Trong những ngày tiếp theo, tôi trở nên ngoan ngoãn. Không bước chân ra ngoài trừ khi đi ăn, chỉ náu mình trong một góc và gấp hạc với hàng đống giấy origami mua ở cửa hàng văn phòng phẩm.
Nhìn vào toàn bộ số hạc giấy xếp thành hàng trên mặt bàn, Miyagi hỏi, “Anh đang làm một nghìn con hạc giấy đấy à?”
“Ừm. Như cô có thể thấy.”
Miyagi nhặt lấy một con màu xanh từ hàng tá con hạc giấy, kéo kéo hai cánh và nhìn nó với vẻ thích thú. “Anh định tự mình làm tất cả à? Để làm gì thế?”
“Để ước có một cuộc sống hạnh phúc trước khi tôi chết,” tôi đáp lại.
Tôi thích công việc không mục đích ấy. Tôi lấp đầy căn hộ bằng những con hạc giấy muôn vàn màu sắc. Hạc hồng, hạc đỏ, hạc cam, hạc vàng, hạc vàng-xanh, hạc xanh lá, hạc xanh nhạt, hạc xanh da trời, hạc tím.
Những con hạc tràn ra khỏi bàn, chiếc quạt chậm rãi quay qua quay lại và thổi bay tất cả xuống sàn, điểm tô cho căn phòng xám xịt này.
Nhìn vào chúng, tôi thấy một cảm giác hài lòng nhè nhẹ. Làm một thứ vu vơ nhưng lại đẹp đẽ, còn mong muốn nào thuần khiết hơn thế nữa?
Vừa gấp hạc, trong tôi vừa có sự thôi thúc phải nói chuyện với Miyagi rất nhiều lần, nhưng tôi lại cố gắng bắt chuyện với cô ấy ít nhất có thể. Tôi cảm thấy mình không muốn dựa dẫm vào cô. Đó dường như không phải cách đúng đắn để khiến cô ấy nhẹ nhõm.
Nhưng trong khi đó, thái độ của Miyagi đối với tôi dịu dàng đi. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô thực sự nhìn vào tôi. Thay vì nhìn vào tôi như nhìn vào đồ vật, tôi sẽ nói rằng so với trước đó, cô nhìn tôi ấm áp hơn rất nhiều.
Có lẽ cô đã mở lòng với tôi trong cuộc trò chuyện ở nhà ga. Hay có lẽ các giám sát viên đơn giản là được chỉ thị hãy tử tế hơn khi tuổi thọ đối tượng của họ dần rút ngắn.
Dù sao đi nữa, vì mục đích công việc của mình mà cô ấy mới ở bên cạnh tôi. Nếu tôi quên đi điều đó, nó chắc chắn sẽ quay lại và khiến tôi đau đớn.
Năm ngày trôi qua, công việc cuối cùng đã hoàn tất. Trong lúc tiến hành kiểm lại số hạc ấy, tôi tìm thấy nhiều con hạc quá đẹp đến mức tôi còn không tin rằng mình đã gấp được chúng.
Chúng ắt hẳn được gấp bởi một người nào đó hay can thiệp vào chuyện người khác khi tôi đang say giấc.
Tôi xâu sợi dây qua một nghìn con hạc, và treo tác phẩm đã hoàn thành của mình lên trần nhà.
Bây giờ, hãy cùng nói về lá thư ấy.
Cái đêm gấp xong những con hạc, tôi soát lại túi quần jean của mình trước khi đem giặt và tìm thấy một lá thư nhàu nát.
Nó là lá thư tới chính tôi mười năm sau trong tương lai. Tôi đã để nó trong túi quần từ hôm tôi đào chiếc hộp thời gian lên.
Tôi lộn cái quần jean ra và nhét vào trong máy giặt, rồi đọc lại lá thư mà trước đó tôi chỉ mới lướt mắt qua.
Lá thư viết thế này.
Gửi tới mình mười năm sau:
Cậu là người duy nhất mình có thể đặt niềm tin vào để làm điều này.Mười năm sau nếu cậu vẫn còn độc thân, mình muốn cậu gặp Himeno.Bởi Himeno rất vô vọng khi không có mình, và bởi mình cũng rất vô vọng khi không có Himeno nữa.
