Tôi tắt đèn đi và tiếp tục uống.
Thật may là hôm nay tôi có thể được say theo một cách bình yên hơn khi trước.
Vào những lúc như thế này, phương thức nhanh nhất để hồi phục trở lại là đừng cố chống lại dòng cảm xúc làm gì, mà hãy nhảy thẳng xuống vũng lầy tuyệt vọng của chính mình và đắm chìm trong lòng tự thương hại bản thân.
Căn hộ quen thuộc của tôi bắt đầu cảm thấy như có chút lạ lẫm hơn mọi khi.
Với ánh trăng rọi qua cửa sổ nhuộm căn phòng trong sắc lam thẫm, ngọn gió đêm hè thổi lùa vào, và sự hiện diện của Miyagi ở góc phòng đang nhìn chằm chằm như một người lính canh, nơi đây cảm giác kỳ quái hơn trước. Tôi không biết rằng căn hộ của mình còn có mặt này đấy.
Tôi có cảm giác mình đang ở trong cánh gà của sân khấu. Cứ như thể ngay khoảnh khắc tôi bước chân ra khỏi đây, đó sẽ là thời điểm cho tôi biểu diễn vậy.
Đột nhiên, tôi thấy như mình có thể làm được tất cả mọi thứ. Đó chẳng là gì ngoài việc tôi đang tạm quên đi sự vô dụng của mình trong cơn say, nhưng tôi đã nhầm nó với việc thứ gì đó trong tôi đang thay đổi.
Tôi quay sang Miyagi và tự hào tuyên bố: “Trong ba tháng cuối cùng của mình, bằng 300,000 yên, tôi sẽ thay đổi điều gì đó!”
Nói xong, tôi uống cạn giọt bia cuối cùng trong lon và đặt mạnh nó xuống mặt bàn.
Nó dường như không gây ấn tượng cho Miyagi. Đưa mắt lên cùng lắm chỉ vài centimet, cô nói “À,” rồi quay lại với cuốn sổ tay của mình.
Tôi phớt lờ điều đó và tiếp tục. “Nó không đáng nhiều tiền, nhưng mà nó vẫn là cuộc đời của tôi. Tôi sẽ làm cho 300,000 yên đáng giá hơn cả 3 tỷ! Tôi sẽ làm việc để trả thù cái thế giới này!”
Trong nhận thức đang say xỉn của mình, tôi nghĩ điều đó nghe khá là ngầu.
Nhưng Miyagi lại thờ ơ. “Ai cũng nói như thế cả.”
Để cây bút sang bên cạnh, cô ôm lấy hai đầu gối và tựa cằm vào giữa chúng.
“Tôi đã từng nghe ít nhất là năm lời tuyên bố cỡ đó trong đời. Mọi người đều nói lời đao to búa lớn khi đang cận kề cái chết. Đặc biệt là những người không thể cho rằng bản thân họ đã có một cuộc sống trọn vẹn. Cũng giống như cái logic khi các con bạc thua cuộc tiếp tục hi vọng vào một pha lật kèo mà độ phi thực ngày càng tăng, những kẻ liên tục thất bại trong cuộc sống có xu hướng trông chờ vào một niềm hạnh phúc viễn vông. Nhiều người cảm thấy lấy lại động lực khi sự cận kề của cái chết nhắc họ nhớ tới giá trị cuộc sống, và họ tin rằng mình có thể làm được mọi thứ - nhưng bọn họ đã mắc một sai lầm nghiêm trọng. Họ mới chỉ vừa với tới vạch xuất phát. Họ mới chỉ vừa lấy lại bình tĩnh sau một quãng trượt dài. Lầm tưởng rằng đó là cơ hội để đảo ngược mọi thứ sẽ chẳng giúp ích gì cho họ cả.”
“...Vậy nên làm ơn, anh Kusunoki. Hãy nghĩ theo cách này. Lý do mà ba mươi năm còn lại của anh lại có giá trị thấp như thế là bởi trong lúc đó, anh chẳng thể hoàn thành được nổi lấy một việc. Anh hiểu điều đó mà, phải không?”, Miyagi thẳng thừng nhắc nhở tôi. “Một gã đàn ông chẳng làm được tích sự gì trong ba mươi năm có thể thay đổi cái chi chỉ trong vỏn vẹn ba tháng chứ?”
