Lần đầu Miyagi tới căn hộ này với tư cách là giám sát viên của tôi, tôi không khỏi dao động bởi ánh nhìn của cô ấy.
Tôi nghĩ rằng: “Nếu giám sát viên của mình đối lập với cô ấy - xấu xí, bẩn thỉu và lớn tuổi một chút - Chắc chắn mình sẽ có thể thoải mái hơn và nghĩ về những việc đúng đắn cần làm.”
Giám sát viên bây giờ đang đứng trước mặt tôi thay cho Miyagi là một lão cũng gần như thế. Người lão lùn, đầu có vài chỗ hói khó coi, bộ mặt đỏ gay như một tên bợm rượu với bộ râu quay nón rậm rạp, và da thì bóng nhẫy. Hắn ta cứ chớp mắt liên tục, xì mũi khi thở, và nói chuyện hệt như có có cục đờm mắc kẹt trong cổ họng.
“Cô gái mọi hôm đâu rồi?” là câu hỏi đầu tiên của tôi.
“Đang nghỉ,” lão ta trả lời cộc lốc. “Ta sẽ làm thay trong hôm nay và ngày mai.”
Tôi nhẹ nhõm đặt tay lên ngực. Thật vui khi các giám sát viên không đổi ca làm. Miyagi sẽ trở lại chỉ sau hai ngày.
“Vậy là cả giám sát viên cũng có ngày nghỉ,” tôi đáp.
“Tất nhiên là phải thế rồi. Không giống cậu, bọn ta có rất nhiều việc hằng ngày cần làm,” lão trả lời mỉa mai.
“Ha. Thật nhẹ nhõm. Và đợt nghỉ của cô ấy sẽ kết thúc sau hai ngày, rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường chứ?”
“Đúng, kế hoạch là thế,” lão nói.
Tôi dụi đôi mắt còn ngái ngủ rồi nhìn vào gã đàn ông trong góc tường lần nữa, và thấy lão đang cầm album của mình. Quyển album chứa tất cả những tấm ảnh về máy bán hàng tự động của tôi.
“Cái quái gì thế này?”, lão hỏi.
“Ông không biết máy bán hàng tự động à,” tôi đùa.
“Chậc. Ta muốn hỏi cậu chụp mấy thứ như này làm gì.”
“Cũng như người thích bầu trời thì chụp bầu trời. Người thích hoa thì chụp hoa, người thích tàu hoả thì chụp tàu hoả. Ông làm thế vì ông muốn. Và tôi thích máy bán hàng tự động.”
Lão chán nản lật qua vài trang, tuyên bố “Vớ vẩn,” và ném quyển album vào người tôi. Rồi nhìn vào tất cả chỗ hạc giấy rải rác xung quanh và thở dài cường điệu.
“Hoá ra cậu sử dụng cuộc đời mình như thế này đây hả. Đần độn quá thể. Bộ hết thứ hay để làm rồi chắc?”
Thái độ của lão không khiến tôi thấy khó chịu. Về khoản nói tuốt ra những gì tôi nghĩ, thì đối phó với lão còn dễ dàng hơn. Điều này dễ chịu hơn việc bị nhìn chằm chằm từ góc phòng như đồ vật.
“Có chứ, nhưng nếu tôi làm bất kỳ điều gì thú vị hơn thế này, cơ thể tôi sẽ không thể chịu đựng được mất,” tôi bật cười.
Lão ta tiếp tục bới lông tìm vết về mọi thứ theo cách tương tự. Tay giám sát viên này hung hăng quá, tôi nghĩ.
Tôi biết được nguyên nhân sau bữa trưa, khi nằm nghe nhạc trước cái quạt máy.
“Ê này,” gã đàn ông gọi. Tôi vờ như không nghe thấy, lão ta bèn hắng giọng. “Cậu không gây ra cho con nhóc đó rắc rối nào đấy chứ?”
Chỉ có đúng một người mà tôi nghĩ chữ “con nhóc đó” có thể nhắc tới, nhưng không ngờ lão nhắc tới Miyagi theo cách ấy, nên câu trả lời của tôi bị trễ nhịp.
“Con nhóc, ý ông là Miyagi?”
“Còn ai vào đây nữa?” Lão nhíu mày như thể không vui khi tôi gọi tên cô ấy. Nhìn thấy điều đó, tôi thấy mình cũng có chút thiện cảm với lão. Vậy ra ông với tôi là đồng chí, hử.