Tôi đánh bạo cho Miyagi xem lá thư.
“Anh thành thật và tốt bụng đến đáng ngạc nhiên vào mười năm trước đấy,” cô tỏ vẻ ấn tượng và nhận xét sau khi đọc nó. “Vậy thì, anh định làm gì đây?”
“Đi gặp Himeno,” tôi trả lời. “Tôi đang bắt đầu nhận ra điều đó ngớ ngẩn và vô nghĩa đến nhường nào. Tôi tuyệt đối nhận thức được việc bám víu vào một cô bạn thuở nhỏ mình không gặp cả mười năm rồi nó ngu ngốc thế nào. Vậy nhưng đây là yêu cầu từ bản thân tôi. Tôi viết ra nó mười năm trước cho tôi bây giờ, và tôi muốn tôn trọng nó. Nó sẽ mang tới cho tôi nhiều nỗi đau, chắc chắn là thế. Tôi thậm chí còn có thể thất vọng nhiều hơn nữa. Nhưng mà cho tới lúc tận mắt thấy được điều đó, tôi không thể từ bỏ.”
“...Tôi muốn nói chuyện với cô ấy chỉ một lần nữa thôi. Như một lời cảm ơn cho việc cô ấy đã đem đến cho tôi cuộc sống, tôi muốn trao cho cô ấy 300,000 yên từ việc bán đi cuộc sống ấy. Ngay cả khi tôi đã tiêu một ít trong số đó. Cô có thể phản đối, nhưng tôi không quan tâm. Đây là tuổi thọ của tôi, và tiền của tôi.”
“Tôi sẽ không ngăn cản anh,” Miyagi nói. “Tôi không thể nói mình không hiểu cảm xúc đó được.”
Tôi đã không nghĩ Miyagi lại dễ dàng chấp thuận như thế, cho nên tôi ngỡ ngàng trong giây lát. Tôi cũng không nghĩ tới ý nghĩa trong từ ngữ của cô.
Nhưng về sau tôi đã nghĩ lại, và nhận ra ý nghĩa thực sự của chúng.
Miyagi không chỉ đơn giản là “hiểu” được cảm xúc ấy. Mà cô biết nó. Trước tôi rất lâu.
“Tôi định sẽ đến nhà Himeno ngày mai. Cô biết cô ấy có đang ở nhà bố mẹ mình không?”
“Có. Hình như cô ấy đã dựa vào họ từ lúc chồng cô ấy bỏ đi.”
Nói xong, Miyagi bèn ngước mắt lên như thăm dò gương mặt tôi. Cô lưỡng lự khi nói về Himeno trước mặt tôi. Sợ rằng tôi sẽ nổi cáu vô cớ.
Tôi nói với vẻ không quan tâm “Cảm ơn.”
“Không có gì,” Miyagi nhẹ nhõm nói.
Để giải thích làm sao mà tôi biết về nơi Himeno sống sau khi chuyển trường, đầu tiên phải nói về một lá thư tôi nhận được từ Himeno vào mùa hè năm tôi 17 tuổi.
Tôi thấy cảm giác sai sai một cách khác thường sau khi đọc nó. Đó không giống một thứ mà cô ấy sẽ viết, tôi nghĩ.
Trong bức thư ấy toàn những thứ vớ va vớ vẩn. Nào là cô ấy bận học tới mức không có nổi thời gian để đọc, rồi thì cô ấy đã phải tìm nhiều thời gian nghỉ giữa lúc làm bài tập để viết lá thư này, và cả trường đại học cô ấy ao ước được vào, về việc cô ấy có thể ghé chơi vào kỳ nghỉ đông nữa.
Thực sự là nó có vẻ giống với thứ mà một cô gái 10 tuổi sẽ viết, nhưng với nét chữ của một cô nàng 17 tuổi.
Và đó chính là điều quá sức kỳ lạ. Nếu đây là cô gái 17 tuổi bình thường, thì không có vấn đề gì. Nhưng đó lại là Himeno. Một cô gái, không giống như tôi, vẫn được cho rằng khác xa khỏi chữ “bình thường.”