“...Không thử sao biết,” tôi cự lại, nhưng tôi thậm chí ghét cái cách những từ đó vang lên trống rỗng.
Chẳng cần phải thử gì hết tôi cũng biết rằng cô ấy nói đúng.
“Tôi thì cho rằng tìm kiếm một niềm thoả mãn thường thường thôi vẫn khôn ngoan hơn, ” Miyagi nói. “Chẳng có điểm phục hồi nào đâu. Ba tháng đơn giản là quãng thời gian quá ngắn để thay đổi thứ gì đó. Mà nói đi cũng nói lại, quãng thời gian đó quá dài để chẳng làm gì cả? Anh thất bại vì anh chỉ suy nghĩ tới mỗi chiến thắng. Có thể tìm thấy chiến thắng trong những kết quả thất bại chính là cách thức giảm sự thất vọng xuống tối thiểu đấy.”
“Rồi rồi, tôi đã hiểu, cô nói đúng. Nhưng lý lẽ thế là đủ rồi,” tôi lắc đầu. Nếu như tôi không say, tôi có thể đã cố gắng đưa ra một lý lẽ ngược lại, nhưng giờ tôi chẳng có sức để làm điều ấy.
“Tôi chắc rằng mình là một trong những kẻ đó, những kẻ thực sự không hiểu được bản thân vô dụng tới mức nào. ...Thế nên, này, cô có thể nói với tôi mọi thứ sắp xảy ra không? Cách mà tôi sử dụng ba mươi năm đã mất ấy? Có lẽ sau khi nghe xong, tôi có thể ngừng tất cả những hy vọng hão huyền lại.”
Miyagi im lặng một lát, nhưng rồi lên tiếng theo một cách như thể bỏ cuộc.
“Tôi cho rằng. Có lẽ cho anh biết tất cả vào lúc này là tốt cho anh nhất. ...Tuy nhiên, chỉ là nhắc nhở thôi, anh không cần phải tuyệt vọng với bất cứ điều gì tôi nói. Những thứ mà tôi biết là các khả năng - nhưng giờ, chúng là những điều sẽ thực sự không bao giờ xảy ra.”
“Tôi biết. Chỉ giống như nghe đoán vận mệnh thôi mà, kiểu kiểu thế. ...Và tôi sẽ không nổi khùng với từng điều nhỏ nhặt cô nói ra đâu. Việc đó chỉ xảy ra nếu không có gì khác xảy ra thôi. ”
“Tôi hi vọng là nó đừng xảy ra lần nào cả,” Miyagi đáp lời.
Một âm thanh vang lên nghe như mặt đất đang rung chuyển. Giống như một toà tháp khổng lồ đổ sập xuống. Phải mất một lúc tôi mới nhận ra âm thanh đó là từ pháo hoa, bởi thật sự tôi đã không đi xem pháo hoa lần nào trong nhiều năm rồi.
Chúng luôn luôn là thứ mà tôi ngắm nhìn qua một khung cửa sổ. Không phải thứ mà tôi ngắm nhìn trong khi ăn thức ăn từ một gian hàng, hay thứ mà tôi ngắm nhìn trong khi nắm tay một người con gái, hết nhìn chúng rồi lại nhìn cô ấy.
Ngay khi có thể tự mình đưa ra quyết định, tôi đã là kẻ đứng ngoài xã hội, kẻ trốn tránh những nơi đông người. Đến một nơi như thế khiến tôi cảm thấy đó là một sai lầm, và nghĩ về việc gặp người mình biết ở đó khiến tôi chùn chân.
Ở tiểu học, miễn là không có ai bắt ép, tôi không bao giờ tới công viên, bể bơi, những ngọn đồi sau trường, khu mua sắm, lễ hội mùa hè, hay bất kỳ màn biểu diễn pháo hoa nào hết.
Ngay cả ở cao trung, tôi vẫn không đi đến bất cứ chỗ nào gần những nơi đông đúc, tránh đi qua những con phố chính nếu có thể khi cuốc bộ qua trị trấn.