“Để tôi đoán, ông rất thân với Miyagi?”, tôi hỏi.
“...Không. Làm gì có chuyện. Ý ta là, bọn ta chưa bao giờ thực sự nhìn thấy người kia.” Giọng lão bất chợt trở nên dễ dãi. “Chỉ có đôi lúc nói chuyện qua giấy tờ, chỉ vậy thôi. Nhưng ta là người đã mua thời gian của nó, cho nên ta nhìn thấy nó khoảng mười phút, cách đây lâu rồi.”
“Ông nghĩ thế nào?”
“Một con bé tội nghiệp,” lão nói dứt khoát. “Quả thực rất đáng thương.”
Lão ta có vẻ nghiêm túc.
“Tuổi thọ của tôi cũng có giá giống như cô ấy. Đáng thương nhỉ?”
“Im đi, dù sao thì cậu cũng chết sớm thôi.”
“Nhìn đời như thế có lẽ mới là đúng đắn đấy,” tôi đồng tình.
“Nhưng con nhóc ấy, bán đi thứ mà nó đáng ra tuyệt đối không nên bán. Nó lúc đó mới có mười tuổi, cậu không thể trông chờ ở nó một lựa chọn lý tính được. Và giờ con nhóc tội nghiệp đó sẽ phải mắc kẹt quanh mấy thằng vô vọng như cậu.”
“...Trở lại vấn đề nào - cậu không gây ra bất kỳ rắc rối nào cho con bé đấy chứ? Tuỳ vào câu trả lời, những tháng cuối cùng của cậu có thể bớt thoải mái đi cực kỳ nhiều luôn đó.”
Tôi ngày càng thích lão này rồi đấy. “Ôi, tôi nghĩ mình đã khiến cô ấy gặp rắc rối,” tôi trả lời thật lòng. “Tôi đã nói những điều khiến cô ấy tổn thương, và suýt chút nữa thì làm hại cô ấy về mặt thể xác... và hơn thế một chút, tôi gần như đã đè cô ấy xuống sàn.”
Vẻ ngoài gã đàn ông thay đổi, và khi lão trông như định bóp cổ tôi bất kỳ lúc nào, tôi cầm quyển sổ của Miyagi đưa cho lão.
“Gì đây?”, lão nói, đoạn cầm lấy quyển sổ.
“Ông sẽ thấy chi tiết ở đấy. Đó là bản giám sát của Miyagi. Nhưng ông không thể để cho đối tượng đọc nó, đúng chứ?”
“Bản giám sát?” Lão liếm tay và mở quyển sổ.
“Tôi không biết công việc của mấy người thế nào, thực sự đấy, và dường như với tôi những quy tắc đó quá hà khắc. Nhưng giả dụ Miyagi bị phạt vì để thứ này lại, thì, tôi không muốn thế. Hình như ông cùng phe cô ấy, nên tôi sẽ đưa nó cho ông.”
Gã đàn ông lật từng trang và nhìn lướt qua. Lão tới trang cuối cùng trong hai phút, và chỉ nói độc một câu “À há.” Tôi không biết có gì trong đấy. Nhưng sau đó, lão bớt hung hăng hẳn.
Miyagi chắc chắn đã viết tốt về tôi. Tôi vui mừng khi có bằng chứng gián tiếp trong đấy.
Nếu không nghĩ tới việc mua một cuốn sổ tay cho chính mình, thì tôi bây giờ đã không viết được chuyện này.
Sau khi cho lão xem quyển sổ của Miyagi, sự thôi thúc rằng mình cũng phải có một quyển trào lên trong tôi. Tôi đi tới hàng tạp hoá và mua một quyển Tsubame cỡ B5 và một cái bút máy giá rẻ, rồi nghĩ xem nên viết gì vào đó.
Tôi biết trong lúc có lão giám sát viên thay thế ở quanh đây trong hai ngày, đấy là khoảng thời gian của tôi để làm những điều mà mình không thể làm khi có Miyagi ở đó.
Thoạt đầu, tôi có nghĩ tới làm những việc đồi bại, cơ mà ngẫm lại thì lần tới tôi gặp Miyagi, ngay cả nếu nó không được nhắc đến, thì tôi rõ ràng vẫn cảm thấy tội lỗi. Cho nên tôi làm những việc mà mình không muốn Miyagi thấy, nhưng theo một hướng lành mạnh.
