Lưu ý: 1-Dù đã chỉnh lại ngôn ngữ để chương nhẹ nhàng hơn (ai đọc Eng sẽ thấy sự khác biệt) nhưng chương này mang tính chất nhạy cảm, tự giác đi ra khi thấy không phù hợp.
2-Từ này về sau, chương nào có dấu (*) thì tự hiểu
3- bên Eng lại delay rồi, từ mùng 2 tới giờ chưa thấy chương mới, thôi thì tới đâu hay tới đấy
4-hết rồi, chúc đọc vui
----------------------------
Tôi nghĩ người ta làm việc đó khi người ta muốn, chả có mấy người xem nó là nhiệm vụ cả.
Tôi cũng từng thế. Nhưng trời đưa đất đẩy thế nào khiến nó không còn như lúc đầu nữa.
Vào năm ba sơ trung, tháng mười, tôi lên mười lăm.
Tôi có một giấc mơ, mà tại đó tôi cưỡng hiếp Kotono, làm dơ bẩn cô ấy.
Chuyện xảy ra giống như trong cuốn ero-manga mà tôi đọc trước lúc ngủ.
-Không! Không! Cậu không được làm thế!
Mặc cho Kotono la hét, tôi dùng vũ lực mở hai chân cô ấy ra và thô bạo đẩy thứ đang cứng ngắc của tôi vào.
-Đau! Đau quá! Lấy nó ra đi! L-Làm ơn!
Kotono mở to đôi mắt mù lòa, khóc lóc cầu xin. Má cô ấy đẫm nước mắt.
Nhìn vào gương mặt ấy, tôi càng kích thích hơn nữa, và sau đó tôi thúc vào sâu nhất với tất cả sức lực.
-Gì đây? Cậu nói không nhưng lại ướt cả rồi này, thật sự là cậu muốn nó, phải không? Con lợn cái này.
Trong khi nói ra những từ đấy, một cách mãnh liệt, tôi xuất bên trong cô ấy.
Tôi rên rỉ, bắn vào bên trong nhiều đến mức hai quả bi của tôi trống rỗng.
-Không! Không phải bên trong! Tớ sẽ có thai mất!
…..và…
Tôi tỉnh dậy.
Tim tôi đập thình thịch và mồ hôi ra như thác.
Dĩ nhiên, đũng quần tôi ẩm ướt.
Thật lòng, tôi đã tự ghê tởm bản thân.
Mình hứng thú với việc cưỡng hiếp sao?
Khi nghĩ đến điều đó, tôi hoàn toàn sợ hãi chính mình.
Giấc mơ thể hiện tiềm thức.
Nói cách khác, sâu trong thâm tâm, tôi có mong muốn cưỡng hiếp Kotono như thế.
Thẳng thắng mà nói, đầu tôi chứa toàn thứ vô giá trị lúc sơ trung.
Ngoài ra còn một tồn tại mang tên Kotono, và tôi cứ nhận mấy yêu cầu cố ý như ngủ tưa cùng nhau hay cõng cô ấy lúc chúng tôi còn nhỏ.
Nếu cứ thế này, tôi cũng không chắc mình có thể giữ vững lý trí được bao lâu và giấc mơ đó sẽ thành hiện thực.
Đó là lý do tôi tự giao nhiệm vụ linh thiêng và cao cả : 2 shot/ngày.
***TL: ngài là cái éo gì vậy? sức đâu mà lắm thế?
Một lần vào sáng sớm sau khi thức dậy, một lần vào buổi tối trước khi đi ngủ. Và trong khoảng thời gian đó, tôi tuyệt đối không nghĩ đến Kotono.
Với điều này, tôi có thể giảm ham muốn của bản thân đi một chút.
Trước mắt, kế hoạch này đã thành công.
Bất kể nắng mưa hay bệnh tật, chẳng quan trọng chuyện gì xảy đến, tôi làm nó mỗi sáng và tối, không bỏ lỡ một lần và sống cả ngày trong sạch như một hiền nhân.
