Những tiếng hoan hô vang lên khắp căn phòng.
Tất cả các đại thần và lính tráng nghiêng người để nâng cốc chúc mừng.
Bao quát căn phòng từ trên ngai vàng là vị vua tóc xám.
Mọi người ca ngợi thành công của Pháp sư Đoàn, và lòng quả cảm của Thánh Kỵ sĩ. Những người hát rong hào hứng hát lên khúc ca tán tụng từ những góc sảnh.
Ann Duke dựa lưng vào một góc và nhìn khung cảnh từ đằng xa.
"Thánh Kỵ sĩ Đại nhân! Bên này đang có thi uống này! Chắc chắn ngài sẽ làm họ lăn quay ra cho mà xem!" một anh lính thân thiện bước về phía Ann Duke, nói.
"Thôi, nếu tôi mà lại quá chén, bà vợ kiểu gì cũng sẽ nổi điên lên," Ann Duke trả lời với một nụ cười tội nghiệp.
"Ngài có thể gửi lời chào của tôi đến phu nhân được không?"
"Ừ, tất nhiên rồi. Dù sao thì hôm nay cũng có nhiều người ở đền mà. Cô ấy không muốn đến do không thấy thoải mái và nói rằng mình không thích những chuyện này."
"Haha! Thế thì chán thật!" anh lính nói, rồi lại biến mất vào trong đám đông.
Họ đã khuất phục thành công quỷ vương, và cô bé bị bắt đã được cứu thoát.
Tin tức truyền đến mọi người dân ngay lập tức. Kể cả vào lúc này, dân chúng cũng đang nâng cốc chúc mừng sự thành công của vương quốc.
Ann Duke cũng không né tránh việc uống rượu.
Tuy nhiên, việc bắt quỷ vương mới xảy ra hôm qua. Anh muốn về biệt thự của mình và nghỉ ngơi. Hẳn cô vợ đang đợi anh về, và cô ấy không thích đến những buổi tiệc mừng nơi mọi người cứ đi qua đi lại chúc tụng nhau.
Anh đã nghĩ đến việc viện cớ nghỉ ngơi để cáo lui, tuy nhiên ở tầm quốc gia, anh lại là thể diện của cả nước, và dù sao thì anh cũng có hứng thú với một chuyện. Anh đang đợi tin đó sau loạt nâng cốc.
Cuối cùng thì một người hầu cũng chạy đến chỗ Ann Duke. Ông ta thì thầm gì đó với anh. Nghe xong, Ann Duke gật đầu và cảm ơn người hầu.
Rồi anh lặng lẽ rời khỏi sảnh.
Nếu nhà vua biết tại sao anh lại đi, thì dù gì ngài cũng sẽ không cản anh.
Suốt nãy giờ, Ann Duke đợi tin báo rằng cô bé bị quỷ vương bắt đã tỉnh lại.
Đi qua hành lang dài, gõ cánh cửa có tay nắm vàng, rồi anh từ từ bước vào căn phòng.
Dưới chiếc đèn trần là một cái giường đơn. Ở đó, một bé gái nhỏ nhắn đang nằm nghiêng.
Ann Duke tiến lại gần cô bé. Trên chiếc giường lông ngỗng, cô bé như thể đang chìm sâu vào trong giấc ngủ vậy. Má em hốc hác đến tội, và Ann Duke còn nhớ em nhẹ đến mức nào khi anh bế cô bé. Ngọn lửa pháp thuật đã được tạo ra đển không làm em bỏng, nhưng khi đó trông em vẫn đen như bồ hóng.
Anh chạy những ngón tay dọc mái tóc thưa của cô bé, thứ làm cho người ta liên tưởng đến những sợi rơm. Anh gạt phần tóc mái và trán cô bé hiện ra. Trên đó là một họa tiết lạ lùng, và không pháp sư nào biết được nó thể hiện điều gì. Tuy nhiên, đó chắc chắn là do quỷ vương làm, và cũng chắc chắn là em đã bị dính một loại phép nào đó.
"Cháu ổn chứ? Cháu cảm thấy thế nào rồi?"
"..."
Rồi cô bé nhìn liếc qua đôi mắt hơi mở, nhìn chăm chăm Ann Duke.
