Miri sống trong đôi mắt mèo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

(Đang ra)

Trùng Sinh Rồi Mới Phát Hiện Mình Có Thanh Mai

Tào Man Quân | 曹瞒君

"Mai Phương, ba đứa mình, phải mãi mãi, mãi mãi luôn là bạn tốt nhé?""Ngoéo tay, treo móc, trăm năm không đổi!"

214 1072

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

(Đang ra)

Trở thành ma nữ trong thế giới tràn ngập quái đàm

Cật Thổ Đích Thư Ngữ | 吃土的书语

Day 101: Chả phải sợ gì sất! Mặc váy phù thủy vô là tui cũng thành ma quỷ luôn rồi nè!

13 93

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

(Đang ra)

Nữ Thần Phi Nguyệt Irina

Hoa Nhạ Trần

Những quan trị an tại vương đô mỗi ngày thấy một thiếu nữ nối tiếp một thiếu nữ nức nở tới để báo án, nhiều tới mức họ sắp phát điên mất rồi.

28 359

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

(Đang ra)

Cơ thể nhân vật chính đã bị chiếm hữu bởi ác nữ

우리게임은망했어

Tớ là nhân vật chính.Trả lại cơ thể cho tớ...!Tớ là nhân vật chính mà...!

31 111

Vĩnh thoái hiệp sĩ

(Đang ra)

Vĩnh thoái hiệp sĩ

lee hyunmin, ga nara

Mỗi ngày lặp lại, vẫn lao về phía ánh sáng của ngày mai.

15 74

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

145 489

Toàn tập - Phần mở đầu

Cả thế gian đây là một sân khấu

Đàn ông hay đàn bà cũng chỉ phận diễn viên

Mà đã diễn thì có lên có xuống

Trong mỗi cuộc đời người lại đóng thành nhiều vai

-------------------------------------------------------

William Shakespeare, trích đoạn vở “Địa đàng tìm thấy”

*

Đó là những câu thoại được chắp bút từ hơn bốn trăm năm trước, song vẫn mang dư âm cho đến tận ngày hôm nay.

Khi cất tiếng đọc, tôi cảm thấy có gì đó bỗng chợt trào dâng trong lòng, như quả cầu khí nén bị vỡ tung, thổi bùng lên một luồng sinh khí mới.

“Xuất sắc xuất sắc! Hay tuyệt luôn!”

Miri vừa cười vừa vỗ tay nhiệt liệt. Cô ấy hay có kiểu bày tỏ cảm xúc bằng những động tác hoặc cử chỉ hơi bị cường điệu quá, không biết có phải vì mặc cảm với vóc người nhỏ bé của mình hay không.

“Cậu còn khen nữa là mũi tớ nổ tung ra đấy”, tôi đưa tay lên gãi đầu.

“Không hề, cậu có khiếu lắm. Có thật là cậu chưa bao giờ diễn kịch không? Tớ nghĩ giọng cậu sẽ còn hay nữa nếu cậu dùng cơ hoành nhiều hơn đấy.”

“Cơ hoành là sao nhỉ?”

“Ngay dưới rốn ấy.”

Mắt tôi lướt qua tờ giấy in lời thoại của mình. Đó là một đoạn độc thoại dài của nhân vật Jaques trong vở “Địa đàng tìm thấy”. Tôi bèn thử lấy hơi từ đáy bụng, tìm cách tái hiện lại vẻ ưu tư trên khuôn mặt, giọng nói và cử chỉ của Jaques.

Bắt đầu từ câu “Cả nhân gian là một sân khấu…” theo cách mà Miri đã chỉ, tôi chú ý đến từng nhịp nhấn giọng, từng vần âm, y như đang tập chơi nhạc cụ. Nhưng đọc ra thành tiếng cũng có hơi mắc cỡ nên má tôi bắt đầu thấy nóng nóng. Chú mèo mướp Taburou thấy vậy khẽ nghiêng đầu sang một bên.

“...Răng rụng, mắt mờ, đợi chờ hết kiếp.”

Cuối cùng cũng đọc xong, tôi bế Saburou lên tay và hỏi, “Như thế đã đạt chưa hở Miri?”