Có thể chiến thắng sự kích thích từ Kotono, lý trí của tôi vang lên khúc khải hoàn.
….nhưng…
Tôi đã quá khinh địch.
Mùa xuân, giai đoạn chuyển tiếp giữa sơ trung và cao trung.
Tôi lại chìm giữa cơn bão ham muốn dữ dội.
-----------
Kết thúc công việc hằng này, một năm nhanh chóng trôi qua, Kotono lên mười sáu, nhanh hơn tôi năm tháng, và từ đó cô ấy nhanh chóng trưởng thành.
Có câu nói rằng “Một ly trà tồi tàn cũng ngon khi tươi mát.”
Có hơi độc ác, nhưng kể cả một cô gái xấu xí cũng trở nên xinh đẹp ở thời điểm đẹp nhất của tuổi trẻ, mười sáu tuổi, như một bông hoa nở bất ngờ, hóa thân thành một phụ nữ trưởng thành.
Kotono vốn đã có gương mặt búp bê ưa nhìn từ đầu, trở nên quyến rũ hấp dẫn.
Như một đóa hoa nở muộn, cho đến thời điểm đó, Kotono vẫn còn sự cứng đầu của tuổi trẻ, nếu phải nói, cô ấy tạo một cảm giác ‘quá hoàn hảo đến mức thiếu mọi khiếm khuyết của con người’.
Cơ thể mảnh dẻ và nhỏ nhắn trở nên trưởng thành hơn, và cỡ ngực của cô ấy tăng 2 cup. Tại sao tôi biết ấy à? Tại vì Anna-san thông báo cho tôi mỗi lần mà.
Chồi non bướng bỉnh/cô gái mới dậy thì cứng đầu nở rộ xinh đẹp, ở sâu trong đó là mật hoa ngọt ngào, chẳng lý nào tôi lại không phản ứng với điều đó.
Kể cả điều đơn giản nhất Kotono làm hằng ngày cũng khiến tôi nảy ra những ảo tưởng hoang đường nhất.
Chẳng hạn khi cô gõ ngón tay lên bàn học mã morse.
Khi cô nhẹ vuốt mái tóc dài, hay khi uống thứ gì đấy.
Kể cả lúc ăn, khi cô ấy đưa thức ăn lên miệng, đặt biệt nguy hiểm khi là ổ bánh mì mùa xuân hay quả chuối, tôi gần như cứng lên và nhanh chóng lảng mắt sang hướng khác.
Có thể là vì không thể nhìn thấy, vậy nên cô ấy thờ ơ với việc tỏa ra sự kích thích như thế.
Đó là lý do tại sao tôi lại có vai trò làm chiếc ghế như thường lệ, và khi xem phim thì cô ấy ngồi như dính vào tôi.
Kể cả khi nói là xem phim, cô ấy nghe thoại của nhân vật và tôi tả lại cảnh phim.
Cổ cũng là fan của Jackie Chan, Steven Seagal, Eddie Murphy, Arnold Schwarzenegger, and also Hiroya Ishimaru, Akio Otsuka, Atom Shimojo, Tessho Genda.
Khi đọc sách thành tiếng trong vai trò chiếc ghế, cảm giác cô ấy khác biệt cho đến bây giờ, cảm giác mềm mại trên dùi kích thích, tôi gần như đến giới hạn nhiều lần.
Thời đại của hiền nhân qua đi.
Ngắn gọn, sự cân bằng giữa phần tích trữ và phần chiết suất sụp đổ.
Nếu cán cân vẫn cân bằng, chẳng có vấn đề gì cả.
Tuy nhiên, vì sự phát triển của Kotono, ham muốn của tôi trở nên cao hơn trước nhiều lần, hai lần một ngày không còn đủ nữa.
Và vào tháng mười, khi tôi sinh nhận mười sáu, giấc mơ đó tới lần nữa.
***TL: sinh lý như này là kiểu của siêu nhân hay bình thường?