"A... a...." em rên lên những tiếng khó hiểu.
"Sao? Có chuyện gì à?" Ann Duke nhẹ nhàng hỏi.
Tuy nhiên, cô bé không nói thêm được nữa, và có vẻ như em đang cố ngồi dậy. Vật vã do không đủ sức, cô bé nắm lấy tay Ann Duke.
"Cháu ổn chứ? Có đau đâu không?"
"K-... không."
Giọng nói của cô bé rất khẽ, như tiếng côn trùng vỗ cánh vậy. Đôi cổ tay Ann Duke đang nắm đã chuyển nâu. Họ đã làm chảy được xích bằng phép thuật, nhưng họ không thể xóa bỏ được vết tích, vì có vẻ như cô bé đã phải đeo chúng từ lâu lắm rồi. Nhìn thế làm lòng anh rất đau đớn. Tuy nhiên, Ann Duke mừng rằng em vẫn khỏe.
"Được rồi, tốt đấy."
Anh nhẹ nhõm thở ra.
Cô bé chưa động não nhiều lắm, và tất cả những gì em có thể nói được là,
"Cháu đang... ở đâu?"
"Đây là Lâu đài Red Ark. Cháu không còn phải lo nữa đâu. Không có gì phải sợ cả."
"Không có gì... phải... sợ cả," em nhắc lại như một con vẹt.
"Ừ, đúng vậy. Chú là Ann Duke. Ann Duke MacValen. Tên cháu là gì?"
"Tên... cháu?"
Cô bé nhẹ nhắm mắt lại.
Đôi lông mi em rung lên như thể em đang run vậy.
Rồi cô bé mở mắt ra.
"Cháu quên mất rồi," em thì thầm.
Trước những lời đó, Ann Duke chằm chằm nhìn một cách băn khoăn. Cô bé nhìn mặt Ann Duke với đôi mắt ngây thơ trong sáng.
Ann Duke cắn môi, cúi mặt nhìn xuống, và lắc lắc đầu.
Rồi anh dịu dàng ôm lấy đầu cô bé.
"Tội nghiệp..." and thầm nói, trầm giọng.
Cô bé có vẻ hơi nghiêng đầu trong khi ngực Ann Duke trùm lấy em.
Em chẳng tài nào hiểu nổi tại sao những điều này lại được nói ra với mình.
Trong nháy mắt, tin đồn về việc Dạ Vương bị khuất phục và cô bé bị bắt đã được cứu lan ra khắp cả vùng.
Mọi người nói lên những lời tán dương Pháp sư Đoàn và Thánh Kỵ sĩ, và họ dành một sự thương cảm cho cô bé.
Những nhà thơ cất lên lời ca cùng tiếng đàn hạc. Họ hát về cô bé với họa tiết lạ trên trán, về sự bất hạnh, và về định mệnh khắc nghiệt của em. Họ hát lên với một giai điệu đẹp và u sầu. Họ còn hết lời ca tụng những hành động anh hùng của Thánh Kỵ sĩ.
Tuy nhiên, có một điều họ không bao giờ hát.
Họ không bao giờ nhắc đến tên ác quỷ Dạ Vương, và không ai biết giờ hắn ở đâu.
"Tên cháu là Mimizuku."
Một ngày, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen bước vào phòng cô bé trong lâu đài và nói điều này một cách hiền hậu. Tóc cô được buộc thành hai hoặc ba búi, và đôi mắt cùng màu với mái tóc tỏa ra một ánh sáng rực rỡ và dịu hiền.
"Tên cháu là Mimizuku. Cô nghe vậy từ ông thợ săn được cháu cứu ngày trước khi ông ta bị lạc trong rừng."
"Mimizu... ku?"
Mimizuku, ngồi thảnh thơi trên chiếc giường lớn, nhắc lại cái tên. Cô bé đang mặc một bộ váy mỏng nhẹ, và đôi má hốc hác nay đã lấy lại được chút màu sắc.
"Ừ. Cháu nhớ ra chưa?"