Tôi viết một bản ghi chép tất tần tật những điều đã xảy ra từ lúc tôi leo lên những bậc thang của toà nhã cũ kỹ đó và bán đi tuổi thọ tại tầng bốn của nó cho tới ngày hiện tại.
Ở trang đầu, tôi viết về bài học đạo đức mà mình được học ở trường tiểu học. Chẳng cần phải động não, tôi cũng biết mình nên viết gì ở trang tiếp theo.
Cái ngày đầu tiên tôi nghĩ về giá trị của cuộc sống. Niềm tin của tôi thời điểm ấy, rằng mình sẽ nổi tiếng một ngày nào đó. Lời ước hẹn tôi đã trao cùng Himeno. Được nghe về cửa hàng bán tuổi thọ ở tiệm sách và cửa hàng CD. Gặp Miyagi ở đó nữa.
Ngôn từ cứ tuôn ra không ngừng. Vừa hút thuốc, tôi sử dụng cái lon rỗng làm gạt tàn, vừa viết tiếp câu chuyện.
Chiếc bút máy tạo ra âm thanh dễ chịu trên trang giấy. Căn phòng oi bức khiến mồ hôi rớt xuống và làm nhoè đi những con chữ.
“Cậu viết cái gì thế?”, gã đàn ông hỏi.
“Tôi đang ghi lại những gì đã xảy ra trong tháng này.”
“Và? Ai sẽ đọc nó đây?”
“Không biết nữa. Điều đó thực sự không thành vấn đề. Viết nó ra giúp tôi sắp xếp lại mọi chuyện. Tôi có thể đặt các sự việc vào những chỗ hợp lý hơn, giống như chống phân mảnh ấy.”
Mặc dù đã tới khuya, bàn tay tôi vẫn không ngừng viết. Còn lâu mới tới mức một tuyệt tác, nhưng tôi vẫn ngạc nhiên rằng mình có thể viết trôi chảy như vậy.
Sau hai mươi hai giờ đồng hồ, tôi rốt cục cũng dừng lại. Tôi có cảm giác mình không thể viết thêm chữ nào hôm nay nữa.
Tôi đặt chiếc bút máy trên bàn và ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Gã đàn ông bực dọc tỉnh dậy và đi theo sau tôi.
Lượn lờ bên ngoài một cách vô định, tôi nghe thấy tiếng trống taiko ở đâu đó. Có lẽ là luyện tập cho lễ hội.
“Ông là một giám sát viên, vậy ông cũng bán đi thời gian của mình à?”, tôi quay sang và hỏi lão.
“Nếu ta nói có, cậu sẽ thông cảm với ta chứ?”, lão khịt mũi trong khi cười lớn.
“Có, tôi sẽ làm thế.”
Lão nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
“...Ừm, phải nói với cậu là ta rất cảm kích, nhưng sự thực là ta không bán đi chút tuổi thọ nào cả, không thời gian và cả sức khoẻ. Ta làm công việc này vì ta muốn thế.”
“Sở thích quái đản. Nó có gì thú vị chứ?”
“Không thể nói nó thú vị được. Kiểu như là đi thăm mộ của mọi người ấy. Ngày nào đó ta sẽ chết. Nên ta muốn trải nghiệm nhiều cái chết nhất có thể để có thể chấp nhận điều đó.”
“Nghe cứ như quan niệm của một lão nhân vậy.”
“Phải, bởi ta có tuổi rồi mà,” lão nói.
Trở lại căn hộ, tôi tắm rửa, uống bia, đánh răng, và đắp chăn đi ngủ. Nhưng một lần nữa nhà bên cạnh lại ồn ào. Ba hay bốn người đang nói chuyện với cửa sổ để mở.
Tôi cảm thấy như ở đó luôn luôn có khách, bất kể ngày hay đêm. Một khác biệt lớn với căn phòng của tôi, nơi chỉ có các giám sát viên.
Tôi đeo tai nghe giống như cái che tai, tắt đèn, và nhắm mắt.
Có lẽ nhờ việc sử dụng một phần não bộ mà mình không hay dùng, tôi đã ngủ một mạch mười một tiếng, không thức dậy lấy một lần.
Tôi cũng dành ngày hôm sau để lấp kín quyển sổ tay của mình bằng những con chữ. Chiếc radio vẫn tiếp tục về bóng chày. Đến tối, thì tôi đã bắt kịp được hiện tại.