Lần cuối cùng tôi thật sự xem bắn pháo hoa là khi còn rất nhỏ.
Tôi muốn nói rằng Himeno đã ở cùng tôi lúc đó nữa.
Tôi đã quên rằng pháo hoa lớn như thế nào khi nhìn gần. Tôi cũng không nhớ được chúng ồn ào như thế nào ở khoảng cách đó.
Nó có mùi thuốc súng không? Có bao nhiêu khói vương lại trên bầu trời? Mọi người xem pháo hoa với vẻ mặt thế nào?
Nghĩ về từng chi tiết nhỏ theo cách như vậy, dường như tôi thật sự chẳng biết gì về pháo hoa hết.
Tôi bị cám dỗ muốn ngó ra ngoài khung cửa số, nhưng với việc Miyagi đang quan sát, tôi không muốn làm điều gì đáng thương đến thế. Nếu tôi làm thế, cô ấy có lẽ sẽ nói thứ gì đó kiểu như “Anh muốn xem pháo hoa đến thế thì sao không ra ngoài mà xem?”
Rồi sau đó tôi biết phải trả lời thế nào? Tôi có nên nói với cô ấy rằng mình quá rụt rè để nhận lấy những ánh nhìn của người khác? Tại sao tôi vẫn còn lo ngại về chuyện người ta nhìn mình thế nào trong khi thời gian còn lại dành cho mình là quá ít cơ chứ?
Như thể để chế nhạo tôi trong lúc đang đấu tranh tư tưởng, Miyagi đi qua trước mặt tôi, mở cửa lưới, và vươn mình ra ngoài cửa sổ bắt đầu ngắm pháo hoa bay lên.
Thay vì bị xúc động bởi khung cảnh của một thứ đẹp đẽ, dường như cô ấy đang say mê khung cảnh của một thứ khác thường. Dù sao thì, có vẻ như không phải là cô ấy không hứng thú.
“Này, giờ là lúc cô nên ngắm thứ đó đấy à, cô giám sát viên? Cô sẽ làm gì nếu tôi bất ngờ bỏ đi?”
Vẫn ngắm nhìn pháo hoa, Miyagi trả lời một cách mỉa mai, “Thế anh muốn tôi quan sát anh chắc?”
“Kh-không. Tôi muốn cô rời khỏi đây nhanh nhất có thể. Có cô quan sát khiến tôi khó mà làm được bất cứ việc gì.”
“Đúng thế mà phải không? Có lẽ nó có thể khiến anh cảm thấy phần nào tội lỗi. ...Tiện thể, nếu anh bỏ trốn, và cách xa tôi khoảng cách đã định trước, thì tôi sẽ đi tới kết luận rằng anh đã gây ra rắc rối và kết thúc cuộc đời của anh. Tôi khuyên anh nên cẩn thận.”
“Khoảng cách đã định trước là cái gì thế?”
“Không chính xác cho lắm, nhưng tôi sẽ nói nó tầm khoảng một trăm mét.”
Đó là điều mà tôi ước gì cô ấy sẽ nói từ lúc bắt đầu. “Tôi sẽ cẩn thận,” tôi nói với cô ấy.
Một chuỗi những thanh âm nhỏ hơn vang vọng trên bầu trời. Màn trình diễn có vẻ đã lên tới khúc cao trào.
Tôi nhận ra phòng bên cạnh đã im ắng hơn. Có lẽ bọn họ cũng đã đi xem pháo hoa hết rồi.
Và rốt cuộc, Miyagi bắt đầu cất tiếng. Về mọi thứ có thể đã xảy ra.
“Giờ thì, về ba mươi năm đã mất của anh... Đầu tiên, cuộc sống sinh viên của anh kết thúc trong chớp mắt,” Miyagi nói. “Anh thường chỉ có trả hoá đơn, đọc sách, nghe nhạc, và ngủ. Ngày càng khó khăn để chọn ra một ngày nhàm chán từ những ngày còn lại. Khi điều đó xảy ra, thời gian nhanh chóng trôi đi. Anh tốt nghiệp đại học mà không học được thứ gì đặc biệt, và trớ trêu thay, anh lại phải làm loại công việc mình ghét nhất vào lúc mà anh đang tràn trề hi vọng..”