"Cháu... Cháu cũng không hiểu nữa. Nhưng, khi cô nói vậy... cháu có cảm giác rằng có lẽ cô nói đúng. Vâng, tên cháu là Mimizuku," Mimizuku nói nhỏ, mi mắt cụp xuống. Như thể chôn chặt một điều gì đó quan trọng vào trong lòng, cô bé đặt tay lên ngực.
"Cô là Orietta. Orietta MacValen. Cô là vợ của cái gã Thánh Kỵ sĩ lười nhác đó. Chắc cháu cũng biết Ann Duke, nhỉ?"
"Vâng, cháu biết Andy."
Kể từ mấy hôm trước khi Mimizuku tỉnh dậy, hôm nào Ann Duke cũng đến thăm em. Mimizuku rất hay ngủ, và anh thường nói chuyện với những người chăm sóc Mimizuku trong khi xoa đầu cô bé.
"Ừ, cô là vợ của cái gã kỵ sĩ trông nhà đó đây. Rất vui được gặp cháu, Mimizuku."
Mimizuku bắt tay với bàn tay chìa ra. Cô ấy cười. Bàn tay của cô giống như một con cá thịt trắng đầy sức sống đối lập với Mimizuku, tay em trông như một cái lá héo vậy.
Orietta hơi nhíu mày sau khi bắt tay em.
"Rất vui được gặp cô, ơ..."
"Orietta."
"Vâng, rất vui được gặp cô, Orietta, vợ... Andy?"
"Phải, đáng tiếc đó lại là cô."
Khác với lời nói, khuôn mặt Orietta đầy niềm vui.
"Mimizuku... cô gọi cháu là Mimizuku được chứ?"
"Ừ-hứ!"
Mắt Mimizuku long lanh khi nghe Orietta hỏi. Mặc dù họ nói rằng đó là tên em, nhưng em lại thấy cực kỳ tuyệt vời khi được gọi bằng cái tên đó.
"Mimizuku, cháu thấy ở đây thế nào?"
Khi được hỏi "thấy thế nào," Mimizuku nghiêng đầu. Tuy nhiên, em nghĩ gì thì cứ nói thế thôi.
"Thì, ưm... Có rất nhiều đồ ăn ngon này. Cháu có rất nhiều đồ đẹp để mặc này, và mọi người ai cũng tốt nữa!"
"Còn thiếu gì không cháu?"
"Andy lúc nào cũng hỏi thế! Không, không thiếu gì đâu cô ạ."
Mimizuku lắc đầu đáp lại. Quả thực, sống kiểu này với em là quá đủ rồi. Cô bé vẫn thường băn khoăn tại sao họ lại làm nhiều thế vì mình.
Chắc là tại họ có thể làm được nhiều cho em, nên họ cứ làm thôi.
Orietta đang cười với em.
"Cháu đã nhớ ra gì chưa?" cô ấy hạ giọng hỏi.
Ý cô ấy là về những ngày của cô bé trước khi em tỉnh dậy, những ngày ở khu rừng.
Mimizuku không có câu trả lời. Cô bé lại lắc đầu, nhưng chậm chạp, và với một cảm xúc rất khác.
Orietta quỳ xuống tấm thảm cạnh giường và chạm mắt với Mimizuku.
"Cháu biết không, Mimizuku. Cho đến giờ, cháu đã ở khu rừng đó. Cháu bị quái vật cầm tù, và ánh mắt cháu đầy sợ hãi... Hẳn đó là lý do mà cháu mất trí nhớ... để tự bảo vệ mình. Đừng cố quá trong việc nhớ lại nhé. Mimizuku ạ, có lẽ quên đi là tốt nhất. Từ bây giờ, còn cả một cuộc đời mới phía trước cháu đấy!"
Dạ Lâm.
Quái vật.
Ánh mắt sợ hãi.
Những từ đó cứ quay vòng ở phía sau đầu Mimizuku.
Thật chứ?
Có lẽ quên đi là tốt nhất.
Th-Thật chứ?
"Cháu có... cả một cuộc đời mới phía trước?"
"Đúng vậy đó," lời khẳng định.
Phải rồi, chỉ như vậy mà thôi.
Thật chứ?
Tại sao?
Sâu trong lòng em, có ai đó đang hỏi.
Cô bé nghe thấy một tiếng xủng xoảng ở nơi nào đó xa xăm.