Những ngón tay tôi run rẩy khi tôi buông chiếc bút khỏi chúng. Các cơ cánh tay và bàn tay của tôi đang gào thét, tôi xoa xoa cái cổ nhức mỏi của mình trong lúc đầu đang đau dữ dội.
Nhưng, cảm giác hoàn thành khi kết thúc một thứ gì đó không hề tệ. Mà giải thích lại những ký ức của tôi qua ngôn từ cũng làm những ký ức đẹp đẽ dễ dàng hơn để nhớ về, và ký ức tồi tệ dễ dàng hơn để chấp nhận.
Tôi đặt lưng ngay tại chỗ và nhìn lên trần nhà. Có một vết bẩn lớn mà tôi không chắc làm thế nào mà nó lại ở đó, và một cái đinh vặn vẹo lòi ra ngoài. Còn có cả màng nhện trong góc nữa chứ.
Sau khi xem trận bóng chày sơ trung ở sân bóng trong khu phố, và dạo quanh phiên chợ tổ chức ở khu chợ, tôi ghé vào một quán ăn tự phục vụ và ăn bữa tối gồm những món còn sót lại.
Mai là Miyagi sẽ trở lại, tôi nghĩ.
Tôi quyết định đi ngủ sớm. Tôi gấp lại quyển sổ mà mình vẫn để mở, đặt nó lên kệ, và leo lên giường. Rồi thì tay giám sát viên thay thế nói.
“Đây là điều mà ai ta cũng hỏi, cậu ấy... sử dụng tiền của mình để làm gì thế?”
“Trong bản giám sát không nói sao?”
“...Không đọc kỹ lắm.”
“Tôi đi xuống đường, rồi phân phát nó từng đồng một,” tôi trả lời. “Tôi đã dùng một chút cho chi tiêu sinh hoạt của mình, nhưng kế hoạch ban đầu là tặng nó cho một người. Nhưng người đó đã bỏ chạy, thành ra tôi quyết định đem cho hết những người xa lạ.”
“Từng đồng một sao?”
“Phải. Cứ bước đi trao những tờ 10,000 yên thôi.”
Gã đàn ông tuôn ra một tràng cười lớn.
“Khôi hài nhỉ?”, tôi nói, nhưng lão đáp lại qua tiếng cười khúc khích, “Không, ta không cười chuyện đó.”
Một điệu cười kỳ lạ. Dường như không phải lão chỉ cười vì nó đáng cười.
“...À, hừm. Vậy là cậu về sau đã đưa toàn bộ số tiền mà cậu kiếm được từ tuổi thọ của mình cho người lạ một cách vô điều kiện.”
“Đó là điều tôi đã làm,” tôi gật đầu.
“Chẳng hi vọng gì ở một gã khờ như cậu.”
“Đồng ý. Có vô số cách mà tôi có thể sử dụng nó có ích hơn. Với 300,000 yên tôi có thể làm được nhiều thứ.”
“Không. Đấy không phải lý do ta cười cậu.”
Thứ mà lão đang nói tới dường như khá khó hiểu.
Rốt cục thì lão nói thế này.
“Này, cậu - đừng bảo ta - cậu thật sự tin khi họ nói tuổi thọ của cậu có giá 300,000 yên đấy nhá?”
Câu hỏi ấy khiến tôi vô cùng sửng sốt.
“Ý ông là sao?”, tôi hỏi lão.
“Sao trăng gì nữa, ý ta chính xác là thế đấy. Bộ cậu được bảo cuộc đời mình đáng giá 300,000 yên, rồi cậu cứ thế, à phải, chính xác là như vậy rồi, và nhận 300,000 yên ư?”
“Ừm... vâng, lúc đầu tôi đã nghĩ nó hơi thấp.”
Lão đập mạnh xuống sàn nhà trong khi cười sặc sụa.
“Phải, phải. Ờ, ta không muốn nói gì cả, cơ mà...” Lão ta ôm bụng, vẫn tiếp tục cười lớn.
“Hờ, lần tới gặp nhau, hãy hỏi cô ấy. “Có phải tuổi thọ của tôi thực sự có giá 300,000 yên không?””
Tôi gặng hỏi lão, nhưng có vẻ lão ta không muốn cho tôi biết gì thêm nữa.
Trong căn phòng tối đen như mực của mình, tôi tiếp tục nhìn lên trần nhà, không tài nào ngủ được.
Tôi vẫn suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của lão.
“Buối sáng tốt lành, anh Kusunoki.”
Miyagi cất tiếng khi tôi thức dậy nhờ ánh mặt trời hắt vào qua cửa sổ.
