Mimizuku to Yoru no Ou

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 19

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 219

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

24 148

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7442

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 177

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 172

Mimizuku và Dạ Vương - Phần kết - Mimizuku và Fukurou

Y như khi cô bé lần đầu đến đây, bóng đêm của khu rừng thì thào và cơn gió lướt đi như một lưỡi hái.

Mimizuku, đã không bước vào Dạ Lâm cũng khá lâu rồi, nghĩ rằng có gì đó là lạ. Cô bé biết ngay đó là gì. Đó là cảm giác của những bước chân em. Em đang đi giày.

Cô bé cũng không chắc lắm liệu em đi giày có phải điều bình thường hay không.

"Nên làm gì với đôi giày đây? Mình cũng chẳng cần chúng lắm..." em thở dài và tự nói với mình. Cô bé quyết định rằng tự mình sẽ lựa chọn xem cái gì là bình thường với mình. “Nhớ nơi này quá!” Hít sâu khí rừng, Mimizuku dang tay ra. Cho dù em có cựa quậy tay chân thế nào thì cũng không có tiếng gì cả. Nhưng em cũng chẳng ghét cái âm thanh đấy. “Em thấy như ta cuối cùng cũng về đến nhà rồi! Ngài có nghĩ thế không?” Mimizuku nói, quay về phía Fukurou.

Cô bé còn muốn nói thêm nhiều điều nữa với ngài, rằng cô bé rất tiếc chuyện tranh ngài bị đốt, rằng em muốn cảm ơn ngài vì đã cho em xem tranh, và rằng ngài là một tên ngốc khi xóa ký ức của em. Tuy nhiên, em nghĩ rằng đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện rồi, để mai hẵng nói.

Ngày mai.

Em rất hạnh phúc khi có một ngày mai để còn trông chờ.

"... Em thực sự coi nơi này là nhà sao?"

Điều đầu tiên Fukurou nói với em là điều gì đó kiểu như thế. Mimizuku nghiêng đầu khi nghe vậy, nhưng rồi lại mỉm cười.

"Vâng. Đây là nơi em muốn về mà, phải không?" Sau đó cô bé bước lại gần Fukurou hơn và ngước nhìn ngài. Cặp mắt ngài dần chuyển bạc. Và bầu trời cũng sẽ sớm chuyển trắng khi bình minh lên. "Nếu Fukurou muốn sống ở nước đó, cùng với Andy và mọi người, thì em sẽ ở lại đó. Nhưng mà ngài không muốn, phải không?"

"..."

"Ngài đi đâu em theo đó! Chúng ta sẽ mãi mãi, mãi mãi bên nhau!" Mimizuku tươi cười nói.

"... Em có hiểu không đó?"

"Hử? Hiểu gì cơ?"

Fukurou khẽ thở ra.

"Những từ em vừa nói ra. Em có hiểu ý chúng không? Cho dù em có thọ thế nào thì cũng chẳng sống lâu hơn ta được đâu. Rồi em sẽ chết đi, bỏ ta lại."

"Vâng, chắc là đúng thế," Mimizuku gật đầu cười. Em hiểu rõ sự khác biệt giữa tuổi thọ hai người. Em biết rằng họ không thể mãi mãi sống cùng nhau. Dẫu vậy…”Dù thế nhưng em sẽ vẫn luôn ở bên ngài.” Rồi Mimizuku nở một nụ cười dễ thương. “Em sẽ không bắt ngài ăn thịt nữa, nhưng… nếu ngài để cho em thành bà, thì thịt em sẽ kém ngon đấy. Nhưng nếu có chết, em cũng sẽ về với đất của khu rừng này." Mimizuku nhìn lên đôi mắt tuyệt đẹp của Fukurou. "Nếu có chết, em sẽ hóa thành đất, rồi thành hoa, và em sẽ luôn nở bên ngài… Chúng ta sẽ luôn luôn ở cạnh nhau..." cô bé thì thầm lời thề nguyền.

Fukurou đăm đăm nhìn Mimizuku trong im lặng một lúc lâu.

"... Thích làm gì thì làm," trầm giọng xuống, ngài chỉ nói có vậy.

Chỉ với bấy nhiêu thôi, Mimizuku cũng đủ hạnh phúc rồi.

Vậy ra “cho phép” nghĩa là như thế này hử?

Rốt cuộc thì em cũng đã hiểu hết những lời Kuro nói.

Cuối cùng, Fukurou dừng lại và ngồi xuống gốc một cây to để cho đôi cánh rộng nghỉ ngơi.

"Hửm? Fukurou, ngài đang làm gì đấy?"

"... Ta sẽ ngủ một lúc."

"N-ngủ!? Thế... Thế em cũng ngủ nữa..." Mimizuku quyết định, và cuộn người lại bên cạnh Fukurou. Em lại trở nên nhỏ bé như khi xưa, nhưng đôi cánh của Fukurou đang làm nệm cho em, và em đã có thể ngủ với một sự thoải mái như đang nằm trên chiếc giường lớn trong lâu đài.

Mimizuku mệt lắm rồi, và cô bé thếp đi gần như ngay lúc nằm xuống.

Nếu có tỉnh dậy thì em cũng không quan tâm. Nếu thế, em sẽ nói với Fukurou về việc xây một tòa biệt thự mới, và vẽ một bức họa mới..

Sau đó, em sẽ gọi Kuro tới, và mọi người sẽ hạnh phúc bên nhau.

Trong khi nghĩ về những thứ này, cô bé càng lúc càng gần thế giới của giấc ngủ.

Ngay khi sắp thiếp đi, em cảm thấy cặp cánh của Fukurou quấn lấy em như một tấm futon vậy.

Điều đó làm em hết sức hạnh phúc.

Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi, Mimizuku nghĩ.