Dọc theo con đường đá cổ kính, mùi nấm mốc lửng lơ trong không khí. Trần cao, nhưng không có cửa sổ. Bằng pháp thuật, nó cháy sáng, chuyển từ đỏ sang xanh lam. Nhà vua tiến tới, bước chân vang dội khắp căn phòng. Những pháp sư hai bên ngài không nói lời nào. Những tiếng duy nhất nghe thấy được là tiếng giày nện mặt đất cùng một thứ tiếng nghe như tiếng gầm gừ.
Ở góc xa nhất, một bóng đen đang bị găm lên tường. Khi đức vua đứng lại, bước đi cuối của ngài là điều dễ nhận thấy nhất.
"Vua quái vật."
Giọng nói khàn, nhưng trang nghiêm vang lên từ nhà vua.
Bị giữ tại chỗ bằng một sợi dây vô hình, Fukurou bị ghim vào tường với cơ thể bị treo lơ lửng. Mắt ngài nhắm lại, và cánh ngài không hề cử động chút nào cả.
"Hắn còn tỉnh chứ?" một pháp sư ở phía bên nhà vua hỏi.
"Để xem hắn có nghe thấy chúng ta không," Riveil trả lời từ bên trong tấm áo choàng u ám.
"Quỷ vương."
Nhà vua đanh thép nói. Đáp lại giọng nói của ngài, hoặc là vì một lý do khác, Fukurou nhấc đôi mi mắt nặng trĩu lên.
Một ánh sáng bạc mờ nhạt tỏa ra từ chúng. Chúng đã bị mờ đi do bị pháp lực ảnh hưởng, nhưng độ mạnh của ánh sáng cho thấy rõ rằng ngài chính là người trị vị những quái vật.
Nhà vua hít một hơi sâu, và quay sang nhìn ngài, không nao núng.
"Quỷ vương. Bị con người bắt giữ, ngươi thấy sao?"
Ngài nói với vẻ khích bác. Tuy nhiên, quỷ vương mặc kệ câu hỏi của ngài.
"... Vua của loài người...?"
Giọng ngài trầm đến mức ở trong đất cũng còn cảm thấy được.
"Đúng vậy. Ta là vua nước Red Ark này."
Trong giây lát, một cảm xúc dường như thoáng qua trong đôi mắt Fukurou. Nó gần gần một sự khinh bỉ hoặc ghê tởm.
Nhà vua nghĩ rằng ngài ấy có vẻ cũng khá giống con người.
Ngài không nghĩ rằng một thứ hung hãn, với một sự xấu xa hoàn toàn, lại có những cảm xúc như khinh bỉ hay căm thù.
"... Ngươi ghét loài người sao? Trông ngươi cũng giống con người đó, vua quái vật. Có vẻ như ngươi đã bắt một cô bé người làm nô lệ, đúng không? Không giết mà cũng không sử dụng sức mạnh của mình... ngươi tính trả thù à?"
Fukurou phủ nhận câu hỏi bằng sự im lặng, thậm chí một chút cử động cũng không. Đức vua nghiến răng. Dù có bị bắt, thì ngài cũng không nghĩ rằng mình có thể giữ thể diện được lâu như Fukurou.
Đành chịu thôi. Rốt cuộc thì kẻ thù của ngài là một con quái vật mà.
"... Sao cũng được. Cô bé đang được chăm sóc tận tình ở lâu đài. Tuy bị mất trí nhớ, nhưng thế thì lại tiện cho cô bé đó, vì từ giờ trở đi.sẽ là một cuộc đời mới đầy hạnh phúc Quỷ vương ạ. Dự tính của ngươi sai lệch hết cả rồi."
Fukurou không trả lời. Ngài chỉ nhắm mắt lại, như thể đã hết hứng. Nhà vua liếc mắt với những pháp sư, và họ kính dâng một viên pha lê lớn.
Viên pha lê sáng lên đầy pháp lực, và trong nó là một ngọn lửa đỏ đang bập bùng. Trước vẻ tinh xảo và pháp thuật, những người nhìn thấy đều bị lôi cuốn bởi sự bí ẩn của nó.