Người con gái này, người nở nụ cười thân thiện với tôi từ trong góc căn phòng này, đang nói dối tôi.
“Anh định sử dụng ngày hôm nay thế nào vậy?”
Tôi ghìm lại những lời suýt chút nữa đã thoát ra khỏi cổ họng mình.
Mình sẽ tiếp tục vờ như không biết gì cả, tôi quyết định. Tôi không muốn biết sự thực đó tới mức gây phiền hà cho Miyagi.
“Như mọi khi thôi,” tôi đáp.
“Thế là dạo quanh máy bán hàng tự động rồi nhỉ,” Miyagi vui vẻ nói.
Chúng tôi đi khắp mọi nơi – dưới vòm trời xanh ngắt, nương theo những cánh đồng lúa, xuống những con đường thôn dã quanh co uốn lượn. Chúng tôi dùng cá hồi nướng muối và kem ốc quế tại một trạm xe bên đường, rồi chụp các tấm ảnh dọc theo một con phố lạ, nơi xem ra không có người và khá nhiều những toà nhà đóng cửa cài then, nhưng lại có đủ loại máy bán hàng tự động.
Màn đêm phủ xuống trong nháy mắt.
Chúng tôi xuống khỏi chiếc Cub ở một con đập và xuống những bậc cầu thang dẫn tới một con đường nhỏ để đi dạo.
“Anh định đến chỗ nào thế?”
Tôi không ngoảnh lại. “Cô sẽ làm gì nếu tôi lừa dối và dẫn cô tới nơi nào đó nguy hiểm?”
“Vậy là anh định đến nơi nào đó mà người ta có thể thấy một khung cảnh nên thơ chăng?”, Miyagi đáp lại vẻ am hiểu.
“Cô hiểu nhầm rồi,” tôi trả lời, nhưng nó đúng như lời cô nói.
Khi cả hai băng qua cây cầu nhỏ dẫn tới một lùm cây ven con sông, cô ấy có vẻ hiểu được mục đích của tôi.
Dường như cô ấy bị ngây ngất bởi khung cảnh này.
“Um, ý kiến này có chút lạc đề, nhưng mà... Những con đom đóm quả thực phát sáng, phải không.”
“Đương nhiên, đom đóm mà lại,” tôi bật cười, nhưng tôi biết điều mà cô ấy đang cố diễn đạt. Miyagi có lẽ đang cảm thấy cảm giác tương tự của tôi khi ngắm nhìn những vì sao ở cái hồ ấy.
Bạn biết rằng có tồn tại một thứ như thế. Có điều, dù bạn có biết nó trông giống thứ gì nhiều thế nào đi nữa, thì cũng có thể bạn chẳng biết gì cho tới khi tận mắt chiêm ngưỡng nó.
Chúng tôi chậm rãi tản bộ dọc con đường nhỏ trong lúc ánh sáng của muôn vàn con đom đóm màu xanh lững lờ trôi, chập chờn xung quanh.
Nhìn thẳng vào chúng sẽ khiến bạn mất đi sự tập trung và cảm thấy cơn chóng mặt nhè nhẹ.
“Nếu được đoán, thì có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đom đóm,” Miyagi nói.
“Dạo gần đây chúng có rất ít. Rất khó để tìm ra nếu cô không tới đúng chỗ vào đúng thời điểm. Có lẽ về sau tôi sẽ không thể nhìn thấy chúng ở đây nữa.”
“Anh vẫn thường đến đây à, anh Kusunoki?”
“Không. Tôi chỉ đến đây một lần, cũng khoảng thời gian này vào năm ngoái. Hôm qua tôi mới nhớ ra điều này.”
Độ phát sáng của bầy đom đóm đạt cực đại, và chúng tôi quay lại con đường mà mình đã tới.
“...Tôi có thể hiểu điều này là để cảm ơn cho buổi tối ở cái hồ đó chứ?”, Miyagi hỏi.
“Tôi chỉ đi xem nó vì tôi muốn. Nhưng cô muốn hiểu sao cũng được.”
“Được rồi. Tôi sẽ hiểu nó theo ý mình. Thiệt nhiều luôn.”
“Không cần phải nói với tôi những thứ nhỏ nhặt đâu.”
Tôi trở về căn hộ, sắp xếp những bức ảnh của hôm nay, chuẩn bị đi ngủ, đáp lại lời “chúc ngủ ngon” của Miyagi bằng một câu tương tự, và chỉ khi đi tắt đèn, tôi mới gọi tên cô ấy.