Tiếc là cô ấy đang mải với lấy thứ gì đó trên cao và quay lưng về phía tôi. Trèo lên chiếc ghế đẩu, cô ấy đang cố rút ra một cuốn sách dày từ trên kệ. Cuốn thứ tư trong bộ bảy cuốn Toàn tập về Shakespeare của Nhà xuất bản Hakusuisha. Chiếc váy xòe màu vàng chanh phất phơ trong lúc những đầu ngón tay của cô ấy từ tốn kéo cuốn sách ra. Dù muốn giúp nhưng không thể, tôi đành bất đắc dĩ chờ đợi.

Trọng lượng của cuốn sách khiến cho Miri bỗng mất thăng bằng, khiến tôi giật mình hô lên.

Cơ thể tôi lao về phía trước theo phản xạ, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích. Hành động đột ngột của tôi khiến cho Saburou dựng hết cả lông, còn Miri thì may sao đã đứng vững lại được, ôm chặt cuốn sách vào lòng và thở phào. Đoạn cô ấy bước xuống và đi về phía chiếc bàn, đắm mình vào nội dung cuốn sách.

Tia nắng nhàn nhạt rọi vào qua khung cửa sổ phía sau chiếu lên phía đỉnh đầu của cô ấy, phản chiếu lại một vầng hào quang. Mái tóc nâu nhạt cắt ngắn ôm lấy hai bên mặt, đuôi tóc màu hổ phách sáng trong tưởng như tan vào đôi gò má trắng mịn. Bản thân Miri vốn đã rất xinh xắn và đáng yêu, thế nhưng thứ cuốn hút tôi nhất chính là vẻ đẹp kỳ ảo toát lên từ góc nghiêng ấy.

Hai mắt tôi bỗng chúi về phía trước.

Tuy nhiên, cơ thể tôi lại không hề cử động tí nào, khiến cho não tôi có cảm giác như vừa ra lệnh nhầm, đồng thời tạo ra một thứ quán tính ảo nào đó. Tôi liền cảm thấy mất phương hướng, xây xẩm mặt mày và hơi buồn nôn. Góc nhìn của tôi, dù không có sự điều khiển, vẫn tiếp tục tiến tới, trèo xuống chân bàn, đến bên cạnh chân Miri. Tôi có thể trông thấy bên dưới mặt bàn. Ngó xuống, tôi thấy những ngón chân của Miri xếp thẳng thớm như những phím đàn piano.

“A! Đừng mà! Nhột lắm!”

Tầm mắt tôi quay tròn, rồi bất chợt tôi thấy mình đang mặt đối mặt với Miri. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau một lúc, tim tôi bỗng đập liên hồi. Khóe miệng của cô ấy tự nhiên giựt giựt, còn vành tai ngay lập tức ửng đỏ.

“Cậu.. cậu có vừa thấy…?”

Tôi lắc bay lắc biến.

“Có thấy gì đâu!”

“Này, đừng có chém gió! Cậu diễn dở lắm!”

“Ơ kìa, vừa mới khen xong cơ mà!”

“Có thật không? Có thật là chưa thấy đồ lót của tớ không? Nếu cậu mà nói dối… nếu cậu mà nói dối nhé, tớ sẽ cho cậu ăn tát đấy, có biết chưa?”

“Nhưng cậu có tát được tớ đâu!”

Không được, vì như thế là trái với tính cách của cô ấy. Và cả quy luật vật lý nữa.

Khuôn mặt cô ấy hiện lên một vẻ lạ lùng pha lẫn giữa tức khí, hờn dỗi và buồn rầu. Thế rồi cô ấy giơ tay lên mặt phẩy phẩy và nói, “Ôi, hôm nay sao ấm thế nhỉ.”

Cô ấy nhổm dậy và mở ô cửa trượt. Mảnh rèm đăng ten lay động trước cơn gió nhẹ. Trên nền trời trong vắt là những cánh hoa anh đào đang bồng bềnh, khẽ khàng trôi vào trong căn phòng như những lá thư vô địa chỉ. Mái tóc của Miri đu đưa nhè nhẹ.

“Bên tớ cũng đang nóng hơn rồi này. Để tớ đi mở cửa sổ.”

Tôi đặt Saburou xuống và ngắt kết nối tạm thời.

Tôi đưa tay lau mấy giọt mồ hôi đọng lại trên lông mày. Cửa sổ phòng để đóng là vì không muốn giọng của mình làm ồn tới hàng xóm, nhưng cũng vì thế mà bên trong đang như buồng xông hơi. Nếu điều hòa không được sửa cho mau thì tôi sẽ bị luộc chín mất. Bên trên lan can ngoài ban công, những tầng mây vũ tích đang đứng sừng sững như ngọn núi Unzen. Tôi mở đón những cơn gió tràn vào, mang theo hương vị của mùa hè, và cùng với đó là tràng âm thanh inh ỏi của lũ ve.