"Ngọn lửa này tượng trưng cho ma lực của nhà ngươi. Khi nó chuyển từ đỏ sang xanh, ma lực của ngươi sẽ cạn sạch, cơ thể ngươi sẽ khô héo, và ngươi sẽ trở thành một xác ướp tượng trưng cho pháp thuật của vương quốc này."
Nhà vua bình thản giải thích, và cho dù ngài đang tuyên án từ cho Fukurou, ngài ấy vẫn không phản ứng gì và tiếp tục im lặng.
Không còn gì để nói nữa, đức vua quay lưng lại, và trở về. Trước tiếng bước chân biến mất dần ở nơi xa, một giọng nói bất thình lình vang lên.
"Nhân vương."
Nhà vua đứng lại. Cố gắng hết sức để duy trì vẻ oai nghiêm, ngài chậm rãi quay lại. Và một lần nữa, ngài gặp lại đôi mắt bạc của Fukurou.
"Nhân vương. Mi quý trọng thứ nào hơn: mi, hay vương quốc của mi?"
Đó là câu hỏi đầu tiên mà vui quái vật hỏi vua loài người. Vua loài người quắc mắt và trả lời không do dự.
"Câu hỏi đó thật vô nghĩa, quỷ vương. Hai thứ đó không thể so sánh với nhau được. Ta sẽ, bất cứ mọi lúc, chọn đất nước của mình. Chừng nào ta còn là ta, ta sẽ chọn đất nước mình."
Chừng nào ngài còn lý trí, ngài còn không đặt chúng ngang hàng với nhau.
Fukurou nhắm mắt lại trước câu đáp của nhà vua, và trở nên im lặng, như thể ngài đang ngủ vậy.
Bầu trời xanh, điểm xuyết vài đám mây mỏng, bao trùm lấy khu chợ thị trấn đông đúc.
"O-oa...!"
Đứng trước cổng chợ, đôi mắt tam bạch của Mimizuku mở to ra.
"Có nhiều người quá!"
"Đây là lần đầu cháu thấy nhiều người thế này ở cùng một nơi à?" Ann Duke cười hỏi. Anh đang đứng cạnh cô bé.
"Chắc chắn đây là lần đầu!" Mimizuku đáp.
"Được rồi, thế nắm tay cô để khỏi lạc nhé?" Orietta nói. Cô đang đứng ngược phía với Ann Duke. Cô ấy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Mimizuku. Cô bé chớp chớp mắt, nhưng rồi lại vui sướng mỉm cười.
Hôm nay là lần đầu tiên Mimizuku rời khỏi tòa lâu đài.
Cô bé mặc đồ tuy không cầu kỳ, nhưng rõ ràng chúng là hàng chất lượng cao, và còn kèm thêm một chiếc mũ nữa. Ann Duke và Orietta đi cùng em.
"Này, Orietta! Ai cũng mang vác nhiều thứ quá!"
"Ừ, thì đây là khu chợ mà," Orietta nói, không biết liệu Mimizuku có hiểu được không.
Mimizuku, cảm thấy băn khoăn, nghiêng đầu.
"Cháu dùng tiền để mua những thứ mình muốn. Này, Mimizuku, chìa tay ra nào."
Orietta đặt ba đồng tiền lên bàn tay của Mimizuku.
Chúng được in hình bồ câu, và với Mimizuku thì chúng cứ như là kho báu vậy.
"Dùng cái này này."
"Trả? Bằng tiền? Cho cái cháu muốn à?"
"Đúng rồi, cho thứ cháu muốn."
"Thứ mình muốn..."
Mimizuku nghĩ một lát.
Ann Duke cười.
"Cháu cứ nhìn quanh trước đi đã!" anh nói, đẩy đẩy lưng Mimizuku. Ở các quầy là hoa quả và rau tươi, những tấm vải đẹp, và những vật kỳ thú khác mà Mimizuku chưa bao giờ thấy.
Mimizuku nhìn quanh; phần đa những thứ em thấy đều mới mẻ cả.
"Ôi chà, xin chào, Phu nhân Orietta!"
Bỗng dưng, một giọng nói vang lên từ một quầy ở phía bên. Một người phụ nữ bán bột mì đến trước mặt Orietta.