“Miyagi.”
“Vâng? Gì vậy?”
“Sao cô lại nói dối?”
Miyagi ngước nhìn khuôn mặt tôi và chớp mắt.
“Quả thực tôi không hiểu anh đang nói gì.”
“Thế để tôi nói đơn giản hơn nhé. ...Tuổi thọ của tôi đúng là 300,000 yên chứ?”
Trong ánh trăng tối hôm đó, tôi có thể cảm nhận được thay đổi trong màu mắt của Miyagi.
“Tất nhiên là vậy rồi,” cô trả lời. “Xin lỗi vì nói thế này, nhưng giá trị của anh đơn giản là không cao lắm. Tôi cứ nghĩ rằng anh đã chấp nhận nó dạo trước rồi chứ.”
“Ừm, tôi đã chấp nhận rồi. Cho tới tối hôm qua,” tôi đáp.
Miyagi dường như đã đoán được ý nghĩ của tôi.
“Có phải người làm thay tôi đã nói gì đó với anh không?”, cô ấy hỏi xen lẫn tiếng thở dài.
“Ông ta chỉ bảo tôi kiểm tra lại điều đó với cô, vậy thôi. Ổng không nói với tôi bất kỳ điều gì chi tiết hơn thế.”
“Được rồi, vậy thì, 300,000 yên là 300,000 yên.” Cô ấy vẫn làm như không biết.
“...Lúc nghe thấy cô đã nói dối tôi, ban đầu tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng cô đã cắt bớt số tiền mà tôi cho là mình sẽ được nhận được.” Miyagi ngước mắt nhìn tôi.
“Tôi nghĩ số tiền có thể là 30 triệu hay 3 tỷ, và cô đã biển thủ, nói với tôi giá trị khác. Đó là suy nghĩ ban đầu của tôi. ...Nhưng chỉ là tôi không thể tin vào điều đó. Tôi không muốn nghĩ đó là sự thật. Rằng cô đã lừa dối tôi ngay từ khi bắt đầu. Rằng cô vẫn đang che giấu một sự dối trá như thế đằng sau nụ cười của mình. Tôi tự hỏi phải chăng mình vừa phạm một sai lầm cơ bản. Tôi trằn trọc điều ấy cả đêm, tới khi tôi nhận ra. ...Tôi đã sai lầm ngay từ lúc đầu.”
Cô giáo đã từng nói với tôi, mười năm về trước.Cô muốn các em tránh suy nghĩ theo kiểu đó.
“Cớ gì mà tôi lại tin rằng 10,000 yên một năm là mức giá thấp nhất có thể chứ? Tại sao tôi lại tin rằng tuổi thọ bình thường sẽ bán được hàng chục và hàng trăm triệu cơ chứ? Có lẽ tôi đã dựa quá nhiều vào những quan điểm của mình trước kia. Có thể trong sâu thẳm mỗi người đều muốn tin vào câu chuyện hoang đường nói rằng cuộc sống có giá trị nhiều hơn hết thảy mọi thứ. Dẫu sao, tôi cũng đã dùng quá nhiều cảm quan thông thường của mình vào tình huống đó. Lẽ ra tôi nên nghĩ thoáng hơn.”
Tôi hít một hơi, rồi tiếp tục:
“Điều gì khiến cô muốn đưa toàn bộ 300,000 yên cho một người mà trước đó cô chưa từng gặp bao giờ thế?”
Miyagi nói “Tôi không hiểu chuyện anh đang nói dù chỉ một chút” và quay đi.
Tôi ngồi ở góc đối diện căn phòng trong cùng tư thế bó gối như cô ấy. Nó khiến Miyagi mỉm cười đôi chút.
“Cô có thể vờ như không biết, chẳng sao cả,” tôi mở lời. “Nhưng tôi chỉ muốn nói cảm ơn.”
Miyagi lắc đầu. “Có gì đâu. Nếu vẫn tiếp tục làm nghề này, chắc chắn tôi sẽ chết trước khi trả được khoản nợ, hệt như mẹ mình. Ngay cả khi trả được nó và tự do, thì cũng chẳng có gì hứa hẹn tôi có một cuộc đời tốt đẹp phía trước hết. Cho nên tôi quyết định sử dụng số tiền theo cách đó là tốt hơn cả.”
