
Sugai Kentarou: Gì cơ? Tiếng súng? Ở đâu? Yakuza à?
Kamisuki Youichi: Chịu, nhưng có tiếng người vừa hét xong.
Sugai Kentarou: Chuẩn không? Hay tiếng ti vi?
Tôi ngừng gõ. Cũng có khả năng đấy.
Nhưng mà nghe nó thật lắm, không như tiếng phát ra từ loa.
Kamisuki Youichi: Tôi nghĩ là thật đấy. Để tôi đi xem thử.
Sugai Kentarou: Gì cơ, điên à? Ngồi yên đi!
Tôi mở cửa kính trượt ra. Một luồng không khí nóng ẩm tràn vào. Xác một con ngài nằm ngửa trên ban công. Vách ngăn phía bên tay trái có một mảnh băng dính màu vàng có ghi TRONG TRƯỜNG HỢP KHẨN CẤP, PHÁ VÁCH NGĂN NÀY VÀ DI CHUYỂN SANG PHÒNG BÊN CẠNH. —Phá ấy hả? Tôi tưởng mình đã sẵn sàng… nhưng rồi lại do dự.
Tôi quay lại, đeo tất vào rồi quay ra. Bồn chồn, tôi trèo qua bên kia lan can. Nhìn hai tầng cứ tưởng thấp nhưng không. Ngã từ đây xuống thì không chỉ bầm mình đâu. Tôi thận trọng nhích sang ngang, nghe tiếng kẽo cà kẽo kẹt của thanh vịn ngả màu xương bên dưới. Lớp sơn giòn bong ra cùng với gỉ sét chầm chậm rớt xuống đất.
“A…!”
Cánh tay phải bám đầy gỉ của tôi quệt phải một chỗ sơn đã tróc, trên đó bỗng xuất hiện một vết cứa mỏng, máu rỉ ra. Tôi nhăn mày vì xót, rồi ngước lên.
Đó là lúc tôi thấy nó.
Một con mèo mướp không biết từ đâu hiện ra. Cái đuôi dựng thẳng ngoe nguẩy trong lúc nó đi thăng bằng trên thanh vịn lan can về phía tôi.
Tôi tóm lấy con mèo và nhìn vào mắt nó.
Bốn con ngươi của chúng tôi hướng thẳng về nhau, và rồi…
***
—ĐOÀNG!
Luồng sáng xiên vào thị giác của tôi làm bóng tối xung quanh vỡ vụn. Tiếng kêu meo hốt hoảng phát ra – con mèo nãy giờ nằm ngủ trên ban công, bị tiếng súng làm cho choàng tỉnh.
Ánh mắt tôi xoay mòng mòng. Tôi thấy có người nằm úp mặt phía bên kia cánh cửa lưới, lại nhác thấy bóng lưng của một người khác đang đi ra cửa trước. Tất cả xảy ra quá nhanh khiến tôi không chắc đó là nam hay nữ. Một vũng máu đang tỏa ra sàn nhà.
Tôi quay người lại và nhảy lên thanh lan can.
Tôi trông thấy một tên thanh niên mặc quần đùi áo phông – chính là tôi đây – đang trèo qua bên này…
Tôi đang thấy cảnh tượng của quá khứ, lưu lại trong đôi mắt con mèo.
Đôi mắt là một vật chứa phi thường. Chúng chứa đựng không chỉ ký ức về hình ảnh. Quả cầu be bé ấy mang trong nó cả năm loại giác quan, kèm theo cảm xúc của người mang chúng. Kể từ hồi còn bé xíu, tôi đã nhớ mình sở hữu năng lực đặc biệt này – năng lực “kết nối” với đôi mắt người hoặc vật khác và xem lại quá khứ họ đã trải qua giống như truy cập dữ liệu lưu trong ổ cứng máy tính.
Phải nhanh chóng cứu người đó…!
Ngay khi chuẩn bị ngắt kết nối, khung cảnh quanh tôi lại thay đổi.
Đó là phòng của con gái.
Tôi thấy một kệ sách lớn cùng với những món đồ trang trí bắt mắt. Căn phòng khá đẹp.