"Phu nhân đi cùng với Thánh Kỵ sĩ Đại nhân nữa sao? Thật là ghen cái tình cảm gắn bó của hai người quá đi..."
Nói vậy, người phụ nữ cười lên một cách thân mật.
"Dù có gắn bó hay không, thì hôm nay hắn vẫn phải đi cùng tôi. Có hắn ở đây thì dù tôi mua gì cũng chẳng phải lo đến chuyện mang chúng về cả!" Orietta nói, nở nụ cười đẹp nhất của mình.
"Ahaha, không sai! Mà này, Orietta, cô nhóc nào đây?"
Người phụ nữ nhìn xuống Mimizuku. Mimizuku nhìn lên Orietta, không biết phải làm gì cả.
"Phu nhân Orietta, con phu nhân đã lớn chừng này rồi sao?"
"Cô bé xinh thật đấy nhỉ?" Orietta cười đáp, lờ đi câu bình phẩm thứ hai của người phụ nữ.
Đến khi cô bé để ý thì Orietta đã buông em ra, và khẽ chạm lưng em. Mimizuku cảm thấy cô ấy như bảo mình đi, nên với trái tim đập mạnh, cô bé hòa lẫn vào đám đông trước những quầy hàng. Chào người này người nọ, Ann Duke dõi theo dáng hình nhỏ nhắn để đảm bảo rằng cô bé không lọt khỏi tầm mắt của anh.
Sau khi gặp một số người, Mimizuku giờ đang đứng trước một quầy đơn. Cô bé dừng lại nghỉ, và nhận thấy một mùi kẹo tỏa ra từ quầy.
"Này, tiểu thư! Muốn ăn gì không?" ông chủ quầy nhã nhặn nói với Mimizuku. Mimizuku hơi hoảng.
"Ăn ngon chứ?"
"Cứ làm một miếng là biết ngay thôi! Đây, ăn đi này."
Được bọc trong một tờ giấy tối màu là một quả chín tẩm đường. Khi cô bé cắn một miếng, vị ngọt ấm quyện với nước quả trong miệng em.
Mắt Mimizuku long lanh.
"Ngon quá!!"
"Vậy hả, vậy hả!"
Nghe lời Mimizuku nói, ông chủ lại càng thêm phấn khởi.
Không dừng để thở, Mimizuku cứ thế mà cắn món quả. Sau khi cô bé kêu vang lên về độ ngon của món ăn, một đám đông người lớn nhanh chóng tụ tập quanh em.
"Nó còn ngon hơn cả thức ăn trong lâu đài cơ!" Mimizuku thật lòng nói. Đám đông bỗng trở nên phấn khích lạ thường.
"Lời khen đó còn hơn tất thảy những gì tôi đòi hỏi!"
"Cô bé này, chẳng phải cháu khen hơi quá lời sao?"
"Thật mà! Nó ngon tuyệt vời luôn!"
Mimizuku thật thà đáp mặc dù em không biết người nói với mình là ai.
"Ôi, giờ mình cũng phải thử thôi!"
Sự thật lòng của Mimizuku đã kéo rất nhiều khách hàng đến. Khi Mimizuku thấy tay họ trao những đồng tiền, cô bé hoảng hốt.
"Ôi, đúng rồi! Cháu phải đưa tiền cho bác chứ nhỉ?"
Tay ông chủ quầy thì đã đầy rồi, và ông cười.
"Không cần đâu, tiểu thư ạ! Chỉ cần cháu nói đồ ăn của bác ngon thôi cũng là đủ lắm rồi!"
Đám đông tán thưởng lòng rộng lượng của ông, và họ thể hiện điều đó qua việc mua thêm.
"Không, thế không được. Orietta bảo rằng cháu phải trả tiền...!"
Mọi người đã bị sốc trước cái tên mà Mimizuku vừa thốt ra.
"Cái gì? Cháu là người quen của Phu nhân Orietta sao? Cô ấy là ứng viên làm Trinh nữ của Đền, phải không...?"
Rồi một bà già bước tới chỗ Mimizuku.
"Nhìn xem, miệng cháu dơ quá. Đợi chút, để bà lau cho sạch nào."