“Vậy thì tôi đáng giá bao nhiêu, thực sự ấy?”, tôi hỏi. Một khoảng lặng xuất hiện.
“...Ba mươi yên,” Miyagi thì thào.
“Một cuộc điện thoại ba phút,” tôi bật cười. “Xin lỗi vì sử dụng 300,000 yên của cô như thế.”
“Thực lòng. Tôi ước anh đã sử dụng số tiền ấy cho bản thân mình nhiều hơn.”
Lời nói của Miyagi nghe chừng giận dữ, nhưng giọng nói thì lại dịu dàng.
“...Nhưng chắc chắn tôi hiểu được anh cảm thấy thế nào, anh Kusunoki. Có lẽ là lý do tôi đưa 300,000 yên cho anh và lý do anh phân phát nó cho những người không quen biết là giống nhau, từ trong cốt lõi. Tôi cảm thấy cô đơn, buồn bã, trống rỗng, và tuyệt vọng. Bởi vậy tôi quyết định làm gì đó cao cả đến mức phi lý. ...Dẫu cho, nghĩ lại chuyện ấy, nếu như tôi không dối anh rằng cuộc đời của anh có giá 300,000 yên và nói ra sự thật, có lẽ anh đã không bán nó. Thế thì ít ra anh đã có thể sống một cuộc đời dài hơn. Tôi xin lỗi vì những gì đã làm.”
Miyagi nói đồng thời cúi đầu xuống, rúc chiếc cằm vào giữa hai đầu gối và nhìn vào móng chân cô.
“Có lẽ chỉ đúng một lần, tôi muốn trở thành người trao cho ai đấy thứ gì đó. Tôi muốn nó được tặng cho mình, thế nhưng... có lẽ tôi muốn cứu lấy bản thân bằng cách trao cho ai đó cũng trong tình cảnh đáng thương giống như mình một thứ, thứ mà chẳng có ai sẽ trao cho tôi. Mà dù gì thì, hành động này cũng xảy ra do thiện ý lệch lạc của tôi. Tôi xin lỗi.”
“Không phải thế,” tôi phủ nhận. “Nếu cô bảo tôi “Anh có giá 30 yên” ngay từ đầu, tôi sẽ thực sự nổi khùng lên và bán đi tất cả mọi thứ - có thể còn không để lại ba ngày, nói gì tới ba tháng. Nếu cô không nói dối, tôi cũng đâu thể nào có một chuyến hành trình vòng quanh các máy bán hàng tự động được, rồi cả gấp hạc giấy, ngắm sao, hay là ngắm đom đóm nữa.”
“Chẳng có gì mà anh phải thất vọng hết. Ba mươi yên chỉ là cái giá được quyết định bởi cấp trên,” Miyagi khẳng định. “Chí ít thì với tôi, anh Kusunoki, anh là một người đáng giá 30 triệu, hay thậm chí là 3 tỷ.”
“Thôi nào, đó đúng là một lời an ủi kỳ lạ đấy,” tôi cười.
“Thật thế mà!”
“Nếu cô quá tốt bụng với tôi, tôi sẽ chỉ khổ sở mà thôi. Tôi biết rằng cô là một cô gái tốt rồi, cho nên cô không cần phải thể hiện nữa đâu.”
“Anh hơi bị nhiễu sự đấy. Cứ im lặng và để tôi động viên anh xem nào.”
“...Chưa bao giờ được nói thế trước kia cả.”
“Còn nữa, đây không phải an ủi hay lòng tốt gì đâu. Tôi sẽ cho anh biết những gì tôi muốn nói. Tôi không quan tâm anh nghĩ gì về nó,” Miyagi cúi đầu nói với vẻ có chút ngượng ngịu.
Thế rồi cô nói với tôi.
“Thực ra, thoạt đầu, tôi nghĩ anh là một gã chỉ xứng với ba mươi yên. Lúc tôi đưa cho anh 300,000, hoàn toàn là để khiến mình thoả mãn, thành ra có là anh hay ai khác thì cũng chẳng quan trọng, anh Kusunoki. ...Nhưng dần dà, quan điểm của tôi thay đổi. Sau vụ việc bất ngờ ở ga tàu, anh đã nhìn nhận câu chuyện của tôi một cách nghiêm túc, phải không? Anh đồng cảm với hoàn cảnh phải bán đi thời gian của tôi. Kể từ lúc đó, anh Kusunoki, anh không còn là đối tượng cho sự giám sát của tôi nữa. Mỗi việc này thôi đã là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng về sau, thì còn nhiều chuyện hơn kìa.”