Tôi cũng không thể tìm ra một ẩn ý mỉa mai hay một ngôn từ châm chọc nào cả. Thế nghĩa là sao? Cô nàng Himeno khác người mà tôi từng biết đâu mất rồi? Một con người có thể thay đổi tới vậy sau khi bước sang tuổi 17 ư?
Hay chỉ đơn giản là, dẫu cho cách nói chuyện của cô ấy như vậy, nhưng cô nàng vẫn luôn viết thư giống như một cô gái bình thường chăng?
Không thể tìm ra câu trả lời thoả mãn cho nghi ngờ của mình, hai tuần sau đó, tôi gửi câu trả lời có nội dung phần nào tương tự với nội dung trong lá thư mình nhận được. Về việc tôi bận rộn học hành để kiểm tra như thế nào nên mãi mới viết được thư hồi âm, về trường đại học tôi ao ước, và về việc tôi sẽ vui mừng ra sao nếu Himeno ghé chơi.
Tôi kiên nhẫn đợi thư trả lời, nhưng sau một tuần, rồi một tháng, chẳng có bức thư nào nữa từ Himeno.
Himeno cũng không hề tới thăm vào kỳ nghỉ đông.
Có phải tôi đã phạm sai lầm gì không? Lúc đó, tôi chỉ đơn giản viết ra những xúc cảm chân thành về việc muốn được gặp Himeno.
Có khi nào mình viết không được tốt chăng, là suy nghĩ của tôi lúc ấy. Nhưng... thời gian đó, Himeno đang mang thai đứa bé của một người mà tôi còn chẳng biết là ai. Đứa bé của một người cô ấy kết hôn lúc 18 tuổi, và ly dị một năm sau đấy.
Nhớ lại việc đó theo cách này, tôi không thể cho rằng đó là một ký ức đẹp được. Vậy nhưng bức thư cô gửi đã cho tôi biết nơi cô sống. Lúc này đây tôi vui mừng vì điều đó.
Mặc dù đã có ý định không bao giờ đến trường thêm lần nào nữa, thì tôi vẫn cần mượn một cái máy tính tại thư viện trường để biết vị trí chính xác của Himeno.
Trong lúc thẫn thờ cắm chìa khoá vào xe máy và đặt chân lên giò đạp, tôi nhớ ra điều mà Miyagi từng nói.
“À phải rồi, tôi không thể đi cách xa cô quá 100 mét nhỉ.”
“Đúng vậy,” Miyagi xác nhận. “Xin lỗi nhé, nhưng tôi không thể để anh một mình đi quá xa. ...Mà cái xe này ngồi hai chỗ được, phải không?”
“Có thể, tôi đoán thế,” tôi đáp lại. Con xe cúp 110 tôi mua lại để đi học hằng ngày có chỗ cho hai người thay vì yên sau chở đồ. Tôi không có thừa cái mũ bảo hiểm nào, nhưng không ai có thể thấy Miyagi, cho nên chắc sẽ không ai dừng chúng tôi lại.
“Vậy là có thể sử dụng nó rồi. Miễn là anh không nhất quyết phản đối chuyện đưa tôi đi.”
“Không đời nào. Đừng lo về chuyện đó.”
Tôi bật máy và trỏ tay ra sau. Miyagi nói “Xin phép” và ngồi lên ghế, vòng hai tay ra ôm lấy thắt lưng tôi.
Tôi đi trên những con đường quen thuộc với tốc độ chậm hơn mọi khi. Một buổi sáng dễ chịu và hoài niệm. Trong lúc đi xuống một con đường dài thẳng tắp, tôi nhận thấy một toà tháp những áng mây cao vút trên bầu trời.
Tôi cảm thấy như mình có thể nhìn thấy hình dáng của mọi thứ rõ ràng hơn, thế nhưng trông chúng lại như có vẻ trống rỗng hơn.
Sân trường, nơi tôi đã không tới nhiều ngày, bây giờ cảm giác lạnh lẽo và lạ lẫm đến khác thường. Các học sinh đang đi qua lại dường như là những sinh vật hạnh phúc sống ở một một thế giới khác biệt hoàn toàn.