Vươn bàn tay dịu dàng, đầy nếp nhăn ra, bà cụ lau sạch vùng quanh miệng Mimizuku. Cô bé ăn nhanh quá đến nỗi các mẩu thức ăn dính hết lên mặt em. Mọi người đều trao cho em những nụ cười tốt bụng.
"Đó, giờ thì sạch sẽ cả rồi. Ôi, gì thế này? Trên trán cháu..."
Bà lão vén tóc em sang một bên. Hiện lên là một họa tiết kỳ dị.
"Cháu... không thể nào..."
Bà cụ nén hơi thở lại, và đám đông nín lặng trong giây lát. Mimizuku đứng đó, nhìn mọi người với một vẻ băn khoăn.
"Tiểu thư... có phải là một công chúa không...?" bà lão hỏi, những ngón tay bà run rẩy.
"Hửm? Cháu có sống trong lâu đài, nhưng cháu không phải công chúa."
Đám đông trở nên náo động.
"Không, ý thần không phải vậy. Người, người được cứu trong cuộc chinh phạt quỷ vương, phải chăng là công chúa của Dạ Lâm...?"
"Hử? Ừm, chắc thế? Cháu..."
Trước những lời đó, ai nấy đều lầm bầm lên những tiếng ồn ào.
Mặc dù không hiểu lắm, và mặc dù em không phải công chúa, cô bé có cảm giác điều đó y chang như những gì em được nghe. Mimizuku nhớ lại những điều Orietta từng giải thích.
"Aa...!"
Bà cụ bất chợt kêu lên, và rồi ôm chầm lấy Mimizuku.
"C-cái...!"
"Người đã sống sót trở về rồi. Thần đã rất sợ đó, thế này thật là tuyệt vời...!"
"Ư, ưm...!"
Bà ôm lấy Mimizuku, và những giọt lệ bắt đầu trào ra từ mắt bà. Mimizuku thấy bối rối khi chúng bắt đầu rơi lên vai em.
"Đó chính là công chúa! Công chúa được cứu ra khỏi Dạ Lâm nay đã ở đây rồi...!"
Những giọng nói vui mừng cất lên. Mimizuku bị xô qua đẩy lại, được rất nhiều.người chạm và ôm. Và trong sự bối rối, em đã bắt tay vài người.
Có chuyện gì vậy?
Tim Mimizuku bắt đầu đập nhanh hơn và mạnh hơn.
Nó thật ấm.
Đang có chuyện gì ở đây vậy?
Sau một hồi, Ann Duke bước ra từ đám đông và đưa Mimizuku đi cùng.
Những bàn tay em chạm vào đều rất ấm.
"Ann Duke này."
"Hử? Sao cháu?"
"Bà cụ đó lo lắng lắm. Lo cho cháu."
"Ừ, bà ấy còn khóc đó."
"Khóc..."
"Vì cháu mà bà ấy đã đổ nước mắt," Ann Duke nói với một nụ cười nồng hậu.
Nước mắt là gì?
Nhưng chúng ấm lắm. Chúng đầy trìu mến. Khi cô bé nghĩ về điều này, mũi em hết sụt sịt và cảm thấy rất sảng khoái.
Nói chung thì là một người sống vô điều kiện trong lâu đài, Mimizuku rất vâng lời. Em không bao giờ có nhiều thời gian rỗi hay sự buồn chán hơn cần thiết. Em thích ngủ ở giường mình, và em thích ngắm cảnh từ cửa sổ phòng, và em yêu việc nói chuyện với những người chăm sóc thi thoảng ghé qua. Ai cũng tốt với em cả, và Ann Duke và Orietta như gia đình của em vậy.
Thậm chí cô bé còn một lần nói chuyện với nhà vua nữa.
"Đây là lần đầu ta gặp nhau như thế này nhỉ, Mimizuku."
Vị vua tóc xám đến phòng Mimizuku với vài người hầu cận. Ann Duke ở cạnh em, và anh thì thầm với cô bé rằng ngài là "người có quyền nhất nước."
"À, ừ, rất vui được gặp ngài!"
"Hừm... Theo ta thấy thì cháu đã trở nên khá khỏe khoắn rồi đấy."
"Cháu, ư, ngài đã giúp đỡ cháu nhiều quá!"