“...Tôi biết với anh nó hẳn là chẳng đáng kể gì, nhưng tôi hạnh phúc khi anh muốn nói chuyện với mình. Bởi tôi lúc nào cũng vô hình. Bị ngó lơ là một phần công việc của tôi. Ngay cả những việc nhỏ nhặt như ăn uống và nói chuyện với tôi ở nhà hàng, đi mua sắm, rồi tản bộ quanh khu phố, nắm tay nhau và dạo chơi dọc con sông - chúng cứ như một giấc mơ vậy. Anh là người đầu tiên luôn luôn đối xử với tôi giống như tôi đang ở “đó”, bất kể thời gian hay hoàn cảnh.”
Tôi không chắc phải đáp lại thế nào nữa.
Tôi thậm chí không bao giờ nghĩ rằng ai đó sẽ biết ơn tôi nhiều đến thế.
“...Tôi có thể tiếp tục làm thế nếu cô thích,” tôi nói đùa, và Miyagi gật đầu.
“Em rất thích điều đó. Vì... em yêu anh.”
Dù cho yêu một người sắp chết sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Cô mỉm cười vẻ đượm buồn.
Ngực tôi thắt lại, và miệng tôi cứng đờ trong chốc lát.
Cứ như cơ thể tôi vừa ngừng hoạt động, tôi không nói gì, thậm chí còn không chớp mắt.
“Anh biết đấy, anh Kusunoki. Em đã nói với anh rất nhiều lời nói dối khác nữa,” Miyagi cất lời bằng một giọng có phần u sầu. “Ngoài việc giá trị tuổi thọ của anh, và ngoài chuyện cô Himeno. Tỉ như, cuộc đời anh sẽ bị kết thúc thế nào nếu như anh gây rắc rối cho người khác. Đó là nói dối. Và anh sẽ chết thế nào nếu như anh đi cách em nhiều hơn một trăm mét. Cũng là nói dối. Tất thảy đều không gì hơn là cách thức để bảo vệ bản thân em. Chẳng có gì ngoài những lời nói dối.”
“...Thật vậy sao.”
“Nếu anh bị tổn thương, anh có thể làm bất cứ thứ gì anh muốn với em.”
“Bất cứ thứ gì?”, tôi lặp lại.
“Vâng, kể cả điều tồi tệ nhất mà anh khao khát.”
“Vậy rất sẵn lòng.”
Tôi nắm lấy tay Miyagi để kéo cô đứng dậy, rồi ôm ghì lấy cô.
Tôi không chắc hai đứa đã đứng như thế bao lâu nữa.
Tôi cố ghi nhớ lấy chúng. Suối tóc mềm mượt. Đôi tai ưa nhìn. Cái cổ thanh mảnh. Bờ vai và tấm lưng mỏng manh. Khuôn ngực vừa phải. Vòng eo con kiến của cô ấy.
Tôi sử dụng các giác quan của mình ở cực hạn để lưu giữ toàn bộ chúng vào trí nhớ.
Để cho tôi sẽ nhớ được dù có ra sao. Để cho tôi sẽ không bao giờ quên đi nữa.
“Việc đó tồi tệ lắm,” Miyagi nói, khịt khịt mũi. “Làm như vậy rồi, giờ em biết rằng mình sẽ không bao giờ quên được anh nữa.”
“Phải. Khóc cho anh nhiều vào khi anh chết nhé,” tôi nói.
“...Nếu anh thích thế, thì em sẽ làm vậy cho tới khi em chết mới thôi.”
Rồi Miyagi mỉm cười.
Đó là khi tôi cuối cùng cũng tìm ra mục tiêu trong những tháng cuối cùng vô nghĩa của mình. Những lời nói của Miyagi mang đến sự thay đổi đến không ngờ trong tôi.
Với việc còn chưa đến hai tháng còn lại, tôi quyết định, bất kể giá nào, tôi sẽ trả hết khoản nợ cho Miyagi.
Tôi, kẻ mà toàn bộ cuộc đời của hắn không thể mua nổi lấy một hộp nước trái cây.
Tôi đoán tôi chỉ có thể nói ra điều đó chính vì không biết vị trí của mình.
A Little Prayer: lấy từ bài hát I Say A Little Prayer. Thuật ngữ tin học, nôm na là sắp xếp lại vị trí lưu dữ liệu trên đĩa cứng để tăng hiệu năng.