“Anh biết mình có lẽ nên chấp nhận thực tế vào lúc đó - nhưng không thể buông bỏ cảm giác rằng mình đặc biệt, vẫn tin rằng đó không phải là nơi mình thuộc về, anh chẳng thể nào quen với việc đó. Anh cứ đi làm rồi về nhà mỗi ngày với đôi mắt vô hồn, vắt kiệt sức lực bản thân như đống bùi nhùi, và chẳng mấy chốc, anh trở nên thích thú uống rượu cho qua ngày đoạn tháng. Niềm tin một ngày nào đó sẽ nổi tiếng của anh biến mất, và anh trở thành một kẻ khác xa với những mộng tưởng thời thơ ấu của mình.”
“Không thể nói rằng điều đó hiếm khi xảy ra,” tôi xiết chặt tay lại.
“Thực vậy. Đó là một trạng thái thất vọng rất hay gặp. Dĩ nhiên, cảm giác đau khổ sẽ khác nhau giữa người này với người kia. Anh, đương nhiên, là một kẻ muốn được vượt trội hơn tất cả. Thiếu đi ai đó làm chỗ dựa, anh chỉ có duy nhất bản thân để chống đỡ cho thế giới của mình. Khi chỗ dựa đó vỡ vụn, nỗi đau ấy là quá đủ để huỷ hoại con người anh.”
“Huỷ hoại?”, tôi lặp lại.
“Anh nhận ra rằng mình đang tiến gần cuối tuổi ba mươi. Lái mô tô vòng quanh một cách vô định trở thành sở thích cô độc của anh. Thế nhưng, như anh đã biết đấy, nó đã là một sở thích nguy hiểm. Đặc biệt là với một người đã gần như buông bỏ cuộc sống. ...Điều may mắn nhỏ nhoi là một ngày nọ khi anh đâm vào ô tô của ai đó, anh không làm bị thương bất kỳ người đi bộ nào cả, chỉ có mình anh thôi. Nhưng đó là một vết thương nguy hiểm - anh mất đi một nửa khuôn mặt, khả năng đi lại, và hầu hết ngón tay của mình.”
Ý nghĩa của “mất đi một nửa khuôn mặt” thật dễ hiểu, nhưng để tưởng tưởng thì khó hơn. Có lẽ đó là thứ gì đó đủ khiếp sợ khiến mọi người chỉ vừa mới nhìn vào nó thì suy nghĩ duy nhất của họ là “chỗ mà đã từng có một gương mặt.”
“Khi mà vẻ ngoài của anh là thứ duy nhất anh có thể dựa vào, anh bắt đầu nghĩ tới việc sử dụng phương án cuối cùng của mình. Nhưng anh không thể đưa bản thân vào cuộc mạo hiểm cuối cùng - anh không thể buông bỏ mảnh hi vọng cuối cùng ấy. “Dù là vậy đi chăng nữa, thì có lẽ thứ gì đó tốt đẹp rồi cũng sẽ tới.” ...Quả thực, đó là điều mà không một ai có thể phủ nhận hoàn toàn, nhưng cũng chỉ có vậy thôi - nó đơn giản là kiểu chứng cứ của ma quỷ. Niềm hi vọng vô căn cứ theo anh đến tuổi năm mươi để rồi cho tới cuối cùng, anh chết trong cô độc, trong bộ dạng thảm hại và chẳng có gì cả. Không được ai yêu thương, chẳng được ai nhớ đến. Dằn vặt rằng đáng ra mọi chuyện không nên như thế này.”
Một điều kỳ lạ.
Tôi có thể sẵn sàng chấp nhận mọi thứ cô ấy kể với mình.
“Vậy, anh nghĩ sao?”
“À, phải. Đầu tiên thì, tôi thực sự vui mừng vì đã bán đi hết cả ba mươi năm,” tôi trả lời.
Tôi không phải đang chê nho chua đâu; như Miyagi đã nói, chúng không còn là những khả năng nữa, mà chỉ là những thứ sẽ không bao giờ xảy ra.
“Khốn thật, tôi nghĩ có lẽ là tốt hơn khi bán đi tất cả và để lại ba ngày thay vì ba tháng.”