Ngay cả những con người không vui hiếm hoi mà tôi đi ngang qua hình như cũng thích thú với sự không vui của mình.
In ra tờ bản đồ và đặt nó vào cặp mình xong, tôi rời khỏi thư viện. Cửa hàng vẫn chưa mở, thành ra tôi mua apan và cà phê lạnh từ máy bán hàng tự động, rồi ăn bữa sáng trong phòng đợi. Miyagi mua bánh donut và ăn chúng từ từ.
“Này, đây thực sự không phải câu hỏi mang nhiều ý nghĩa, nhưng mà nếu ở trong tình cảnh của tôi, cô sẽ sử dụng những tháng cuối cùng của mình như thế nào?”, tôi hỏi Miyagi.
“Hmm... Tôi nghĩ là mình cũng không biết cho tới khi ở trong tình cảnh đó,” cô đáp lời, rồi nhìn ra xung quanh. “Um, tôi biết có lần tôi đã nói rồi, nhưng anh không nên nói chuyện với tôi ở những nơi như thế này đâu. Mọi người sẽ nghĩ anh là một gã kỳ quái tự nói chuyện với chính mình đấy.”
“Kệ họ chứ. Tôi là một gã kỳ quái mà.”
Quả thật, mọi người ở phòng đợi đang nhìn vào tôi đầy thận trọng khi khi tôi nói chuyện với khoảng không trống rỗng.
Nhưng tôi không bận tâm. Thực ra, tự tôi cũng muốn là một kẻ lập dị. Được nhớ tới như một kẻ lập dị còn hơn là không được nhớ tới tẹo nào, tôi cho là mình nghĩ vậy.
Ăn xong bữa sáng, khi tôi đứng dậy, Miyagi lại gần bên cạnh tôi.
“Um, tôi đã suy nghĩ. Về đáp án cho câu hỏi của anh. Nó... có lẽ là quá nghiêm túc cho một câu trả lời, nhưng mà nếu tôi ở trong tình cảnh chỉ còn sống được vài tháng, thì có ba điều mà tôi nhất định sẽ muốn làm.”
“Ooh, rất vui lòng được nghe chúng.”
“Dù tôi hơi nghi ngờ về việc chúng sẽ hữu dụng với anh,” Miyagi giải thích. “...Đầu tiên, là tới một hồ nước nọ. Thứ hai, làm một ngôi mộ cho bản thân. Và thứ ba, là gặp một người quan trọng với tôi, giống như anh đang làm vậy.”
“Không biết tôi có hiểu không nữa. Cô có thể nói chi tiết hơn không?”
“Cái hồ đó... chỉ là một cái hồ. Tuy nhiên, tôi nhớ rằng mình đã nhìn thấy một bầu trời đầy sao đến mức khó tin ở đó. Có lẽ đấy là một trong những khung cảnh đẹp nhất mà tôi từng được ngắm nhìn trong cuộc đời xấu xí mình đã trải qua. Chắc chắn thế gian này còn nhiều cảnh tượng đẹp hơn nữa, nhưng theo những gì tôi “biết,” cái hồ đầy sao đó là thứ đẹp nhất.”
“Tôi hiểu rồi. ...Và ngôi mộ, cô muốn đảm bảo rằng mình sẽ mua được một mảnh đất?”
“Không. Nói đúng ra, nếu tôi chọn đại một tảng đá lớn và quyết định “đây là mộ của mình” thì cũng chẳng sao. Điều quan trọng là dù tôi chọn thứ gì làm mộ cho mình thì nó cũng phải tồn tại được ít nhất là hai chục năm. ...Còn về “người quan trọng với tôi”...” Miyagi nhìn xuống. “Um, tôi không muốn cho anh biết, anh Kusunoki.”
“Huh. Một anh chàng sao ?”
“Thì, cứ cho là anh đúng đi.”
Cô ấy rõ ràng không muốn đi sâu thêm nữa.
Tôi nghĩ. Một con người quan trọng với Miyagi à. Ưm, cô ấy trở thành giám sát viên năm lên mười. Với một người “từng” quan trọng, chắc cô ấy đang nói tới ai đó trước lúc ấy.