"Ta không quan tâm lắm đến chuyện đó. Ta sẽ cho cháu mọi sự quan tâm cháu cần."
Cuộc trò chuyện đến đó là hết, và khi kết thúc, nhà vua làm một vẻ mặt ngiêm nghị. Mimizuku hỏi Ann Duke xem liệu ngài có đang giận không, và Ann Duke cười.
"Gương mặt ấy chỉ nói rằng ngài đang lo chuyện gì đó thôi."
"Vâng, có vẻ giống cái kiểu mặt đó thật," Mimizuku đồng ý.
Và rồi, mấy ngày sau, một người hầu đến thăm Mimizuku.
"Tiểu thư Mimizuku, tôi có cái này cho tiểu thư."
Người hầu chìa ra một bộ chìa khóa.
"Cái gì đấy?"
"... Đây là bộ chìa khóa cho tòa tháp phía tây."
"Hửm? Tòa tháp phía tây sao?"
"Người sống ở đó muốn gặp tiểu thư Mimizuku, tôi chỉ đưa tin thôi."
"Gặp cháu? Tại sao?"
Người hầu già chỉ cười.
"Xin tiểu thư cứ cầm nó và đến."
Ông đưa em vòng chìa xỉn màu. Mimizuku nhận lấy mà không có mấy cảm xúc.
"Hiểu rồi! Cháu sẽ đến!" cô bé đáp, nhe răng ra cười.
Em nghe ông hầu chỉ đường. Rồi ông lại biến mất vào dãy hành lang. Khi nhìn tấm lưng ông càng lúc càng xa, Mimizuku thở dài.
Lối vào tòa tháp tây cần vài cái chìa. Lần lượt thử các chìa vào các ổ khóa khác nhau, cuối cùng thì cô bé cũng mở được cửa. Khi bước vào, em thấy một người lính đứng ngay cạnh mình, nhưng sau một cái liếc mắt và khi thấy chùm chìa của Mimizuku, anh chỉ chào em mà chẳng nói gì thêm và không nhìn cô bé, anh ta cho phép em tự đi tiếp vào.
Khi cô bé mở cửa ra, có một cầu thang xoắn ốc dài ở đó.
Mimizuku chạy lên những bậc thang không chút do dự. Em không quên cuốn phần viền của chiếc váy giản dị lên trong khi bước.
Trong khi thở lấy sức ở đỉnh cầu thang, em đến trước một cánh cửa sồi tinh xảo.
Thôi thì...
Mimizuku gõ ba lần lên cánh cửa, bắt chước điều những người ở lâu đài làm khi họ vào phòng em.
"Ai đó?"
Cô bé bị giật mình trước giọng nói phát ra từ bên trong.
"Tôi là Mimizuku."
Không còn cách nói nào khác cả.
"... Vào đi."
Được cho phép, Mimizuku bước vào trong. Khi cô bé mở cửa, một căn phòng rộng trải ra trước mắt em. Dễ chừng nó to gấp đôi phòng của Mimizuku.
Có một cửa sổ lưới, một kệ sách, một chiếc giường lớn, và thú bông cùng hình nộm những người lính.
Ở chính giữa căn phòng, ngồi trên một chiếc ghế kỳ lạ, là một cái bóng.
"Sao vậy? Sao ngươi không vào đi?"
Cô bé nghe thấy giọng nói từ chiếc ghế. Nó lanh lảnh, như giọng con gái vậy. Ngồi trên chiếc ghế có gắn những cái bánh xe lớn là một cái bóng nhỏ.
Tay chân nó khẳng khiu và nhợt nhạt.
Nó có một mái tóc cùng đôi mắt nhạt màu, và một cơ thể bé con. Màu tóc của cậu ta gợi Mimizuku nhớ đến ai đó.
"Ta rất vui được gặp ngươi, Mimizuku."
Ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế là một cậu bé chừng mười tuổi. Cậu khẽ cười.
"Ta là Claudius. Claudius Vain Yordelta Red Ark."
Mimizuku chớp mắt.
"Ta là... hoàng tử của vương quốc này."
Trước mái tóc nhạt màu yếu ớt sáng lên dưới chiếc đèn trần trang nhã, Mimizuku nghĩ rằng cậu ta trông cũng khá giống nhà vua.