Có cảm giác như cơn bão cát vừa lắng xuống. Khung cảnh mà tôi nhìn thấy trong những đôi mắt thường chứa đựng một vài tiếng ồn. Nhưng căn phòng mà tôi đang nhìn thấy lại… bình yên. Không gian tắm trong ánh sáng mềm mại và sự im lặng nhẹ nhàng. Giống như thể chính tôi đang ở đó.
Một người con gái đang nhìn tôi, mái tóc màu nâu be cắt ngang vai. Đôi mắt to sáng màu hạt dẻ, hoặc màu nâu nhạt điểm chút sắc xanh lá cây, đang lộ vẻ lo âu. Miệng tôi cứ há ra, không thể nhìn đi đâu khác được.
Cô ấy bỗng nhiên la lên.
“Cẩn thận! Lan can sắp gãy rồi!”
Cô ấy vừa kịp nói xong thì cũng là lúc thanh lan can không chịu được nữa, phát ra tiếng rắc hãi hùng. Phần tường gạch của nhà hàng xóm rụng ra, rớt lả tả xuống mấy chậu bonsai phía dưới.
Tôi bám được vào ban công ngay trước khi cái lan can sập hoàn toàn. Cách ly nhiều khiến cho thể lực tôi suy giảm, phải dùng hết sức mới trụ lại được. Trọng lực chỉ trực kéo tôi xuống… Nghiến răng, tôi dùng hết sức mọn còn lại để đu lên. Đặt được hai chân hai tay lên mặt đất, tôi khuỵu xuống thở hổn hển. Nếu như người con gái đó không cảnh báo thì một kết cục thậm tệ có thể đã xảy ra đối với tôi.
—Đến đây tôi chợt nhận ra.
Những đôi mắt chỉ có thể cho tôi thấy những khung cảnh trong quá khứ.
Vậy làm thế nào mà một người đến từ quá khứ lại có thể cảnh báo tôi về thứ sắp xảy ra trong tương lai…?
Con mèo ngồi liếm bụng, không màng đến những thứ lộn xộn vừa xảy ra. Tim tôi đập loạn xạ. Hồi hộp, tôi giơ tay về phía nó, nhưng con mèo giật bắn lên, khiến tôi phải thu tay lại. Nó ngó tôi ít lâu trước khi luồn qua vách ngăn và tiến về phòng tôi.
“…Cứu người đã…”
***
Tôi đứng lên trên hai chân run rẩy và hé mở cánh cửa lưới ban công kêu cót két. Bóng cánh cửa trượt trên đôi chân nhợt nhạt của người phụ nữ, giống như đôi tất cao bị cởi bỏ đi. Vì một dự cảm gì đó, tôi nhón chân đi vào phòng. Thứ mùi hăng hăng kim loại của máu khiến tôi choáng váng.
Vùi mặt vào hai bàn tay, tôi khẽ thở hắt ra.
Người này đã chết ngay tức thì. Không còn nghi ngờ gì nữa.
Có vẻ như là đang cố chạy ra cửa chính thì bị bắn vào sau đầu, người đổ về phía trước.
Người phụ nữ này trông trạc tuổi tôi, mặc một chiếc áo suông và quần soóc tôn lên đôi chân dài. Tôi có thể trông thấy góc trái của khuôn mặt – cô ấy trông xinh, sống mũi thẳng, cằm thon, E-line thanh lịch.
“Hy vọng là chưa quá muộn…”
Tôi ép cơ thể run rẩy của mình đến bên cạnh tử thi. Thận trọng tránh không dính vào vũng máu, tôi cúi xuống và áp má trái xuống sàn, nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Nằm dưới hàng mi dày, đôi mắt to kia bây giờ là hai cái giếng sâu nhòe nhoẹt nước mắt. Dù ống lệ đã cạn, nhưng những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên ánh mắt đang mở. Trước trán có một cái lỗ do đạn bắn xuyên qua. Tôi cố nén cảm giác buồn nôn.
Khi một người chết đi, ký ức lưu trong mắt họ nhanh chóng mờ dần, như linh hồn bỏ lại cơ thể. Nhưng khi gần với thời điểm tử vong như thế này – vẫn còn có cơ hội để tôi lấy được chút manh mối về kẻ sát nhân.
Tôi nhìn thẳng vào đồng tử, tạo ra kết nối.