“Tôi nghĩ là, dù cho nó có khiến tôi khổ sở nhiều thế nào, thất vọng bao bao nhiêu đi nữa, thì sau cùng tôi vẫn sẽ gặp họ. Tất nhiên đó cũng có nghĩa là tôi không có quyền để phủ nhận những gì anh đang làm, anh Kusunoki.”
“Có vẻ không giống cô cho lắm. Cô rụt rè hơn khi đó là mình nhỉ?”, tôi cười.
“À thì, tôi chẳng biết bất kỳ điều gì về tương lai của mình cả,” Miyagi nói.
Tôi tìm thấy nhà Himeno quá dễ dàng đến mức tôi cũng ngạc nhiên.
Thoạt tiên, tôi đơn giản là không thể tin được đây lại là nhà cô. Lúc đầu tôi nghi ngờ là một gia đình khác cũng có cùng họ, nhưng không có căn nhà mang tên “Himeno” nào khác ở khu vực này. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nơi mà Himeno sống.
Trước khi chuyển trường, Himeno sống trong một căn nhà kiểu Nhật hoành tráng, nơi mà trong suy nghĩ ngây thơ của tôi, dường như quá đỗi phù hợp cho một cô gái với chữ “công chúa” trong tên mình.
Nhưng nơi mà tôi tìm thấy trên bản đồ là một căn nhà trông tồi tàn không có gì nổi bật, bạn sẽ quên nó ngay nếu đánh mắt sang chỗ khác trong năm giây.
Tôi không chút do dự khi bấm chuông cửa bởi lẽ tôi vẫn có một cảm giác mờ nhạt rằng cô ấy không ở đây. Cứ cách ba phút tôi lại nhấn chuông một lần, đã là lần thứ ba nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Tôi nghĩ nếu như đợi cho tới khuya, chắc sẽ có ai đó về nhà, cho nên tôi quyết định tiêu chút thời gian ở đây. Tôi nhìn vào bản đồ mình đã in ra ở trường, tìm kiếm vài nơi để giết thời gian cho tới khi đêm xuống.
“Thư viện công cộng” lọt vào mắt tôi. Kể từ lúc ghé vào thư viện trường sáng nay, một khao khát mơ hồ muốn đọc sách dấy lên trong tôi.
Từ ngoài nhìn vào trông nó như một thư viện nhỏ ngăn nắp sạch sẽ, nhưng vừa bước vô trong một bước thì tôi đã nhận ra đây là một nơi vô cùng cũ kỹ.
Nó có mùi hôi và bẩn giống như một trường học bị bỏ hoang. Nhưng những quyển sách được sắp xếp không có vấn đề gì.
Tôi đã nghĩ tới loại sách mình muốn đọc trước khi ra đi. Hoặc nói theo cách khác, là “loại sách nào có thể hữu dụng ngay trước khi chết?”
Tôi tính sẽ chỉ đọc những cuốn như vậy thôi. Tôi không muốn đọc một thứ về cơ bản đã mất đi giá trị của nó vào lúc này rồi hối hận mà nghĩ, “Đọc cái này thì có gì thú vị chứ?”
Một tháng sau có lẽ sẽ khác. Nhưng vào lúc ấy, những lựa chọn của tôi là Paul Auster, Kenji Miyazawa, O. Henry, và Hemingway. Những lựa chọn không thực sự hấp dẫn.
Tất cả những cuốn tôi chọn đều là truyện ngắn, có lẽ không nhất thiết bởi vì tôi thích chúng, mà chỉ vì không muốn đọc bất cứ câu chuyện dài nào nữa. Tôi không dám chắc mình đủ sức để xơi một câu chuyện dài hơn một độ dài nhất định nào đó.
Trong lúc đang ngồi đọc “Món quà của Nhà Thông Thái” của O. Henry, Miyagi chuyển từ ngồi quan sát trước mặt tôi thành ở bên cạnh tôi, nhìn vào trang sách tôi đang đọc.
“Muốn thử vừa giám sát vừa đọc sách cùng một lúc đấy à?”, tôi thì thầm hỏi.