“Được thôi, vẫn còn thời gian cho việc đó đấy,” Miyagi nói. “Anh được cho phép thực hiện hai lần giao dịch tuổi thọ nữa mà.”
“Và cô sẽ đi một khi còn lại ba ngày thôi, phải vậy không?”
“Đúng. Nếu anh thực sự không chịu đựng nổi sự có mặt của tôi, thì đó hiển nhiên là một lựa chọn.”
“Tôi sẽ ghi nhớ điều ấy,” tôi đáp lời.
Thành thật mà nói, với ba tháng chẳng có hy vọng gì thì để lại vỏn vẹn ba ngày có lẽ là một cách làm hợp tình hơn.
Nhưng vẫn là cái thứ bằng chứng ma quỷ ấy, cái hy vọng rằng sẽ có điều gì đó tốt đẹp xảy đến khiến tôi ngừng lại.
Ba tháng sắp tới và “ba mươi năm đã mất” Miyagi đã kể với tôi là khác biệt hoàn toàn. Tương lai không phải là bất biến. Vậy nên một điều tốt đẹp vẫn có thể đến. Vẫn có khả năng có một sự kiện sẽ khiến tôi vui mừng vì đã được sống.
Cơ hội không phải là không phần trăm. Nghĩ về chuyện đó theo cách này, tôi vẫn chưa thể chết được.
Cơn mưa đánh thức tôi vào lúc nửa đêm. Âm thanh của nước mưa tràn ra khỏi ống dẫn nước bị vỡ rơi xuống đất không ngừng. Tôi nhìn vào đồng hồ, đang là 3 giờ sáng. Một mùi hương dễ chịu tràn ngập căn phòng. Tôi đã không ngửi thấy nó trong một thời gian dài, nên phải mất một lát tôi mới nhận ra đó là mùi dầu gội của phụ nữ.
Bằng phương pháp loại trừ, không thể lầm được Miyagi là người có mùi hương đó. Nó làm tôi nghĩ rằng Miyagi đã đi tắm trong lúc tôi đang ngủ.
Tuy nhiên, thật khó để tôi chấp nhận kết luận ấy. Tôi không có ý khoe khoang, nhưng giấc ngủ của tôi nhẹ tới mức bạn có lẽ có thể chỉ gọi đó là chợp mắt.
Ngay cả đến những âm thanh nhỏ nhất như báo được giao đến hay tiếng bước chân trên tầng cũng đánh thức tôi dậy. Thật lạ khi nghĩ rằng Miyagi có thể tắm trong lúc tôi đang ngủ mà đánh thức tôi lấy một lần. Có lẽ nó đã hoà lẫn với tiếng mưa.
Tôi quyết định tạm hoãn việc truy cứu chuyện này. Tôi cảm thấy kỳ quặc về việc một cô gái tôi chỉ vừa mới gặp đang tắm trong căn hộ của mình, nên tôi dừng hoàn toàn không suy nghĩ về chuyện đó.
Quan trọng hơn, tôi cần phải ngủ cho ngày mai. Mà bị đánh thức trong một đêm mưa như thế này, thì, nó đã xảy ra rồi.
Nhưng không dễ để quay lại ngủ tiếp. Cho nên như mọi khi, tôi nhờ đến quyền năng của âm nhạc. Tôi đặt một trong số chiếc CD chưa bán của mình, “Please Mr.Lostman,” vào máy chơi nhạc và nghe nó bằng tai nghe.
Đây chỉ là những gì tôi nghĩ, nhưng loại người mà nghe Please Mr.Lostman trong một đêm không ngủ thì không thể sống một cuộc đời tử tế. Tôi sử dụng âm nhạc theo cách này để kiếm cớ cho bản thân khỏi phải trở nên quen thuộc với thế giới.
Có lẽ bây giờ tôi vẫn đang trả giá cho điều đó.
Bắt nguồn từ câu chuyện con cáo và chùm nho, truyện kể rằng có một con cáo tìm thấy giàn nho căng mọng, nhưng làm mọi cách vẫn không hái xuống được, thế là cáo ta từ bỏ, viện cớ rằng có thể nho chua.