Những ký ức ào đến, đi kèm với một màu đỏ thẫm của cái chết. Hầu hết ký ức đã tan biến. Những hình ảnh hiện lên nhạt nhòa, giọng nói đứt quãng, ngay cả thời gian dường như cũng bị bóp méo…
Một tiếng hét.
Một tiếng kính vỡ.
Những vết nứt lan ra khắp mặt kính, phản chiếu lại một gương mặt khiếp đảm.
Quay lại, tôi trông thấy một khẩu súng – loại M360J Sakura.
Tôi quơ tay ra và lao đi như một con thú đang trốn chạy tử thần.
Tim tôi hoảng loạn.
Mái tóc dài của tôi che mất tầm nhìn phía trước.
Cơn đau thấu tim gan nhói lên trong tiếng nổ của muôn vàn đóa hoa. Những bông hoa phân mảnh dị dạng nở ra vào khoảnh khắc viên đạn phá hủy vỏ não thị giác nằm sau hộp sọ của tôi.
Thay cho nhụy hoa là một cái hốc đen ngòm đang há ra, hút trọn lấy những cánh hoa lập lòe trong tích tắc, sau đó nuốt chửng tất thảy mọi vật xung quanh.
Tôi hét lên khi thấy dường như mình cũng sắp sửa biến mất vào lỗ đen đó. Tôi cảm nhận được “cái chạm của tử thần” rõ ràng một cách kinh khủng. Cái lạnh tuyệt đối xuyên đến tận tâm can hồn phách của tôi. Nó đến rồi đi như cơn sóng dữ, đánh tan cơ thể rồi cuốn tôi đi, từng thớ thịt bị hoại tử ăn mòn.
Tôi cố ngắt kết nối mà không thể. Tôi như đang mơ một cơn ác mộng không thể thức giấc. Tôi nghiến răng, quyết tâm dồn hết lực vào gáy mình, và rồi—
Tôi bừng tỉnh về với thực tại.
Trước mặt tôi là gương mặt của cái xác, như thể tôi vừa mới bò ra từ cái lỗ trên trán kia vậy. Một cơn đau kỳ lạ ứ lên trong họng, khiến tôi đưa tay lên cào. Sau khi ho sặc sụa như thể đang cố khạc ra một quả bóng bàn mắc trong cuống thở, tôi mới lấy lại được bình tĩnh. Cái chạm của tử thần chưa bao giờ rõ mồn một đến như thế. Cả người tôi lạnh như tảng đá, ấy vậy mà lồng ngực có cảm giác như lửa đốt. Tôi ọe, nhưng không có gì đi ra từ trong bụng.
Tôi loạng choạng đứng dậy.
Viên đạn vẫn còn găm vào cái gương trang điểm, những vết nứt như mạng nhện chạy dọc bề mặt gương. Thỏi son rơi xuống sàn gần chỗ chân tôi, chỉ có môi dưới của cô ấy thoa màu đỏ.
Đầu tôi nghĩ vẩn. Thì ra thứ tự là như vậy. Người này đang trang điểm thì phát súng thứ nhất nhắm trượt vào cái gương. Trong lúc cô ấy chạy trốn thì bị bắn trúng phát thứ hai…
Nhưng chỉ cần nhìn căn phòng là ai cũng có thể xác định được chuyện ấy.
Rốt cục khả năng của tôi chẳng giúp ích được gì.
***
Sau khi báo công an, phải đến bảy giờ tối tôi mới quay được về căn hộ của mình. Tôi vẫn còn nghe được tiếng cảnh sát đi ra đi vào căn hộ kế bên. Sau quá nhiều thời gian ở lỳ trong phòng, tất cả những hoạt động đột ngột này khiến cho tôi bải hoải cả người.
Tôi uống viên an thần và nằm lăn ra giường. Trán tôi nóng bừng, những bông hoa sặc sỡ chập chờn dưới đáy mắt. Cảm giác chết chóc như những cột băng lạnh buốt chích vào đầu tôi .