“Kiểu như vậy đấy,” Miyagi vừa nói, vừa lại gần hơn.
Cô ấy đúng là mang trên mình một mùi hương êm dịu, tôi nghĩ.
Tôi đọc sách đến khi thư viện đóng cửa lúc 6 giờ tối.
Thỉnh thoảng tôi sẽ ra ngoài cho mắt nghỉ ngơi và hút thuốc ở khu vực cho phép.
Đây là lần đầu tôi đọc một cuốn sách cùng với người khác. Dường như việc đó làm phong phú thêm trải nghiệm đọc sách của tôi, vì tôi không chỉ nghĩ về cảm xúc của mình, mà còn nghĩ xem Miyagi cảm thấy thế nào khi đọc cùng một phần.
Chúng tôi quay trở lại nhà Himeno, nhưng vẫn không có ai ra khi tôi bấm chuông cửa. Hoàn toàn nhận thức được những gì hàng xóm chắc chắn sẽ nghĩ, tôi đợi ở trước cửa nhà Himeno, chờ ai đó ra mở cửa tầm một tiếng đồng hồ.
Mặt trời lặn xuống, và đèn đường trên các cột điện được bật lên. Những đầu lọc thuốc lá chất đống cạnh chân tôi. Miyagi nhìn chúng với vẻ không đồng ý, nên tôi đành lấy cái gạt tàn bỏ túi từ trong cặp ra và nhặt chúng vào.
Có vẻ như tốt nhất là nên dừng ở đây và thử lại vào lần khác.
Tôi không thể phủ nhận rằng mình cũng phần nào nhẹ nhõm khi mà Himeno không xuất hiện.
Hình như chúng tôi đi lạc trên đường trở về, và giờ thì đang ở một khu mua sắm dàn những chiếc đèn lồng giấy. Mất một lát tôi mới nhận ra nơi đây ở ngay gần nhà bố mẹ mình, vì tôi chưa bao giờ đi xuống con đường này trước kia. Có vẻ như có một lễ hội mùa hè đang diễn ra ở ngôi đền phía trước. Vừa bắt đầu cảm thấy đoi đói, nên tôi dừng chiếc cúp ở bãi đỗ xe và đi qua những hàng quán thơm phức mùi xì dầu, tìm xem có gì ngon để ăn không.
Mười năm rồi tôi chưa thấy một lễ hội như thế này. Tôi đã ngừng tới lễ hội địa phương từ khi Himeno ra đi.
Đó là một lễ hội nhỏ, với chỉ mười đến mười lăm gian hàng. Nhưng nó có một kiểu náo nhiệt của riêng mình. Ở một nơi có càng ít chỗ tiêu khiển, thì mọi người càng trở nên phấn khích trước lễ hội.
Những thứ tôi đã lên kế hoạch để mua là sukiyaki và một cây xúc xích, nhưng sau đó, bị tác động bởi thứ điên rồ nào đấy, tôi quyết định mua mỗi gian hàng một món.
Tôi mua takoyaki, đá bào, bắp nướng, usuyaki, gà rán, một cây kẹo táo, một sô cô la chuối, gà nướng, mực nướng, nước quả nhiệt đới, và mang tất cả đến chỗ bậc thang đá.
“Anh làm gì mà mua cả đống đó vậy?”, Miyagi hỏi, sốc nặng.
“Thoả mãn một ước mơ trẻ con ấy mà. Chẳng cách nào mà tôi có thể một mình ăn hết chỗ này, nên cô sẽ phải giúp tôi đấy.”
Tôi bắt tay vào xử lý đống ấy. Miyagi ngập ngừng đưa tay vào túi đồ ăn và bắt đầu ăn usuyaki.
Ngay lúc chúng tôi chia nhau hết tất cả mười hai món, Miyagi và tôi thật sự đã chán ngấy mùi thức ăn. Rốt cục thì hai người bọn tôi đều có dạ dày khá nhỏ; cứ như thể đang cố gắng nhét vừa một quả bóng chuyền vào trong đó vậy.
No căng bụng, chúng tôi không muốn đứng dậy một hồi. Miyagi liếm chiếc kẹo táo với một cái nhìn xa xăm.