Ngoái ra sau lưng, tôi trông thấy một chú mèo đang ngồi chầu trên mảng trời xanh phản chiếu dưới nền sàn gỗ. Nó đang đưa chân sau lên gãi gãi cái tai.

Căn hộ đơn tồi tàn này chỉ có mỗi Saburou và tôi. Không thấy bóng dáng của cô nàng dễ thương nào cả.

Tôi bế Saburou lên, nhìn vào con ngươi của nó và thực hiện kết nối giữa hai đôi mắt.

*

Qua đôi mắt của Saburou, tôi thấy Miri đang mỉm cười. Cô ấy cất giọng nhẹ nhàng.

“Cậu diễn vai Jaques đạt lắm. Còn âm giọng cũng tiến bộ nhiều rồi đấy.”

“Cảm ơn cậu,” tôi bẽn lẽn đáp. “Nãy cậu tìm đọc toàn tập của Shakespeare làm gì đó?”

“À, tớ muốn xem thử xem Tiến sĩ Odajima Yuushi dịch nó như thế nào ấy mà.”

Căn phòng của Miri có một chiếc kệ sách rất to nhét đủ thể loại – từ Shakespeare, Miyazawa Kenji, Salinger, Terayama Shuji đến manga dành cho thiếu nữ. Không cần hỏi cũng biết cô ấy thích đọc. Căn phòng được sắp xếp gọn gàng và còn được trang trí bằng mấy món đồ bắt mắt nữa. Bước vào căn phòng của một cô nàng có gu thẩm mỹ, tôi thấy có hơi ngại mỗi khi nhìn xung quanh.

“Người dịch có quan trọng đến vậy sao?”

“Một trời một vực ấy!”

Dứt lời, cô ấy đọc lên một vài câu thoại đoạn công nương Rosalind giả trang thành đàn ông. Giọng Miri vừa dịu dàng mà lại cao quý, cộng thêm cách phát âm … khiến tôi không rời mắt nổi.

Hai chúng tôi có thêm một khán giả tí hon đến chơi. Một chú sẻ non sà xuống bên kia ô cửa kính trượt và bắt đầu xỉa những chiếc lông đang xù lên vì nắng xuân. Trông thấy thế, Saburou trong phòng Miri liền động đậy. Nhìn qua nhìn lại Miri và chú chim sẻ một hồi, nó đột ngột nhảy vồ lên, song chú chim sẻ chỉ bình thản giương cánh bay về trời. Mặt kính phản chiếu lại gương mặt Saburou đang ngẩn tò te. Nó vẫn chỉ đang là một nhóc mèo con đang tò mò chưa phân biệt được sự khác biệt giữa con chim sẻ và cuộn len.

Tôi nựng Saburou đang ở trong phòng tôi và nói.

“Mày lớn quá rồi đấy.”

Nó đã là một con mèo trưởng thành và đĩnh đạc. Cu cậu kêu gừ gừ, dụi mũi vào lòng bàn tay tôi.

Có tiếng chim cất tiếng hót. Tôi ngước lên và thấy một con chim sẻ đậu xuống khung cửa đang mở. Trong một thoáng, tôi ngỡ đang nhìn thấy chính chú chim sẻ trong phòng của Miri, nhưng điều đó sao có thể xảy ra.

Hai chúng tôi chưa từng gặp ngoài đời. Miri và tôi sống ở những nơi khác nhau, ở những thời điểm khác nhau, Saburou của cô ấy vẫn chỉ đang là mèo con. Nhưng chúng tôi có thể nói chuyện thông qua đôi mắt mèo.

Tình huống này nghe có vẻ phức tạp, nhưng thực ra khá đơn giản. Tất cả sẽ sáng tỏ sau khi các quy luật được giải thích rõ ràng. Giống như các vì sao tưởng như đang chuyển động hỗn loạn sau khi thuyết nhật tâm ra đời thì đã tuân theo một hệ thống các quỹ đạo vòng tròn.

Tạm thời bây giờ nếu nói như sau thì cũng không hẳn là quá sai thực tế:

Miri sống trong đôi mắt mèo.