Nhà trường sẽ yêu cầu giải thích việc tôi vắng mặt mấy tiết học còn lại. Nhưng tôi không nhúc nhích nổi. Ngủ đi thôi. Có khi trong đêm sẽ có một nhóm các yêu tinh tìm đến và truyền dinh dưỡng cho tôi giống như trong truyện Bác thợ giày và đám yêu tinh của anh em nhà Grimm vậy.
Tôi vừa mới kịp chợp mắt mơ màng thì nghe được tiếng của nó.
—Meoo.
Tiếng kêu nhỏ của một con mèo.
Tôi bật nhảy ra khỏi giường.
Bức rèm ô cửa trượt vẫn đang mở, ánh đèn trong phòng tôi soi lên hình ảnh một con mèo đang nằm trên ban công. Tôi ngần ngừ một thoáng, rồi đặt một cái bát lên sàn và đổ ít sửa vào trước khi chầm chậm mở cửa.
Con mèo xông vào như thể chuyện thường ngày và uống không khách khí.
“Tao quên khuấy mất mày đấy…”
Được tôi vuốt ve sau gáy, con mèo vểnh đuôi lên và nheo mắt thích thú. Đợi nó uống xong sữa, tôi nhặt cái bát lên. Dạn người đến mức này thì không phải là mèo hoang, nhưng hình như không có ai chăm sóc cho nó. Cũng không thấy vòng đeo cổ.
Tôi không khỏi nghĩ về người con gái đã thấy trong đôi mắt mèo. Làm thế nào mà cô ấy nói chuyện với tôi được từ quá khứ? Và làm thế nào để cô ấy cảnh báo cho tôi về cái thanh vịn lan can sắp gãy?
Một lời giải thích đơn giản nảy ra, nhưng quá lạ lùng để vin vào. Làm sao lại có khả năng đấy được. Chỉ còn cách xác nhận trực tiếp với chính người con gái đó.
Tôi nhìn vào đồng tử con mèo…
Những khung cảnh trước đó phát lại trong đầu tôi. Tiếng súng, bóng người nằm sấp sau cánh cửa lưới, vũng máu tỏa ra trên sàn nhà…
Khả năng của tôi có một vài quy luật. Khi tôi nhìn vào mắt người hoặc vật khác, điều đầu tiên mà tôi thường thấy là ký ức liên quan đến cảm xúc mãnh liệt gần nhất của họ. Thế nên tôi đã trông thấy thứ đã làm cho con mèo “giật mình” trước đó.
Xong cảnh đó rồi, tôi có thể bắt đầu tìm kiếm. Tôi có thể lựa chọn một khoảng thời gian ước định, giống như lên Google gõ một từ khóa. Dĩ nhiên, nó tùy thuộc vào cảm xúc của mỗi người, và đôi khi tôi còn bị mất kiểm soát.
Tôi lang thang qua những miền ký ức của nó, như đang lướt trên những con sóng của đại dương.
Dần dà, một thứ lực hút lạ lùng, vô hình nào đó bắt đầu kéo tôi đến gần.
Chẳng bao lâu sau, tôi thấy mình đã đứng trước mặt người con gái ấy.
Căn phòng xung quanh cô ấy tràn ngập những món đồ trang trí bắt mắt và một kệ sách lớn. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bờ mi cô ấy dường như đang long lanh nước mắt. Khuôn mặt cô ấy dường như mang một nỗi buồn man mác, thấp thoáng trên ánh mắt và đôi gò má như những vệt màu nhạt của hoàng hôn. Nhưng cũng rất nhanh, nó tan đi như một ảo ảnh, cô nở nụ cười tươi.
“Yo-kun, với cậu, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau phải không? Mình là Yuzunoha Miri. Yuzunoha viết như ‘lá của cây Yuzu,’ còn Miri có nghĩa là ‘ngôi làng đẹp’.”
Đúng là cô ấy đang nói chuyện với tôi từ quá khứ!... Tôi hỏi lại, giọng hơi run, “Yo-kun…?”
“Một Youichi trong tương lai nói rằng mình có thể gọi cậu như vậy. Lần đầu mình gặp cậu là ở dưới một tán hoa anh đào đang nở rộ.”
“Tớ trong tương lai…? Vậy là đúng rồi. Cậu có thể—”
Người con gái trong đôi mắt mèo gật đầu xác định với tôi.
“Mình có thể trông thấy tương lai.”