Từ nơi đang ngồi, chúng tôi có thể nhìn xuống bãi lễ hội. Con đường nhỏ hẹp dẫn lên ngôi đền bị bao bọc bởi những chiếc xe đẩy, hai hàng đèn lồng giấy chạy thẳng tắp tựa một con đường ánh sáng, toả ánh đỏ ra khắp không gian mờ tối xung quanh. Ai nấy đi qua trông đều hân hoan... tóm lại, nó không khác gì so với ngày đó mười năm về trước.
Ngày hôm đó, cũng vậy, tôi - Himeno và tôi - đã ngồi trên bậc thang như thế này, nhìn xuống dòng người đi lại bên dưới. Chúng tôi thừa nhận rằng mình không có quyền hoà vào cùng họ.
Chúng tôi chờ đợi “một thứ gì đó” sẽ nhận ra sự tồn tại của mình và hoàn toàn thấu hiểu được chúng tôi.
Và rồi Himeno đưa ra dự cảm của mình.
“Điều gì đó thật sự tốt đẹp” sẽ xảy ra, và một ngày bọn mình sẽ “vui mừng vì được sống,” trong mùa hè mười năm sau.
Xa hơn nữa, cô còn nói nếu cả hai đều không tìm thấy người để kết hôn trong mười năm, nghĩa là chúng tôi đều “còn trên kệ hàng,” chúng tôi nên sống cùng nhau.
Chà, tôi đang ở trong mùa hè ấy. Và người con gái đưa ra lời ước hẹn đó không còn nguyên trên kệ nữa, mà đã thành hàng dùng rồi - và tôi sẽ kết thúc cuộc đời mình không chỉ bị ế, mà còn chẳng đáng để bán.
Nhưng sau chót, cả hai đều là hàng vô chủ. Chúng tôi một lần nữa bị bỏ lại một mình.
Tôi tự hỏi giờ thì Himeno đang ở đâu, và đang làm gì vậy?
Một lần nữa tôi cầu nguyện ở ngôi đền xung quanh rền rĩ tiếng ve kia.
Tôi nhận ra khá nhiều thời gian đã trôi qua. Tôi nghe thấy tiếng bút của Miyagi sột soạt trên quyển sổ của cô. Lễ hội đang dần tàn, bóng của mọi người mỗi lúc một thưa.
Tôi ngẩng đầu lên, thu gom rác lại, và khẽ đứng dậy.
Có ai đó đang tới chỗ bậc thang.
Quá tối để trông thấy mặt người đó, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng ấy, thời gian với tôi như ngừng trôi.
Có những thứ quá tốt đẹp để có thật. Người đời thường nói thế.
Ấy vậy mà, dù con người ta không nhận ra, nhưng mọi thứ quả thực là liên kết với nhau, theo một cách ngang trái và trớ trêu nhất.
Tôi cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đang run lên vui sướng. Cứ mỗi bước cô ấy đi, thì tất cả mọi thứ từ cái ngày lần đầu chúng tôi gặp nhau hồi 4 tuổi, cho tới ngày hè cô chuyển trường và rời đi, đều phút chốc vụt qua đầu tôi.
Mặc dù trông có khác với mười năm trước đây - mà, cô thay đổi bao nhiều cũng chẳng quan trọng, điều đó không có nghĩa là tôi không thể nhận ra cô ấy.
Giây phút chúng tôi đủ gần để nhìn thấy gương mặt người kia, tôi gọi cô bằng giọng khản đặc.
“Himeno.”
Cô gái khựng lại và nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng.
Biểu cảm của cô dần trở nên sửng sốt.
“...Kusunoki?”
Himeno gọi tên tôi bằng giọng trong suốt mà chỉ mình cô mới có.
anpan: một loại bánh mì ngọt hình tròn như bánh bao của Nhật, bên trong thường có nhân đậu đỏ. donut: Bánh vòng, hay ở Việt Nam thường gọi là bánh còng. hime trong himeno nghĩa là công chúa sukiyaki: Một loại lẩu thịt bò takoyaki: Bánh bạch tuộc usuyaki: Trứng chiên dát mỏng